Edit & Beta: *Hoa Cúc*
Nơi tổ chức bữa tiệc là nhà Hứa Duệ.
Đương nhiên không phải căn nhà Tô Hàm thường xuyên đến mà là một cái khác, rất lớn rất nhiều phòng, hoặc nói là biệt thự.
Bên trong trang hoàng xa hoa đến mức chói mù mắt Tô Hàm luôn, đây cũng là lần đầu tiên cậu biết được một tinh sư cao cấp rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Tô Hàm đưa đồ vật Vương Kha muốn cậu chuyển cho Hứa Duệ.
“Đây là…?” Nhìn đồ vật trong tay, trong nháy mắt Hứa Duệ nghi hoặc.
Tô Hàm nghe vậy hồi đáp “Đây là đồ ba Lôi Nghị, chú Vương muốn con giao cho thầy.”
Hứa Duệ nghe xong bỏ đồ vật vào trong không gian rồi hỏi “Vương Kha có nói thêm gì không?”
“À.” Nghĩ nghĩ, Tô Hàm nói, “Chú ấy nói mấy thứ này tuy có hiệu quả tốt hơn so với trước kia, những chỉ có thể trì hoãn thời gian ít nhất là hai lần mới tái phát một lần, tóm lại cũng không trị khỏi được tận gốc, nếu muốn giải quyết được vấn đề thì cầu phải đi tới đỉnh núi.”
Nói xong, Tô Hàm có chút lo lắng nhìn Hứa Duệ “Thầy, chú ấy nói như vậy có ý gì, thân thể thầy xảy ra vấn đề sao?”
Cái gì mà tái phát, không thể trị khỏi được tận gốc, nghe thế nào cũng thấy giống như những từ dùng để chỉ cái gì đó cần phải áp chế.
“Không sao.” Hứa Duệ nói xong lại muốn sờ đầu Tô Hàm, đột nhiên nghĩ đến một lát nữa bừa tiệc sẽ bắt đầu, nếu làm loạn đầu tóc lên sẽ không tốt.
Cho nên đổi thành vỗ vai cậu, sau đó mới nhìn lễ phục trên người Tô Hàm.
Ánh mắt A Diệp luôn tốt như vậy, lễ phục có đường viền hoa màu tím đan xen với màu lam nhạt, càng khiến Tô Hàm có tinh thần hơn, cũng xinh đẹp hơn, nhãn tinh sư cấp trung còn đặc biệt gắn ở phía trước.
“Thầy…” Thấy Hứa Duệ nhìn mình chằm chằm, Tô Hàm không khỏi có chút xấu hổ.
“Đi thôi.” Cười cười, Hứa Duệ dắt tay Tô Hàm, “Chúng ta ra ngoài nào.”
Bị một người đàn ông như Hứa Duệ dắt đi, không biết vì sao Tô Hàm lại không hề có cảm giác quái lạ, cánh tay kia khiến cậu có cảm giác giống như người thân của cậu.
“Thầy, Chủ Tịch chú ấy… Không đến à?” sau khi ra cửa, ma xui quỷ khiến thế nào Tô Hàm hỏi một câu.
Hứa Duệ nghe vậy cong cong môi, quay đầu đáp “Hôm nay cậu ấy có việc không thể tham gia được, nhưng cậu ấy nói nhờ thầy chúc mừng con, còn nói có thời gian sẽ ăn cơm cùng nhau.”
Sau đó, buông tay Tô Hàm ra đẩy cửa lớn.
Bên kia cánh cửa ấy là phòng khách của biệt thự, cũng là địa điểm diễn ra bữa tiệc, tất cả đều được chuẩn bị tốt, khách mời cũng cơ bản đã đến đủ.
Nhìn một thiếu niên bước theo sau Hứa Duệ, nhất thời ánh mắt mọi người đều tập trung vào cậu thiếu niên ấy.
Vì liên quan đến Hứa Duệ, nên trong giới tinh sư Tô Hàm đã rất có danh tiếng, nhưng người từng gặp mặt cậu lại không tính là nhiều, lúc này, khi thấy được khuôn mặt của cậu, tất cả mọi người có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới cậu lại còn trẻ như vậy, căn bản vẫn là một thiếu niên nhỉ, tư chất thoạt nhìn còn tốt hơn Lôi Dực, mọi người cũng không xem nhẹ nhãn trước tinh sư cấp trung trên ngực cậu.
Dẫn Tô Hàm đến đài chủ trì, Hứa Duệ cười nói “Cám ơn mọi người đã tới đây tham dự bữa tiệc hôm nay, đây là học trò của tôi Tô Hàm, về sau còn phải nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Tuy không giới thiệu quá nhiều, chỉ đơn giản nói mấy câu, nhưng người ở đây ai cũng biết, từ nay về sau, trong tầng cao của Liên Minh lại nhiều thêm một quý nhân(1).
(1) Quý nhân: Người có quyền có thế, cần phai nịnh nọt.
Đến bây giờ Hứa Duệ vẫn chưa kết hôn, tuy Lôi Dực cũng là học trò của Hứa Duệ, nhưng vì nguyên nhân thân phận, sẽ không có khả năng biểu hiện quá thân mật, hiện nay Hứa Duệ lại gióng trống khua chiêng giới thiệu Tô Hàm cho mọi người, địa vị Tô Hàm ở trong lòng Hứa Duệ như thế mào, người ở đây rất rõ ràng.
Đơn giản giới thiệu xong, Hứa Duệ bắt đầu mang Tô Hàm đi làm quen với một số người có địa vị trong Liên Minh. Mà vị đầu tiên chính là bà chủ đương nhiệm nhà họ Lôi, ba Lôi Nghị và Lôi Dực, Vương Kha.
