Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư

Chương 45 - Bị Thương

/80


Edit & Beta: *Hoa Cúc*

Nhìn khuôn mặt Lôi Nghị xuất hiện trong video, tuy bên ngoài Tô Hàm cố gắng làm bộ như bình thường, nhưng trong lòng lại vui sướng không thôi.

“Tô Hàm.” Lôi Nghị mở miệng, giọng điệu vẫn trước sau như một không chút phập phồng, nhưng Tô Hàm lại kỳ dị nghe ra sự quan tâm từ bên trong… Còn có nhớ nhung.

“Ừ.” Đầu tiên là gật đầu, Tô Hàm mới làm bộ vô ý hỏi, “Lôi Nghị, mấy ngày nay sao không liên lạc được với anh, gặp được chuyện gì nguy hiểm à?”

“Không, chỉ là lần trước trong lúc hành động không cẩn thận làm hỏng thẻ thân phận, nên mới không có cách nào liên lạc.” Lôi Nghị bình thản giải thích, “Chẳng qua vừa rồi đã sửa xong, anh dùng thời gian sớm nhất liên lạc với em.”

Nghe giọng điệu Lôi Nghị như bâng quơ rất nhẹ nhàng, như đúng là chỉ không cẩn thận làm hỏng thẻ thôi, nhưng Tô Hàm nhìn qua video thấy đáy mắt Lôi Nghị rõ ràng rất mỏi mệt, cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như anh nói.

Xem nhẹ một chút vui vẻ khó hiểu trong lòng khi nghe Lôi Nghị nói liên lạc với mình trong thời gian sớm nhất, Tô Hàm cau mày, hoài nghi hỏi “Đúng là không cẩn thận làm hỏng thẻ thôi sao?”

“Ừ.” Gật đầu, Lôi Nghị nói, “Em đừng lo lắng, anh không sao.”

Nghe Lôi Nghị nói, Tô Hàm há miệng thở dốc, muốn nói tôi không lo lắng, nhưng lại cảm thấy nói như vậy dường như hơi ngạo kiều, liền nói sang chuyện khác “Nghe Lôi Dực nói, lần này anh đi là vì Thú Triều?”

“Ừ, nhưng mọi chuyện đã giải quyết gần hết rồi.” Lôi Nghị nói xong suy nghĩ một chút, lại mở miệng, “Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì có thể ngày kia anh sẽ về.”

Ngày kia? Mày Tô Hàm nhăn chặt, đó không phải ngày thầy muốn tuyên bố mình trở thành học trò hay sao.

“Nếu không có chuyện gì anh treo máy.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị nói.

“À…” Tô Hàm nghe vậy sửng sốt, sau đó nói, “Vậy anh cẩn thận một chút… Đừng như vài ngày trước đó, không liên lạc được.” Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu, “Tôi sẽ lo lắng.”

Lôi Nghị nghe xong, trong con mắt nhiều hơn một độ ấm “Ừ, em ở nhà cũng cẩn thận một chút, gần đây không khí ở Thành Trung Tâm cũng không tốt lắm.”

Dặn dò xong một câu cuối cùng, Lôi Nghị cắt đứt trò chuyện.

Nhìn thẻ thân phận trống không, Tô Hàm đột nhiên có chút hoài nghi, Lôi Nghị đúng thật là đang theo đuổi mình? Vì sao mỗi lần trò chuyện đều kết thúc nhanh như vậy.

Chẳng lẽ sẽ nói ít một chút thì khác biệt à? Tô Hàm phiết miệng nghĩ thầm, mỗi lần liên hệ đều giống như đơn giản báo bình an với mình xong thì treo.

Chẳng qua biết Lôi Nghị không sao, tâm tình Tô Hàm thoải mái hơn rất nhiều so với bất kỳ thời điểm nào trước đó. Dù sao mặc kệ người khác nói những gì, Lôi Nghị không sao hay anh ấy mạnh như thế nào, cũng không bằng chính mình tận mắt nhìn thấy người thật.

Về phần Lôi Nghị nó gần đây không khí Thành Trung Tâm không được tốt lắm, cậu cũng biết, tuy trạng thái hiện nay của cậu có chút trạch(1), trên cơ bản không ở trong nhà thì tới Hiệp Hội tinh sư và nhà của thầy, ba nơi lại cùng một đường, nhưng cậu vẫn nghe được một ít từ Lôi Dực.

(1) Trạch: không ra khỏi nhà = trạch nam.

Hình như lần đó Lôi Nghị gặp nạn, chuyện người khác dùng dị năng thuấn dị cứu anh bị bại lộ, tuy không điều tra ra được cụ thể người kia là ai, nhưng mình cũng là một người có dị năng thuấn dị nên cẩn thận một chút cũng không sai.

Chuyển hóa thú hạch một lát, lại ôm con trai đi tắm rửa, Tô Hàm ngủ mất.

