Edit & Beta: *Hoa Cúc*
Bởi vì vừa vặn đến giờ ăn cơm, thuận tiện ăn cơm luôn nên Tô Hàm và Lâm Tuấn chọn Dị Thú Trân để nói chuyện.
Chọn vài món ăn và một chén cháo, Tô Hàm mới mở miệng “Muốn nói chuyện gì, nói đi.”
“Tiểu Hàm, thật xin lỗi, tôi…”
“Đừng nói với tôi những điều này, không cần thiết.” Chặn đứng lời Lâm Tuấn chưa nói xong, âm thanh Tô Hàm lạnh lùng vang lên, “Đừng nói với tôi, anh tìm đến tìm tôi là muốn cầu xin sự tha thứ của tôi, nhân tiện muốn hợp lại.”
“… Tôi thật lòng rất yêu em.” Lâm Tuấn hít một hơi, nói.
Tô Hàm nghe vậy chỉ muốn cười lạnh, ngay cả vì ‘Tô Hàm’ cố gắng tranh thủ một chút quyền lợi trước mặt người nhà cũng làm không được, thì tình yêu của anh ta giá quá rẻ rồi.
“Tiểu Hàm, chúng ta còn cơ hội không?” thấy Tô Hàm không đáp lời, Lâm Tuấn ngẩng đầu mắt nhìn Tô Hàm, hỏi.
“Không.” Tô Hàm không chút nghĩ ngợi từ chối, đừng nói bây giờ cậu đã không phải ‘Tô Hàm’ ban đầu, cho dù đổi lại là bản thân ‘Tô Hàm’, lấy tính cách của cậu ta trong tư liệu thì tám phần cũng không đồng ý hợp lại với Lâm Tuấn.
Nghe Tô Hàm nói, ánh mắt Lâm Tuấn trở nên thật thất vọng “Vậy… Em có thể nhớ lại những ngày chúng ta ở bên nhau mà nhân nhượng một chút, đừng so đo với Tiểu Thược được không.”
“Anh vừa nói gì?” Tô Hàm dường như không nghe Lâm Tuấn nói gì, hỏi lại.
Người này vô sỉ đến thế nào chứ, vừa nói yêu mình xong lại xoay sang cầu tình cho tình nhân của mình ha.
“Tuy ngày đó Tiểu Thược nói chuyện có chút quá đáng, nhưng em và thượng tá Lôi không phải đã đánh cậu ấy rồi sao, cần gì phải cố ý làm khó dễ cậu ấy như vậy nữa?” Tuy ánh mắt có chút né tránh, nhưng Lâm Tuấn vẫn tiếp tục cầu tình cho xong.
“Chờ chút!” Tô Hàm ngẩng đầu nói, “Phiền anh nói rõ ràng mọi chuyện được không, tôi không hiểu ý của anh, cái gì mà bảo tôi đừng tiếp tục làm khó vị hôn phu của anh, từ đầu tới đuôi đều là cậu ta làm khó tôi mới đúng? Ngày đó ở cửa hàng bách hóa cậu ta như thế nào, không phải anh không thấy được nhỉ? Cậu ta là một tinh sư cao cao tại thượng, tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường, nào dám làm khó cậu ta.”
“Tôi nghe nói.” Lâm Tuấn nhìn Tô Hàm ánh mắt rất hối hận, “Bây giờ em là tinh sư cấp thấp, lại được hội trưởng Hiệp Hội tinh sư nhận làm học trò.” Nếu mình lúc ấy kiên trì thêm một thời gian, thì bây giờ mình đã có thể sống cùng với cậu ấy rồi, bây giờ cậu ấy chẳng những là tinh sư cấp thấp mà còn là học trò của hội trưởng Hiệp Hội tinh sư, ba mẹ chắc chắn sẽ đồng ý.
Thật ra——
Nghĩ đến ba mẹ, khi nghe nói Tô Hàm được hội trưởng Hiệp Hội tinh sư nhận làm học trò, lúc ấy biểu tình của bọn họ rất kinh ngạc, Lâm Tuấn biết bọn họ hối hận rồi. Hơn nữa biết mình muốn tới tìm cậu, trong lời nói của bọn họ còn ám chỉ hy vọng mình có thể vãn hồi tình yêu với Tô Hàm, Lâm Tuấn đột nhiên cảm thấy, Tô Hàm không đồng ý tiếp tục ở cùng mình, thật ra cũng tốt.
Tô Hàm nghe vậy sửng sốt “Làm sao anh biết được?”
Cậu nhận Hứa Duệ làm thầy hướng dẫn, mới hơn một tuần lễ, sao ngay cả Lâm Tuấn cũng biết.