“Đã lâu không gặp, Lôi phu nhân, đây là học trò nhỏ của tôi Tô Hàm.”
Trong nháy mắt Tô Hàm nhìn thấy rõ ràng khóe miệng Vương Kha rút một cái khi nghe Hứa Duệ xưng hô mình là Lôi phu nhân.
“Ngày hôm qua tiểu tử kia đã liên hệ với cháu chưa.” Không để ý đến Hứa Duệ, Vương Kha trực tiếp cười hỏi Tô Hàm.
Biết Vương Kha đang nói Lôi Nghị, Tô Hàm cười gật đầu “Vâng.”
Nhìn Tô Hàm gật đầu, Vương Kha dường như khẽ nở nụ cười “Tiểu tử kia sau khi sửa xong thẻ thân phận, ngay cả chú đây là ba nó, nó cũng không thèm liên lạc mà lại liên lạc với cháu đầu tiên, có vợ rồi quên mất ba, cũng chỉ có mình nó.”
Nghe Vương Kha đề cập đến chuyện này ngay trước mặt thầy, Tô Hàm không khỏi xấu hổ.
“Được rồi, uống rượu của cậu đi, tôi đi trước giới thiệu Tiểu Hàm với những người khác.” Hứa Duệ nói xong, thuận tay lấy một ly rượu từ cái khay của bồi bán bên cạnh nhét vào trong tay Vương Kha.
Cầm ly rượu lay động một chút, Vương Kha nghĩ thầm, giám gọi tôi là Lôi phu nhân?
Tôi rất ngạc nhiên, chờ khi con của cậu gả cho con của tôi xong, thì nó sẽ gọi cậu ta là gì đây.
Bọn họ cũng không biết, cảnh tượng này dừng ở trong mắt người có tâm, càng thêm khẳng định Hứa Duệ đã đứng về phái Lôi gia, không thấy Tô Hàm thân thiết với bà chủ nhà họ Lôi như vậy sao, dáng vẻ của hai người hoàn toàn không giống như người mới gặp mặt lần đầu.
Lại mang Tô Hàm đi làm quen vài nhân vật cấp bậc ông chủ bà chủ xong, Hứa Duệ để Tô Hàm có không gian riêng một mình.
Tuy thân phận Tô Hàm trong giới thượng lưu một ngày đã lên tận trời, nhưng dù sao tuổi cậu còn trẻ, mà người trẻ tuổi thì luôn dễ dàng kết bạn với một số người trẻ tuổi khác. Vị khách đầu tiên đến gần Tô Hàm, chính là người cậu đã gặp mặt hai lần, Mộc Phong.
“Chúc mừng nha.” nâng ly rượu, Mộc Phong cười mở miệng.
Tuy vì quan hệ với Lôi Dực, nên Tô Hàm có chút phòng bị với Mộc Phong, nhưng trên mặt cậu cũng không thể hiện gì, ngược lại có chút rụt rè mở miệng “Cám ơn.”
Mộc Phong nghe vậy nhíu mày “Điều tôi muốn chúc mừng cậu là cậu đã thành công sinh ra người thừa kế cho Lôi gia, mà không phải chuyện cậu được Hội Trưởng Hứa nhận làm học trò.”
Nghe Mộc Phong nói, mặt cậu cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, quả nhiên lần trước anh ta cố ý nói chuyện dị năng của Lôi gia với mình.
Nhìn Tô Hàm không phản bác lời mình, Mộc Phong nâng ly rượu đặt bên miệng uống một ngụm, để che dấu tia sáng trong mắt, không phủ nhận sao, xem ra chuyện kia là thật. Nếu như vậy, hành động của mình với Lôi gia phải đổi thành một phương thức khác rồi.
Sau khi quyết định, nụ cười trên mặt Mộc Phong càng thêm sáng lạn, muốn tái tán gẫu với Tô Hàm thêm một chút, gia tăng tình cảm với nhau. Nhưng không nghĩ rằng chưa kịp mở miệng, đã bị một người đánh gãy.
Bước từng bước ưu nhã đến bên cạnh Mộc Phong, sau đó vươn tay nắm lấy cánh tay Mộc Phong, Thủy Duyệt dịu dàng nói “Không nói một tiếng đã đi, thì ra là tới gặp học trò mới của Hội Trưởng Hứa à.”
Sau khi nói xong với Mộc Phong, Thủy Duyệt quay đầu nhìn về phía Tô Hàm “Cậu còn nhớ tôi chứ, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở Dị Thú Trân.”
Tô Hàm nghe vậy gật đầu, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ, người phụ nữ này, không phải người muốn leo lên giường Lôi Nghị không thành, cuối cùng lại khiến ‘Tô Hàm’ mang thai con của Lôi Nghị sao?
Cô ta tới nơi này làm gì? Nhìn Thủy Duyệt đứng trước mặt cười nói chuyện với mình, Tô Hàm không khỏi suy đoán.
“Đúng rồi, nghe nói bây giờ cậu đang ở nhà Lôi Nghị?” Đơn giản hàn huyên vài câu, Thủy Duyệt giả vờ không thèm để ý hỏi.
“Ừ.” Gật đầu trả lời vấn đề của Thủy Duyệt, Tô Hàm cảm thấy mình đã hiểu, thì ra đến tìm hiểu tình địch.
Lay động ly rượu, Thủy Duyệt tiếp tục hỏi “Vậy hai người có quan hệ như thế nào? Bạn bè, người yêu? Hay là vì không có chỗ ở nên tạm thời ở lại nhà anh ấy?”
Nghe Thủy Duyệt nói, Tô Hàm có chút không vui, mấy vấn đề này có phải đã vượt qua bình thường rồi không.
