Edit & Beta: *Hoa Cúc*
Lôi gia
“Cháu chào chú Vương, Tiểu Triêu đâu ạ?” Ngồi ở trên ghế salon, Tô Hàm cười hỏi.
Về phần cha con Lôi Nghị và Lôi Trăn, có lẽ có chuyện riêng muốn nói, đang ở thư phòng.
“Tiểu B đang ôm, chú gọi nó đưa bé lại đây.” Vương Kha nghe vậy cười trả lời, khi để con mình ở lại Lôi gia, Tô Hàm cũng mang cả bảo mẫu của bé đến.
“Cảm ơn chú.” Tô Hàm cười trả lời, “Đúng rồi, sao hai lần này cháu đến không gặp ông ạ?”
“Ừ, chắc ông có việc.”
Đang nói chuyện thì bảo mẫu ôm bé Lôi Triêu đến, nhận bé con, Tô Hàm hôn vài cái lên mặt của bé, nói, “Bảo bảo, có nhớ ba không?”
Lôi Triêu cũng không biết có hiểu lời cậu nói hay không, chỉ đứng ở trong lòng cậu, hai mắt thật to đảo tròn một vòng.
“Nào, hôn ba một cái.” đưa mặt đến cạnh miệng Lôi Triêu, Tô Hàm dụ dỗ.
Đáng tiếc, bé Lôi Triêu nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, không có chút phản ứng nào.
“Không hôn cũng được, gọi một tiếng ba nào.” Để Lôi Triêu đứng trên chân của mình, Tô Hàm chậm rãi dẫn đường, “Nào gọi, ba ba ”
Lôi Triêu “…” Mở to mắt nhìn Tô Hàm.
Tô Hàm “Gọi ba ba ”
Lôi Triêu “…” Tiếp tục nhìn.
Tô Hàm “Ba ba ”
Có lẽ nhìn Tô Hàm bám riết không tha như vậy, Lôi Triêu cuối cùng há miệng thở dốc nói “… baba”
Tô Hàm sửng sốt một chút, sau đó kinh hỉ nói “Con trai, lại gọi một tiếng nữa nào, ba ba ”
Lôi Triêu “baba ”
Xác định mình không nghe sai, Tô Hàm quay đầu nói với Vương Kha đang ngồi một bên, “Chú, con của cháu vừa gọi ba.”
Vương Kha cười gật đầu, cũng không nói gì đây chẳng qua là hài âm(1).
(1) Hài âm: Âm thanh gần giống, ý Vương Kha là Tiểu Triêu không nói được rõ từ ‘ba’ mà chỉ phát ra âm thanh gần giống từ ‘ba’.
“Thật ngoan.” Nắm tay Lôi Triêu, Tô Hàm tươi cười sáng lạn, “Không mất công ba sinh ra con.”
“Nào, xuống dưới đi một lát nào.” Tô Hàm nói xong, thả con trai từ trên người xuống dưới đất, “Ngoan, đừng cho ba xem một chút.”
Nói xong thì thử thăm dò chậm rãi buông hai tay ra, vốn chỉ muốn thử một chút, kết quả Lôi Triêu thật sự đứng đó tại chỗ, tuy chỉ có vài giây.
“Oa oa, Con trai à, con thật quá tuyệt vời.” Tô Hàm nói xong, ôm Lôi Triêu lên hôn một cái.
Lôi Triêu được hôn cười khanh khách một cái, sau đó cũng ra dáng bắt trước hôn lên mặt Tô Hàm một cái.
Vương Kha ngồi trên ghế salon thấy thế cười cười nói “Tiểu Hàm, không nghĩ tới con rất có kiên nhẫn nha, nhớ lúc trước khi anh em Tiểu Nghị còn nhỏ, đều là người máy trông nom, chú cũng quên mất chẳng biết từ khi nào hai đứa nó đã bắt đầu học đứng.”
“Là do chú quá bận rộn thôi.” Lại một lần nữa ôm con trai lên đùi mình, Tô Hàm cười, sau đó nắm đôi tay nhỏ bé, chậm rãi nói, “Nào, con ngoan, gọi ông nào.”
Có lẽ từ ‘ông’ này đối với trẻ em mới được mấy tháng mà nói thì rất khó khăn, Tô Hàm dạy một lúc Lôi Triêu vẫn không học được.
