Một tháng nay, Tô Tiểu Liên có tới tìm Vương Tông Cảnh mấy lần, quả đích xác như lời cô ta nói, tuyệt không ngại việc sân nhà Vương Tông cảnh còn có một người nhà họ Tô ở đó. Còn Tô Văn Thanh vốn ở cùng khu nhà mà bản thân lại thích tựa cửa sổ đọc sách, đương nhiên không thể không phát hiện việc có Tô Tiểu Liên đến. Bất quá trừ lần kinh ngạc nhất ban đầu, những lần sau thái độ của Tô Văn Thanh rất lạnh nhạt, tựa hồ hoàn toàn không để ý tới người như Tô Tiểu Liên.
Lần nào đến Tô Tiểu Liên cũng như không nhìn thấy Tô Văn Thanh vậy, cứ bình tĩnh đi tới cửa phòng của Vương Tông Cảnh, bình tĩnh gõ cửa, bình tĩnh ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện phiếm với Vương Tông Cảnh một hồi, thỉnh thoảng còn bị nó thuận thế nói đùa che miệng cười khúc khích. Những lúc ấy, những nhành liễu bên ngoài cửa sổ theo gió lay động khắp cả sân, làn gió mát thổi phớt qua má Tô Tiểu Liên khiến cô bé trở nên sinh động hơn, giảm đi mấy phần ủ dột, thêm vào chút ít linh động và mỹ lệ mà thiếu nữ thanh xuân nên có.
Vương Tông Cảnh cũng tới chỗ Tô Tiểu Liên ở hai lần, bất quá nó phát hiện tại sân nhà cô bé, Tô Tiểu Liên cực kỳ cô độc, những người sống cùng không một ai nói chuyện với cô, thậm chí có người ngay cả ánh mắt nhìn Tô Tiểu Liên cũng hơi kỳ quái, lâu dần Vương Tông Cảnh liền nhận ra mình có vẻ như là kẻ duy nhất trong Thanh Vân Biệt Viện chịu nói chuyện với Tô Tiểu Liên.
Phát hiện này khiến tâm lý của Vương Tông Cảnh có cảm giác hơi cổ quái, bất quá theo thời gian trôi đi, nó cũng dần không để bụng. Theo sự qua lại của hai người dần thành thân quen thì xưng hô cũng thay đổi, Vương Tông Cảnh lớn tuổi hơn liền tùy tiện gọi cô ta là Tiểu Liên, còn Tô Tiểu Liên thì chỉ mỉm cười gọi nó là Tông Cảnh ca ca. Giao tình của hai đứa đúng là vô tư trong sáng như nước(*). Thời gian lần trước Tô Tiểu Liên tới ngồi chơi ở phòng Vương Tông Cảnh cũng đã cách đây mười ngày, sau đó không hiểu vì nguyên nhân gì mà Vương Tông Cảnh không thấy cô bé nữa.
Hiện tại, Vương Tông Cảnh từ trong rừng đi ra chợt bất ngờ phát hiện Tô Tiểu Liên trốn ở một góc lặng lẽ không người khóc nức nở một mình, nhất thời không khỏi ngạc nhiên, vội vàng tiến tới nâng cô bé dậy hỏi: “Tiểu Liên, muội sao thế?”
Thân hình Tô Tiểu Liên khẽ giật mình, tựa hồ như muốn lập tức nhảy lên bỏ chạy, giống cảm giác hoảng loạn do bị người ta bất ngờ phát hiện, thế nhưng giây lát sau nhìn rõ là Vương Tông Cảnh đang kinh ngạc và quan tâm đứng ngay trước mặt mình, nó liền cứng cả người, sau đó mới từ từ bình tĩnh lại.
Dấu lệ vẫn còn lưu trên bầu má trắng trẻo, ngay cả trên bờ mi cong dài cũng còn đính mấy hạt lệ châu nho nhỏ trong veo như ngọc trai, sắc mặt của cô bé rất nhợt nhạt, vẻ ủ dột trên mặt mày đậm tới mức như không thể hóa giải, ngay cả bên dưới cặp mắt xinh đẹp của cô cũng đã có thêm hai vệt thâm đen, nhìn là thấy được vẻ mệt mỏi ẩn sâu trong người, như sắp không còn chịu đựng nổi nữa.
“Tông Cảnh… ca ca…”
Cô bé cứ nghiến răng như vậy, bờ môi giật giật, giọng nói run rẩy nghẹn ngào nước mắt, lí nhí gọi được một tiếng, cả người liền run bần bật rồi cứ thế yếu ớt oặt sang một bên.
Vương Tông Cảnh giật mình kinh hãi, lật tay chộp lấy người cô bé, nửa kéo nửa ôm nhấc cô ta lên, chỗ tay chạm vào chỉ cảm thấy thân thể Tô Tiểu Liên nhẹ bỗng, mềm oặt không xương. Đang lúc gấp gáp lúng ta lúng túng thì dường như sự kìm nén của Tô Tiểu Liên chợt vỡ vụn, cô nhảy vào lòng Vương Tông Cảnh, đưa tay ôm chặt lấy cổ nó khóc tướng lên:
“Tông Cảnh ca ca, muôi, muội chịu không nổi nữa, hãy để muội chết đi, để muội chết đi…”
Vương Tông Cảnh trợn mắt há miệng, cả người trong nháy mắt cứng đơ như đá, hai tay hai chân đều không dám cục cựa tí nào, cứ đứng đần mặt ra đấy mặc cho Tô Tiểu Liên ôm lấy mình khóc vùi.
“Muội đâu biết, muội đâu biết sẽ như thế này, sẽ khó chịu thế này chứ. Mỗi đêm muội đều không ngủ nổi, mỗi ngày đều sợ hãi, Tông Cảnh ca ca, muội sợ, muội sợ lắm, muội sợ trời tối… trời vừa tối là muội liền… liền…”
Cô khóc thút thít, giọng nói lúc cao lúc thấp, hai tay ôm chặt cổ Vương Tông Cảnh như sợ nó chạy mất không bằng, cũng có thể tâm tình cô bé hiện đang như sắp chết đuối vớ được cọc, dùng toàn bộ sức lực, đem toàn bộ oán hận ấm ức trong lòng khóc hết ra, không ngừng trào lệ, không ngừng nức nở, không ngừng kể lể.
Vương Tông Cảnh nghe không hiểu nhiều lắm, thực sự thì Tô Tiểu Liên rõ ràng đang quá kích động, cả người dường như hơi cuồng dại, lời nói cũng lộn xộn, bất quá nó cảm thấy rất rõ ràng một điều là Tô Tiểu Liên đang rất đau lòng, cũng rất sợ hãi, thế còn sợ hãi cái gì thì nó nghe cả nửa ngày vẫn không hiểu.
Một gã trai như nó, có thể vung chân vung tay gác sinh tử sang một bên để đánh giết với một con yêu thú, cho dù máu chảy dầm dề đầy người thương tích cũng chẳng sợ. Nhưng vào lúc này, Vương Tông Cảnh lại cảm thấy lóng nga lóng ngóng, bờ vai bé nhỏ run rẩy cùng thân hình yểu điệu của Tô Tiểu Liên đang nằm phục trong lòng mình nức nở khiến nó không biết phải thế nào mới ổn. Bởi vậy cuối cùng nó đành vụng về dùng tay vỗ nhẽ lên lưng Tô Tiểu Liên một cách khá cẩn thận, nhỏ giọng nói đi nói lại một câu cực kỳ đơn giản:
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa…”
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa…”
“…”
Tiếng khóc thương kéo dài một lúc lâu rồi mới nhỏ dần, Tô Tiểu Liên vẫn trốn cả thân hình vào trong lòng nó, nhưng đã từ từ bình tĩnh lại. Lòng Vương Tông Cảnh coi như cũng thở phào một hơi, đang nghĩ xem làm sao để nói mấy câu an ủi khác đi thì Tô Tiểu Liên đã chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt vẫn đỏ sọng, thần tình tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt mệt mỏi trông rất đáng thương, dường như cô bé lúc nào cũng có thể bị một cơn gió thổi ngã, vô cùng yêu đuối.
Lời của Vương Tông Cảnh ra tới miệng lại nuốt vào bụng, nhất thời trong đầu có tới cả trăm chữ băn khoăn, không nhịn được liền hỏi: “Muội sao thế, Tiểu Liên?”
Tô Tiểu Liên ánh mắt cụp xuống, ngần ngừ giây lát, thần sắc cũng dần bình phục, đáp khẽ: “Muội chỉ mệt quá thôi, Tông Cảnh ca ca.”
Vương Tông Cảnh ngẩn ra, nhìn lại khuôn mặt nhợt nhạt tới dọa người của Tô Tiểu Liên, lại thêm vòng thâm đen quanh mắt rõ ràng được tạo ra bởi sự mệt mỏi cực độ và thiếu ngủ, ngạc nhiên hỏi: “Lẽ nào bấy lâu nay, ban đêm muội đều không ngủ được?”
Thân hình Tô Tiểu Liên khẽ động đậy, tựa như cảm giác được điều gì nhưng cô không có thêm động tác nào khác, chỉ khẽ cười cay đắng, đáp: “Cũng gần như thế. Tối đến muội ngủ không ngon, buổi sớm tỉnh dậy trong lòng buồn bực định ra ngoài dạo một lát, nhưng vừa đi tới đây thì không hiểu sao lại, lại, lại không kìm được…”
Vương Tông Cảnh hiểu ra, thầm nghĩ khó trách tiểu cô nương hôm nay lại kỳ quái đến vậy, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đầy vẻ mệt mỏi của cô bé, e rằng quả thực đã lâu chưa từng được một giấc ngủ ngon nào, liền nhíu mày lắp bắp nói: “Cái bệnh lạ giường của muội cũng quá lợi hại đi, cả tháng rồi mà vẫn không ngủ được…”
“Phì!”
Vẻ mặt của Tô Tiểu Liên vẫn còn mấy phần buồn thảm, sau khi ngẩn ra một chút nhìn Vương Tông Cảnh thì chợt phì cười thành tiếng.
Vương Tông Cảnh nhất thời không kịp phản ứng, chỉ nhìn Tô Tiểu Liên vẻ lạ lẫm, ngạc nhiên hỏi: “Sao nào?”
Tô Tiểu Liên càng cười càng ngặt nghẽo, “khách khách khách” liên hồi, tiếng cười từ nhỏ biến thành lớn, cười đến mặt hoa run rẩy, cười tới đỏ vựng cả má, cười tới một tay ôm ngực tay kia bám chặt vào vai Vương Tông Cảnh cả nửa ngày không buông ra được. Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy thiếu nữ này thật quá kỳ quặc, lúc thì khóc lúc lại cười, tâm tình biến hóa tới nghiêng trời lệch đất, thật khiến người ta không biết đâu mà mò(**), đành trợn mắt không biết nên nói gì.
Qua một lúc sau, Tô Tiểu Liên mới từ từ dừng được tiếng cười, một trận cười thật sảng khoái này đã xua đi không ít nét ủ dột, nhưng sắc mặt trông lại càng kém hơn, bất quá thần tình cũng hứng khởi lên khá nhiều. Chậm rãi thở ra một hơi dài như để tự trấn định lại tinh thần nhưng bờ môi vẫn còn có nét cười, giây lát sau Tô Tiểu Liên đột nhiên cất tiếng gọi:
“Tông Cảnh ca ca.”
Vương Tông Cảnh đang lo cô bé không đáp lời chuyện khóc cười lộn xộn cổ quái vừa rồi, nghe thấy giọng nói của cô ta có vẻ nghiêm túc tức thì cao hứng, hỏi ngay: “Ừ, sao rồi nào?”
Tô Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn nó, môi cong lên nhưng trong mắt vẫn còn vẻ hài hước, vẻ mặt tựa như cười như không, ngừng lại giây lát sau đó mới nói nhẹ: “Ca ca vẫn còn ôm muội này.”
Vương Tông Cảnh thộn mặt, bất giác cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy tay mình vẫn còn ôm nguyên thiếu nữ mềm oặt như không xương này trong lòng, tức thì liền giật nảy mình, hổ thẹn tới tê cả người, nhảy “vù” một cái ra ngoài, miệng lắp bắp: “A, a, a, huynh, huynh… xin lỗi.”
Tô Tiểu Liên bị cú nhảy đột ngột của nó khiến thân hình suýt nữa ngã văng xuống đất, bất quá vừa may Vương Tông Cảnh ở bên đó vẫn kịp phản ứng, thò tay ra kéo tay của cô bé nên mới không ngã vật ra, loạng choạng mấy cái cuối cùng cũng đứng vững dược.
Thần tình của Vương Tông Cảnh khá thê thảm, chỉ cảm thấy trong lòng xấu hổ không biết nên nói gì, một lúc sau lại nghe thấy tiếng Tô Tiểu Liên nói phía trước: “Tông Cảnh ca ca, ca ca có biết hôm nay là ngày gì không?”
Vương Tông Cảnh bị cô bé đột ngột hỏi một câu, nhất thời ngơ ngác, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại một lúc vẫn không biết, đành thật thà đáp: “Huynh chỉ biết hôm nay là ngày mồng hai tháng tám, chuyện khác thì không biết được.”
Tô Tiểu Liên nói nhẹ: “Hôm nay chính là ngày sinh nhật của muội.”
Vương Tông Cảnh “A” lên một tiếng lùi lại, Tô Tiểu Liên nhìn nó, mỉm cười nói tiếp: “Muội mười hai tuổi rồi, Tông Cảnh ca ca.”
Vương Tông Cảnh gãi gãi dầu, một lúc sau mới thả ra một câu: “Chúc mừng muội…”
Tô Tiểu Liên hít vào một hơi thật sâu, xem ra tinh thần đã hoàn toàn khôi phục lại như thường, cúi đầu đáp: “Cảm ơn, Tông Cảnh ca ca, chắc là ngày hôm nay sẽ chỉ có duy nhất một mình huynh nói với muội câu đó thôi.”
Vương Tông Cảnh nhất thời không biết đỡ lời thế nào, thấy vẻ mặt Tô Tiểu Liên thoáng vẻ buồn bã, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt tiều tụy, nét ủ dột tựa hồ lại sâu thêm mấy phần, cô bé đi hai bước bên đó, lặng lẽ giây lát rồi buồn bã nói: “Tính ra hôm nay cũng là ngày mẹ muội qua đời vừa đúng ba tháng, huynh có biết chăng, Tông cảnh ca ca, muội nhớ mẹ muội lắm.”
Ánh mắt cô bé chậm rãi rơi xuống những đóa hoa hồng nở rộ ở bên cạnh, trong mắt như mơ hồ, nói vẻ tịch mịch: “Mẹ muội đi rồi, chỉ còn lại một mình muội thôi, có nhiều lúc muội còn không có cả người nói chuyện, mỗi khi trời tối… trời tối…”
Giọng nói của cô bé đột nhiên bắt đầu run rẩy, tựa hồ nghĩ tới một ký ức đau khổ nào đó, ngay cả nét mặt cũng tỏ ra đau đớn. Vương Tông Cảnh ở bên cạnh nhìn thấy, chợt lạnh lòng, liền rảo bước tới gần dùng sức nắm lấy bàn tay Tô Tiểu Liên. Thân hình Tô Tiểu Liên run bắn, sắc mặt tỉnh táo lại một chút, quay đầu lại nhìn nó, thốt: “Sao thế, Tông Cảnh ca ca?”
Vương Tông Cảnh lại “A” lên một tiếng, định nói rồi lại thôi, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển mấy lần như điện xẹt, chợt ánh mắt sáng lên, quay lại cười nói với Tô Tiểu Liên: “Hôm nay là ngày vui của muội, đừng có buồn rầu như thế, đi, đi, đi, xem huynh sẽ cho muội một ngày sinh nhật khác hẳn trước đây.”
