Bạch Thế Hân chau mày, nói: Thiên Âm môn? Môn phái này đệ đã từng nghe qua, nghe nói đó là một tiểu phái chi nhánh của Ma giáo lưu truyền từ ngày xưa đến bây giờ, công pháp âm độc, bị chư phái chính đạo trục xuất khỏi thần châu hạo thổ, chạy trốn một thời gian thì chuyển vào khu vực gần Vạn Yêu Cốc. Chỉ là nhiều năm nay Thiên Âm môn một mực bị bảy đại thế lực của chúng đệ khống chế, không nổi lên được và cũng chưa từng nghe nói chúng có nơi nào để khai sơn lập phái cả, chẳng lẽ ?
Nguyệt Công nhẹ gật đầu nói: Chuyện cỏn con của lũ yêu ma ấy căn bản không đáng để chúng ta phải hao tổn tâm trí. Nhưng mấy tháng trước có một tên tiểu mật thám hồi báo, nói là trong lúc vô tình bị Thiên Âm môn thu làm môn hạ, trở thành một vị tế tự cổ quái của bọn Thiên Âm môn. Kỳ thật oai môn tà đạo của bọn chúng có rất nhiều dâm tế tà thần thì cũng không phải là việc lạ lùng gì nhưng tên mật thám này lại dâng lên một cái đại định của tế tự, bộ dáng cổ sơ, rất là kỳ lạ. Dứt lời, Nguyệt Công lắc đầu nói tiếp: Đệ cũng biết là bản hội có rất nhiều tai mắt ở bên ngoài, ngoài trừ đám mật thám của bản hội thì còn thêm rất nhiều mật thám, tai mắt của những tiểu môn phái sống dựa vào bản hội. Tên mật thám lần này chính là đệ tử ngoại môn của một tiểu phái như thế, thậm chỉ hắn còn chưa được chính thức thu nhận làm đệ tử, cho nên .... Khi bản báo cáo này trở lại thì thật sự là không được người nào để ý tới.
Bạch Thế Hân khẽ lắc đầu, thầm nghĩ khoảng cách thật sự là xa xôi vô cùng, đồng thời cũng thầm cảm thấy sợ hãi, thế lực của Thần Tiên hội to lớn ngoài sức tưởng tượng khiến hắn lo lắng không yên.
Nguyệt Công tiếp tục nói: Ai ngờ một tháng trước, không biết vì sao mà bản báo này lại bị rơi vào trong tay của đại nhân Bệ Ngạn Thần, trùng hợp là mặc dù lão thần tiên chẳng mấy khi để ý tới những việc trong bản hội nhưng lại cực kì coi trọng chiếc đại đỉnh cũ nát, lập tức hạ lệnh truy xét, kết qua khi người tuân mệnh đi truy tra quay lại thì tên mật thám kia đã bị chết oan uổng từ lâu mất rồi.
Bạch Thế Hân lông màu cau lại, sắc mặt bỗng lạnh giá hẳn, nói: Diệt khẩu rồi à?
Nguyệt Công chậm rãi lắc đầu, nói: Khó mà nói, chẳng có chứng cớ gì cả. Tên mật thám kia cùng lắm cũng chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí Cảnh đạo hạnh thấp kém, quanh năm suốt tháng kiếm ăn ở trong tiểu thành Nam Sơn thành gần khu vực Vạn Yêu Cốc, tên là Lý Long. Khi có người truy tra tới đó thì đột nhiên phát hiện người này đã biến mất, nhiều ngày sau mới tìm thấy ở trong rừng sâu ở xa ngoài thành, tất nhiên lúc ấy hắn đã chết rồi, bị vứt xác vào trong một cái hố to, đồng thời trong hầm còn có một cỗ thi hài, tra xét thì đó cũng là một tu sĩ buôn bàn nhỏ ở trong Nam Sơn thành, tên là Mã lão thất. Ngoài ra, bên trên thi thể của hai người này hình như còn bị người đổ vào loại nước độc ác vô cùng là Hóa Thi Thủy , thi thể bọn họ đã bị mất đi hơn nửa, nếu không phải trong bản hội có vài vị kỳ nhân dị sĩ, thông qua dấu vết còn sót lại để điều tra thân phận hai người thì e rằng ngay cả manh mối để tìm kiếm cũng không có.
