Chúc Minh Phi lập tức cuống lên, "Như vậy sao được? Diệp huynh đệ, thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, không thể lại đi giao thủ với người khác, nếu không sẽ rất nguy hiểm! Ta tuyệt đối không đồng ý!"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, "Ai nói ta muốn giao thủ với bọn họ? Ta chỉ là phụ trách dụ người đi ra mà thôi, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám phế vật còn chưa thể gây thương tổn được cho ta!"
Chúc Minh Phi vẫn như cũ lắc đầu, "Không được không được! Diệp huynh đệ, lấy trạng thái của ngươi bây giờ, chỉ sợ căn bản không thể nào làm được, vẫn là để ta tới đi!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Làm sao? Ngươi xem nhẹ ta?"
Chúc Minh Phi còn muốn giải thích, Diệp Trần lại khoát tay áo nói:
"Như vậy đi! Chúc huynh, chúng ta tới tỷ thí một chút, lấy khoảng thời gian một trăm giây làm giới hạn, ngay ở trong căn phòng này, nếu như ngươi có thể chạm vào ta thì ta không tranh với ngươi, có được không?"
Chúc Minh Phi nghe được điều này thì lông mày lập tức nhíu lại, "Ngươi làm thật?"
Thân pháp Diệp Trần, trước đó Chúc Minh Phi đã được chứng kiến, trong cuộc đời này những người mà hắn gặp tuyệt đối là có một không hai.
Tuy nhiên, bản thân Diệp Trần bây giờ đang bị trọng thương, hơn nữa lại ở trong căn phòng nhỏ hẹp như thế, hắn làm saHKfFpmrFaẛo cũng không tin chính mình ngay cả chạm vào đối phương cũng không làm được?
Tốt xấu gì hắn cũng là người đứng đầu Tiềm Long bảng, thực lực coi như so với tông chủ của ngũ đại tông môn cũng chỉ kém hơn một chút mà thôi, tuyệt đối là cường giả cấp đỉnh phong của Bồng Lai Tiên giới!
Diệp Trần mỉm cười, "Đương nhiên là thật! Tuy nhiên tránh gây sự chú ý cho người ngoài, chúng ta chỉ so với thân pháp, không được làm hu hỏng bất luận thứ gì trong phòng, như thế nào?"
Chúc Minh Phi hơi tự định giá một lát, ngay lập tức gật đầu, nói:
"So thì so! Nếu như ta thắng, ngươi không được đổi ý!"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Diệp Cuồng Tiên ta nhất ngôn cửu đỉnh, chưa từng nuốt lời!"
"Tốt!"
Chúc Minh Phi ngay lập tức nóng nảy vội vàng, dưới chân bỗng nhiên bước ra một bước nhào thẳng về phía Diệp Trần.
Bạch!
Chúc Minh Phi tuy rằng không am hiểu thân phá lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là cường giả Nguyên Anh, tốc độ tự nhiên không kém, gần như thuấn di lao tới trước mặt Diệp Trần, sau đó vung tay lên vồ bắt lấy đầu vai của Diệp Trần, "Ngươi thua..."
Chúc Minh Phi vừa mới mở miệng lại im bặt mà dừng, vẻ mặt tươi cười trong nháy mắt cứng đờ lại.
Bởi vì hắn vô cùng kinh ngạc khi phát hiện, một chưởng này của chính mình vồ xuống vậy mà vồ hụt!
Mà lúc này sau lưng hắn đột nhiên vang lên giọng nói của Diệp Trần, "Chúc huynh, ngươi đây là đang xem thường ta sao? Vẫn là xuất toàn bộ thực lực của ngươi ra đi!"
Chúc Minh Phi bỗng nhiên quay đầu, đã thấy Diệp Trần, chẳng biết lúc nào vậy mà đã ngồi trên ghế sau lưng hắn, dáng vẻ bình chân như vại.
"Sao lại thế..."
Chúc Minh Phi lập tức hoảng hốt, vừa rồi hắn vậy mà không bắt được quỹ tích hành động của Diệp Trần một chút nào!
Diệp Trần giống như là quỷ dị, đầu tiên đột nhiên biến mất, sau đó lại đột nhiên xuất hiện ở đằng sau hắn!
Nếu như ở lúc Diệp Trần không có bị thương, có lẽ hắn còn có thể chấp nhận được, thế nhưng hắn tận mắt thấy Diệp Trần ngày hôm qua bị thương nặng tới mức nào, lúc này mới chỉ ngắn ngủi trong một ngày, thế mà tốc độ đã khôi phục như thế, quả thực làm cho người ta khó có thể tin nổi.
