Thanh Thủy Các, cái tên này nghe qua có vẻ lịch sự tao nhã, mờ mờ ảo ảo, tựa như làn gió nhẹ nhàng phiêu dật , tuy vậy khi Thiệu Cảnh bước vào bên trong, tình cảnh nhìn thấy lại có vài phần chênh lệch với ý cảnh. Trong cửa hàng cũng coi như sáng sủa nhưng bày biện lại lộn xộn, căn phòng có bề rộng ước chừng hơn hai trượng, hai bên bày biện một loạt giá để đồ, trên giá trưng bày rất nhiều đồ vật san sát nhau, không ít nơi, nhất là mấy kệ thấp nhất ở gần mặt đất đều phủ một tầng bụi mỏng, thoạt nhìn ít nhất cũng có một đoạn thời gian không có ai lau dọn.
Giá để đồ bụi như vậy, quầy hàng phía trước chiếm toàn bộ mặt tiền cửa hàng vẫn coi như sạch sẽ, chỉ là đồ vật bày trên đó cũng khá tạp nham, quá nửa đồ vật chồng chất lên nhau. Thiệu Cảnh bước lại gần tùy tiện nhìn qua, chỉ thấy hàng hóa tầm thường, không được phân loại, vứt ở bên trên một cách bừa bãi. Linh thảo, đan dược, khoáng thạch mỹ du, thậm chí chân tay của yêu thú, yêu đan cấp thấp gì đó đều có thể trông thấy, bất quá hai thứ sang quý nhất là linh khí và pháp bảo đều không thấy bóng dáng, đoán chừng ông chủ cửa hàng này dù lười biếng nhưng cũng không dám vứt bừa bãi đồ vật quý giá như vậy.
Ngày nay chủ lưu của Tu Chân giới là một mạch Tu chân sĩ, mọi người đều biết khi Tu chân sĩ tu luyện đến cảnh cao thâm, muốn phát huy ra đại thần thông đại uy lực, quan trọng nhất là phải có được một linh khí hoặc là pháp bảo. Tu chân sĩ ở Luyện Khí cảnh không thể sử dụng linh khí bởi vì linh lực của bọn họ quá yếu, không cách nào khu động, chỉ có đạt đến Ngưng Nguyên cảnh mới có thể ngự sử linh khí, cho nên trong Tu Chân giới từ trước đến nay mọi người đều nói, đạt đến Ngưng Nguyên cảnh mới thật sự là bước vào cánh cửa tu chân.
Tu chân sĩ có Linh Khí trong tay thì sức mạnh ít nhất có thể tăng lên mấy lần, bởi vì tài liệu chế tạo linh Linh Khí thường trân quý, ẩn chứa linh lực, có thể khiến Tu chân sĩ phát huy chân nguyên, linh lực đến trình trình độ cao nhất. Một tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh cầm trong tay linh khí cấp thấp vừa tay, nếu như gặp phải tu sĩ đạo hạnh cao hơn nhưng hai tay trống không, chỉ cần cảnh giới không kém quá nhiều, sợ rằng phần thắng cũng không nhỏ.
Trừ điều đó ra, trên linh khí còn có pháp bảo, đó là thần vật càng trân quý hơn nữa, tài liệu tạo thành đều là thiên tài địa bảo vô cùng quý hiếm, nhưng yêu cầu khi sử dụng cũng cao hơn, ít nhất phải là tu sĩ Huyền Đan cảnh trở lên mới có thể thi triển, về phần uy lực đương nhiên là hơn xa linh khí rồi. Bất kể là pháp bảo hoặc là linh khí đều phân thành ba cấp thượng trung hạ. Nếu so sánh, số lượng linh khí nhiều hơn pháp bảo rất nhiều, nhưng người tu đạo trong thiên hạ nhiều không kể xiết, cũng không phải là mỗi người đều có được linh khí. Chuyện này cũng cần có cơ duyên, nhìn khắp Tu chân giới, rất nhiều tu sĩ tu luyện đến Ngưng Nguyên cảnh vẫn hai tay trống không, tu luyện đến Huyền Đan cảnh cao thâm mà vẫn phải dùng linh khí.
