Trương Tiểu Phàm từ từ mở mắt. Trước mặt hắn không phải là núi non hang động như trong tưởng tượng, bốn xung quanh chỉ là một sự hoang vắng đến ghê người. Một dải sa mạc hoang vu trải dài vô tận, không có lấy một lá cây ngọn cỏ, bốn bề chỉ là đá cát điệp trùng, gió thổi u u cuốn cát bụi bay mù mịt. Trên đầu hắn là trời xanh kỳ vĩ, những đám mây tím sẫm đè nặng như nhấn chìm con người xuống đất. Trong tầng mây quái đản đó, những tia chớp nhì nhằng sáng lòa phóng tới chân trời xa. Chốn chân trời ấy lại là một vòm trời xanh thẫm, vô vàn vì sao rực rỡ tỏa ánh sáng huy hoàng. Trương Tiểu Phàm thu ánh mắt nhìn về phía trước. Trên hoang mạc lạnh lẽo, xa xa sừng sững một tế đàn xây từ những phiến đá lớn, bốn phía đều có bậc cao đến bảy tầng. Trên tế đàn có bảy cây cột lớn, mỗi cột cao tới mười trượng, lớn những ba vòng tay người ôm. Chính giữa tế đàn là một lư đỉnh cổ. Một lão nhân đang dựa lưng vào lư đỉnh, bộ dạng trông mệt mỏi vô cùng. Lão nhân già nua đó đang nhìn đăm đăm về phía Trương Tiểu Phàm. Tiểu Phàm nhận ra người đó, không ghìm nổi phải thoắt rùng mình. Con người già nua ấy đúng là Đạo Huyền chân nhân, chưởng giáo Thanh Vân Môn hiện tại. Xung quanh Đạo Huyền chân nhân chờn vờn luồng hắc khí lạnh lẽo, nhìn kỹ lão không còn vẻ đạo cốt tiên phong hiệu lệnh thiên hạ như hắn biết trước đây mà chỉ toát ra sự hằn học hung ác khôn tả. Đạo Huyền chân nhân uể oải đứng dậy, bỗng nhiên cười toáng lên: "Không ngờ nhà ngươi đã tự đi qua được Ảo Nguyệt Đạo, khá lắm!" Trương Tiểu Phàm trầm ngâm giây lát, quay người nhìn lên, chỉ thấy nơi hắn vừa bước ra là một cửa đá cao sừng sững, không giống chút nào với cảnh hoang vu của thế giới xung quanh. Bên trong cửa đá thấp thoáng con đường hắn vừa đi qua, mờ mờ trong khói trắng dập dờn. Con đường trông hiền lành vô hại ấy, tưởng chừng hắn đã phải mất cả một đời mới đi qua nổi. Trương Tiểu Phàm nhớ lại những nỗi đau vừa trải, lòng thoắt dấy lên cảm giác sợ sệt. Nhưng chỉ sau giây lát, khóe môi hắn nở một nụ cười, quay trở lại đối mặt với Đạo Huyền chân nhân.
Con người trước mặt hắn, có thể nói đã trực tiếp gây nên cái chết cho ân sư Điền Bất Dịch mà hắn yêu kính hơn hết thảy, và cũng đã gián tiếp giết hại sư nương Tô Như, chỉ có điều giờ đây lão đã già yếu đến khó tin, không còn chút nào dáng vẻ nhiếp người ngày trước nữa. Trong lòng Trương Tiểu Phàm cũng không một mảy may ý niệm báo thù. "Ông không sao đấy chứ?" Trương Tiểu Phàm đi đến trước mặt Đạo Huyền chân nhân, hỏi giọng bình tĩnh. Đạo Huyền chân nhân nhìn hắn, trên khuôn mặt mệt mỏi chợt nở một nụ cười kỳ quái, không hề nhắc gì đến ân oán quá khứ mà chỉ hỏi một câu tưởng chừng vô nghĩa: "Người đến đây làm gì?" Trương Tiểu Phàm trầm ngâm giây lát, trả lời: "Ta cảm thấy muốn đến thì đến thôi!" Đạo Huyền chân nhân nhìn chằm chằm vào hắn, đoạn lắc đầu cười rộ: "Hay lắm, muốn đến thì đến, hà hà hà..." Tiếng cười của lão ngày càng trở nên điên cuồng, biểu tình trên mặt dường như cũng ngày càng kịch liệt. Trương Tiểu Phàm chỉ lặng lẽ đứng nhìn. Mãi một lúc lâu Đạo Huyền chân nhân mới thôi cười, sắc mặt đột nhiên chùn xuống bội phần mệt mỏi. "Người không định báo thù cho sư phụ sao?" Đạo Huyền chân nhân bỗng gay gắt hỏi. Trương Tiểu Phàm không trả lời, vẫn đứng lặng lẽ nhìn lão. Ánh mắt hắn ung dung bình tĩnh, dường như còn ẩn một chút bi ai. Con khỉ Tiểu Hôi chợt động đậy rồi chui ra ngồi lên vai hắn. Thân thể Đạo Huyền chân nhân chợt giật lên, sắc mặt cũng dần thay đổi. Vẻ mệt mỏi tiêu tan, ánh mắt bỗng sáng lên kỳ dị. Khí thế khuynh đảo thế gian trỗi dậy như sóng trào, nhanh chóng xâm chiếm cả con người lão. Nguồn sức mạnh vô hình đáng sợ đó làm cho Tiểu Phàm phải nheo mắt lại. Đạo Huyền chân nhân đứng lên, luồng hắc khí trên cơ thể lão nhanh chóng vây lấy Trương Tiểu Phàm. Lão nhìn chằm chằm vào hắn, cười gằn thâm độc: "Thế thì, nhà ngươi có sợ không?" Bỗng một tiếng "Ầm" lớn phát ra từ phía sau Đạo Huyền chân nhân, chiếc đỉnh cổ nát vụn trong nháy mắt, mảnh vụn bắn ra tứ phía. Trương Tiểu Phàm lùi lại một bước, đưa tay che mặt. Một thanh kiếm từ trên chiếc đỉnh cổ rơi xuống, lưỡi kiếm sắc nhọn cắm ngập vào bệ đá như cắm xuống bùn. Cổ kiếm Tru Tiên! "Ha ha ha ha ha!" Hắc khí cuồn cuộn trùm kín Đạo Huyền chân nhân, lão chìa bàn tay. Dường như có linh tính, Tru Tiên Cổ Kiếm rung lên rồi bật ra khỏi đá, bay lên vào tay Đạo Huyền trong tiếng cười điên cuồng không dứt. "Nếu như ngươi đã vô dụng như thế thì hãy để ta cho ngươi đi gặp sư phụ, ha ha ha ha...!" Đạo Huyền chân nhân cười vang độc ác, vận lực nắm chặt chuôi Tru Tiên Cổ Kiếm. Trong khoảnh khắc, cả tế đàn khổng lồ chao đảo. Một nguồn sức mạnh ghê gớm phát ra từ thanh cổ kiếm khiến bảy cây cột đá cùng lung lay phát sáng, ánh sáng mỗi lúc một mạnh lên. Cuối cùng, cả bảy cột đá hóa thành bảy cột sáng bảy màu chói mắt, chiếu thẳng lên trời cao. Bảy cột sáng bảy màu xuyên thẳng qua những tầng mây. Phút chốc, những tầng mây dày trên cao tế đàn bắt đầu xoay vần dữ dội. Những tia chớp sáng lóa rạch nứt bầu trời, thấp thoáng khung cảnh Thiên Cung kỳ vĩ. Trương Tiểu Phàm nín thở ngước nhìn lên trời cao. Đến lúc này hắn mới hiểu, tại sao nơi đây lại được gọi là Ảo Nguyệt Động Phủ. Thiên Cung cao vợi bị sức mạnh ghê gớm của Tru Tiên Cổ Kiếm rạch nát, lộ ra bóng trăng huyền ảo sáng ngời. Những sắc màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím lấp lóe trên Ảo Nguyệt xa xôi, phát ra những ánh sáng rực rỡ thần bí. Bảy cột sáng trên tế đàn đột nhiên bốc lên nhập vào Ảo Nguyệt làm cho ánh sáng Ảo Nguyệt càng mạnh thêm lên, bảy sắc màu nhấp nháy không ngừng. Khoảnh khắc sau, từ trong Ảo Nguyệt hiện ra một thanh kiếm bảy màu. Kiếm đi tới đâu, mây đen tan biến tới đó, sức mạnh ghê hồn nếu không nhìn thì không ai tưởng nổi. Mặt Trương Tiểu Phàm đã trở thành trắng bệch, uy lực đó hắn chưa bao giờ chứng kiến, quả thật là một Kiếm trận cổ kim vô địch! Chỉ trong giây lát, muôn vàn ngọn Tru Tiên Cổ Kiếm hiện ra bay khắp bầu trời. Dưới ánh sáng tỏa chiếu của Ảo Nguyệt, cây kiếm chủ mỗi lúc một rực rỡ oai phong, uy lực còn lớn hơn cả khi còn trên tế đàn. Đôi mắt của Đạo Huyền chân nhân biến đổi thoắt sáng thoắt tối, tiếng cười khô lạnh vang lên như xoáy vào tai Trương Tiểu Phàm: "Trong Ảo Nguyệt Động Phủ, sức mạnh của Tru Tiên Cổ Kiếm càng mạnh mẽ gấp bội. Cho dù nhà ngươi có là Đại La Kim Tiên thì cũng tan xương nát thịt, hiểu chưa?" Vừa dứt lời, thanh kiếm trong tay lão lại xoay tít, phút chốc đất trời chao đảo quay cuồng, gió mây biến sắc, tiếng sấm rền vang đất trời. Trên trời xanh, cây kiếm lớn thoắt ẩn thoắt hiện, chĩa thẳng vào Trương Tiểu Phàm. Kiếm ảnh lao xuống, bão tố dậy lên, Trương Tiểu Phàm hiểu rõ hắn không thể chống đỡ, cũng không còn đường né tránh. Có ai ngờ rằng cả trời cao cũng phải chuyển vần trước cổ kiếm Tru Tiên? Một đạo hào quang trùm xuống bao lấy toàn bộ tế đàn, ngỡ như đè bẹp thân xác Tiểu Phàm. Dưới sức