Ánh mắt mọi người nhìn Thiệu Cảnh bắt đầu nóng lên.
Thiệu Cảnh cảm thấy dường như có mấy mũi nhọn đang chọc vào lưng hắn, mồ hôi lạnh chảy ra, vội vàng cười nói :
- Sư huynh, xin hỏi ta được phân đến nơi nào vậy ?
Thường Hằng mỉm cười nói :
- Thiệu sư đệ, ngươi chuẩn bị một chút đi. Ngày mai, ngươi xuống Tiểu Hồ Thành ở dưới núi, giúp việc ở Thiên Phong Lâu - chính là cửa hàng do Huyền Thiên Tông chúng ta mở.
***
Trong đầu Thiệu Cảnh có chút hồ đồ, cùng đi ra với đám người. Chỉ cảm thấy mù mịt. Trong mười một đệ tử mới, mười người khác đều được phân làm việc vặt ở trên núi, chỉ có hắn bị phân đến làm ở Tiểu Hồ Thành dưới núi. Hắn có hỏi Thường Hằng, nhưng vị Thường sư huynh này cứ úp úp mở mở, trên mặt mang vẻ như có như không, làm người ta nhìn rất không thoải mái, nói ngươi đi sẽ biết, cứ làm theo quy củ đã phân phó.
Thường Hằng phân chia xong việc vặt, liền bảo mọi người về nhà mới ở trên Thiên Thanh sơn, nghỉ ngơi, chuẩn bị cho tốt. Sáng sớm ngày mai, bắt đầu đến các nơi mà làm việc. Một số đệ tử nóng tính, vừa đi, vừa cầm Huyền Tâm quyết để đọc.
Từ trong Tùng Đào các đi ra, đi dọc theo đường mòn trong rừng một lúc, là có thể trông thấy con đường đá màu trắng. Mấy ngày trước xảy ra động đất, con đường này cũng bị hư hại nghiêm trọng, nhưng Huyền Thiên Tông không hổ là môn phái tu chân lớn. Qua mấy ngày tu sửa, con đường này cơ bản đã khôi phục giống như ban đầu. Trên mặt đường chỉ còn một số đường đứt gãy. Trên thềm đá, vì tu sửa vội vàng nên vẫn còn một số hòn đá gãy làm đôi, có thể tưởng tượng được trận động đất đó có uy lực như thế nào.
Đi trên con đường đá trắng, hướng dưới núi đi khoảng 100 trượng, có thể thấy hai bên con đường, xây rất nhiều gian nhà giống nhau, tường trắng ngói đỏ. Mỗi hàng có 12 gian phòng, đưa mắt nhìn thấy ở đây có ít nhất mấy trăm gian phòng. Rất nhiều phòng đã có người ở, đều là nhập môn đệ tử của Huyền Thiên Tông, ngoại trừ một số đệ tử thiên tư hơn người, đến ở chỗ đặc biệt coi trọng thiên tài của Huyền Thiên Tông, đệ tử nhập môn phần lớn đều ở đây.
Mọi người cứ thế đi xuống, Thiệu Cảnh cũng ôm cái hộp đi phía sau, thấy mọi người đi đến dãy phòng này không có chia ra, mà đều đi đến dãy phòng số 24. Trong lòng liền hiểu, xem ra mọi người đều bị an bài ở đây.
Dãy phòng thứ 24, căn phòng thứ nhất đã có người ở. Còn lại vừa đủ 11 gian phòng cho Thiệu Cảnh cùng 10 đệ tử khác ở. Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của bọn họ.
Trong lòng Thiệu Cảnh cũng có phải phần chờ mong, muốn đến xem chỗ ở của mình, hắn từ nhỏ đã lang thang, cho đến bây giờ đều không có chỗ ở ấm áp. Nhưng đúng lúc hắn định theo mọi người đến dãy phòng 24, sau lưng lại truyền đến một tiếng gọi vui vẻ :
- Thiệu sư huynh.