Lúc này, trong cửa hàng cũng không có khách, một người đàn ông gầy gò ngồi tại phía sau quầy, ước chừng hơn bốn mươi tuổi. Thấy Thiệu Cảnh đi đến, thái độ của hắn cũng không tệ, nhanh chóng mỉm cười đứng dậy, hỏi:
- Vị khách này, muốn mua thứ gì ư?
Thiệu Cảnh lắc đầu, lúc này trong túi Lưu Vân bên hông của hắn thật sự là một viên linh thạch cũng không có. Bất quá cũng chính vì cuộc sống nghèo rớt mùng tơi thế này mới khiến hắn dù vắt hết óc cũng phải tìm cách thoát khỏi, gieo trồng linh thảo là một con đường tốt, nhưng chẳng biết nó có phải là con đường tắt đến thành công hay không nữa.
- Ông Chủ.
Thiệu Cảnh đi đến trước quầy, đặt bao tải trên tay xuống trước quầy, cười nói:
- Chỗ ông có mua linh thảo không?
- Linh thảo?
Ánh mắt người đàn ông gầy gò chợt sáng ngời, gật đầu, nói:
- Bổn điếm cũng thường thu mua chút ít linh thảo đan dược, không biết ngươi muốn bán linh thảo mấy phẩm, số lượng nhiều ít?
Thiệu Cảnh cười khan, đẩy bao tải về phía trước, nói:
- Đều ở bên trong này, ông tự xem đi, nếu như cảm thấy có thể thu hoạch, vậy nói ta, giá cả phù hợp ta tựu bán đi.
Người đàn ông gầy gò gật đầu, mở bao tải lấy linh thảo bên trong ra đặt trên mặt bàn, xem kỹ một lúc rồi ánh mắt có vẻ hơi thất vọng, ah một tiếng như thở dài, nói:
- Chỉ là một ít linh thảo nhất phẩm.
Thiệu Cảnh nhún vai, nghĩ thầm nếu là ta có nhị phẩm linh thảo, vậy cũng không đến lượt cửa hàng nhỏ của ngươi thu mua, đây chính là thứ những thương gia lớn đều hi vọng mua được, giá của bất kỳ một cây ít nhất đều gấp mấy lần linh thảo nhất phẩm đó.
Người đàn ông gầy xem kỹ đám linh thảo trên quầy, trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn Thiệu Cảnh nói:
- Những linh thảo này tuy bình thường, nhưng nhìn còn mới , hẳn là vừa mới ngắt lấy không lâu, hơn nữa linh lực trong đó cũng không tệ, như vậy đi, cả đống này, ta trả ngươi năm viên linh thạch, ngươi bán hay không?
Thiệu Cảnh gãi gãi đầu, âm thầm thở dài, những thương gia buôn bán này quả nhiên không có người hồ đồ cả, ra giá căn bản đều giống nhau, đoán chừng có đi hỏi tiếp cũng là cái giá này rồi. Chẳng qua hắn chần chờ một chút, vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục mỉm cười, nói:
- Ông chủ, ông cũng nói những linh thảo này có linh lực khá dồi dào cơ mà, không bằng tăng thêm một viên linh thạch nữa đi?
Nụ cười trên mặt người kia không đổi, cũng không tỏ vẻ coi thường của người đứng trên cao nhìn xuống, mỉm cười, nói:
- Khách nhân, cũng không phải là ta cố ý bắt chẹt, những linh thảo này tối đa chỉ đáng giá như vậy, không tin ngươi có thể đến những cửa hàng khác hỏi thử xem.
Thiệu Cảnh im lặng một lát rồi khoát tay, nói:
- Được rồi được rồi, năm viên linh thạch thì năm viên linh thạch.
Cái kia gầy nam nhân cười khà khà, lấy một cái mâm tròn ở bên cạnh ra để linh thảo trên quầy lên đó rồi đặt ở một bên, sau đó xoay người đi mở một ngăn tủ ra, lấy ra năm viên linh thạch đặt ở trên mặt bàn, mỉm cười nói:
- Cầm đi.