Nói đoạn, cũng không đợi Tô Tiểu Liên đáp lời, nó kéo tay cô bé bước đi. Tô Tiểu Liên ngạc nhiên và hơi thẹn thùng, nhìn bàn tay Vương Tông Cảnh đang nắm chặt tay mình, hai má thoáng đỏ, có điều không hiểu sao cuối cùng lại không nói câu nào, giống như không điều khiển được bản thân, bước đi theo nó.
—
Ghi chú:
(*) nguyên văn chỗ này là “清淡如水” (thanh đạm như thủy), vốn lấy ý từ câu “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam như di”. Tức là kẻ quân tử đối đãi với nhau như nước trắng, không mặn không ngọt. Không vì yêu mà nói thành tốt, không vì ghét mà nói thành xấu. Không nói những lời đối phương thích nghe mà phải nói những lời đối phương cần nghe. Không như tiểu nhân đối xử với nhau lúc nào cũng ngọt ngào như rượu nồng. Nước tuy nhạt nhưng cần thiết để sống, còn rượu uống sẽ say, sẽ lầm đường lạc lối dẫn tới tuyệt giao, tai họa… Cũng có chỗ giải thích là người quân tử giao tình với nhau cốt ở trong lòng, gặp nhau thậm chí không nói gì cũng đã thỏa mà không cần phô trương, người ngoài nhìn vào chỉ thấy nhạt nhẽo như nước. Không như tiểu nhân tình cảm treo ở đầu môi chót lưỡi. Ở trong văn cảnh này, chỉ tạm dịch là “vô tư trong sáng như nước”.
Vòng qua mấy bụi hoa, băng qua ngã rẽ, hai người liền trở lại ngay chỗ trước vách núi. Ánh mắt Tô Tiểu Liên hướng lên, nhìn từ vách đá bóng loáng đến tận khu rừng um tùm xanh tốt bên trên rồi lại quan sát cảnh vật xung quanh, nhất thời không hiểu, quay sang hỏi Vương Tông Cảnh vẻ kinh ngạc: “Tông Cảnh ca ca, huynh dẫn muội tới đây làm gì?”
Vương Tông Cảnh hơi lim dim mắt nhìn lên phía trên vách đá, sau đó ngoái lại, miệng mỉm cười đáp:
“Tiểu Liên, muội có tin huynh không?”
Tô Tiểu Liên tức thì ngẩn người, giây phút đó không biết vì sao trong lòng chợt ngơ ngác. Từ khi mẹ qua đời, cô đã từng tin ai chưa? Nỗi đau đớn phải chịu hàng ngày hàng đêm, tựa như những cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt, còn có ai để mà tâm sự, còn có ai có thể tin tưởng?”
Có điều lúc này, chàng trai trước mắt đây đang mỉm cười hỏi cô đúng y câu đó:
Muội có tin huynh không?
Muội có tin huynh không…
Từng từ từng chữ tựa như những ngọn lửa chợt bùng lên giữa bóng tối khiến cô bỏng giãy, như đốt cháy nơi sâu nhất trong trái tim khiến cô rung động giữa cơn đau, khiến cho những ý cuồng loạn, những sự đau thương, những cơn tuyệt vọng từ trong lòng lại trào lên. Bàn tay cô nắm chặt, nhưng khuôn mặt cô hạnh phúc, mỉm cười rồi bật thành tiếng kêu lớn:
“Muội tin!”
Vương Tông Cảnh gật gật đầu rồi rùn người xuống đưa lưng mình cho cô bé, sau đó nói: “Muội lên đi, huynh cõng muội.”
Sắc mặt Tô Tiểu Liên ửng hồng, nhưng nhìn khoảng lưng rộng đó, cô vẫn nghiến răng bước tới phục lên lưng của Vương Tông Cảnh, đưa hai tay ra ôm chặt lấy cổ nó. Vương Tông Cảnh “hù” một tiếng đứng dậy, hơi cúi đầu đưa tay giữ chặt lấy chân của Tô Tiểu Liên rồi xốc lên, thuận miệng cười nói:
“Muội nhẹ quá đấy, sau này phải ăn khỏe vào.”
Tô Tiểu Liên đỏ mặt, giấu vùi đầu đi.
Vương Tông Cảnh xoay người về hướng vách đá, nói khẽ: “Muội nếu đã tin huynh thì chỉ cần bám chặt người huynh, không được buông ra đấy, sau đó thì cứ mở to mắt ra là được, rõ chưa nào?”
Tô Tiểu Liên cũng lờ mờ đoán ra, nhưng vẫn không dám tin vào điều mình đoán, chần chừ giây lát rồi mới nhỏ giọng đáp ứng một câu: “Được.”
“Bám chặt nhé!”
Vương Tông Cảnh tuyệt không cho Tô Tiểu Liên có quá nhiều thời gian để nghĩ lung tung, gần như đúng lúc cô bé vừa đáp ứng, nó liền nhả hơi bật thành tiếng, thân hình rùn xuống. Tô Tiểu Liên nằm phục trên lưng nó tựa hồ cùng lúc cảm thấy cơ thể dưới lớp quần áo ấy nổi lên từng khối cơ bắp như dã thú mang theo sự man dại bất kham khác hẳn với người thường trong thế tục, giây lát sau chợt “Vù” một tiếng, phóng thẳng lên trên.
Gió đột nhiên biến thành rất mạnh quạt thẳng vào măt, Tô Tiểu Liên bất giác ôm chặt lấy thân hình của Vương Tông Cảnh, tim đập thình thịch, chỉ thấy vách đá khổng lồ phía trước như một con quái thú đang bổ nhào lại, trong nháy mắt đã che hết toàn bộ tầm nhìn. Cô thiếu chút nữa là cất tiếng la lên, nhưng sau đó liền cảm thấy cơ thể mình bỗng nhiên nhẹ bẫng, đã bay hẳn lên rồi.
Vương Tông Cảnh mang theo cô bé xông thẳng lên vách đá giống như lần trước, dùng sức lực cực mạnh cố gắng nhảy lên cây tùng lùn mọc ở chỗ thấp nhất. Lưng có thêm vật nặng nên ít nhiều cũng có ảnh hưởng, khiến Vương Tông Cảnh xem ra không thể nhẹ nhàng thong dong được như trước, nhưng nó vẫn đủ sức nhảy tới gốc tùng, bàn tay tóm lấy cành tùng thô cứng trong nháy mắt. Vương Tông Cảnh khẽ quát lên một tiếng, đồng thời chân đạp lên vách đá mượn lực nhảy lên không một lần nữa.
Vách đá cứng rắn chớp qua ngay trước mắt, Tô Tiểu Liên há miệng vừa mới định la lên thì đã tắc tịt, ngó cảnh vật xung quanh theo từng bước nhảy thì mình cũng càng lúc càng cách xa mặt đất, càng lúc càng nguy hiểm, trái tim cô bé đập điên cuồng tựa như chỉ lát nữa thôi là cô sẽ tuột tay từ trên lưng Vương Tông Cảnh rơi tòm xuống mặt đất chết ngỏm.
Cô cảm thấy toàn thân mình đang run rẩy, cảm thấy mình không còn sức lực nào để tiếp tục, thậm chí cô còn cảm thấy mặc dù vẫn mở mắt nhưng bản thân đã sợ hãi tới cực độ rồi. Thế nhưng sau từng bước bay nhảy như khỉ vượn, mạnh mẽ thoát khỏi mặt đất xông lên leo trèo trên vách đá, cho tận tới khi đứng hẳn trên vách đá đó rồi, Tô Tiểu Liên mới phát hiện mình vẫn còn đang ôm chặt lấy Vương Tông Cảnh mà không bị tuột tay, cũng không bị rơi xuống dưới, thậm chí ngay cả mắt cô cũng không nhắm lại lần nào, cứ sợ hãi tới tròn cả mắt ra chứng kiến tất cả mọi việc phát sinh xung quanh.
Sau đó, cô đã ở trên đỉnh.
Hoa viên bên dưới vách đá lúc này trông bé nhỏ hơn nhiều, Tô Tiểu Liên hoàn toàn nằm phục trên tấm lưng rộng của Vương Tông Cảnh, không kìm được hơi thở hổn hển, cho tới tận lúc này, cô thậm chí còn thấy phục lăn chính mình, vừa thở vừa không nhịn được cười: “Thật, thật lợi hại, đây là điều huynh nói đấy sao? Cao thế này mà huynh cũng lên được.”
Vương Tông Cảnh cũng không thả cô bé xuống, vẫn cõng Tô Tiểu Liên đứng bên bìa rừng, bên cạnh bọn nó là vô cùng vô tận những gốc cổ thủ to lớn, từng gốc từng gốc cao vút thẳng tắp, dây leo to xanh chằng chịt rủ xuống khắp rừng tạo thành một quang cảnh rất tự nhiên.
“Bám chặt chưa?”
Nó mỉm cười có vẻ trong lòng cũng rất sung sướng, hơi ngoái lại hỏi Tô Tiểu Liên.
Tô Tiểu Liên xiết chặt tay, cười đáp: “Bám chặt rồi, bất quá huynh còn định… sao aaa!”
Lời nói chưa kịp dứt thì thân hình cô đã chấn động suýt nữa rơi xuống đất, chàng trai đang cõng cô đây lại xông lên một lần nữa, như một con dã thú được trở về rừng thả sức chạy rông. Tô Tiểu Liên kinh hãi, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ của Vương Tông Cảnh, đồng thời ghé đầu sát bên tai nó, đón lấy những cơn gió càng lúc càng mạnh, la toáng lên:
“Huynh muốn đi đâu?”
Vương Tông Cảnh cười lên kha kha, trong tiếng cười xen lẫn sự hoang dại không kiêng dè bất cứ thứ gì, tựa hồ cùng lúc đó, nó đã cõng Tô Tiểu Liên chạy tới bên một gốc đại thụ ở trong rừng, tiếp theo lại nhảy mạnh một cú, cả người một lần nữa bay lên không y một con vượn, tứ chi như móng vuốt tiếp tục trèo lên trên như bay.
Đây tuyệt đối là chuyện mà Tô Tiểu Liên chưa từng trải qua, cho dù cô có nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy luôn, khu rừng xung quanh dường như thoáng chốc biến thành to lớn vô cùng, còn cô chỉ giống như một con kiến nhỏ trốn sau lưng kẻ khác đang không ngừng leo lên trên. Vô số cành lá phát ra tiếng kêu loẹt xoẹt lướt qua bên thân, quét qua quần áo người ngợm, cái cây thẳng tắp mà ngày trước cô sẽ thấy là cao tới mức không thể tưởng, hiện tại lại biến thành một chiếc cầu thang lên thẳng trời.
Cô rất sợ hãi, so với lúc trèo lên vách đá còn sợ hơn nhiều, nhưng không hiểu sao cô vẫn lựa chọn việc bám chặt lấy người Vương Tông Cảnh, mở to mắt nhìn, tuy trái tim đập nhanh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, tuy tay chân hầu như đều run lên bần bật, nhưng cô vẫn không chịu nhắm mắt.
Ánh nắng mặt trời mới mọc từ trên những kẽ lá um tùm trên đầu rọi xuống, như những đốm sáng vui vẻ nhảy múa trên thân cây khổng lồ rồi lướt qua người bọn họ. Vương Tông Cảnh cõng Tô Tiểu Liên càng leo càng cao, cao mãi, cho tới tận chỗ cao nhất của cây cổ thụ, sau đó mới chỉ về phía xa nói lớn:
“Muội xem kìa!”
Tô Tiểu Liên mở tròn đôi mắt, ôm chặt lấy Vương Tông Cảnh phóng tầm nhìn xuống cả khu rừng rậm cùng dãy núi cao tít trải dài vô tận. Gió rất lớn, biển cây mênh mang, sóng lá dâng trào tạo ra những tiếng vang ầm ầm, như rặng núi đang gào thét, như tiếng cả khu rừng đang hít thở vang vọng bên tai, như cùng thiên địa hòa thành một thể, như bầu trời cao thẳm cất tiếng ca.
Mênh mông vô tận, thiên địa vô cực, Tô Tiểu Liên chỉ cảm thấy giữa quang cảnh bao la rộng lớn này, lồng ngực mình cũng đột nhiên mở bung, không còn những uất ức dồn nén và đau đớn, một sự xúc động từ sâu trong tim trào dâng không sao kìm chế được. Cô bật cười rồi hướng về phía rừng sâu núi thẳm cất tiếng la vang lừng ngay bên tai Vương Tông Cảnh:
“Đẹp quá!”
Vương Tông Cảnh ngoái đầu lại, thái dương khẽ chạm vào má Tô Tiểu Liên, từ trên da truyền tới một cảm giác dịu dàng nhè nhẹ. Tô Tiểu Liên tựa hồ cũng sững người, nụ cười trên môi còn chưa tắt, nhìn nó.
Vương Tông Cảnh nhếch môi gật đầu với Tô Tiểu Liên, sau đó dùng một nụ cười mà Tô Tiểu Liên nhìn phát quen, nói thật chậm rãi:
“Mới, bắt, đầu, thôi…”
Tô Tiểu Liên tròn mắt nhìn Vương Tông Cảnh, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, nhưng không hiểu sao rõ ràng cảm thấy rất sợ hãi, mà cô vẫn không kìm được nụ cười, cười lớn tiếng và hơi run run, lắc đầu nói to:
Huynh, huynh muốn làm gì đây, a, sao lại ngã xuống, ngã rồi, ái cha, không xong, không xong rồi….”
Trong tiếng cười trong trẻo như chuông gió, ánh mắt cùng nụ cười không thể kiềm chế xen lẫn một chút kinh hãi ấy, vẻ xinh đẹp vô tình nở bung trong gió ấy, như một đóa hoa mỹ lệ nhất nở ra giữa rừng hè, tỏa ánh sáng đẹp đẽ và rung động lòng người nhất trên thế gian.
Vương Tông Cảnh cười cười nhìn cô, thả cánh tay đang bám vào thân cây, sau đó thân hình từ từ rơi xuống dưới. Tô Tiểu Liên ôm chặt lấy người nó, dù la hoảng những vẫn không nén được nụ cười, cho dù trái tim run rẩy cũng đã không còn cách nào khống chế được sự vui sướng của bản thân, cô cất tiếng la lớn nhưng thủy chung vẫn không chịu nhắm mắt.
Giữa tiếng la hoảng, giữa luồng gió đột nhiên trở thành mãnh liệt, bọn họ rơi xuống.
“A!…….”
Tô Tiểu Liên không thể kìm được hét toáng lên, dùng toàn bộ sức lực ôm chặt lấy người Vương Tông Cảnh. Trong giây phút ấy, mọi sự sợ hãi trong lòng cô đột nhiên tan biến, dù cho cuồng phong quạt vào mặt như dao cắt, dù cho từ trên cây rơi xuống như một hòn đá tuyệt vọng, cô vẫn chỉ cười, cười, và ôm chặt lấy thân hình của nó.
“Xoẹt!” Một tiếng động vang lên trong lúc Vương Tông Cảnh rơi từ tàng cây rơi xuống, đúng vào giây phút tưởng như tuyệt vọng đó, đột nhiên nó giơ tay vừa vặn tóm ngay lấy một sợi dây leo to bằng bắp tay rủ xuống bên cây đại thụ. Cái dây leo vốn thả xuống từ cây cổ thụ trong nháy mắt bị kéo căng ra, sau đó mang hai người vẽ một đường cong tuyệt đẹp giữa chừng không, như con chim bay lượn trong không khí lao về phương xa.