“…Tiểu Thược nói.” Trầm mặc một hồi, Lâm Tuấn nói, “khi em đi đăng kí hội trưởng Hiệp Hội tinh sư tự mình mang đi, ngày đó hai người còn quay lại Hiệp Hội tinh sư, coi như là một màn rất oanh động.”
Tô Hàm ngẩn người, dường như cậu đã hiểu được mục đích lúc trước thầy đưa mình đi đăng kí, thầy muốn tuyên bố thân phận của mình với những người khác?
“Trách không được, vừa rồi anh nói muốn hợp lại với tôi.” Sững sờ qua đi, Tô Hàm nhìn Lâm Tuấn châm chọc nói.
Nhìn rõ ràng sự châm chọc trong mắt Tô Hàm, Lâm Tuấn chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát không thôi, trầm mặc một lúc mới nói “… Ban đầu em không phải người như thế này.”
Tô Hàm nghe vậy nhún vai, không nói gì, cậu vốn không phải chính chủ ‘Tô Hàm’, lẽ nào còn muốn cậu bắt chước giống hệt người cũ hay sao.
Vừa vặn lúc này đồ ăn được mang lên, Tô Hàm dứt khoát cúi đầu dùng cơm, gạt Lâm Tuấn sang một bên.
“…Chuyện của tiểu Thược.” Nhìn Tô Hàm cúi đầu dùng cơm, Lâm Tuấn do dự chốc lát vẫn mở miệng hỏi.
Nếm qua mỗi loại đồ ăn một lần, Tô Hàm mới trả lời “Tuy tôi không biết vị hôn phu của anh xảy ra chuyện gì, nhưng tôi chưa từng làm gì cậu ta, cho nên không có cách nào ‘không so đo với cậu ta’.”
“Cậu ấy bị thầy của mình xoá tên.” Nhìn Tô Hàm, Lâm Tuấn mở miệng, “Trong giới tinh sư, bị thấy hướng dẫn xoá tên là một chuyện rất nghiêm trọng, việc này có nghĩa là không tôn sư trọng đạo, đối với sự phát triển sau này của cậu ấy… rất không tốt.”
Bỏ đôi đũa lên bàn, Tô Hàm nhìn Lâm Tuấn nói “Vậy thì liên quan gì đến tôi?”
“…Tiểu Thược rất quan trong đối với gia tộc của anh.” trong lòng đắn đo một lát, Lâm Tuấn nói, “Hơn nữa lúc trước vì muốn bồi dưỡng cậu ấy trở thành tinh sư mà nhà anh cũng phải trả giá không ít, nên em có thể nói với thầy của Tiểu Thược dàn xếp cho cậu ấy một chút được không, đừng xoá tên cậu ấy…”
“Chờ một chút.” Vươn tay đánh gãy lời Lâm Tuấn, Tô Hàm buồn cười mở miệng, “Anh cho là chuyện này do tôi làm?”
“Mặc dù bình thường Tiểu Thược làm người hơi kiêu ngạo một chút, tính khí cũng không tốt lắm, nhưng cậu ấy luôn tôn kính thầy hướng dẫn của mình, hơn nữa lần này cậu ấy cũng chỉ đắc tội với em…”
“Cho nên anh cho rằng tôi trả thù cậu ta, nên để thầy của cậu ta xoá tên cậu ta?” Tô Hàm nói xong cười lạnh, “Anh quá xem trọng tôi rồi, tuy bây giờ tôi thức tỉnh lực tinh thần, trở thành tinh sư cấp thấp, còn nhận thầy hướng dẫn, nhưng tôi không có năng lực lớn đến thế, có thể khiến người khác đuổi học trò của mình ra cửa.”
“Dù không phải là em nhưng cũng có khả năng là thầy của em hoặc thượng tá Lôi giúp em xả giận nên…”
Nghe Lâm Tuấn nói, Tô Hàm dứt khoát dựa vào lưng ghế phía sau, hai tay ôm trước ngực mở miệng “Nếu những chuyện đó do tôi làm cũng được, nhưng vì sao tôi phải buông tha cho cậu ta? Cậu ta chẳng những cướp đi người đàn ông của tôi còn khiến tôi phải bỏ việc, cuối cùng thậm chí khiến tôi không thể không rời khỏi Thành Trung Tâm.”
