Edit & Beta: *Hoa Cúc*
Nghe Tô Minh Diệp nói, Tô Hàm sửng sốt một chút, mới lắp bắp nói “Không… Không cần, thật ra con của con ở lại Lôi gia cũng rất tốt.”
“Ha hả ” Hứa Duệ nghe vậy cười sờ đầu Tô Hàm, nhưng lại bị tránh đi.
Nhìn tay Hứa Duệ dừng giữa không trung, Tô Hàm không khỏi xấu hổ “Cái kia…”
“Thích Lôi Nghị rồi?” nhận lời Tô Hàm nói, Hứa Duệ cười ép không khí xấu hổ xuống.
“Ách…” Không nghĩ tới Hứa Duệ sẽ đột nhiên nói cái này, Tô Hàm nhất thời ngây người, nhưng khi kịp phản ứng lại thì gật đầu “Đúng, có chút thích.”
“Vậy con tính thế nào?” Hứa Duệ nói xong muốn duỗi đầu sờ đầu Tô Hàm, nhưng nghĩ đến sự bài xích vừa rồi của cậu thì buông xuống.
“Tính thế nào?” Tô Hàm nhíu mày.
“Ừ.” Gật đầu, Hứa Duệ cười nói, “Ví dụ như kết hôn.”
“Cái này…” Nghe Hứa Duệ cũng nhắc tới chuyện kết hôn, Tô Hàm do dự một chút mới đáp “Con muốn thử sống chung một thời gian, xem quan hệ hai bên có thích hợp hay không, nếu ở chung hợp nhau, thì mới nói đến chuyện kết hôn.”
Thì ra Tô Hàm thận trọng với chuyện tình cảm như vậy, hoặc nói là coi trọng, trước đây ông cho rằng, Tô Hàm bởi vì Lâm Tuấn mà trở nên không tín nhiệm chuyện tình cảm, nên cũng luôn không đồng ý cho cậu kết hôn với tiểu tử nhà họ Lôi.
Nghĩ vậy, Hứa Duệ cười cười nói “Con đã tính toán rồi, thì tùy con vậy.”
Ngược lại Tô Minh Diệp ngồi một bên nhíu mày mở miệng “Con muốn ở chung trước cũng được, nhưng một khi con đã xác định được tình cảm với cậu ta, thì lập tức kết hôn sẽ tốt hơn, cứ không rõ ràng như vậy rất không tốt, đối con của con cũng không tốt.”
Nghe Tô Minh Diệp nói, Tô Hàm không khỏi kinh nghi, cậu vốn cho rằng ông không thích Lôi Nghị chứ, vừa rồi không phải còn nói sẽ giúp mình đoạt con trai gì đó à.
Thật ra cậu lo lắng quá, Tô Minh Diệp không phải không thích Lôi Nghị, mà chẳng qua có một chút không được tự nhiên đối với việc trở thành thông gia với Vương Kha thôi, hơn nữa con trai còn chưa được nhận đã bị đoạt mất, khiến ông khó chịu.
Nhưng nếu con ông thích, hơn nữa cũng sinh Tô Triêu rồi, ông đương nhiên vẫn hy vọng họ có thể chính thức thành đôi, đừng giống ông và Hứa Duệ, rõ ràng yêu nhau, lại chỉ có thể trốn trốn tránh tránh, không thể công bố ra ngoài.
“Ách, đến lúc đó rồi nói sau.” Sờ đầu, Tô Hàm nói có lệ.
“Tiểu Hàm …” Nhìn Tô Hàm vẫn như cũ không rõ mọi chuyện, Tô Minh Diệp không khỏi nhíu mày.
Nhìn Tô Minh Diệp còn muốn tiếp tục nghị luận chuyện kết hôn, Tô Hàm nhanh chóng cười nói sang chuyện khác “À, chú, có một việc con đã sớm muốn hỏi chú, nhưng bởi vì cảm thấy ngại ngùng…”
Thấy Tô Hàm như vậy, Tô Minh Diệp bất đắc dĩ thở dài một chút, nói “Hỏi đi.”
“Cái kia, kỳ thật cũng không có gì nha, chính là muốn biết, chú, dị năng của chú… cấp bao nhiêu?”
Đối với con trai, Tô Minh Diệp đương nhiên không có gì giấu diếm, không chút suy nghĩ nói “Cấp mười một.”