Từ một tình thế tuyệt vọng đột nhiên bay lên, Tô Tiểu Liên đang ôm chặt Vương Tông Cảnh được trải qua một sự kích thích mà trong đời chưa từng có, trong vòng xoay chuyển tựa như vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt, cô luôn la toáng lên, nhưng nụ cười trên mặt từ đầu tới cuối vẫn không chịu tắt. Cứ ôm chặt như thế, cùng với chàng trai kỳ quái này tựa hồ đã biến thành một bộ phận của khu rừng rậm rạp cổ kính, nhìn hắn giống con vượn một cách không sao tưởng tượng nổi, hai tay thay phiên nhau tóm lấy những sợi dây leo to tướng trong rừng, cực kỳ nhanh nhạy đu từ cây này sang cây khác rồi lại bay vù sang một cây khác nữa. Vô số cây cổ thụ trong rừng tựa hồ biến thành chỗ vui chơi của bọn chúng, khắp nơi vang lên những tiếng la hét kỳ quặc làm náo loạn cả bầy chim, dọa kinh những động vật, làm toàn bộ bọn nó trố mắt ra nhìn loài người hình như đang bay.
Dường như, thời gian đã dừng lại vĩnh viễn.
Dường như, niềm vui sướng là vô cùng vô tận.
Dường như, cả đời này sẽ cứ như vậy, hòa nhập vào rừng sâu núi thẳm…
Ánh nắng sớm dịu dàng trải trên tán cây kèm những tiếng gió rít từ xa tới gần, Vương Tông Cảnh cõng Tô Tiểu Liên đu dây leo, bay băng băng từ trong rừng sâu ra, khi thân hình lao tới điểm cao nhất thì nó thả tay để mặc cơ thể bay về phía trước như con chim xuyên rừng, lướt qua cành lá rồi cuối cùng rớt xuống đỉnh ngọn cây cao nhất, người dựa vào thân cây, chân dẵm lên một cành cây mọc ngang to hơn bắp đùi, quay mặt về hướng đông.
Gió núi thổi qua, ngọn cây đầu cành chao đảo, ngay cả thân cây cũng khe khẽ lắc lư.
“Nghỉ một chút chứ?” Vương Tông Cảnh ngoái đầu lại cười nói.
“Ừ!” Tô Tiểu Liên khẽ đáp ứng, nhưng vẫn không động đậy. Vương Tông Cảnh đợi một lát rồi nhìn cô bé vẻ kỳ lạ, nhưng chỉ thấy Tô Tiểu Liên đỏ mặt thẹn thùng, nói lí nhí:
“Muội, lúc nãy ôm chặt quá, hiện tại không còn một tí sức lực nào, cả chân lẫn tay đều không động đậy nổi…”
Vương Tông Cảnh lắc đầu cười gượng, đưa tay gỡ cánh tay Tô Tiểu Liên đang ôm cổ mình ra, có điều vừa chạm tay vào liền phát hiện các ngón tay của cô bé này phát trắng bạch, cũng không biết là loại sức lực gì mà cánh tay sau khi bị cứng lại cứ ôm chặt lấy người nó cực kỳ chắc khiến nó phải tốn khá công mới tháo được tay của Tô Tiểu Liên ra, giải thoát được khỏi cái tình thế hơi cổ quái này.
Cứ ở tít trên cao như thế, Vương Tông Cảnh đỡ Tô Tiểu Liên từ từ ngồi xuống cành cây, lưng dựa vào thân cây để nó nắn bóp cánh tay của cô bé cho lưu thông máu, một lúc sau Tô Tiểu Liên mới chầm chậm hồi phục trở lại.
Nhìn Vương Tông Cảnh cúi đầu xoa bóp cánh tay mình một cách cẩn thận, Tô Tiểu Liên cũng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng nhìn nó.
Cho tới khi Vương Tông Cảnh xoa bóp được một lúc lâu, trán đã lấm tấm mồ hôi, cảm giác chắc cũng tương đối ổn rồi, vừa ngẩng đầu lên định nói đùa với Tô Tiểu Liên thì chợt sững người, miệng đã há ra lại ngậm lại. Chỉ thấy ánh nắng dịu dàng xuyên qua kẽ lá trên đỉnh đầu rọi xuống người cô bé, cô dựa lưng vào thân cây nhắm mắt một cách yên bình, bờ môi còn vương nụ cười yên tâm và sung sướng, lặng lẽ ngủ thiếp đi.
Hơi thở của cô dài mà bình thản, cho dù lúc này chỗ của cô đang là đỉnh ngọn cây cao ngất, nếu người thường mà đứng đó sẽ sởn hết cả da gà tim run mật tóp, cho dù lúc này cây cổ thủ vẫn không ngừng lắc lư trong gió núi, cho dù bên dưới thân người bất quá chỉ là một cái cành cây to cỡ bắp đùi, thiếu cẩn thận một chút là sẽ lăn ngay xuống đất thành thịt vụn, nhưng khuôn mặt của cô không hề có một chút sợ hãi nào, dường như hiện tại chỗ cô ở chính là một chiếc giường thoải mái nhất và một giấc mơ ngọt ngào nhất trên đời. Cứ yên tâm mở rộng lòng, hoàn toàn tin tưởng tất cả mọi thứ xung quanh mà không hề e ngại.
Ngủ một cách yên lành…
Vương Tông Cảnh chăm chú nhìn khuôn mặt cô bé, nhìn vẻ đẹp đẽ mà cô vô ý lộ ra trong cơn mộng lành, nghe tiếng thở đều bình thản dường như đang vang ngay bên tai, giây lát sau, nó mỉm cười khẽ lắc đầu nhìn xung quanh, tiếp đó bẻ một cành cây trên đầu che đi một tia nắng đang rọi lên gò má trắng trẻo, để thân hình đang chìm trong giấc ngủ yên tĩnh ấy của cô được giấu vào trong bóng cây.
Khu rừng sâu dường như trong giây phút đó, cũng trở nên tĩnh lặng.
※※※
Trên Thông Thiên Phong của Thanh Vân Sơn.
Ánh nắng rực rỡ chiếu rọi khắp từ mảng rừng dưới chân núi lên tới tận đỉnh núi nguy nga sừng sững, vạn vật thế gian đều được chìm đắm trong ánh hào quang không hề có sự phân biệt. Nơi cao nhất của đỉnh Thông Thiên Phong chính là Ngọc Thanh Điện đồ sộ, là biểu tượng của cả Thanh Vân Môn, cũng là nơi cao nhất của cả dãy Thanh Vân Sơn kéo dài vạn dặm. Đứng ở nơi này ngay cả những đám mây trên trời mà người phàm tục ngưỡng vọng cũng bị đạp xuống dưới chân, có thể ngạo nghễ nhìn khắp Thần Châu.
Là tâm huyết của vô số các đời tiền bối Thanh Vân Môn, hao phí biết bao sức người sức của, Ngọc Thanh Điện đồ sộ như thiên cung trong truyền thuyết, cả tòa điện uy nghiêm và trang trọng, lộng lẫy thanh tú. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy ráng mây ngũ sắc bao phủ, tiên khí nghi ngút, thềm bạch ngọc thấu trời, vô số đình đài, lầu các, cung điện liên tiếp nối nhau sừng sững trên đỉnh núi, trầm mặc mà vẫn mang ý khí kiệt ngạo nhìn xuống nhân thế, dường như đang thể hiện nét kiêu ngạo của Thanh Vân Môn suốt mấy ngàn năm.
Sâu trong Ngọc Thanh Thánh Điện, ở một chỗ không rõ tên, Chưởng giáo Thanh Vân đương nhiệm Tiêu Dật Tài chân nhân, thân mặc đạo bào xanh thẫm đang đứng một mình trong căn mật thất. Nơi này bốn phía đều không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa đá đóng kín mít. Ngoài y ra thì không còn ai khác. Ở một bên căn phòng có đặt một cái bàn vuông bằng gỗ tùng thông thường, trên mặt bàn tựa hồ có đặt một vật. Còn ở phía trước trên nền đá xanh cứng rắn có một đào một lỗ vuông nhỏ khoảng ba thước, bên trong chứa đầy chất dịch đen sì đặc quánh rất đặc biệt, hơn nữa thỉnh thoảng từ trong lòng chất dịch nổi lên trên mặt cuồn cuộn những chuỗi bóng khí, ục ục giây lát rồi vỡ tan ra hóa thành vô hình.
Trong không khí tựa như thoảng có một mùi vị rất cổ quái, hơi giống như cái mùi kỳ dị của lá cây mục rữa trong rừng sâu bị vùi trong đất khiến người ngửi phải cảm thấy rất khó chịu. Bất quá lúc này Tiêu Dật Tài rõ ràng là không để ý tới cái mùi đó. Cặp mắt của y đang nhìn một loại thực vật rất quái dị mọc lên từ trong bồn dịch thể đen ngòm ấy, một cách rất cẩn thận và tỉ mỉ.
Một cái cây màu đen, đen từ ngọn tới gốc, từ thân đến lá, toàn bộ đều là màu đen thuần túy trông như một gốc cổ thụ đen thùi quỷ dị. Cây mọc ra sáu cành, mỗi bên ba cái. Tận đầu ngọn mỗi cành lại có một đốm lửa màu xanh lét đang bốc cháy không một tiếng động.
Tiêu Dật Tài lẳng lặng nhìn cái cây kì dị đó, những đốm lửa xanh lét luôn cháy rất ổn định, trừ ngọn thấp nhất ở bên phải có một đốm lửa trông hơi phập phù, tuy trong mật thất không có gió, nhưng nó vẫn leo lét như một ngọn nến sắp tàn, run rẩy chao đảo không ngừng. Sắc mặt Tiêu Dật Tài dần dần biến thành rất ngưng trọng, ánh mắt vẫn luôn dõi theo ngọn lửa đang run rẩy, cứ thế một lúc lâu mà ngọn lửa đó tựa hồ vẫn không khởi sắc, mà ngược lại càng thêm yếu ớt.
Khóe mắt Tiêu Dật Tài như khẽ giật một chút, sau đó y rời ánh mắt không nhìn ngọn lửa xanh lét run run đó nữa, chỉ khoanh tay đứng cạnh cái bồn nhỏ nhắm mắt trầm tư. Giây lát sau y xoay người đi tới cái bàn vuông bằng gỗ tùng, đưa tay cầm vật ở trên mặt bàn lên. Đó là một miếng gỗ hình vuông cũ kỹ, bên cạnh đã mòn vẹt, trên mặt gỗ lồi lồi lõm lõm chứ không phẳng, nhưng lờ mờ có thể thấy có vẽ một hình thù kỳ dị và những chữ ngoằn nghèo không biết tên, nét bút rắn rỏi hữu lực, dường như ẩn chứa một bí mật cổ xưa bị vùi lấp bởi thời gian.
Mặt y dửng dưng nhìn một lúc, sau đó cất miếng gỗ vào trong tay áo, xoay người đi tới bên cửa, đẩy cánh cửa đá đi ra ngoài. Cách bên ngoài cửa chừng một trượng, có một người đang đứng đợi im lìm ở đó, chính là Minh Dương đạo nhân.
Lúc này hắn nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu trông lại, thấy vị Chưởng giáo sư huynh đã ra khỏi mật thất liền vội vàng đi tới. Không đợi hắn cất tiếng hỏi, Tiêu Dật Tài đã nói giọng nhàn nhạt:
“Đệ hãy đi tìm Lục Tuyết Kỳ trưởng lão.”
Minh Dương đạo nhân ngẩn người, gật gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được, hỏi: “Sư huynh, trong các trưởng lão, Lục sư tỷ luôn không quản bất cứ chuyện gì, huynh muốn đệ tìm sư tỷ, nhưng nếu có chuyện gì gấp sao…”
Nói được một nửa, Minh Dương đạo nhân đã thấy Tiêu Dật Tài chầm chậm lắc đầu, vẻ mặt thoáng hiện vẻ kỳ quái và phức tạp, sau khi trầm mặc một lát, y mới cất tiếng: “Bảo đệ đi tìm Lục sư muội, là để chuyển một lời.”
Minh Dương đạo nhân ồ lên một tiếng, ngước đầu nhìn vị sư huynh chưởng giáo quyền trùm Thanh Vân, đợi y dặn dò.
Tiêu Dật Tài lại trầm mặc thêm một lúc nữa mới từ từ mở miệng: “Đệ chuyển lời tới Lục sư muội, nói theo như ước hẹn trước đây mà huynh đã nói với cô ta, hiện tại đích xác có một chuyện rất quan trọng và khẩn cấp, huynh muốn trong ngày gần nhất tới Đại Trúc Phong một chuyến, bái phỏng phu quân của cô ta.”
Thân hình Minh Dương đạo nhân thoáng động, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc tới ngẩn ngơ.
※※※
Dưới Thông Thiên Phong, trong khu rừng rậm cổ kính.
Cũng có thể vì thực sự quá mệt mỏi, Tô Tiểu Liên cứ ngủ mãi không dậy, qua mấy canh giờ, mặt trời đã lên giữa bầu trời mà vẫn không có động tĩnh. Vương Tông Cảnh ít nhiều cũng hiểu thiếu nữ này quả là quá mệt, nên không nỡ gọi cô ta dậy, quyết định cứ đợi ở bên cạnh cô. Hơn nữa ở trên cây đại thụ trong khu rừng rậm này nó cũng cảm thấy rất thoải mái, ngoại trừ việc luôn phải chú ý tới Tô Tiểu Liên đang ngủ ngon lành vô lo vô nghĩ đem mọi áp lực đẩy hết cho người khác, thì nó cũng chẳng còn việc gì để làm.
Có điều đúng trong lúc ngồi trên cành cây cũng hơi nhàm chán, thì Vương Tông Cảnh chợt biến sắc mặt, chỉ cảm thấy trong lồng ngực trái tim đột nhiên nhảy tưng lên như bị giáng một chùy thật nặng khiến cho nó không khỏi run rẩy, suýt nữa thì lộn từ trên cây xuống đất. May mà nó phản ứng kịp thời, đưa tay bám vào cành cây ổn định lại thân hình, nhưng trái tim nó vẫn nhảy phình phịch. Hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt Vương Tông Cảnh tỏ ra kinh nghi bất định, chần chừ giây lát rồi nhanh chóng thò tay vào trong lòng sờ mò lôi một vật ra trước mắt, chính là miếng ngọc quyết hình rồng mà nó mang về từ Thập Vạn Đại Sơn.
Lúc này miếng ngọc quyết hình rồng đó quả nhiên lại có biến hóa, không nói tới việc màu sắc trên thân lại hóa thành màu đỏ, dịch thể kỳ quái như máu bên trong ngọc quyết dường như cũng lại tuôn chảy lần nữa. Trừ chuyện đó ra, tựa như lần này ngọc quyết phải chịu sự kích thích còn mạnh hơn mấy lần trước, ngay cả hai con mắt trống rỗng trên đầu rồng của ngọc quyết lúc này cũng dần dần lóe lên hai đốm sáng màu đỏ nhạt, thoáng nhìn thì có vẻ như con rồng trên miếng ngọc quyết này đang sắp sống lại vậy.
Mặt Vương Tông Cảnh đầy vẻ ngạc nhiên, quan sát sự biến đổi kỳ dị của miếng ngọc quyết trong tay, gần như cùng lúc đó, tai nó đột nhiên nghe thấy sau lưng vọng tới một âm thanh trầm đục rất quái lạ, tựa như là tiếng rên xiết đau đớn do Tô Tiểu Liên phát ra.
Một luồng khí lạnh mang theo mùi máu tanh quỷ dị thình lình từ phía sau tỏa ra mờ mịt.
