Edit & Beta: *Hoa Cúc*
Lôi Nghị đi rồi, Tô Hàm giao con trai cho tiểu B trông coi, sau đó đi tới nhà Hứa Duệ. Thầy đã nói hôm nay sẽ dạy cậu cách vận dụng lực tinh thần.
“Hôm nay thầy sẽ dạy con cách lợi dụng lực tinh thần công kích người khác như thế nào.” Nhìn Tô Hàm ngồi ngay ngắn ở trước mặt mình, dáng vẻ cẩn thận lắng nghe, Hứa Duệ cười nói.
Tô Hàm nghe vậy gật đầu “Được ạ.”
“Thật ra cho dù là công kích hay khống chế ý nghĩ của người khác hoặc chuyển hóa năng lượng thì nguyên lý cũng không khác nhau đâu, sự khác biệt là khi con nó sử dụng như thế nào mà thôi. Lại nói lực tinh thần có chút trừu tượng, nó giống như một loại tiềm thức tồn tại trong đầu người, đầu tiên con phải ‘chạm đến’ đến nó, sau đó khống chế nó, nếu con học được cả hai thứ này thì khi con sử dụng nó để đạt được mục đích của mình sẽ rất đơn giản.”
Tô Hàm nghe xong biểu tình nghiêm túc gật đầu.
“Những thứ thầy muốn, con đã nắm giữ được gần hết rồi.” Cười cười, Hứa Duệ nói, “Sau này thầy sẽ trực tiếp dạy con công kích ra sao.”
Nghe Hứa Duệ nói, Tô Hàm ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình càng nghiêm túc hơn, ánh mắt tràn ngập chờ mong hoặc nói là khát vọng.
Từ sau khi đến Thành Trung Tâm, tuy vì có quan hệ mà ở nhà Lôi Nghị, ngoại trừ ngày đầu tiên tới gặp được Lâm Tuấn và vị hôn phu của anh ta, cậu cũng không gặp bất kỳ sự công kích nào thậm chí ngày cả việc đối xử không công bằng cũng rất ít.
Nhưng như vậy không có nghĩa là cậu không biết nơi này tàn khốc và phân chia cấp bậc nghiêm khác ra sao.
Đặc biệt cậu tiếp xúc rất nhiều với những người mạnh hơn cậu, ví dụ như Lôi Nghị, Lôi Dực đều đã cấp 7, mà thầy của cậu lại càng mạnh hơn, một cường giả cấp 11, tuy không biết Chủ Tịch thì thế nào, nhưng chỉ nhìn khí thế quanh thân ông ấy, cùng với cách mà một người đã dùng thực lực của bản thân để đi đến vị trí Chủ Tịch thì cấp bậc dị năng của ông nhất định cũng không thấp.
Thậm chí mà ngay cả Lâm Tuấn, trong tư liệu cũng viết dị năng của anh ta đã cấp năm, cao hơn dị năng hệ mộc cấp 3 của cậu, cũng có thể miểu sát cậu.
Mà bản thân cậu luôn ỷ lại vào tuyệt chiêu thuấn di nhưng cậu không thể sử dụng nó, về phần lực tinh thần lại chỉ biết dùng để chuyển hóa năng lượng, phương diện công kích còn rất gân gà(1).
(1) Gân gà: Ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì, có cũng như không.
Tại đây sống giữa những kẻ mạnh, đôi khi Tô Hàm cảm thấy mình như một người ngoại tộc, hoặc nói là một đứa yếu ớt, phải leo lên cao mới có thể sinh tồn cùng bọn họ.
Chuyện này tuy bình thường cậu không biểu hiện ra ngoài, nhưng cậu cũng từng biết đến cái gọi là kẻ mạnh đứng đầu ở tận thế, ở nơi đó cậu cũng coi như là một kẻ mạnh, được người khác sùng bái, nhưng ở đây, ngay cả kẻ bên cạnh cũng không so được, trong lòng Tô Hàm cảm thấy nghẹn khuất, cho nên, cậu mới đặc biệt muốn học một số thủ đoạn công kích, tối thiểu, sau khi dọn ra khỏi Lôi gia, có thể tự bảo vệ mình.
“Thật ra, lực tinh thần đều dựa vào sự lĩnh ngộ của con, không giống như dị năng, có cả một bộ sách chuyên dành để tu luyện.” Hứa Duệ nói xong, dừng một chút, “Khi công kích, cũng gần giống với khi chuyển hóa năng lượng, chỉ cần tập trung lực chú ý, thời điểm công kích phải nhằm vào não bộ của đối phương, nói rõ ràng một chút thì chính là trung khu thần kinh.”
Nói tới đây, Hứa Duệ tạm dừng lại, hỏi “Con biết cái gì là trung khu thần kinh chứ.”
Tô Hàm nghe vậy gật đầu, có lẽ biết được chút ít, trung khu thần kinh là cơ quan thần kinh quan trọng nhất của não bộ, sau khi thức tỉnh lực tinh thần, cậu đã nghiêm túc tìm hiểu.