Tô Hàm nói xong, nghĩ đến vị ‘Tô Hàm’ đã chết ở Trấn Biên Thành, không khỏi bi phẫn “Vị hôn phu của anh làm gì với tôi, không cần tôi nói anh cũng biết, ha hả, vùng đất bị lưu đày là nơi nào, ở đó nguy hiểm bao nhiêu, có lẽ anh không biết? Hơn nữa lúc trước tôi còn không phải là người có lực tinh thần, nếu không phải vận may không tệ thì có lẽ tôi đã sớm chết ở nơi đó rồi, còn ngồi ở chỗ này mà nghe anh cầu tình cho vị hôn phu của anh hả.”
Trong chuyện này ‘Tô Hàm’ ban đầu chính xác là đã chết, bây giờ ngồi ở đây, chẳng qua chỉ là cô hồn dã quỷ đến từ một ngàn năm trước mà thôi.
Nghe Tô Hàm nói, Lâm Tuấn biểu tình xấu hổ, lúc trước khi anh ta biết Tô Hàm bị buộc phải rời khỏi Thành Trung Tâm, thì Tô Hàm đã đến Trấn Biên Thành rồi, mặc dù lúc đó anh ta đúng là đã có suy nghĩ đón cậu Tô Hàm trở về, nhưng khi đó Tưởng Thược lại mới vừa nhận một tinh sư cấp trung làm thầy hướng dẫn, hơn nữa người thầy kia cũng có một chút địa vị ở Thành Trung Tâm, cho nên lúc đó người trong nhà cung phụng anh ta thiếu chút nữa là trở thành Bồ Tát, anh ta vừa có động tác đã bị người trong nhà ngăn lại.
Nhìn khuôn mặt Lâm Tuấn bị mình nói đến đỏ bừng, Tô Hàm trong lòng có chút hưởng thụ “Nếu không còn chuyện gì khác, thì anh đi đi, đừng ngồi trước mặt tôi vướng mắt.”
Tô Hàm nói xong, một lần nữa cầm đũa lên “Đúng rồi, khi đi đừng quên thanh toán.”
Sau đó không để ý tới Lâm Tuấn nữa, tiếp tục mục đích ăn cơm của bản thân.
Nhìn thái độ của Tô Hàm, Lâm Tuấn biết chuyện cầu tình cho Tưởng Thược hôm nay có lẽ vô vọng, thật ra hôm nay sở dĩ anh ta đến đây cầu xin Tô Hàm, không chỉ vì Tưởng Thược xảy ra chuyện mà vì nhà anh ta gần đây dường như cũng không tốt lắm, vài gia tộc trước đây từng đi lại tương đối gần với nhà anh ta, đều chậm rãi bất hòa với nhà anh ta.
Chẳng qua nghe lời nói vừa rồi của Tô Hàm, anh ta thật sự không có mặt mũi tiếp tục cầu tình, trong lòng hít một hơi, nhìn Tô Hàm nói “Tôi còn muốn nói với em một chút về chuyện đứa trẻ.”
Nghe Lâm Tuấn nói Tô Hàm đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên “Anh nói đi.”
“Đứa bé kia… cha nó là Lôi Nghị?” Lâm Tuấn có chút do dự hỏi Tô Hàm,.
Tô Hàm nghe vậy chọn mi một chút, mở miệng hỏi “Vì sao lại nói như vậy?”
“À.” Tự giễu cười một tiếng, Lâm Tuấn mới mở miệng, “Ban đầu tôi nghĩ đứa bé kia có khả năng là con tôi, nhưng sau đó nghĩ lại thời gian chúng ta chia tay và tuổi của con trai em, tôi biết nó không phải là con của tôi.”
“Vậy sao?” Tô Hàm gật đầu, ý bảo đang nghe.
“Nếu em đúng là sống cùng Lôi Nghị thì thật ra cũng không tồi, Lôi gia rất trung thành đối với chuyện tình cảm.” Lâm Tuấn bình tĩnh nhìn Tô Hàm, nói.
Tô Hàm nghe vậy nở nụ cười “Tôi và Lôi Nghị có chuyện gì, cũng không cần anh quan tâm, nếu không còn việc gì thì đi đi.”
Lâm Tuấn nghe vậy ánh mắt càng tối, liếc mắt nhìn Tô Hàm một cái rồi rời đi.
Lâm Tuấn vừa đi, ánh mắt Tô Hàm dường như có điều gì đó suy nghĩ, Lâm Tuấn không phải cha của Tô Triêu, vậy thì là ai, Lôi Nghị sao?
“Một mình?”
Đang nghĩ, một âm thanh tràn ngập từ tính truyền tới, cảm thấy âm thanh kia có chút quen thuộc, Tô Hàm quay đầu nhìn, người đó dĩ nhiên là người lần trước, từng gặp mặt một lần ở đây Mộc Phong.
“Là anh?” Tô Hàm nhíu mày.