nặng khủng khiếp ấy, hai chân hắn dần dần quỵ xuống. Dưới chân hắn nền đất không ngừng rung rinh. Trong vòng mấy chục trượng vuông, mặt đất nứt toác ra như mui rùa. Uy lực của thanh kiếm lớn đến không tưởng nổi. Từ sau khi Tru Tiên Cổ Kiếm bị gãy nằm dưới Ảo Nguyệt, không ai ngờ uy lực của nó dường như mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đất trời còn phải rạn nứt, con người làm sao có thể tồn tại? Cho dù đạo hạnh cao đến mức nào, cũng chỉ có một đường nhắm mắt chờ chết! Trong giây phút giữa sống và chết ấy, trong lòng Trương Tiểu Phàm lại bình tĩnh vô cùng, như người đi xa sắp về nhà, môi vẫn hé nụ cười an nhiên tự tại. Có lẽ Hoàng thiên chưa muốn hắn phải chết. Khi Trương Tiểu Phàm chỉ chút nữa là lìa đời thì có một tiếng gọi từ xa vọng lại. "Sư huynh, dừng tay!" Âm thanh nghe rất trẻ trung nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa một uy lực vô cùng. Hình như người đó chỉ là tiện miệng lên tiếng, nhưng một câu ngắn ngủi ấy lại rung động lòng người, khiến máu huyết trong người phải sôi lên. Trời khuynh đất đảo, quỷ thần cũng không ngăn được sức mạnh của cổ kiếm Tru Tiên. Bỗng nhiên, tất cả phải ngưng lại, dường như Đạo Huyền chân nhân với sức mạnh vô địch trong tay cũng phải cố kỵ giọng nói đó. Những nét độc ác trên khuôn mặt lão chợt tan biến, sững sờ nhìn ra phía sau Tiểu Phàm. Tiếng nói lão cũng trở thành run run đứt quãng. "Sư đệ... Vạn sư đệ...!" Áp lực lên thân thể Tiểu Phàm bỗng nhiên tan biến, những vết nứt dưới chân hắn cũng gắn liền trở lại như chưa từng có gì xảy ra. Ngoái nhìn lại phía sau, hắn chỉ nhìn thấy một bóng áo trắng đứng ngay bên cánh cánh cửa, nơi hắn vừa đi qua. Đó là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, trên môi nở nụ cười ấm áp, đôi mắt toát lên vẻ nhiệt tình tin cậy. Gió hoang mạc thổi mạnh, tà áo trắng trên người chàng tung bay, thanh thoát mà kiêu hãnh. Nhìn người đó, Trương Tiểu Phàm bất giác trỗi dậy cảm giác khâm phục tin yêu. Chỉ cần người đó nói một câu, hắn sẽ không do dự đi theo đến cùng trời cuối đất! Trời xanh vô tận, Ảo Nguyệt long lanh. Hai môn nhân ưu tú của Thanh Vân Môn, xa nhau bao năm giờ đây gặp lại trong một không gian hư vô huyền ảo. Thân thể Đạo Huyền chân nhân chầm chậm run lên, Tru Tiên Cổ Kiếm trong tay từ từ hạ xuống. Lão đi từng bước nặng nhọc rời khỏi tế đàn, đi về phía bóng hình màu trắng ấy, không thèm nhìn tới Trương Tiểu Phàm. Áo bào trắng tung bay, khuôn mặt ngời sáng của một thời nhiệt huyết trong ký ức phát ra ánh sáng tươi rực rỡ. Ánh sáng ấm áp và nhiệt thành đó đã từng là niềm thân yêu nhất trong lòng Đạo Huyền chân nhân.
Con đã từ lâu khô khốc của lão ứa ra giọt lệ nóng hổi: "Sư đệ... có phải đúng là đệ không?" Chàng thanh niên áo trắng ấy đứng yên đó, không rời xa cửa đá, mỉm cười: "Sư huynh, huynh khỏe chứ? Đã bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ?" Toàn thân Đạo Huyền chân nhân run lên nhè nhẹ, cho dù trong tay vẫn cầm cổ kiếm Tru Tiên, hắc khí trên người lão đã hoàn toàn tiêu tán. Chính vào lúc ấy, những đau đớn trong người Trương Tiểu Phàm biến mất, sắc mặt hắn trở lại bình thản tự tại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Đạo Huyền bỗng như già đi đến hàng chục tuổi, tựa như bao nhiêu sức lực trong người đều đã bị cổ kiếm Tru Tiên hút hết. Thế nhưng lão hoàn toàn không chú ý đến sự thay đổi của mình, chỉ dồn hết chú ý vào thanh niên áo trắng thần bí kia. Lão chầm chậm chìa tay, chạm lên bóng dáng từng một thời thân thuộc: "Sư đệ...!" Tiếng kêu nghẹn ngào vang lên. Bàn tay Đạo Huyền cắt qua bóng áo trắng nhưng chỉ chạm vào hư vô. Lão sững lại, đôi chân không còn đứng vững, hai tay bám vào cánh cửa đá, miệng thở hổn hển, sắc mặt đờ đẫn tuyệt vọng. Bóng dáng áo trắng bỗng tiêu tan nhưng lại xuất hiện ngay trước mắt Đạo Huyền, vẫn trong phạm vi cánh cửa đá đang mở. Hình ảnh chàng thanh niên cương nghị vẫn nguyên vẹn nụ cười: "Sư huynh, sao huynh vẫn không chịu tỉnh lại?" Đạo Huyền chân nhân ngước đầu nhìn lên, đôi mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm: "Tỉnh lại, tỉnh lại cái gì?" Chàng thanh niên áo trắng chăm chú nhìn lão, ôn tồn: "Sư huynh, huynh thông minh một đời, sao lại chịu hồ đồ một phút? Hãy vứt bỏ những ý niệm thế tục, vứt bỏ những dục vọng vô nghĩa về sức mạnh vô địch ấy đi! Bao nhiêu năm tu đạo, lẽ nào cuối cùng huynh lại sa vào con đường này?" Thân thể Đạo Huyền chân nhân dần run bắn lên, giờ đây nhìn lão hoàn toàn đã là một lão nhân già yếu. Trong ý niệm cuối cùng của cuộc đời, lão cố giãy giụa, muốn nhìn thấy rõ hơn con đường đi về phía trước: "Chúng ta... tu đạo... là vì cái gì...?" Chàng trai áo trắng lại nở một nụ cười ôn tồn, khuôn mặt thể hiện sự thân tình đầm ấm, sự ấm áp lan tỏa đến cả Trương Tiểu Phàm. Hai tay áo chàng phất nhẹ, một làn gió thổi tan biến tất cả những bụi cát nho nhỏ dưới chân, còn lại chỉ là hư vô tĩnh mịch. Giọng nói ôn tồn của chàng lại cất lên: "Sư huynh, hãy buông đi!" "Keng!" Thanh cổ kiếm ẩn chứa sức mạnh khuynh đảo trời đất rơi xuống từ tay Đạo Huyền chân nhân. Giờ đây trông nó cũng chẳng khác gì những thanh kiếm thông thường trong nhân gian thế tục. Khuôn mặt Đạo Huyền chân nhân dần hiện nụ cười, nụ cười ấp áp như của chàng thanh niên áo trắng. "Ta quả là ngốc nghếch, mất bao nhiêu thời gian mới hiểu được..." Giọng nói Đạo Huyền chợt trở nên yếu ớt, lão bước lên một bước, giơ hai cánh tay ngỡ như muốn ôm trọn bóng hình thân thuộc kia, nhưng chỉ giây lát tấm thân Đạo Huyền đổ gục, sóng soài trên mặt đất. Sức mạnh trong người lão đã tiêu tan hết, nụ cười nhạt nhẽo trên khuôn mặt cũng không còn. Trời đất vắng lặng. Trong giây phút chỉ còn tiếng gió rì rào. Nhân vật đã từng hô phong hoán vũ đã ra đi trong lặng lẽ. Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên đứng bên, chứng kiến toàn bộ sự việc. Bóng dáng chàng thanh niên áo trắng đã nhạt nhòa nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi, sau khi nhìn ngắm một lúc thi thể Đạo Huyền chân nhân chợt chàng ngoái nhìn Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm không hiểu con người áo trắng có thân phận thế nào, nhưng lòng khâm phục mỗi lúc một lớn lên. Hắn vòng tay nói khẽ: "Tiền bối!" Chàng thanh niên vẫn giữ nguyên nụ cười ôn tồn. Nhìn ánh mắt kính phục của hắn, chàng mỉm cười gật đầu: "Con trai, con cừ lắm!" Trương Tiểu Phàm không hiểu vì sao chàng trai áo trắng lại khen mình, càng không hiểu được chữ "cừ." có nghĩa thế nào. Nhưng chàng thanh niên áo trắng tuyệt nhiên không hề giải thích, chỉ khẽ vung tay, Tru Tiên Cổ Kiếm đang nằm trên mặt đất như được một sức mạnh vô hình dựng dậy, bay lên. Ánh mắt chàng trai chăm chú vào thanh kiếm cổ, tiếp đó nhìn Trương Tiểu Phàm, ôn tồn: "Con trai, sức mạnh của Tru Tiên Cổ Kiếm là vô biên huyền diệu, có thể giết tiên diệt quỷ, phá hủy trời đất, vốn không nên tồn tại trên thế gian. Nhưng nó đã ở đây, vì thế phải tìm cho nó một