Tiểu Trư nhanh như chớp từ bên hắn chạy đi, hướng cái đình nhỏ lao đến, có vẻ hưng phấn vô cùng, ở trên thảm có xanh vui đùa ầm ỹ, hết ngửi đông rồi lại ngửi tây, có vẻ rất thích nơi này. Thiệu Cảnh không để ý đến nó, hắn trở về gian phòng, ngồi xuống bên cái bàn nhỏ, lấy đồ vật trong chiếc hộp ra hết.
Thiệu Cảnh để ngọc bài sang một bên, sau đó ánh mắt hắn rơi vào quyển “Huyền Tâm Quyết”. Hắn cầm lên, thoáng cảm thấy rất nhẹ, dường như không có gì, rồi lại cảm thấy nặng tựa Thái Sơn, như là đang cầm mộng tưởng thời thiếu niên của chính mình.
Hắn mỉm cười, mở cuốn sách.
Xem xét một lúc lâu, sắc mặt Thiệu Cảnh chăm chú, tập trung tinh thần xem quyển sách trong tay, thật lâu sau mới khép sách lại. Sau đó, lại ngồi trầm ngâm một lúc nữa, dường như đang nhớ lại những gì mình đã đọc, rồi nhẹ gật đầu.
Quyển “Huyền Tâm Quyết” này cũng không có gì cao thâm, nó chỉ là một quyển sách nhập môn chỉ dẫn tu luyện trụ cột tâm pháp. Người bình thường, hầu như ai xem cũng hiểu. Sau đó, bước vào tu luyện, lúc này mới xem được sự cao thấp của tư chất mỗi người. Dù sao đi nữa, môn tâm pháp này rất bình thường, không cần tu luyện quá nhanh, nhưng phải chắc chắn. Cho dù lúc tu luyện tâm pháp này không nhanh đi nữa, chỉ cần tu luyện từ từ cũng có ngày đạt đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong. Tuy nhiên, để đột phá từ Luyện Khí Cảnh lên Ngưng Nguyên Cảnh thì phải nhờ vào cơ duyên hay ngoại lực hỗ trợ.
Suy tư một lát, sắc mặt Thiệu Cảnh đột nhiên khẽ động, bỏ “Huyền Tâm Quyết” xuống, đưa tay vào túi Lưu Vân lục lọi một lúc, hắn lôi ra một tàn quyển tản ra quang mang màu vàng nhạt.
Quyển tàn sách này tự nhiên chính là Thiên Thư Tàn Quyển hắn lấy được trong thạch thất. Cầm vật này, khóe miệng Thiệu Cảnh nhếch lên một chút, không tự chủ nhìn về phía bức tường đối diện. Ở một bên bức tường đó, hẳn là có một nửa còn lại của Thiên Thư Tàn Quyển a.
Không biết vì sao, Thiệu Cảnh phát hiện, quyển Thiên Thư Tàn Quyển này từ khi bị hắn và Tô Thanh Dung xé làm đôi thì linh khí nồng đậm trên quyển sách đã biến mất. Bây giờ khi nhìn vào Thiên Thư Tàn Quyển, vẫn chỉ có quang mang màu vàng nhạt. Nhưng mà như vậy rất là may mắn, ngày đó hắn đem Tàn Quyển này giấu trong túi Lưu Vân, rõ ràng là đã che mắt được trưởng lão của Huyền Thiên Tông.
Ở trên Thiên Thanh sơn dưỡng thương, hắn căn bản không dám đem quyển Thiên Thư này ra. Cho đến hôm nay, tới chỗ ở của mình, hắn mới có thể đem ra, bỏ gánh nặng trong lòng mà xem một chút. Ở trong Thiên Thư Tàn Quyển có ghi Minh Tự Thuật khác thường, hắn đã sớm quyết tâm tu luyện.
Nhưng mà, tu luyện cái nào trước đây?
Có lẽ, hai loại tâm pháp này sẽ không có xung đột đâu, dù sao một cái là tâm pháp tu luyện của Tu Chân Giả, một cái là của thượng cổ Thuật Sĩ, đạo bất đồng mà?
