Ánh nến khẽ đung đưa trong phòng, nó vừa nổ tiếng bùng bùng be bé vừa chập chờn vài cái trong ngọn đèn cầy. Thiệu Cảnh chậm rãi ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh ngọn đèn, ngồi nghỉ một lúc rồi ngửa bàn tay phải của mình ra, đặt bên dưới ngọn đèn cầy, bên dưới ánh nến tù mù lòng bàn tay của hắn đang ướt mồ hôi lạnh.
Không màu, trong suốt, một vài giọt mồ hôi lạnh đang lặng lẽ chảy.
Buổi tối ở ngoài phòng, hai người rốt cục không có xuất thủ tàn nhẫn, bởi vì dù là Tô Thanh Dung hay Thiệu Cảnh cũng đều không phải là loại người dễ dàng xúc động. Mỗi người đều có bí mật của mình, có lẽ bí mật của hai người bọn họ quan trọng đến mức không thể để cho người khác biết được, vì vậy đến cuối cùng mặc dù đã giằng co rất lâu nhưng hai người vẫn phải hạ xuống cục diện bế tắc đầy sát ý để im lặng trở về phòng.
Chỉ là, nếu đó quả thật là trận quyết đấu không chết không nghỉ, ai sẽ là người chết vào tay người kia ?
Thiệu Cảnh nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình, chằm chằm vào những giọt mồ hôi lạnh đang chầm chậm tan đi, sắc mặt dần tái nhợt.
Tiểu Trư lúc đầu không có việc gì làm chỉ đứng ngoài quan sát hắn và Tô Thanh Dung nhìn nhau ngập tràn sát ý, sau đó lại chạy nhảy, đá đá giả bộ cho có khí thế vào bãi cỏ, chẳng biết từ lúc nào đã chạy lên giường đi ngủ, lúc này tiếng hít thở của nó càng lúc càng to, xem ra đúng là loại chẳng biết gì, vô tư ngủ yên rồi. Thiệu Cảnh một mình một người ngồi dưới ngọn đèn im lặng trầm tư, một lúc lâu sau rốt cục hắn vẫn phải thò tay vào trong túi Lưu Vân lục lọi, lấy ra mấy lá bùa rồi đặt lên bàn.
Những lá bùa màu vàng hơi thô ráp, phù văn màu đỏ vặn vẹo xếp theo thứ tự, hợp thành một đám phù trận hình dạng thần bí, tổng cộng có bốn là bùa màu vàng đang nằm lẳng lặng dưới ánh đèn. Minh Tư thuật tu hành quá mức chậm chạp, muốn dựa vào Huyền Tâm Quyết lại càng là một chuyện cười, Tô Thanh Dung tư chất trời cho để tu hành đúng là dọa người, đến cuối cùng hắn chỉ còn chút hy vọng vào môn phù lục tạp thuật này.
Bốn lá bùa màu vàng đã vẽ hoàn chỉnh được bốn bức phù trận, bây giờ chỉ còn công đoạn khắc phù là kết thúc quá trình làm việc thôi. Thiệu Cảnh không hề do dự, đặt hai tay nằm lên đùi, sau đó ngưng thần, tập trung tĩnh khí, ngắm mắt dưỡng thần, đến khi cảm thấy tinh khí tinh thần đều trọn vẹn hắn mới chậm rãi mở hai mắt ra, năm ngón tay phải co duỗi, lòng bàn tay hướng lên trên, không cảm thấy hắn dùng sức nhiều mà chỉ thấy một ánh lửa lóe lên trong màn đêm yên tĩnh, một ngọn lửa nho nhỏ màu vàng từ trong lòng bàn tay hắn hiện lên.
Im lặng thi triển ngọn lửa màu vàng, tay của Thiệu Cảnh từ từ hạ xuống khiến cho không khí xung quanh bỗng nhiên nóng bỏng hơn hẳn, có những tiếng Ô ô rất nhỏ nhưng quái dị như có như không đang không ngừng gào thét ở bốn phía xung quanh. Sau khi bàn tay của Thiệu Cảnh di chuyển ngọn lửa lại gần lá bùa màu vàng trên bàn thì những phù văn vốn đang bình tĩnh lập tức phát sáng, lửa vàng như chanh, phù văn đỏ như máu, hai màu sắc đột nhiên cuốn lấy nhau thật tươi đẹp, giống như máu tươi của con thỏ đang chảy ra từ bộ lông trắng muốt, thậm chí cái giọt máu đỏ kia còn nhúc nhích, chuyển động y như thật.