chủ nhân!" Dứt lời, Tru Tiên Cổ Kiếm lại nhè nhẹ bay lên, như bị gió thổi đến phía trước Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm kinh ngạc nhìn chàng thanh niên áo trắng, một lúc mới lắp bắp: "Tiền bối, ngài..." Chàng thanh niên mỉm cười: "Con có biết vì sao con lại đến đây không? Chính là do thanh kiếm này kêu gọi. Con mới chính là chủ nhân của nó!" Trương Tiểu Phàm hoảng hốt lắc đầu: "Tiền bối, ngài với Đạo Huyền... sư bá, hai người đều là kỳ tài trên thế gian, thông tuệ cái thế. Hai vị mới có đủ tư cách sở hữu cổ kiếm Tru Tiên, đệ tử là kẻ ngu đần, đâu dám đảm đương công việc!" Chàng thanh niên mỉm cười: "Đảm đương được hay không, con cứ cầm được thanh kiếm lên là biết. Tru Tiên Cổ Kiếm là thần vật thế gian, người không đủ đạo hạnh sẽ tuyệt nhiên không thể cầm lên được!" Trương Tiểu Phàm sửng sốt ngước nhìn chàng thanh niên áo trắng: "Tiểu bối không hiểu..." Chàng thanh niên nghiêm giọng: "Từ cổ chí kim, chỉ con là có duyên may gặp được đầy đủ năm quyển Thiên Thư. Muôn vạn người trong thiên hạ, bao gồm cả ta, đều không có được cái duyên ấy. Do đó, chỉ có con mới là chủ nhân chân chính của thanh kiếm này." Trương Tiểu Phàm càng nghe càng sửng sốt: "Tiền bối nói gì? Theo lời tiền bối, lẽ nào Tru Tiên Cổ Kiếm lại là..." Chàng thanh niên mỉm cười gật đầu: "Đúng thế! Tru Tiên Cổ Kiếm chính là quyển Thiên Thư thứ năm đó!" Sắc mặt chàng đột nhiên tối đi, nhưng chỉ giây lát sau lại trở về bình thường, cất giọng nhỏ nhẹ: "Điều mấu chốt để trở thành chủ nhân của Tru Tiên Cổ Kiếm ngoài đạo hạnh của bản thân ra còn là thiện tính trong lòng..." Trương Tiểu Phàm ngây người: "Ý tiền bối muốn nói..." Chàng thanh niên nghiêm giọng: "Tru Tiên Cổ Kiếm có sức mạnh siêu phàm, ai nắm được nó đều có thể khuynh đảo trời đất, khống chế thiên hạ. Nhưng kẻ mang tà tâm cho dù có sở hữu nó thì về sau cũng sẽ bị tà niệm trong nó sai khiến, trở thành nô lệ của nó!" Nói đoạn chàng thanh niên thở dài: "Ta và sư huynh Đạo Huyền vốn tự tin mình là thiên hạ vô song. Nào ngờ về sau ta mới hiểu được, chỉ những ai có nghị lực hơn người, dám đương đầu với thất bại, cho dù trong hoàn cảnh nào cũng không bị nhiễm tà tâm thì mới có thể trở thành chủ nhân chân chính của Tru Tiên Cổ Kiếm." Tru Tiên Cổ Kiếm chầm chậm bay đến trước mặt Trương Tiểu Phàm. Trong khuôn cửa, dáng hình chàng thành niên áo trắng bắt đầu mờ đi, nhưng tiếng nói vẫn vang lên rành rọt: "Hài tử, hãy nhận lấy Tru Tiên Cổ Kiếm! Đợi khi con thật sự hiểu rõ ý nghĩa câu nói trong Thiên Thư, con sẽ hiểu được tất cả..." Bóng áo trắng dần dần biến mất. Trương Tiểu Phàm chầm chậm đưa tay ra giữ chặt lấy chuôi cổ kiếm Tru Tiên. Năm ngón tay từ từ nắm chặt lại. "Ầm!" Một tiếng sét đinh tai vang lên bên tai hắn, chấn động không gian. Ánh chớp sáng lòa rạch ngang bầu trời, mây đen theo gió cuồn cuộn bay tới. Ảo Nguyệt rực sáng bảy luồng quang sắc chói chang, tụ hợp lại thành một cột sáng khổng lồ duy nhất, tự trên trời sà xuống bao trùm lấy thân thể Trương Tiểu Phàm. "A...!", một tiếng rú kinh động đất trời, Trương Tiểu Phàm bay lên rơi lên bục tế đàn. Màu sắc kỳ dị của bảy cột sáng cùng lúc bùng lên, cuốn vào nhau cùng xoay vần trên trời cao, ngỡ như đang hô vang náo loạn. Chính tại trung tâm của luồng sáng, bóng dáng Trương Tiểu Phàm dần dần mờ đi, chỉ còn nhìn thấy mơ hồ cánh tay đang chầm chậm giơ cao Tru Tiên Cổ Kiếm. Theo đà lên cao của Tru Tiên Cổ Kiếm, mây gió Thiên Cung cũng vần vũ mạnh hơn. Thanh kiếm uy lực tuyệt thế lại một lần nữa xuất hiện trên thế gian, ai biết được là phúc hay là họa! Xung quanh thân cổ kiếm Tru Tiên, dưới ánh sáng chói lòa của Ảo Nguyệt, trong không gian vô cùng vô tận bỗng dần hiện một hàng chữ vàng kỳ vĩ, mỗi chữ cao có tới hàng trăm trượng, trải suốt từ trời cao xuống đến đất bằng. Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu! Gió mây náo loạn, trời đất tiêu điều.
Thanh Vân Sơn, đỉnh cao ngang trời. Từ trên đỉnh núi cao nhìn xuống, chân trời không còn màu xanh vô tận như mọi ngày. Lúc này đây, những bóng mây dữ tợn màu đỏ máu đang phủ kín chân trời, dần dần kéo về đỉnh Thanh Vân Sơn. Trong Thanh Vân Môn là một cảnh hỗn độn chưa từng thấy. Ma Giáo thâm nhập lần này, sức mạnh quả là không thể tưởng tượng nổi. Trong chỉ có một ngày, chính đạo đã tổn thương tới tám chín phần nguyên khí, đang đứng trước vực thẳm diệt vong. Sức mạnh chính đạo mất đi không phải chỉ do tử chiến mà chính vì pháp thuật độc ác thần bí của Quỷ Vương. Dưới sức mạnh pháp thuật tà ác đó, các môn nhân chính đạo không còn nhận ra đồng môn, đánh giết lẫn nhau như kẻ thù truyền kiếp. Sức mạnh tà dị của Quỷ Vương chỉ nháy mắt đã làm điên đảo càn khôn. Hằng hà sa số môn nhân chính đạo đã mất hết thần trí, trở thành những hung thần đằng đắng sát khí trong tay Ma Giáo. Trong tay Quỷ Vương đã có đến trên mười vạn tay chân, tạo nên sức mạnh tai ương khuynh đảo trời đất. Thanh Vân Môn giờ đây là nơi duy nhất còn lại của phe chính đạo. Cả Thiên Âm Tự lừng lẫy dạo nào cũng đã rơi vào tay Ma Giáo, chỉ còn sót lại mười mấy cao tăng đang đến gia nhập vào Thanh Vân Môn, trong đó có phương trượng Phổ Hoằng thượng nhân, Phổ Không thần tăng và đệ tử ưu tú Pháp Tướng, ngoài ra còn có một lão tăng gầy còm, trầm ngâm ít nói, bao giờ cũng đứng bên cạnh Phổ Hoằng thượng nhân. Nghe tin Thiên Âm Tự lâm nạn tìm tới, Thanh Vân Môn bỗng chốc sôi động hẳn lên. Bao nhiêu năm tháng qua, Thiên Âm Tự với Thanh Vân Môn giao tình khăng khít, hễ có nạn lớn thì cùng nhau kề vai chống địch. Môn nhân Thanh Vân Môn rầm rộ đến trước đạo đường, nhìn thấy tình cảnh các tăng nhân Thiên Âm Tự, nhất thời đều trở nên câm lặng. Đầu não Thanh Vân Môn, ngoài Tiêu Dật Tài tạm thời giải quyết sự vụ còn có Tăng Thúc Thường ở Đại Trúc Phong và Thủy Nguyệt đại sư cai quản Tiểu Trúc Phong. Tăng Thúc Thường nhìn qua các tăng nhân Thiên Âm Tự, chỉ thấy người nào người nấy nét mặt thê lương, trên người đều loang lổ vết máu, ắt hẳn trước khi tới nơi này đã phải kinh qua không ít khổ chiến. Thiên Âm Tự vốn không ít môn nhân, giờ đây chỉ có một số người tìm đến, lẽ nào... Tăng Thúc Thường bước thêm một bước, chần chừ một lúc mới khó khăn cất giọng: "Phổ Hoằng thượng nhân, các người khác... hây..." Phổ Hoằng bình tĩnh chắp tay đáp lễ: "Trận hoạn nạn này, mọi sinh linh thiên hạ đều thành tro bụi. Tăng ni bản tự vốn muốn cứu sống trăm họ, nhưng pháp thuật của chúng tăng cao một thước thì pháp thuật Ma Giáo cao một trượng, bởi vậy đa số đệ tử đều đã viên tịch." Nói rồi, đại sư buông một tiếng "A di đà Phật." Tăng Thúc Thường câm lặng, nét mặt tỏ rõ sự đau khổ và bối rối, Tiêu Dật Tài cố trấn tĩnh nhưng nụ cười vẫn không giấu nổi vẻ khiên cưỡng: "Dù thế nào đi nữa, chư vị đại sư đến là tốt rồi, xin mời vào!" Phổ Hoằng và tăng nhân Thiên Âm Tự chắp tay đáp lễ, đoạn theo nhau rảo bước đến Ngọc Thanh Điện. Phía sau đoàn người, mây đỏ như máu mỗi lúc một nặng thêm, dường như sắp