“Ừ.” Mộc Phong gật đầu, tao nhã kéo ghế dựa, ngồi xuống phía đối diện Tô Hàm, rồi hỏi, “Tôi có thể ngồi ở đây không?”
Tô Hàm nghe vậy chỉ muốn trợn trắng mắt, anh đã ngồi xuống rồi tôi còn có thể mời anh đi không.
Trong lòng nghĩ như vậy, Tô Hàm miệng vẫn khách sáo nói “Được.”
Mộc Phong nghe vậy nở nụ cười “Một mình cậu?”
“Không phải, hai người, một người khác đi trước rồi.” Trả lời xong vấn đề của Mộc Phong, Tô Hàm thuận miệng hỏi, “Anh thì sao, cũng đi một mình? Sao không thấy mỹ nữ lần trước đi cùng với anh?”
Người phục vụ bàn đặt thêm một bộ bát đũa, Mộc Phong trả lời, “Tôi nghĩ Lôi Dực chắc chắn đã nói cho cậu biết, tôi và cô ta chẳng qua chỉ là hôn nhân chính trị thôi nhỉ, không có nhiều tình cảm.”
“Những thứ này là chuyện riêng của anh, nói với tôi làm gì?” Nhìn hành động của Mộc Phong, Tô Hàm ở trong lòng xì mũi coi thường, thật đúng là không biết khách sáo.
“Đúng là chuyện riêng của tôi, chẳng qua…” Mộc Phong nói xong ái muội nhìn Tô Hàm, “Không biết vì sao, tôi rất không muốn một cậu bé xinh đẹp như cậu hiểu lầm tôi.”
“Ý của anh là anh vừa ý tôi rồi?” Tô Hàm nhíu mày nói, “Đáng tiếc nha, đối với những người đã đính hôn còn đi trêu chọc người khác, cái loại đàn ông ăn trong bát nhìn trong nồi này tôi không có cảm tình.”
“Ha ha…” Mộc Phong nghe vậy không khỏi cười to, “Cậu là một người rất thú vị.”
“Cám ơn.” Tô Hàm kéo kéo khóe miệng trả lời, “Anh còn có việc gì không, không có gì nói thì tôi đi trước.”
Hôm nay thật không như ý gì hết, đầu tiên gặp tên cặn bã không có trách nhiệm như Lâm Tuấn, bây giờ thật vất vả muốn ăn một bữa cơm lại gặp một kẻ không mời mà tới, cứng rắn cho là quen thuộc với mình.
“Cũng không có chuyện gì.” Cong cong môi lên, Mộc Phong nói, “Chẳng qua nghe nói bây giờ cậu đang ở cùng tên gia hỏa không hiểu tình thú như Lôi Nghị, nên tò mò tới đây chào hỏi thôi.”
“… Ha hả.” cười hai tiếng, Tô Hàm nghĩ, tôi ở cùng với ai, liên quan đến cọng lông của anh à.
Làm như không thấy sự qua loa trên mặt Tô Hàm, Mộc Phong tiếp tục “Nếu cậu thật sự thích Lôi Nghị, tôi sẽ cho cậu một con đường sáng sủa, thế nào?”
Cố ý xem nhẹ lời của Mộc Phong, Tô Hàm nói, “Nếu tôi nhớ không lầm, lần trước không phải anh nói, tôi và Lôi Dực mới là một đôi sao.”
“Chẳng qua tôi chỉ tùy tiện nói thế thôi, dù sao…” Mộc Phong nói xong liếc mắt nhìn Tô Hàm một cái, “Cậu vừa nhìn đã biết giống như Lôi Dực, đều thích hợp nằm dưới.”
Tô Hàm “…”
Tuy ở trên giường đúng là cậu lười vận động, đều bị tiến vào nơi nào đó, nhưng có rõ ràng đến mức người khác liếc mắt một cái cũng nhìn ra được hay không?
Nhìn biểu tình không tốt như nuốt phải ruồi của Tô Hàm, Mộc Phong nở nụ cười một tiếng, đột nhiên đứng lên đi đến phía sau Tô Hàm, cúi thân thể ép sát ghé vào lỗ tai cậu nói “Cậu chỉ cần sinh con trai cho Lôi Nghị thì có thể sống cùng anh ta cả đời, có lẽ cậu không biết nhỉ, dị năng của Lôi gia là dị năng di truyền mà chỉ mình con trưởng nhà họ Lôi gia mới kế thừa được dị năng biến dị hệ lôi thôi đấy, cho nên chỉ cần cậu sinh con trai cho Lôi gia đầu tiên thì cậu chính là bạn đời của Lôi Nghị.”