Cụ thể hơn có lẽ chính là vị trí chứa những gì quan trọng nhất trong đầu, đơn giản mà nói, nếu trung khu thần kinh bị công kích, hậu quả không phải bị tê liệt thì cũng thành kẻ ngu ngốc.
Đương nhiên, như đã nói đó là khi lực công kích quá lớn mới như thế, nếu khống chế tốt, lực công kích nhẹ, thì chỉ khiến cho đối phương có cảm giác thần kinh đau đớn hoặc là một tổn thương rất nhỏ thôi.
“Ừ.” Hứa Duệ nghe vậy gật đầu, “Khi công kích, sẽ công kích vào trung khu thần kinh của đối phương, nếu không biết nó ở đâu, thì phải nghĩ lấy từ đầu mình ra xem nó đến từ nơi nào, nếu có điều kiện có thể nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương là tốt nhất, bây giờ, con thử công kích thầy xem.”
Ban đầu Tô Hàm còn chú ý nghe, chờ khi nghe được một câu cuối cùng của Hứa Duệ thì có chút do dự.
“Cái này… hình như không tốt lắm? Chẳng may con làm tổn thương thầy thì sao?” Nhìn Hứa Duệ, Tô Hàm chần chờ.
“Không sao.” Sờ đầu Tô Hàm, Hứa Duệ cười, “Con quên rồi hả, lực tinh thần của thầy cấp 11 đấy, con không làm tổn thương thầy được đâu.”
Nghe Hứa Duệ nói, Tô Hàm rằng vẫn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Sau đó tập trung lực chú ý, khống chế lực tinh thần, chậm rãi công kích về phía bộ phận trong đầu Hứa Duệ.
Bởi vì có thời gian chuyển hóa thú hạch rất lâu, nên cơ bản Tô Hàm khống chế lực tinh thần coi như tốt, cậu nhanh chóng cảm giác được lực tinh thần của mình chạm đến những cơ quan thần kinh quan trọng của Hứa Duệ.
Trong lòng vui vẻ, Tô Hàm bắt đầu thả lực tinh thần công kích chúng, rất nhanh, cậu cũng cảm giác được, so với lực tinh thần ‘nhỏ yếu’ của cậu thì lực tinh thần của đối phương vô cùng lớn, cuồn cuộn không ngừng.
Nhìn thoáng Hứa Duệ, phát hiện thầy đang gật đầu với mình ý bảo thử xem, cậu cắn chặt răng, tiếp tục công kích thầy, nhưng công kích nửa ngày cũng không thấy lực tinh thần của thầy xuất hiện một khe hở nào, lực tinh thần của mình thì luôn bị che ở bên ngoài, vào không được.
Mười mấy phút sau, đầu Tô Hàm đầy mồ hôi, nhưng lực tinh thần vẫn còn quanh quẩn đứng bên ngoài.
“Được rồi.” Nhìn Tô Hàm dường như đã đạt đến giới hạn, Hứa Duệ mở miệng nói dừng.
Tô Hàm nghe vậy gật đầu, dừng công kích.
Dùng tay áo lau mồ hôi, Tô Hàm có chút ngại ngùng “Thầy, có phải con quá ngu ngốc rồi không, thầy đã tự mình cho con…”
Hứa Duệ nghe vậy cười trả lời, “Con làm rất tốt, con phải biết rằng lực tinh thần của thầy đã đến cấp 11, cao hơn con 4 cấp, mà cấp bậc lực tinh thần chênh lệch còn lớn hơn sự chênh lệch cấp bậc của dị năng, hơn nữa nó còn không có các kỹ xảo siêu việt như dị năng. Ví dụ như bây giờ, lực tinh thần của con cấp 7, nếu con muốn đối phó với người cấp 6, thì chẳng sợ người đó đã dừng lại ở cấp 6 vài thập niên mà chỉ cần người đó không đột phá được cấp 6, thì sẽ không phải là đối thủ của con, đương nhiên, lấy cách kiểm soát lực tinh thần bây giờ của con cũng không có cách nào tạo thành tổn thương gì cho người ta. Còn nữa, so với dị năng chỉ cần đạt đến bình cảnh(2), thì đều có thể đột phá cấp bậc, nhưng lực tinh thần muốn đột phá khó khăn hơn nhiều.”
(2) Bình cảnh: Giới hạn, cảnh giới của một cấp bậc khi sắp đột phá.
Tô Hàm nghĩ nghĩ, cũng đúng, bằng không, sao toàn Liên Minh, chỉ có ba người có lực tinh thần cấp mười một được chứ.
Đứng lên, rót một ly nước trái cây đưa cho Tô Hàm, Hứa Duệ tiếp tục nói, “Thật ra muốn dùng lực tinh thần công kích cũng không khó, cái khó là phải khống chế nó như thế nào, nếu không, sẽ dễ khiến thần kinh người bị công kích bị tổn thương đến mức không thể vãn hồi, đôi khi biến thành kẻ ngốc là còn nhẹ.”