***

“Lão đại, anh gặp được chuyện tốt hả?” Sở Viêm tiến vào báo cáo nhìn miệng Lôi Nghị chưa kịp thu hồi ý cười, ngẩn ngơ hỏi.

Mình không nhìn lầm chứ, trên mặt khối băng còn hơn mặt Lãnh Liệt của lão đại thế mà lại xuất hiện một nụ cười, mà còn cười dịu dàng như thế nữa.

Không để ý đến vấn đề của Sở Viêm, Lôi Nghị nhìn lại, hỏi “Lãnh Liệt bị thương thế nào?” Trong giọng nói khó có được mang theo một chút quan tâm.

Tuy cuối cùng, bọn họ vẫn thành công rút lui an toàn từ công kích của con dị thú kia, nhưng trong số họ Lãnh Liệt bị thương không nhẹ.

Ba trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh anh, Sở Viêm, Lãnh Liệt, Nguyễn Linh đã đi theo Lôi Nghị từ khi anh vẫn còn là một học sinh, khác với những người được Lôi gia bồi dưỡng từ nhỏ để trợ giúp Lôi Nghị, ba người bọn họ vì kính trọng thực lực của Lôi Nghị nên chủ động đầu quân cho anh.

Hơn nữa vì năng lực của cả ba không tệ lắm, nên rất được Lôi Nghị coi trọng, nói họ như anh em của mình cũng không đủ.

Ba người ai cũng có sở trường riêng, như Lãnh Liệt có dị năng hệ băng hiếm thấy, cấp bậc dị năng ngang với Lôi Nghị, là dị năng cấp 7, xem như một nhân viên chiến đấu cực mạnh, tính cách lãnh tĩnh, cứng cỏi.

Sở Viêm, tuy nhìn bề ngoài hơi tùy tiện một chút, nhưng đầu óc lại cực kỳ linh hoạt, khi đối địch, mặc kệ đối thủ là người hay dị thú, đều có thể trong thời gian nhanh nhất tính toán phương án chiến đấu tốt nhất, hơn nữa bản thân còn là một dị năng hệ hỏa cấp 6.

Trong ba người cô gái duy nhất – Nguyễn Linh lại có dị năng hệ trị liệu cấp 6, xem như một nhân viên hậu cần chữa bệnh và chăm sóc, hơn nữa một thời gian dài vừa qua có xu hướng làm bác sĩ. Khác với sự hứng thú của Lôi Dực, Nguyễn Linh là dị năng hệ trị liệu, nên cô nghiên cứu y học cực kỳ thấu đáo, thêm chuyên môn của dị năng, chỉ cần còn dư một hơi thở thì qua tay cô đều có thể nhanh chóng khỏi hẳn.

Bởi vì năng lực của bản thân họ, lúc trước khi Lôi Nghị lựa chọn tiến vào quân đội, đã đem theo họ bên cạnh, giữa họ có sự ăn ý đã không thể đơn giản dùng quan hệ cấp bậc để hình dung.

Cho nên, lần này trong lúc đối chiến với dị thú Lãnh Liệt không cẩn thận bị thương, Lôi Nghị luôn rất quan tâm, chỉ sợ cấp dưới đắc lực của mình xảy ra chuyện.

Nghe lão đại nói, ánh mắt Sở Viêm đạm buồn “Nguyễn Linh đã giúp cậu ấy dùng dị năng trị liệu, cũng dùng thuốc rồi, bây giờ thoát khỏi nguy hiểm rồi có lẽ đang ngủ.”

Thật ra lần này, Lãnh Liệt sở dĩ bị thương, mình chịu một phần trách nhiệm rất lớn, đầu tiên là mình đánh giá thấp thực lực của dị thú kia, thật không ngờ dị thú kia lại là song hệ dị hiếm thấy, ngoại trừ bị khắc chế bởi dị năng hệ điện của Lôi Nghị, nó còn có được dị năng hệ thủy.

Nếu tách ra, thì hai loại dị năng này sẽ bị dị năng biến dị hệ lôi của Lôi Nghị và dị năng hệ băng của Lãnh Liệt khắc chế, nhưng khi này hai loại dị năng cùng tồn tại trên một con dị thú, thì ưu thế bai bên lập tức thay đổi.

Dù sao, nước, dẫn điện.

Bởi vì Sở Viêm đánh giá thấp năng lực của dị thú, nên cậu đã lập phương án tác chiến nhằm vào dị thú đó, tự nhiên bị phản tác dụng, cũng suýt chút nữa khiến Lãnh Liệt bỏ mạng.

Hơn nữa…

Trong con ngươi Sở Viêm dần hiện lên một tia khổ sở, càng không nói đến Lãnh Liệt là vì cứu mình mới bị thương.