“…” Nghe Tô Minh Diệp nói Tô Hàm há to miệng, qua chốc lát, mới lên tiếng “Ngài thật lợi hại.”
Nếu cậu nhớ không lầm, ông nội Lôi Nghị cũng mới mười một cấp nhỉ, hơn nữa vì đột phá, còn thiếu chút nữa bị thương đến căn cơ.
Nhìn đến sùng bái không kịp che dấu trong mắt con trai, Tô Minh Diệp rất hưởng thụ, cũng không tiếp tục so đo chuyện cậu không muốn kết hôn và chung sống không rõ ràng với Lôi Nghị nữa.
“Nhưng chuyện này trừ con và cha… thầy của con ra không còn ai biết, cho nên trước hết con không nên nói cho người khác biết.”
Nghe Tô Minh Diệp nói, Tô Hàm đầu tiên kinh ngạc trong chốc lát, sau đó gật đầu đồng ý, nếu không muốn nói cho người khác biết, có lẽ cũng có nguyên nhân nhỉ.
Từ chối lời mời ngồi chơi, rồi cùng ăn cơm tối của Hứa Duệ, ở lại thêm chốc lát, Tô Hàm rời khỏi đó, tuy vừa rồi không khí thoạt nhìn rất tốt rất ấm áp, nhưng chỉ có mình cậu biết tâm tình của cậu vẫn luôn thấp thỏm không yên, cảm giác như là đi ăn trộm ấy.
Về đến nhà, không ngờ thế mà lại thấy được Lôi Nghị.
“Sao anh lại ở nhà?” Tô Hàm ngoài ý muốn hỏi, thời điểm có lẽ anh phải rất bận mới đúng ha.
“Ừ.” Gật đầu, Lôi Nghị nói, “Lo lắng cho em.”
Nghe Lôi Nghị thẳng thắn trả lời, Tô Hàm lập tức làm động tác đổi giày che dấu vẻ không tự nhiên trên mặt “Em thì có gì phải lo lắng.”
Nhìn Tô Hàm mạnh miệng, Lôi Nghị cũng không chê cười, đến trước mặt Tô Hàm khom lưng cởi giày cho Tô Hàm sau đó bỏ giày vào ngăn tủ bên cạnh.
Nhìn động tác của Lôi Nghị, toàn bộ biểu tình Tô Hàm đều là ‘Kinh sợ?!!’
Lôi Nghị nha, thượng tá Liên Minh nha, người thừa kế Lôi gia nha, cường giả cấp bảy nha.
Cho dù là thân phận nào, cũng không nên làm chuyện giúp người khác cởi giày nhỉ!
“Làm sao vậy?” Giúp Tô Hàm cất giày, nhìn thấy vẻ mặt kinh khủng của cậu, mở miệng hỏi.
“Không… Không, anh vừa rồi…”
Nghe Tô Hàm lời ra tiếng vào không nên câu, Lôi Nghị đầu tiên nhíu mày, sau đó nghĩ thông, cong cong khóe miệng nói “Đây là chuyện nên làm giúp bà xã mà.”
“… Em mới không phải bà xã của anh!”
“Ha hả, dù sao sớm muộn gì cũng là người của anh.”
“…” Vừa rồi cậu không nhìn lầm chứ, Tô Hàm muốn dụi mắt một cái, mặt than vạn năm trong vòng một phút đồng hồ nở nụ cười hai lần?
“Được rồi, không nên đứng ở cửa như thế, vào phòng đi.” Lôi Nghị nói xong hôn một cái lên mặt Tô Hàm, sau đó kéo tay cậu ngồi xuống sopha.
Toàn bộ quá trình, đại não Tô Hàm đều năm trong trạng thái không hoạt động, vừa rồi người kia tuyệt đối không phải Lôi Nghị, anh sẽ không có tình ý như vậy đâu, còn hôn cái gì vào cửa nữa.
“Khụ…” Nhìn Lôi Nghị ngồi bên cạnh, Tô Hàm thăm dò hỏi “Vừa rồi anh có phải bị cái gì nhập vào rồi không?”
Lôi Nghị nghe vậy trầm mặc một hồi, hỏi “Vì sao nói như vậy.”
“Anh vừa rồi giúp em cởi giày… Còn hôn em.”
“Không phải em nói, chúng ta ở chung xem sao hả?”
