Ta mơ mơ màng màng không biết đã ngủ bao lâu. Chỉ biết, khi tỉnh lại, đã là hoàng hôn. Nắng chiều trải dài từ ngoài cửa sổ tiến vào trong, chiếu sáng cả căn phòng, một người ngồi đọc sách bên cạnh cửa sổ, ánh nắng rơi trên người bao thành một quầng sáng màu vàng rất đẹp, theo trực giác ta kêu lên hai tiếng “Tiểu Bạch”, hắn quay đầu lại, ra là Liễu Họa Niên.
“Tỉnh rồi sao?” Liễu Họa Niên khẽ nhướng mày, cười với ta, buông sách trong tay, đi tới.
Ta ngẩn người một lúc mới nhận ra sự thật là Tiểu Bạch lại biến mất, nhìn xung quanh một lượt, hết thảy đều giống như trước khi ta ngủ, có lẽ khác biệt duy nhất chính là hương cỏ thơm đã bay mất.
Liễu Họa Niên đi đến bên giường, nghiêng đầu hỏi: “Nàng ở trong mộng thấy chuyện gì bi thương sao?”
“Huh?”
“Nàng đã khóc.” Ngón tay thon dài vươn tới, như cánh chuồn chuồn đậu trên nước, khẽ lướt qua mặt ta, không đợi ta phản ứng, đã rụt lại, trên đầu ngón tay có giọt nước trong suốt.
Không thể nào? Khóc? Ta vội đưa tay lên chùi chùi nước mắt, đệm giường hơi trũng, Liễu Họa Niên ngồi xuống, nghiêng người vuốt tóc ta, hỏi: “Vì sao lại khóc?”
Trong ánh nắng ấm áp, gương mặt hắn mang theo một loại thánh thiện không cách nào miêu tả được, mà thanh âm lại ôn nhu như vậy, đủ khiến cho vạn vật trên thế gian mê say.
Ta ngẩn ngơ nhìn hắn hồi lâu không thể nói nên lời.
Có lẽ là phản ứng của ta làm hắn hài lòng, Liễu Họa Niên híp mắt cười, tiến đến gần hơn một chút: “Bởi vì Phượng Nghi công chúa tìm đến làm phiền nàng phải không?”
Ta tiếp tục nhìn hắn, không nói lời nào.
Bàn tay của Liễu Họa Niên vuốt tóc ta, càng trở nên dịu dàng hơn: “Không cần để ý tới nàng ta. Nàng chỉ cần nhớ kỹ, nàng là – vị hôn thê của Liễu Họa Niên ta, trên đời này, sẽ không có người nào hơn được nàng, cho dù là công chúa cũng vậy.”
Ta vẫn không nói lời nào.
Liễu Họa Niên khẽ thở dài: “Nàng không tin ta có quyền lực như vậy sao? Ngay cả công chúa cũng hoàn toàn không để vào mắt?”
Ta nhấp nháy môi, cuối cùng mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn: “Ta chẳng qua không biết rằng nguyên lai ta thật sự là vị hôn thê của ngươi.” Vừa nói, vừa đưa tay giữ lấy gương mặt hắn.
Hắn không ngạc nhiên, cũng không đẩy ta ra, chẳng qua chỉ yên lặng nhìn ta, đôi mắt đen thâm thúy khẽ sáng lên, giống như viên ngọc trầm trong nước.
Mà ta, vẫn ôm mặt hắn, chậm rãi nói: “Đây là lần đầu tiên ta rời khỏi nhà, bước ra giang hồ. Thế nhưng, những chuyện có liên quan tới giang hồ, từ nhỏ đến lớn ta cũng nghe được không ít.”
Cha ta tuy là quỷ keo kiệt, nhưng đầu cơ trục lợi, bồi dưỡng thế lực là sở trường của người từ trước đến nay, nghe nói mỗi mười môn phái trên giang hồ, thì có năm phái mà lão bản phía sau là cha ta. Còn Kim kiếm Tô gia, là đại phái cực kỳ hưng thịnh ở Trung Nguyên, mỗi một cái tên trong Tô gia báo danh ra ngoài, đều vô cùng sáng chói, về phần Tô bá bá, lại là Thiên hạ đệ nhất kiếm, đến nay chưa ai có thể sánh bằng.
Ta từ nhỏ lớn lên cùng Tiểu Bạch, thích nhất chính là nghe chuyện về Bát Quái trên giang hồ.