Bạch Thế Hân trầm ngâm một lát, nói: Hóa Thi Thủy là vật âm độc, hơn nữa nó đúng là vật của Thiên Âm môn, hẳn là Thiên Âm môn đã phát hiện ra điều gì đó rồi giết người diệt khẩu ?
Lông mày trắng của Nguyệt Công nhíu chặt lại, nói:Huynh cũng nghĩ đến khả năng đó, chỉ là Thiên Âm môn đã dấu kín hành tung trong nhiều năm như vậy, người thường khó mà biết tung tích, chứ đừng nói gì tìm được đến vùng đất tế tự của bọn chúng. Trước mắt chỉ có nó là đầu mối duy nhât, bản hội tất nhiên vẫn phái người điều tra nhưng Bạch gia là một đại thế lực ở trong khu vực Vạn Yêu Cốc, mọc rễ ở nơi này hơn trăm năm, mong rằng đệ sẽ giúp huynh một tay.
Bạch Thế Hân nhẹ gật đầu, nói: Nguyệt Công huynh yên tâm, việc này Bạch Mỗ chắn chắn sẽ giúp, tất nhiên sẽ phải tìm ra hung thủ sát hại Lý Long, điều tra cho được manh mối Thiên Âm môn, cũng mong Nguyệt huynh trước mặt đại nhân Bệ Ngạn Thần nói giúp Bạch gia ta vài câu tốt đẹp.
Nguyệt Công cười ha ha, nói: Như vậy đa tạ. Đợi bảy ngày nữa là ngày chi nhánh của Thần Tiên hội khai trương trong Bạch Hổ thành, đến lúc đó huynh và đệ bắt tay hợp tác, khai sáng cục diện tăm tối này, lúc đó kiểu gì năm vị thần tiên, đại nhân của Thần Tiên Hội chả nhìn chúng ta bằng con mắt khác ?
Bạch Thế Hân tươi cười, gật đầu đồng ý .
Ngoài phòng, đêm càng khuya hơn, trên trời treo đầy những vì sao lấp lánh, bây giờ tất cả mọi âm thanh đều chìm vào im lặng, ở giữa trời đất chỉ là một vùng đen tối.
※※※
Gió núi từ phương xa không biết tên thổi tới trong đêm, xẹt quả đồng ruộng và đồi núi, lướt qua ao nhỏ rồi mang theo hơi nướt rét buốt thổi vào khuôn mặt của Thiệu Cảnh. Cơn gió lạnh chui vào trong cổ rồi lướt xuống cả người khiến cho Thiệu Cảnh không kìm lòng được mà phải rụt tay rụt chân lại. Hắn thở phù một hơi rồi nhẹ nhàng bước về phía sau, tựa mình vào cành cây chắn gió.
Giờ phúa này mặt nước của ao nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, chợt có cơn gió vô tình lướt đến gợn lên từng gợn sóng lăn tăn rung động rồi rất nhanh lại trở về phẳng lặng như cũ. Bốn bề xung quanh ao nhỏ vẫn giống hệt như trước đây, mấy tảng đá lớn bề mặt lởm chởm, mấy gốc cây già uốn lượn phủ bóng xuống mặt hồ. Thiệu Cảnh giờ phút này đang trốn ở trong đám cành lá rậm rạp của một cây cổ thụ, đôi mắt cẩn thận quan sát chăm chú cảnh tượng xung quanh ao nhỏ từ trong ổ lá ấm rậm rạp. Về phần Tiểu Trư giờ phút này mặc dù không thấy tung tích nhưng giữ nó và Thiệu Cảnh có thể hiểu bằng những động tác, nó nghe theo sự chỉ đạo của Thiệu Cảnh mà ra nấp ở giữa khe hở giữa hai tảng đá lớn, trong bóng tối tù mù rất khó có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Những vì sao sáng lung linh lấp lánh trên trời như muốn tô điểm thêm vẻ đẹp cho màn trời đen như mực, nhờ chút ánh sáng mờ mờ ấy mà có thể trông thấy đầm nước phẳng lặng tĩnh mịch, ở gần đầm nước là một vài ghềnh đá nho nhỏ, xa hơn tí nữa là đến đám cỏ dại mọc dày đặc và rậm rạp rồi. Cỏ dại lớn lên rất cao, nếu có một vài con da thú thấp bé tới gần hay di chuyển ở trong đó thì thật là khó có thể nhận ra.