“Được rồi, cháu đừng làm khó khăn nó.” Vương Kha nói xong, ôm bé Lôi Triêu từ trong lòng Tô Hàm lại đây, chọc khuôn mặt trắng nõn của bé nói, “Nó mới mấy tháng, sau này rồi cũng sẽ gọi có gì mới là lạ đâu.”
Đột nhiên bị đồi chỗ Lôi Triêu quay đầu nhìn nhìn, phát hiện người ôm mình là người mình biết, thì xoay người chơi tiếp, miệng y nha y nha nói cái không ngừng.
“Ngoan, nhanh lớn lên đi, khi con trưởng thành con, con cũng có thể mạnh mẽ giống như cha của con.” Nhìn Lôi Triêu trong lòng, Vương Kha cười nói.
“Nhất định sẽ như vậy.” Tô Hàm nói xong, lại bắt đầu chọc thân thể bé, có lẽ bị chọc đến nơi nào đó rất ngứa, Lôi Triêu bắt đầu cười khanh khách cái không ngừng.
Tô Hàm vươn tay trạc “Tiểu Triêu Triêu ”
Lôi Triêu “Lạc lạc ”
Tô Hàm đổi một nơi khác tiếp tục chọc “Con trai ngoan ”
Lôi Triêu “Lạc lạc ”
…
Nhìn hai cha con một người đùa một người cười, Vương Kha đẩy kính mắt, hỏi “Nghe Hứa Duệ nói, cháu muốn theo Tiểu Nghị đến vùng đất bị lưu đày?”
“Vâng.” Tô Hàm nghe vậy gật đầu, sau đó dừng bồi dưỡng tình cảm với con trai.
“Thật ra cháu không cần đi.” Nhìn Tô Hàm, Vương Kha nói.
Tô Hàm cười cười, “Cháu muốn đi cùng anh ấy.”
“Cháu không nói với nó?”
“Không, cháu muốn cho anh ấy một sự kinh hỉ.”
Sợ là kinh hách nhiều hơn, đẩy kính mắt, Vương Kha nghĩ thầm.
“Cha cháu đã đồng ý rồi, cháu cũng không có lập trường gì đến nói thêm, đến lúc đó chính cháu phải cẩn thận.” Vương Kha dặn dò.
“Vâng.” Tô Hàm nghe vậy cười gật đầu, “Yên tâm, nói thế nào cháu cũng là người có lực tinh thần cấp tám, hơn nữa dạo này cháu đều đi theo cha luyện tập lực tinh thần, chắc chắn sẽ không làm vướng chân Lôi Nghị.”
“Chú tin tưởng cháu, con trai của Hứa Duệ và Tô Minh Diệp chắc chắn sẽ không kém bất kỳ ai.” Đẩy kính mắt, Vương Kha nói.
Nghe Vương Kha nói vậy, Tô Hàm có chút không biết nên phản ứng thế nào, chỉ hắc hắc cười vài tiếng.
“Đúng rồi, cháu có biết gần đây người trong Liên Minh đang đồn đại chuyện dị năng của ba cháu không?” Nhìn Tô Hàm, Vương Kha đột nhiên hỏi.
“À?” Tô Hàm sửng sốt một chút, sau đó có chút lo lắng, “Chẳng lẽ chuyện lần trước ba cháu sử dụng dị năng cứu Lôi Nghị bị bại lộ?”
“Ừ.” Vương Kha gật gật đầu.
“Vậy…” Tô Hàm nghe xong nhất thời liền có chút căng thẳng, “Ba cháu sẽ không sao chứ ạ?”
“Yên tâm.” Vỗ vỗ vai Tô Hàm, Vương Kha trấn an, “Bây giờ còn là lời đồn, không có chứng cứ, hơn nữa ba của cháu dù sao cũng là Chủ Tịch Liên Minh, nghiêm khắc mà nói, có được dị năng thuấn di cũng không phải phạm pháp, chẳng qua có vài người ghen tị thôi, bây giờ cấp bậc dị năng của ba cháu lại cao như vậy, bọn họ dù muốn đối phó cũng không đối phó được.”
Trên thực tế, Vương Kha rất hoài nghi, tin này nói không chừng là do bản nhân Tô Minh Diệp thả ra, mà mục đích cậu ta làm như vậy có lẽ vì những chuyện sắp xảy ra khi đến Thú Triều.
“À.” Nghe Tô Minh Diệp không sao, Tô Hàm an tâm.
