Đến khi ta có thể cử động bình thường và suy nghĩ lại, quyết định đầu tiên chính là lao ra khỏi khách điếm, ngay cả khi tiểu nhị cắm đầu chạy phía sau gọi với theo ta: “Cô nương, cô nương, người còn chưa trả tiền phòng mà!” ta cũng không để ý.
Điều ta có thể làm chính là nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.
Thật đáng sợ! Thật đáng sợ! Ta vậy mà lại gặp quỷ? Nói cách khác, Tiểu Bạch mà đêm qua xuất hiện trước mặt ta không phải là Tiểu Bạch thật? Nếu vậy trước đó thì sao? Không được, ta phải đi Tô gia tìm Tiểu Bạch!
Ta chạy ào vào một tiền trang, đưa hoa tai cho bọn hắn xem, sau khi chứng minh thân phận của mình, yêu cầu họ lập tức đưa ta đến Tô gia. Không hổ danh là người dưới trướng của phụ thân, làm việc hiệu quả rất cao, không đến ba canh giờ ta đã đứng ngoài cửa lớn của Tô gia. Lúc này ta mới nhận ra nguyên lai ta không đi đâu xa, nhiều ngày như vậy cũng chỉ lòng vòng trong phạm vi mười dặm gần Tô gia.
Mấy người gác cửa Tô phủ khi thấy ta đều có vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng ta mặc kệ họ, không đợi họ vào báo đã tự mình xông vào, bọn họ cũng không có biện pháp nào ngăn ta. Có người lập tức xoay người chạy đi, có người vây quanh ta, ta đều phớt lờ, chăm chăm vào mục đích tới đây của mình, vừa đi vừa nói: “Tiểu Bạch đâu? Ta muốn gặp hắn!”
Biểu tình của những người xung quanh ta đều vô cùng gượng gạo, một người nói: “Hướng tiểu thư, thiếu gia nhà chúng ta vừa đi ra ngoài, không có ở nhà.”
Ta lập tức đá hắn một cước: “Ngươi dám gạt ta?”
Người kia ôm lấy chân, một người khác vội xoa dịu: “Tiểu thư tiểu thư, hắn không lừa người, thiếu gia thật sự không có ở nhà.”
“Ta không tin!” Ta lại đá ngã mấy người, đi dọc theo con đường mòn phía trước lót đầy đá cuội, băng qua hồ nước lớn, ba đình nghỉ mát, năm tòa giả sơn, bảy cổng vòm, cuối cùng tới trước một đình viện.
Trong viện nở đủ loại hoa dại không biết tên gọi, mấy gian nhà làm bằng trúc, thanh u không vướng bụi trần, bên cạnh nhà trúc còn có suối nước chảy róc rách, mang theo vẻ đẹp của thiên nhiên.
Phụ thân từng nói, từ chỗ ở của ba huynh đệ nhà họ Tô, có thể nhìn ra tính cách của bọn họ. Tô đại ca ở lầu cao, bởi vậy trời sinh tính tình cao ngạo, lạnh lùng; Tô nhị ca ở gian nhà thủy tạ, bởi vậy trời sinh tính lịch sự tao nhã phong lưu, còn chỗ ở của Tiểu Bạch giản dị tự nhiên nhất, phía sau là núi bên cạnh là nước, phụ thân đánh giá: “Người này tính tình khoáng đạt, đơn thuần và thân thiện, có thể là phu quân tốt của con ta.”
Có thể thấy phụ thân khôn khéo một đời, cũng sẽ nhìn nhầm. Nếu như Tô Hạnh thật sự tốt như người nói, thì làm sao lại có nhiều tiếng xấu trên giang hồ như vậy, lại vì sao mà lừa gạt ta hết lần này tới lần khác, làm ta thất vọng, lo lắng và khổ sở?
Phu quân tốt! Hừ, đi chết đi! Ngay cả chuyện giả ma giả quỷ mà cũng dám làm, hắn còn muốn bức ta điên lên như thế nào nữa mới chịu thôi?
Ta nổi giận đùng đùng, nghênh ngang đi tới đá văng cửa phòng, cửa phòng phát ra một tiếng lớn rồi ngã ầm xuống, bụi bay khắp nơi, bay cả vào mặt ta.
“Khụ khụ khụ…” Ta bị sặc, vội che mũi lại, sau đó nhìn quanh, trong lòng tự nhiên chùng xuống…
Phòng vẫn như trước, bài trí cũng không có gì thay đổi, có điều…
Bụi đất.
