Chủ quầy độc nhãn long kia vồn tên là Lý Long, thường ngày vẫn mở quầy hàng tại nơi này, cũng thường xuyên thu mua linh thảo để bán lại, xem như là người cạnh tranh cùng nghề với Mã Lão Thất, hai người đã nhìn nhau không vừa mắt lâu như vậy, thường ngày Mã Lão Thất cũng chỉ dùng tên Thổ Cẩu để gọi hắn. Lúc này nghe Mã Lão Thất kia quát lên nhưng Lý Long cũng không tức giận. Trước đó vài ngày Thiệu Cảnh tìm được một gốc Hắc Tinh hoa hiếm thấy tại quầy của Mã Lão Thất rồi bán lại cho cửa hàng Kim Cốc, một trong những cửa hàng lớn nhất trong thành, được giá tốt, đây cũng xem như là một chuyện gây chấn động nho nhỏ trong tầng lớp những người tán tu dưới tầng chót mở quầy bán hàng rong như hắn, đương nhiên, trong bối cảnh mọi người say sưa nói chuyện xưa cùng với Mã Lão Thất phối hợp biểu diễn liền có thêm vài phần sắc thái bi kịch, vì vậy tâm tình của Lý Long mấy ngày hôm nay đều tương đối khá, lúc này lại càng cươi a a nói với Thiệu Cảnh: - Tiểu Thiệu, nhìn cẩn thận, tìm kiếm cho cẩn thận, chỗ đó của người ta có rất nhiều bảo bối đó.Mã Lão Thất nghe thấy lời chỉ cây dâu mắng cây hòe này sắc mặt cũng đen hơn vài phần, đang muốn mở miệng mắng lại thì chợt thấy khóe miệng Thiệu Cảnh hơi nhếch lên, bộ dạng cười như không cười, chỉ vào một đống thảo dược màu xám trên quầy hàng của hắn rồi nói với Mã Lão Thất: - Mã Lão Thất, đống thảo dược này ông bán thế nào?Mã Lão Thất giật mình, lập tức không thèm để ý đến Lý Long, vô ý thức ngồi xổm xuống, mà Lý Long ở bên cạnh cũng không nhịn được bu sang, ánh mắt hai người đều rơi vào đống thảo dược màu xám tro nhìn qua bình thường đến không thể bình thường hơn kia. Hai người bọn họ đều là người rất bình thường ở trong Nam Sơn thành này, những thứ bày bán trên quầy hàng cùng lắm cũng chỉ là một số nhất phẩm linh thảo bình thường nhất, đống thảo dược này cũng không ngoại lệ, thân đen lá xám, dài chừng một ngón tay, chính là một loại nhất phẩm linh thảo vô cùng bình thường tên là Hôi Thạch, nởi vì dược hiệu bình thường nên tác dụng cũng không lớn, chỉ có thể dùng trong một phương thuốc rất thấp cấp, vì vậy cũng xem như là một trong những linh thảo rẻ nhất, thường được bó mười mấy gốc thành một bó để bán trong phường thị. Chỉ là có vết xe đổ trước đó không lâu, vết thương ba mươi ba viên linh thạch vẫn còn đang rỉ máu trong lòng, bất luận thế nào Mã Lão Thất cũng không dám xem nhẹ người thiếu niên trước mắt này, không thể không đảo qua đảo lại đống Hôi Thạch thảo cực kỳ bình thường này nhìn mấy lần. Thiệu Cảnh cũng không nóng nảy, ngồi xổm xuống bên cạnh cười hì hì nhìn hắn. Mã Lão Thất nhìn một lúc lâu, con mắt trợn lên còn lớn hơn cả chuông đồng, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy đống linh thảo lớn này dường như cũng đều là Hôi Thạch thảo, chỉ là lẽ nào tên Thiệu Cảnh nổi tiếng với cái tên kẻ dối trá kiêm ánh mắt tinh này lại nhìn thấy thứ gì hiếm lạ lẫn vào đó sao?Trong lúc hắn vẫn do dự, Thiệu Cảnh đã cười hì hì hỏi lại một câu: - Mã Lão Thất, ông có bán không vậy?Chữ bán vừa vọt ra đến miệng lại bị Mã Lão Thất mạnh mẽ nuốt trở lại, nghĩ thầm ngộ nhỡ lão tử lại phải ngậm bồ hòn thì chỉ sợ sẽ hộc máu mất, không thể không tỉ mỉ lật qua lật lại đống thảo dược kia quan sát kĩ một lần nữa. Thiệu Cảnh liếc mắt, khinh thường nói: - Đúng là không có tiền đồ.Vừa nói hắn vừa quay đầu sang nói với Lý Long ở bên cạnh, - Lý đại thúc, ông nói có đúng không?Lý Long cười ha ha, nói: - Ai nói không phải chứ, ặc, tiểu Thiệu, vừa rồi ngươi gọi ta là gì...Hắn còn chưa nói xong đã thấy Thiệu Cảnh đứng lên đi hai bước, cũng là tới trước quầy hàng của Lý Long, ngón tay chỉ chỉ: - Đống này, đống này, cả đống này nữa, ồ, mấy đống phía sau kia, còn cả đống này nữa, ta đều muốn, ông ra giá đi?- A... Con mắt còn lại của Lý Long trợn đến tròn xoe nhìn rất tức cười. - Mẹ nó, rốt cuộc các ngươi có bán hàng hay không đây?Thiệu Cảnh đã hơi mất kiên nhẫn
/116
|