“…?” Tô Hàm có chút không hiểu, lời mình nói và lời mình Lôi Nghị hỏi có liên hệ gì.
“Nói chuyện yêu đương không phải đều như thế sao?” Lôi Nghị nói xong nhíu mày, “Chẳng lẽ vừa rồi anh làm không đúng?”
Nhìn dáng vẻ lúc này của Lôi Nghị, trong mắt Tô Hàm thật sự rất đặc biệt, anh nghiêm túc thỉnh giáo mình làm không đúng chỗ nào, người này bình thường trầm ổn mà lúc này rất… Tô Hàm cũng không biết nên hình dung thế nào, nhưng nó cứ thế chọc vào nơi mềm mại nhất trong tâm hồn cậu.
Cậu vốn chỉ đề nghị bọn họ ở chung xem sao, lại không nghĩ rằng người đàn ông trước mắt này nghiêm túc làm… Hoặc nói là chấp hành mọi thứ mà cậu nói.
“Em… dường như càng ngày càng thích anh.” Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm thì thào nói.
Lôi Nghị nghe vậy đầu tiên ánh mắt sáng ngời, sau đó lại nhạt xuống “Thích anh, không bằng kết hôn cùng anh…”.
Lôi Nghị lời còn chưa dứt, đã bị Tô Hàm chủ động hôn lên.
Đối mặt với sự chủ động hiến hôn của Tô Hàm, Lôi Nghị đầu tiên sửng sốt, sau đó ánh mắt trầm xuống, đảo thủ thành công, hóa bị động thành chủ động, hôn Tô Hàm gần như mền nhuyễn.
Tựa vào vai Lôi Nghị, Tô Hàm vừa há miệng hô hấp vừa nghĩ, Lôi Nghị thật là học sinh giỏi… Không đúng, căn bản là tự học thành tài. Mới hôn môi có mấy lần, đã khiến mình suýt nữa hít thở không thông trong nụ hôn của anh.
“Em đang câu dẫn anh, nhỉ?” Vươn tay ôm Tô Hàm vào lòng, Lôi Nghị ghé vào lỗ tai của cậu nhỏ giọng nói, thanh âm khêu gợi khiến thân thể Tô Hàm run lên.
Người này thật… Bình thường nghiêm trang chững chạc, nhưng chỉ cần tiếp xúc với hôn môi, hoặc làm ra chuyện gì kia, thì cuồng dã như thay đổi thành một người khác.
Chẳng qua… Nhíu mày, Tô Hàm nghĩ thầm, mình thích.
“Chúng ta làm đi.” Tô Hàm nói thế.
“… Bây giờ là ban ngày.”
Tuy Lôi Nghị ngoài miệng nói vậy, ánh mắt lại nhìn Tô Hàm như một con sói muốn ăn con mồi trước mắt vào bụng luôn.
Bị dính cái nhìn ngập tràn chinh phục như vậy của Lôi Nghị, Tô Hàm cười cười, ánh mắt tràn ngập cậu dẫn mở miệng “Ai nói ban ngày thì không thể làm, hay là… anh không muốn?”
Nghe Tô Hàm nói, hơn nữa biểu tình trên mặt cậu rất mê hoặc, hai mắt Lôi Nghị tràn đầy dục vọng nhìn cậu trong chốc lát, giật giật thân thể, đặt Tô Hàm trên ghế salon.
“Này, anh không phải muốn làm trên ghế salon…” Làm thì làm, nhưng không thoải mái nha.
Đáng tiếc, những lời này cậu không có thể nói xong, bởi vì miệng cậu đã bị Lôi Nghị ngăn chặn. Kế tiếp, Tô Hàm xem như cảm nhận được cái gì gọi là tự làm tự chịu, cái gì gọi là không làm sẽ không phải chết.
Hỗn đản, mới vừa rồi còn vẻ mặt đứng đắn nói cái gì mà bây giờ là ban ngày, vậy hiện tại bộ mặt dã thú này là chuyện gì xảy ra.
Nhìn người đàn ông ở trên người mình, mãnh liệt tiến công, Tô Hàm khóc không ra nước mắt, may mà trong nhà không người, người máy khi không gọi thì an phận thủ thường, sẽ không chạy loạn, nếu không bị nhìn hết mất thôi.
Nhận thấy người dưới thân không chuyên tâm, Lôi Nghị nhíu mày, từ Tô Hàm trong thân thể đi ra, sau đó khi cậu còn chưa kịp phản ứng lại hung hăng đi vào.