“Oa —— oa —— ”
Có lẽ do hai người chỉ lo nói chuyện phiếm mà để mặc mình, nên bé Lôi Triêu không chịu cô đơn lên tiếng.
“Tiểu bảo bối, không phải con đói bụng chứ.” Nhìn Lôi Triêu khóc nước mắt chảy dài, Vương Kha vội nhẹ giọng hỏi.
“Để cháu cho đi lấy sữa.” Tô Hàm nói xong đứng lên.
“Không cần, gọi Tiểu B đưa tới đây đi.” Vương Kha nói xong, bảo một câu với Tiểu B đứng một bên, lát sau, Tiểu B cầm sữa lại đây.
“Để cháu cho bé uống.” nhận bình sữa trong tay Tiểu B, Tô Hàm nói.
“Được.” Vương Kha nói xong, đưa Lôi Triêu cho cậu.
Nhận Lôi Triêu đặt bé lên đùi của mình, Tô Hàm để đầu của bé tựa trước ngực mình, đặt núm vú cao su vào trong miệng bé.
Có lẽ trong khoảng thời gian này đã quen dùng núm vú cao su, vừa bỏ vào trong miệng, Lôi Triêu bắt đầu hút, mấy phút sau bình sữa đã thấy đáy.
Tô Hàm lấy bình sữa từ trong miệng bé ra, thấy bé no ợ một cái, miệng thơm đầy mùi sữa.
“Ăn no rồi.” Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, Tô Hàm hỏi.
“Ư a ” không biết có hiểu ba mình nói gì không, miệng bé Lôi Triêu ‘ư ư’ một hồi.
Tô Hàm “Thật ngoan.”
Tô Hàm đang‘nói chuyện’ với Lôi Triêu, đột nhiên thấy mắt bé sáng rực, nhìn về một phía, miệng “A a ” gọi không ngừng.
Tô Hàm nhìn lại, thấy Lôi Nghị và Lôi Trăn đang đi tới đây.
“Thì ra nhìn thấy ba và ông con à.” Điểm điểm cái mũi của Lôi Triêu, Tô Hàm nói xong, “Nào muốn ba con ôm con một chút không.”
“Là cha.” Sửa đúng xong, Lôi Nghị nhận bé từ trong lòng Tô Hàm.
“Còn không phải giống nhau.” Ở trong lòng bĩu môi, Tô Hàm nói với con trai trong tay Lôi Nghị, “Ngoan, nhanh gọi ba.”
Lôi Nghị nghe vậy liếc mắt nhìn Tô Hàm một cái, sau đó nhìn con trai trong lòng mình nói “Gọi cha(2).”
(2) Cha (父亲): Theo QT dịch là ‘phụ thân’ có 2 chữ nhưng mình dịch theo tiếng Việt thì là ‘cha’. Khi Lôi Triêu tập nói vì từ này có 2 chữ, rất khó bé không thể nói được.
Lôi Triêu nghe xong, há miệng thở dốc “Baba ”
Tô Hàm nghe vậy không khỏi cười to “Ha ha… Em đã nói mà, nói anh là ba, anh còn không phục.”
Lôi Nghị không để ý tới cậu, tiếp tục tích cực với con trai “Gọi cha.”
Lôi Triêu “Baba ”
“Hì hì!”
Lần này cười không phải Tô Hàm, mà là Vương Kha “Ba nói này, con trai, con của con bây giờ mới mấy tháng, hai chữ này phát âm rất khó, bây giờ nó không nói được đâu.”
“À.” Lôi Nghị nghe vậy nhíu mi, sau đó nói với con trai trong lòng, “Gọi ba.”
Không biết có phải vì mấy lần trước gọi rất phiền hay không mà lần này Lôi Triêu sống chết không chịu mở miệng.
“Hì hì!” Lần này cả ba người cùng cười.
Lôi Nghị “…”
Ở lại Lôi gia đến tận tối, Tô Hàm và Lôi Nghị mới về nhà.
“Chờ Thú Triều đi qua, chúng ta đón con trở về nhé.” Về đến nhà, Tô Hàm đề nghị với Lôi Nghị.
“Ừ, cũng được.” Lôi Nghị nghe vậy thực rứt khoát gật gật đầu, dù sao đến lúc đó hai người kết hôn, nhất định muốn sống cùng con trai.
Được câu trả lời chắc chắn, Tô Hàm đi vào phòng tắm tắm rửa.
“Tới lượt anh.” Tắm xong đi ra, Tô Hàm nói với người đàn ông đang nằm trên giường.