Bụi đất.
Bụi đất.
Đập vào mắt ta tất cả đều phủ một lớp tro bụi thật dày, cửa phòng ngã trên mặt đất, vừa lúc in thành hình cánh cửa. Ta kinh ngạc nhìn hết thảy những gì ở trước mắt, căn phòng này nhìn qua có vẻ như ít nhất đã mấy tháng không có ai ở… Sao lại thế này? Tô Tiểu Bạch mấy tháng nay đều không ở nhà sao? Hay là hắn đổi chỗ ở? Không thể nào! Hắn thích nơi này như vậy nhất định sẽ không dời đi. Hơn nữa, cho dù hắn dời đi, cũng không nhất thiết phải để bụi bám đầy phòng, Tô gia không nghèo, không đến mức ngay cả tiền để trả cho một nha hoàn thường xuyên đến đây quét dọn cũng không có chứ.
Vì sao lại vắng vẻ đìu hiu đến nỗi này?
Tay ta từ từ nắm chặt lại, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm những người đi theo mình, mở miệng, thanh âm như rít từ kẽ răng thoát ra, từng chữ từng chữ một, vô cùng khô khốc: “Thiếu gia của các người đâu?”
Ánh mắt bọn họ nhìn về những hướng khác, chỉ duy nhất không dám nhìn ta.
Trong nháy mắt, ta chợt hiểu ra, lập tức xoay người, bước đi nghiêng ngã loạng choạng, những người đó vội đỡ lấy ta, nhao nhao khuyên can, nhưng ta không nghe thấy gì hết, trong mắt chỉ còn thấy con đường phía trước cong cong vẹo vẹo, khúc khúc chiết chiết thông đến cánh cửa phòng góc Tây Bắc.
Khi ta đến trước viện, run run rẩy rẩy đẩy cửa lớn ra, những tiếng nói phía sau lập tức biến mất, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, sắc mặt xám xịt nhìn ta.
Ánh nắng mùa xuân vô cùng nhu hòa chiếu vào trong cánh cửa, lại như xua tan đi âm khí dày đặc bên trong. Một loạt các ngọn nến được sắp xếp ngay ngắn trước một loạt bài vị… Nơi này, là linh đường của Tô gia.
Mà giờ phút này, ta đứng trước cửa linh đường, nhìn bài vị xếp cuối cùng ở hàng thấp nhất…
“Trung nguyên tô môn đệ lục thập tứ đại tử tôn hạnh chi vị”
(Dòng dõi họ Tô ở Trung Nguyên đời con cháu thứ sáu mươi bốn bài vị của Hạnh)
Ta nghĩ chắc là mắt ta bị hỏng rồi, đầu óc ta cũng hỏng rồi, tất cả những gì ta thấy toàn bộ đều không đúng như vậy.
Bởi vì ta không thể chớp mắt, không thể lên tiếng, không thể nhúc nhích, thậm chí không thể suy nghĩ.
Chẳng qua ta chỉ chăm chăm nhìn như vậy. Không có cảm xúc gì. Cũng không thể biểu lộ cảm xúc gì.
Đến khi ra có thể cử động lại, suy nghĩ lại, chuyện đầu tiên ta làm chính là lần thứ hai xoay người, đi dọc theo con đường quanh co khúc khúc chiết chiết, trở lại nơi ở của Tiểu Bạch, trở lại căn phòng đầy bụi bặm kia, bất chấp trên người ta mặc y phục bằng tơ trắng thượng hạng, bất chấp từ nhỏ đến lớn ta rất sợ bẩn, bất chấp vẻ mặt thương hại cùng phức tạp của những người đi theo phía sau ta, cứ đi thẳng từng bước mà tiến vào trong.
Căn phòng đầu tiên, toàn là sách.
Trên giá sách cao dựng dọc theo vách tường là đủ loại sách được sắp xếp phân loại vô cùng chỉnh tề. Hơn nữa, khác với những người chỉ bài trí sách trong nhà, ta biết, mỗi một quyển ở đây, Tiểu Bạch đều xem qua.
Hắn thích nhất là đọc sách, trước đây ta thường xuyên nổi giận vì hắn bận đọc sách không chịu chơi trò tróc quỷ với ta.
Trên bàn học, giấy và bút mực được bày biện sắp xếp theo thứ tự, dưới mặt đất bên cạnh bàn có bình hoa rơi xuống, nhưng cắm vào đó không phải là hoa, mà là mấy bức tranh cuộn lại. Ta tùy tiện rút ra một bức, mở ra, trống ngực đập thình thịch khi nhìn thấy… bên trong họa, là ta.