Thiệu Cảnh cười cười, quay đầu, mở cánh cửa hướng cái đình nhỏ đi đến. Nhìn ánh sáng mặt trời ôn hòa chiều xuống, Tiểu Trư đang nằm trên cỏ ngáy o o… hai cái tai một trắng một đen cụp xuống, ngủ say vô cùng, thỉnh thoảng cái miệng chẹp chẹp vài cái, không biết đang mở được ăn món ngon gì.
Nghĩ đến đó, Thiệu Cảnh có chút nói không nên lời, Tiểu Trư từ sau khi được cứu, không biết có phải là do ăn Thái Huyền Kim Đan hay không, khẩu vị của Tiểu Trư bỗng thay đổi. Trước kia, nó thích ăn nhất là món ăn ngon, ừm, thực ra là “cơm thừa canh cặn” của người nào đó. Bây giờ, nó hoàn toàn chẳng thèm ngó đến. Tiểu Trư bây giờ chỉ có hứng thú với loại linh thảo gì đó. Gần đây, Tạ Tiểu Vũ yêu mến Tiểu Trư, nên mỗi ngày đều mang theo nó đi chơi, kết quả Tiểu Trư ăn vụng một ít linh thảo, nên bị Tạ Tiểu Vũ mắng nhiều lần.
Nhưng mà, Tạ Tiểu Vũ từng nói cho Thiệu Cảnh, Tiểu Trư e rằng không phải là heo bình thường a, cái mũi của nó, so với chó còn tốt hơn nhiều. Bởi vì, bình thường lúc làm việc ở Luyện Đan đường, Tiểu Vũ đều đem về một ít linh thảo cất ở trong phòng. Kết quả là, dù cất kỹ đến đâu, Tiểu Trư chỉ cần ngửi ngửi vài cái, tuyệt đối có thể tìm ra. Qua vài ngày, nó gần như đã ăn hết linh thảo mà Tiểu Vũ cất giữ.
May mắn là những linh thảo đó cũng không quý lắm, Tiểu Vũ cũng không truy cứu. Nhưng mà việc này cũng làm Thiệu Cảnh đau đầu, nếu là ăn “cơm thừa canh cặn” thì cũng dễ nuôi thôi, nhưng mà, tiên sư nó chứ, nều mà cần cả một đống linh thảo làm thức ăn, thì có còn để cho người ta sống không a!
Thiệu Cảnh để ngọc bài sang một bên, sau đó ánh mắt hắn rơi vào quyển “Huyền Tâm Quyết”. Hắn cầm lên, thoáng cảm thấy rất nhẹ, dường như không có gì, rồi lại cảm thấy nặng tựa Thái Sơn, như là đang cầm mộng tưởng thời thiếu niên của chính mình.
Hắn mỉm cười, mở cuốn sách.
Xem xét một lúc lâu, sắc mặt Thiệu Cảnh chăm chú, tập trung tinh thần xem quyển sách trong tay, thật lâu sau mới khép sách lại. Sau đó, lại ngồi trầm ngâm một lúc nữa, dường như đang nhớ lại những gì mình đã đọc, rồi nhẹ gật đầu.
Quyển “Huyền Tâm Quyết” này cũng không có gì cao thâm, nó chỉ là một quyển sách nhập môn chỉ dẫn tu luyện trụ cột tâm pháp. Người bình thường, hầu như ai xem cũng hiểu. Sau đó, bước vào tu luyện, lúc này mới xem được sự cao thấp của tư chất mỗi người. Dù sao đi nữa, môn tâm pháp này rất bình thường, không cần tu luyện quá nhanh, nhưng phải chắc chắn. Cho dù lúc tu luyện tâm pháp này không nhanh đi nữa, chỉ cần tu luyện từ từ cũng có ngày đạt đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong. Tuy nhiên, để đột phá từ Luyện Khí Cảnh lên Ngưng Nguyên Cảnh thì phải nhờ vào cơ duyên hay ngoại lực hỗ trợ.
Suy tư một lát, sắc mặt Thiệu Cảnh đột nhiên khẽ động, bỏ “Huyền Tâm Quyết” xuống, đưa tay vào túi Lưu Vân lục lọi một lúc, hắn lôi ra một tàn quyển tản ra quang mang màu vàng nhạt.