kéo cả bầu trời sập xuống. Thủy Nguyệt đại sư ngoái sang, thấy Lục Tuyết Kỳ đang theo sát bên mình bất ngờ đi tới hàng lan can cạnh bậc tam cấp, dựa vào tay vịn nhìn ra xa xăm, nét mặt chất đầy ưu tư tâm sự. Sư thái toan cất tiếng gọi, bỗng như nghĩ tới chuyện gì, lặng lẽ bước tới, hạ giọng: "Tuyết Kỳ!" Lục Tuyết Kỳ giật mình ngoái lại, nhìn thấy bà vội vàng gật đầu: "Sư phụ, đệ tử sẽ vào ngay!" Nói rồi toan bước tiếp lên Ngọc Thanh Điện, nào ngờ nét mặt Thủy Nguyệt thoáng hiện vẻ xót xa, đưa tay ra nắm lấy bàn tay Lục Tuyết Kỳ lôi nàng sang một chỗ vắng. Lục Tuyết Kỳ ngạc nhiên nhìn đăm đăm vào bà: "Sư phụ, sao lại thế này?" Thủy Nguyệt thở một hơi dài, nhìn quanh không có ai mới thấp giọng nhè nhẹ: "Tuyết Kỳ, con hãy đi đi!" Lục Tuyết Kỳ giật mình: "Sư phụ, sư phụ định bảo đệ tử đi đâu?" Thủy Nguyệt đại sư nhìn về phía những đám mây đỏ đang cuồn cuộn lao tới, giọng lại càng hạ xuống: "Mau rời Thanh Vân Sơn tìm người con thương nhớ, đến nơi nào mà con muốn đi. Hãy sống hạnh phúc cùng người đó!" Nói đoạn bà chầm chậm quay đầu nhìn sang phía nàng, trầm giọng: "Đừng bao giờ quay lại!" Khuôn mặt Lục Tuyết Kỳ trắng nhợt, khóe mắt lệ ứa lưng tròng. Mãi một lúc sau, nàng mới lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng cương quyết: "Sư phụ, con không muốn đi, con muốn ở đây cùng người!" Thủy Nguyệt đại sư cười lên đau khổ: "Hài tử ngốc, sư phụ ta đã sống đến ngần này tuổi rồi, có chết đi cũng không có gì hối tiếc. Nhưng con còn trẻ, lại đang có người thương yêu. Nghe lời sư phụ, hãy rời Thanh Vân Sơn, hãy cùng người ấy rời xa nơi này..." Lục Tuyết Kỳ cắn răng, cả người run lên vì bất ngờ và cảm động. Nàng nhắm chặt mắt cố kềm nén những cảm xúc đang đan xen kịch liệt trong lòng. Nhưng rốt cuộc nàng vẫn lắc đầu quay người bước về phía Ngọc Thanh Điện. Thủy Nguyệt đại sư nhìn theo tấm thân mảnh khảnh của nàng, thở dài một tiếng rồi khe khẽ lắc đầu, thần sắc biểu lộ một vẻ thê lương cực độ. Ngập ngừng giây lát, bà cũng đành rời bước theo sau nàng. Đột ngột bà dừng lại nhìn về phía góc sân phía xa, chỉ thấy nơi đó một nam một nữ đứng kề bên nhau, hạ giọng thì thào. Hai người đó, nữ chính là Văn Mẫn đệ tử của bà, nam là Tống Đại Nhân ở Đại Trúc Phong. Thần sắc cả hai đều lo âu bất định, nhưng cái nhìn họ trao cho nhau thật dịu dàng nồng ấm. Lòng Thủy Nguyệt như càng nhói đau, bà chỉ còn biết cúi đầu, chầm chậm bước vào trong Ngọc Thanh Điện. Trong đại sảnh, tăng ni đệ tử đã yên vị, Phổ Hoằng thượng nhân đức cao vọng trọng được kính thỉnh ngồi chủ tọa nhưng Thượng Nhân kiên quyết khước từ, thành ra ghế chủ tọa để trống, nhân sĩ chính đạo ngồi kín hai bên. Tăng Thúc Thường ho lên một tiếng, bắt đầu: "Đại sư, xin hỏi vùng lân cận Thiên Âm Tự lẽ nào cũng bị Ma Giáo yêu nhân hủy diệt?" Phổ Hoằng thượng nhân chắp tay lắc đầu: "Ngã Phật từ bi, yêu tà Ma Giáo hiện giờ còn chưa làm hại bá tánh xung quanh Thiên Âm Tự. Nghe tin Ma Giáo yêu nhân trở lại sát sinh gây họa, để bảo vệ chính đạo thiên hạ, chúng tăng mới tới ngăn cản họ. Nhưng nào ngờ Ma Giáo pháp thuật lợi hại, đã tàn hại rất nhiều đệ tử của bản tự. Ôi... lão nạp quả là có tội lớn..." Nhân sĩ chính đạo đều cúi đầu trầm mặc. Tiêu Dật Tài khẽ khàng lên tiếng: "Đại sư chớ nên tự trách mình! Các huynh đệ viên tịch đều đã được về với Tây Phương cực lạc, việc trước mắt hiện giờ là đối phó với tà nghiệt Ma Giáo." Phổ Hoằng thượng nhân thở một hơi dài, đưa mắt nhìn quanh tất cả môn hạ Thanh Vân Môn: "Cục diện trước mắt đang như nước sôi lửa bỏng. Nhìn khắp thiên hạ chỉ còn Đạo Huyền sư huynh của quý phái là hy vọng duy nhất, Tru Tiên Cổ Kiếm trận có thể phát dương thần uy, xoay chuyển cục diện cứu giúp chúng sinh. Mô Phật, bần tăng xin ủy thác vậy!" Nói đoạn, đại sư chắp tay hành lễ. Thật không ngờ, tất cả đệ tử Thanh Vân Môn ai ai cũng nín lặng nhìn tránh đi. Phổ Hoằng thượng nhân phát hiện ngay ra tình thế bất thường, ngạc nhiên: "Bần tăng hỏi không phải..." Tiêu Dật Tài cười khổ não: "Đại sư có lẽ không biết, Thanh Vân Môn của vãn bối cũng phát sinh biến cố. Ân sư đã... đã mất tích nhiều ngày rồi!" Chúng tăng Thiên Âm Tự giật mình nhìn nhau, Phổ Hoằng thượng nhân ngạc nhiên: "Xin hỏi chuyện xảy ra như thế nào?"
Tiêu Dật Tài thở dài: "Chuyện đến thế này vãn bối cũng không muốn giấu nữa. Kể từ sau khi bày Tru Tiên Cổ Kiếm trận đánh thắng Thú Thần, ân sư bỗng sinh ra những biểu hiện khác thường. Vốn không có lý do gì nghiêm trọng, nhưng ân sư đã làm một số việc... kỳ quái rồi một mình xuất sơn, từ đó mất dấu vết đến nay không có tin tức gì." Phổ Hoằng thượng nhân sững sờ không nói lên lời. Đạo Huyền chân nhân một đời tu hành thần thông, được cả thiên hạ ngưỡng mộ, sao lại có thể mất tích một cách không minh bạch như vậy? Nhìn thần sắc Tiêu Dật Tài và môn hạ Thanh Vân rõ ràng là không phải nói dối, nhưng trong vẻ bối rối ấy dường như vẫn che giấu điều gì. Có điều chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là truy nguyên sự việc mà là phải làm thế nào đối phó với đại họa sắp tới. Phổ Hoằng thượng nhân nhìn chúng nhân Thanh Vân Môn, nghiêm giọng: "Thế thì... không rõ Tru Tiên Cổ Kiếm có còn trong quý môn nữa không? Trong quý phái liệu còn người đức cao vọng trọng có thể bày Tru Tiên Kiếm Trận đối phó Ma Giáo?" Lần này Tiêu Dật Tài không lên tiếng, Tăng Thúc Thường bên cạnh đỡ lời: "Đại sư có chỗ chưa biết, xưa nay Tru Tiên Cổ Kiếm vốn luôn do duy nhất chưởng giáo chân nhân quản lý. Tru Tiên Cổ Kiếm được truyền tận tay giữa các đời chưởng giáo, người ngoài không thể đến gần, nên có thể giờ đây cũng đã mất tích cùng với sư huynh Đạo Huyền. Hơn nữa, cho dù có Tru Tiên Cổ Kiếm ở đây, muốn phát động được Tru Tiên Cổ Kiếm trận phải là người thần thông quảng đại, đạo hạnh tuyệt thế. Bản môn từ hơn trăm năm nay... duy chỉ có sư phụ Đạo Huyền là luyện được đến trình độ đó. Chúng bần đạo có lẽ phải lực bất tòng tâm rồi!" Hy vọng mong manh cuối cùng của Phổ Hoằng thượng nhân đã tiêu tan, đại sư cúi đầu than dài: "A di đà Phật, sự thực nếu mà như vậy thì thất bại đã rõ ràng, tai họa sẽ giáng xuống đầu chúng sinh thiên hạ...!" Cả điện Ngọc Thanh im lặng như đá, mọi khuôn mặt đều lộ vẻ thê lương, mọi mái đầu dần dần gục xuống. Bỗng nhiên từ chốn xa xăm vẳng tới một tiếng kêu kinh hoàng, tiếp theo là những tiếng gào rú rùng rợn như hàng ngàn vạn dã thú đang ầm ầm kéo tới. Một đệ tử Thanh Vân Môn sắc mặt đầy vẻ tuyệt vọng chạy vào đại sảnh hét lớn: "Ma... Ma Giáo yêu nhân đến rồi...!" Nhân sĩ chính đạo đứng bật dậy khỏi ghế, nét mặt mỗi người đều lộ vẻ sợ hãi lo âu. Dần dần, nỗi tuyệt vọng tràn ngập khắp trong ngoài điện Ngọc Thanh, khí thế chùng xuống bi quan rệu rã. Lẽ nào không còn một chút hy vọng? Lẽ nào tất cả đều bị hủy diệt? Đằng sau đám đông, Lục Tuyết Kỳ lặng lẽ quay đầu nhìn về chốn xa xăm. Khuôn mặt nàng không một mảy may biến sắc sợ hãi, vẫn mang một vẻ bình thản thường ngày, dịu dàng nhưng cương quyết.