---
(**) Nguyên văn chỗ này là: 丈二和尚摸不着头脑, (trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não) lấy từ truyện cổ của Tàu. Thời cổ con người cao tám thước, tính cả giơ tay lên thì khoảng một trượng. Có ông hòa thượng đầu trọc cao tới một trượng hai thước, khiến người ta không sao sờ vào đầu ông ta được. Ẩn dụ nói tới một vấn đề mà mình không nắm bắt được, không tính toán được, không với tới được
Vòng qua mấy bụi hoa, băng qua ngã rẽ, hai người liền trở lại ngay chỗ trước vách núi. Ánh mắt Tô Tiểu Liên hướng lên, nhìn từ vách đá bóng loáng đến tận khu rừng um tùm xanh tốt bên trên rồi lại quan sát cảnh vật xung quanh, nhất thời không hiểu, quay sang hỏi Vương Tông Cảnh vẻ kinh ngạc: “Tông Cảnh ca ca, huynh dẫn muội tới đây làm gì?”
Vương Tông Cảnh hơi lim dim mắt nhìn lên phía trên vách đá, sau đó ngoái lại, miệng mỉm cười đáp:
“Tiểu Liên, muội có tin huynh không?”
Tô Tiểu Liên tức thì ngẩn người, giây phút đó không biết vì sao trong lòng chợt ngơ ngác. Từ khi mẹ qua đời, cô đã từng tin ai chưa? Nỗi đau đớn phải chịu hàng ngày hàng đêm, tựa như những cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt, còn có ai để mà tâm sự, còn có ai có thể tin tưởng?”
Có điều lúc này, chàng trai trước mắt đây đang mỉm cười hỏi cô đúng y câu đó:
Muội có tin huynh không?
Muội có tin huynh không…
Từng từ từng chữ tựa như những ngọn lửa chợt bùng lên giữa bóng tối khiến cô bỏng giãy, như đốt cháy nơi sâu nhất trong trái tim khiến cô rung động giữa cơn đau, khiến cho những ý cuồng loạn, những sự đau thương, những cơn tuyệt vọng từ trong lòng lại trào lên. Bàn tay cô nắm chặt, nhưng khuôn mặt cô hạnh phúc, mỉm cười rồi bật thành tiếng kêu lớn:
“Muội tin!”
Vương Tông Cảnh gật gật đầu rồi rùn người xuống đưa lưng mình cho cô bé, sau đó nói: “Muội lên đi, huynh cõng muội.”
Sắc mặt Tô Tiểu Liên ửng hồng, nhưng nhìn khoảng lưng rộng đó, cô vẫn nghiến răng bước tới phục lên lưng của Vương Tông Cảnh, đưa hai tay ra ôm chặt lấy cổ nó. Vương Tông Cảnh “hù” một tiếng đứng dậy, hơi cúi đầu đưa tay giữ chặt lấy chân của Tô Tiểu Liên rồi xốc lên, thuận miệng cười nói:
“Muội nhẹ quá đấy, sau này phải ăn khỏe vào.”
Tô Tiểu Liên đỏ mặt, giấu vùi đầu đi.
Vương Tông Cảnh xoay người về hướng vách đá, nói khẽ: “Muội nếu đã tin huynh thì chỉ cần bám chặt người huynh, không được buông ra đấy, sau đó thì cứ mở to mắt ra là được, rõ chưa nào?”
Tô Tiểu Liên cũng lờ mờ đoán ra, nhưng vẫn không dám tin vào điều mình đoán, chần chừ giây lát rồi mới nhỏ giọng đáp ứng một câu: “Được.”
“Bám chặt nhé!”
Vương Tông Cảnh tuyệt không cho Tô Tiểu Liên có quá nhiều thời gian để nghĩ lung tung, gần như đúng lúc cô bé vừa đáp ứng, nó liền nhả hơi bật thành tiếng, thân hình rùn xuống. Tô Tiểu Liên nằm phục trên lưng nó tựa hồ cùng lúc cảm thấy cơ thể dưới lớp quần áo ấy nổi lên từng khối cơ bắp như dã thú mang theo sự man dại bất kham khác hẳn với người thường trong thế tục, giây lát sau chợt “Vù” một tiếng, phóng thẳng lên trên.
Gió đột nhiên biến thành rất mạnh quạt thẳng vào măt, Tô Tiểu Liên bất giác ôm chặt lấy thân hình của Vương Tông Cảnh, tim đập thình thịch, chỉ thấy vách đá khổng lồ phía trước như một con quái thú đang bổ nhào lại, trong nháy mắt đã che hết toàn bộ tầm nhìn. Cô thiếu chút nữa là cất tiếng la lên, nhưng sau đó liền cảm thấy cơ thể mình bỗng nhiên nhẹ bẫng, đã bay hẳn lên rồi.
Vương Tông Cảnh mang theo cô bé xông thẳng lên vách đá giống như lần trước, dùng sức lực cực mạnh cố gắng nhảy lên cây tùng lùn mọc ở chỗ thấp nhất. Lưng có thêm vật nặng nên ít nhiều cũng có ảnh hưởng, khiến Vương Tông Cảnh xem ra không thể nhẹ nhàng thong dong được như trước, nhưng nó vẫn đủ sức nhảy tới gốc tùng, bàn tay tóm lấy cành tùng thô cứng trong nháy mắt. Vương Tông Cảnh khẽ quát lên một tiếng, đồng thời chân đạp lên vách đá mượn lực nhảy lên không một lần nữa.
Vách đá cứng rắn chớp qua ngay trước mắt, Tô Tiểu Liên há miệng vừa mới định la lên thì đã tắc tịt, ngó cảnh vật xung quanh theo từng bước nhảy thì mình cũng càng lúc càng cách xa mặt đất, càng lúc càng nguy hiểm, trái tim cô bé đập điên cuồng tựa như chỉ lát nữa thôi là cô sẽ tuột tay từ trên lưng Vương Tông Cảnh rơi tòm xuống mặt đất chết ngỏm.
Cô cảm thấy toàn thân mình đang run rẩy, cảm thấy mình không còn sức lực nào để tiếp tục, thậm chí cô còn cảm thấy mặc dù vẫn mở mắt nhưng bản thân đã sợ hãi tới cực độ rồi. Thế nhưng sau từng bước bay nhảy như khỉ vượn, mạnh mẽ thoát khỏi mặt đất xông lên leo trèo trên vách đá, cho tận tới khi đứng hẳn trên vách đá đó rồi, Tô Tiểu Liên mới phát hiện mình vẫn còn đang ôm chặt lấy Vương Tông Cảnh mà không bị tuột tay, cũng không bị rơi xuống dưới, thậm chí ngay cả mắt cô cũng không nhắm lại lần nào, cứ sợ hãi tới tròn cả mắt ra chứng kiến tất cả mọi việc phát sinh xung quanh.
Sau đó, cô đã ở trên đỉnh.
Hoa viên bên dưới vách đá lúc này trông bé nhỏ hơn nhiều, Tô Tiểu Liên hoàn toàn nằm phục trên tấm lưng rộng của Vương Tông Cảnh, không kìm được hơi thở hổn hển, cho tới tận lúc này, cô thậm chí còn thấy phục lăn chính mình, vừa thở vừa không nhịn được cười: “Thật, thật lợi hại, đây là điều huynh nói đấy sao? Cao thế này mà huynh cũng lên được.”
Vương Tông Cảnh cũng không thả cô bé xuống, vẫn cõng Tô Tiểu Liên đứng bên bìa rừng, bên cạnh bọn nó là vô cùng vô tận những gốc cổ thủ to lớn, từng gốc từng gốc cao vút thẳng tắp, dây leo to xanh chằng chịt rủ xuống khắp rừng tạo thành một quang cảnh rất tự nhiên.
“Bám chặt chưa?”
Nó mỉm cười có vẻ trong lòng cũng rất sung sướng, hơi ngoái lại hỏi Tô Tiểu Liên.
Tô Tiểu Liên xiết chặt tay, cười đáp: “Bám chặt rồi, bất quá huynh còn định… sao aaa!”
Lời nói chưa kịp dứt thì thân hình cô đã chấn động suýt nữa rơi xuống đất, chàng trai đang cõng cô đây lại xông lên một lần nữa, như một con dã thú được trở về rừng thả sức chạy rông. Tô Tiểu Liên kinh hãi, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ của Vương Tông Cảnh, đồng thời ghé đầu sát bên tai nó, đón lấy những cơn gió càng lúc càng mạnh, la toáng lên:
“Huynh muốn đi đâu?”
Vương Tông Cảnh cười lên kha kha, trong tiếng cười xen lẫn sự hoang dại không kiêng dè bất cứ thứ gì, tựa hồ cùng lúc đó, nó đã cõng Tô Tiểu Liên chạy tới bên một gốc đại thụ ở trong rừng, tiếp theo lại nhảy mạnh một cú, cả người một lần nữa bay lên không y một con vượn, tứ chi như móng vuốt tiếp tục trèo lên trên như bay.
Đây tuyệt đối là chuyện mà Tô Tiểu Liên chưa từng trải qua, cho dù cô có nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy luôn, khu rừng xung quanh dường như thoáng chốc biến thành to lớn vô cùng, còn cô chỉ giống như một con kiến nhỏ trốn sau lưng kẻ khác đang không ngừng leo lên trên. Vô số cành lá phát ra tiếng kêu loẹt xoẹt lướt qua bên thân, quét qua quần áo người ngợm, cái cây thẳng tắp mà ngày trước cô sẽ thấy là cao tới mức không thể tưởng, hiện tại lại biến thành một chiếc cầu thang lên thẳng trời.
Cô rất sợ hãi, so với lúc trèo lên vách đá còn sợ hơn nhiều, nhưng không hiểu sao cô vẫn lựa chọn việc bám chặt lấy người Vương Tông Cảnh, mở to mắt nhìn, tuy trái tim đập nhanh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, tuy tay chân hầu như đều run lên bần bật, nhưng cô vẫn không chịu nhắm mắt.
Ánh nắng mặt trời mới mọc từ trên những kẽ lá um tùm trên đầu rọi xuống, như những đốm sáng vui vẻ nhảy múa trên thân cây khổng lồ rồi lướt qua người bọn họ. Vương Tông Cảnh cõng Tô Tiểu Liên càng leo càng cao, cao mãi, cho tới tận chỗ cao nhất của cây cổ thụ, sau đó mới chỉ về phía xa nói lớn:
“Muội xem kìa!”
Tô Tiểu Liên mở tròn đôi mắt, ôm chặt lấy Vương Tông Cảnh phóng tầm nhìn xuống cả khu rừng rậm cùng dãy núi cao tít trải dài vô tận. Gió rất lớn, biển cây mênh mang, sóng lá dâng trào tạo ra những tiếng vang ầm ầm, như rặng núi đang gào thét, như tiếng cả khu rừng đang hít thở vang vọng bên tai, như cùng thiên địa hòa thành một thể, như bầu trời cao thẳm cất tiếng ca.
Mênh mông vô tận, thiên địa vô cực, Tô Tiểu Liên chỉ cảm thấy giữa quang cảnh bao la rộng lớn này, lồng ngực mình cũng đột nhiên mở bung, không còn những uất ức dồn nén và đau đớn, một sự xúc động từ sâu trong tim trào dâng không sao kìm chế được. Cô bật cười rồi hướng về phía rừng sâu núi thẳm cất tiếng la vang lừng ngay bên tai Vương Tông Cảnh:
“Đẹp quá!”
Vương Tông Cảnh ngoái đầu lại, thái dương khẽ chạm vào má Tô Tiểu Liên, từ trên da truyền tới một cảm giác dịu dàng nhè nhẹ. Tô Tiểu Liên tựa hồ cũng sững người, nụ cười trên môi còn chưa tắt, nhìn nó.
Vương Tông Cảnh nhếch môi gật đầu với Tô Tiểu Liên, sau đó dùng một nụ cười mà Tô Tiểu Liên nhìn phát quen, nói thật chậm rãi:
“Mới, bắt, đầu, thôi…”
Tô Tiểu Liên tròn mắt nhìn Vương Tông Cảnh, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, nhưng không hiểu sao rõ ràng cảm thấy rất sợ hãi, mà cô vẫn không kìm được nụ cười, cười lớn tiếng và hơi run run, lắc đầu nói to:
Huynh, huynh muốn làm gì đây, a, sao lại ngã xuống, ngã rồi, ái cha, không xong, không xong rồi….”
Trong tiếng cười trong trẻo như chuông gió, ánh mắt cùng nụ cười không thể kiềm chế xen lẫn một chút kinh hãi ấy, vẻ xinh đẹp vô tình nở bung trong gió ấy, như một đóa hoa mỹ lệ nhất nở ra giữa rừng hè, tỏa ánh sáng đẹp đẽ và rung động lòng người nhất trên thế gian.
Vương Tông Cảnh cười cười nhìn cô, thả cánh tay đang bám vào thân cây, sau đó thân hình từ từ rơi xuống dưới. Tô Tiểu Liên ôm chặt lấy người nó, dù la hoảng những vẫn không nén được nụ cười, cho dù trái tim run rẩy cũng đã không còn cách nào khống chế được sự vui sướng của bản thân, cô cất tiếng la lớn nhưng thủy chung vẫn không chịu nhắm mắt.
Giữa tiếng la hoảng, giữa luồng gió đột nhiên trở thành mãnh liệt, bọn họ rơi xuống.
“A!…….”
Tô Tiểu Liên không thể kìm được hét toáng lên, dùng toàn bộ sức lực ôm chặt lấy người Vương Tông Cảnh. Trong giây phút ấy, mọi sự sợ hãi trong lòng cô đột nhiên tan biến, dù cho cuồng phong quạt vào mặt như dao cắt, dù cho từ trên cây rơi xuống như một hòn đá tuyệt vọng, cô vẫn chỉ cười, cười, và ôm chặt lấy thân hình của nó.
“Xoẹt!” Một tiếng động vang lên trong lúc Vương Tông Cảnh rơi từ tàng cây rơi xuống, đúng vào giây phút tưởng như tuyệt vọng đó, đột nhiên nó giơ tay vừa vặn tóm ngay lấy một sợi dây leo to bằng bắp tay rủ xuống bên cây đại thụ. Cái dây leo vốn thả xuống từ cây cổ thụ trong nháy mắt bị kéo căng ra, sau đó mang hai người vẽ một đường cong tuyệt đẹp giữa chừng không, như con chim bay lượn trong không khí lao về phương xa.
Từ một tình thế tuyệt vọng đột nhiên bay lên, Tô Tiểu Liên đang ôm chặt Vương Tông Cảnh được trải qua một sự kích thích mà trong đời chưa từng có, trong vòng xoay chuyển tựa như vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt, cô luôn la toáng lên, nhưng nụ cười trên mặt từ đầu tới cuối vẫn không chịu tắt. Cứ ôm chặt như thế, cùng với chàng trai kỳ quái này tựa hồ đã biến thành một bộ phận của khu rừng rậm rạp cổ kính, nhìn hắn giống con vượn một cách không sao tưởng tượng nổi, hai tay thay phiên nhau tóm lấy những sợi dây leo to tướng trong rừng, cực kỳ nhanh nhạy đu từ cây này sang cây khác rồi lại bay vù sang một cây khác nữa. Vô số cây cổ thụ trong rừng tựa hồ biến thành chỗ vui chơi của bọn chúng, khắp nơi vang lên những tiếng la hét kỳ quặc làm náo loạn cả bầy chim, dọa kinh những động vật, làm toàn bộ bọn nó trố mắt ra nhìn loài người hình như đang bay.
Dường như, thời gian đã dừng lại vĩnh viễn.
Dường như, niềm vui sướng là vô cùng vô tận.