“Toại Tử Môn độn giáp, Đường gia ám khí, Thiếu Lâm quyền, Vũ Đương kiếm… tất cả đều là kỹ năng độc đáo. Nhưng ta cho rằng, tuyệt diệu nhất trong đó, phải thuộc về thuật dịch dung của Thất Xảo Đồng Tử. Nghe nói hắn làm mặt nạ da người vô cùng khéo léo, cẩn thận tỉ mỉ, cho dù là phu thê trong nhà, gần trong gang tấc vẫn không thể phân biệt được. Có điều, chỉ cần là mặt nạ da người cũng sẽ có chỗ thiếu sót, tỷ như – dưới mắt mặt trời sẽ trong suốt khác thường.” Nói xong câu cuối cùng, tay ta sờ lên mặt Liễu Họa Niên, hung hăng lột mặt nạ xuống, nổi giận quát lên: “Tô Tiểu Bạch! Ngươi còn muốn giả thần giả quỷ gạt ta đến khi nào!”
Kỳ thực ta nên sớm nghĩ tới Liễu Họa Niên chính là Tô Tiểu Bạch.
Trên giang hồ còn có Liễu Họa Niên khác ngoài người này ra không thì ta không biết, nhưng Liễu Họa Niên này xuất hiện trước mặt ta, vô luận như thế nào cũng thấy thần bí trong lời nói và mâu thuẫn trong việc làm, tuyệt đối là Tô Tiểu Bạch!
Có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, Tiểu Bạch biến mất, Liễu Họa Niên liền xuất hiện, Liễu Họa Niên đi vắng, Tiểu Bạch không biết từ đâu chui ra. Hai người này dường như thương lượng rất kỹ thứ tự xuất hiện bên cạnh ta, trùng hợp quá mức rõ ràng.
Thứ hai, thái độ của Liễu Họa Niên đối với ra quá mức ám muội, lại vô cùng hiểu rõ về chuyện của ta, nhất là tiếng xưng hô phì muội, từ nhỏ đến lớn, nếu có người kêu ta như vậy, thì phải là Tiểu Bạch.
Thứ ba, nếu hai lý do trên còn chưa đủ, thì còn trái tim ta, tim ta rõ ràng đập thình thịch như vậy, trực giác của nữ tử nói với ta rằng, Liễu Họa Niên là giả, hắn là một người rất quen thuộc với ta, quen thuộc nhất với ta.
Vì thế, tay ta chạm đến một vật nổi lên, chạm đến tầng tầng những lời nói dối xoay quanh ta, ta muốn tra ra chân tướng của tất cả mọi việc, ta muốn vạch trần bí mật này, vì vậy ta liền dùng sức, kiên quyết kéo…
Xoạt.
Thanh âm tựa như mũi dao bén nhọn lướt qua tim ta, sau đó, tim ta liền ngừng đập.
Bởi vì, tuy rằng ta đã lột mặt nạ da người kia ra, nhưng hiện người bên dưới lớp mặt nạ, ánh mắt như làn nước mùa thu, môi đỏ như son, đẹp đến kinh tâm động phách… cũng không phải Tiểu Bạch.
Nàng là Phượng Nghi công chúa.
“Tỉnh rồi sao?” Liễu Họa Niên khẽ nhướng mày, cười với ta, buông sách trong tay, đi tới.
Ta ngẩn người một lúc mới nhận ra sự thật là Tiểu Bạch lại biến mất, nhìn xung quanh một lượt, hết thảy đều giống như trước khi ta ngủ, có lẽ khác biệt duy nhất chính là hương cỏ thơm đã bay mất.
Liễu Họa Niên đi đến bên giường, nghiêng đầu hỏi: “Nàng ở trong mộng thấy chuyện gì bi thương sao?”
“Huh?”
“Nàng đã khóc.” Ngón tay thon dài vươn tới, như cánh chuồn chuồn đậu trên nước, khẽ lướt qua mặt ta, không đợi ta phản ứng, đã rụt lại, trên đầu ngón tay có giọt nước trong suốt.
Không thể nào? Khóc? Ta vội đưa tay lên chùi chùi nước mắt, đệm giường hơi trũng, Liễu Họa Niên ngồi xuống, nghiêng người vuốt tóc ta, hỏi: “Vì sao lại khóc?”
Trong ánh nắng ấm áp, gương mặt hắn mang theo một loại thánh thiện không cách nào miêu tả được, mà thanh âm lại ôn nhu như vậy, đủ khiến cho vạn vật trên thế gian mê say.
Ta ngẩn ngơ nhìn hắn hồi lâu không thể nói nên lời.
Có lẽ là phản ứng của ta làm hắn hài lòng, Liễu Họa Niên híp mắt cười, tiến đến gần hơn một chút: “Bởi vì Phượng Nghi công chúa tìm đến làm phiền nàng phải không?”
Ta tiếp tục nhìn hắn, không nói lời nào.
Bàn tay của Liễu Họa Niên vuốt tóc ta, càng trở nên dịu dàng hơn: “Không cần để ý tới nàng ta. Nàng chỉ cần nhớ kỹ, nàng là – vị hôn thê của Liễu Họa Niên ta, trên đời này, sẽ không có người nào hơn được nàng, cho dù là công chúa cũng vậy.”
Ta vẫn không nói lời nào.