Nghĩ đến ngày đó, người đàn ông kia không chút do dự chắn trước mặt mình, trong lòng Sở Viêm phức tạp nói không nên lời, Sở Viêm vốn cho rằng, người đó phải chán ghét hoặc khinh thường mình. Vì bình thường người kia luôn theo sau mình mắng mình ngu ngốc, bây giờ mới biết không phải vậy.

Đúng ra chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Sở Viêm, bởi vì dị thú có dị năng song hệ rất ít thấy, quý hiếm đến trình độ hoàn toàn có thể so với người tu luyện lực tinh thần cấp mười hai, ai biết lần này bọn Lôi Nghị lại cố tình gặp gỡ nó.

Bây giờ bọn họ nên cảm thấy may mắn, vì dị thú họ vừa gặp được chưa đạt tới cấp mười hai, nếu không sẽ càng khó đối phó.

Nghe Sở Viêm nói, Lôi Nghị nhất thời yên lòng, dù sao người đã theo mình thật lâu, cũng có tình cảm, Lôi Nghị không hy vọng Lãnh Liệt gặp chuyện, bây giờ nghe nói đã thoát khỏi nguy hiểm, cũng thở ra một hơi.

“Ừ, để cậu ấy nghỉ ngơi vài ngày cho tốt, ngày mai tác chiến với dị thú, không cần cậu ấy đi.”

Sở Viêm nghe vậy gật đầu, dừng một chút, còn nói thêm “Lão đại, cánh tay anh bị thương, thật sự không cần Nguyễn Linh giúp anh dùng dị năng trị liệu một chút sao?”

Không sai, trong chiến dịch này, không chỉ Lãnh Liệt trọng thương, mà ngay cả người cực mạnh trong bọn họ là Lôi Nghị cũng không thể may mắn thoát khỏi, chẳng qua Lôi Nghị chỉ bị thương ngoài da thôi.

Nhưng không biết vì sao lão đại không cho Nguyễn Linh dùng dị năng trị thương giúp mình, rõ ràng dùng dị năng là có thể mau chóng khép lại.

“Không cần.” Lôi Nghị nghe vậy từ chối.

Nghe Lôi Nghị từ chối, Sở Viêm tuy không có cách nào khác, nhưng cũng không khuyên nữa, ngược lại chuyên tâm báo cáo phương án tác chiến mới cho Lôi Nghị, nếu vì cảm thương cho chiến hữu thì phải giác ngộ từ đó.

Sau nửa giờ, Lôi Nghị gật đầu với kế hoạch tác chiến của Sở Viêm.

Khác hẳn với lần trước, lần này nhằm vào dị thú song hệ kia, Sở Viêm đều làm phương án ứng phó rất tốt, không giết chết nó thì không thể bỏ qua được.

Nhìn Lôi Nghị gật đầu, Sở Viêm thu hồi kế hoạch tác chiến “Tôi đi xuống trước.”

“Ừ.” Lôi Nghị gật đầu, sau đó nói, “Khi cậu đi thăm Lãnh Liệt nhớ nói cho cậu ấy biết, chuyện con dị thú kia, để cậu ấy đứng nghĩ nhiều, chuyên tâm dưỡng thương là được.”

Nghe Lôi Nghị lại một lần nữa quan tâm vết thương của Lãnh Liệt, Sở Viêm có chút cảm động, cho tới bây giờ Sở Viêm cũng biết, Lôi Nghị không chỉ xem họ như cấp dưới mà giống như anh em.

Sau khi Sở Viêm đi, thân thể Lôi Nghị nghiêng ra sau, tựa vào lưng ghế, vươn tay xoa ấn đường, dị thú lần này thế mà mạnh đến mức vượt quá dự liệu của họ.

Ban đầu anh nhận nhiệm vụ, tới bên ngoài Thú Lâm thăm dò sau đó phát hiện, lần này công kích con người có tổng cộng bốn dị thú, trước đó bọn họ đã giải quyết được ba con.

Nhưng thật không ngờ, khi đối phó con cuối cùng, lại đá phải miếng sắt cứng, không chỉ tiêu diệt thất bại mà còn thiếu chút nữa khiến Lãnh Liệt bỏ mạng. Cũng làm cho nhiệm vụ vốn đã có thể hoàn thành xong vài ngày trước lại kéo dài đến hiện tại.

Về phần thẻ thân phận của anh, trước đó khi tác chiến với dị thú đúng là không cẩn thận làm hỏng, điểm này anh ngược lại không lừa Tô Hàm, hơn nữa vì sợ cậu lo lắng, nên ngày đầu tiên sau khi lấy được thẻ thân phận mới, lập tức liên lạc với cậu.

Chẳng qua, anh che giấu chuyện mình bị thương, còn có chuyện dị thú song hệ kia.