Dường như, cả đời này sẽ cứ như vậy, hòa nhập vào rừng sâu núi thẳm…
Nguồn: http://4vn/forum/showthread.php?81408-Tien-Hiep-co-dien-Tru-Tien-II-Tac-Gia-T-Dinh-Chuong-25&page=13#ixzz1wdfziXgl
Lần nào đến Tô Tiểu Liên cũng như không nhìn thấy Tô Văn Thanh vậy, cứ bình tĩnh đi tới cửa phòng của Vương Tông Cảnh, bình tĩnh gõ cửa, bình tĩnh ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện phiếm với Vương Tông Cảnh một hồi, thỉnh thoảng còn bị nó thuận thế nói đùa che miệng cười khúc khích. Những lúc ấy, những nhành liễu bên ngoài cửa sổ theo gió lay động khắp cả sân, làn gió mát thổi phớt qua má Tô Tiểu Liên khiến cô bé trở nên sinh động hơn, giảm đi mấy phần ủ dột, thêm vào chút ít linh động và mỹ lệ mà thiếu nữ thanh xuân nên có.
Vương Tông Cảnh cũng tới chỗ Tô Tiểu Liên ở hai lần, bất quá nó phát hiện tại sân nhà cô bé, Tô Tiểu Liên cực kỳ cô độc, những người sống cùng không một ai nói chuyện với cô, thậm chí có người ngay cả ánh mắt nhìn Tô Tiểu Liên cũng hơi kỳ quái, lâu dần Vương Tông Cảnh liền nhận ra mình có vẻ như là kẻ duy nhất trong Thanh Vân Biệt Viện chịu nói chuyện với Tô Tiểu Liên.
Phát hiện này khiến tâm lý của Vương Tông Cảnh có cảm giác hơi cổ quái, bất quá theo thời gian trôi đi, nó cũng dần không để bụng. Theo sự qua lại của hai người dần thành thân quen thì xưng hô cũng thay đổi, Vương Tông Cảnh lớn tuổi hơn liền tùy tiện gọi cô ta là Tiểu Liên, còn Tô Tiểu Liên thì chỉ mỉm cười gọi nó là Tông Cảnh ca ca. Giao tình của hai đứa đúng là vô tư trong sáng như nước(*). Thời gian lần trước Tô Tiểu Liên tới ngồi chơi ở phòng Vương Tông Cảnh cũng đã cách đây mười ngày, sau đó không hiểu vì nguyên nhân gì mà Vương Tông Cảnh không thấy cô bé nữa.
Hiện tại, Vương Tông Cảnh từ trong rừng đi ra chợt bất ngờ phát hiện Tô Tiểu Liên trốn ở một góc lặng lẽ không người khóc nức nở một mình, nhất thời không khỏi ngạc nhiên, vội vàng tiến tới nâng cô bé dậy hỏi: “Tiểu Liên, muội sao thế?”
Thân hình Tô Tiểu Liên khẽ giật mình, tựa hồ như muốn lập tức nhảy lên bỏ chạy, giống cảm giác hoảng loạn do bị người ta bất ngờ phát hiện, thế nhưng giây lát sau nhìn rõ là Vương Tông Cảnh đang kinh ngạc và quan tâm đứng ngay trước mặt mình, nó liền cứng cả người, sau đó mới từ từ bình tĩnh lại.
Dấu lệ vẫn còn lưu trên bầu má trắng trẻo, ngay cả trên bờ mi cong dài cũng còn đính mấy hạt lệ châu nho nhỏ trong veo như ngọc trai, sắc mặt của cô bé rất nhợt nhạt, vẻ ủ dột trên mặt mày đậm tới mức như không thể hóa giải, ngay cả bên dưới cặp mắt xinh đẹp của cô cũng đã có thêm hai vệt thâm đen, nhìn là thấy được vẻ mệt mỏi ẩn sâu trong người, như sắp không còn chịu đựng nổi nữa.
“Tông Cảnh… ca ca…”
Cô bé cứ nghiến răng như vậy, bờ môi giật giật, giọng nói run rẩy nghẹn ngào nước mắt, lí nhí gọi được một tiếng, cả người liền run bần bật rồi cứ thế yếu ớt oặt sang một bên.
Vương Tông Cảnh giật mình kinh hãi, lật tay chộp lấy người cô bé, nửa kéo nửa ôm nhấc cô ta lên, chỗ tay chạm vào chỉ cảm thấy thân thể Tô Tiểu Liên nhẹ bỗng, mềm oặt không xương. Đang lúc gấp gáp lúng ta lúng túng thì dường như sự kìm nén của Tô Tiểu Liên chợt vỡ vụn, cô nhảy vào lòng Vương Tông Cảnh, đưa tay ôm chặt lấy cổ nó khóc tướng lên:
“Tông Cảnh ca ca, muôi, muội chịu không nổi nữa, hãy để muội chết đi, để muội chết đi…”
Vương Tông Cảnh trợn mắt há miệng, cả người trong nháy mắt cứng đơ như đá, hai tay hai chân đều không dám cục cựa tí nào, cứ đứng đần mặt ra đấy mặc cho Tô Tiểu Liên ôm lấy mình khóc vùi.
“Muội đâu biết, muội đâu biết sẽ như thế này, sẽ khó chịu thế này chứ. Mỗi đêm muội đều không ngủ nổi, mỗi ngày đều sợ hãi, Tông Cảnh ca ca, muội sợ, muội sợ lắm, muội sợ trời tối… trời vừa tối là muội liền… liền…”
Cô khóc thút thít, giọng nói lúc cao lúc thấp, hai tay ôm chặt cổ Vương Tông Cảnh như sợ nó chạy mất không bằng, cũng có thể tâm tình cô bé hiện đang như sắp chết đuối vớ được cọc, dùng toàn bộ sức lực, đem toàn bộ oán hận ấm ức trong lòng khóc hết ra, không ngừng trào lệ, không ngừng nức nở, không ngừng kể lể.
Vương Tông Cảnh nghe không hiểu nhiều lắm, thực sự thì Tô Tiểu Liên rõ ràng đang quá kích động, cả người dường như hơi cuồng dại, lời nói cũng lộn xộn, bất quá nó cảm thấy rất rõ ràng một điều là Tô Tiểu Liên đang rất đau lòng, cũng rất sợ hãi, thế còn sợ hãi cái gì thì nó nghe cả nửa ngày vẫn không hiểu.
Một gã trai như nó, có thể vung chân vung tay gác sinh tử sang một bên để đánh giết với một con yêu thú, cho dù máu chảy dầm dề đầy người thương tích cũng chẳng sợ. Nhưng vào lúc này, Vương Tông Cảnh lại cảm thấy lóng nga lóng ngóng, bờ vai bé nhỏ run rẩy cùng thân hình yểu điệu của Tô Tiểu Liên đang nằm phục trong lòng mình nức nở khiến nó không biết phải thế nào mới ổn. Bởi vậy cuối cùng nó đành vụng về dùng tay vỗ nhẽ lên lưng Tô Tiểu Liên một cách khá cẩn thận, nhỏ giọng nói đi nói lại một câu cực kỳ đơn giản:
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa…”
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa…”
“…”
Tiếng khóc thương kéo dài một lúc lâu rồi mới nhỏ dần, Tô Tiểu Liên vẫn trốn cả thân hình vào trong lòng nó, nhưng đã từ từ bình tĩnh lại. Lòng Vương Tông Cảnh coi như cũng thở phào một hơi, đang nghĩ xem làm sao để nói mấy câu an ủi khác đi thì Tô Tiểu Liên đã chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt vẫn đỏ sọng, thần tình tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt mệt mỏi trông rất đáng thương, dường như cô bé lúc nào cũng có thể bị một cơn gió thổi ngã, vô cùng yêu đuối.
Lời của Vương Tông Cảnh ra tới miệng lại nuốt vào bụng, nhất thời trong đầu có tới cả trăm chữ băn khoăn, không nhịn được liền hỏi: “Muội sao thế, Tiểu Liên?”
Tô Tiểu Liên ánh mắt cụp xuống, ngần ngừ giây lát, thần sắc cũng dần bình phục, đáp khẽ: “Muội chỉ mệt quá thôi, Tông Cảnh ca ca.”
Vương Tông Cảnh ngẩn ra, nhìn lại khuôn mặt nhợt nhạt tới dọa người của Tô Tiểu Liên, lại thêm vòng thâm đen quanh mắt rõ ràng được tạo ra bởi sự mệt mỏi cực độ và thiếu ngủ, ngạc nhiên hỏi: “Lẽ nào bấy lâu nay, ban đêm muội đều không ngủ được?”
Thân hình Tô Tiểu Liên khẽ động đậy, tựa như cảm giác được điều gì nhưng cô không có thêm động tác nào khác, chỉ khẽ cười cay đắng, đáp: “Cũng gần như thế. Tối đến muội ngủ không ngon, buổi sớm tỉnh dậy trong lòng buồn bực định ra ngoài dạo một lát, nhưng vừa đi tới đây thì không hiểu sao lại, lại, lại không kìm được…”
Vương Tông Cảnh hiểu ra, thầm nghĩ khó trách tiểu cô nương hôm nay lại kỳ quái đến vậy, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đầy vẻ mệt mỏi của cô bé, e rằng quả thực đã lâu chưa từng được một giấc ngủ ngon nào, liền nhíu mày lắp bắp nói: “Cái bệnh lạ giường của muội cũng quá lợi hại đi, cả tháng rồi mà vẫn không ngủ được…”
“Phì!”
Vẻ mặt của Tô Tiểu Liên vẫn còn mấy phần buồn thảm, sau khi ngẩn ra một chút nhìn Vương Tông Cảnh thì chợt phì cười thành tiếng.
Vương Tông Cảnh nhất thời không kịp phản ứng, chỉ nhìn Tô Tiểu Liên vẻ lạ lẫm, ngạc nhiên hỏi: “Sao nào?”
Tô Tiểu Liên càng cười càng ngặt nghẽo, “khách khách khách” liên hồi, tiếng cười từ nhỏ biến thành lớn, cười đến mặt hoa run rẩy, cười tới đỏ vựng cả má, cười tới một tay ôm ngực tay kia bám chặt vào vai Vương Tông Cảnh cả nửa ngày không buông ra được. Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy thiếu nữ này thật quá kỳ quặc, lúc thì khóc lúc lại cười, tâm tình biến hóa tới nghiêng trời lệch đất, thật khiến người ta không biết đâu mà mò(**), đành trợn mắt không biết nên nói gì.
Qua một lúc sau, Tô Tiểu Liên mới từ từ dừng được tiếng cười, một trận cười thật sảng khoái này đã xua đi không ít nét ủ dột, nhưng sắc mặt trông lại càng kém hơn, bất quá thần tình cũng hứng khởi lên khá nhiều. Chậm rãi thở ra một hơi dài như để tự trấn định lại tinh thần nhưng bờ môi vẫn còn có nét cười, giây lát sau Tô Tiểu Liên đột nhiên cất tiếng gọi:
“Tông Cảnh ca ca.”
Vương Tông Cảnh đang lo cô bé không đáp lời chuyện khóc cười lộn xộn cổ quái vừa rồi, nghe thấy giọng nói của cô ta có vẻ nghiêm túc tức thì cao hứng, hỏi ngay: “Ừ, sao rồi nào?”
Tô Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn nó, môi cong lên nhưng trong mắt vẫn còn vẻ hài hước, vẻ mặt tựa như cười như không, ngừng lại giây lát sau đó mới nói nhẹ: “Ca ca vẫn còn ôm muội này.”
Vương Tông Cảnh thộn mặt, bất giác cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy tay mình vẫn còn ôm nguyên thiếu nữ mềm oặt như không xương này trong lòng, tức thì liền giật nảy mình, hổ thẹn tới tê cả người, nhảy “vù” một cái ra ngoài, miệng lắp bắp: “A, a, a, huynh, huynh… xin lỗi.”
Tô Tiểu Liên bị cú nhảy đột ngột của nó khiến thân hình suýt nữa ngã văng xuống đất, bất quá vừa may Vương Tông Cảnh ở bên đó vẫn kịp phản ứng, thò tay ra kéo tay của cô bé nên mới không ngã vật ra, loạng choạng mấy cái cuối cùng cũng đứng vững dược.
Thần tình của Vương Tông Cảnh khá thê thảm, chỉ cảm thấy trong lòng xấu hổ không biết nên nói gì, một lúc sau lại nghe thấy tiếng Tô Tiểu Liên nói phía trước: “Tông Cảnh ca ca, ca ca có biết hôm nay là ngày gì không?”
Vương Tông Cảnh bị cô bé đột ngột hỏi một câu, nhất thời ngơ ngác, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại một lúc vẫn không biết, đành thật thà đáp: “Huynh chỉ biết hôm nay là ngày mồng hai tháng tám, chuyện khác thì không biết được.”
Tô Tiểu Liên nói nhẹ: “Hôm nay chính là ngày sinh nhật của muội.”
Vương Tông Cảnh “A” lên một tiếng lùi lại, Tô Tiểu Liên nhìn nó, mỉm cười nói tiếp: “Muội mười hai tuổi rồi, Tông Cảnh ca ca.”
Vương Tông Cảnh gãi gãi dầu, một lúc sau mới thả ra một câu: “Chúc mừng muội…”
Tô Tiểu Liên hít vào một hơi thật sâu, xem ra tinh thần đã hoàn toàn khôi phục lại như thường, cúi đầu đáp: “Cảm ơn, Tông Cảnh ca ca, chắc là ngày hôm nay sẽ chỉ có duy nhất một mình huynh nói với muội câu đó thôi.”
Vương Tông Cảnh nhất thời không biết đỡ lời thế nào, thấy vẻ mặt Tô Tiểu Liên thoáng vẻ buồn bã, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt tiều tụy, nét ủ dột tựa hồ lại sâu thêm mấy phần, cô bé đi hai bước bên đó, lặng lẽ giây lát rồi buồn bã nói: “Tính ra hôm nay cũng là ngày mẹ muội qua đời vừa đúng ba tháng, huynh có biết chăng, Tông cảnh ca ca, muội nhớ mẹ muội lắm.”
Ánh mắt cô bé chậm rãi rơi xuống những đóa hoa hồng nở rộ ở bên cạnh, trong mắt như mơ hồ, nói vẻ tịch mịch: “Mẹ muội đi rồi, chỉ còn lại một mình muội thôi, có nhiều lúc muội còn không có cả người nói chuyện, mỗi khi trời tối… trời tối…”
Giọng nói của cô bé đột nhiên bắt đầu run rẩy, tựa hồ nghĩ tới một ký ức đau khổ nào đó, ngay cả nét mặt cũng tỏ ra đau đớn. Vương Tông Cảnh ở bên cạnh nhìn thấy, chợt lạnh lòng, liền rảo bước tới gần dùng sức nắm lấy bàn tay Tô Tiểu Liên. Thân hình Tô Tiểu Liên run bắn, sắc mặt tỉnh táo lại một chút, quay đầu lại nhìn nó, thốt: “Sao thế, Tông Cảnh ca ca?”
Vương Tông Cảnh lại “A” lên một tiếng, định nói rồi lại thôi, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển mấy lần như điện xẹt, chợt ánh mắt sáng lên, quay lại cười nói với Tô Tiểu Liên: “Hôm nay là ngày vui của muội, đừng có buồn rầu như thế, đi, đi, đi, xem huynh sẽ cho muội một ngày sinh nhật khác hẳn trước đây.”