Sáu cái phù văn đều là như thế, theo thứ tự lần lượt phản ứng như muốn thoát khỏi tờ giấy để tùy ý chảy xuôi bay ngược nhưng ngay lập tức có một luồng linh lực toát ra khỏi lá bùa, lập tức áp chế chuyển động kì dị của đám phù văn, có lẽ đây là tác dụng của phù trận thần bí, sau đó ánh sáng nhạt lập lóe, phù văn đỏ tươi nhục nhích rồi tự động biến thành một thế cục cân bằng, chờ đợi ngọn lửa.
Hết thẩy đều giống y như đúc với những ghi chép Thiệu Cảnh đã từng đọc nên trái tim của hắn đã đập yên ổn hơn rất nhiều, sau đó từ từ đem ngọn lửa đang bùng cháy ở trong lòng bàn tay đè ép xuống dưới.
Trong ngọn lửa, sắc mặt của Thiệu Cảnh nghiêm trọng, tinh thần đã đến đỉnh của sự tập trung cao độ, trong mắt hắn chỉ có ngọn lửa và tờ lá bùa màu vàng ở trước mặt, từ sau khi ngọn lửa màu vàng lại gần phù văn phù trận màu đỏ thì có một luồng linh lực áp xuống dưới, lập tức khiến cho sự cân bằng mỏng manh yếu ớt đang được phù trận cố gắng duy trí nổi lên những gợn sóng nhỏ, hình như bản năng của phù trận đã khiến nó kháng cự luồng linh lực đang cố gắng xâm nhập ở bên ngoài, nó sinh ra lực lượng chống cự nhưng hiển nhiên lực chống cự của loại phù trận này khá nhỏ yếu, không thể nào chống cự được linh lực tỏa ra từ Hỏa Cầu thuật trên bàn tay Thiệu Cảnh, rất nhanh nó đã bị áp chế.
Lửa và phù văn phù trận đã chạm vào nhau.
Nhìn lại thì lá bùa vẫn bình thường không có gì lạ nhưng sau khi bị uy lực cường đại của ngọn lửa ụp xuống, vậy mà nó không nhen nhóm bị cháy ngược lại còn hấp thu, sáu cái phù văn nằm trên giấy càng lúc càng đỏ như máu tươi, chứ viết rung động càng lúc càng nhanh. Toàn bộ phù trận đã rung động, dần dần sinh ra một luồng lực lượng hấp thụ rồi hút linh lực từ trong Hỏa Cầu thuật xuống bên dưới.
Trên trán của Thiệu Cảnh đã lấm tấm mồ hôi, từ lúc bắt đầu đến bây giờ toàn bộ tinh lực của hắn đều đã dùng để khống chế Hỏa Cầu thuật cháy trong tay, lá bùa vẽ phù trận yếu ớt nhỏ bé, sáu cái phù văn tạo thành phù trận càng là loại yếu ớt nhưng chúng đang đè nén lẫn nhau nên mới duy trì được thế cục cân bằng, một khi khống chế không cẩn thận thì linh lực của Hỏa Cầu thuật tuyệt đối có thể dễ dàng phá nát sự cân bằng đang được duy trì trên lá bùa, khi đó cái lá bùa này sẽ không thể khống chế được nữa, sáu cái phù văn sẽ tiêu tùng trong chốc lát, vậy thì việc chế tác phù lục này tất nhiên đã thất bại.