Ánh mắt hắn lướt qua vùng quê yên tĩnh mọc đầy cỏ dại, chờ lâu không nhịn được nên có hơi khẩn trương, thậm chí còn đói khát đến mức có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Đêm hôm khuya khoắt lại đi vào chỗ này, mục đích của Thiệu Cảnh rõ ràng là lại muốn cùng với Tiểu Trư liều mạng rồi. Về phần đối tượng để bọn hắn phải liều mạng rõ ràng vô cùng, chính là những con yêu thú rất có thể sẽ xuất hiện ở chỗ này. Lần trước chiến đầu với con Ma Nha Lanh, mặc dù có khó khăn trắc trở nhưng dầu sao cuối cùng Thiệu Cảnh cũng nhờ vào hai cái răng của nó mà mới kiếm được hai viên linh thạch, trên người yêu thú thường thường đều có những đồ vật mà tu sĩ cần, nguyện ý cẩm linh thạch đổi lấy nên mới có nhiều người có hứng thú vào trong Vạn Yêu Cốc mạo hiểm săn yêu thú như vậy. Mà Thiệu Cảnh bây giờ lại đang có trong tay thuật pháp Hỏa Cầu thuật cấp một uy lực khá là lớn.
Sở dị chọn chỗ này vì số yêu thú kiếm ăn bên ngoài Vạn Yêu Tốc không nhiều lắm, địa phương khác không biết thế nào nhưng ít ra thì Thiệu Cảnh từng gặp được một con yêu thú ở chỗ này. Ngoài ra, là Thiệu Cảnh tâm tư kín đáo, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì cảm thấy cái ao nhỏ này cũng là một địa điểm mấu chốt, đám yêu thú kiếm ăn bên ngoài Vạn Yêu Cốc đều là đám yêu thú cấp thấp, mặc dù hung mãnh thô bao hơn hẳn lũ dã thú bình thường nhưng xét về thể chất thì thực ra khá giống loài dã thú, cũng lắm là chúng khỏe mạnh hơn đám dã thú một chút thôi. Chính vì lý do đó nên thực ra đám yêu thú này cũng có rất nhiều nhu cầu, một trong số đó là cần phải uống nước.
Cái ao nhỏ này nằm một mình ở nơi dã ngoại hoang vu, màu nước trong vắt, hiển nhiên làm một địa điểm để uống nước vô cùng tốt.
Thiệu Cảnh núp trong tán cây, sau khi hít thật sâu mấy lần thì chậm rãi đè nè nội tâm đanh hồi hộp xuống, đồng thời chuyển động ánh mắt để lướt qua lại bốn phía xung quanh đồng ruộng, bụi cỏ, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi trong bầu không khí im ắng. Thỉnh thoảng trong lòng hắn cũng sẽ nghĩ tới mấy thứ gì đó, có lúc tự giễu rồi lại có lúc đắc ý, chỉ có những đệ tử tu luyện tới đạo hạnh Ngưng Nguyên Cảnh của Huyền Thiên tông mới được các vị sư phụ đồng ý cho phép đi vào trong Vạn Yêu Cốc săn giết yêu thú, đương nhiên mục tiêu cũng chỉ là vài loại yêu thú chiến lực kém cỏi mà thôi, hơn nữa thường xuyên phải có sư huynh đạo hạnh cao thâm dẫn đường và bảo hộ cho toàn bộ đội ngũ. Về phần Thiệu Cảnh như vậy, đạo hạnh chỉ là Luyện Khí Cảnh sơ giai tầng chót đệ tử thì rõ ràng lại dám chạy đi săn giết yêu thú, có thể nói là chuyện chưa nghe nói bao giờ, phải biết rằng ngay cả với thiên tài trong đám đệ tử như Tô Thanh Dung, Huyền Thiên tông từ trước đến nay đều chưa từng cho nàng làm điều gì vượt khỏi quy củ đâu này, nhất là việc nguy hiểm như săn giết yêu thú.