Nâng mắt, nhìn về phía Mộc Phong vẫn ung dung đứng một bên, Tô Hàm thầm nghĩ, tốt xấu gì cũng vị hôn thê của mình, cho dù không thích cũng không giả vờ giả vịt một tí chứ, cứ như vậy mặc kệ cô nàng này quang minh chính đại tìm hiểu tin tức của một người đàn ông khác hả?
Nhìn thấy ánh mắt của Tô Hàm, Mộc Phong cong cong khóe miệng, thật ra ban đầu trong lòng đã có chút không vui vì bị Thủy Duyệt xen vào, nhưng bây giờ Mộc Phong lại tò mò muốn xem Tô Hàm sẽ đối phó thế nào.
Nhìn biểu tình của Mộc Phong, Tô Hàm híp mắt lại, đột nhiên cười nói “Nghe Lôi Dực nói hai người đã đính hôn, không biết khi nào thì kết hôn, đến lúc đó nhất định phải phát thiếp mời cho tôi, tôi sẽ đưa quà chúc phúc.”
Nghe Tô Hàm mịt mờ phản kích, Mộc Phong nhíu mày, sau đó cười trả lời “Đến lúc đó nhất định sẽ báo cho cậu một tiếng.”
Nói xong quay đầu nhìn Thủy Duyệt, dịu dàng hỏi “Đúng không, Tiểu Duyệt?”
Tuy rất không cam lòng, nhưng nghe Mộc Phong trả lời, Thủy Duyệt vẫn gượng cười trả lời “Ừ.”
Tiểu tiện nhân, chẳng qua là đứa cô nhi không cha không mẹ, vận may được Hội Trưởng Hiệp Hội tinh sư nhận làm học trò mà muốn bám lấy Lôi Nghị?
Thủy Duyệt nghĩ rồi cúi đầu uống rượu, đáy mắt tất cả đều là ác ý, người đàn ông ấy nếu không thể là của tao, thì cũng phải người mày có thể mơ tưởng.
Tiễn bước Mộc Phong và Thủy Duyệt, Tô Hàm không khỏi hung hăng thở ra một hơi, hai người kia, một người thâm tàng bất lộ, một kẻ không có ý tốt, không ai là dễ đối phó.
Chẳng qua, hôm nay dù sao cũng là sân nhà của Tô Hàm, mới vừa tiễn bước Mộc Phong và Thủy Duyệt, đã có người lục tục tới đây mời rượu, Tô Hàm vẫn trước sau như một, không hề thu hồi nụ cười trên mặt một lần.
Mà mọi người sau khi giao tiếp qua lại với Tô Hàm đều âm thầm tán thưởng trong lòng, ban đầu cho rằng tuổi cậu còn nhỏ, tư chất có lẽ không tồi nhưng dù sao tuổi trẻ, tâm tính chắc chắn không mạnh mẽ gì. Nhưng không nghĩ tới, sau khi nói chuyện rồi mới phát hiện, đầu óc cậu cũng rất không đơn giản, ứng đối lễ phép, không thấy một chút bối rối, ngay cả nói chuyện cũng rất cẩn thận, khiến những kẻ muốn tìm hiểu dò xét chi tiết đều giết trở về.
Đuổi đi tốp người cuối cùng, Tô Hàm thở một hơi, nhìn Hứa Duệ cách đó không, thấy thầy còn đang giao lưu cùng những người hoặc là tộc trưởng, hoặc nhân sĩ có địa vị trong Liên Minh, Tô Hàm dứt khoát cầm ly rượu né tránh người khác đi ngoài.
Đứng ở sân thượng lầu hai, gió thổi lạnh, Tô Hàm để ly rượu sang một bên, duỗi thắt lưng làm biếng.
Thật là mệt quá, cảm giác thế này so với việc đánh dị thú một ngày còn mệt hơn.
Đáng tiếc, ông trời cũng không cho Tô Hàm thanh tĩnh lâu lắm.
Nhìn Tô Hàm đi ra ngoài, Lâm Tuấn vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện thấy thế do dự một chút, nhấc chân đi theo.
Mở cửa, xuất hiện dáng vẻ Tô Hàm tựa vào lan can sân thượng, vẻ mặt thích ý đập vào mắt Lâm Tuấn.
Dường như anh ta trước kia chưa từng gặp được một mặt như vậy của cậu, khi đó mặc dù cậu rất nhiệt tình với sinh hoạt của hai người, nhưng cậu vĩnh viễn bận rộn, vội vàng muốn kiếm tiền, còn muốn mua nhà.
Anh ta không phải chưa từng nói có thể đưa tiền cho cậu, hoặc giúp cậu giới thiệu một công việc tốt hơn, nhưng đều bị cậu từ chối.
Tô Hàm trước mắt vẻ mặt thoải mái, cả người tản mát sự tự tin này là lần đầu tiên Lâm Tuấn thấy, cho nên anh ta nhất thời ngây ngốc một chút.
Thật ra từ khi Lâm Tuấn vừa bước vào, Tô Hàm đã biết có người đến, kết quả đợi hồi lâu không thấy ai lên tiếng, Tô Hàm quay đầu nhìn thoáng, không nghĩ tới lại thấy một kẻ cậu không hề muốn gặp.
“Tại sao lại là anh?” Nhíu mày, Tô Hàm mở miệng.
“Anh nhìn thấy em ra ngoài một mình, nhịn không được mà đi theo em.” Nhìn Tô Hàm, ánh mắt Lâm Tuấn dịu dàng.