Bởi vì vừa vặn đến giờ ăn cơm, thuận tiện ăn cơm luôn nên Tô Hàm và Lâm Tuấn chọn Dị Thú Trân để nói chuyện.
Chọn vài món ăn và một chén cháo, Tô Hàm mới mở miệng “Muốn nói chuyện gì, nói đi.”
“Tiểu Hàm, thật xin lỗi, tôi…”
“Đừng nói với tôi những điều này, không cần thiết.” Chặn đứng lời Lâm Tuấn chưa nói xong, âm thanh Tô Hàm lạnh lùng vang lên, “Đừng nói với tôi, anh tìm đến tìm tôi là muốn cầu xin sự tha thứ của tôi, nhân tiện muốn hợp lại.”
“… Tôi thật lòng rất yêu em.” Lâm Tuấn hít một hơi, nói.
Tô Hàm nghe vậy chỉ muốn cười lạnh, ngay cả vì ‘Tô Hàm’ cố gắng tranh thủ một chút quyền lợi trước mặt người nhà cũng làm không được, thì tình yêu của anh ta giá quá rẻ rồi.
“Tiểu Hàm, chúng ta còn cơ hội không?” thấy Tô Hàm không đáp lời, Lâm Tuấn ngẩng đầu mắt nhìn Tô Hàm, hỏi.
“Không.” Tô Hàm không chút nghĩ ngợi từ chối, đừng nói bây giờ cậu đã không phải ‘Tô Hàm’ ban đầu, cho dù đổi lại là bản thân ‘Tô Hàm’, lấy tính cách của cậu ta trong tư liệu thì tám phần cũng không đồng ý hợp lại với Lâm Tuấn.
Nghe Tô Hàm nói, ánh mắt Lâm Tuấn trở nên thật thất vọng “Vậy… Em có thể nhớ lại những ngày chúng ta ở bên nhau mà nhân nhượng một chút, đừng so đo với Tiểu Thược được không.”
“Anh vừa nói gì?” Tô Hàm dường như không nghe Lâm Tuấn nói gì, hỏi lại.
Người này vô sỉ đến thế nào chứ, vừa nói yêu mình xong lại xoay sang cầu tình cho tình nhân của mình ha.
“Tuy ngày đó Tiểu Thược nói chuyện có chút quá đáng, nhưng em và thượng tá Lôi không phải đã đánh cậu ấy rồi sao, cần gì phải cố ý làm khó dễ cậu ấy như vậy nữa?” Tuy ánh mắt có chút né tránh, nhưng Lâm Tuấn vẫn tiếp tục cầu tình cho xong.
“Chờ chút!” Tô Hàm ngẩng đầu nói, “Phiền anh nói rõ ràng mọi chuyện được không, tôi không hiểu ý của anh, cái gì mà bảo tôi đừng tiếp tục làm khó vị hôn phu của anh, từ đầu tới đuôi đều là cậu ta làm khó tôi mới đúng? Ngày đó ở cửa hàng bách hóa cậu ta như thế nào, không phải anh không thấy được nhỉ? Cậu ta là một tinh sư cao cao tại thượng, tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường, nào dám làm khó cậu ta.”
“Tôi nghe nói.” Lâm Tuấn nhìn Tô Hàm ánh mắt rất hối hận, “Bây giờ em là tinh sư cấp thấp, lại được hội trưởng Hiệp Hội tinh sư nhận làm học trò.” Nếu mình lúc ấy kiên trì thêm một thời gian, thì bây giờ mình đã có thể sống cùng với cậu ấy rồi, bây giờ cậu ấy chẳng những là tinh sư cấp thấp mà còn là học trò của hội trưởng Hiệp Hội tinh sư, ba mẹ chắc chắn sẽ đồng ý.
Thật ra——
Nghĩ đến ba mẹ, khi nghe nói Tô Hàm được hội trưởng Hiệp Hội tinh sư nhận làm học trò, lúc ấy biểu tình của bọn họ rất kinh ngạc, Lâm Tuấn biết bọn họ hối hận rồi. Hơn nữa biết mình muốn tới tìm cậu, trong lời nói của bọn họ còn ám chỉ hy vọng mình có thể vãn hồi tình yêu với Tô Hàm, Lâm Tuấn đột nhiên cảm thấy, Tô Hàm không đồng ý tiếp tục ở cùng mình, thật ra cũng tốt.
Tô Hàm nghe vậy sửng sốt “Làm sao anh biết được?”
Cậu nhận Hứa Duệ làm thầy hướng dẫn, mới hơn một tuần lễ, sao ngay cả Lâm Tuấn cũng biết.