Liếc mắt nhìn người nào đó chỉ khoác một cái áo tắm, Lôi Nghị đứng lên đi vào phòng tắm, chẳng qua trước khi đi ánh mắt của anh nóng như lửa.
“Tiểu Hàm, ngày mai anh phải đi.” Tắm rửa xong đi ra, Lôi Nghị nằm bên cạnh Tô Hàm mở miệng nói.
“Ừ, em biết nha, không phải anh đã nói rồi sao.” liếc mắt nhìn Lôi Nghị một cái, Tô Hàm trả lời.
“Vậy, đêm nay…” Lôi Nghị nói xong, muốn cởi quần áo Tô Hàm.
“Không được!” Tô Hàm thấy thế nhanh chóng ngăn cản.
Lôi Nghị nghe vậy mặt có chút đen.
“Cái kia… Em rất mệt, thật đấy, hơn nữa hôm qua không phải anh vừa mới…” Tô Hàm ấp a ấp úng giải thích.
Vô nghĩa, ngày mai phải lên đường, nhất định phải bảo trì thể lực, hôm nay bị anh lăn qua lăn lại như vậy, ngày mai mình còn có thể xuống được giường sao.
Thấy thái độ kiên định của Tô Hàm, Lôi Nghị nhìn cậu một lát, cuối cùng vẫn gật đầu “Vậy anh ôm em.”
Lần này, Tô Hàm gật đầu, chủ động cọ đến bên cạnh anh.
“Nếu không ổn, sau khi anh đi rồi, em dọn đến nhà Hội Trưởng Hứa hoặc tới chỗ cha anh nhé.” Khi Tô Hàm sắp ngủ, đột nhiên nghe Lôi Nghị nói.
“Ừ… Ngày mai rồi nói sau.” Mơ mơ màng màng nói xong, Tô Hàm ngủ mất.
Nhìn Tô Hàm ngủ say, Lôi Nghị cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, sau đó cũng đi ngủ.
Anh nghĩ ngày mai trước khi đi nên nói thêm với Hội Trưởng Hứa một chút. Nhưng anh không ngờ rằng, ngày mai, Tô Hàm lại cho anh một sự kinh hỉ.
Lôi gia
“Cháu chào chú Vương, Tiểu Triêu đâu ạ?” Ngồi ở trên ghế salon, Tô Hàm cười hỏi.
Về phần cha con Lôi Nghị và Lôi Trăn, có lẽ có chuyện riêng muốn nói, đang ở thư phòng.
“Tiểu B đang ôm, chú gọi nó đưa bé lại đây.” Vương Kha nghe vậy cười trả lời, khi để con mình ở lại Lôi gia, Tô Hàm cũng mang cả bảo mẫu của bé đến.
“Cảm ơn chú.” Tô Hàm cười trả lời, “Đúng rồi, sao hai lần này cháu đến không gặp ông ạ?”
“Ừ, chắc ông có việc.”
Đang nói chuyện thì bảo mẫu ôm bé Lôi Triêu đến, nhận bé con, Tô Hàm hôn vài cái lên mặt của bé, nói, “Bảo bảo, có nhớ ba không?”
Lôi Triêu cũng không biết có hiểu lời cậu nói hay không, chỉ đứng ở trong lòng cậu, hai mắt thật to đảo tròn một vòng.
“Nào, hôn ba một cái.” đưa mặt đến cạnh miệng Lôi Triêu, Tô Hàm dụ dỗ.
Đáng tiếc, bé Lôi Triêu nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, không có chút phản ứng nào.
“Không hôn cũng được, gọi một tiếng ba nào.” Để Lôi Triêu đứng trên chân của mình, Tô Hàm chậm rãi dẫn đường, “Nào gọi, ba ba ”
Lôi Triêu “…” Mở to mắt nhìn Tô Hàm.
Tô Hàm “Gọi ba ba ”
Lôi Triêu “…” Tiếp tục nhìn.
Tô Hàm “Ba ba ”
Có lẽ nhìn Tô Hàm bám riết không tha như vậy, Lôi Triêu cuối cùng há miệng thở dốc nói “… baba”
Tô Hàm sửng sốt một chút, sau đó kinh hỉ nói “Con trai, lại gọi một tiếng nữa nào, ba ba ”
Lôi Triêu “baba ”
Xác định mình không nghe sai, Tô Hàm quay đầu nói với Vương Kha đang ngồi một bên, “Chú, con của cháu vừa gọi ba.”