Con người trước mặt hắn, có thể nói đã trực tiếp gây nên cái chết cho ân sư Điền Bất Dịch mà hắn yêu kính hơn hết thảy, và cũng đã gián tiếp giết hại sư nương Tô Như, chỉ có điều giờ đây lão đã già yếu đến khó tin, không còn chút nào dáng vẻ nhiếp người ngày trước nữa. Trong lòng Trương Tiểu Phàm cũng không một mảy may ý niệm báo thù. "Ông không sao đấy chứ?" Trương Tiểu Phàm đi đến trước mặt Đạo Huyền chân nhân, hỏi giọng bình tĩnh. Đạo Huyền chân nhân nhìn hắn, trên khuôn mặt mệt mỏi chợt nở một nụ cười kỳ quái, không hề nhắc gì đến ân oán quá khứ mà chỉ hỏi một câu tưởng chừng vô nghĩa: "Người đến đây làm gì?" Trương Tiểu Phàm trầm ngâm giây lát, trả lời: "Ta cảm thấy muốn đến thì đến thôi!" Đạo Huyền chân nhân nhìn chằm chằm vào hắn, đoạn lắc đầu cười rộ: "Hay lắm, muốn đến thì đến, hà hà hà..." Tiếng cười của lão ngày càng trở nên điên cuồng, biểu tình trên mặt dường như cũng ngày càng kịch liệt. Trương Tiểu Phàm chỉ lặng lẽ đứng nhìn. Mãi một lúc lâu Đạo Huyền chân nhân mới thôi cười, sắc mặt đột nhiên chùn xuống bội phần mệt mỏi. "Người không định báo thù cho sư phụ sao?" Đạo Huyền chân nhân bỗng gay gắt hỏi. Trương Tiểu Phàm không trả lời, vẫn đứng lặng lẽ nhìn lão. Ánh mắt hắn ung dung bình tĩnh, dường như còn ẩn một chút bi ai. Con khỉ Tiểu Hôi chợt động đậy rồi chui ra ngồi lên vai hắn. Thân thể Đạo Huyền chân nhân chợt giật lên, sắc mặt cũng dần thay đổi. Vẻ mệt mỏi tiêu tan, ánh mắt bỗng sáng lên kỳ dị. Khí thế khuynh đảo thế gian trỗi dậy như sóng trào, nhanh chóng xâm chiếm cả con người lão. Nguồn sức mạnh vô hình đáng sợ đó làm cho Tiểu Phàm phải nheo mắt lại. Đạo Huyền chân nhân đứng lên, luồng hắc khí trên cơ thể lão nhanh chóng vây lấy Trương Tiểu Phàm. Lão nhìn chằm chằm vào hắn, cười gằn thâm độc: "Thế thì, nhà ngươi có sợ không?" Bỗng một tiếng "Ầm" lớn phát ra từ phía sau Đạo Huyền chân nhân, chiếc đỉnh cổ nát vụn trong nháy mắt, mảnh vụn bắn ra tứ phía. Trương Tiểu Phàm lùi lại một bước, đưa tay che mặt. Một thanh kiếm từ trên chiếc đỉnh cổ rơi xuống, lưỡi kiếm sắc nhọn cắm ngập vào bệ đá như cắm xuống bùn. Cổ kiếm Tru Tiên! "Ha ha ha ha ha!" Hắc khí cuồn cuộn trùm kín Đạo Huyền chân nhân, lão chìa bàn tay. Dường như có linh tính, Tru Tiên Cổ Kiếm rung lên rồi bật ra khỏi đá, bay lên vào tay Đạo Huyền trong tiếng cười điên cuồng không dứt. "Nếu như ngươi đã vô dụng như thế thì hãy để ta cho ngươi đi gặp sư phụ, ha ha ha ha...!" Đạo Huyền chân nhân cười vang độc ác, vận lực nắm chặt chuôi Tru Tiên Cổ Kiếm. Trong khoảnh khắc, cả tế đàn khổng lồ chao đảo. Một nguồn sức mạnh ghê gớm phát ra từ thanh cổ kiếm khiến bảy cây cột đá cùng lung lay phát sáng, ánh sáng mỗi lúc một mạnh lên. Cuối cùng, cả bảy cột đá hóa thành bảy cột sáng bảy màu chói mắt, chiếu thẳng lên trời cao. Bảy cột sáng bảy màu xuyên thẳng qua những tầng mây. Phút chốc, những tầng mây dày trên cao tế đàn bắt đầu xoay vần dữ dội. Những tia chớp sáng lóa rạch nứt bầu trời, thấp thoáng khung cảnh Thiên Cung kỳ vĩ. Trương Tiểu Phàm nín thở ngước nhìn lên trời cao. Đến lúc này hắn mới hiểu, tại sao nơi đây lại được gọi là Ảo Nguyệt Động Phủ. Thiên Cung cao vợi bị sức mạnh ghê gớm của Tru Tiên Cổ Kiếm rạch nát, lộ ra bóng trăng huyền ảo sáng ngời. Những sắc màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím lấp lóe trên Ảo Nguyệt xa xôi, phát ra những ánh sáng rực rỡ thần bí. Bảy cột sáng trên tế đàn đột nhiên bốc lên nhập vào Ảo Nguyệt làm cho ánh sáng Ảo Nguyệt càng mạnh thêm lên, bảy sắc màu nhấp nháy không ngừng. Khoảnh khắc sau, từ trong Ảo Nguyệt hiện ra một thanh kiếm bảy màu. Kiếm đi tới đâu, mây đen tan biến tới đó, sức mạnh ghê hồn nếu không nhìn thì không ai tưởng nổi. Mặt Trương Tiểu Phàm đã trở thành trắng bệch, uy lực đó hắn chưa bao giờ chứng kiến, quả thật là một Kiếm trận cổ kim vô địch! Chỉ trong giây lát, muôn vàn ngọn Tru Tiên Cổ Kiếm hiện ra bay khắp bầu trời. Dưới ánh sáng tỏa chiếu của Ảo Nguyệt, cây kiếm chủ mỗi lúc một rực rỡ oai phong, uy lực còn lớn hơn cả khi còn trên tế đàn. Đôi mắt của Đạo Huyền chân nhân biến đổi thoắt sáng thoắt tối, tiếng cười khô lạnh vang lên như xoáy vào tai Trương Tiểu Phàm: "Trong Ảo Nguyệt Động Phủ, sức mạnh của Tru Tiên Cổ Kiếm càng mạnh mẽ gấp bội. Cho dù nhà ngươi có là Đại La Kim Tiên thì cũng tan xương nát thịt, hiểu chưa?" Vừa dứt lời, thanh kiếm trong tay lão lại xoay tít, phút chốc đất trời chao đảo quay cuồng, gió mây biến sắc, tiếng sấm rền vang đất trời. Trên trời xanh, cây kiếm lớn thoắt ẩn thoắt hiện, chĩa thẳng vào Trương Tiểu Phàm. Kiếm ảnh lao xuống, bão tố dậy lên, Trương Tiểu Phàm hiểu rõ hắn không thể chống đỡ, cũng không còn đường né tránh. Có ai ngờ rằng cả trời cao cũng phải chuyển vần trước cổ kiếm Tru Tiên? Một đạo hào quang trùm xuống bao lấy toàn bộ tế đàn, ngỡ như đè bẹp thân xác Tiểu Phàm. Dưới sức nặng khủng khiếp ấy, hai chân hắn dần dần quỵ xuống. Dưới chân hắn nền đất không ngừng rung rinh. Trong vòng mấy chục trượng vuông, mặt đất nứt toác ra như mui rùa. Uy lực của thanh kiếm lớn đến không tưởng nổi. Từ sau khi Tru Tiên Cổ Kiếm bị gãy nằm dưới Ảo Nguyệt, không ai ngờ uy lực của nó dường như mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đất trời còn phải rạn nứt, con người làm sao có thể tồn tại? Cho dù đạo hạnh cao đến mức nào, cũng chỉ có một đường nhắm mắt chờ chết! Trong giây phút giữa sống và chết ấy, trong lòng Trương Tiểu Phàm lại bình tĩnh vô cùng, như người đi xa sắp về nhà, môi vẫn hé nụ cười an nhiên tự tại. Có lẽ Hoàng thiên chưa muốn hắn phải chết. Khi Trương Tiểu Phàm chỉ chút nữa là lìa đời thì có một tiếng gọi từ xa vọng lại. "Sư huynh, dừng tay!" Âm thanh nghe rất trẻ trung nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa một uy lực vô cùng. Hình như người đó chỉ là tiện miệng lên tiếng, nhưng một câu ngắn ngủi ấy lại rung động lòng người, khiến máu huyết trong người phải sôi lên. Trời khuynh đất đảo, quỷ thần cũng không ngăn được sức mạnh của cổ kiếm Tru Tiên. Bỗng nhiên, tất cả phải ngưng lại, dường như Đạo Huyền chân nhân với sức mạnh vô địch trong tay cũng phải cố kỵ giọng nói đó. Những nét độc ác trên khuôn mặt lão chợt tan biến, sững sờ nhìn ra phía sau Tiểu Phàm. Tiếng nói lão cũng trở thành run run đứt quãng. "Sư đệ... Vạn sư đệ...!" Áp lực lên thân thể Tiểu Phàm bỗng nhiên tan biến, những vết nứt dưới chân hắn cũng gắn liền trở lại như chưa từng có gì xảy ra. Ngoái nhìn lại phía sau, hắn chỉ nhìn thấy một bóng áo trắng đứng ngay bên cánh cánh cửa, nơi hắn vừa đi qua. Đó là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, trên môi nở nụ cười ấm áp, đôi mắt toát lên vẻ nhiệt tình tin cậy. Gió hoang mạc thổi mạnh, tà áo trắng trên người chàng tung bay, thanh thoát mà kiêu hãnh. Nhìn người đó, Trương Tiểu Phàm bất giác trỗi dậy cảm giác khâm phục tin yêu. Chỉ cần người đó nói một câu, hắn sẽ không do dự đi theo đến cùng trời cuối đất! Trời xanh vô tận, Ảo Nguyệt long lanh. Hai môn nhân ưu tú của Thanh Vân Môn, xa nhau bao năm giờ đây gặp lại trong một không gian hư vô huyền ảo. Thân thể Đạo Huyền chân nhân chầm chậm run lên, Tru Tiên Cổ Kiếm trong tay từ từ hạ xuống. Lão đi từng bước nặng nhọc rời khỏi tế đàn, đi về phía bóng hình màu trắng ấy, không thèm nhìn tới Trương Tiểu Phàm. Áo bào trắng tung bay, khuôn mặt ngời sáng của một thời nhiệt huyết trong ký ức phát ra ánh sáng tươi rực rỡ. Ánh sáng ấm áp và nhiệt thành đó đã từng là niềm thân yêu nhất trong lòng Đạo Huyền chân nhân.
