Trong đám người, sắc mặt của rất nhiều người đều thay đổi, khung cảnh trước mặt cực kỳ giống mê cung Quỷ Phủ Thần Công trong truyền thuyết. Trong truyền thuyết, những vị thần tiên thời Thượng Cổ vì chăm sóc động phủ của mình thường hạ xuống rất nhiều cấm chế, mê cung mê trận chính là một trong những loại được sử dụng thường xuyên nhất, nếu như bị vây khốn ở trong đó chỉ sợ cả đời cũng không có khả năng đi ra, chết đói chết khát ở trong đấy.
Có người sợ hãi lùi bước, có người lại dũng cảm ngẩng cao đầu bước về phía trước, tiếng bước chân phía trước chính là những người tu hành không sợ chết, vẫn liều lĩnh như cũ chạy vào sâu trong động phủ, ở thời điểm này, loại tình huống này, bọn họ đang dùng tính mạng của mình để đánh bạc.
Thiệu Cảnh lén lút đi qua những con đường đấy, im lặng quan sát chung quanh, hết sức cố gắng bảo trì sự tỉnh táo, hắn phải tỉnh táo, lấm tấm mồ hôi lạnh không ngừng chảy trên mặt bị hắn lấy tay lau, chà sạch sẽ.
Lúc này đây, đường hầm bên phải thứ hai có vết đao.
Hắn một mình bước vào, tại giây phút bước vào bóng tối này trong đầu của hắn bỗng dưng hiện lên một suy nghĩ đau thương:” Bây giờ tiểu trư đang ở đâu ?
.......
Trong túi Lưu Vân có rất nhiều tạp thư, trong đó không thiếu một vài câu truyện dã sử, ký sử hoặc tùy bút của một người vô danh nào đấy, chúng ẩn chứa không ít tin đồn thú vị ít người biết đến hoặc truyền thuyết truyền kỳ, tất nhiên trong đó cũng giảng đến một ít tu sĩ, động phủ nhưng dưới đôi mắt của hắn không kéo ra được nửa điểm quan hệ với cái động phủ kỳ lạ này. Xem ra trước kia cái động phủ vô danh này quy mô lớn kinh người, từ đầu đến giờ, chỉ riêng tình huống đồng thời xuất hiện năm cái đường rẽ Thiệu Cảnh đã đụng phải bốn lần, cái này cũng không tính tới bốn cái đường rẽ lúc đầu kia đấy. Trải qua vô cùng vô tận đường rẽ, nhiều lần phân lưu, giờ phút này trong đường hầm, đứng bên cạnh Thiệu Cảnh chỉ còn lại có ba người.
Ba nam một nữ.
(cái này mà sắc hiệp thì thôi rồi ….. )
Ba người đứng bên trong, Thiệu Cảnh đứng bên ngoài, một nam tử mặt tròn hơi mập, ước chừng hơn ba mươi tuổi, người nam tử kia khá trẻ, hơn hai mươi tuổi khuôn mặt anh tuấn, làn da trắng muốt, mặc dù đang ở trong đường hầm u tối nhưng mỗi cử chỉ, hành động đều khiến cho người khác cảm thấy có vài phần tiêu sái, phiêu dật.
Người còn lại cuối là một vị nữ tử, một vị nữ tử xinh đẹp, một vị nữ tử có danh tiếng trong những người tu hành, thậm chí ngay cả Thiệu Cảnh cũng biết nàng.
Tên nàng là Tô Thanh Dung, nhìn nàng trong bóng tối, đôi mắt sáng, da tuyết trắng, mái tóc mềm mượt rủ xuống bờ vai, gương mặt thanh tú đẹp như tranh vẽ. Nàng mặc trên người chiếc áo lưới nhuyễn màu xanh nhạt, vùng ngực đeo dải yếm đào màu trắng noãn thêu hình lá trúc xanh đậm trên nền hoa, lộ ra cái cổ cùng một phần bộ ngực lõa lồ da thịt ôn nhuận mềm mại, cũng khiến cho đường cong giấu dưới quần áo thêm phần dụ hoặc, lung linh động lòng người.
Bên trong đám những người tu hành ở dưới chân núi Thiên Thanh sơn, danh khí của Tô Thanh Dung rất lớn, không vì cái gì khác đấy, chính là bởi vì dung mạo xinh đẹp rung động lòng người của nàng. Đừng nói phần đông những người tu hành tầng thấp, ngay cả đệ tử nhập môn trên núi Huyền Thiên tông đều có rất nhiều người hâm mộ nàng, xuống núi kết tình ý đấy. Thiệu Cảnh ngày thường đều nghe được có người tu hành ở sau lưng nói nàng cấu kết với đám đệ tử trên núi Huyền Thiên tông, chỉ ít ngày nữa, một khi kỳ khảo hạch năm năm một lần của Huyền Thiên tông đến, nàng tất nhiên sẽ được tuyển lên trên đấy.