Vương Kha cười gật đầu, cũng không nói gì đây chẳng qua là hài âm(1).
(1) Hài âm: Âm thanh gần giống, ý Vương Kha là Tiểu Triêu không nói được rõ từ ‘ba’ mà chỉ phát ra âm thanh gần giống từ ‘ba’.
“Thật ngoan.” Nắm tay Lôi Triêu, Tô Hàm tươi cười sáng lạn, “Không mất công ba sinh ra con.”
“Nào, xuống dưới đi một lát nào.” Tô Hàm nói xong, thả con trai từ trên người xuống dưới đất, “Ngoan, đừng cho ba xem một chút.”
Nói xong thì thử thăm dò chậm rãi buông hai tay ra, vốn chỉ muốn thử một chút, kết quả Lôi Triêu thật sự đứng đó tại chỗ, tuy chỉ có vài giây.
“Oa oa, Con trai à, con thật quá tuyệt vời.” Tô Hàm nói xong, ôm Lôi Triêu lên hôn một cái.
Lôi Triêu được hôn cười khanh khách một cái, sau đó cũng ra dáng bắt trước hôn lên mặt Tô Hàm một cái.
Vương Kha ngồi trên ghế salon thấy thế cười cười nói “Tiểu Hàm, không nghĩ tới con rất có kiên nhẫn nha, nhớ lúc trước khi anh em Tiểu Nghị còn nhỏ, đều là người máy trông nom, chú cũng quên mất chẳng biết từ khi nào hai đứa nó đã bắt đầu học đứng.”
“Là do chú quá bận rộn thôi.” Lại một lần nữa ôm con trai lên đùi mình, Tô Hàm cười, sau đó nắm đôi tay nhỏ bé, chậm rãi nói, “Nào, con ngoan, gọi ông nào.”
Có lẽ từ ‘ông’ này đối với trẻ em mới được mấy tháng mà nói thì rất khó khăn, Tô Hàm dạy một lúc Lôi Triêu vẫn không học được.
“Được rồi, cháu đừng làm khó khăn nó.” Vương Kha nói xong, ôm bé Lôi Triêu từ trong lòng Tô Hàm lại đây, chọc khuôn mặt trắng nõn của bé nói, “Nó mới mấy tháng, sau này rồi cũng sẽ gọi có gì mới là lạ đâu.”
Đột nhiên bị đồi chỗ Lôi Triêu quay đầu nhìn nhìn, phát hiện người ôm mình là người mình biết, thì xoay người chơi tiếp, miệng y nha y nha nói cái không ngừng.
“Ngoan, nhanh lớn lên đi, khi con trưởng thành con, con cũng có thể mạnh mẽ giống như cha của con.” Nhìn Lôi Triêu trong lòng, Vương Kha cười nói.
“Nhất định sẽ như vậy.” Tô Hàm nói xong, lại bắt đầu chọc thân thể bé, có lẽ bị chọc đến nơi nào đó rất ngứa, Lôi Triêu bắt đầu cười khanh khách cái không ngừng.
Tô Hàm vươn tay trạc “Tiểu Triêu Triêu ”
Lôi Triêu “Lạc lạc ”
Tô Hàm đổi một nơi khác tiếp tục chọc “Con trai ngoan ”
Lôi Triêu “Lạc lạc ”
…
Nhìn hai cha con một người đùa một người cười, Vương Kha đẩy kính mắt, hỏi “Nghe Hứa Duệ nói, cháu muốn theo Tiểu Nghị đến vùng đất bị lưu đày?”
“Vâng.” Tô Hàm nghe vậy gật đầu, sau đó dừng bồi dưỡng tình cảm với con trai.
“Thật ra cháu không cần đi.” Nhìn Tô Hàm, Vương Kha nói.
Tô Hàm cười cười, “Cháu muốn đi cùng anh ấy.”
“Cháu không nói với nó?”
“Không, cháu muốn cho anh ấy một sự kinh hỉ.”
Sợ là kinh hách nhiều hơn, đẩy kính mắt, Vương Kha nghĩ thầm.
“Cha cháu đã đồng ý rồi, cháu cũng không có lập trường gì đến nói thêm, đến lúc đó chính cháu phải cẩn thận.” Vương Kha dặn dò.