Con đã từ lâu khô khốc của lão ứa ra giọt lệ nóng hổi: "Sư đệ... có phải đúng là đệ không?" Chàng thanh niên áo trắng ấy đứng yên đó, không rời xa cửa đá, mỉm cười: "Sư huynh, huynh khỏe chứ? Đã bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ?" Toàn thân Đạo Huyền chân nhân run lên nhè nhẹ, cho dù trong tay vẫn cầm cổ kiếm Tru Tiên, hắc khí trên người lão đã hoàn toàn tiêu tán. Chính vào lúc ấy, những đau đớn trong người Trương Tiểu Phàm biến mất, sắc mặt hắn trở lại bình thản tự tại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Đạo Huyền bỗng như già đi đến hàng chục tuổi, tựa như bao nhiêu sức lực trong người đều đã bị cổ kiếm Tru Tiên hút hết. Thế nhưng lão hoàn toàn không chú ý đến sự thay đổi của mình, chỉ dồn hết chú ý vào thanh niên áo trắng thần bí kia. Lão chầm chậm chìa tay, chạm lên bóng dáng từng một thời thân thuộc: "Sư đệ...!" Tiếng kêu nghẹn ngào vang lên. Bàn tay Đạo Huyền cắt qua bóng áo trắng nhưng chỉ chạm vào hư vô. Lão sững lại, đôi chân không còn đứng vững, hai tay bám vào cánh cửa đá, miệng thở hổn hển, sắc mặt đờ đẫn tuyệt vọng. Bóng dáng áo trắng bỗng tiêu tan nhưng lại xuất hiện ngay trước mắt Đạo Huyền, vẫn trong phạm vi cánh cửa đá đang mở. Hình ảnh chàng thanh niên cương nghị vẫn nguyên vẹn nụ cười: "Sư huynh, sao huynh vẫn không chịu tỉnh lại?" Đạo Huyền chân nhân ngước đầu nhìn lên, đôi mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm: "Tỉnh lại, tỉnh lại cái gì?" Chàng thanh niên áo trắng chăm chú nhìn lão, ôn tồn: "Sư huynh, huynh thông minh một đời, sao lại chịu hồ đồ một phút? Hãy vứt bỏ những ý niệm thế tục, vứt bỏ những dục vọng vô nghĩa về sức mạnh vô địch ấy đi! Bao nhiêu năm tu đạo, lẽ nào cuối cùng huynh lại sa vào con đường này?" Thân thể Đạo Huyền chân nhân dần run bắn lên, giờ đây nhìn lão hoàn toàn đã là một lão nhân già yếu. Trong ý niệm cuối cùng của cuộc đời, lão cố giãy giụa, muốn nhìn thấy rõ hơn con đường đi về phía trước: "Chúng ta... tu đạo... là vì cái gì...?" Chàng trai áo trắng lại nở một nụ cười ôn tồn, khuôn mặt thể hiện sự thân tình đầm ấm, sự ấm áp lan tỏa đến cả Trương Tiểu Phàm. Hai tay áo chàng phất nhẹ, một làn gió thổi tan biến tất cả những bụi cát nho nhỏ dưới chân, còn lại chỉ là hư vô tĩnh mịch. Giọng nói ôn tồn của chàng lại cất lên: "Sư huynh, hãy buông đi!" "Keng!" Thanh cổ kiếm ẩn chứa sức mạnh khuynh đảo trời đất rơi xuống từ tay Đạo Huyền chân nhân. Giờ đây trông nó cũng chẳng khác gì những thanh kiếm thông thường trong nhân gian thế tục. Khuôn mặt Đạo Huyền chân nhân dần hiện nụ cười, nụ cười ấp áp như của chàng thanh niên áo trắng. "Ta quả là ngốc nghếch, mất bao nhiêu thời gian mới hiểu được..." Giọng nói Đạo Huyền chợt trở nên yếu ớt, lão bước lên một bước, giơ hai cánh tay ngỡ như muốn ôm trọn bóng hình thân thuộc kia, nhưng chỉ giây lát tấm thân Đạo Huyền đổ gục, sóng soài trên mặt đất. Sức mạnh trong người lão đã tiêu tan hết, nụ cười nhạt nhẽo trên khuôn mặt cũng không còn. Trời đất vắng lặng. Trong giây phút chỉ còn tiếng gió rì rào. Nhân vật đã từng hô phong hoán vũ đã ra đi trong lặng lẽ. Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên đứng bên, chứng kiến toàn bộ sự việc. Bóng dáng chàng thanh niên áo trắng đã nhạt nhòa nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi, sau khi nhìn ngắm một lúc thi thể Đạo Huyền chân nhân chợt chàng ngoái nhìn Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm không hiểu con người áo trắng có thân phận thế nào, nhưng lòng khâm phục mỗi lúc một lớn lên. Hắn vòng tay nói khẽ: "Tiền bối!" Chàng thanh niên vẫn giữ nguyên nụ cười ôn tồn. Nhìn ánh mắt kính phục của hắn, chàng mỉm cười gật đầu: "Con trai, con cừ lắm!" Trương Tiểu Phàm không hiểu vì sao chàng trai áo trắng lại khen mình, càng không hiểu được chữ "cừ." có nghĩa thế nào. Nhưng chàng thanh niên áo trắng tuyệt nhiên không hề giải thích, chỉ khẽ vung tay, Tru Tiên Cổ Kiếm đang nằm trên mặt đất như được một sức mạnh vô hình dựng dậy, bay lên. Ánh mắt chàng trai chăm chú vào thanh kiếm cổ, tiếp đó nhìn Trương Tiểu Phàm, ôn tồn: "Con trai, sức mạnh của Tru Tiên Cổ Kiếm là vô biên huyền diệu, có thể giết tiên diệt quỷ, phá hủy trời đất, vốn không nên tồn tại trên thế gian. Nhưng nó đã ở đây, vì thế phải tìm cho nó một chủ nhân!" Dứt lời, Tru Tiên Cổ Kiếm lại nhè nhẹ bay lên, như bị gió thổi đến phía trước Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm kinh ngạc nhìn chàng thanh niên áo trắng, một lúc mới lắp bắp: "Tiền bối, ngài..." Chàng thanh niên mỉm cười: "Con có biết vì sao con lại đến đây không? Chính là do thanh kiếm này kêu gọi. Con mới chính là chủ nhân của nó!" Trương Tiểu Phàm hoảng hốt lắc đầu: "Tiền bối, ngài với Đạo Huyền... sư bá, hai người đều là kỳ tài trên thế gian, thông tuệ cái thế. Hai vị mới có đủ tư cách sở hữu cổ kiếm Tru Tiên, đệ tử là kẻ ngu đần, đâu dám đảm đương công việc!" Chàng thanh niên mỉm cười: "Đảm đương được hay không, con cứ cầm được thanh kiếm lên là biết. Tru Tiên Cổ Kiếm là thần vật thế gian, người không đủ đạo hạnh sẽ tuyệt nhiên không thể cầm lên được!" Trương Tiểu Phàm sửng sốt ngước nhìn chàng thanh niên áo trắng: "Tiểu bối không hiểu..." Chàng thanh niên nghiêm giọng: "Từ cổ chí kim, chỉ con là có duyên may gặp được đầy đủ năm quyển Thiên Thư. Muôn vạn người trong thiên hạ, bao gồm cả ta, đều không có được cái duyên ấy. Do đó, chỉ có con mới là chủ nhân chân chính của thanh kiếm này." Trương Tiểu Phàm càng nghe càng sửng sốt: "Tiền bối nói gì? Theo lời tiền bối, lẽ nào Tru Tiên Cổ Kiếm lại là..." Chàng thanh niên mỉm cười gật đầu: "Đúng thế! Tru Tiên Cổ Kiếm chính là quyển Thiên Thư thứ năm đó!" Sắc mặt chàng đột nhiên tối đi, nhưng chỉ giây lát sau lại trở về bình thường, cất giọng nhỏ nhẹ: "Điều mấu chốt để trở thành chủ nhân của Tru Tiên Cổ Kiếm ngoài đạo hạnh của bản thân ra còn là thiện tính trong lòng..." Trương Tiểu Phàm ngây người: "Ý tiền bối muốn nói..." Chàng thanh niên nghiêm giọng: "Tru Tiên Cổ Kiếm có sức mạnh siêu phàm, ai nắm được nó đều có