“Ưm…” Chịu không nổi động tác tiến công mãnh liệt của Lôi Nghị, Tô Hàm không kìm được kêu lên.
Nhìn Tô Hàm thành cái dạng này, trên mặt Lôi Nghị cuối cùng cũng lộ ra biểu tình vừa lòng, bắt đầu mạnh mẽ chạy nước rút, ép Tô Hàm khóe mắt hàm lệ.
Người đàn ông này… Sao làm chuyện trên giường lại hung mãnh giống như dã thú vậy.
Nhưng anh dùng toàn lực xâm chiếm mình như vậy, người đàn ông đang đè nặng trên thân thể mình kia, thật con mẹ nó khêu gợi chết đi được.
Có lẽ, cả đời này cứ như vậy trải qua cùng anh cũng là chuyện không tồi, Tô Hàm vừa thừa nhận va chạm của người đàn ông vừa nghĩ.
Chờ khi Lôi Nghị phát tiết xong, Tô Hàm cả người mệt mỏi ghé vào trên người anh, muốn động cũng không thể động.
“Hỗn đản, không phải em mới vừa nói, đừng làm trên ghế salon à, thắt lưng của em sắp bị chặt đứt rồi.” Giương mắt trừng Lôi Nghị một cái, Tô Hàm không một chút sức lực mắng.
“… Vậy, đợi lát nữa anh giúp em mát xa một chút nhé.” Nhìn Tô Hàm, trầm mặc một hồi, Lôi Nghị nói.
“Ừ.” Gật đầu, Tô Hàm nghĩ thầm, coi như anh thức thời.
“Bây giờ anh ôm em vào phòng tắm thanh lý một chút nhé?”
“…Ừ.”
Được Lôi Nghị hầu hạ tắm rửa một hồi, thay quần áo mới, Tô Hàm ghé lên trên giường, hưởng thụ cường giả cấp bảy mát xa cho mình.
“Ưm… Bên trái… Đúng… Chính là chỗ đó… Thoải mái.”
Vừa mới làm quá một lần, lại nghe âm thanh như rên rỉ của Tô Hàm…
Nghe Tô Minh Diệp nói, Tô Hàm sửng sốt một chút, mới lắp bắp nói “Không… Không cần, thật ra con của con ở lại Lôi gia cũng rất tốt.”
“Ha hả ” Hứa Duệ nghe vậy cười sờ đầu Tô Hàm, nhưng lại bị tránh đi.
Nhìn tay Hứa Duệ dừng giữa không trung, Tô Hàm không khỏi xấu hổ “Cái kia…”
“Thích Lôi Nghị rồi?” nhận lời Tô Hàm nói, Hứa Duệ cười ép không khí xấu hổ xuống.
“Ách…” Không nghĩ tới Hứa Duệ sẽ đột nhiên nói cái này, Tô Hàm nhất thời ngây người, nhưng khi kịp phản ứng lại thì gật đầu “Đúng, có chút thích.”
“Vậy con tính thế nào?” Hứa Duệ nói xong muốn duỗi đầu sờ đầu Tô Hàm, nhưng nghĩ đến sự bài xích vừa rồi của cậu thì buông xuống.
“Tính thế nào?” Tô Hàm nhíu mày.
“Ừ.” Gật đầu, Hứa Duệ cười nói, “Ví dụ như kết hôn.”
“Cái này…” Nghe Hứa Duệ cũng nhắc tới chuyện kết hôn, Tô Hàm do dự một chút mới đáp “Con muốn thử sống chung một thời gian, xem quan hệ hai bên có thích hợp hay không, nếu ở chung hợp nhau, thì mới nói đến chuyện kết hôn.”
Thì ra Tô Hàm thận trọng với chuyện tình cảm như vậy, hoặc nói là coi trọng, trước đây ông cho rằng, Tô Hàm bởi vì Lâm Tuấn mà trở nên không tín nhiệm chuyện tình cảm, nên cũng luôn không đồng ý cho cậu kết hôn với tiểu tử nhà họ Lôi.
Nghĩ vậy, Hứa Duệ cười cười nói “Con đã tính toán rồi, thì tùy con vậy.”