Hy vọng ngày mai tác chiến có thể thuận lợi một chút, lại một lần nữa xoa ấn đường, Lôi Nghị nghĩ, anh đã đồng ý với Tô Hàm ngay kia anh sẽ về.

Ngồi trên ghế một lát, Lôi Nghị gọi vào thẻ thân phận của Lôi Trung.

Sau khi Lôi Trung cùng mình đến nơi này, anh lập tức phái cậu ta đến vùng đất bị lưu đày.

Bởi vì có lẽ chỉ còn nửa năm nữa Thú Triều sẽ bắt đầu, là phòng tuyến đầu tiên của Liên Minh, vùng đất bị lưu đày có vẻ càng quan trọng hơn.

Lần này, anh phái Lôi Trung đi, là hy vọng cậu ta có thể thuyết phục được những thế lực ở đó có thể tham gia tác chiến với anh khi Thú Triều đến.

Nếu không có chuyện gi ngoài ý muốn thì hầu như mỗi một lần Thú Triều đến nhân viên tác chiến chủ yếu, đều do Lôi gia đảm nhiệm, đó cũng là lý do vì sao, qua từng ấy năm, địa vị Lôi gia luôn đều ẩn ẩn đứng trên ba gia tộc khác.

Mà Lôi Trung ở nơi đó mười năm, quen thuộc nơi đó không thua gì Thành Trung Tâm, hơn nữa dị năng lại cao, có thể đè ép được, cho nên lúc ấy anh mới phái Lôi Trung đến nơi đó.

Vừa tiếp xúc với video, Lôi Trung đã xuất hiện ở trong video, vẫn biểu tình hiền hòa mộc mạc ấy “Đại thiếu gia.”

“Ừ.” Gật đầu, Lôi Nghị nói, “Kết quả thế nào?”

“Bây giờ Trấn Biên Thành tổng cộng có ba thế lực lớn, trong đó một nhà đã đồng ý, đến lúc đó sẽ dốc toàn lực phối hợp với đại thiếu gia, giảm bớt thương vong, chẳng qua hai nhà khác lại từ chối.”

“Lý do?” Nhíu mày, Lôi Nghị hỏi.

Dựa theo tình huống trước kia, bọn họ có lẽ sẽ đồng ý mới đúng, bởi vì nguyên nhân địa lý, Thú Triều một khi bùng nổ, vùng đất bị lưu đày chính là nơi đứng mũi chịu sào, hơn nữa nơi đó đại bộ phận người dị năng đều do phạm tội mới bị đưa đến đây, nếu không có cống hiến đặc biệt lớn, thì cơ bản cả đời không có khả năng rời khỏi nơi này.

Cho nên vì tính mạng mình, cũng vì lập công khi Thú Triều đến có thể giúp mình thoát tội trở về Thành Trung Tâm, nên mỗi lần Thú Triều đến bọn họ đều sẽ đống ý.

Thế nào mà lần này…

“Không biết, chẳng qua tôi ẩn ẩn có cảm giác, sau lưng bọn họ, dường như đều có những thế lực khác.” Nghĩ nghĩ, Lôi Trung trả lời.

“Những thứ thế lực khác?” Lôi Nghị nghe vậy mi nhăn càng sâu.

“Ừ.” Lôi Trung gật đầu.

“Cậu và Tiểu Dực ở nơi đó mười năm, có phát hiện được thế lực của hai phái kia… được rồi.”

Vốn Lôi Nghị muốn hỏi Lôi Trung, có biết dấu vết nào của hai thế lực sau lưng không, nhưng sau đó lại nghĩ đến tính cách gốc rễ của Lôi Trung, khi để cậu ta bảo vệ Tiểu Dực có lẽ chỉ ‘đơn thuần’ bảo vệ Tiểu Dực, những chuyện khác căn bản sẽ không quan tâm tới.

Hỏi cậu ta, còn không bằng đi hỏi Tiểu Dực cho xong.

“Cậu tiếp tục ở nơi đó, xem có thể tra gì về các thế lực sau lưng họ hay không.” Lôi Nghị dặn dò nói.

“Vâng, đại thiếu gia.” Lôi Trung gật đầu, đáp.

“Thật ra cậu không cần xưng hô với tôi là đại thiếu gia.” Nghĩ đến tình cảm của Lôi Dực với Lôi Trung, Lôi Nghị nói, “Về sau cũng gọi như Tiểu Dực đi, gọi là đại ca được rồi.”

Nói xong, cũng không đợi Lôi Trung phản ứng, lập tức kết thúc trò chuyện.

Để lại Lôi Trung vẻ mặt không rõ đứng ở đó, nghi hoặc nghĩ đại thiếu gia vì sao lại bảo mình đổi cách xưng hô gọi đại ca nhỉ, rõ ràng mình còn lớn tuổi hơn cả đại thiếu gia cơ mà.

/80

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status