Gió lạnh thổi vù vù, côn trùng kêu rúc rích, Thiệu Cảnh đợi trong tán cây thật lâu nhưng bốn phía vẫn lạnh lùng, quạnh quẽ không thay đổi. Thiệu Cảnh nấp trong tán cây mà suy nghĩ như đưa đám, thầm nghĩ chẳng nghĩ thầm chẳng lẽ lần trước chỉ là vận khí may mắn nên mới gặp được một con yêu thú sao ? Ánh mắt không ngừng quan sát chung quanh rồi Thiệu Cảnh bị ngơ ngác một lát, bởi hắn không phát hiện được bất kì dấu hiệu khác thường nào cho thấy yêu thú sắp xuất hiện mà chỉ thấy được ở giữa hai tảng đá lớn ở bên dưới chân mình, Tiểu Trư đang ẩn thân trong đó chẳng biết nó ngủ từ lúc nào mà đã ngủ say như chết rồi...
Như vậy mà cũng có thể ngủ được hả trời? Thiệu Cảnh nấp trong tán cây cảm thấy bó tay toàn tập, thầm nghĩ lão tử ở trên này khẩn trương lo lắng nhìn bốn phía xung quanh vậy mà cái con heo chỉ biết ăn hàng này lại nằm ngủ ngáy khò khò được..... Ghừ, trong lòng giận run lên chỉ muốn bẻ gãy mấy cành cây to để nện tỉnh con heo lười chỉ biết ngủ. Ai ngờ đúng vào lúc đó, khi hắn vừa mới vươn tay ra thì cánh tay đột nhiên cứng đờ rồi vội vàng rụt trở về, bởi vì trong bóng tối của bụi cỏ dại ở đằng trước đang có hai đốm sáng âm u lấp lóe.
Đó là đôi mắt của một con yêu thú hoặc là đôi mắt của một con dã thú.
Nguyệt Công nhẹ gật đầu nói: Chuyện cỏn con của lũ yêu ma ấy căn bản không đáng để chúng ta phải hao tổn tâm trí. Nhưng mấy tháng trước có một tên tiểu mật thám hồi báo, nói là trong lúc vô tình bị Thiên Âm môn thu làm môn hạ, trở thành một vị tế tự cổ quái của bọn Thiên Âm môn. Kỳ thật oai môn tà đạo của bọn chúng có rất nhiều dâm tế tà thần thì cũng không phải là việc lạ lùng gì nhưng tên mật thám này lại dâng lên một cái đại định của tế tự, bộ dáng cổ sơ, rất là kỳ lạ. Dứt lời, Nguyệt Công lắc đầu nói tiếp: Đệ cũng biết là bản hội có rất nhiều tai mắt ở bên ngoài, ngoài trừ đám mật thám của bản hội thì còn thêm rất nhiều mật thám, tai mắt của những tiểu môn phái sống dựa vào bản hội. Tên mật thám lần này chính là đệ tử ngoại môn của một tiểu phái như thế, thậm chỉ hắn còn chưa được chính thức thu nhận làm đệ tử, cho nên .... Khi bản báo cáo này trở lại thì thật sự là không được người nào để ý tới.
Bạch Thế Hân khẽ lắc đầu, thầm nghĩ khoảng cách thật sự là xa xôi vô cùng, đồng thời cũng thầm cảm thấy sợ hãi, thế lực của Thần Tiên hội to lớn ngoài sức tưởng tượng khiến hắn lo lắng không yên.