thể khuynh đảo trời đất, khống chế thiên hạ. Nhưng kẻ mang tà tâm cho dù có sở hữu nó thì về sau cũng sẽ bị tà niệm trong nó sai khiến, trở thành nô lệ của nó!" Nói đoạn chàng thanh niên thở dài: "Ta và sư huynh Đạo Huyền vốn tự tin mình là thiên hạ vô song. Nào ngờ về sau ta mới hiểu được, chỉ những ai có nghị lực hơn người, dám đương đầu với thất bại, cho dù trong hoàn cảnh nào cũng không bị nhiễm tà tâm thì mới có thể trở thành chủ nhân chân chính của Tru Tiên Cổ Kiếm." Tru Tiên Cổ Kiếm chầm chậm bay đến trước mặt Trương Tiểu Phàm. Trong khuôn cửa, dáng hình chàng thành niên áo trắng bắt đầu mờ đi, nhưng tiếng nói vẫn vang lên rành rọt: "Hài tử, hãy nhận lấy Tru Tiên Cổ Kiếm! Đợi khi con thật sự hiểu rõ ý nghĩa câu nói trong Thiên Thư, con sẽ hiểu được tất cả..." Bóng áo trắng dần dần biến mất. Trương Tiểu Phàm chầm chậm đưa tay ra giữ chặt lấy chuôi cổ kiếm Tru Tiên. Năm ngón tay từ từ nắm chặt lại. "Ầm!" Một tiếng sét đinh tai vang lên bên tai hắn, chấn động không gian. Ánh chớp sáng lòa rạch ngang bầu trời, mây đen theo gió cuồn cuộn bay tới. Ảo Nguyệt rực sáng bảy luồng quang sắc chói chang, tụ hợp lại thành một cột sáng khổng lồ duy nhất, tự trên trời sà xuống bao trùm lấy thân thể Trương Tiểu Phàm. "A...!", một tiếng rú kinh động đất trời, Trương Tiểu Phàm bay lên rơi lên bục tế đàn. Màu sắc kỳ dị của bảy cột sáng cùng lúc bùng lên, cuốn vào nhau cùng xoay vần trên trời cao, ngỡ như đang hô vang náo loạn. Chính tại trung tâm của luồng sáng, bóng dáng Trương Tiểu Phàm dần dần mờ đi, chỉ còn nhìn thấy mơ hồ cánh tay đang chầm chậm giơ cao Tru Tiên Cổ Kiếm. Theo đà lên cao của Tru Tiên Cổ Kiếm, mây gió Thiên Cung cũng vần vũ mạnh hơn. Thanh kiếm uy lực tuyệt thế lại một lần nữa xuất hiện trên thế gian, ai biết được là phúc hay là họa! Xung quanh thân cổ kiếm Tru Tiên, dưới ánh sáng chói lòa của Ảo Nguyệt, trong không gian vô cùng vô tận bỗng dần hiện một hàng chữ vàng kỳ vĩ, mỗi chữ cao có tới hàng trăm trượng, trải suốt từ trời cao xuống đến đất bằng. Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu! Gió mây náo loạn, trời đất tiêu điều.
Thanh Vân Sơn, đỉnh cao ngang trời. Từ trên đỉnh núi cao nhìn xuống, chân trời không còn màu xanh vô tận như mọi ngày. Lúc này đây, những bóng mây dữ tợn màu đỏ máu đang phủ kín chân trời, dần dần kéo về đỉnh Thanh Vân Sơn. Trong Thanh Vân Môn là một cảnh hỗn độn chưa từng thấy. Ma Giáo thâm nhập lần này, sức mạnh quả là không thể tưởng tượng nổi. Trong chỉ có một ngày, chính đạo đã tổn thương tới tám chín phần nguyên khí, đang đứng trước vực thẳm diệt vong. Sức mạnh chính đạo mất đi không phải chỉ do tử chiến mà chính vì pháp thuật độc ác thần bí của Quỷ Vương. Dưới sức mạnh pháp thuật tà ác đó, các môn nhân chính đạo không còn nhận ra đồng môn, đánh giết lẫn nhau như kẻ thù truyền kiếp. Sức mạnh tà dị của Quỷ Vương chỉ nháy mắt đã làm điên đảo càn khôn. Hằng hà sa số môn nhân chính đạo đã mất hết thần trí, trở thành những hung thần đằng đắng sát khí trong tay Ma Giáo. Trong tay Quỷ Vương đã có đến trên mười vạn tay chân, tạo nên sức mạnh tai ương khuynh đảo trời đất. Thanh Vân Môn giờ đây là nơi duy nhất còn lại của phe chính đạo. Cả Thiên Âm Tự lừng lẫy dạo nào cũng đã rơi vào tay Ma Giáo, chỉ còn sót lại mười mấy cao tăng đang đến gia nhập vào Thanh Vân Môn, trong đó có phương trượng Phổ Hoằng thượng nhân, Phổ Không thần tăng và đệ tử ưu tú Pháp Tướng, ngoài ra còn có một lão tăng gầy còm, trầm ngâm ít nói, bao giờ cũng đứng bên cạnh Phổ Hoằng thượng nhân. Nghe tin Thiên Âm Tự lâm nạn tìm tới, Thanh Vân Môn bỗng chốc sôi động hẳn lên. Bao nhiêu năm tháng qua, Thiên Âm Tự với Thanh Vân Môn giao tình khăng khít, hễ có nạn lớn thì cùng nhau kề vai chống địch. Môn nhân Thanh Vân Môn rầm rộ đến trước đạo đường, nhìn thấy tình cảnh các tăng nhân Thiên Âm Tự, nhất thời đều trở nên câm lặng. Đầu não Thanh Vân Môn, ngoài Tiêu Dật Tài tạm thời giải quyết sự vụ còn có Tăng Thúc Thường ở Đại Trúc Phong và Thủy Nguyệt đại sư cai quản Tiểu Trúc Phong. Tăng Thúc Thường nhìn qua các tăng nhân Thiên Âm Tự, chỉ thấy người nào người nấy nét mặt thê lương, trên người đều loang lổ vết máu, ắt hẳn trước khi tới nơi này đã phải kinh qua không ít khổ chiến. Thiên Âm Tự vốn không ít môn nhân, giờ đây chỉ có một số người tìm đến, lẽ nào... Tăng Thúc Thường bước thêm một bước, chần chừ một lúc mới khó khăn cất giọng: "Phổ Hoằng thượng nhân, các người khác... hây..." Phổ Hoằng bình tĩnh chắp tay đáp lễ: "Trận hoạn nạn này, mọi sinh linh thiên hạ đều thành tro bụi. Tăng ni bản tự vốn muốn cứu sống trăm họ, nhưng pháp thuật của chúng tăng cao một thước thì pháp thuật Ma Giáo cao một trượng, bởi vậy đa số đệ tử đều đã viên tịch." Nói rồi, đại sư buông một tiếng "A di đà Phật." Tăng Thúc Thường câm lặng, nét mặt tỏ rõ sự đau khổ và bối rối, Tiêu Dật Tài cố trấn tĩnh nhưng nụ cười vẫn không giấu nổi vẻ khiên cưỡng: "Dù thế nào đi nữa, chư vị đại sư đến là tốt rồi, xin mời vào!" Phổ Hoằng và tăng nhân Thiên Âm Tự chắp tay đáp lễ, đoạn theo nhau rảo bước đến Ngọc Thanh Điện. Phía sau đoàn người, mây đỏ như máu mỗi lúc một nặng thêm, dường như sắp kéo cả bầu trời sập xuống. Thủy Nguyệt đại sư ngoái sang, thấy Lục Tuyết Kỳ đang theo sát bên mình bất ngờ đi tới hàng lan can cạnh bậc tam cấp, dựa vào tay vịn nhìn ra xa xăm, nét mặt chất đầy ưu tư tâm sự. Sư thái toan cất tiếng gọi, bỗng như nghĩ tới chuyện gì, lặng lẽ bước tới, hạ giọng: "Tuyết Kỳ!" Lục Tuyết Kỳ giật mình ngoái lại, nhìn thấy bà vội vàng gật đầu: "Sư phụ, đệ tử sẽ vào ngay!" Nói rồi toan bước tiếp lên Ngọc Thanh Điện, nào ngờ nét mặt Thủy Nguyệt thoáng hiện vẻ xót xa, đưa tay ra nắm lấy bàn tay Lục Tuyết Kỳ lôi nàng sang một chỗ vắng. Lục Tuyết Kỳ ngạc nhiên nhìn đăm đăm vào bà: "Sư phụ, sao lại thế này?" Thủy Nguyệt thở một hơi dài, nhìn quanh không có ai mới thấp giọng nhè nhẹ: "Tuyết Kỳ, con hãy đi đi!" Lục Tuyết Kỳ giật mình: "Sư phụ, sư phụ định bảo đệ tử đi đâu?" Thủy Nguyệt đại sư nhìn về phía những đám mây đỏ đang cuồn cuộn