“À.” Nhận nước trái cây, Tô Hàm như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, chính vì cậu không khống chế được cho nên cậu luôn không dám sử dụng lực tinh thần, nếu không chẳng may biến người khác thành kẻ ngu ngốc, cậu cũng không giống như Lôi Dực, có một gia tộc nổ diao và một ông anh hai nổ diao.
(3) Diao: tiếng bản địa của người Đài Loan, nghĩa đen là “phân thân”, tiếng lóng là “cool” hoặc “hip”, hoặc dùng mô tả một con người bất thường.[ Diao 爆了] = nổ diao: Chỉ sự bùng nổ bất thường.
Tô Hàm đột nhiên nghĩ đến Lôi Nghị, nếu như mình cũng giống như Lôi Dực, vướng vào một cái họa lớn như vậy, anh có cứu mình hay không, có dùng chiến công anh đã liều mạng để đổi cho mình không.
“Tiểu Hàm?”
Nghe thầy gọi mình, Tô Hàm vội lấy lại tinh thần “Thật xin lỗi thầy, vừa rồi con có chút thất thần.”
“Không sao.” Cười nói xong, Hứa Duệ đột nhiên nhìn Tô Hàm, cười hàm xúc, “Chẳng qua Tiểu Hàm này, vừa rồi con nghĩ đến ai vậy, vẻ mặt đó, không phải là đang yêu chứ?”
“Làm sao có thể?” Tô Hàm hoảng sợ, chẳng qua cậu vừa vặn nghĩ tới Lôi Nghị thôi mà, sao lại kéo đến chuyện yêu đương chứ.
Nhìn phản ứng của Tô Hàm, Hứa Duệ cười cười, có lòng tốt chuyển đề tài, “Vừa rồi thầy quên nói cho con biết, khi con sử dụng lực tinh thần công kích, tốt nhất đừng xuống tay với người cấp cao hơn mình, nếu không con sẽ bị lực tinh thần của mình cắn trả đấy, vừa rồi con công kích thầy, nếu không phải thầy khống chế được lực tinh thần, không làm thương tổn con thì bây giờ con đã bị lực tinh thần của mình làm bị thương rồi.”
Tô Hàm nghe vậy gật đầu, giống như dị năng, cấp thấp công kích cấp cao cũng không có hiệu quả, đương nhiên cậu sẽ không ngây thơ cho rằng lực tinh thần cấp thấp có thể đánh bại lực tinh thần cấp cao.
Chỉ là cậu không biết, còn có chuyện cắn trả này mà thôi.
“Vậy nếu đối với dị năng giả thì sao?” Uống một ngụm nước trái cây, Tô Hàm hỏi, “Nếu người dị năng có cùng bậc hoặc cao hơn cấp bậc lực tinh thần của con, khi con công kích người đó sẽ không sao chứ?”
Hứa Duệ nghe vậy cười trả lời vấn đề của cậu “Theo lý luận thì khi cấp bậc lực tinh thần và dị năng ngang nhau thì năng lượng không chênh lệnh nhiều, nhưng xét thấy đối tượng công kích của lực tinh thần là não bộ con người, cho nên, nếu lực tinh thần và dị năng cùng cấp đấu với nhau thì phần thắng hơn một nửa sẽ thuộc về lực tinh thần, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi công kích tốc độ phải nhanh, hành động bất ngờ, nếu dị năng của đối phương đã công kích vào thân thể của con trước mà con không kịp phản ứng thì…”
Câu nói kế tiếp tuy thầy chưa nói xong, nhưng đã biểu đạt được ý tứ và mong muốn của cậu rồi.
“Về phần nếu lực tinh thần cấp thấp hơn người dị năng thì…” Hứa Duệ cười một tiếng, tiếp tục nói, “Đương nhiên là sẽ không bị cắn trả, nhưng con cũng không chiếm được bất kỳ cái lợi nào từ đối phương, nếu trùng hợp hai người phải quyết đấu sinh tử, thử nghĩ một chút, khi lực tinh thần của con hoàn toàn không làm gì được đối phương, mà dị năng của đối phương lại có thể tạo thành tổn thương cho con thì kết cục của con là gì?”
Tô Hàm nghe yên lặng ngồi vẽ vòng trong lòng, vừa rồi hình như cậu hỏi một vấn đề rất ngu.
Nhìn Tô Hàm rũ đầu xuống, Hứa Duệ không khỏi nở nụ cười ha hả hai tiếng, sờ đầu của cậu “Đừng lo lắng, dưới tình huống bình thường, người có lực tinh thần sẽ không trực tiếp đấu với người dị năng, chúng ta phải sử dụng các thủ đoạn trong bóng tối, cho nên, chỉ cần con không ngốc ngốc bại lộ hành tung của mình thì cho dù thất bại, cũng sẽ không sao.”
“À.” Gật đầu, Tô Hàm cầm ly nước trái cây uống một ngụm.
“Hôm nay con chỉ vừa tiếp xúc với thứ này, trước hết con cứ luyện ở đây, nhưng về nhà không có việc gì làm thì con có thể tiếp tục chuyển hóa thú hạch rèn luyện lực tinh thần của con, thầy vừa nói rồi chúng có rất nhiều điểm giống nhau, chỉ cần con vận dụng lực tinh thần của mình thuận buồm xuôi gió, thì khi con dùng lực tinh thần công kích, mới nắm giữ tốt độ mạnh yếu.”