Nhưng tình ý trong mắt của anh ta chỉ khiến Tô Hàm cảm thấy ghê tởm, vẻ mặt này trong mắt cậu không khác gì khuôn mặt đã hại chết cậu, nhớ lại thật là giống nhau như đúc. Nhưng chỉ nhớ lại một chút, không phải áy náy.
Một lần nữa xoay người nhìn ra bên ngoài, Tô Hàm tùy ý hỏi “Sao không thấy vị hôn phu của anh tới?”
Nhanh chóng đến đây đem anh đi đi, anh ở trong này khiến tôi vướng mắt.
Lâm Tuấn nghe vậy trả lời “Thân thể của cậu ấy không thoải mái.”
Hình như từ sau khi tới Hiệp Hội tinh sư đăng kí xong tinh sư cấp trung, thì luôn đau đầu, đến bệnh viện kiểm tra cũng không kiểm tra được gì, sợ là vì đột phá lực tinh thần làm tổn thương đến các cơ quan thần kinh trong não, Tưởng Thược còn đặc biệt tìm một tinh sư có cấp bậc lực tinh thần cao nhìn một chút xem sao, nhưng cũng không phát hiện vấn đề gì.
Nghe Lâm Tuấn trả lời, Tô Hàm lãnh đạm “À” một tiếng, rồi không mở miệng nữa, chuyên tâm nhìn phong cảnh bên ngoài, hy vọng Lâm Tuấn biết khó mà tránh xa mình.
Nhưng hiển nhiên Tô Hàm đã đánh giá thấp độ dày da mặt của Lâm Tuấn, qua vài phút Lâm Tuấn vẫn không đi, đứng đó ánh mắt không dời Tô Hàm một giây.
Thật ra anh ta cũng biết mình không được hoan nghênh ở đây, nhưng anh ta lại không muốn đi, chỉ muốn lẳng lặng nhìn Tô Hàm, chỉ một chút thôi cũng tốt.
Tô Hàm bị nhìn mà tâm tình buồn bực, cuối cùng nhịn không được xoay người lại, muốn mở miệng đuổi người lại không nghĩ tới thấy Hứa Duệ đi ra.
“Thầy.” Tô Hàm cao hứng thét lên.
“Ừ.” Gật đầu, Hứa Duệ cười trả lời, “Không thấy con là thầy biết con nhất định đang trốn ở đây.”
Sau đó mới nhìn Lâm Tuấn “Lâm tiên sinh, cậu cũng ở nơi này à.”
Nghe xưng hô của Hứa Duệ, Lâm Tuấn có chút thụ sủng nhược kinh “Hội Trưởng Hứa.”
Gật đầu, Hứa Duệ biểu tình ôn hòa mở miệng “Tôi có một số việc muốn nói với Tiểu Hàm.”
Lâm Tuấn nghe xong vội vàng trả lời “Vậy tôi lập tức rời đi.”
Nhìn Lâm Tuấn cuối cùng cũng biến mất trước mí mắt mình, Tô Hàm không khỏi thở ra một hơi, không khí lại được tinh lọc rồi.
Hứa Duệ thấy thế không khỏi cười “Nếu chán ghét cậu ta như vậy, vì sao không trực tiếp đuổi đi.”
“Con cũng muốn lắm, nhưng dù sao anh ta cũng do thầy mời đến…”
Nghe Tô Hàm nói, Hứa Duệ nở nụ cười giải thích “Thầy biết con không thích cậu ta, nhưng Lâm gia một thời gian trước không biết đã xảy ra chuyện gì, lại leo lên làm thân với một trong bốn đại gia tộc là Thủy gia, hơn nữa còn được Thủy gia coi trọng, cho nên không mời cậu ta cũng không tốt lắm.”
Nghe Hứa Duệ nói, Tô Hàm ngược lại kinh ngạc một chút, Lâm Tuấn này rất có năng lực nhỉ, phải biết rằng bốn đại gia tộc không phải kẻ nào muốn nhập vào đều dễ dàng như vậy đâu.
Nhà Lâm Tuấn ở Thành Trung Tâm chẳng qua chỉ là một gia tộc hạng ba, có bản lĩnh gì mà lại có thể được Thủy gia xem trọng?
“Đúng rồi, vừa rồi con làm rất tốt, thầy rất vừa lòng.” Nhìn Tô Hàm cúi đầu tự hỏi, Hứa Duệ đột nhiên mở miệng nói.
“À…” Nghe mình được khen, Tô Hàm nhất thời có chút xấu hổ “Con chỉ sợ làm mất mặt thầy thôi.”
“Sao lại thế” Sờ đầu Tô Hàm, Hứa Duệ nói, “Con đã làm tốt lắm rồi.”
Trước đó ngay cả bản thân ông cũng chưa bao giờ nghĩ tới, Tô Hàm lại có thể giao tiếp với người ngoài giỏi như vậy, thế thì, mình cũng không cần lo lắng nữa, về sau mặc kệ là tiếp nhận Hiệp Hội tinh sư, hay xử lý những việc trong gia tộc của ba nó, nó đều sẽ làm rất tốt.
Sau khi bữa tiệc chấm dứt đã rất muộn rồi, cho nên về đến nhà Tô Hàm thấy đèn đã tắt cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Lôi Dực đi ngủ sớm.
Lại không nghĩ tới vừa mở cửa, Tô Hàm chuẩn bị đưa tay bật đèn lại bị một người đột nhiên kéo lấy, sau đó cả người bị đặt trên tường.
Tô Hàm đang muốn ra tay phản kích chợt nghe người trên thân mở miệng “Sao bây giờ mới về?”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Tô Hàm không khỏi ngạc nhiên “Lôi Nghị? Anh về khi nào vậy.”
Trả lời cậu là một nụ hôn thật sâu thật dài.