Thiệu Cảnh cầm lấy năm viên linh thạch trên quầy, bàn tay hơi lạnh, chỉ thấy mỗi một khỏa đều to như trứng bồ câu, hình bầu dục, chất liệu trong mờ giống ngọc mà không phải ngọc, mơ hồ có thể trông thấy có một luồng khí màu trắng chảy xuôi ở bên trong, xem ra đó chính là thiên địa linh lực trân quý ẩn chứa bên trong tinh thạch.
Giá để đồ bụi như vậy, quầy hàng phía trước chiếm toàn bộ mặt tiền cửa hàng vẫn coi như sạch sẽ, chỉ là đồ vật bày trên đó cũng khá tạp nham, quá nửa đồ vật chồng chất lên nhau. Thiệu Cảnh bước lại gần tùy tiện nhìn qua, chỉ thấy hàng hóa tầm thường, không được phân loại, vứt ở bên trên một cách bừa bãi. Linh thảo, đan dược, khoáng thạch mỹ du, thậm chí chân tay của yêu thú, yêu đan cấp thấp gì đó đều có thể trông thấy, bất quá hai thứ sang quý nhất là linh khí và pháp bảo đều không thấy bóng dáng, đoán chừng ông chủ cửa hàng này dù lười biếng nhưng cũng không dám vứt bừa bãi đồ vật quý giá như vậy.
Ngày nay chủ lưu của Tu Chân giới là một mạch Tu chân sĩ, mọi người đều biết khi Tu chân sĩ tu luyện đến cảnh cao thâm, muốn phát huy ra đại thần thông đại uy lực, quan trọng nhất là phải có được một linh khí hoặc là pháp bảo. Tu chân sĩ ở Luyện Khí cảnh không thể sử dụng linh khí bởi vì linh lực của bọn họ quá yếu, không cách nào khu động, chỉ có đạt đến Ngưng Nguyên cảnh mới có thể ngự sử linh khí, cho nên trong Tu Chân giới từ trước đến nay mọi người đều nói, đạt đến Ngưng Nguyên cảnh mới thật sự là bước vào cánh cửa tu chân.
Tu chân sĩ có Linh Khí trong tay thì sức mạnh ít nhất có thể tăng lên mấy lần, bởi vì tài liệu chế tạo linh Linh Khí thường trân quý, ẩn chứa linh lực, có thể khiến Tu chân sĩ phát huy chân nguyên, linh lực đến trình trình độ cao nhất. Một tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh cầm trong tay linh khí cấp thấp vừa tay, nếu như gặp phải tu sĩ đạo hạnh cao hơn nhưng hai tay trống không, chỉ cần cảnh giới không kém quá nhiều, sợ rằng phần thắng cũng không nhỏ.
Trừ điều đó ra, trên linh khí còn có pháp bảo, đó là thần vật càng trân quý hơn nữa, tài liệu tạo thành đều là thiên tài địa bảo vô cùng quý hiếm, nhưng yêu cầu khi sử dụng cũng cao hơn, ít nhất phải là tu sĩ Huyền Đan cảnh trở lên mới có thể thi triển, về phần uy lực đương nhiên là hơn xa linh khí rồi. Bất kể là pháp bảo hoặc là linh khí đều phân thành ba cấp thượng trung hạ. Nếu so sánh, số lượng linh khí nhiều hơn pháp bảo rất nhiều, nhưng người tu đạo trong thiên hạ nhiều không kể xiết, cũng không phải là mỗi người đều có được linh khí. Chuyện này cũng cần có cơ duyên, nhìn khắp Tu chân giới, rất nhiều tu sĩ tu luyện đến Ngưng Nguyên cảnh vẫn hai tay trống không, tu luyện đến Huyền Đan cảnh cao thâm mà vẫn phải dùng linh khí.
Lúc này, trong cửa hàng cũng không có khách, một người đàn ông gầy gò ngồi tại phía sau quầy, ước chừng hơn bốn mươi tuổi. Thấy Thiệu Cảnh đi đến, thái độ của hắn cũng không tệ, nhanh chóng mỉm cười đứng dậy, hỏi:
- Vị khách này, muốn mua thứ gì ư?