“Vâng.” Tô Hàm nghe vậy cười gật đầu, “Yên tâm, nói thế nào cháu cũng là người có lực tinh thần cấp tám, hơn nữa dạo này cháu đều đi theo cha luyện tập lực tinh thần, chắc chắn sẽ không làm vướng chân Lôi Nghị.”
“Chú tin tưởng cháu, con trai của Hứa Duệ và Tô Minh Diệp chắc chắn sẽ không kém bất kỳ ai.” Đẩy kính mắt, Vương Kha nói.
Nghe Vương Kha nói vậy, Tô Hàm có chút không biết nên phản ứng thế nào, chỉ hắc hắc cười vài tiếng.
“Đúng rồi, cháu có biết gần đây người trong Liên Minh đang đồn đại chuyện dị năng của ba cháu không?” Nhìn Tô Hàm, Vương Kha đột nhiên hỏi.
“À?” Tô Hàm sửng sốt một chút, sau đó có chút lo lắng, “Chẳng lẽ chuyện lần trước ba cháu sử dụng dị năng cứu Lôi Nghị bị bại lộ?”
“Ừ.” Vương Kha gật gật đầu.
“Vậy…” Tô Hàm nghe xong nhất thời liền có chút căng thẳng, “Ba cháu sẽ không sao chứ ạ?”
“Yên tâm.” Vỗ vỗ vai Tô Hàm, Vương Kha trấn an, “Bây giờ còn là lời đồn, không có chứng cứ, hơn nữa ba của cháu dù sao cũng là Chủ Tịch Liên Minh, nghiêm khắc mà nói, có được dị năng thuấn di cũng không phải phạm pháp, chẳng qua có vài người ghen tị thôi, bây giờ cấp bậc dị năng của ba cháu lại cao như vậy, bọn họ dù muốn đối phó cũng không đối phó được.”
Trên thực tế, Vương Kha rất hoài nghi, tin này nói không chừng là do bản nhân Tô Minh Diệp thả ra, mà mục đích cậu ta làm như vậy có lẽ vì những chuyện sắp xảy ra khi đến Thú Triều.
“À.” Nghe Tô Minh Diệp không sao, Tô Hàm an tâm.
“Oa —— oa —— ”
Có lẽ do hai người chỉ lo nói chuyện phiếm mà để mặc mình, nên bé Lôi Triêu không chịu cô đơn lên tiếng.
“Tiểu bảo bối, không phải con đói bụng chứ.” Nhìn Lôi Triêu khóc nước mắt chảy dài, Vương Kha vội nhẹ giọng hỏi.
“Để cháu cho đi lấy sữa.” Tô Hàm nói xong đứng lên.
“Không cần, gọi Tiểu B đưa tới đây đi.” Vương Kha nói xong, bảo một câu với Tiểu B đứng một bên, lát sau, Tiểu B cầm sữa lại đây.
“Để cháu cho bé uống.” nhận bình sữa trong tay Tiểu B, Tô Hàm nói.
“Được.” Vương Kha nói xong, đưa Lôi Triêu cho cậu.
Nhận Lôi Triêu đặt bé lên đùi của mình, Tô Hàm để đầu của bé tựa trước ngực mình, đặt núm vú cao su vào trong miệng bé.
Có lẽ trong khoảng thời gian này đã quen dùng núm vú cao su, vừa bỏ vào trong miệng, Lôi Triêu bắt đầu hút, mấy phút sau bình sữa đã thấy đáy.
Tô Hàm lấy bình sữa từ trong miệng bé ra, thấy bé no ợ một cái, miệng thơm đầy mùi sữa.
“Ăn no rồi.” Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, Tô Hàm hỏi.
“Ư a ” không biết có hiểu ba mình nói gì không, miệng bé Lôi Triêu ‘ư ư’ một hồi.
Tô Hàm “Thật ngoan.”
Tô Hàm đang‘nói chuyện’ với Lôi Triêu, đột nhiên thấy mắt bé sáng rực, nhìn về một phía, miệng “A a ” gọi không ngừng.
Tô Hàm nhìn lại, thấy Lôi Nghị và Lôi Trăn đang đi tới đây.
“Thì ra nhìn thấy ba và ông con à.” Điểm điểm cái mũi của Lôi Triêu, Tô Hàm nói xong, “Nào muốn ba con ôm con một chút không.”
“Là cha.” Sửa đúng xong, Lôi Nghị nhận bé từ trong lòng Tô Hàm.