May mắn, Hỏa Cầu thuật là thuật pháp hắn đã tu luyện không ngừng nghỉ trong rất nhiều năm, vì vậy với mỗi biến hóa của từng tia linh lực hoặc những rung động nhỏ nhoi nhất của ngọn lửa trong thuật pháp này hắn đều thuộc nằm lòng, chỉ cần cố gắng cẩn thận hơn rồi dựa vào sự quen thuộc và trầm ổn của thuật pháp, hắn tiếp tục di chuyển ngọn lửa đè áp xuống từng điểm từng điểm của phù trận
Một quả cầu lửa, đã có một nửa quả cầu lửa chạm xuống lá bùa nhưng lá bùa vẫn bình yên vô sự, từ bên cạnh nhìn sang thì cảnh tượng này thật sự rất quỷ dị, giống như quả cầu lửa đang cháy trong tay Thiệu Cảnh đã có một nửa thể tích bị ép vào bên trong lá bùa, mà một nửa còn lại dưới sự khống chế của hắn đang chậm rãi đè xuống bên dưới, từ từ chìm vào trong phù trận trên lá bùa.
Ánh lửa lung linh, linh lực trong bàn tay hắn đang không ngừng rung động nhưng dường như tất cả vẫn còn trong tầm khống chế của hắn. Thiệu Cảnh tập trung tinh thần, hết sức chăm chú điều khiển linh lực giống như hắn đã nhìn thấy thành công ngay trước mắt. Nhưng đúng vào thời khắc này, đột nhiên trong khóe mắt đầy mong đợi của hắn hiện lên hình ảnh một trong sáu cái phù văn của phù trận là phù văn âm hỏa đột nhiên bị tối sầm lại, gần như là đúng vào lúc này, sự cân bằng yếu ớt đang được duy trì lập tức bị hỗn loạn.
Nội tâm của Thiệu Cảnh lập tức bị trầm xuống, hàm răng nghiến trèo trẹo, điều động toàn bộ linh lực còn sót lại mong vãn hồi nhưng thế lục lại như lũ quét, bộc phát không thể chống đỡ, chỉ trong nháy mắt năm cái phù văn còn lại đang sáng rất nhanh bị ảm đạm, một tia linh lực yếu ớt ngưng tụ một lát trên phù văn rồi lập tức nổ ầm ầm như một quả bom.
Ầm!
Thanh âm trầm thấp mà cứng nhắc nương theo ngọn lửa nổ ầm ầm đột nhiên vang lên, phù trận bên trong lá bùa màu vàng rung động thật mạnh rồi cắn nuốt toàn bộ sáu cái phù văn, bùng lên một ngọn lửa lớn, rất nhanh sau đó cả lá bùa đã cháy thành tro tàn.
Không màu, trong suốt, một vài giọt mồ hôi lạnh đang lặng lẽ chảy.
Buổi tối ở ngoài phòng, hai người rốt cục không có xuất thủ tàn nhẫn, bởi vì dù là Tô Thanh Dung hay Thiệu Cảnh cũng đều không phải là loại người dễ dàng xúc động. Mỗi người đều có bí mật của mình, có lẽ bí mật của hai người bọn họ quan trọng đến mức không thể để cho người khác biết được, vì vậy đến cuối cùng mặc dù đã giằng co rất lâu nhưng hai người vẫn phải hạ xuống cục diện bế tắc đầy sát ý để im lặng trở về phòng.
Chỉ là, nếu đó quả thật là trận quyết đấu không chết không nghỉ, ai sẽ là người chết vào tay người kia ?
Thiệu Cảnh nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình, chằm chằm vào những giọt mồ hôi lạnh đang chầm chậm tan đi, sắc mặt dần tái nhợt.
Tiểu Trư lúc đầu không có việc gì làm chỉ đứng ngoài quan sát hắn và Tô Thanh Dung nhìn nhau ngập tràn sát ý, sau đó lại chạy nhảy, đá đá giả bộ cho có khí thế vào bãi cỏ, chẳng biết từ lúc nào đã chạy lên giường đi ngủ, lúc này tiếng hít thở của nó càng lúc càng to, xem ra đúng là loại chẳng biết gì, vô tư ngủ yên rồi. Thiệu Cảnh một mình một người ngồi dưới ngọn đèn im lặng trầm tư, một lúc lâu sau rốt cục hắn vẫn phải thò tay vào trong túi Lưu Vân lục lọi, lấy ra mấy lá bùa rồi đặt lên bàn.