Nơi tổ chức bữa tiệc là nhà Hứa Duệ.
Đương nhiên không phải căn nhà Tô Hàm thường xuyên đến mà là một cái khác, rất lớn rất nhiều phòng, hoặc nói là biệt thự.
Bên trong trang hoàng xa hoa đến mức chói mù mắt Tô Hàm luôn, đây cũng là lần đầu tiên cậu biết được một tinh sư cao cấp rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Tô Hàm đưa đồ vật Vương Kha muốn cậu chuyển cho Hứa Duệ.
“Đây là…?” Nhìn đồ vật trong tay, trong nháy mắt Hứa Duệ nghi hoặc.
Tô Hàm nghe vậy hồi đáp “Đây là đồ ba Lôi Nghị, chú Vương muốn con giao cho thầy.”
Hứa Duệ nghe xong bỏ đồ vật vào trong không gian rồi hỏi “Vương Kha có nói thêm gì không?”
“À.” Nghĩ nghĩ, Tô Hàm nói, “Chú ấy nói mấy thứ này tuy có hiệu quả tốt hơn so với trước kia, những chỉ có thể trì hoãn thời gian ít nhất là hai lần mới tái phát một lần, tóm lại cũng không trị khỏi được tận gốc, nếu muốn giải quyết được vấn đề thì cầu phải đi tới đỉnh núi.”
Nói xong, Tô Hàm có chút lo lắng nhìn Hứa Duệ “Thầy, chú ấy nói như vậy có ý gì, thân thể thầy xảy ra vấn đề sao?”
Cái gì mà tái phát, không thể trị khỏi được tận gốc, nghe thế nào cũng thấy giống như những từ dùng để chỉ cái gì đó cần phải áp chế.
“Không sao.” Hứa Duệ nói xong lại muốn sờ đầu Tô Hàm, đột nhiên nghĩ đến một lát nữa bừa tiệc sẽ bắt đầu, nếu làm loạn đầu tóc lên sẽ không tốt.
Cho nên đổi thành vỗ vai cậu, sau đó mới nhìn lễ phục trên người Tô Hàm.
Ánh mắt A Diệp luôn tốt như vậy, lễ phục có đường viền hoa màu tím đan xen với màu lam nhạt, càng khiến Tô Hàm có tinh thần hơn, cũng xinh đẹp hơn, nhãn tinh sư cấp trung còn đặc biệt gắn ở phía trước.
“Thầy…” Thấy Hứa Duệ nhìn mình chằm chằm, Tô Hàm không khỏi có chút xấu hổ.
“Đi thôi.” Cười cười, Hứa Duệ dắt tay Tô Hàm, “Chúng ta ra ngoài nào.”
Bị một người đàn ông như Hứa Duệ dắt đi, không biết vì sao Tô Hàm lại không hề có cảm giác quái lạ, cánh tay kia khiến cậu có cảm giác giống như người thân của cậu.
“Thầy, Chủ Tịch chú ấy… Không đến à?” sau khi ra cửa, ma xui quỷ khiến thế nào Tô Hàm hỏi một câu.
Hứa Duệ nghe vậy cong cong môi, quay đầu đáp “Hôm nay cậu ấy có việc không thể tham gia được, nhưng cậu ấy nói nhờ thầy chúc mừng con, còn nói có thời gian sẽ ăn cơm cùng nhau.”
Sau đó, buông tay Tô Hàm ra đẩy cửa lớn.
Bên kia cánh cửa ấy là phòng khách của biệt thự, cũng là địa điểm diễn ra bữa tiệc, tất cả đều được chuẩn bị tốt, khách mời cũng cơ bản đã đến đủ.
Nhìn một thiếu niên bước theo sau Hứa Duệ, nhất thời ánh mắt mọi người đều tập trung vào cậu thiếu niên ấy.
Vì liên quan đến Hứa Duệ, nên trong giới tinh sư Tô Hàm đã rất có danh tiếng, nhưng người từng gặp mặt cậu lại không tính là nhiều, lúc này, khi thấy được khuôn mặt của cậu, tất cả mọi người có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới cậu lại còn trẻ như vậy, căn bản vẫn là một thiếu niên nhỉ, tư chất thoạt nhìn còn tốt hơn Lôi Dực, mọi người cũng không xem nhẹ nhãn trước tinh sư cấp trung trên ngực cậu.
Dẫn Tô Hàm đến đài chủ trì, Hứa Duệ cười nói “Cám ơn mọi người đã tới đây tham dự bữa tiệc hôm nay, đây là học trò của tôi Tô Hàm, về sau còn phải nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Tuy không giới thiệu quá nhiều, chỉ đơn giản nói mấy câu, nhưng người ở đây ai cũng biết, từ nay về sau, trong tầng cao của Liên Minh lại nhiều thêm một quý nhân(1).
(1) Quý nhân: Người có quyền có thế, cần phai nịnh nọt.
Đến bây giờ Hứa Duệ vẫn chưa kết hôn, tuy Lôi Dực cũng là học trò của Hứa Duệ, nhưng vì nguyên nhân thân phận, sẽ không có khả năng biểu hiện quá thân mật, hiện nay Hứa Duệ lại gióng trống khua chiêng giới thiệu Tô Hàm cho mọi người, địa vị Tô Hàm ở trong lòng Hứa Duệ như thế mào, người ở đây rất rõ ràng.
Đơn giản giới thiệu xong, Hứa Duệ bắt đầu mang Tô Hàm đi làm quen với một số người có địa vị trong Liên Minh. Mà vị đầu tiên chính là bà chủ đương nhiệm nhà họ Lôi, ba Lôi Nghị và Lôi Dực, Vương Kha.