Quyển tàn sách này tự nhiên chính là Thiên Thư Tàn Quyển hắn lấy được trong thạch thất. Cầm vật này, khóe miệng Thiệu Cảnh nhếch lên một chút, không tự chủ nhìn về phía bức tường đối diện. Ở một bên bức tường đó, hẳn là có một nửa còn lại của Thiên Thư Tàn Quyển a.
Không biết vì sao, Thiệu Cảnh phát hiện, quyển Thiên Thư Tàn Quyển này từ khi bị hắn và Tô Thanh Dung xé làm đôi thì linh khí nồng đậm trên quyển sách đã biến mất. Bây giờ khi nhìn vào Thiên Thư Tàn Quyển, vẫn chỉ có quang mang màu vàng nhạt. Nhưng mà như vậy rất là may mắn, ngày đó hắn đem Tàn Quyển này giấu trong túi Lưu Vân, rõ ràng là đã che mắt được trưởng lão của Huyền Thiên Tông.
Ở trên Thiên Thanh sơn dưỡng thương, hắn căn bản không dám đem quyển Thiên Thư này ra. Cho đến hôm nay, tới chỗ ở của mình, hắn mới có thể đem ra, bỏ gánh nặng trong lòng mà xem một chút. Ở trong Thiên Thư Tàn Quyển có ghi Minh Tự Thuật khác thường, hắn đã sớm quyết tâm tu luyện.
Nhưng mà, tu luyện cái nào trước đây?
Có lẽ, hai loại tâm pháp này sẽ không có xung đột đâu, dù sao một cái là tâm pháp tu luyện của Tu Chân Giả, một cái là của thượng cổ Thuật Sĩ, đạo bất đồng mà?
Thiệu Cảnh cười cười, quay đầu, mở cánh cửa hướng cái đình nhỏ đi đến. Nhìn ánh sáng mặt trời ôn hòa chiều xuống, Tiểu Trư đang nằm trên cỏ ngáy o o… hai cái tai một trắng một đen cụp xuống, ngủ say vô cùng, thỉnh thoảng cái miệng chẹp chẹp vài cái, không biết đang mở được ăn món ngon gì.
Nghĩ đến đó, Thiệu Cảnh có chút nói không nên lời, Tiểu Trư từ sau khi được cứu, không biết có phải là do ăn Thái Huyền Kim Đan hay không, khẩu vị của Tiểu Trư bỗng thay đổi. Trước kia, nó thích ăn nhất là món ăn ngon, ừm, thực ra là “cơm thừa canh cặn” của người nào đó. Bây giờ, nó hoàn toàn chẳng thèm ngó đến. Tiểu Trư bây giờ chỉ có hứng thú với loại linh thảo gì đó. Gần đây, Tạ Tiểu Vũ yêu mến Tiểu Trư, nên mỗi ngày đều mang theo nó đi chơi, kết quả Tiểu Trư ăn vụng một ít linh thảo, nên bị Tạ Tiểu Vũ mắng nhiều lần.
Nhưng mà, Tạ Tiểu Vũ từng nói cho Thiệu Cảnh, Tiểu Trư e rằng không phải là heo bình thường a, cái mũi của nó, so với chó còn tốt hơn nhiều. Bởi vì, bình thường lúc làm việc ở Luyện Đan đường, Tiểu Vũ đều đem về một ít linh thảo cất ở trong phòng. Kết quả là, dù cất kỹ đến đâu, Tiểu Trư chỉ cần ngửi ngửi vài cái, tuyệt đối có thể tìm ra. Qua vài ngày, nó gần như đã ăn hết linh thảo mà Tiểu Vũ cất giữ.
May mắn là những linh thảo đó cũng không quý lắm, Tiểu Vũ cũng không truy cứu. Nhưng mà việc này cũng làm Thiệu Cảnh đau đầu, nếu là ăn “cơm thừa canh cặn” thì cũng dễ nuôi thôi, nhưng mà, tiên sư nó chứ, nều mà cần cả một đống linh thảo làm thức ăn, thì có còn để cho người ta sống không a!
/116
|