Thiệu Cảnh quay đầu nhìn, chỉ thấy Tạ Tiểu Vũ mang một bộ quần áo màu xanh, mặt cười tươi như hoa, từ dãy phòng 22 chạy tới, ở một bên chân nàng, Tiểu Trư kêu ụt ịt chạy theo, so với Tiểu Vũ còn nhanh hơn, lại gần Thiệu Cảnh liền chui vào chân hắn, dùng sức cọ cọ ống quần hắn, rất thân mật.
Thiểu Cảnh cười ha ha nói :
- Ta mới nhập môn ngày hôm nay, nên gọi người là sư tỷ mới đúng.
Tạ Tiểu Vũ cười hì hì, lại nói :
- Tuổi ngươi so với ta lớn hơn nha, ta không đảm đương nổi đâu. Hiện tại gọi thế cũng tốt mà, thôi bỏ đi, ngươi được an bài đến nơi đâu làm việc vặt ?
Gió núi tươi mát thổi tới, ánh mặt trời ôn hòa chiếu vào con đường đá trắng, phản xạ ra ánh sáng nhạt không hề chướng mắt. Tạ Tiểu Vũ cười nói tự nhiên, áo quần lay động theo gió, dung mạo tươi trẻ, quả thật là một tiểu mỹ nhân. Những nhập môn đệ tử bên cạnh, kể cả Tô Thanh Dung, Lý Dục Tú cũng dừng bước, quay đầu nhìn.
Thiệu Cảnh cười ha ha, không trả lời nàng, ngược lại cười hỏi :
- Đúng rồi, Tiểu Vũ, ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi hiện tại chắc cũng là Luyện Khí Cảnh sơ giai. Như vậy, ngươi hiện tại vẫn còn làm việc vặt ở trên núi, ngươi làm ở đâu vậy ?
Tạ Tiểu Vũ duỗi ngót út trắng nõn ra, đắc ý lắc lắc, nói :
- Thiệu sư huynh, ngươi không nên xem thường ta, ta chính là Luyện Khí Cảnh trung giai nha.
Lời vừa nói ra, chẳng những Thiệu Cảnh lắp bắp kinh hãi, mà mọi người sau hắn cũng lập tức nhìn sang. Ánh mắt Tô Thanh Dung lóe lên, đứng ở xa tỉ mỉ đánh giá Tạ Tiểu Vũ.
Thiệu Cảnh cảm thấy dường như có mấy mũi nhọn đang chọc vào lưng hắn, mồ hôi lạnh chảy ra, vội vàng cười nói :
- Sư huynh, xin hỏi ta được phân đến nơi nào vậy ?
Thường Hằng mỉm cười nói :
- Thiệu sư đệ, ngươi chuẩn bị một chút đi. Ngày mai, ngươi xuống Tiểu Hồ Thành ở dưới núi, giúp việc ở Thiên Phong Lâu - chính là cửa hàng do Huyền Thiên Tông chúng ta mở.
***
Trong đầu Thiệu Cảnh có chút hồ đồ, cùng đi ra với đám người. Chỉ cảm thấy mù mịt. Trong mười một đệ tử mới, mười người khác đều được phân làm việc vặt ở trên núi, chỉ có hắn bị phân đến làm ở Tiểu Hồ Thành dưới núi. Hắn có hỏi Thường Hằng, nhưng vị Thường sư huynh này cứ úp úp mở mở, trên mặt mang vẻ như có như không, làm người ta nhìn rất không thoải mái, nói ngươi đi sẽ biết, cứ làm theo quy củ đã phân phó.
Thường Hằng phân chia xong việc vặt, liền bảo mọi người về nhà mới ở trên Thiên Thanh sơn, nghỉ ngơi, chuẩn bị cho tốt. Sáng sớm ngày mai, bắt đầu đến các nơi mà làm việc. Một số đệ tử nóng tính, vừa đi, vừa cầm Huyền Tâm quyết để đọc.
Từ trong Tùng Đào các đi ra, đi dọc theo đường mòn trong rừng một lúc, là có thể trông thấy con đường đá màu trắng. Mấy ngày trước xảy ra động đất, con đường này cũng bị hư hại nghiêm trọng, nhưng Huyền Thiên Tông không hổ là môn phái tu chân lớn. Qua mấy ngày tu sửa, con đường này cơ bản đã khôi phục giống như ban đầu. Trên mặt đường chỉ còn một số đường đứt gãy. Trên thềm đá, vì tu sửa vội vàng nên vẫn còn một số hòn đá gãy làm đôi, có thể tưởng tượng được trận động đất đó có uy lực như thế nào.