“Đã lâu không gặp, Lôi phu nhân, đây là học trò nhỏ của tôi Tô Hàm.”
Trong nháy mắt Tô Hàm nhìn thấy rõ ràng khóe miệng Vương Kha rút một cái khi nghe Hứa Duệ xưng hô mình là Lôi phu nhân.
“Ngày hôm qua tiểu tử kia đã liên hệ với cháu chưa.” Không để ý đến Hứa Duệ, Vương Kha trực tiếp cười hỏi Tô Hàm.
Biết Vương Kha đang nói Lôi Nghị, Tô Hàm cười gật đầu “Vâng.”
Nhìn Tô Hàm gật đầu, Vương Kha dường như khẽ nở nụ cười “Tiểu tử kia sau khi sửa xong thẻ thân phận, ngay cả chú đây là ba nó, nó cũng không thèm liên lạc mà lại liên lạc với cháu đầu tiên, có vợ rồi quên mất ba, cũng chỉ có mình nó.”
Nghe Vương Kha đề cập đến chuyện này ngay trước mặt thầy, Tô Hàm không khỏi xấu hổ.
“Được rồi, uống rượu của cậu đi, tôi đi trước giới thiệu Tiểu Hàm với những người khác.” Hứa Duệ nói xong, thuận tay lấy một ly rượu từ cái khay của bồi bán bên cạnh nhét vào trong tay Vương Kha.
Cầm ly rượu lay động một chút, Vương Kha nghĩ thầm, giám gọi tôi là Lôi phu nhân?
Tôi rất ngạc nhiên, chờ khi con của cậu gả cho con của tôi xong, thì nó sẽ gọi cậu ta là gì đây.
Bọn họ cũng không biết, cảnh tượng này dừng ở trong mắt người có tâm, càng thêm khẳng định Hứa Duệ đã đứng về phái Lôi gia, không thấy Tô Hàm thân thiết với bà chủ nhà họ Lôi như vậy sao, dáng vẻ của hai người hoàn toàn không giống như người mới gặp mặt lần đầu.
Lại mang Tô Hàm đi làm quen vài nhân vật cấp bậc ông chủ bà chủ xong, Hứa Duệ để Tô Hàm có không gian riêng một mình.
Tuy thân phận Tô Hàm trong giới thượng lưu một ngày đã lên tận trời, nhưng dù sao tuổi cậu còn trẻ, mà người trẻ tuổi thì luôn dễ dàng kết bạn với một số người trẻ tuổi khác. Vị khách đầu tiên đến gần Tô Hàm, chính là người cậu đã gặp mặt hai lần, Mộc Phong.
“Chúc mừng nha.” nâng ly rượu, Mộc Phong cười mở miệng.
Tuy vì quan hệ với Lôi Dực, nên Tô Hàm có chút phòng bị với Mộc Phong, nhưng trên mặt cậu cũng không thể hiện gì, ngược lại có chút rụt rè mở miệng “Cám ơn.”
Mộc Phong nghe vậy nhíu mày “Điều tôi muốn chúc mừng cậu là cậu đã thành công sinh ra người thừa kế cho Lôi gia, mà không phải chuyện cậu được Hội Trưởng Hứa nhận làm học trò.”
Nghe Mộc Phong nói, mặt cậu cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, quả nhiên lần trước anh ta cố ý nói chuyện dị năng của Lôi gia với mình.
Nhìn Tô Hàm không phản bác lời mình, Mộc Phong nâng ly rượu đặt bên miệng uống một ngụm, để che dấu tia sáng trong mắt, không phủ nhận sao, xem ra chuyện kia là thật. Nếu như vậy, hành động của mình với Lôi gia phải đổi thành một phương thức khác rồi.
Sau khi quyết định, nụ cười trên mặt Mộc Phong càng thêm sáng lạn, muốn tái tán gẫu với Tô Hàm thêm một chút, gia tăng tình cảm với nhau. Nhưng không nghĩ rằng chưa kịp mở miệng, đã bị một người đánh gãy.
Bước từng bước ưu nhã đến bên cạnh Mộc Phong, sau đó vươn tay nắm lấy cánh tay Mộc Phong, Thủy Duyệt dịu dàng nói “Không nói một tiếng đã đi, thì ra là tới gặp học trò mới của Hội Trưởng Hứa à.”
Sau khi nói xong với Mộc Phong, Thủy Duyệt quay đầu nhìn về phía Tô Hàm “Cậu còn nhớ tôi chứ, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở Dị Thú Trân.”
Tô Hàm nghe vậy gật đầu, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ, người phụ nữ này, không phải người muốn leo lên giường Lôi Nghị không thành, cuối cùng lại khiến ‘Tô Hàm’ mang thai con của Lôi Nghị sao?
Cô ta tới nơi này làm gì? Nhìn Thủy Duyệt đứng trước mặt cười nói chuyện với mình, Tô Hàm không khỏi suy đoán.
“Đúng rồi, nghe nói bây giờ cậu đang ở nhà Lôi Nghị?” Đơn giản hàn huyên vài câu, Thủy Duyệt giả vờ không thèm để ý hỏi.
“Ừ.” Gật đầu trả lời vấn đề của Thủy Duyệt, Tô Hàm cảm thấy mình đã hiểu, thì ra đến tìm hiểu tình địch.
Lay động ly rượu, Thủy Duyệt tiếp tục hỏi “Vậy hai người có quan hệ như thế nào? Bạn bè, người yêu? Hay là vì không có chỗ ở nên tạm thời ở lại nhà anh ấy?”
Nghe Thủy Duyệt nói, Tô Hàm có chút không vui, mấy vấn đề này có phải đã vượt qua bình thường rồi không.