Ngược lại Tô Minh Diệp ngồi một bên nhíu mày mở miệng “Con muốn ở chung trước cũng được, nhưng một khi con đã xác định được tình cảm với cậu ta, thì lập tức kết hôn sẽ tốt hơn, cứ không rõ ràng như vậy rất không tốt, đối con của con cũng không tốt.”
Nghe Tô Minh Diệp nói, Tô Hàm không khỏi kinh nghi, cậu vốn cho rằng ông không thích Lôi Nghị chứ, vừa rồi không phải còn nói sẽ giúp mình đoạt con trai gì đó à.
Thật ra cậu lo lắng quá, Tô Minh Diệp không phải không thích Lôi Nghị, mà chẳng qua có một chút không được tự nhiên đối với việc trở thành thông gia với Vương Kha thôi, hơn nữa con trai còn chưa được nhận đã bị đoạt mất, khiến ông khó chịu.
Nhưng nếu con ông thích, hơn nữa cũng sinh Tô Triêu rồi, ông đương nhiên vẫn hy vọng họ có thể chính thức thành đôi, đừng giống ông và Hứa Duệ, rõ ràng yêu nhau, lại chỉ có thể trốn trốn tránh tránh, không thể công bố ra ngoài.
“Ách, đến lúc đó rồi nói sau.” Sờ đầu, Tô Hàm nói có lệ.
“Tiểu Hàm …” Nhìn Tô Hàm vẫn như cũ không rõ mọi chuyện, Tô Minh Diệp không khỏi nhíu mày.
Nhìn Tô Minh Diệp còn muốn tiếp tục nghị luận chuyện kết hôn, Tô Hàm nhanh chóng cười nói sang chuyện khác “À, chú, có một việc con đã sớm muốn hỏi chú, nhưng bởi vì cảm thấy ngại ngùng…”
Thấy Tô Hàm như vậy, Tô Minh Diệp bất đắc dĩ thở dài một chút, nói “Hỏi đi.”
“Cái kia, kỳ thật cũng không có gì nha, chính là muốn biết, chú, dị năng của chú… cấp bao nhiêu?”
Đối với con trai, Tô Minh Diệp đương nhiên không có gì giấu diếm, không chút suy nghĩ nói “Cấp mười một.”
“…” Nghe Tô Minh Diệp nói Tô Hàm há to miệng, qua chốc lát, mới lên tiếng “Ngài thật lợi hại.”
Nếu cậu nhớ không lầm, ông nội Lôi Nghị cũng mới mười một cấp nhỉ, hơn nữa vì đột phá, còn thiếu chút nữa bị thương đến căn cơ.
Nhìn đến sùng bái không kịp che dấu trong mắt con trai, Tô Minh Diệp rất hưởng thụ, cũng không tiếp tục so đo chuyện cậu không muốn kết hôn và chung sống không rõ ràng với Lôi Nghị nữa.
“Nhưng chuyện này trừ con và cha… thầy của con ra không còn ai biết, cho nên trước hết con không nên nói cho người khác biết.”
Nghe Tô Minh Diệp nói, Tô Hàm đầu tiên kinh ngạc trong chốc lát, sau đó gật đầu đồng ý, nếu không muốn nói cho người khác biết, có lẽ cũng có nguyên nhân nhỉ.
Từ chối lời mời ngồi chơi, rồi cùng ăn cơm tối của Hứa Duệ, ở lại thêm chốc lát, Tô Hàm rời khỏi đó, tuy vừa rồi không khí thoạt nhìn rất tốt rất ấm áp, nhưng chỉ có mình cậu biết tâm tình của cậu vẫn luôn thấp thỏm không yên, cảm giác như là đi ăn trộm ấy.
Về đến nhà, không ngờ thế mà lại thấy được Lôi Nghị.
“Sao anh lại ở nhà?” Tô Hàm ngoài ý muốn hỏi, thời điểm có lẽ anh phải rất bận mới đúng ha.
“Ừ.” Gật đầu, Lôi Nghị nói, “Lo lắng cho em.”
Nghe Lôi Nghị thẳng thắn trả lời, Tô Hàm lập tức làm động tác đổi giày che dấu vẻ không tự nhiên trên mặt “Em thì có gì phải lo lắng.”
Nhìn Tô Hàm mạnh miệng, Lôi Nghị cũng không chê cười, đến trước mặt Tô Hàm khom lưng cởi giày cho Tô Hàm sau đó bỏ giày vào ngăn tủ bên cạnh.