“Tự nhiên nha, nàng cũng ngủ cùng không biết bao nhiêu vị sư huynh trên núi mà!” Trong câu chuyện của những người tu hành dưới chân núi, những lời đồn đại nhảm cùng loại như vậy được truyền lưu nhiều nhất, từng cái lời nói đều được người kể khẳng định chuẩn xác không thể nghi ngờ. Thiệu Cảnh cũng không biết lời đồn đại là thật hay giả, nhưng hắn thật sự đã từng tận mắt nhìn thấy vài vị đệ tử Huyền Thiên tông “đặc biệt” xuống núi tìm nàng, mà Tô Thanh Dung mỗi lần gặp đều tươi cười chào đón, trò chuyện với nhau thật vui, đôi khi đèn cầy đã điểm, bầu trời tối đen mà trong căn nhà gỗ của nàng vẫn truyện đến tiếng cười của mấy vị sư huynh
Khác hẳn với thái độ ôn nhu tươi cười khi tiếp đón các sư huynh, từ trước đến nay mỗi khi Tô Thanh Dung tiếp xúc đám người tu hành thường xuyên biểu lộ gương mặt lanh như băng, lòng yêu thích cái đẹp mọi người đều có, mặc dù địa vị những người tu hành thấp hèn nhưng không ai không muốn được mỹ nhân ưu ái, không nói đến hưởng thụ ôn nhu, chỉ cần được nàng liếc ánh mắt nhìn một cái cũng sung sướng rồi nhưng chuyện tốt như vậy, mỹ nhân như vậy, lại không phải là của mình!.
Tin đồn, châm chọc, khiêu kích cứ như vậy mà sinh ra, nhưng dù nói như thế nào cũng không có ai dám làm khó Tô Thanh Chung, nữ tử này dù sao cũng có tình ý tốt với nhiều đệ tử trên ngọn núi Huyền Thiên tông, vạn nhất đắc tội nàng, rước về một hai gã nhân tình trả thù thì làm sao bây giờ ?
Đám nam nhân ghen ghét không dám phản kháng, chỉ biết nói lời ác độc đả thương người. Vì vậy Tô Thanh Dung xinh đẹp động lòng người, danh khí rất lớn nhưng thanh danh lại không được tốt.
Có người sợ hãi lùi bước, có người lại dũng cảm ngẩng cao đầu bước về phía trước, tiếng bước chân phía trước chính là những người tu hành không sợ chết, vẫn liều lĩnh như cũ chạy vào sâu trong động phủ, ở thời điểm này, loại tình huống này, bọn họ đang dùng tính mạng của mình để đánh bạc.
Thiệu Cảnh lén lút đi qua những con đường đấy, im lặng quan sát chung quanh, hết sức cố gắng bảo trì sự tỉnh táo, hắn phải tỉnh táo, lấm tấm mồ hôi lạnh không ngừng chảy trên mặt bị hắn lấy tay lau, chà sạch sẽ.
Lúc này đây, đường hầm bên phải thứ hai có vết đao.
Hắn một mình bước vào, tại giây phút bước vào bóng tối này trong đầu của hắn bỗng dưng hiện lên một suy nghĩ đau thương:” Bây giờ tiểu trư đang ở đâu ?
.......
Trong túi Lưu Vân có rất nhiều tạp thư, trong đó không thiếu một vài câu truyện dã sử, ký sử hoặc tùy bút của một người vô danh nào đấy, chúng ẩn chứa không ít tin đồn thú vị ít người biết đến hoặc truyền thuyết truyền kỳ, tất nhiên trong đó cũng giảng đến một ít tu sĩ, động phủ nhưng dưới đôi mắt của hắn không kéo ra được nửa điểm quan hệ với cái động phủ kỳ lạ này. Xem ra trước kia cái động phủ vô danh này quy mô lớn kinh người, từ đầu đến giờ, chỉ riêng tình huống đồng thời xuất hiện năm cái đường rẽ Thiệu Cảnh đã đụng phải bốn lần, cái này cũng không tính tới bốn cái đường rẽ lúc đầu kia đấy. Trải qua vô cùng vô tận đường rẽ, nhiều lần phân lưu, giờ phút này trong đường hầm, đứng bên cạnh Thiệu Cảnh chỉ còn lại có ba người.