Nâng mắt, nhìn về phía Mộc Phong vẫn ung dung đứng một bên, Tô Hàm thầm nghĩ, tốt xấu gì cũng vị hôn thê của mình, cho dù không thích cũng không giả vờ giả vịt một tí chứ, cứ như vậy mặc kệ cô nàng này quang minh chính đại tìm hiểu tin tức của một người đàn ông khác hả?
Nhìn thấy ánh mắt của Tô Hàm, Mộc Phong cong cong khóe miệng, thật ra ban đầu trong lòng đã có chút không vui vì bị Thủy Duyệt xen vào, nhưng bây giờ Mộc Phong lại tò mò muốn xem Tô Hàm sẽ đối phó thế nào.
Nhìn biểu tình của Mộc Phong, Tô Hàm híp mắt lại, đột nhiên cười nói “Nghe Lôi Dực nói hai người đã đính hôn, không biết khi nào thì kết hôn, đến lúc đó nhất định phải phát thiếp mời cho tôi, tôi sẽ đưa quà chúc phúc.”
Nghe Tô Hàm mịt mờ phản kích, Mộc Phong nhíu mày, sau đó cười trả lời “Đến lúc đó nhất định sẽ báo cho cậu một tiếng.”
Nói xong quay đầu nhìn Thủy Duyệt, dịu dàng hỏi “Đúng không, Tiểu Duyệt?”
Tuy rất không cam lòng, nhưng nghe Mộc Phong trả lời, Thủy Duyệt vẫn gượng cười trả lời “Ừ.”
Tiểu tiện nhân, chẳng qua là đứa cô nhi không cha không mẹ, vận may được Hội Trưởng Hiệp Hội tinh sư nhận làm học trò mà muốn bám lấy Lôi Nghị?
Thủy Duyệt nghĩ rồi cúi đầu uống rượu, đáy mắt tất cả đều là ác ý, người đàn ông ấy nếu không thể là của tao, thì cũng phải người mày có thể mơ tưởng.
Tiễn bước Mộc Phong và Thủy Duyệt, Tô Hàm không khỏi hung hăng thở ra một hơi, hai người kia, một người thâm tàng bất lộ, một kẻ không có ý tốt, không ai là dễ đối phó.
Chẳng qua, hôm nay dù sao cũng là sân nhà của Tô Hàm, mới vừa tiễn bước Mộc Phong và Thủy Duyệt, đã có người lục tục tới đây mời rượu, Tô Hàm vẫn trước sau như một, không hề thu hồi nụ cười trên mặt một lần.
Mà mọi người sau khi giao tiếp qua lại với Tô Hàm đều âm thầm tán thưởng trong lòng, ban đầu cho rằng tuổi cậu còn nhỏ, tư chất có lẽ không tồi nhưng dù sao tuổi trẻ, tâm tính chắc chắn không mạnh mẽ gì. Nhưng không nghĩ tới, sau khi nói chuyện rồi mới phát hiện, đầu óc cậu cũng rất không đơn giản, ứng đối lễ phép, không thấy một chút bối rối, ngay cả nói chuyện cũng rất cẩn thận, khiến những kẻ muốn tìm hiểu dò xét chi tiết đều giết trở về.
Đuổi đi tốp người cuối cùng, Tô Hàm thở một hơi, nhìn Hứa Duệ cách đó không, thấy thầy còn đang giao lưu cùng những người hoặc là tộc trưởng, hoặc nhân sĩ có địa vị trong Liên Minh, Tô Hàm dứt khoát cầm ly rượu né tránh người khác đi ngoài.
Đứng ở sân thượng lầu hai, gió thổi lạnh, Tô Hàm để ly rượu sang một bên, duỗi thắt lưng làm biếng.
Thật là mệt quá, cảm giác thế này so với việc đánh dị thú một ngày còn mệt hơn.
Đáng tiếc, ông trời cũng không cho Tô Hàm thanh tĩnh lâu lắm.
Nhìn Tô Hàm đi ra ngoài, Lâm Tuấn vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện thấy thế do dự một chút, nhấc chân đi theo.
Mở cửa, xuất hiện dáng vẻ Tô Hàm tựa vào lan can sân thượng, vẻ mặt thích ý đập vào mắt Lâm Tuấn.
Dường như anh ta trước kia chưa từng gặp được một mặt như vậy của cậu, khi đó mặc dù cậu rất nhiệt tình với sinh hoạt của hai người, nhưng cậu vĩnh viễn bận rộn, vội vàng muốn kiếm tiền, còn muốn mua nhà.
Anh ta không phải chưa từng nói có thể đưa tiền cho cậu, hoặc giúp cậu giới thiệu một công việc tốt hơn, nhưng đều bị cậu từ chối.
Tô Hàm trước mắt vẻ mặt thoải mái, cả người tản mát sự tự tin này là lần đầu tiên Lâm Tuấn thấy, cho nên anh ta nhất thời ngây ngốc một chút.
Thật ra từ khi Lâm Tuấn vừa bước vào, Tô Hàm đã biết có người đến, kết quả đợi hồi lâu không thấy ai lên tiếng, Tô Hàm quay đầu nhìn thoáng, không nghĩ tới lại thấy một kẻ cậu không hề muốn gặp.
“Tại sao lại là anh?” Nhíu mày, Tô Hàm mở miệng.
“Anh nhìn thấy em ra ngoài một mình, nhịn không được mà đi theo em.” Nhìn Tô Hàm, ánh mắt Lâm Tuấn dịu dàng.