Tô Hàm nghe vậy ngoan ngoãn gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
“Đúng rồi, chuyển hóa thú hạch cấp ba, con luyện tập thế nào?” Hứa Duệ đột nhiên hỏi.
“Đã rất quen thuộc rồi ạ, trên cơ bản chỉ cần không xuất hiện sai lầm lớn, sẽ không lãng phí thú hạch.”
Hứa Duệ nghe xong vừa lòng gật đầu “Vậy buổi tối hôm nay trở về, bắt đầu thử chuyển hóa cấp 4 đi, tranh thủ trở thành tinh sư cấp trung sớm một chút.”
“Được.” Tô Hàm gật đầu, mở miệng, “Con nghe thầy.”
“Thật ngoan ” lại sờ đầu một chút Tô Hàm, Hứa Duệ cười khen.
“Thầy…” Tô Hàm yếu ớt mở miệng.
“Ừ?”
“Khụ… Thầy có thể đừng sờ nữa đầu con nữa được không, cảm giác quái quái.” Ho khan một tiếng, Tô Hàm mở miệng, dù sao đã lớn như vậy mà luôn bị người khác sờ vuốt đầu, rất xấu hổ.
“Ha hả ” Hứa Duệ nghe vậy cười cười, tay vẫn đặt trên đầu Tô Hàm.
Tô Hàm “…”
“Được rồi, không đùa con nữa.” Hứa Duệ nói xong, lấy tay ra khỏi đầu Tô Hàm, “Về sau mỗi buổi sáng, con có thể tới tìm thầy luyện tập lực tinh thần, nếu thầy có việc, sẽ thông báo cho con trước, buổi tối, lại luyện tập chuyển hóa thú hạch cấp bốn.”
“À.” Gật đầu, Tô Hàm thoạt nhìn có chút muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Hứa Duệ thấy thế hỏi.
“Thầy…” Do dự một chút, Tô Hàm hỏi, “Thầy có phải quá tốt với con rồi không?”
Chẳng những mỗi ngày rút thời gian luyện tập lực tinh thần cùng mình mà còn cung cấp thân thể miễn phí cho mình làm đạo cụ.
Thân là hội trưởng Hiệp Hội tinh sư, người đứng đầu một trong những thế lực lớn nhất Liên Minh, là thần tượng của tất cả tinh sư, thầy đối với mình có phải quá thân thiện rồi không. Hơn nữa dường như thầy cũng rất bận nhỉ.
Hứa Duệ nghe vậy cong cong môi “Con là học trò của thầy, thầy đối tốt với con là chuyện đương nhiên.”
Thật ra sở dĩ ông vội vã dạy Tô Hàm cách vận dụng lực tinh thần thế nào như vậy, còn có một nguyên nhân, thời gian trước chuyện A Diệp sử dụng dị năng thuấn di cứu Lôi Nghị, không biết ra sao lại bị truyền ra ngoài.
Tuy bây giờ người khác còn chưa biết, người sử dụng dị năng thuấn di kia là Tô Minh Diệp, nhưng khó có thể bảo toàn một ngày nào đó, tin tức sẽ không tiết lộ, cho nên kế hoạch của bọn họ phải được tiến hành trước.
Hơn nữa, nghe ý của Vương Kha, Tô Hàm có lẽ đã biết thân thế của Tô Triêu, và lấy năng lực của thằng nhóc Lôi Nghị, Tô Hàm động tâm chỉ là chuyện sớm muộn.
Tô Hàm bị cuốn vào vòng xoáy này đã cục diện không thể né tránh, cho nên để chuẩn bị, thời gian này quyết định trước nhất của Hứa Duệ là phải dạy Tô Hàm cách khống chế lực tinh thần, còn dùng chính mình làm đạo cụ, chỉ muốn Tô Hàm có được năng lực tự bảo vệ mình trước khi ‘trở trời’.
“Nhưng… Lôi Dực chẳng phải cũng là học trò của thầy sao?” Tô Hàm vẫn không giải thích được.
“Con và nó không giống nhau, nó nhiều nhất chỉ là học trò trên danh nghĩa, mà con, là người mà thầy muốn nhận với tư cách truyền thừa.” Hứa Duệ cười trả lời nghi vấn của Tô Hàm.
“Truyền thừa?”
“Nói đến đây, thầy muốn cho con biết, thầy đã chuẩn bị vài ngày nữa sẽ mở một bữa tiệc, công bố chuyện con là học trò của thầy cho mọi người.”
Nghe Hứa Duệ nói, Tô Hàm trong nhất thời không kịp phản ứng, một lát sau, mới hỏi “Có phải quá trang trọng rồi không?”
“Đó chỉ là bắt đầu.” Vỗ bả vai Tô Hàm, Hứa Duệ mở miệng “Chỉ cần con cố gắng tu luyện lực tinh thần, những thứ khác để thầy lo, điều con phải làm là đến lúc đó tới tham gia thôi.”