Nhìn động tác của Lôi Nghị, toàn bộ biểu tình Tô Hàm đều là ‘Kinh sợ?!!’
Lôi Nghị nha, thượng tá Liên Minh nha, người thừa kế Lôi gia nha, cường giả cấp bảy nha.
Cho dù là thân phận nào, cũng không nên làm chuyện giúp người khác cởi giày nhỉ!
“Làm sao vậy?” Giúp Tô Hàm cất giày, nhìn thấy vẻ mặt kinh khủng của cậu, mở miệng hỏi.
“Không… Không, anh vừa rồi…”
Nghe Tô Hàm lời ra tiếng vào không nên câu, Lôi Nghị đầu tiên nhíu mày, sau đó nghĩ thông, cong cong khóe miệng nói “Đây là chuyện nên làm giúp bà xã mà.”
“… Em mới không phải bà xã của anh!”
“Ha hả, dù sao sớm muộn gì cũng là người của anh.”
“…” Vừa rồi cậu không nhìn lầm chứ, Tô Hàm muốn dụi mắt một cái, mặt than vạn năm trong vòng một phút đồng hồ nở nụ cười hai lần?
“Được rồi, không nên đứng ở cửa như thế, vào phòng đi.” Lôi Nghị nói xong hôn một cái lên mặt Tô Hàm, sau đó kéo tay cậu ngồi xuống sopha.
Toàn bộ quá trình, đại não Tô Hàm đều năm trong trạng thái không hoạt động, vừa rồi người kia tuyệt đối không phải Lôi Nghị, anh sẽ không có tình ý như vậy đâu, còn hôn cái gì vào cửa nữa.
“Khụ…” Nhìn Lôi Nghị ngồi bên cạnh, Tô Hàm thăm dò hỏi “Vừa rồi anh có phải bị cái gì nhập vào rồi không?”
Lôi Nghị nghe vậy trầm mặc một hồi, hỏi “Vì sao nói như vậy.”
“Anh vừa rồi giúp em cởi giày… Còn hôn em.”
“Không phải em nói, chúng ta ở chung xem sao hả?”
“…?” Tô Hàm có chút không hiểu, lời mình nói và lời mình Lôi Nghị hỏi có liên hệ gì.
“Nói chuyện yêu đương không phải đều như thế sao?” Lôi Nghị nói xong nhíu mày, “Chẳng lẽ vừa rồi anh làm không đúng?”
Nhìn dáng vẻ lúc này của Lôi Nghị, trong mắt Tô Hàm thật sự rất đặc biệt, anh nghiêm túc thỉnh giáo mình làm không đúng chỗ nào, người này bình thường trầm ổn mà lúc này rất… Tô Hàm cũng không biết nên hình dung thế nào, nhưng nó cứ thế chọc vào nơi mềm mại nhất trong tâm hồn cậu.
Cậu vốn chỉ đề nghị bọn họ ở chung xem sao, lại không nghĩ rằng người đàn ông trước mắt này nghiêm túc làm… Hoặc nói là chấp hành mọi thứ mà cậu nói.
“Em… dường như càng ngày càng thích anh.” Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm thì thào nói.
Lôi Nghị nghe vậy đầu tiên ánh mắt sáng ngời, sau đó lại nhạt xuống “Thích anh, không bằng kết hôn cùng anh…”.
Lôi Nghị lời còn chưa dứt, đã bị Tô Hàm chủ động hôn lên.
Đối mặt với sự chủ động hiến hôn của Tô Hàm, Lôi Nghị đầu tiên sửng sốt, sau đó ánh mắt trầm xuống, đảo thủ thành công, hóa bị động thành chủ động, hôn Tô Hàm gần như mền nhuyễn.
Tựa vào vai Lôi Nghị, Tô Hàm vừa há miệng hô hấp vừa nghĩ, Lôi Nghị thật là học sinh giỏi… Không đúng, căn bản là tự học thành tài. Mới hôn môi có mấy lần, đã khiến mình suýt nữa hít thở không thông trong nụ hôn của anh.
“Em đang câu dẫn anh, nhỉ?” Vươn tay ôm Tô Hàm vào lòng, Lôi Nghị ghé vào lỗ tai của cậu nhỏ giọng nói, thanh âm khêu gợi khiến thân thể Tô Hàm run lên.