Nguyệt Công tiếp tục nói: Ai ngờ một tháng trước, không biết vì sao mà bản báo này lại bị rơi vào trong tay của đại nhân Bệ Ngạn Thần, trùng hợp là mặc dù lão thần tiên chẳng mấy khi để ý tới những việc trong bản hội nhưng lại cực kì coi trọng chiếc đại đỉnh cũ nát, lập tức hạ lệnh truy xét, kết qua khi người tuân mệnh đi truy tra quay lại thì tên mật thám kia đã bị chết oan uổng từ lâu mất rồi.
Bạch Thế Hân lông màu cau lại, sắc mặt bỗng lạnh giá hẳn, nói: Diệt khẩu rồi à?
Nguyệt Công chậm rãi lắc đầu, nói: Khó mà nói, chẳng có chứng cớ gì cả. Tên mật thám kia cùng lắm cũng chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí Cảnh đạo hạnh thấp kém, quanh năm suốt tháng kiếm ăn ở trong tiểu thành Nam Sơn thành gần khu vực Vạn Yêu Cốc, tên là Lý Long. Khi có người truy tra tới đó thì đột nhiên phát hiện người này đã biến mất, nhiều ngày sau mới tìm thấy ở trong rừng sâu ở xa ngoài thành, tất nhiên lúc ấy hắn đã chết rồi, bị vứt xác vào trong một cái hố to, đồng thời trong hầm còn có một cỗ thi hài, tra xét thì đó cũng là một tu sĩ buôn bàn nhỏ ở trong Nam Sơn thành, tên là Mã lão thất. Ngoài ra, bên trên thi thể của hai người này hình như còn bị người đổ vào loại nước độc ác vô cùng là Hóa Thi Thủy , thi thể bọn họ đã bị mất đi hơn nửa, nếu không phải trong bản hội có vài vị kỳ nhân dị sĩ, thông qua dấu vết còn sót lại để điều tra thân phận hai người thì e rằng ngay cả manh mối để tìm kiếm cũng không có.
Bạch Thế Hân trầm ngâm một lát, nói: Hóa Thi Thủy là vật âm độc, hơn nữa nó đúng là vật của Thiên Âm môn, hẳn là Thiên Âm môn đã phát hiện ra điều gì đó rồi giết người diệt khẩu ?
Lông mày trắng của Nguyệt Công nhíu chặt lại, nói:Huynh cũng nghĩ đến khả năng đó, chỉ là Thiên Âm môn đã dấu kín hành tung trong nhiều năm như vậy, người thường khó mà biết tung tích, chứ đừng nói gì tìm được đến vùng đất tế tự của bọn chúng. Trước mắt chỉ có nó là đầu mối duy nhât, bản hội tất nhiên vẫn phái người điều tra nhưng Bạch gia là một đại thế lực ở trong khu vực Vạn Yêu Cốc, mọc rễ ở nơi này hơn trăm năm, mong rằng đệ sẽ giúp huynh một tay.
Bạch Thế Hân nhẹ gật đầu, nói: Nguyệt Công huynh yên tâm, việc này Bạch Mỗ chắn chắn sẽ giúp, tất nhiên sẽ phải tìm ra hung thủ sát hại Lý Long, điều tra cho được manh mối Thiên Âm môn, cũng mong Nguyệt huynh trước mặt đại nhân Bệ Ngạn Thần nói giúp Bạch gia ta vài câu tốt đẹp.
Nguyệt Công cười ha ha, nói: Như vậy đa tạ. Đợi bảy ngày nữa là ngày chi nhánh của Thần Tiên hội khai trương trong Bạch Hổ thành, đến lúc đó huynh và đệ bắt tay hợp tác, khai sáng cục diện tăm tối này, lúc đó kiểu gì năm vị thần tiên, đại nhân của Thần Tiên Hội chả nhìn chúng ta bằng con mắt khác ?
Bạch Thế Hân tươi cười, gật đầu đồng ý .
Ngoài phòng, đêm càng khuya hơn, trên trời treo đầy những vì sao lấp lánh, bây giờ tất cả mọi âm thanh đều chìm vào im lặng, ở giữa trời đất chỉ là một vùng đen tối.