Đi trên con đường đá trắng, hướng dưới núi đi khoảng 100 trượng, có thể thấy hai bên con đường, xây rất nhiều gian nhà giống nhau, tường trắng ngói đỏ. Mỗi hàng có 12 gian phòng, đưa mắt nhìn thấy ở đây có ít nhất mấy trăm gian phòng. Rất nhiều phòng đã có người ở, đều là nhập môn đệ tử của Huyền Thiên Tông, ngoại trừ một số đệ tử thiên tư hơn người, đến ở chỗ đặc biệt coi trọng thiên tài của Huyền Thiên Tông, đệ tử nhập môn phần lớn đều ở đây.
Mọi người cứ thế đi xuống, Thiệu Cảnh cũng ôm cái hộp đi phía sau, thấy mọi người đi đến dãy phòng này không có chia ra, mà đều đi đến dãy phòng số 24. Trong lòng liền hiểu, xem ra mọi người đều bị an bài ở đây.
Dãy phòng thứ 24, căn phòng thứ nhất đã có người ở. Còn lại vừa đủ 11 gian phòng cho Thiệu Cảnh cùng 10 đệ tử khác ở. Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của bọn họ.
Trong lòng Thiệu Cảnh cũng có phải phần chờ mong, muốn đến xem chỗ ở của mình, hắn từ nhỏ đã lang thang, cho đến bây giờ đều không có chỗ ở ấm áp. Nhưng đúng lúc hắn định theo mọi người đến dãy phòng 24, sau lưng lại truyền đến một tiếng gọi vui vẻ :
- Thiệu sư huynh.
Thiệu Cảnh quay đầu nhìn, chỉ thấy Tạ Tiểu Vũ mang một bộ quần áo màu xanh, mặt cười tươi như hoa, từ dãy phòng 22 chạy tới, ở một bên chân nàng, Tiểu Trư kêu ụt ịt chạy theo, so với Tiểu Vũ còn nhanh hơn, lại gần Thiệu Cảnh liền chui vào chân hắn, dùng sức cọ cọ ống quần hắn, rất thân mật.
Thiểu Cảnh cười ha ha nói :
- Ta mới nhập môn ngày hôm nay, nên gọi người là sư tỷ mới đúng.
Tạ Tiểu Vũ cười hì hì, lại nói :
- Tuổi ngươi so với ta lớn hơn nha, ta không đảm đương nổi đâu. Hiện tại gọi thế cũng tốt mà, thôi bỏ đi, ngươi được an bài đến nơi đâu làm việc vặt ?
Gió núi tươi mát thổi tới, ánh mặt trời ôn hòa chiếu vào con đường đá trắng, phản xạ ra ánh sáng nhạt không hề chướng mắt. Tạ Tiểu Vũ cười nói tự nhiên, áo quần lay động theo gió, dung mạo tươi trẻ, quả thật là một tiểu mỹ nhân. Những nhập môn đệ tử bên cạnh, kể cả Tô Thanh Dung, Lý Dục Tú cũng dừng bước, quay đầu nhìn.
Thiệu Cảnh cười ha ha, không trả lời nàng, ngược lại cười hỏi :
- Đúng rồi, Tiểu Vũ, ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi hiện tại chắc cũng là Luyện Khí Cảnh sơ giai. Như vậy, ngươi hiện tại vẫn còn làm việc vặt ở trên núi, ngươi làm ở đâu vậy ?
Tạ Tiểu Vũ duỗi ngót út trắng nõn ra, đắc ý lắc lắc, nói :
- Thiệu sư huynh, ngươi không nên xem thường ta, ta chính là Luyện Khí Cảnh trung giai nha.
Lời vừa nói ra, chẳng những Thiệu Cảnh lắp bắp kinh hãi, mà mọi người sau hắn cũng lập tức nhìn sang. Ánh mắt Tô Thanh Dung lóe lên, đứng ở xa tỉ mỉ đánh giá Tạ Tiểu Vũ.
/116
|