Những lá bùa màu vàng hơi thô ráp, phù văn màu đỏ vặn vẹo xếp theo thứ tự, hợp thành một đám phù trận hình dạng thần bí, tổng cộng có bốn là bùa màu vàng đang nằm lẳng lặng dưới ánh đèn. Minh Tư thuật tu hành quá mức chậm chạp, muốn dựa vào Huyền Tâm Quyết lại càng là một chuyện cười, Tô Thanh Dung tư chất trời cho để tu hành đúng là dọa người, đến cuối cùng hắn chỉ còn chút hy vọng vào môn phù lục tạp thuật này.
Bốn lá bùa màu vàng đã vẽ hoàn chỉnh được bốn bức phù trận, bây giờ chỉ còn công đoạn khắc phù là kết thúc quá trình làm việc thôi. Thiệu Cảnh không hề do dự, đặt hai tay nằm lên đùi, sau đó ngưng thần, tập trung tĩnh khí, ngắm mắt dưỡng thần, đến khi cảm thấy tinh khí tinh thần đều trọn vẹn hắn mới chậm rãi mở hai mắt ra, năm ngón tay phải co duỗi, lòng bàn tay hướng lên trên, không cảm thấy hắn dùng sức nhiều mà chỉ thấy một ánh lửa lóe lên trong màn đêm yên tĩnh, một ngọn lửa nho nhỏ màu vàng từ trong lòng bàn tay hắn hiện lên.
Im lặng thi triển ngọn lửa màu vàng, tay của Thiệu Cảnh từ từ hạ xuống khiến cho không khí xung quanh bỗng nhiên nóng bỏng hơn hẳn, có những tiếng Ô ô rất nhỏ nhưng quái dị như có như không đang không ngừng gào thét ở bốn phía xung quanh. Sau khi bàn tay của Thiệu Cảnh di chuyển ngọn lửa lại gần lá bùa màu vàng trên bàn thì những phù văn vốn đang bình tĩnh lập tức phát sáng, lửa vàng như chanh, phù văn đỏ như máu, hai màu sắc đột nhiên cuốn lấy nhau thật tươi đẹp, giống như máu tươi của con thỏ đang chảy ra từ bộ lông trắng muốt, thậm chí cái giọt máu đỏ kia còn nhúc nhích, chuyển động y như thật.
Sáu cái phù văn đều là như thế, theo thứ tự lần lượt phản ứng như muốn thoát khỏi tờ giấy để tùy ý chảy xuôi bay ngược nhưng ngay lập tức có một luồng linh lực toát ra khỏi lá bùa, lập tức áp chế chuyển động kì dị của đám phù văn, có lẽ đây là tác dụng của phù trận thần bí, sau đó ánh sáng nhạt lập lóe, phù văn đỏ tươi nhục nhích rồi tự động biến thành một thế cục cân bằng, chờ đợi ngọn lửa.
Hết thẩy đều giống y như đúc với những ghi chép Thiệu Cảnh đã từng đọc nên trái tim của hắn đã đập yên ổn hơn rất nhiều, sau đó từ từ đem ngọn lửa đang bùng cháy ở trong lòng bàn tay đè ép xuống dưới.
Trong ngọn lửa, sắc mặt của Thiệu Cảnh nghiêm trọng, tinh thần đã đến đỉnh của sự tập trung cao độ, trong mắt hắn chỉ có ngọn lửa và tờ lá bùa màu vàng ở trước mặt, từ sau khi ngọn lửa màu vàng lại gần phù văn phù trận màu đỏ thì có một luồng linh lực áp xuống dưới, lập tức khiến cho sự cân bằng mỏng manh yếu ớt đang được phù trận cố gắng duy trí nổi lên những gợn sóng nhỏ, hình như bản năng của phù trận đã khiến nó kháng cự luồng linh lực đang cố gắng xâm nhập ở bên ngoài, nó sinh ra lực lượng chống cự nhưng hiển nhiên lực chống cự của loại phù trận này khá nhỏ yếu, không thể nào chống cự được linh lực tỏa ra từ Hỏa Cầu thuật trên bàn tay Thiệu Cảnh, rất nhanh nó đã bị áp chế.
Lửa và phù văn phù trận đã chạm vào nhau.