Nói đoạn, cũng không đợi Tô Tiểu Liên đáp lời, nó kéo tay cô bé bước đi. Tô Tiểu Liên ngạc nhiên và hơi thẹn thùng, nhìn bàn tay Vương Tông Cảnh đang nắm chặt tay mình, hai má thoáng đỏ, có điều không hiểu sao cuối cùng lại không nói câu nào, giống như không điều khiển được bản thân, bước đi theo nó.
—
Ghi chú:
(*) nguyên văn chỗ này là “清淡如水” (thanh đạm như thủy), vốn lấy ý từ câu “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam như di”. Tức là kẻ quân tử đối đãi với nhau như nước trắng, không mặn không ngọt. Không vì yêu mà nói thành tốt, không vì ghét mà nói thành xấu. Không nói những lời đối phương thích nghe mà phải nói những lời đối phương cần nghe. Không như tiểu nhân đối xử với nhau lúc nào cũng ngọt ngào như rượu nồng. Nước tuy nhạt nhưng cần thiết để sống, còn rượu uống sẽ say, sẽ lầm đường lạc lối dẫn tới tuyệt giao, tai họa… Cũng có chỗ giải thích là người quân tử giao tình với nhau cốt ở trong lòng, gặp nhau thậm chí không nói gì cũng đã thỏa mà không cần phô trương, người ngoài nhìn vào chỉ thấy nhạt nhẽo như nước. Không như tiểu nhân tình cảm treo ở đầu môi chót lưỡi. Ở trong văn cảnh này, chỉ tạm dịch là “vô tư trong sáng như nước”.
Vòng qua mấy bụi hoa, băng qua ngã rẽ, hai người liền trở lại ngay chỗ trước vách núi. Ánh mắt Tô Tiểu Liên hướng lên, nhìn từ vách đá bóng loáng đến tận khu rừng um tùm xanh tốt bên trên rồi lại quan sát cảnh vật xung quanh, nhất thời không hiểu, quay sang hỏi Vương Tông Cảnh vẻ kinh ngạc: “Tông Cảnh ca ca, huynh dẫn muội tới đây làm gì?”
Vương Tông Cảnh hơi lim dim mắt nhìn lên phía trên vách đá, sau đó ngoái lại, miệng mỉm cười đáp:
“Tiểu Liên, muội có tin huynh không?”
Tô Tiểu Liên tức thì ngẩn người, giây phút đó không biết vì sao trong lòng chợt ngơ ngác. Từ khi mẹ qua đời, cô đã từng tin ai chưa? Nỗi đau đớn phải chịu hàng ngày hàng đêm, tựa như những cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt, còn có ai để mà tâm sự, còn có ai có thể tin tưởng?”
Có điều lúc này, chàng trai trước mắt đây đang mỉm cười hỏi cô đúng y câu đó:
Muội có tin huynh không?
Muội có tin huynh không…
Từng từ từng chữ tựa như những ngọn lửa chợt bùng lên giữa bóng tối khiến cô bỏng giãy, như đốt cháy nơi sâu nhất trong trái tim khiến cô rung động giữa cơn đau, khiến cho những ý cuồng loạn, những sự đau thương, những cơn tuyệt vọng từ trong lòng lại trào lên. Bàn tay cô nắm chặt, nhưng khuôn mặt cô hạnh phúc, mỉm cười rồi bật thành tiếng kêu lớn:
“Muội tin!”
Vương Tông Cảnh gật gật đầu rồi rùn người xuống đưa lưng mình cho cô bé, sau đó nói: “Muội lên đi, huynh cõng muội.”
Sắc mặt Tô Tiểu Liên ửng hồng, nhưng nhìn khoảng lưng rộng đó, cô vẫn nghiến răng bước tới phục lên lưng của Vương Tông Cảnh, đưa hai tay ra ôm chặt lấy cổ nó. Vương Tông Cảnh “hù” một tiếng đứng dậy, hơi cúi đầu đưa tay giữ chặt lấy chân của Tô Tiểu Liên rồi xốc lên, thuận miệng cười nói:
“Muội nhẹ quá đấy, sau này phải ăn khỏe vào.”
Tô Tiểu Liên đỏ mặt, giấu vùi đầu đi.
Vương Tông Cảnh xoay người về hướng vách đá, nói khẽ: “Muội nếu đã tin huynh thì chỉ cần bám chặt người huynh, không được buông ra đấy, sau đó thì cứ mở to mắt ra là được, rõ chưa nào?”
Tô Tiểu Liên cũng lờ mờ đoán ra, nhưng vẫn không dám tin vào điều mình đoán, chần chừ giây lát rồi mới nhỏ giọng đáp ứng một câu: “Được.”
“Bám chặt nhé!”
Vương Tông Cảnh tuyệt không cho Tô Tiểu Liên có quá nhiều thời gian để nghĩ lung tung, gần như đúng lúc cô bé vừa đáp ứng, nó liền nhả hơi bật thành tiếng, thân hình rùn xuống. Tô Tiểu Liên nằm phục trên lưng nó tựa hồ cùng lúc cảm thấy cơ thể dưới lớp quần áo ấy nổi lên từng khối cơ bắp như dã thú mang theo sự man dại bất kham khác hẳn với người thường trong thế tục, giây lát sau chợt “Vù” một tiếng, phóng thẳng lên trên.
Gió đột nhiên biến thành rất mạnh quạt thẳng vào măt, Tô Tiểu Liên bất giác ôm chặt lấy thân hình của Vương Tông Cảnh, tim đập thình thịch, chỉ thấy vách đá khổng lồ phía trước như một con quái thú đang bổ nhào lại, trong nháy mắt đã che hết toàn bộ tầm nhìn. Cô thiếu chút nữa là cất tiếng la lên, nhưng sau đó liền cảm thấy cơ thể mình bỗng nhiên nhẹ bẫng, đã bay hẳn lên rồi.
Vương Tông Cảnh mang theo cô bé xông thẳng lên vách đá giống như lần trước, dùng sức lực cực mạnh cố gắng nhảy lên cây tùng lùn mọc ở chỗ thấp nhất. Lưng có thêm vật nặng nên ít nhiều cũng có ảnh hưởng, khiến Vương Tông Cảnh xem ra không thể nhẹ nhàng thong dong được như trước, nhưng nó vẫn đủ sức nhảy tới gốc tùng, bàn tay tóm lấy cành tùng thô cứng trong nháy mắt. Vương Tông Cảnh khẽ quát lên một tiếng, đồng thời chân đạp lên vách đá mượn lực nhảy lên không một lần nữa.
Vách đá cứng rắn chớp qua ngay trước mắt, Tô Tiểu Liên há miệng vừa mới định la lên thì đã tắc tịt, ngó cảnh vật xung quanh theo từng bước nhảy thì mình cũng càng lúc càng cách xa mặt đất, càng lúc càng nguy hiểm, trái tim cô bé đập điên cuồng tựa như chỉ lát nữa thôi là cô sẽ tuột tay từ trên lưng Vương Tông Cảnh rơi tòm xuống mặt đất chết ngỏm.
Cô cảm thấy toàn thân mình đang run rẩy, cảm thấy mình không còn sức lực nào để tiếp tục, thậm chí cô còn cảm thấy mặc dù vẫn mở mắt nhưng bản thân đã sợ hãi tới cực độ rồi. Thế nhưng sau từng bước bay nhảy như khỉ vượn, mạnh mẽ thoát khỏi mặt đất xông lên leo trèo trên vách đá, cho tận tới khi đứng hẳn trên vách đá đó rồi, Tô Tiểu Liên mới phát hiện mình vẫn còn đang ôm chặt lấy Vương Tông Cảnh mà không bị tuột tay, cũng không bị rơi xuống dưới, thậm chí ngay cả mắt cô cũng không nhắm lại lần nào, cứ sợ hãi tới tròn cả mắt ra chứng kiến tất cả mọi việc phát sinh xung quanh.
Sau đó, cô đã ở trên đỉnh.
Hoa viên bên dưới vách đá lúc này trông bé nhỏ hơn nhiều, Tô Tiểu Liên hoàn toàn nằm phục trên tấm lưng rộng của Vương Tông Cảnh, không kìm được hơi thở hổn hển, cho tới tận lúc này, cô thậm chí còn thấy phục lăn chính mình, vừa thở vừa không nhịn được cười: “Thật, thật lợi hại, đây là điều huynh nói đấy sao? Cao thế này mà huynh cũng lên được.”
Vương Tông Cảnh cũng không thả cô bé xuống, vẫn cõng Tô Tiểu Liên đứng bên bìa rừng, bên cạnh bọn nó là vô cùng vô tận những gốc cổ thủ to lớn, từng gốc từng gốc cao vút thẳng tắp, dây leo to xanh chằng chịt rủ xuống khắp rừng tạo thành một quang cảnh rất tự nhiên.
“Bám chặt chưa?”
Nó mỉm cười có vẻ trong lòng cũng rất sung sướng, hơi ngoái lại hỏi Tô Tiểu Liên.
Tô Tiểu Liên xiết chặt tay, cười đáp: “Bám chặt rồi, bất quá huynh còn định… sao aaa!”
Lời nói chưa kịp dứt thì thân hình cô đã chấn động suýt nữa rơi xuống đất, chàng trai đang cõng cô đây lại xông lên một lần nữa, như một con dã thú được trở về rừng thả sức chạy rông. Tô Tiểu Liên kinh hãi, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ của Vương Tông Cảnh, đồng thời ghé đầu sát bên tai nó, đón lấy những cơn gió càng lúc càng mạnh, la toáng lên:
“Huynh muốn đi đâu?”
Vương Tông Cảnh cười lên kha kha, trong tiếng cười xen lẫn sự hoang dại không kiêng dè bất cứ thứ gì, tựa hồ cùng lúc đó, nó đã cõng Tô Tiểu Liên chạy tới bên một gốc đại thụ ở trong rừng, tiếp theo lại nhảy mạnh một cú, cả người một lần nữa bay lên không y một con vượn, tứ chi như móng vuốt tiếp tục trèo lên trên như bay.
Đây tuyệt đối là chuyện mà Tô Tiểu Liên chưa từng trải qua, cho dù cô có nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy luôn, khu rừng xung quanh dường như thoáng chốc biến thành to lớn vô cùng, còn cô chỉ giống như một con kiến nhỏ trốn sau lưng kẻ khác đang không ngừng leo lên trên. Vô số cành lá phát ra tiếng kêu loẹt xoẹt lướt qua bên thân, quét qua quần áo người ngợm, cái cây thẳng tắp mà ngày trước cô sẽ thấy là cao tới mức không thể tưởng, hiện tại lại biến thành một chiếc cầu thang lên thẳng trời.
Cô rất sợ hãi, so với lúc trèo lên vách đá còn sợ hơn nhiều, nhưng không hiểu sao cô vẫn lựa chọn việc bám chặt lấy người Vương Tông Cảnh, mở to mắt nhìn, tuy trái tim đập nhanh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, tuy tay chân hầu như đều run lên bần bật, nhưng cô vẫn không chịu nhắm mắt.
Ánh nắng mặt trời mới mọc từ trên những kẽ lá um tùm trên đầu rọi xuống, như những đốm sáng vui vẻ nhảy múa trên thân cây khổng lồ rồi lướt qua người bọn họ. Vương Tông Cảnh cõng Tô Tiểu Liên càng leo càng cao, cao mãi, cho tới tận chỗ cao nhất của cây cổ thụ, sau đó mới chỉ về phía xa nói lớn:
“Muội xem kìa!”
Tô Tiểu Liên mở tròn đôi mắt, ôm chặt lấy Vương Tông Cảnh phóng tầm nhìn xuống cả khu rừng rậm cùng dãy núi cao tít trải dài vô tận. Gió rất lớn, biển cây mênh mang, sóng lá dâng trào tạo ra những tiếng vang ầm ầm, như rặng núi đang gào thét, như tiếng cả khu rừng đang hít thở vang vọng bên tai, như cùng thiên địa hòa thành một thể, như bầu trời cao thẳm cất tiếng ca.
Mênh mông vô tận, thiên địa vô cực, Tô Tiểu Liên chỉ cảm thấy giữa quang cảnh bao la rộng lớn này, lồng ngực mình cũng đột nhiên mở bung, không còn những uất ức dồn nén và đau đớn, một sự xúc động từ sâu trong tim trào dâng không sao kìm chế được. Cô bật cười rồi hướng về phía rừng sâu núi thẳm cất tiếng la vang lừng ngay bên tai Vương Tông Cảnh:
“Đẹp quá!”
Vương Tông Cảnh ngoái đầu lại, thái dương khẽ chạm vào má Tô Tiểu Liên, từ trên da truyền tới một cảm giác dịu dàng nhè nhẹ. Tô Tiểu Liên tựa hồ cũng sững người, nụ cười trên môi còn chưa tắt, nhìn nó.
Vương Tông Cảnh nhếch môi gật đầu với Tô Tiểu Liên, sau đó dùng một nụ cười mà Tô Tiểu Liên nhìn phát quen, nói thật chậm rãi:
“Mới, bắt, đầu, thôi…”
Tô Tiểu Liên tròn mắt nhìn Vương Tông Cảnh, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, nhưng không hiểu sao rõ ràng cảm thấy rất sợ hãi, mà cô vẫn không kìm được nụ cười, cười lớn tiếng và hơi run run, lắc đầu nói to:
Huynh, huynh muốn làm gì đây, a, sao lại ngã xuống, ngã rồi, ái cha, không xong, không xong rồi….”
Trong tiếng cười trong trẻo như chuông gió, ánh mắt cùng nụ cười không thể kiềm chế xen lẫn một chút kinh hãi ấy, vẻ xinh đẹp vô tình nở bung trong gió ấy, như một đóa hoa mỹ lệ nhất nở ra giữa rừng hè, tỏa ánh sáng đẹp đẽ và rung động lòng người nhất trên thế gian.
Vương Tông Cảnh cười cười nhìn cô, thả cánh tay đang bám vào thân cây, sau đó thân hình từ từ rơi xuống dưới. Tô Tiểu Liên ôm chặt lấy người nó, dù la hoảng những vẫn không nén được nụ cười, cho dù trái tim run rẩy cũng đã không còn cách nào khống chế được sự vui sướng của bản thân, cô cất tiếng la lớn nhưng thủy chung vẫn không chịu nhắm mắt.
Giữa tiếng la hoảng, giữa luồng gió đột nhiên trở thành mãnh liệt, bọn họ rơi xuống.
“A!…….”
Tô Tiểu Liên không thể kìm được hét toáng lên, dùng toàn bộ sức lực ôm chặt lấy người Vương Tông Cảnh. Trong giây phút ấy, mọi sự sợ hãi trong lòng cô đột nhiên tan biến, dù cho cuồng phong quạt vào mặt như dao cắt, dù cho từ trên cây rơi xuống như một hòn đá tuyệt vọng, cô vẫn chỉ cười, cười, và ôm chặt lấy thân hình của nó.
“Xoẹt!” Một tiếng động vang lên trong lúc Vương Tông Cảnh rơi từ tàng cây rơi xuống, đúng vào giây phút tưởng như tuyệt vọng đó, đột nhiên nó giơ tay vừa vặn tóm ngay lấy một sợi dây leo to bằng bắp tay rủ xuống bên cây đại thụ. Cái dây leo vốn thả xuống từ cây cổ thụ trong nháy mắt bị kéo căng ra, sau đó mang hai người vẽ một đường cong tuyệt đẹp giữa chừng không, như con chim bay lượn trong không khí lao về phương xa.