“…Tiểu Thược nói.” Trầm mặc một hồi, Lâm Tuấn nói, “khi em đi đăng kí hội trưởng Hiệp Hội tinh sư tự mình mang đi, ngày đó hai người còn quay lại Hiệp Hội tinh sư, coi như là một màn rất oanh động.”
Tô Hàm ngẩn người, dường như cậu đã hiểu được mục đích lúc trước thầy đưa mình đi đăng kí, thầy muốn tuyên bố thân phận của mình với những người khác?
“Trách không được, vừa rồi anh nói muốn hợp lại với tôi.” Sững sờ qua đi, Tô Hàm nhìn Lâm Tuấn châm chọc nói.
Nhìn rõ ràng sự châm chọc trong mắt Tô Hàm, Lâm Tuấn chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát không thôi, trầm mặc một lúc mới nói “… Ban đầu em không phải người như thế này.”
Tô Hàm nghe vậy nhún vai, không nói gì, cậu vốn không phải chính chủ ‘Tô Hàm’, lẽ nào còn muốn cậu bắt chước giống hệt người cũ hay sao.
Vừa vặn lúc này đồ ăn được mang lên, Tô Hàm dứt khoát cúi đầu dùng cơm, gạt Lâm Tuấn sang một bên.
“…Chuyện của tiểu Thược.” Nhìn Tô Hàm cúi đầu dùng cơm, Lâm Tuấn do dự chốc lát vẫn mở miệng hỏi.
Nếm qua mỗi loại đồ ăn một lần, Tô Hàm mới trả lời “Tuy tôi không biết vị hôn phu của anh xảy ra chuyện gì, nhưng tôi chưa từng làm gì cậu ta, cho nên không có cách nào ‘không so đo với cậu ta’.”
“Cậu ấy bị thầy của mình xoá tên.” Nhìn Tô Hàm, Lâm Tuấn mở miệng, “Trong giới tinh sư, bị thấy hướng dẫn xoá tên là một chuyện rất nghiêm trọng, việc này có nghĩa là không tôn sư trọng đạo, đối với sự phát triển sau này của cậu ấy… rất không tốt.”
Bỏ đôi đũa lên bàn, Tô Hàm nhìn Lâm Tuấn nói “Vậy thì liên quan gì đến tôi?”
“…Tiểu Thược rất quan trong đối với gia tộc của anh.” trong lòng đắn đo một lát, Lâm Tuấn nói, “Hơn nữa lúc trước vì muốn bồi dưỡng cậu ấy trở thành tinh sư mà nhà anh cũng phải trả giá không ít, nên em có thể nói với thầy của Tiểu Thược dàn xếp cho cậu ấy một chút được không, đừng xoá tên cậu ấy…”
“Chờ một chút.” Vươn tay đánh gãy lời Lâm Tuấn, Tô Hàm buồn cười mở miệng, “Anh cho là chuyện này do tôi làm?”
“Mặc dù bình thường Tiểu Thược làm người hơi kiêu ngạo một chút, tính khí cũng không tốt lắm, nhưng cậu ấy luôn tôn kính thầy hướng dẫn của mình, hơn nữa lần này cậu ấy cũng chỉ đắc tội với em…”
“Cho nên anh cho rằng tôi trả thù cậu ta, nên để thầy của cậu ta xoá tên cậu ta?” Tô Hàm nói xong cười lạnh, “Anh quá xem trọng tôi rồi, tuy bây giờ tôi thức tỉnh lực tinh thần, trở thành tinh sư cấp thấp, còn nhận thầy hướng dẫn, nhưng tôi không có năng lực lớn đến thế, có thể khiến người khác đuổi học trò của mình ra cửa.”
“Dù không phải là em nhưng cũng có khả năng là thầy của em hoặc thượng tá Lôi giúp em xả giận nên…”
Nghe Lâm Tuấn nói, Tô Hàm dứt khoát dựa vào lưng ghế phía sau, hai tay ôm trước ngực mở miệng “Nếu những chuyện đó do tôi làm cũng được, nhưng vì sao tôi phải buông tha cho cậu ta? Cậu ta chẳng những cướp đi người đàn ông của tôi còn khiến tôi phải bỏ việc, cuối cùng thậm chí khiến tôi không thể không rời khỏi Thành Trung Tâm.”