Nhìn lại thì lá bùa vẫn bình thường không có gì lạ nhưng sau khi bị uy lực cường đại của ngọn lửa ụp xuống, vậy mà nó không nhen nhóm bị cháy ngược lại còn hấp thu, sáu cái phù văn nằm trên giấy càng lúc càng đỏ như máu tươi, chứ viết rung động càng lúc càng nhanh. Toàn bộ phù trận đã rung động, dần dần sinh ra một luồng lực lượng hấp thụ rồi hút linh lực từ trong Hỏa Cầu thuật xuống bên dưới.
Trên trán của Thiệu Cảnh đã lấm tấm mồ hôi, từ lúc bắt đầu đến bây giờ toàn bộ tinh lực của hắn đều đã dùng để khống chế Hỏa Cầu thuật cháy trong tay, lá bùa vẽ phù trận yếu ớt nhỏ bé, sáu cái phù văn tạo thành phù trận càng là loại yếu ớt nhưng chúng đang đè nén lẫn nhau nên mới duy trì được thế cục cân bằng, một khi khống chế không cẩn thận thì linh lực của Hỏa Cầu thuật tuyệt đối có thể dễ dàng phá nát sự cân bằng đang được duy trì trên lá bùa, khi đó cái lá bùa này sẽ không thể khống chế được nữa, sáu cái phù văn sẽ tiêu tùng trong chốc lát, vậy thì việc chế tác phù lục này tất nhiên đã thất bại.
May mắn, Hỏa Cầu thuật là thuật pháp hắn đã tu luyện không ngừng nghỉ trong rất nhiều năm, vì vậy với mỗi biến hóa của từng tia linh lực hoặc những rung động nhỏ nhoi nhất của ngọn lửa trong thuật pháp này hắn đều thuộc nằm lòng, chỉ cần cố gắng cẩn thận hơn rồi dựa vào sự quen thuộc và trầm ổn của thuật pháp, hắn tiếp tục di chuyển ngọn lửa đè áp xuống từng điểm từng điểm của phù trận
Một quả cầu lửa, đã có một nửa quả cầu lửa chạm xuống lá bùa nhưng lá bùa vẫn bình yên vô sự, từ bên cạnh nhìn sang thì cảnh tượng này thật sự rất quỷ dị, giống như quả cầu lửa đang cháy trong tay Thiệu Cảnh đã có một nửa thể tích bị ép vào bên trong lá bùa, mà một nửa còn lại dưới sự khống chế của hắn đang chậm rãi đè xuống bên dưới, từ từ chìm vào trong phù trận trên lá bùa.
Ánh lửa lung linh, linh lực trong bàn tay hắn đang không ngừng rung động nhưng dường như tất cả vẫn còn trong tầm khống chế của hắn. Thiệu Cảnh tập trung tinh thần, hết sức chăm chú điều khiển linh lực giống như hắn đã nhìn thấy thành công ngay trước mắt. Nhưng đúng vào thời khắc này, đột nhiên trong khóe mắt đầy mong đợi của hắn hiện lên hình ảnh một trong sáu cái phù văn của phù trận là phù văn âm hỏa đột nhiên bị tối sầm lại, gần như là đúng vào lúc này, sự cân bằng yếu ớt đang được duy trì lập tức bị hỗn loạn.
Nội tâm của Thiệu Cảnh lập tức bị trầm xuống, hàm răng nghiến trèo trẹo, điều động toàn bộ linh lực còn sót lại mong vãn hồi nhưng thế lục lại như lũ quét, bộc phát không thể chống đỡ, chỉ trong nháy mắt năm cái phù văn còn lại đang sáng rất nhanh bị ảm đạm, một tia linh lực yếu ớt ngưng tụ một lát trên phù văn rồi lập tức nổ ầm ầm như một quả bom.
Ầm!
Thanh âm trầm thấp mà cứng nhắc nương theo ngọn lửa nổ ầm ầm đột nhiên vang lên, phù trận bên trong lá bùa màu vàng rung động thật mạnh rồi cắn nuốt toàn bộ sáu cái phù văn, bùng lên một ngọn lửa lớn, rất nhanh sau đó cả lá bùa đã cháy thành tro tàn.
/116
|