“Còn không phải giống nhau.” Ở trong lòng bĩu môi, Tô Hàm nói với con trai trong tay Lôi Nghị, “Ngoan, nhanh gọi ba.”
Lôi Nghị nghe vậy liếc mắt nhìn Tô Hàm một cái, sau đó nhìn con trai trong lòng mình nói “Gọi cha(2).”
(2) Cha (父亲): Theo QT dịch là ‘phụ thân’ có 2 chữ nhưng mình dịch theo tiếng Việt thì là ‘cha’. Khi Lôi Triêu tập nói vì từ này có 2 chữ, rất khó bé không thể nói được.
Lôi Triêu nghe xong, há miệng thở dốc “Baba ”
Tô Hàm nghe vậy không khỏi cười to “Ha ha… Em đã nói mà, nói anh là ba, anh còn không phục.”
Lôi Nghị không để ý tới cậu, tiếp tục tích cực với con trai “Gọi cha.”
Lôi Triêu “Baba ”
“Hì hì!”
Lần này cười không phải Tô Hàm, mà là Vương Kha “Ba nói này, con trai, con của con bây giờ mới mấy tháng, hai chữ này phát âm rất khó, bây giờ nó không nói được đâu.”
“À.” Lôi Nghị nghe vậy nhíu mi, sau đó nói với con trai trong lòng, “Gọi ba.”
Không biết có phải vì mấy lần trước gọi rất phiền hay không mà lần này Lôi Triêu sống chết không chịu mở miệng.
“Hì hì!” Lần này cả ba người cùng cười.
Lôi Nghị “…”
Ở lại Lôi gia đến tận tối, Tô Hàm và Lôi Nghị mới về nhà.
“Chờ Thú Triều đi qua, chúng ta đón con trở về nhé.” Về đến nhà, Tô Hàm đề nghị với Lôi Nghị.
“Ừ, cũng được.” Lôi Nghị nghe vậy thực rứt khoát gật gật đầu, dù sao đến lúc đó hai người kết hôn, nhất định muốn sống cùng con trai.
Được câu trả lời chắc chắn, Tô Hàm đi vào phòng tắm tắm rửa.
“Tới lượt anh.” Tắm xong đi ra, Tô Hàm nói với người đàn ông đang nằm trên giường.
Liếc mắt nhìn người nào đó chỉ khoác một cái áo tắm, Lôi Nghị đứng lên đi vào phòng tắm, chẳng qua trước khi đi ánh mắt của anh nóng như lửa.
“Tiểu Hàm, ngày mai anh phải đi.” Tắm rửa xong đi ra, Lôi Nghị nằm bên cạnh Tô Hàm mở miệng nói.
“Ừ, em biết nha, không phải anh đã nói rồi sao.” liếc mắt nhìn Lôi Nghị một cái, Tô Hàm trả lời.
“Vậy, đêm nay…” Lôi Nghị nói xong, muốn cởi quần áo Tô Hàm.
“Không được!” Tô Hàm thấy thế nhanh chóng ngăn cản.
Lôi Nghị nghe vậy mặt có chút đen.
“Cái kia… Em rất mệt, thật đấy, hơn nữa hôm qua không phải anh vừa mới…” Tô Hàm ấp a ấp úng giải thích.
Vô nghĩa, ngày mai phải lên đường, nhất định phải bảo trì thể lực, hôm nay bị anh lăn qua lăn lại như vậy, ngày mai mình còn có thể xuống được giường sao.
Thấy thái độ kiên định của Tô Hàm, Lôi Nghị nhìn cậu một lát, cuối cùng vẫn gật đầu “Vậy anh ôm em.”
Lần này, Tô Hàm gật đầu, chủ động cọ đến bên cạnh anh.
“Nếu không ổn, sau khi anh đi rồi, em dọn đến nhà Hội Trưởng Hứa hoặc tới chỗ cha anh nhé.” Khi Tô Hàm sắp ngủ, đột nhiên nghe Lôi Nghị nói.
“Ừ… Ngày mai rồi nói sau.” Mơ mơ màng màng nói xong, Tô Hàm ngủ mất.
Nhìn Tô Hàm ngủ say, Lôi Nghị cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, sau đó cũng đi ngủ.
Anh nghĩ ngày mai trước khi đi nên nói thêm với Hội Trưởng Hứa một chút. Nhưng anh không ngờ rằng, ngày mai, Tô Hàm lại cho anh một sự kinh hỉ.
/80
|