Điều ta có thể làm chính là nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.
Thật đáng sợ! Thật đáng sợ! Ta vậy mà lại gặp quỷ? Nói cách khác, Tiểu Bạch mà đêm qua xuất hiện trước mặt ta không phải là Tiểu Bạch thật? Nếu vậy trước đó thì sao? Không được, ta phải đi Tô gia tìm Tiểu Bạch!
Ta chạy ào vào một tiền trang, đưa hoa tai cho bọn hắn xem, sau khi chứng minh thân phận của mình, yêu cầu họ lập tức đưa ta đến Tô gia. Không hổ danh là người dưới trướng của phụ thân, làm việc hiệu quả rất cao, không đến ba canh giờ ta đã đứng ngoài cửa lớn của Tô gia. Lúc này ta mới nhận ra nguyên lai ta không đi đâu xa, nhiều ngày như vậy cũng chỉ lòng vòng trong phạm vi mười dặm gần Tô gia.
Mấy người gác cửa Tô phủ khi thấy ta đều có vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng ta mặc kệ họ, không đợi họ vào báo đã tự mình xông vào, bọn họ cũng không có biện pháp nào ngăn ta. Có người lập tức xoay người chạy đi, có người vây quanh ta, ta đều phớt lờ, chăm chăm vào mục đích tới đây của mình, vừa đi vừa nói: “Tiểu Bạch đâu? Ta muốn gặp hắn!”
Biểu tình của những người xung quanh ta đều vô cùng gượng gạo, một người nói: “Hướng tiểu thư, thiếu gia nhà chúng ta vừa đi ra ngoài, không có ở nhà.”
Ta lập tức đá hắn một cước: “Ngươi dám gạt ta?”
Người kia ôm lấy chân, một người khác vội xoa dịu: “Tiểu thư tiểu thư, hắn không lừa người, thiếu gia thật sự không có ở nhà.”
“Ta không tin!” Ta lại đá ngã mấy người, đi dọc theo con đường mòn phía trước lót đầy đá cuội, băng qua hồ nước lớn, ba đình nghỉ mát, năm tòa giả sơn, bảy cổng vòm, cuối cùng tới trước một đình viện.
Trong viện nở đủ loại hoa dại không biết tên gọi, mấy gian nhà làm bằng trúc, thanh u không vướng bụi trần, bên cạnh nhà trúc còn có suối nước chảy róc rách, mang theo vẻ đẹp của thiên nhiên.
Phụ thân từng nói, từ chỗ ở của ba huynh đệ nhà họ Tô, có thể nhìn ra tính cách của bọn họ. Tô đại ca ở lầu cao, bởi vậy trời sinh tính tình cao ngạo, lạnh lùng; Tô nhị ca ở gian nhà thủy tạ, bởi vậy trời sinh tính lịch sự tao nhã phong lưu, còn chỗ ở của Tiểu Bạch giản dị tự nhiên nhất, phía sau là núi bên cạnh là nước, phụ thân đánh giá: “Người này tính tình khoáng đạt, đơn thuần và thân thiện, có thể là phu quân tốt của con ta.”
Có thể thấy phụ thân khôn khéo một đời, cũng sẽ nhìn nhầm. Nếu như Tô Hạnh thật sự tốt như người nói, thì làm sao lại có nhiều tiếng xấu trên giang hồ như vậy, lại vì sao mà lừa gạt ta hết lần này tới lần khác, làm ta thất vọng, lo lắng và khổ sở?
Phu quân tốt! Hừ, đi chết đi! Ngay cả chuyện giả ma giả quỷ mà cũng dám làm, hắn còn muốn bức ta điên lên như thế nào nữa mới chịu thôi?
Ta nổi giận đùng đùng, nghênh ngang đi tới đá văng cửa phòng, cửa phòng phát ra một tiếng lớn rồi ngã ầm xuống, bụi bay khắp nơi, bay cả vào mặt ta.
“Khụ khụ khụ…” Ta bị sặc, vội che mũi lại, sau đó nhìn quanh, trong lòng tự nhiên chùng xuống…
Phòng vẫn như trước, bài trí cũng không có gì thay đổi, có điều…
Bụi đất.
Bụi đất.
Bụi đất.