※※※
Gió núi từ phương xa không biết tên thổi tới trong đêm, xẹt quả đồng ruộng và đồi núi, lướt qua ao nhỏ rồi mang theo hơi nướt rét buốt thổi vào khuôn mặt của Thiệu Cảnh. Cơn gió lạnh chui vào trong cổ rồi lướt xuống cả người khiến cho Thiệu Cảnh không kìm lòng được mà phải rụt tay rụt chân lại. Hắn thở phù một hơi rồi nhẹ nhàng bước về phía sau, tựa mình vào cành cây chắn gió.
Giờ phúa này mặt nước của ao nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, chợt có cơn gió vô tình lướt đến gợn lên từng gợn sóng lăn tăn rung động rồi rất nhanh lại trở về phẳng lặng như cũ. Bốn bề xung quanh ao nhỏ vẫn giống hệt như trước đây, mấy tảng đá lớn bề mặt lởm chởm, mấy gốc cây già uốn lượn phủ bóng xuống mặt hồ. Thiệu Cảnh giờ phút này đang trốn ở trong đám cành lá rậm rạp của một cây cổ thụ, đôi mắt cẩn thận quan sát chăm chú cảnh tượng xung quanh ao nhỏ từ trong ổ lá ấm rậm rạp. Về phần Tiểu Trư giờ phút này mặc dù không thấy tung tích nhưng giữ nó và Thiệu Cảnh có thể hiểu bằng những động tác, nó nghe theo sự chỉ đạo của Thiệu Cảnh mà ra nấp ở giữa khe hở giữa hai tảng đá lớn, trong bóng tối tù mù rất khó có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Những vì sao sáng lung linh lấp lánh trên trời như muốn tô điểm thêm vẻ đẹp cho màn trời đen như mực, nhờ chút ánh sáng mờ mờ ấy mà có thể trông thấy đầm nước phẳng lặng tĩnh mịch, ở gần đầm nước là một vài ghềnh đá nho nhỏ, xa hơn tí nữa là đến đám cỏ dại mọc dày đặc và rậm rạp rồi. Cỏ dại lớn lên rất cao, nếu có một vài con da thú thấp bé tới gần hay di chuyển ở trong đó thì thật là khó có thể nhận ra.
Ánh mắt hắn lướt qua vùng quê yên tĩnh mọc đầy cỏ dại, chờ lâu không nhịn được nên có hơi khẩn trương, thậm chí còn đói khát đến mức có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Đêm hôm khuya khoắt lại đi vào chỗ này, mục đích của Thiệu Cảnh rõ ràng là lại muốn cùng với Tiểu Trư liều mạng rồi. Về phần đối tượng để bọn hắn phải liều mạng rõ ràng vô cùng, chính là những con yêu thú rất có thể sẽ xuất hiện ở chỗ này. Lần trước chiến đầu với con Ma Nha Lanh, mặc dù có khó khăn trắc trở nhưng dầu sao cuối cùng Thiệu Cảnh cũng nhờ vào hai cái răng của nó mà mới kiếm được hai viên linh thạch, trên người yêu thú thường thường đều có những đồ vật mà tu sĩ cần, nguyện ý cẩm linh thạch đổi lấy nên mới có nhiều người có hứng thú vào trong Vạn Yêu Cốc mạo hiểm săn yêu thú như vậy. Mà Thiệu Cảnh bây giờ lại đang có trong tay thuật pháp Hỏa Cầu thuật cấp một uy lực khá là lớn.
Sở dị chọn chỗ này vì số yêu thú kiếm ăn bên ngoài Vạn Yêu Tốc không nhiều lắm, địa phương khác không biết thế nào nhưng ít ra thì Thiệu Cảnh từng gặp được một con yêu thú ở chỗ này. Ngoài ra, là Thiệu Cảnh tâm tư kín đáo, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì cảm thấy cái ao nhỏ này cũng là một địa điểm mấu chốt, đám yêu thú kiếm ăn bên ngoài Vạn Yêu Cốc đều là đám yêu thú cấp thấp, mặc dù hung mãnh thô bao hơn hẳn lũ dã thú bình thường nhưng xét về thể chất thì thực ra khá giống loài dã thú, cũng lắm là chúng khỏe mạnh hơn đám dã thú một chút thôi. Chính vì lý do đó nên thực ra đám yêu thú này cũng có rất nhiều nhu cầu, một trong số đó là cần phải uống nước.