Nhưng tình ý trong mắt của anh ta chỉ khiến Tô Hàm cảm thấy ghê tởm, vẻ mặt này trong mắt cậu không khác gì khuôn mặt đã hại chết cậu, nhớ lại thật là giống nhau như đúc. Nhưng chỉ nhớ lại một chút, không phải áy náy.
Một lần nữa xoay người nhìn ra bên ngoài, Tô Hàm tùy ý hỏi “Sao không thấy vị hôn phu của anh tới?”
Nhanh chóng đến đây đem anh đi đi, anh ở trong này khiến tôi vướng mắt.
Lâm Tuấn nghe vậy trả lời “Thân thể của cậu ấy không thoải mái.”
Hình như từ sau khi tới Hiệp Hội tinh sư đăng kí xong tinh sư cấp trung, thì luôn đau đầu, đến bệnh viện kiểm tra cũng không kiểm tra được gì, sợ là vì đột phá lực tinh thần làm tổn thương đến các cơ quan thần kinh trong não, Tưởng Thược còn đặc biệt tìm một tinh sư có cấp bậc lực tinh thần cao nhìn một chút xem sao, nhưng cũng không phát hiện vấn đề gì.
Nghe Lâm Tuấn trả lời, Tô Hàm lãnh đạm “À” một tiếng, rồi không mở miệng nữa, chuyên tâm nhìn phong cảnh bên ngoài, hy vọng Lâm Tuấn biết khó mà tránh xa mình.
Nhưng hiển nhiên Tô Hàm đã đánh giá thấp độ dày da mặt của Lâm Tuấn, qua vài phút Lâm Tuấn vẫn không đi, đứng đó ánh mắt không dời Tô Hàm một giây.
Thật ra anh ta cũng biết mình không được hoan nghênh ở đây, nhưng anh ta lại không muốn đi, chỉ muốn lẳng lặng nhìn Tô Hàm, chỉ một chút thôi cũng tốt.
Tô Hàm bị nhìn mà tâm tình buồn bực, cuối cùng nhịn không được xoay người lại, muốn mở miệng đuổi người lại không nghĩ tới thấy Hứa Duệ đi ra.
“Thầy.” Tô Hàm cao hứng thét lên.
“Ừ.” Gật đầu, Hứa Duệ cười trả lời, “Không thấy con là thầy biết con nhất định đang trốn ở đây.”
Sau đó mới nhìn Lâm Tuấn “Lâm tiên sinh, cậu cũng ở nơi này à.”
Nghe xưng hô của Hứa Duệ, Lâm Tuấn có chút thụ sủng nhược kinh “Hội Trưởng Hứa.”
Gật đầu, Hứa Duệ biểu tình ôn hòa mở miệng “Tôi có một số việc muốn nói với Tiểu Hàm.”
Lâm Tuấn nghe xong vội vàng trả lời “Vậy tôi lập tức rời đi.”
Nhìn Lâm Tuấn cuối cùng cũng biến mất trước mí mắt mình, Tô Hàm không khỏi thở ra một hơi, không khí lại được tinh lọc rồi.
Hứa Duệ thấy thế không khỏi cười “Nếu chán ghét cậu ta như vậy, vì sao không trực tiếp đuổi đi.”
“Con cũng muốn lắm, nhưng dù sao anh ta cũng do thầy mời đến…”
Nghe Tô Hàm nói, Hứa Duệ nở nụ cười giải thích “Thầy biết con không thích cậu ta, nhưng Lâm gia một thời gian trước không biết đã xảy ra chuyện gì, lại leo lên làm thân với một trong bốn đại gia tộc là Thủy gia, hơn nữa còn được Thủy gia coi trọng, cho nên không mời cậu ta cũng không tốt lắm.”
Nghe Hứa Duệ nói, Tô Hàm ngược lại kinh ngạc một chút, Lâm Tuấn này rất có năng lực nhỉ, phải biết rằng bốn đại gia tộc không phải kẻ nào muốn nhập vào đều dễ dàng như vậy đâu.
Nhà Lâm Tuấn ở Thành Trung Tâm chẳng qua chỉ là một gia tộc hạng ba, có bản lĩnh gì mà lại có thể được Thủy gia xem trọng?
“Đúng rồi, vừa rồi con làm rất tốt, thầy rất vừa lòng.” Nhìn Tô Hàm cúi đầu tự hỏi, Hứa Duệ đột nhiên mở miệng nói.
“À…” Nghe mình được khen, Tô Hàm nhất thời có chút xấu hổ “Con chỉ sợ làm mất mặt thầy thôi.”
“Sao lại thế” Sờ đầu Tô Hàm, Hứa Duệ nói, “Con đã làm tốt lắm rồi.”
Trước đó ngay cả bản thân ông cũng chưa bao giờ nghĩ tới, Tô Hàm lại có thể giao tiếp với người ngoài giỏi như vậy, thế thì, mình cũng không cần lo lắng nữa, về sau mặc kệ là tiếp nhận Hiệp Hội tinh sư, hay xử lý những việc trong gia tộc của ba nó, nó đều sẽ làm rất tốt.
Sau khi bữa tiệc chấm dứt đã rất muộn rồi, cho nên về đến nhà Tô Hàm thấy đèn đã tắt cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Lôi Dực đi ngủ sớm.
Lại không nghĩ tới vừa mở cửa, Tô Hàm chuẩn bị đưa tay bật đèn lại bị một người đột nhiên kéo lấy, sau đó cả người bị đặt trên tường.
Tô Hàm đang muốn ra tay phản kích chợt nghe người trên thân mở miệng “Sao bây giờ mới về?”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Tô Hàm không khỏi ngạc nhiên “Lôi Nghị? Anh về khi nào vậy.”
Trả lời cậu là một nụ hôn thật sâu thật dài.
/80
|