Thiệu Cảnh lắc đầu, lúc này trong túi Lưu Vân bên hông của hắn thật sự là một viên linh thạch cũng không có. Bất quá cũng chính vì cuộc sống nghèo rớt mùng tơi thế này mới khiến hắn dù vắt hết óc cũng phải tìm cách thoát khỏi, gieo trồng linh thảo là một con đường tốt, nhưng chẳng biết nó có phải là con đường tắt đến thành công hay không nữa.
- Ông Chủ.
Thiệu Cảnh đi đến trước quầy, đặt bao tải trên tay xuống trước quầy, cười nói:
- Chỗ ông có mua linh thảo không?
- Linh thảo?
Ánh mắt người đàn ông gầy gò chợt sáng ngời, gật đầu, nói:
- Bổn điếm cũng thường thu mua chút ít linh thảo đan dược, không biết ngươi muốn bán linh thảo mấy phẩm, số lượng nhiều ít?
Thiệu Cảnh cười khan, đẩy bao tải về phía trước, nói:
- Đều ở bên trong này, ông tự xem đi, nếu như cảm thấy có thể thu hoạch, vậy nói ta, giá cả phù hợp ta tựu bán đi.
Người đàn ông gầy gò gật đầu, mở bao tải lấy linh thảo bên trong ra đặt trên mặt bàn, xem kỹ một lúc rồi ánh mắt có vẻ hơi thất vọng, ah một tiếng như thở dài, nói:
- Chỉ là một ít linh thảo nhất phẩm.
Thiệu Cảnh nhún vai, nghĩ thầm nếu là ta có nhị phẩm linh thảo, vậy cũng không đến lượt cửa hàng nhỏ của ngươi thu mua, đây chính là thứ những thương gia lớn đều hi vọng mua được, giá của bất kỳ một cây ít nhất đều gấp mấy lần linh thảo nhất phẩm đó.
Người đàn ông gầy xem kỹ đám linh thảo trên quầy, trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn Thiệu Cảnh nói:
- Những linh thảo này tuy bình thường, nhưng nhìn còn mới , hẳn là vừa mới ngắt lấy không lâu, hơn nữa linh lực trong đó cũng không tệ, như vậy đi, cả đống này, ta trả ngươi năm viên linh thạch, ngươi bán hay không?
Thiệu Cảnh gãi gãi đầu, âm thầm thở dài, những thương gia buôn bán này quả nhiên không có người hồ đồ cả, ra giá căn bản đều giống nhau, đoán chừng có đi hỏi tiếp cũng là cái giá này rồi. Chẳng qua hắn chần chờ một chút, vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục mỉm cười, nói:
- Ông chủ, ông cũng nói những linh thảo này có linh lực khá dồi dào cơ mà, không bằng tăng thêm một viên linh thạch nữa đi?
Nụ cười trên mặt người kia không đổi, cũng không tỏ vẻ coi thường của người đứng trên cao nhìn xuống, mỉm cười, nói:
- Khách nhân, cũng không phải là ta cố ý bắt chẹt, những linh thảo này tối đa chỉ đáng giá như vậy, không tin ngươi có thể đến những cửa hàng khác hỏi thử xem.
Thiệu Cảnh im lặng một lát rồi khoát tay, nói:
- Được rồi được rồi, năm viên linh thạch thì năm viên linh thạch.
Cái kia gầy nam nhân cười khà khà, lấy một cái mâm tròn ở bên cạnh ra để linh thảo trên quầy lên đó rồi đặt ở một bên, sau đó xoay người đi mở một ngăn tủ ra, lấy ra năm viên linh thạch đặt ở trên mặt bàn, mỉm cười nói:
- Cầm đi.
Thiệu Cảnh cầm lấy năm viên linh thạch trên quầy, bàn tay hơi lạnh, chỉ thấy mỗi một khỏa đều to như trứng bồ câu, hình bầu dục, chất liệu trong mờ giống ngọc mà không phải ngọc, mơ hồ có thể trông thấy có một luồng khí màu trắng chảy xuôi ở bên trong, xem ra đó chính là thiên địa linh lực trân quý ẩn chứa bên trong tinh thạch.
/116
|