Tô Hàm nói xong, nghĩ đến vị ‘Tô Hàm’ đã chết ở Trấn Biên Thành, không khỏi bi phẫn “Vị hôn phu của anh làm gì với tôi, không cần tôi nói anh cũng biết, ha hả, vùng đất bị lưu đày là nơi nào, ở đó nguy hiểm bao nhiêu, có lẽ anh không biết? Hơn nữa lúc trước tôi còn không phải là người có lực tinh thần, nếu không phải vận may không tệ thì có lẽ tôi đã sớm chết ở nơi đó rồi, còn ngồi ở chỗ này mà nghe anh cầu tình cho vị hôn phu của anh hả.”
Trong chuyện này ‘Tô Hàm’ ban đầu chính xác là đã chết, bây giờ ngồi ở đây, chẳng qua chỉ là cô hồn dã quỷ đến từ một ngàn năm trước mà thôi.
Nghe Tô Hàm nói, Lâm Tuấn biểu tình xấu hổ, lúc trước khi anh ta biết Tô Hàm bị buộc phải rời khỏi Thành Trung Tâm, thì Tô Hàm đã đến Trấn Biên Thành rồi, mặc dù lúc đó anh ta đúng là đã có suy nghĩ đón cậu Tô Hàm trở về, nhưng khi đó Tưởng Thược lại mới vừa nhận một tinh sư cấp trung làm thầy hướng dẫn, hơn nữa người thầy kia cũng có một chút địa vị ở Thành Trung Tâm, cho nên lúc đó người trong nhà cung phụng anh ta thiếu chút nữa là trở thành Bồ Tát, anh ta vừa có động tác đã bị người trong nhà ngăn lại.
Nhìn khuôn mặt Lâm Tuấn bị mình nói đến đỏ bừng, Tô Hàm trong lòng có chút hưởng thụ “Nếu không còn chuyện gì khác, thì anh đi đi, đừng ngồi trước mặt tôi vướng mắt.”
Tô Hàm nói xong, một lần nữa cầm đũa lên “Đúng rồi, khi đi đừng quên thanh toán.”
Sau đó không để ý tới Lâm Tuấn nữa, tiếp tục mục đích ăn cơm của bản thân.
Nhìn thái độ của Tô Hàm, Lâm Tuấn biết chuyện cầu tình cho Tưởng Thược hôm nay có lẽ vô vọng, thật ra hôm nay sở dĩ anh ta đến đây cầu xin Tô Hàm, không chỉ vì Tưởng Thược xảy ra chuyện mà vì nhà anh ta gần đây dường như cũng không tốt lắm, vài gia tộc trước đây từng đi lại tương đối gần với nhà anh ta, đều chậm rãi bất hòa với nhà anh ta.
Chẳng qua nghe lời nói vừa rồi của Tô Hàm, anh ta thật sự không có mặt mũi tiếp tục cầu tình, trong lòng hít một hơi, nhìn Tô Hàm nói “Tôi còn muốn nói với em một chút về chuyện đứa trẻ.”
Nghe Lâm Tuấn nói Tô Hàm đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên “Anh nói đi.”
“Đứa bé kia… cha nó là Lôi Nghị?” Lâm Tuấn có chút do dự hỏi Tô Hàm,.
Tô Hàm nghe vậy chọn mi một chút, mở miệng hỏi “Vì sao lại nói như vậy?”
“À.” Tự giễu cười một tiếng, Lâm Tuấn mới mở miệng, “Ban đầu tôi nghĩ đứa bé kia có khả năng là con tôi, nhưng sau đó nghĩ lại thời gian chúng ta chia tay và tuổi của con trai em, tôi biết nó không phải là con của tôi.”
“Vậy sao?” Tô Hàm gật đầu, ý bảo đang nghe.
“Nếu em đúng là sống cùng Lôi Nghị thì thật ra cũng không tồi, Lôi gia rất trung thành đối với chuyện tình cảm.” Lâm Tuấn bình tĩnh nhìn Tô Hàm, nói.
Tô Hàm nghe vậy nở nụ cười “Tôi và Lôi Nghị có chuyện gì, cũng không cần anh quan tâm, nếu không còn việc gì thì đi đi.”
Lâm Tuấn nghe vậy ánh mắt càng tối, liếc mắt nhìn Tô Hàm một cái rồi rời đi.
Lâm Tuấn vừa đi, ánh mắt Tô Hàm dường như có điều gì đó suy nghĩ, Lâm Tuấn không phải cha của Tô Triêu, vậy thì là ai, Lôi Nghị sao?
“Một mình?”
Đang nghĩ, một âm thanh tràn ngập từ tính truyền tới, cảm thấy âm thanh kia có chút quen thuộc, Tô Hàm quay đầu nhìn, người đó dĩ nhiên là người lần trước, từng gặp mặt một lần ở đây Mộc Phong.
“Là anh?” Tô Hàm nhíu mày.