Mà ở lúc Chúc Minh Phi kinh ngạc không thôi, một bên khác, Chúc Tiểu Bạch phụ trách đến đếm số, đã đếm tới "Mười", Chúc Minh Phi lập tức giật mình phản ứng lại, cũng không dám tiếp tục phí thời gian, ngay lập tức nhào tới lần nữa, "Ta vẫn còn chưa tin!"
Chúc Minh Phi không còn dám có chỗ bảo lưu, một bước này bước ra, sàn nhà dưới chân rõ ràng xuất hiện một cái dấu chân.
Hô!
Tính cả toàn bộ căn phòng cũng có một cơn gió lớn!
Tuy nhiên, Chúc Minh Phi nhanh như chớp vọt tới trước mặt Diệp Trần rồi lại vồ hút một lần nữa!
"Cái gì!"
Lần này Chúc Minh Phi đã treo tinh thần lên một trăm điểm, đồng thời thần niệm gắt gao khóa chặt thân ảnh của Diệp Trần, cố gắng muốn nắm giữ được quỹ tích di chuyển của hắn.
Thế nhưng vẫn như vừa rồi không thu hoạch được gì!
Diệp Trần giống như căn bản cũng không có di chuyển, cứ như vậy đột nhiên biến mất!
Mà chờ lúc hắn cảm ức được khí tức của Diệp Trần một lần nữa, Diệp Trần đã không biết dùng loại thủ đoạn nào lại tiến tới sau lưng hắn một lần nữa.
Cái giật mình này quả nhiên là không thể coi thường!
"Chẳng lẽ hắn đã nắm giữ lực lượng pháp tắc trong truyền thuyết..."
Chúc Minh Phi kinh hãi không thôi, cùng lúc suy tư trong lòng rối rít, nhưng cũng không có dễ dàng nhận thua, sau khi hắn khóa chặt khí tức Diệp Trần một lần nữa liền lập tức quay người lại, trực tiếp chộp về phía Diệp Trần một lần nữa.
Lần này, ngay cả Diệp Trần cũng cảm thấy bất ngờ, không nghĩ tới Chúc Minh Phi phản ứng vậy mà nhanh chóng như thế!
Ở dưới tình huống hắn sử dụng lực lượng Không Gian Pháp Tắc, thế mà vẫn suýt chút nữa bị đối phương chạm vào góc áo của mình.
Cũng may phản ứng của Diệp Trần cũng không chậm, ở giây phút cuối cùng, thân thể đầu tiên là nhanh lùi lại một bước, sau đó lại sử dụng lực lượng Không Gian Pháp Tắc, hiểm mà lại hiểm né tránh khỏi một trảo này của đối phương.
"61... 79... 88... 100!"
Một cái chớp mắt, số đếm đến 100 đã tới, Chúc Minh Phi sử xuất ra tất cả vốn liếng, lại sững sờ ngay cả góc áo của Diệp Trần cũng chưa có chạm được.
Mà hai tay Diệp Trần vẫn như cũ chắp tay ở sau lưng, về tới vị trí ban đầu, giống như chưa bao giờ di chuyển, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Chúc Minh Phi, "Như thế nào?"
Chúc Minh Phi lập tức chán nản thở dài một tiếng, sau đó hướng về phía Diệp Trần trịnh trọng thi lễ một cái, nói:
"Diệp huynh đệ có tu vi kinh người, ta phục!"
"Uổng ta vẫn luôn tự nhận ta là đệ nhất thiên tài của Bồng Lai Tiên giới, hôm nay mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!"
"Thiên phú của ta so với Diệp huynh đệ, thật sự là không còn dám hai chữ danh hiệu thiên tài nữa!"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Chúc huynh không cần tự coi nhẹ mình, thật ra thì thiên phú của ta cũng chưa chắc mạnh hơn ngươi, chỉ là ở trong đó có nguyên do phức tạp, trong thời gian ngắn rất khó giải thích rõ ràng, nếu như ngươi không tính là thiên tài, vậy thì toàn bộ Bồng Lai Tiên giới còn có thiên tài được sao?"
Lời này của Diệp Trần nói ra lại chính là lời từ đáy lòng, thiên phú của Chúc Minh Phi cho dù là ở trong Tu Chân giới cũng thuộc về nhất lưu, tuy rằng còn chưa thể so sánh với những tên tuyệt thế thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm, nhưng ở trên tinh vực cấp thấp như Địa Cầu này thì tuyệt đối là tồn tại phượng mao lân giác.