lao tới, giọng lại càng hạ xuống: "Mau rời Thanh Vân Sơn tìm người con thương nhớ, đến nơi nào mà con muốn đi. Hãy sống hạnh phúc cùng người đó!" Nói đoạn bà chầm chậm quay đầu nhìn sang phía nàng, trầm giọng: "Đừng bao giờ quay lại!" Khuôn mặt Lục Tuyết Kỳ trắng nhợt, khóe mắt lệ ứa lưng tròng. Mãi một lúc sau, nàng mới lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng cương quyết: "Sư phụ, con không muốn đi, con muốn ở đây cùng người!" Thủy Nguyệt đại sư cười lên đau khổ: "Hài tử ngốc, sư phụ ta đã sống đến ngần này tuổi rồi, có chết đi cũng không có gì hối tiếc. Nhưng con còn trẻ, lại đang có người thương yêu. Nghe lời sư phụ, hãy rời Thanh Vân Sơn, hãy cùng người ấy rời xa nơi này..." Lục Tuyết Kỳ cắn răng, cả người run lên vì bất ngờ và cảm động. Nàng nhắm chặt mắt cố kềm nén những cảm xúc đang đan xen kịch liệt trong lòng. Nhưng rốt cuộc nàng vẫn lắc đầu quay người bước về phía Ngọc Thanh Điện. Thủy Nguyệt đại sư nhìn theo tấm thân mảnh khảnh của nàng, thở dài một tiếng rồi khe khẽ lắc đầu, thần sắc biểu lộ một vẻ thê lương cực độ. Ngập ngừng giây lát, bà cũng đành rời bước theo sau nàng. Đột ngột bà dừng lại nhìn về phía góc sân phía xa, chỉ thấy nơi đó một nam một nữ đứng kề bên nhau, hạ giọng thì thào. Hai người đó, nữ chính là Văn Mẫn đệ tử của bà, nam là Tống Đại Nhân ở Đại Trúc Phong. Thần sắc cả hai đều lo âu bất định, nhưng cái nhìn họ trao cho nhau thật dịu dàng nồng ấm. Lòng Thủy Nguyệt như càng nhói đau, bà chỉ còn biết cúi đầu, chầm chậm bước vào trong Ngọc Thanh Điện. Trong đại sảnh, tăng ni đệ tử đã yên vị, Phổ Hoằng thượng nhân đức cao vọng trọng được kính thỉnh ngồi chủ tọa nhưng Thượng Nhân kiên quyết khước từ, thành ra ghế chủ tọa để trống, nhân sĩ chính đạo ngồi kín hai bên. Tăng Thúc Thường ho lên một tiếng, bắt đầu: "Đại sư, xin hỏi vùng lân cận Thiên Âm Tự lẽ nào cũng bị Ma Giáo yêu nhân hủy diệt?" Phổ Hoằng thượng nhân chắp tay lắc đầu: "Ngã Phật từ bi, yêu tà Ma Giáo hiện giờ còn chưa làm hại bá tánh xung quanh Thiên Âm Tự. Nghe tin Ma Giáo yêu nhân trở lại sát sinh gây họa, để bảo vệ chính đạo thiên hạ, chúng tăng mới tới ngăn cản họ. Nhưng nào ngờ Ma Giáo pháp thuật lợi hại, đã tàn hại rất nhiều đệ tử của bản tự. Ôi... lão nạp quả là có tội lớn..." Nhân sĩ chính đạo đều cúi đầu trầm mặc. Tiêu Dật Tài khẽ khàng lên tiếng: "Đại sư chớ nên tự trách mình! Các huynh đệ viên tịch đều đã được về với Tây Phương cực lạc, việc trước mắt hiện giờ là đối phó với tà nghiệt Ma Giáo." Phổ Hoằng thượng nhân thở một hơi dài, đưa mắt nhìn quanh tất cả môn hạ Thanh Vân Môn: "Cục diện trước mắt đang như nước sôi lửa bỏng. Nhìn khắp thiên hạ chỉ còn Đạo Huyền sư huynh của quý phái là hy vọng duy nhất, Tru Tiên Cổ Kiếm trận có thể phát dương thần uy, xoay chuyển cục diện cứu giúp chúng sinh. Mô Phật, bần tăng xin ủy thác vậy!" Nói đoạn, đại sư chắp tay hành lễ. Thật không ngờ, tất cả đệ tử Thanh Vân Môn ai ai cũng nín lặng nhìn tránh đi. Phổ Hoằng thượng nhân phát hiện ngay ra tình thế bất thường, ngạc nhiên: "Bần tăng hỏi không phải..." Tiêu Dật Tài cười khổ não: "Đại sư có lẽ không biết, Thanh Vân Môn của vãn bối cũng phát sinh biến cố. Ân sư đã... đã mất tích nhiều ngày rồi!" Chúng tăng Thiên Âm Tự giật mình nhìn nhau, Phổ Hoằng thượng nhân ngạc nhiên: "Xin hỏi chuyện xảy ra như thế nào?"
Tiêu Dật Tài thở dài: "Chuyện đến thế này vãn bối cũng không muốn giấu nữa. Kể từ sau khi bày Tru Tiên Cổ Kiếm trận đánh thắng Thú Thần, ân sư bỗng sinh ra những biểu hiện khác thường. Vốn không có lý do gì nghiêm trọng, nhưng ân sư đã làm một số việc... kỳ quái rồi một mình xuất sơn, từ đó mất dấu vết đến nay không có tin tức gì." Phổ Hoằng thượng nhân sững sờ không nói lên lời. Đạo Huyền chân nhân một đời tu hành thần thông, được cả thiên hạ ngưỡng mộ, sao lại có thể mất tích một cách không minh bạch như vậy? Nhìn thần sắc Tiêu Dật Tài và môn hạ Thanh Vân rõ ràng là không phải nói dối, nhưng trong vẻ bối rối ấy dường như vẫn che giấu điều gì. Có điều chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là truy nguyên sự việc mà là phải làm thế nào đối phó với đại họa sắp tới. Phổ Hoằng thượng nhân nhìn chúng nhân Thanh Vân Môn, nghiêm giọng: "Thế thì... không rõ Tru Tiên Cổ Kiếm có còn trong quý môn nữa không? Trong quý phái liệu còn người đức cao vọng trọng có thể bày Tru Tiên Kiếm Trận đối phó Ma Giáo?" Lần này Tiêu Dật Tài không lên tiếng, Tăng Thúc Thường bên cạnh đỡ lời: "Đại sư có chỗ chưa biết, xưa nay Tru Tiên Cổ Kiếm vốn luôn do duy nhất chưởng giáo chân nhân quản lý. Tru Tiên Cổ Kiếm được truyền tận tay giữa các đời chưởng giáo, người ngoài không thể đến gần, nên có thể giờ đây cũng đã mất tích cùng với sư huynh Đạo Huyền. Hơn nữa, cho dù có Tru Tiên Cổ Kiếm ở đây, muốn phát động được Tru Tiên Cổ Kiếm trận phải là người thần thông quảng đại, đạo hạnh tuyệt thế. Bản môn từ hơn trăm năm nay... duy chỉ có sư phụ Đạo Huyền là luyện được đến trình độ đó. Chúng bần đạo có lẽ phải lực bất tòng tâm rồi!" Hy vọng mong manh cuối cùng của Phổ Hoằng thượng nhân đã tiêu tan, đại sư cúi đầu than dài: "A di đà Phật, sự thực nếu mà như vậy thì thất bại đã rõ ràng, tai họa sẽ giáng xuống đầu chúng sinh thiên hạ...!" Cả điện Ngọc Thanh im lặng như đá, mọi khuôn mặt đều lộ vẻ thê lương, mọi mái đầu dần dần gục xuống. Bỗng nhiên từ chốn xa xăm vẳng tới một tiếng kêu kinh hoàng, tiếp theo là những tiếng gào rú rùng rợn như hàng ngàn vạn dã thú đang ầm ầm kéo tới. Một đệ tử Thanh Vân Môn sắc mặt đầy vẻ tuyệt vọng chạy vào đại sảnh hét lớn: "Ma... Ma Giáo yêu nhân đến rồi...!" Nhân sĩ chính đạo đứng bật dậy khỏi ghế, nét mặt mỗi người đều lộ vẻ sợ hãi lo âu. Dần dần, nỗi tuyệt vọng tràn ngập khắp trong ngoài điện Ngọc Thanh, khí thế chùng xuống bi quan rệu rã. Lẽ nào không còn một chút hy vọng? Lẽ nào tất cả đều bị hủy diệt? Đằng sau đám đông, Lục Tuyết Kỳ lặng lẽ quay đầu nhìn về chốn xa xăm. Khuôn mặt nàng không một mảy may biến sắc sợ hãi, vẫn mang một vẻ bình thản thường ngày, dịu dàng nhưng cương quyết.
/258
|