Cái ao nhỏ này nằm một mình ở nơi dã ngoại hoang vu, màu nước trong vắt, hiển nhiên làm một địa điểm để uống nước vô cùng tốt.
Thiệu Cảnh núp trong tán cây, sau khi hít thật sâu mấy lần thì chậm rãi đè nè nội tâm đanh hồi hộp xuống, đồng thời chuyển động ánh mắt để lướt qua lại bốn phía xung quanh đồng ruộng, bụi cỏ, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi trong bầu không khí im ắng. Thỉnh thoảng trong lòng hắn cũng sẽ nghĩ tới mấy thứ gì đó, có lúc tự giễu rồi lại có lúc đắc ý, chỉ có những đệ tử tu luyện tới đạo hạnh Ngưng Nguyên Cảnh của Huyền Thiên tông mới được các vị sư phụ đồng ý cho phép đi vào trong Vạn Yêu Cốc săn giết yêu thú, đương nhiên mục tiêu cũng chỉ là vài loại yêu thú chiến lực kém cỏi mà thôi, hơn nữa thường xuyên phải có sư huynh đạo hạnh cao thâm dẫn đường và bảo hộ cho toàn bộ đội ngũ. Về phần Thiệu Cảnh như vậy, đạo hạnh chỉ là Luyện Khí Cảnh sơ giai tầng chót đệ tử thì rõ ràng lại dám chạy đi săn giết yêu thú, có thể nói là chuyện chưa nghe nói bao giờ, phải biết rằng ngay cả với thiên tài trong đám đệ tử như Tô Thanh Dung, Huyền Thiên tông từ trước đến nay đều chưa từng cho nàng làm điều gì vượt khỏi quy củ đâu này, nhất là việc nguy hiểm như săn giết yêu thú.
Gió lạnh thổi vù vù, côn trùng kêu rúc rích, Thiệu Cảnh đợi trong tán cây thật lâu nhưng bốn phía vẫn lạnh lùng, quạnh quẽ không thay đổi. Thiệu Cảnh nấp trong tán cây mà suy nghĩ như đưa đám, thầm nghĩ chẳng nghĩ thầm chẳng lẽ lần trước chỉ là vận khí may mắn nên mới gặp được một con yêu thú sao ? Ánh mắt không ngừng quan sát chung quanh rồi Thiệu Cảnh bị ngơ ngác một lát, bởi hắn không phát hiện được bất kì dấu hiệu khác thường nào cho thấy yêu thú sắp xuất hiện mà chỉ thấy được ở giữa hai tảng đá lớn ở bên dưới chân mình, Tiểu Trư đang ẩn thân trong đó chẳng biết nó ngủ từ lúc nào mà đã ngủ say như chết rồi...
Như vậy mà cũng có thể ngủ được hả trời? Thiệu Cảnh nấp trong tán cây cảm thấy bó tay toàn tập, thầm nghĩ lão tử ở trên này khẩn trương lo lắng nhìn bốn phía xung quanh vậy mà cái con heo chỉ biết ăn hàng này lại nằm ngủ ngáy khò khò được..... Ghừ, trong lòng giận run lên chỉ muốn bẻ gãy mấy cành cây to để nện tỉnh con heo lười chỉ biết ngủ. Ai ngờ đúng vào lúc đó, khi hắn vừa mới vươn tay ra thì cánh tay đột nhiên cứng đờ rồi vội vàng rụt trở về, bởi vì trong bóng tối của bụi cỏ dại ở đằng trước đang có hai đốm sáng âm u lấp lóe.
Đó là đôi mắt của một con yêu thú hoặc là đôi mắt của một con dã thú.
/116
|