Chỉ tiếc, hắn gặp phải người chính là Diệp Trần, người có tới tám trăm năm ký ức, tự nhiên là không thể so sánh.
"Tốt! Thời gian cấp bách, chúng ta tới thương lượng kết hoạch hành động một chút rồi lập tức lên đường!"
...
Ở trên đài cao Truyền Tống thuật, trong Thái Sơ thành, hơn mười đạo khí tức cường đại phóng lên tận trời, đám dân xung quanh Thái Sơ thành, từng tên đều lảng tránh ra rất xa, căn bản không ai dám tới gần.
"Nam Cung trưởng lão, nghe tông chủ La Tiêu của các ngươi nói, tiểu tử Thế Tục giới kia lấy lực lượng một người diệt toàn bộ Dược Vương tông, còn giết hơn ba mươi cường giả cảnh giới Nguyên Anh, việc này đến cùng là thật hay giả?"
Một tên lão giả trong đó bỗng nhiên mở miệng nói.
Những người còn lại nghe được điều này thì lập tức thi nhau nhìn về phía ông lão giả khác, hẳn là vị Nam Cung trưởng lão của Thái Ất môn kia.
"Cái này..."
Trên mặt Nam Cung trưởng lão lập tức lộ ra vẻ mặt xấu hổ, tông chủ của ngũ đại tông môn bị giết chết mất ba, Dược Vương tông càng là gặp phải họa diệt môn!
Cho dù là ai đi nữa cũng khó có thể tin được, chuyện này là một tên thiếu niên Thế Tục giới gây nên, "Tuy rằng hai người La Tiêu tông chủ Thái Ất môn và Thanh Dương Tử tông chủ Tiêu Dao phái nói chắc như đinh đóng cột, thế nhưng cao tầng của bốn đại tông môn đều không có một ai tin tưởng."
Dù sao trong mắt bọn hắn, người ở Thế Tục giới yếu ớt như con sâu cái kiến, hơn nữa chỉ là một tên thiếu niên, tại sao có thể có được thực lực như thế?
Lúc mọi người ở đây đang bàn tán sôi nổi, bỗng nhiên một giọng nói đạm mạc đột nhiên vang lên ở trên bầu trời Thái Sơ thành, "Là thật hay là giả, các ngươi thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?"
P/S: Ta thích nào.....chương 2
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, "Ai nói ta muốn giao thủ với bọn họ? Ta chỉ là phụ trách dụ người đi ra mà thôi, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám phế vật còn chưa thể gây thương tổn được cho ta!"
Chúc Minh Phi vẫn như cũ lắc đầu, "Không được không được! Diệp huynh đệ, lấy trạng thái của ngươi bây giờ, chỉ sợ căn bản không thể nào làm được, vẫn là để ta tới đi!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Làm sao? Ngươi xem nhẹ ta?"
Chúc Minh Phi còn muốn giải thích, Diệp Trần lại khoát tay áo nói:
"Như vậy đi! Chúc huynh, chúng ta tới tỷ thí một chút, lấy khoảng thời gian một trăm giây làm giới hạn, ngay ở trong căn phòng này, nếu như ngươi có thể chạm vào ta thì ta không tranh với ngươi, có được không?"
Chúc Minh Phi nghe được điều này thì lông mày lập tức nhíu lại, "Ngươi làm thật?"
Thân pháp Diệp Trần, trước đó Chúc Minh Phi đã được chứng kiến, trong cuộc đời này những người mà hắn gặp tuyệt đối là có một không hai.
Tuy nhiên, bản thân Diệp Trần bây giờ đang bị trọng thương, hơn nữa lại ở trong căn phòng nhỏ hẹp như thế, hắn làm saHKfFpmrFaẛo cũng không tin chính mình ngay cả chạm vào đối phương cũng không làm được?
Tốt xấu gì hắn cũng là người đứng đầu Tiềm Long bảng, thực lực coi như so với tông chủ của ngũ đại tông môn cũng chỉ kém hơn một chút mà thôi, tuyệt đối là cường giả cấp đỉnh phong của Bồng Lai Tiên giới!
Diệp Trần mỉm cười, "Đương nhiên là thật! Tuy nhiên tránh gây sự chú ý cho người ngoài, chúng ta chỉ so với thân pháp, không được làm hu hỏng bất luận thứ gì trong phòng, như thế nào?"