Lôi Nghị đi rồi, Tô Hàm giao con trai cho tiểu B trông coi, sau đó đi tới nhà Hứa Duệ. Thầy đã nói hôm nay sẽ dạy cậu cách vận dụng lực tinh thần.
“Hôm nay thầy sẽ dạy con cách lợi dụng lực tinh thần công kích người khác như thế nào.” Nhìn Tô Hàm ngồi ngay ngắn ở trước mặt mình, dáng vẻ cẩn thận lắng nghe, Hứa Duệ cười nói.
Tô Hàm nghe vậy gật đầu “Được ạ.”
“Thật ra cho dù là công kích hay khống chế ý nghĩ của người khác hoặc chuyển hóa năng lượng thì nguyên lý cũng không khác nhau đâu, sự khác biệt là khi con nó sử dụng như thế nào mà thôi. Lại nói lực tinh thần có chút trừu tượng, nó giống như một loại tiềm thức tồn tại trong đầu người, đầu tiên con phải ‘chạm đến’ đến nó, sau đó khống chế nó, nếu con học được cả hai thứ này thì khi con sử dụng nó để đạt được mục đích của mình sẽ rất đơn giản.”
Tô Hàm nghe xong biểu tình nghiêm túc gật đầu.
“Những thứ thầy muốn, con đã nắm giữ được gần hết rồi.” Cười cười, Hứa Duệ nói, “Sau này thầy sẽ trực tiếp dạy con công kích ra sao.”
Nghe Hứa Duệ nói, Tô Hàm ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình càng nghiêm túc hơn, ánh mắt tràn ngập chờ mong hoặc nói là khát vọng.
Từ sau khi đến Thành Trung Tâm, tuy vì có quan hệ mà ở nhà Lôi Nghị, ngoại trừ ngày đầu tiên tới gặp được Lâm Tuấn và vị hôn phu của anh ta, cậu cũng không gặp bất kỳ sự công kích nào thậm chí ngày cả việc đối xử không công bằng cũng rất ít.
Nhưng như vậy không có nghĩa là cậu không biết nơi này tàn khốc và phân chia cấp bậc nghiêm khác ra sao.
Đặc biệt cậu tiếp xúc rất nhiều với những người mạnh hơn cậu, ví dụ như Lôi Nghị, Lôi Dực đều đã cấp 7, mà thầy của cậu lại càng mạnh hơn, một cường giả cấp 11, tuy không biết Chủ Tịch thì thế nào, nhưng chỉ nhìn khí thế quanh thân ông ấy, cùng với cách mà một người đã dùng thực lực của bản thân để đi đến vị trí Chủ Tịch thì cấp bậc dị năng của ông nhất định cũng không thấp.
Thậm chí mà ngay cả Lâm Tuấn, trong tư liệu cũng viết dị năng của anh ta đã cấp năm, cao hơn dị năng hệ mộc cấp 3 của cậu, cũng có thể miểu sát cậu.
Mà bản thân cậu luôn ỷ lại vào tuyệt chiêu thuấn di nhưng cậu không thể sử dụng nó, về phần lực tinh thần lại chỉ biết dùng để chuyển hóa năng lượng, phương diện công kích còn rất gân gà(1).
(1) Gân gà: Ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì, có cũng như không.
Tại đây sống giữa những kẻ mạnh, đôi khi Tô Hàm cảm thấy mình như một người ngoại tộc, hoặc nói là một đứa yếu ớt, phải leo lên cao mới có thể sinh tồn cùng bọn họ.
Chuyện này tuy bình thường cậu không biểu hiện ra ngoài, nhưng cậu cũng từng biết đến cái gọi là kẻ mạnh đứng đầu ở tận thế, ở nơi đó cậu cũng coi như là một kẻ mạnh, được người khác sùng bái, nhưng ở đây, ngay cả kẻ bên cạnh cũng không so được, trong lòng Tô Hàm cảm thấy nghẹn khuất, cho nên, cậu mới đặc biệt muốn học một số thủ đoạn công kích, tối thiểu, sau khi dọn ra khỏi Lôi gia, có thể tự bảo vệ mình.
“Thật ra, lực tinh thần đều dựa vào sự lĩnh ngộ của con, không giống như dị năng, có cả một bộ sách chuyên dành để tu luyện.” Hứa Duệ nói xong, dừng một chút, “Khi công kích, cũng gần giống với khi chuyển hóa năng lượng, chỉ cần tập trung lực chú ý, thời điểm công kích phải nhằm vào não bộ của đối phương, nói rõ ràng một chút thì chính là trung khu thần kinh.”
Nói tới đây, Hứa Duệ tạm dừng lại, hỏi “Con biết cái gì là trung khu thần kinh chứ.”
Tô Hàm nghe vậy gật đầu, có lẽ biết được chút ít, trung khu thần kinh là cơ quan thần kinh quan trọng nhất của não bộ, sau khi thức tỉnh lực tinh thần, cậu đã nghiêm túc tìm hiểu.