Từ một tình thế tuyệt vọng đột nhiên bay lên, Tô Tiểu Liên đang ôm chặt Vương Tông Cảnh được trải qua một sự kích thích mà trong đời chưa từng có, trong vòng xoay chuyển tựa như vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt, cô luôn la toáng lên, nhưng nụ cười trên mặt từ đầu tới cuối vẫn không chịu tắt. Cứ ôm chặt như thế, cùng với chàng trai kỳ quái này tựa hồ đã biến thành một bộ phận của khu rừng rậm rạp cổ kính, nhìn hắn giống con vượn một cách không sao tưởng tượng nổi, hai tay thay phiên nhau tóm lấy những sợi dây leo to tướng trong rừng, cực kỳ nhanh nhạy đu từ cây này sang cây khác rồi lại bay vù sang một cây khác nữa. Vô số cây cổ thụ trong rừng tựa hồ biến thành chỗ vui chơi của bọn chúng, khắp nơi vang lên những tiếng la hét kỳ quặc làm náo loạn cả bầy chim, dọa kinh những động vật, làm toàn bộ bọn nó trố mắt ra nhìn loài người hình như đang bay.
Dường như, thời gian đã dừng lại vĩnh viễn.
Dường như, niềm vui sướng là vô cùng vô tận.
Dường như, cả đời này sẽ cứ như vậy, hòa nhập vào rừng sâu núi thẳm…
Ánh nắng sớm dịu dàng trải trên tán cây kèm những tiếng gió rít từ xa tới gần, Vương Tông Cảnh cõng Tô Tiểu Liên đu dây leo, bay băng băng từ trong rừng sâu ra, khi thân hình lao tới điểm cao nhất thì nó thả tay để mặc cơ thể bay về phía trước như con chim xuyên rừng, lướt qua cành lá rồi cuối cùng rớt xuống đỉnh ngọn cây cao nhất, người dựa vào thân cây, chân dẵm lên một cành cây mọc ngang to hơn bắp đùi, quay mặt về hướng đông.
Gió núi thổi qua, ngọn cây đầu cành chao đảo, ngay cả thân cây cũng khe khẽ lắc lư.
“Nghỉ một chút chứ?” Vương Tông Cảnh ngoái đầu lại cười nói.
“Ừ!” Tô Tiểu Liên khẽ đáp ứng, nhưng vẫn không động đậy. Vương Tông Cảnh đợi một lát rồi nhìn cô bé vẻ kỳ lạ, nhưng chỉ thấy Tô Tiểu Liên đỏ mặt thẹn thùng, nói lí nhí:
“Muội, lúc nãy ôm chặt quá, hiện tại không còn một tí sức lực nào, cả chân lẫn tay đều không động đậy nổi…”
Vương Tông Cảnh lắc đầu cười gượng, đưa tay gỡ cánh tay Tô Tiểu Liên đang ôm cổ mình ra, có điều vừa chạm tay vào liền phát hiện các ngón tay của cô bé này phát trắng bạch, cũng không biết là loại sức lực gì mà cánh tay sau khi bị cứng lại cứ ôm chặt lấy người nó cực kỳ chắc khiến nó phải tốn khá công mới tháo được tay của Tô Tiểu Liên ra, giải thoát được khỏi cái tình thế hơi cổ quái này.
Cứ ở tít trên cao như thế, Vương Tông Cảnh đỡ Tô Tiểu Liên từ từ ngồi xuống cành cây, lưng dựa vào thân cây để nó nắn bóp cánh tay của cô bé cho lưu thông máu, một lúc sau Tô Tiểu Liên mới chầm chậm hồi phục trở lại.
Nhìn Vương Tông Cảnh cúi đầu xoa bóp cánh tay mình một cách cẩn thận, Tô Tiểu Liên cũng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng nhìn nó.
Cho tới khi Vương Tông Cảnh xoa bóp được một lúc lâu, trán đã lấm tấm mồ hôi, cảm giác chắc cũng tương đối ổn rồi, vừa ngẩng đầu lên định nói đùa với Tô Tiểu Liên thì chợt sững người, miệng đã há ra lại ngậm lại. Chỉ thấy ánh nắng dịu dàng xuyên qua kẽ lá trên đỉnh đầu rọi xuống người cô bé, cô dựa lưng vào thân cây nhắm mắt một cách yên bình, bờ môi còn vương nụ cười yên tâm và sung sướng, lặng lẽ ngủ thiếp đi.
Hơi thở của cô dài mà bình thản, cho dù lúc này chỗ của cô đang là đỉnh ngọn cây cao ngất, nếu người thường mà đứng đó sẽ sởn hết cả da gà tim run mật tóp, cho dù lúc này cây cổ thủ vẫn không ngừng lắc lư trong gió núi, cho dù bên dưới thân người bất quá chỉ là một cái cành cây to cỡ bắp đùi, thiếu cẩn thận một chút là sẽ lăn ngay xuống đất thành thịt vụn, nhưng khuôn mặt của cô không hề có một chút sợ hãi nào, dường như hiện tại chỗ cô ở chính là một chiếc giường thoải mái nhất và một giấc mơ ngọt ngào nhất trên đời. Cứ yên tâm mở rộng lòng, hoàn toàn tin tưởng tất cả mọi thứ xung quanh mà không hề e ngại.
Ngủ một cách yên lành…
Vương Tông Cảnh chăm chú nhìn khuôn mặt cô bé, nhìn vẻ đẹp đẽ mà cô vô ý lộ ra trong cơn mộng lành, nghe tiếng thở đều bình thản dường như đang vang ngay bên tai, giây lát sau, nó mỉm cười khẽ lắc đầu nhìn xung quanh, tiếp đó bẻ một cành cây trên đầu che đi một tia nắng đang rọi lên gò má trắng trẻo, để thân hình đang chìm trong giấc ngủ yên tĩnh ấy của cô được giấu vào trong bóng cây.
Khu rừng sâu dường như trong giây phút đó, cũng trở nên tĩnh lặng.
※※※
Trên Thông Thiên Phong của Thanh Vân Sơn.
Ánh nắng rực rỡ chiếu rọi khắp từ mảng rừng dưới chân núi lên tới tận đỉnh núi nguy nga sừng sững, vạn vật thế gian đều được chìm đắm trong ánh hào quang không hề có sự phân biệt. Nơi cao nhất của đỉnh Thông Thiên Phong chính là Ngọc Thanh Điện đồ sộ, là biểu tượng của cả Thanh Vân Môn, cũng là nơi cao nhất của cả dãy Thanh Vân Sơn kéo dài vạn dặm. Đứng ở nơi này ngay cả những đám mây trên trời mà người phàm tục ngưỡng vọng cũng bị đạp xuống dưới chân, có thể ngạo nghễ nhìn khắp Thần Châu.
Là tâm huyết của vô số các đời tiền bối Thanh Vân Môn, hao phí biết bao sức người sức của, Ngọc Thanh Điện đồ sộ như thiên cung trong truyền thuyết, cả tòa điện uy nghiêm và trang trọng, lộng lẫy thanh tú. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy ráng mây ngũ sắc bao phủ, tiên khí nghi ngút, thềm bạch ngọc thấu trời, vô số đình đài, lầu các, cung điện liên tiếp nối nhau sừng sững trên đỉnh núi, trầm mặc mà vẫn mang ý khí kiệt ngạo nhìn xuống nhân thế, dường như đang thể hiện nét kiêu ngạo của Thanh Vân Môn suốt mấy ngàn năm.
Sâu trong Ngọc Thanh Thánh Điện, ở một chỗ không rõ tên, Chưởng giáo Thanh Vân đương nhiệm Tiêu Dật Tài chân nhân, thân mặc đạo bào xanh thẫm đang đứng một mình trong căn mật thất. Nơi này bốn phía đều không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa đá đóng kín mít. Ngoài y ra thì không còn ai khác. Ở một bên căn phòng có đặt một cái bàn vuông bằng gỗ tùng thông thường, trên mặt bàn tựa hồ có đặt một vật. Còn ở phía trước trên nền đá xanh cứng rắn có một đào một lỗ vuông nhỏ khoảng ba thước, bên trong chứa đầy chất dịch đen sì đặc quánh rất đặc biệt, hơn nữa thỉnh thoảng từ trong lòng chất dịch nổi lên trên mặt cuồn cuộn những chuỗi bóng khí, ục ục giây lát rồi vỡ tan ra hóa thành vô hình.
Trong không khí tựa như thoảng có một mùi vị rất cổ quái, hơi giống như cái mùi kỳ dị của lá cây mục rữa trong rừng sâu bị vùi trong đất khiến người ngửi phải cảm thấy rất khó chịu. Bất quá lúc này Tiêu Dật Tài rõ ràng là không để ý tới cái mùi đó. Cặp mắt của y đang nhìn một loại thực vật rất quái dị mọc lên từ trong bồn dịch thể đen ngòm ấy, một cách rất cẩn thận và tỉ mỉ.
Một cái cây màu đen, đen từ ngọn tới gốc, từ thân đến lá, toàn bộ đều là màu đen thuần túy trông như một gốc cổ thụ đen thùi quỷ dị. Cây mọc ra sáu cành, mỗi bên ba cái. Tận đầu ngọn mỗi cành lại có một đốm lửa màu xanh lét đang bốc cháy không một tiếng động.
Tiêu Dật Tài lẳng lặng nhìn cái cây kì dị đó, những đốm lửa xanh lét luôn cháy rất ổn định, trừ ngọn thấp nhất ở bên phải có một đốm lửa trông hơi phập phù, tuy trong mật thất không có gió, nhưng nó vẫn leo lét như một ngọn nến sắp tàn, run rẩy chao đảo không ngừng. Sắc mặt Tiêu Dật Tài dần dần biến thành rất ngưng trọng, ánh mắt vẫn luôn dõi theo ngọn lửa đang run rẩy, cứ thế một lúc lâu mà ngọn lửa đó tựa hồ vẫn không khởi sắc, mà ngược lại càng thêm yếu ớt.
Khóe mắt Tiêu Dật Tài như khẽ giật một chút, sau đó y rời ánh mắt không nhìn ngọn lửa xanh lét run run đó nữa, chỉ khoanh tay đứng cạnh cái bồn nhỏ nhắm mắt trầm tư. Giây lát sau y xoay người đi tới cái bàn vuông bằng gỗ tùng, đưa tay cầm vật ở trên mặt bàn lên. Đó là một miếng gỗ hình vuông cũ kỹ, bên cạnh đã mòn vẹt, trên mặt gỗ lồi lồi lõm lõm chứ không phẳng, nhưng lờ mờ có thể thấy có vẽ một hình thù kỳ dị và những chữ ngoằn nghèo không biết tên, nét bút rắn rỏi hữu lực, dường như ẩn chứa một bí mật cổ xưa bị vùi lấp bởi thời gian.
Mặt y dửng dưng nhìn một lúc, sau đó cất miếng gỗ vào trong tay áo, xoay người đi tới bên cửa, đẩy cánh cửa đá đi ra ngoài. Cách bên ngoài cửa chừng một trượng, có một người đang đứng đợi im lìm ở đó, chính là Minh Dương đạo nhân.
Lúc này hắn nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu trông lại, thấy vị Chưởng giáo sư huynh đã ra khỏi mật thất liền vội vàng đi tới. Không đợi hắn cất tiếng hỏi, Tiêu Dật Tài đã nói giọng nhàn nhạt:
“Đệ hãy đi tìm Lục Tuyết Kỳ trưởng lão.”
Minh Dương đạo nhân ngẩn người, gật gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được, hỏi: “Sư huynh, trong các trưởng lão, Lục sư tỷ luôn không quản bất cứ chuyện gì, huynh muốn đệ tìm sư tỷ, nhưng nếu có chuyện gì gấp sao…”
Nói được một nửa, Minh Dương đạo nhân đã thấy Tiêu Dật Tài chầm chậm lắc đầu, vẻ mặt thoáng hiện vẻ kỳ quái và phức tạp, sau khi trầm mặc một lát, y mới cất tiếng: “Bảo đệ đi tìm Lục sư muội, là để chuyển một lời.”
Minh Dương đạo nhân ồ lên một tiếng, ngước đầu nhìn vị sư huynh chưởng giáo quyền trùm Thanh Vân, đợi y dặn dò.
Tiêu Dật Tài lại trầm mặc thêm một lúc nữa mới từ từ mở miệng: “Đệ chuyển lời tới Lục sư muội, nói theo như ước hẹn trước đây mà huynh đã nói với cô ta, hiện tại đích xác có một chuyện rất quan trọng và khẩn cấp, huynh muốn trong ngày gần nhất tới Đại Trúc Phong một chuyến, bái phỏng phu quân của cô ta.”
Thân hình Minh Dương đạo nhân thoáng động, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc tới ngẩn ngơ.
※※※
Dưới Thông Thiên Phong, trong khu rừng rậm cổ kính.
Cũng có thể vì thực sự quá mệt mỏi, Tô Tiểu Liên cứ ngủ mãi không dậy, qua mấy canh giờ, mặt trời đã lên giữa bầu trời mà vẫn không có động tĩnh. Vương Tông Cảnh ít nhiều cũng hiểu thiếu nữ này quả là quá mệt, nên không nỡ gọi cô ta dậy, quyết định cứ đợi ở bên cạnh cô. Hơn nữa ở trên cây đại thụ trong khu rừng rậm này nó cũng cảm thấy rất thoải mái, ngoại trừ việc luôn phải chú ý tới Tô Tiểu Liên đang ngủ ngon lành vô lo vô nghĩ đem mọi áp lực đẩy hết cho người khác, thì nó cũng chẳng còn việc gì để làm.
Có điều đúng trong lúc ngồi trên cành cây cũng hơi nhàm chán, thì Vương Tông Cảnh chợt biến sắc mặt, chỉ cảm thấy trong lồng ngực trái tim đột nhiên nhảy tưng lên như bị giáng một chùy thật nặng khiến cho nó không khỏi run rẩy, suýt nữa thì lộn từ trên cây xuống đất. May mà nó phản ứng kịp thời, đưa tay bám vào cành cây ổn định lại thân hình, nhưng trái tim nó vẫn nhảy phình phịch. Hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt Vương Tông Cảnh tỏ ra kinh nghi bất định, chần chừ giây lát rồi nhanh chóng thò tay vào trong lòng sờ mò lôi một vật ra trước mắt, chính là miếng ngọc quyết hình rồng mà nó mang về từ Thập Vạn Đại Sơn.
Lúc này miếng ngọc quyết hình rồng đó quả nhiên lại có biến hóa, không nói tới việc màu sắc trên thân lại hóa thành màu đỏ, dịch thể kỳ quái như máu bên trong ngọc quyết dường như cũng lại tuôn chảy lần nữa. Trừ chuyện đó ra, tựa như lần này ngọc quyết phải chịu sự kích thích còn mạnh hơn mấy lần trước, ngay cả hai con mắt trống rỗng trên đầu rồng của ngọc quyết lúc này cũng dần dần lóe lên hai đốm sáng màu đỏ nhạt, thoáng nhìn thì có vẻ như con rồng trên miếng ngọc quyết này đang sắp sống lại vậy.
Mặt Vương Tông Cảnh đầy vẻ ngạc nhiên, quan sát sự biến đổi kỳ dị của miếng ngọc quyết trong tay, gần như cùng lúc đó, tai nó đột nhiên nghe thấy sau lưng vọng tới một âm thanh trầm đục rất quái lạ, tựa như là tiếng rên xiết đau đớn do Tô Tiểu Liên phát ra.
Một luồng khí lạnh mang theo mùi máu tanh quỷ dị thình lình từ phía sau tỏa ra mờ mịt.