Chúc Minh Phi hơi tự định giá một lát, ngay lập tức gật đầu, nói:
"So thì so! Nếu như ta thắng, ngươi không được đổi ý!"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Diệp Cuồng Tiên ta nhất ngôn cửu đỉnh, chưa từng nuốt lời!"
"Tốt!"
Chúc Minh Phi ngay lập tức nóng nảy vội vàng, dưới chân bỗng nhiên bước ra một bước nhào thẳng về phía Diệp Trần.
Bạch!
Chúc Minh Phi tuy rằng không am hiểu thân phá lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là cường giả Nguyên Anh, tốc độ tự nhiên không kém, gần như thuấn di lao tới trước mặt Diệp Trần, sau đó vung tay lên vồ bắt lấy đầu vai của Diệp Trần, "Ngươi thua..."
Chúc Minh Phi vừa mới mở miệng lại im bặt mà dừng, vẻ mặt tươi cười trong nháy mắt cứng đờ lại.
Bởi vì hắn vô cùng kinh ngạc khi phát hiện, một chưởng này của chính mình vồ xuống vậy mà vồ hụt!
Mà lúc này sau lưng hắn đột nhiên vang lên giọng nói của Diệp Trần, "Chúc huynh, ngươi đây là đang xem thường ta sao? Vẫn là xuất toàn bộ thực lực của ngươi ra đi!"
Chúc Minh Phi bỗng nhiên quay đầu, đã thấy Diệp Trần, chẳng biết lúc nào vậy mà đã ngồi trên ghế sau lưng hắn, dáng vẻ bình chân như vại.
"Sao lại thế..."
Chúc Minh Phi lập tức hoảng hốt, vừa rồi hắn vậy mà không bắt được quỹ tích hành động của Diệp Trần một chút nào!
Diệp Trần giống như là quỷ dị, đầu tiên đột nhiên biến mất, sau đó lại đột nhiên xuất hiện ở đằng sau hắn!
Nếu như ở lúc Diệp Trần không có bị thương, có lẽ hắn còn có thể chấp nhận được, thế nhưng hắn tận mắt thấy Diệp Trần ngày hôm qua bị thương nặng tới mức nào, lúc này mới chỉ ngắn ngủi trong một ngày, thế mà tốc độ đã khôi phục như thế, quả thực làm cho người ta khó có thể tin nổi.
Mà ở lúc Chúc Minh Phi kinh ngạc không thôi, một bên khác, Chúc Tiểu Bạch phụ trách đến đếm số, đã đếm tới "Mười", Chúc Minh Phi lập tức giật mình phản ứng lại, cũng không dám tiếp tục phí thời gian, ngay lập tức nhào tới lần nữa, "Ta vẫn còn chưa tin!"
Chúc Minh Phi không còn dám có chỗ bảo lưu, một bước này bước ra, sàn nhà dưới chân rõ ràng xuất hiện một cái dấu chân.
Hô!
Tính cả toàn bộ căn phòng cũng có một cơn gió lớn!
Tuy nhiên, Chúc Minh Phi nhanh như chớp vọt tới trước mặt Diệp Trần rồi lại vồ hút một lần nữa!
"Cái gì!"
Lần này Chúc Minh Phi đã treo tinh thần lên một trăm điểm, đồng thời thần niệm gắt gao khóa chặt thân ảnh của Diệp Trần, cố gắng muốn nắm giữ được quỹ tích di chuyển của hắn.
Thế nhưng vẫn như vừa rồi không thu hoạch được gì!
Diệp Trần giống như căn bản cũng không có di chuyển, cứ như vậy đột nhiên biến mất!
Mà chờ lúc hắn cảm ức được khí tức của Diệp Trần một lần nữa, Diệp Trần đã không biết dùng loại thủ đoạn nào lại tiến tới sau lưng hắn một lần nữa.
Cái giật mình này quả nhiên là không thể coi thường!
"Chẳng lẽ hắn đã nắm giữ lực lượng pháp tắc trong truyền thuyết..."
Chúc Minh Phi kinh hãi không thôi, cùng lúc suy tư trong lòng rối rít, nhưng cũng không có dễ dàng nhận thua, sau khi hắn khóa chặt khí tức Diệp Trần một lần nữa liền lập tức quay người lại, trực tiếp chộp về phía Diệp Trần một lần nữa.
Lần này, ngay cả Diệp Trần cũng cảm thấy bất ngờ, không nghĩ tới Chúc Minh Phi phản ứng vậy mà nhanh chóng như thế!
Ở dưới tình huống hắn sử dụng lực lượng Không Gian Pháp Tắc, thế mà vẫn suýt chút nữa bị đối phương chạm vào góc áo của mình.