Cụ thể hơn có lẽ chính là vị trí chứa những gì quan trọng nhất trong đầu, đơn giản mà nói, nếu trung khu thần kinh bị công kích, hậu quả không phải bị tê liệt thì cũng thành kẻ ngu ngốc.
Đương nhiên, như đã nói đó là khi lực công kích quá lớn mới như thế, nếu khống chế tốt, lực công kích nhẹ, thì chỉ khiến cho đối phương có cảm giác thần kinh đau đớn hoặc là một tổn thương rất nhỏ thôi.
“Ừ.” Hứa Duệ nghe vậy gật đầu, “Khi công kích, sẽ công kích vào trung khu thần kinh của đối phương, nếu không biết nó ở đâu, thì phải nghĩ lấy từ đầu mình ra xem nó đến từ nơi nào, nếu có điều kiện có thể nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương là tốt nhất, bây giờ, con thử công kích thầy xem.”
Ban đầu Tô Hàm còn chú ý nghe, chờ khi nghe được một câu cuối cùng của Hứa Duệ thì có chút do dự.
“Cái này… hình như không tốt lắm? Chẳng may con làm tổn thương thầy thì sao?” Nhìn Hứa Duệ, Tô Hàm chần chờ.
“Không sao.” Sờ đầu Tô Hàm, Hứa Duệ cười, “Con quên rồi hả, lực tinh thần của thầy cấp 11 đấy, con không làm tổn thương thầy được đâu.”
Nghe Hứa Duệ nói, Tô Hàm rằng vẫn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Sau đó tập trung lực chú ý, khống chế lực tinh thần, chậm rãi công kích về phía bộ phận trong đầu Hứa Duệ.
Bởi vì có thời gian chuyển hóa thú hạch rất lâu, nên cơ bản Tô Hàm khống chế lực tinh thần coi như tốt, cậu nhanh chóng cảm giác được lực tinh thần của mình chạm đến những cơ quan thần kinh quan trọng của Hứa Duệ.
Trong lòng vui vẻ, Tô Hàm bắt đầu thả lực tinh thần công kích chúng, rất nhanh, cậu cũng cảm giác được, so với lực tinh thần ‘nhỏ yếu’ của cậu thì lực tinh thần của đối phương vô cùng lớn, cuồn cuộn không ngừng.
Nhìn thoáng Hứa Duệ, phát hiện thầy đang gật đầu với mình ý bảo thử xem, cậu cắn chặt răng, tiếp tục công kích thầy, nhưng công kích nửa ngày cũng không thấy lực tinh thần của thầy xuất hiện một khe hở nào, lực tinh thần của mình thì luôn bị che ở bên ngoài, vào không được.
Mười mấy phút sau, đầu Tô Hàm đầy mồ hôi, nhưng lực tinh thần vẫn còn quanh quẩn đứng bên ngoài.
“Được rồi.” Nhìn Tô Hàm dường như đã đạt đến giới hạn, Hứa Duệ mở miệng nói dừng.
Tô Hàm nghe vậy gật đầu, dừng công kích.
Dùng tay áo lau mồ hôi, Tô Hàm có chút ngại ngùng “Thầy, có phải con quá ngu ngốc rồi không, thầy đã tự mình cho con…”
Hứa Duệ nghe vậy cười trả lời, “Con làm rất tốt, con phải biết rằng lực tinh thần của thầy đã đến cấp 11, cao hơn con 4 cấp, mà cấp bậc lực tinh thần chênh lệch còn lớn hơn sự chênh lệch cấp bậc của dị năng, hơn nữa nó còn không có các kỹ xảo siêu việt như dị năng. Ví dụ như bây giờ, lực tinh thần của con cấp 7, nếu con muốn đối phó với người cấp 6, thì chẳng sợ người đó đã dừng lại ở cấp 6 vài thập niên mà chỉ cần người đó không đột phá được cấp 6, thì sẽ không phải là đối thủ của con, đương nhiên, lấy cách kiểm soát lực tinh thần bây giờ của con cũng không có cách nào tạo thành tổn thương gì cho người ta. Còn nữa, so với dị năng chỉ cần đạt đến bình cảnh(2), thì đều có thể đột phá cấp bậc, nhưng lực tinh thần muốn đột phá khó khăn hơn nhiều.”
(2) Bình cảnh: Giới hạn, cảnh giới của một cấp bậc khi sắp đột phá.
Tô Hàm nghĩ nghĩ, cũng đúng, bằng không, sao toàn Liên Minh, chỉ có ba người có lực tinh thần cấp mười một được chứ.
Đứng lên, rót một ly nước trái cây đưa cho Tô Hàm, Hứa Duệ tiếp tục nói, “Thật ra muốn dùng lực tinh thần công kích cũng không khó, cái khó là phải khống chế nó như thế nào, nếu không, sẽ dễ khiến thần kinh người bị công kích bị tổn thương đến mức không thể vãn hồi, đôi khi biến thành kẻ ngốc là còn nhẹ.”
“À.” Nhận nước trái cây, Tô Hàm như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, chính vì cậu không khống chế được cho nên cậu luôn không dám sử dụng lực tinh thần, nếu không chẳng may biến người khác thành kẻ ngu ngốc, cậu cũng không giống như Lôi Dực, có một gia tộc nổ diao và một ông anh hai nổ diao.