“Ừ.” Mộc Phong gật đầu, tao nhã kéo ghế dựa, ngồi xuống phía đối diện Tô Hàm, rồi hỏi, “Tôi có thể ngồi ở đây không?”
Tô Hàm nghe vậy chỉ muốn trợn trắng mắt, anh đã ngồi xuống rồi tôi còn có thể mời anh đi không.
Trong lòng nghĩ như vậy, Tô Hàm miệng vẫn khách sáo nói “Được.”
Mộc Phong nghe vậy nở nụ cười “Một mình cậu?”
“Không phải, hai người, một người khác đi trước rồi.” Trả lời xong vấn đề của Mộc Phong, Tô Hàm thuận miệng hỏi, “Anh thì sao, cũng đi một mình? Sao không thấy mỹ nữ lần trước đi cùng với anh?”
Người phục vụ bàn đặt thêm một bộ bát đũa, Mộc Phong trả lời, “Tôi nghĩ Lôi Dực chắc chắn đã nói cho cậu biết, tôi và cô ta chẳng qua chỉ là hôn nhân chính trị thôi nhỉ, không có nhiều tình cảm.”
“Những thứ này là chuyện riêng của anh, nói với tôi làm gì?” Nhìn hành động của Mộc Phong, Tô Hàm ở trong lòng xì mũi coi thường, thật đúng là không biết khách sáo.
“Đúng là chuyện riêng của tôi, chẳng qua…” Mộc Phong nói xong ái muội nhìn Tô Hàm, “Không biết vì sao, tôi rất không muốn một cậu bé xinh đẹp như cậu hiểu lầm tôi.”
“Ý của anh là anh vừa ý tôi rồi?” Tô Hàm nhíu mày nói, “Đáng tiếc nha, đối với những người đã đính hôn còn đi trêu chọc người khác, cái loại đàn ông ăn trong bát nhìn trong nồi này tôi không có cảm tình.”
“Ha ha…” Mộc Phong nghe vậy không khỏi cười to, “Cậu là một người rất thú vị.”
“Cám ơn.” Tô Hàm kéo kéo khóe miệng trả lời, “Anh còn có việc gì không, không có gì nói thì tôi đi trước.”
Hôm nay thật không như ý gì hết, đầu tiên gặp tên cặn bã không có trách nhiệm như Lâm Tuấn, bây giờ thật vất vả muốn ăn một bữa cơm lại gặp một kẻ không mời mà tới, cứng rắn cho là quen thuộc với mình.
“Cũng không có chuyện gì.” Cong cong môi lên, Mộc Phong nói, “Chẳng qua nghe nói bây giờ cậu đang ở cùng tên gia hỏa không hiểu tình thú như Lôi Nghị, nên tò mò tới đây chào hỏi thôi.”
“… Ha hả.” cười hai tiếng, Tô Hàm nghĩ, tôi ở cùng với ai, liên quan đến cọng lông của anh à.
Làm như không thấy sự qua loa trên mặt Tô Hàm, Mộc Phong tiếp tục “Nếu cậu thật sự thích Lôi Nghị, tôi sẽ cho cậu một con đường sáng sủa, thế nào?”
Cố ý xem nhẹ lời của Mộc Phong, Tô Hàm nói, “Nếu tôi nhớ không lầm, lần trước không phải anh nói, tôi và Lôi Dực mới là một đôi sao.”
“Chẳng qua tôi chỉ tùy tiện nói thế thôi, dù sao…” Mộc Phong nói xong liếc mắt nhìn Tô Hàm một cái, “Cậu vừa nhìn đã biết giống như Lôi Dực, đều thích hợp nằm dưới.”
Tô Hàm “…”
Tuy ở trên giường đúng là cậu lười vận động, đều bị tiến vào nơi nào đó, nhưng có rõ ràng đến mức người khác liếc mắt một cái cũng nhìn ra được hay không?
Nhìn biểu tình không tốt như nuốt phải ruồi của Tô Hàm, Mộc Phong nở nụ cười một tiếng, đột nhiên đứng lên đi đến phía sau Tô Hàm, cúi thân thể ép sát ghé vào lỗ tai cậu nói “Cậu chỉ cần sinh con trai cho Lôi Nghị thì có thể sống cùng anh ta cả đời, có lẽ cậu không biết nhỉ, dị năng của Lôi gia là dị năng di truyền mà chỉ mình con trưởng nhà họ Lôi gia mới kế thừa được dị năng biến dị hệ lôi thôi đấy, cho nên chỉ cần cậu sinh con trai cho Lôi gia đầu tiên thì cậu chính là bạn đời của Lôi Nghị.”
/80
|