Đập vào mắt ta tất cả đều phủ một lớp tro bụi thật dày, cửa phòng ngã trên mặt đất, vừa lúc in thành hình cánh cửa. Ta kinh ngạc nhìn hết thảy những gì ở trước mắt, căn phòng này nhìn qua có vẻ như ít nhất đã mấy tháng không có ai ở… Sao lại thế này? Tô Tiểu Bạch mấy tháng nay đều không ở nhà sao? Hay là hắn đổi chỗ ở? Không thể nào! Hắn thích nơi này như vậy nhất định sẽ không dời đi. Hơn nữa, cho dù hắn dời đi, cũng không nhất thiết phải để bụi bám đầy phòng, Tô gia không nghèo, không đến mức ngay cả tiền để trả cho một nha hoàn thường xuyên đến đây quét dọn cũng không có chứ.
Vì sao lại vắng vẻ đìu hiu đến nỗi này?
Tay ta từ từ nắm chặt lại, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm những người đi theo mình, mở miệng, thanh âm như rít từ kẽ răng thoát ra, từng chữ từng chữ một, vô cùng khô khốc: “Thiếu gia của các người đâu?”
Ánh mắt bọn họ nhìn về những hướng khác, chỉ duy nhất không dám nhìn ta.
Trong nháy mắt, ta chợt hiểu ra, lập tức xoay người, bước đi nghiêng ngã loạng choạng, những người đó vội đỡ lấy ta, nhao nhao khuyên can, nhưng ta không nghe thấy gì hết, trong mắt chỉ còn thấy con đường phía trước cong cong vẹo vẹo, khúc khúc chiết chiết thông đến cánh cửa phòng góc Tây Bắc.
Khi ta đến trước viện, run run rẩy rẩy đẩy cửa lớn ra, những tiếng nói phía sau lập tức biến mất, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, sắc mặt xám xịt nhìn ta.
Ánh nắng mùa xuân vô cùng nhu hòa chiếu vào trong cánh cửa, lại như xua tan đi âm khí dày đặc bên trong. Một loạt các ngọn nến được sắp xếp ngay ngắn trước một loạt bài vị… Nơi này, là linh đường của Tô gia.
Mà giờ phút này, ta đứng trước cửa linh đường, nhìn bài vị xếp cuối cùng ở hàng thấp nhất…
“Trung nguyên tô môn đệ lục thập tứ đại tử tôn hạnh chi vị”
(Dòng dõi họ Tô ở Trung Nguyên đời con cháu thứ sáu mươi bốn bài vị của Hạnh)
Ta nghĩ chắc là mắt ta bị hỏng rồi, đầu óc ta cũng hỏng rồi, tất cả những gì ta thấy toàn bộ đều không đúng như vậy.
Bởi vì ta không thể chớp mắt, không thể lên tiếng, không thể nhúc nhích, thậm chí không thể suy nghĩ.
Chẳng qua ta chỉ chăm chăm nhìn như vậy. Không có cảm xúc gì. Cũng không thể biểu lộ cảm xúc gì.
Đến khi ra có thể cử động lại, suy nghĩ lại, chuyện đầu tiên ta làm chính là lần thứ hai xoay người, đi dọc theo con đường quanh co khúc khúc chiết chiết, trở lại nơi ở của Tiểu Bạch, trở lại căn phòng đầy bụi bặm kia, bất chấp trên người ta mặc y phục bằng tơ trắng thượng hạng, bất chấp từ nhỏ đến lớn ta rất sợ bẩn, bất chấp vẻ mặt thương hại cùng phức tạp của những người đi theo phía sau ta, cứ đi thẳng từng bước mà tiến vào trong.
Căn phòng đầu tiên, toàn là sách.
Trên giá sách cao dựng dọc theo vách tường là đủ loại sách được sắp xếp phân loại vô cùng chỉnh tề. Hơn nữa, khác với những người chỉ bài trí sách trong nhà, ta biết, mỗi một quyển ở đây, Tiểu Bạch đều xem qua.
Hắn thích nhất là đọc sách, trước đây ta thường xuyên nổi giận vì hắn bận đọc sách không chịu chơi trò tróc quỷ với ta.
Trên bàn học, giấy và bút mực được bày biện sắp xếp theo thứ tự, dưới mặt đất bên cạnh bàn có bình hoa rơi xuống, nhưng cắm vào đó không phải là hoa, mà là mấy bức tranh cuộn lại. Ta tùy tiện rút ra một bức, mở ra, trống ngực đập thình thịch khi nhìn thấy… bên trong họa, là ta.
/22
|