(3) Diao: tiếng bản địa của người Đài Loan, nghĩa đen là “phân thân”, tiếng lóng là “cool” hoặc “hip”, hoặc dùng mô tả một con người bất thường.[ Diao 爆了] = nổ diao: Chỉ sự bùng nổ bất thường.
Tô Hàm đột nhiên nghĩ đến Lôi Nghị, nếu như mình cũng giống như Lôi Dực, vướng vào một cái họa lớn như vậy, anh có cứu mình hay không, có dùng chiến công anh đã liều mạng để đổi cho mình không.
“Tiểu Hàm?”
Nghe thầy gọi mình, Tô Hàm vội lấy lại tinh thần “Thật xin lỗi thầy, vừa rồi con có chút thất thần.”
“Không sao.” Cười nói xong, Hứa Duệ đột nhiên nhìn Tô Hàm, cười hàm xúc, “Chẳng qua Tiểu Hàm này, vừa rồi con nghĩ đến ai vậy, vẻ mặt đó, không phải là đang yêu chứ?”
“Làm sao có thể?” Tô Hàm hoảng sợ, chẳng qua cậu vừa vặn nghĩ tới Lôi Nghị thôi mà, sao lại kéo đến chuyện yêu đương chứ.
Nhìn phản ứng của Tô Hàm, Hứa Duệ cười cười, có lòng tốt chuyển đề tài, “Vừa rồi thầy quên nói cho con biết, khi con sử dụng lực tinh thần công kích, tốt nhất đừng xuống tay với người cấp cao hơn mình, nếu không con sẽ bị lực tinh thần của mình cắn trả đấy, vừa rồi con công kích thầy, nếu không phải thầy khống chế được lực tinh thần, không làm thương tổn con thì bây giờ con đã bị lực tinh thần của mình làm bị thương rồi.”
Tô Hàm nghe vậy gật đầu, giống như dị năng, cấp thấp công kích cấp cao cũng không có hiệu quả, đương nhiên cậu sẽ không ngây thơ cho rằng lực tinh thần cấp thấp có thể đánh bại lực tinh thần cấp cao.
Chỉ là cậu không biết, còn có chuyện cắn trả này mà thôi.
“Vậy nếu đối với dị năng giả thì sao?” Uống một ngụm nước trái cây, Tô Hàm hỏi, “Nếu người dị năng có cùng bậc hoặc cao hơn cấp bậc lực tinh thần của con, khi con công kích người đó sẽ không sao chứ?”
Hứa Duệ nghe vậy cười trả lời vấn đề của cậu “Theo lý luận thì khi cấp bậc lực tinh thần và dị năng ngang nhau thì năng lượng không chênh lệnh nhiều, nhưng xét thấy đối tượng công kích của lực tinh thần là não bộ con người, cho nên, nếu lực tinh thần và dị năng cùng cấp đấu với nhau thì phần thắng hơn một nửa sẽ thuộc về lực tinh thần, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi công kích tốc độ phải nhanh, hành động bất ngờ, nếu dị năng của đối phương đã công kích vào thân thể của con trước mà con không kịp phản ứng thì…”
Câu nói kế tiếp tuy thầy chưa nói xong, nhưng đã biểu đạt được ý tứ và mong muốn của cậu rồi.
“Về phần nếu lực tinh thần cấp thấp hơn người dị năng thì…” Hứa Duệ cười một tiếng, tiếp tục nói, “Đương nhiên là sẽ không bị cắn trả, nhưng con cũng không chiếm được bất kỳ cái lợi nào từ đối phương, nếu trùng hợp hai người phải quyết đấu sinh tử, thử nghĩ một chút, khi lực tinh thần của con hoàn toàn không làm gì được đối phương, mà dị năng của đối phương lại có thể tạo thành tổn thương cho con thì kết cục của con là gì?”
Tô Hàm nghe yên lặng ngồi vẽ vòng trong lòng, vừa rồi hình như cậu hỏi một vấn đề rất ngu.
Nhìn Tô Hàm rũ đầu xuống, Hứa Duệ không khỏi nở nụ cười ha hả hai tiếng, sờ đầu của cậu “Đừng lo lắng, dưới tình huống bình thường, người có lực tinh thần sẽ không trực tiếp đấu với người dị năng, chúng ta phải sử dụng các thủ đoạn trong bóng tối, cho nên, chỉ cần con không ngốc ngốc bại lộ hành tung của mình thì cho dù thất bại, cũng sẽ không sao.”
“À.” Gật đầu, Tô Hàm cầm ly nước trái cây uống một ngụm.
“Hôm nay con chỉ vừa tiếp xúc với thứ này, trước hết con cứ luyện ở đây, nhưng về nhà không có việc gì làm thì con có thể tiếp tục chuyển hóa thú hạch rèn luyện lực tinh thần của con, thầy vừa nói rồi chúng có rất nhiều điểm giống nhau, chỉ cần con vận dụng lực tinh thần của mình thuận buồm xuôi gió, thì khi con dùng lực tinh thần công kích, mới nắm giữ tốt độ mạnh yếu.”