Liễu Họa Niên khẽ thở dài: “Nàng không tin ta có quyền lực như vậy sao? Ngay cả công chúa cũng hoàn toàn không để vào mắt?”
Ta nhấp nháy môi, cuối cùng mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn: “Ta chẳng qua không biết rằng nguyên lai ta thật sự là vị hôn thê của ngươi.” Vừa nói, vừa đưa tay giữ lấy gương mặt hắn.
Hắn không ngạc nhiên, cũng không đẩy ta ra, chẳng qua chỉ yên lặng nhìn ta, đôi mắt đen thâm thúy khẽ sáng lên, giống như viên ngọc trầm trong nước.
Mà ta, vẫn ôm mặt hắn, chậm rãi nói: “Đây là lần đầu tiên ta rời khỏi nhà, bước ra giang hồ. Thế nhưng, những chuyện có liên quan tới giang hồ, từ nhỏ đến lớn ta cũng nghe được không ít.”
Cha ta tuy là quỷ keo kiệt, nhưng đầu cơ trục lợi, bồi dưỡng thế lực là sở trường của người từ trước đến nay, nghe nói mỗi mười môn phái trên giang hồ, thì có năm phái mà lão bản phía sau là cha ta. Còn Kim kiếm Tô gia, là đại phái cực kỳ hưng thịnh ở Trung Nguyên, mỗi một cái tên trong Tô gia báo danh ra ngoài, đều vô cùng sáng chói, về phần Tô bá bá, lại là Thiên hạ đệ nhất kiếm, đến nay chưa ai có thể sánh bằng.
Ta từ nhỏ lớn lên cùng Tiểu Bạch, thích nhất chính là nghe chuyện về Bát Quái trên giang hồ.
“Toại Tử Môn độn giáp, Đường gia ám khí, Thiếu Lâm quyền, Vũ Đương kiếm… tất cả đều là kỹ năng độc đáo. Nhưng ta cho rằng, tuyệt diệu nhất trong đó, phải thuộc về thuật dịch dung của Thất Xảo Đồng Tử. Nghe nói hắn làm mặt nạ da người vô cùng khéo léo, cẩn thận tỉ mỉ, cho dù là phu thê trong nhà, gần trong gang tấc vẫn không thể phân biệt được. Có điều, chỉ cần là mặt nạ da người cũng sẽ có chỗ thiếu sót, tỷ như – dưới mắt mặt trời sẽ trong suốt khác thường.” Nói xong câu cuối cùng, tay ta sờ lên mặt Liễu Họa Niên, hung hăng lột mặt nạ xuống, nổi giận quát lên: “Tô Tiểu Bạch! Ngươi còn muốn giả thần giả quỷ gạt ta đến khi nào!”
Kỳ thực ta nên sớm nghĩ tới Liễu Họa Niên chính là Tô Tiểu Bạch.
Trên giang hồ còn có Liễu Họa Niên khác ngoài người này ra không thì ta không biết, nhưng Liễu Họa Niên này xuất hiện trước mặt ta, vô luận như thế nào cũng thấy thần bí trong lời nói và mâu thuẫn trong việc làm, tuyệt đối là Tô Tiểu Bạch!
Có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, Tiểu Bạch biến mất, Liễu Họa Niên liền xuất hiện, Liễu Họa Niên đi vắng, Tiểu Bạch không biết từ đâu chui ra. Hai người này dường như thương lượng rất kỹ thứ tự xuất hiện bên cạnh ta, trùng hợp quá mức rõ ràng.
Thứ hai, thái độ của Liễu Họa Niên đối với ra quá mức ám muội, lại vô cùng hiểu rõ về chuyện của ta, nhất là tiếng xưng hô phì muội, từ nhỏ đến lớn, nếu có người kêu ta như vậy, thì phải là Tiểu Bạch.
Thứ ba, nếu hai lý do trên còn chưa đủ, thì còn trái tim ta, tim ta rõ ràng đập thình thịch như vậy, trực giác của nữ tử nói với ta rằng, Liễu Họa Niên là giả, hắn là một người rất quen thuộc với ta, quen thuộc nhất với ta.
Vì thế, tay ta chạm đến một vật nổi lên, chạm đến tầng tầng những lời nói dối xoay quanh ta, ta muốn tra ra chân tướng của tất cả mọi việc, ta muốn vạch trần bí mật này, vì vậy ta liền dùng sức, kiên quyết kéo…
Xoạt.
Thanh âm tựa như mũi dao bén nhọn lướt qua tim ta, sau đó, tim ta liền ngừng đập.
Bởi vì, tuy rằng ta đã lột mặt nạ da người kia ra, nhưng hiện người bên dưới lớp mặt nạ, ánh mắt như làn nước mùa thu, môi đỏ như son, đẹp đến kinh tâm động phách… cũng không phải Tiểu Bạch.
Nàng là Phượng Nghi công chúa.
/22
|