Người này thật… Bình thường nghiêm trang chững chạc, nhưng chỉ cần tiếp xúc với hôn môi, hoặc làm ra chuyện gì kia, thì cuồng dã như thay đổi thành một người khác.
Chẳng qua… Nhíu mày, Tô Hàm nghĩ thầm, mình thích.
“Chúng ta làm đi.” Tô Hàm nói thế.
“… Bây giờ là ban ngày.”
Tuy Lôi Nghị ngoài miệng nói vậy, ánh mắt lại nhìn Tô Hàm như một con sói muốn ăn con mồi trước mắt vào bụng luôn.
Bị dính cái nhìn ngập tràn chinh phục như vậy của Lôi Nghị, Tô Hàm cười cười, ánh mắt tràn ngập cậu dẫn mở miệng “Ai nói ban ngày thì không thể làm, hay là… anh không muốn?”
Nghe Tô Hàm nói, hơn nữa biểu tình trên mặt cậu rất mê hoặc, hai mắt Lôi Nghị tràn đầy dục vọng nhìn cậu trong chốc lát, giật giật thân thể, đặt Tô Hàm trên ghế salon.
“Này, anh không phải muốn làm trên ghế salon…” Làm thì làm, nhưng không thoải mái nha.
Đáng tiếc, những lời này cậu không có thể nói xong, bởi vì miệng cậu đã bị Lôi Nghị ngăn chặn. Kế tiếp, Tô Hàm xem như cảm nhận được cái gì gọi là tự làm tự chịu, cái gì gọi là không làm sẽ không phải chết.
Hỗn đản, mới vừa rồi còn vẻ mặt đứng đắn nói cái gì mà bây giờ là ban ngày, vậy hiện tại bộ mặt dã thú này là chuyện gì xảy ra.
Nhìn người đàn ông ở trên người mình, mãnh liệt tiến công, Tô Hàm khóc không ra nước mắt, may mà trong nhà không người, người máy khi không gọi thì an phận thủ thường, sẽ không chạy loạn, nếu không bị nhìn hết mất thôi.
Nhận thấy người dưới thân không chuyên tâm, Lôi Nghị nhíu mày, từ Tô Hàm trong thân thể đi ra, sau đó khi cậu còn chưa kịp phản ứng lại hung hăng đi vào.
“Ưm…” Chịu không nổi động tác tiến công mãnh liệt của Lôi Nghị, Tô Hàm không kìm được kêu lên.
Nhìn Tô Hàm thành cái dạng này, trên mặt Lôi Nghị cuối cùng cũng lộ ra biểu tình vừa lòng, bắt đầu mạnh mẽ chạy nước rút, ép Tô Hàm khóe mắt hàm lệ.
Người đàn ông này… Sao làm chuyện trên giường lại hung mãnh giống như dã thú vậy.
Nhưng anh dùng toàn lực xâm chiếm mình như vậy, người đàn ông đang đè nặng trên thân thể mình kia, thật con mẹ nó khêu gợi chết đi được.
Có lẽ, cả đời này cứ như vậy trải qua cùng anh cũng là chuyện không tồi, Tô Hàm vừa thừa nhận va chạm của người đàn ông vừa nghĩ.
Chờ khi Lôi Nghị phát tiết xong, Tô Hàm cả người mệt mỏi ghé vào trên người anh, muốn động cũng không thể động.
“Hỗn đản, không phải em mới vừa nói, đừng làm trên ghế salon à, thắt lưng của em sắp bị chặt đứt rồi.” Giương mắt trừng Lôi Nghị một cái, Tô Hàm không một chút sức lực mắng.
“… Vậy, đợi lát nữa anh giúp em mát xa một chút nhé.” Nhìn Tô Hàm, trầm mặc một hồi, Lôi Nghị nói.
“Ừ.” Gật đầu, Tô Hàm nghĩ thầm, coi như anh thức thời.
“Bây giờ anh ôm em vào phòng tắm thanh lý một chút nhé?”
“…Ừ.”
Được Lôi Nghị hầu hạ tắm rửa một hồi, thay quần áo mới, Tô Hàm ghé lên trên giường, hưởng thụ cường giả cấp bảy mát xa cho mình.
“Ưm… Bên trái… Đúng… Chính là chỗ đó… Thoải mái.”
Vừa mới làm quá một lần, lại nghe âm thanh như rên rỉ của Tô Hàm…
/80
|