Ba nam một nữ.
(cái này mà sắc hiệp thì thôi rồi ….. )
Ba người đứng bên trong, Thiệu Cảnh đứng bên ngoài, một nam tử mặt tròn hơi mập, ước chừng hơn ba mươi tuổi, người nam tử kia khá trẻ, hơn hai mươi tuổi khuôn mặt anh tuấn, làn da trắng muốt, mặc dù đang ở trong đường hầm u tối nhưng mỗi cử chỉ, hành động đều khiến cho người khác cảm thấy có vài phần tiêu sái, phiêu dật.
Người còn lại cuối là một vị nữ tử, một vị nữ tử xinh đẹp, một vị nữ tử có danh tiếng trong những người tu hành, thậm chí ngay cả Thiệu Cảnh cũng biết nàng.
Tên nàng là Tô Thanh Dung, nhìn nàng trong bóng tối, đôi mắt sáng, da tuyết trắng, mái tóc mềm mượt rủ xuống bờ vai, gương mặt thanh tú đẹp như tranh vẽ. Nàng mặc trên người chiếc áo lưới nhuyễn màu xanh nhạt, vùng ngực đeo dải yếm đào màu trắng noãn thêu hình lá trúc xanh đậm trên nền hoa, lộ ra cái cổ cùng một phần bộ ngực lõa lồ da thịt ôn nhuận mềm mại, cũng khiến cho đường cong giấu dưới quần áo thêm phần dụ hoặc, lung linh động lòng người.
Bên trong đám những người tu hành ở dưới chân núi Thiên Thanh sơn, danh khí của Tô Thanh Dung rất lớn, không vì cái gì khác đấy, chính là bởi vì dung mạo xinh đẹp rung động lòng người của nàng. Đừng nói phần đông những người tu hành tầng thấp, ngay cả đệ tử nhập môn trên núi Huyền Thiên tông đều có rất nhiều người hâm mộ nàng, xuống núi kết tình ý đấy. Thiệu Cảnh ngày thường đều nghe được có người tu hành ở sau lưng nói nàng cấu kết với đám đệ tử trên núi Huyền Thiên tông, chỉ ít ngày nữa, một khi kỳ khảo hạch năm năm một lần của Huyền Thiên tông đến, nàng tất nhiên sẽ được tuyển lên trên đấy.
“Tự nhiên nha, nàng cũng ngủ cùng không biết bao nhiêu vị sư huynh trên núi mà!” Trong câu chuyện của những người tu hành dưới chân núi, những lời đồn đại nhảm cùng loại như vậy được truyền lưu nhiều nhất, từng cái lời nói đều được người kể khẳng định chuẩn xác không thể nghi ngờ. Thiệu Cảnh cũng không biết lời đồn đại là thật hay giả, nhưng hắn thật sự đã từng tận mắt nhìn thấy vài vị đệ tử Huyền Thiên tông “đặc biệt” xuống núi tìm nàng, mà Tô Thanh Dung mỗi lần gặp đều tươi cười chào đón, trò chuyện với nhau thật vui, đôi khi đèn cầy đã điểm, bầu trời tối đen mà trong căn nhà gỗ của nàng vẫn truyện đến tiếng cười của mấy vị sư huynh
Khác hẳn với thái độ ôn nhu tươi cười khi tiếp đón các sư huynh, từ trước đến nay mỗi khi Tô Thanh Dung tiếp xúc đám người tu hành thường xuyên biểu lộ gương mặt lanh như băng, lòng yêu thích cái đẹp mọi người đều có, mặc dù địa vị những người tu hành thấp hèn nhưng không ai không muốn được mỹ nhân ưu ái, không nói đến hưởng thụ ôn nhu, chỉ cần được nàng liếc ánh mắt nhìn một cái cũng sung sướng rồi nhưng chuyện tốt như vậy, mỹ nhân như vậy, lại không phải là của mình!.
Tin đồn, châm chọc, khiêu kích cứ như vậy mà sinh ra, nhưng dù nói như thế nào cũng không có ai dám làm khó Tô Thanh Chung, nữ tử này dù sao cũng có tình ý tốt với nhiều đệ tử trên ngọn núi Huyền Thiên tông, vạn nhất đắc tội nàng, rước về một hai gã nhân tình trả thù thì làm sao bây giờ ?
Đám nam nhân ghen ghét không dám phản kháng, chỉ biết nói lời ác độc đả thương người. Vì vậy Tô Thanh Dung xinh đẹp động lòng người, danh khí rất lớn nhưng thanh danh lại không được tốt.
/116
|