Cũng may phản ứng của Diệp Trần cũng không chậm, ở giây phút cuối cùng, thân thể đầu tiên là nhanh lùi lại một bước, sau đó lại sử dụng lực lượng Không Gian Pháp Tắc, hiểm mà lại hiểm né tránh khỏi một trảo này của đối phương.
"61... 79... 88... 100!"
Một cái chớp mắt, số đếm đến 100 đã tới, Chúc Minh Phi sử xuất ra tất cả vốn liếng, lại sững sờ ngay cả góc áo của Diệp Trần cũng chưa có chạm được.
Mà hai tay Diệp Trần vẫn như cũ chắp tay ở sau lưng, về tới vị trí ban đầu, giống như chưa bao giờ di chuyển, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Chúc Minh Phi, "Như thế nào?"
Chúc Minh Phi lập tức chán nản thở dài một tiếng, sau đó hướng về phía Diệp Trần trịnh trọng thi lễ một cái, nói:
"Diệp huynh đệ có tu vi kinh người, ta phục!"
"Uổng ta vẫn luôn tự nhận ta là đệ nhất thiên tài của Bồng Lai Tiên giới, hôm nay mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!"
"Thiên phú của ta so với Diệp huynh đệ, thật sự là không còn dám hai chữ danh hiệu thiên tài nữa!"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Chúc huynh không cần tự coi nhẹ mình, thật ra thì thiên phú của ta cũng chưa chắc mạnh hơn ngươi, chỉ là ở trong đó có nguyên do phức tạp, trong thời gian ngắn rất khó giải thích rõ ràng, nếu như ngươi không tính là thiên tài, vậy thì toàn bộ Bồng Lai Tiên giới còn có thiên tài được sao?"
Lời này của Diệp Trần nói ra lại chính là lời từ đáy lòng, thiên phú của Chúc Minh Phi cho dù là ở trong Tu Chân giới cũng thuộc về nhất lưu, tuy rằng còn chưa thể so sánh với những tên tuyệt thế thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm, nhưng ở trên tinh vực cấp thấp như Địa Cầu này thì tuyệt đối là tồn tại phượng mao lân giác.
Chỉ tiếc, hắn gặp phải người chính là Diệp Trần, người có tới tám trăm năm ký ức, tự nhiên là không thể so sánh.
"Tốt! Thời gian cấp bách, chúng ta tới thương lượng kết hoạch hành động một chút rồi lập tức lên đường!"
...
Ở trên đài cao Truyền Tống thuật, trong Thái Sơ thành, hơn mười đạo khí tức cường đại phóng lên tận trời, đám dân xung quanh Thái Sơ thành, từng tên đều lảng tránh ra rất xa, căn bản không ai dám tới gần.
"Nam Cung trưởng lão, nghe tông chủ La Tiêu của các ngươi nói, tiểu tử Thế Tục giới kia lấy lực lượng một người diệt toàn bộ Dược Vương tông, còn giết hơn ba mươi cường giả cảnh giới Nguyên Anh, việc này đến cùng là thật hay giả?"
Một tên lão giả trong đó bỗng nhiên mở miệng nói.
Những người còn lại nghe được điều này thì lập tức thi nhau nhìn về phía ông lão giả khác, hẳn là vị Nam Cung trưởng lão của Thái Ất môn kia.
"Cái này..."
Trên mặt Nam Cung trưởng lão lập tức lộ ra vẻ mặt xấu hổ, tông chủ của ngũ đại tông môn bị giết chết mất ba, Dược Vương tông càng là gặp phải họa diệt môn!
Cho dù là ai đi nữa cũng khó có thể tin được, chuyện này là một tên thiếu niên Thế Tục giới gây nên, "Tuy rằng hai người La Tiêu tông chủ Thái Ất môn và Thanh Dương Tử tông chủ Tiêu Dao phái nói chắc như đinh đóng cột, thế nhưng cao tầng của bốn đại tông môn đều không có một ai tin tưởng."
Dù sao trong mắt bọn hắn, người ở Thế Tục giới yếu ớt như con sâu cái kiến, hơn nữa chỉ là một tên thiếu niên, tại sao có thể có được thực lực như thế?
Lúc mọi người ở đây đang bàn tán sôi nổi, bỗng nhiên một giọng nói đạm mạc đột nhiên vang lên ở trên bầu trời Thái Sơ thành, "Là thật hay là giả, các ngươi thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?"
P/S: Ta thích nào.....chương 2
/1085
|