Tô Hàm nghe vậy ngoan ngoãn gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
“Đúng rồi, chuyển hóa thú hạch cấp ba, con luyện tập thế nào?” Hứa Duệ đột nhiên hỏi.
“Đã rất quen thuộc rồi ạ, trên cơ bản chỉ cần không xuất hiện sai lầm lớn, sẽ không lãng phí thú hạch.”
Hứa Duệ nghe xong vừa lòng gật đầu “Vậy buổi tối hôm nay trở về, bắt đầu thử chuyển hóa cấp 4 đi, tranh thủ trở thành tinh sư cấp trung sớm một chút.”
“Được.” Tô Hàm gật đầu, mở miệng, “Con nghe thầy.”
“Thật ngoan ” lại sờ đầu một chút Tô Hàm, Hứa Duệ cười khen.
“Thầy…” Tô Hàm yếu ớt mở miệng.
“Ừ?”
“Khụ… Thầy có thể đừng sờ nữa đầu con nữa được không, cảm giác quái quái.” Ho khan một tiếng, Tô Hàm mở miệng, dù sao đã lớn như vậy mà luôn bị người khác sờ vuốt đầu, rất xấu hổ.
“Ha hả ” Hứa Duệ nghe vậy cười cười, tay vẫn đặt trên đầu Tô Hàm.
Tô Hàm “…”
“Được rồi, không đùa con nữa.” Hứa Duệ nói xong, lấy tay ra khỏi đầu Tô Hàm, “Về sau mỗi buổi sáng, con có thể tới tìm thầy luyện tập lực tinh thần, nếu thầy có việc, sẽ thông báo cho con trước, buổi tối, lại luyện tập chuyển hóa thú hạch cấp bốn.”
“À.” Gật đầu, Tô Hàm thoạt nhìn có chút muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Hứa Duệ thấy thế hỏi.
“Thầy…” Do dự một chút, Tô Hàm hỏi, “Thầy có phải quá tốt với con rồi không?”
Chẳng những mỗi ngày rút thời gian luyện tập lực tinh thần cùng mình mà còn cung cấp thân thể miễn phí cho mình làm đạo cụ.
Thân là hội trưởng Hiệp Hội tinh sư, người đứng đầu một trong những thế lực lớn nhất Liên Minh, là thần tượng của tất cả tinh sư, thầy đối với mình có phải quá thân thiện rồi không. Hơn nữa dường như thầy cũng rất bận nhỉ.
Hứa Duệ nghe vậy cong cong môi “Con là học trò của thầy, thầy đối tốt với con là chuyện đương nhiên.”
Thật ra sở dĩ ông vội vã dạy Tô Hàm cách vận dụng lực tinh thần thế nào như vậy, còn có một nguyên nhân, thời gian trước chuyện A Diệp sử dụng dị năng thuấn di cứu Lôi Nghị, không biết ra sao lại bị truyền ra ngoài.
Tuy bây giờ người khác còn chưa biết, người sử dụng dị năng thuấn di kia là Tô Minh Diệp, nhưng khó có thể bảo toàn một ngày nào đó, tin tức sẽ không tiết lộ, cho nên kế hoạch của bọn họ phải được tiến hành trước.
Hơn nữa, nghe ý của Vương Kha, Tô Hàm có lẽ đã biết thân thế của Tô Triêu, và lấy năng lực của thằng nhóc Lôi Nghị, Tô Hàm động tâm chỉ là chuyện sớm muộn.
Tô Hàm bị cuốn vào vòng xoáy này đã cục diện không thể né tránh, cho nên để chuẩn bị, thời gian này quyết định trước nhất của Hứa Duệ là phải dạy Tô Hàm cách khống chế lực tinh thần, còn dùng chính mình làm đạo cụ, chỉ muốn Tô Hàm có được năng lực tự bảo vệ mình trước khi ‘trở trời’.
“Nhưng… Lôi Dực chẳng phải cũng là học trò của thầy sao?” Tô Hàm vẫn không giải thích được.
“Con và nó không giống nhau, nó nhiều nhất chỉ là học trò trên danh nghĩa, mà con, là người mà thầy muốn nhận với tư cách truyền thừa.” Hứa Duệ cười trả lời nghi vấn của Tô Hàm.
“Truyền thừa?”
“Nói đến đây, thầy muốn cho con biết, thầy đã chuẩn bị vài ngày nữa sẽ mở một bữa tiệc, công bố chuyện con là học trò của thầy cho mọi người.”
Nghe Hứa Duệ nói, Tô Hàm trong nhất thời không kịp phản ứng, một lát sau, mới hỏi “Có phải quá trang trọng rồi không?”
“Đó chỉ là bắt đầu.” Vỗ bả vai Tô Hàm, Hứa Duệ mở miệng “Chỉ cần con cố gắng tu luyện lực tinh thần, những thứ khác để thầy lo, điều con phải làm là đến lúc đó tới tham gia thôi.”
/80
|