---
(**) Nguyên văn chỗ này là: 丈二和尚摸不着头脑, (trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não) lấy từ truyện cổ của Tàu. Thời cổ con người cao tám thước, tính cả giơ tay lên thì khoảng một trượng. Có ông hòa thượng đầu trọc cao tới một trượng hai thước, khiến người ta không sao sờ vào đầu ông ta được. Ẩn dụ nói tới một vấn đề mà mình không nắm bắt được, không tính toán được, không với tới được
Vòng qua mấy bụi hoa, băng qua ngã rẽ, hai người liền trở lại ngay chỗ trước vách núi. Ánh mắt Tô Tiểu Liên hướng lên, nhìn từ vách đá bóng loáng đến tận khu rừng um tùm xanh tốt bên trên rồi lại quan sát cảnh vật xung quanh, nhất thời không hiểu, quay sang hỏi Vương Tông Cảnh vẻ kinh ngạc: “Tông Cảnh ca ca, huynh dẫn muội tới đây làm gì?”
Vương Tông Cảnh hơi lim dim mắt nhìn lên phía trên vách đá, sau đó ngoái lại, miệng mỉm cười đáp:
“Tiểu Liên, muội có tin huynh không?”
Tô Tiểu Liên tức thì ngẩn người, giây phút đó không biết vì sao trong lòng chợt ngơ ngác. Từ khi mẹ qua đời, cô đã từng tin ai chưa? Nỗi đau đớn phải chịu hàng ngày hàng đêm, tựa như những cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt, còn có ai để mà tâm sự, còn có ai có thể tin tưởng?”
Có điều lúc này, chàng trai trước mắt đây đang mỉm cười hỏi cô đúng y câu đó:
Muội có tin huynh không?
Muội có tin huynh không…
Từng từ từng chữ tựa như những ngọn lửa chợt bùng lên giữa bóng tối khiến cô bỏng giãy, như đốt cháy nơi sâu nhất trong trái tim khiến cô rung động giữa cơn đau, khiến cho những ý cuồng loạn, những sự đau thương, những cơn tuyệt vọng từ trong lòng lại trào lên. Bàn tay cô nắm chặt, nhưng khuôn mặt cô hạnh phúc, mỉm cười rồi bật thành tiếng kêu lớn:
“Muội tin!”
Vương Tông Cảnh gật gật đầu rồi rùn người xuống đưa lưng mình cho cô bé, sau đó nói: “Muội lên đi, huynh cõng muội.”
Sắc mặt Tô Tiểu Liên ửng hồng, nhưng nhìn khoảng lưng rộng đó, cô vẫn nghiến răng bước tới phục lên lưng của Vương Tông Cảnh, đưa hai tay ra ôm chặt lấy cổ nó. Vương Tông Cảnh “hù” một tiếng đứng dậy, hơi cúi đầu đưa tay giữ chặt lấy chân của Tô Tiểu Liên rồi xốc lên, thuận miệng cười nói:
“Muội nhẹ quá đấy, sau này phải ăn khỏe vào.”
Tô Tiểu Liên đỏ mặt, giấu vùi đầu đi.
Vương Tông Cảnh xoay người về hướng vách đá, nói khẽ: “Muội nếu đã tin huynh thì chỉ cần bám chặt người huynh, không được buông ra đấy, sau đó thì cứ mở to mắt ra là được, rõ chưa nào?”
Tô Tiểu Liên cũng lờ mờ đoán ra, nhưng vẫn không dám tin vào điều mình đoán, chần chừ giây lát rồi mới nhỏ giọng đáp ứng một câu: “Được.”
“Bám chặt nhé!”
Vương Tông Cảnh tuyệt không cho Tô Tiểu Liên có quá nhiều thời gian để nghĩ lung tung, gần như đúng lúc cô bé vừa đáp ứng, nó liền nhả hơi bật thành tiếng, thân hình rùn xuống. Tô Tiểu Liên nằm phục trên lưng nó tựa hồ cùng lúc cảm thấy cơ thể dưới lớp quần áo ấy nổi lên từng khối cơ bắp như dã thú mang theo sự man dại bất kham khác hẳn với người thường trong thế tục, giây lát sau chợt “Vù” một tiếng, phóng thẳng lên trên.
Gió đột nhiên biến thành rất mạnh quạt thẳng vào măt, Tô Tiểu Liên bất giác ôm chặt lấy thân hình của Vương Tông Cảnh, tim đập thình thịch, chỉ thấy vách đá khổng lồ phía trước như một con quái thú đang bổ nhào lại, trong nháy mắt đã che hết toàn bộ tầm nhìn. Cô thiếu chút nữa là cất tiếng la lên, nhưng sau đó liền cảm thấy cơ thể mình bỗng nhiên nhẹ bẫng, đã bay hẳn lên rồi.
Vương Tông Cảnh mang theo cô bé xông thẳng lên vách đá giống như lần trước, dùng sức lực cực mạnh cố gắng nhảy lên cây tùng lùn mọc ở chỗ thấp nhất. Lưng có thêm vật nặng nên ít nhiều cũng có ảnh hưởng, khiến Vương Tông Cảnh xem ra không thể nhẹ nhàng thong dong được như trước, nhưng nó vẫn đủ sức nhảy tới gốc tùng, bàn tay tóm lấy cành tùng thô cứng trong nháy mắt. Vương Tông Cảnh khẽ quát lên một tiếng, đồng thời chân đạp lên vách đá mượn lực nhảy lên không một lần nữa.
Vách đá cứng rắn chớp qua ngay trước mắt, Tô Tiểu Liên há miệng vừa mới định la lên thì đã tắc tịt, ngó cảnh vật xung quanh theo từng bước nhảy thì mình cũng càng lúc càng cách xa mặt đất, càng lúc càng nguy hiểm, trái tim cô bé đập điên cuồng tựa như chỉ lát nữa thôi là cô sẽ tuột tay từ trên lưng Vương Tông Cảnh rơi tòm xuống mặt đất chết ngỏm.
Cô cảm thấy toàn thân mình đang run rẩy, cảm thấy mình không còn sức lực nào để tiếp tục, thậm chí cô còn cảm thấy mặc dù vẫn mở mắt nhưng bản thân đã sợ hãi tới cực độ rồi. Thế nhưng sau từng bước bay nhảy như khỉ vượn, mạnh mẽ thoát khỏi mặt đất xông lên leo trèo trên vách đá, cho tận tới khi đứng hẳn trên vách đá đó rồi, Tô Tiểu Liên mới phát hiện mình vẫn còn đang ôm chặt lấy Vương Tông Cảnh mà không bị tuột tay, cũng không bị rơi xuống dưới, thậm chí ngay cả mắt cô cũng không nhắm lại lần nào, cứ sợ hãi tới tròn cả mắt ra chứng kiến tất cả mọi việc phát sinh xung quanh.
Sau đó, cô đã ở trên đỉnh.
Hoa viên bên dưới vách đá lúc này trông bé nhỏ hơn nhiều, Tô Tiểu Liên hoàn toàn nằm phục trên tấm lưng rộng của Vương Tông Cảnh, không kìm được hơi thở hổn hển, cho tới tận lúc này, cô thậm chí còn thấy phục lăn chính mình, vừa thở vừa không nhịn được cười: “Thật, thật lợi hại, đây là điều huynh nói đấy sao? Cao thế này mà huynh cũng lên được.”
Vương Tông Cảnh cũng không thả cô bé xuống, vẫn cõng Tô Tiểu Liên đứng bên bìa rừng, bên cạnh bọn nó là vô cùng vô tận những gốc cổ thủ to lớn, từng gốc từng gốc cao vút thẳng tắp, dây leo to xanh chằng chịt rủ xuống khắp rừng tạo thành một quang cảnh rất tự nhiên.
“Bám chặt chưa?”
Nó mỉm cười có vẻ trong lòng cũng rất sung sướng, hơi ngoái lại hỏi Tô Tiểu Liên.
Tô Tiểu Liên xiết chặt tay, cười đáp: “Bám chặt rồi, bất quá huynh còn định… sao aaa!”
Lời nói chưa kịp dứt thì thân hình cô đã chấn động suýt nữa rơi xuống đất, chàng trai đang cõng cô đây lại xông lên một lần nữa, như một con dã thú được trở về rừng thả sức chạy rông. Tô Tiểu Liên kinh hãi, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ của Vương Tông Cảnh, đồng thời ghé đầu sát bên tai nó, đón lấy những cơn gió càng lúc càng mạnh, la toáng lên:
“Huynh muốn đi đâu?”
Vương Tông Cảnh cười lên kha kha, trong tiếng cười xen lẫn sự hoang dại không kiêng dè bất cứ thứ gì, tựa hồ cùng lúc đó, nó đã cõng Tô Tiểu Liên chạy tới bên một gốc đại thụ ở trong rừng, tiếp theo lại nhảy mạnh một cú, cả người một lần nữa bay lên không y một con vượn, tứ chi như móng vuốt tiếp tục trèo lên trên như bay.
Đây tuyệt đối là chuyện mà Tô Tiểu Liên chưa từng trải qua, cho dù cô có nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy luôn, khu rừng xung quanh dường như thoáng chốc biến thành to lớn vô cùng, còn cô chỉ giống như một con kiến nhỏ trốn sau lưng kẻ khác đang không ngừng leo lên trên. Vô số cành lá phát ra tiếng kêu loẹt xoẹt lướt qua bên thân, quét qua quần áo người ngợm, cái cây thẳng tắp mà ngày trước cô sẽ thấy là cao tới mức không thể tưởng, hiện tại lại biến thành một chiếc cầu thang lên thẳng trời.
Cô rất sợ hãi, so với lúc trèo lên vách đá còn sợ hơn nhiều, nhưng không hiểu sao cô vẫn lựa chọn việc bám chặt lấy người Vương Tông Cảnh, mở to mắt nhìn, tuy trái tim đập nhanh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, tuy tay chân hầu như đều run lên bần bật, nhưng cô vẫn không chịu nhắm mắt.
Ánh nắng mặt trời mới mọc từ trên những kẽ lá um tùm trên đầu rọi xuống, như những đốm sáng vui vẻ nhảy múa trên thân cây khổng lồ rồi lướt qua người bọn họ. Vương Tông Cảnh cõng Tô Tiểu Liên càng leo càng cao, cao mãi, cho tới tận chỗ cao nhất của cây cổ thụ, sau đó mới chỉ về phía xa nói lớn:
“Muội xem kìa!”
Tô Tiểu Liên mở tròn đôi mắt, ôm chặt lấy Vương Tông Cảnh phóng tầm nhìn xuống cả khu rừng rậm cùng dãy núi cao tít trải dài vô tận. Gió rất lớn, biển cây mênh mang, sóng lá dâng trào tạo ra những tiếng vang ầm ầm, như rặng núi đang gào thét, như tiếng cả khu rừng đang hít thở vang vọng bên tai, như cùng thiên địa hòa thành một thể, như bầu trời cao thẳm cất tiếng ca.
Mênh mông vô tận, thiên địa vô cực, Tô Tiểu Liên chỉ cảm thấy giữa quang cảnh bao la rộng lớn này, lồng ngực mình cũng đột nhiên mở bung, không còn những uất ức dồn nén và đau đớn, một sự xúc động từ sâu trong tim trào dâng không sao kìm chế được. Cô bật cười rồi hướng về phía rừng sâu núi thẳm cất tiếng la vang lừng ngay bên tai Vương Tông Cảnh:
“Đẹp quá!”
Vương Tông Cảnh ngoái đầu lại, thái dương khẽ chạm vào má Tô Tiểu Liên, từ trên da truyền tới một cảm giác dịu dàng nhè nhẹ. Tô Tiểu Liên tựa hồ cũng sững người, nụ cười trên môi còn chưa tắt, nhìn nó.
Vương Tông Cảnh nhếch môi gật đầu với Tô Tiểu Liên, sau đó dùng một nụ cười mà Tô Tiểu Liên nhìn phát quen, nói thật chậm rãi:
“Mới, bắt, đầu, thôi…”
Tô Tiểu Liên tròn mắt nhìn Vương Tông Cảnh, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, nhưng không hiểu sao rõ ràng cảm thấy rất sợ hãi, mà cô vẫn không kìm được nụ cười, cười lớn tiếng và hơi run run, lắc đầu nói to:
Huynh, huynh muốn làm gì đây, a, sao lại ngã xuống, ngã rồi, ái cha, không xong, không xong rồi….”
Trong tiếng cười trong trẻo như chuông gió, ánh mắt cùng nụ cười không thể kiềm chế xen lẫn một chút kinh hãi ấy, vẻ xinh đẹp vô tình nở bung trong gió ấy, như một đóa hoa mỹ lệ nhất nở ra giữa rừng hè, tỏa ánh sáng đẹp đẽ và rung động lòng người nhất trên thế gian.
Vương Tông Cảnh cười cười nhìn cô, thả cánh tay đang bám vào thân cây, sau đó thân hình từ từ rơi xuống dưới. Tô Tiểu Liên ôm chặt lấy người nó, dù la hoảng những vẫn không nén được nụ cười, cho dù trái tim run rẩy cũng đã không còn cách nào khống chế được sự vui sướng của bản thân, cô cất tiếng la lớn nhưng thủy chung vẫn không chịu nhắm mắt.
Giữa tiếng la hoảng, giữa luồng gió đột nhiên trở thành mãnh liệt, bọn họ rơi xuống.
“A!…….”
Tô Tiểu Liên không thể kìm được hét toáng lên, dùng toàn bộ sức lực ôm chặt lấy người Vương Tông Cảnh. Trong giây phút ấy, mọi sự sợ hãi trong lòng cô đột nhiên tan biến, dù cho cuồng phong quạt vào mặt như dao cắt, dù cho từ trên cây rơi xuống như một hòn đá tuyệt vọng, cô vẫn chỉ cười, cười, và ôm chặt lấy thân hình của nó.
“Xoẹt!” Một tiếng động vang lên trong lúc Vương Tông Cảnh rơi từ tàng cây rơi xuống, đúng vào giây phút tưởng như tuyệt vọng đó, đột nhiên nó giơ tay vừa vặn tóm ngay lấy một sợi dây leo to bằng bắp tay rủ xuống bên cây đại thụ. Cái dây leo vốn thả xuống từ cây cổ thụ trong nháy mắt bị kéo căng ra, sau đó mang hai người vẽ một đường cong tuyệt đẹp giữa chừng không, như con chim bay lượn trong không khí lao về phương xa.
Từ một tình thế tuyệt vọng đột nhiên bay lên, Tô Tiểu Liên đang ôm chặt Vương Tông Cảnh được trải qua một sự kích thích mà trong đời chưa từng có, trong vòng xoay chuyển tựa như vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt, cô luôn la toáng lên, nhưng nụ cười trên mặt từ đầu tới cuối vẫn không chịu tắt. Cứ ôm chặt như thế, cùng với chàng trai kỳ quái này tựa hồ đã biến thành một bộ phận của khu rừng rậm rạp cổ kính, nhìn hắn giống con vượn một cách không sao tưởng tượng nổi, hai tay thay phiên nhau tóm lấy những sợi dây leo to tướng trong rừng, cực kỳ nhanh nhạy đu từ cây này sang cây khác rồi lại bay vù sang một cây khác nữa. Vô số cây cổ thụ trong rừng tựa hồ biến thành chỗ vui chơi của bọn chúng, khắp nơi vang lên những tiếng la hét kỳ quặc làm náo loạn cả bầy chim, dọa kinh những động vật, làm toàn bộ bọn nó trố mắt ra nhìn loài người hình như đang bay.
Dường như, thời gian đã dừng lại vĩnh viễn.
Dường như, niềm vui sướng là vô cùng vô tận.
Dường như, cả đời này sẽ cứ như vậy, hòa nhập vào rừng sâu núi thẳm…
Nguồn: http://4vn/forum/showthread.php?81408-Tien-Hiep-co-dien-Tru-Tien-II-Tac-Gia-T-Dinh-Chuong-25&page=13#ixzz1wdfziXgl
/128
|