Trong tuyệt vọng chợt nhìn thấy hy vọng, tinh thần của Diệp Trần ngay lập tức trở nên hưng phấn.
Ngay lập tức thi triển liên tiếp ra mấy lần Súc Địa Thành Thốn, trong nháy mắt hai người đã vượt qua khoảng cách mấy ngàn mét.
Ngay sau đó, ngọn nguồn tia sáng kia cuối cùng cũng xuất hiện ở trước mặt Diệp Trần.
Tuy nhiên, chờ khi Diệp Trần tập trung nhìn vào thì lập tức trợn tròn xoe mắt.
Nơi này thật đúng là điểm cuối cùng của hang động, thế nhưng căn bản không có đường ra!
Còn về chỗ phát ra tia ánh sáng kia lại là một cây cổ thụ cao tới ba mét!
Cây cổ thụ này, toàn thân đều có huyền quang lưu chuyển, vừa nhìn thì đã biết không phải là vật phàm.
Mà ở trên cây cổ thụ kia còn có năm quả sáng lấp lánh, ở trong huyệt động u ám này, giống như đèn sáng trong đêm tối, chiếu rọi xung quanh giống như mặt trời ban trưa.
"Đây là, đây chẳng lẽ là...Phù Dao tiên quả trong truyền thuyết sao?"
Chờ khi Diệp Trần nhận ra lai lịch của loại cây ăn quả trước mắt này thì hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình!
Phải biết, cho dù là ở Tu Chân giới, Phù Dao tiên quả cũng là tiên vật cấp cao nhất!
Theo như trong truyền thuyết thì vật này thì người sắp chết, cho dù là chịu tổn thương nặng hơn nữa, chỉ cần còn có một chút sinh cơ, sửa dụng một quả Phù Dao tiên quả này cũng có thể ngay lập tức khôi phục như lúc ban đầu.
Nếu như trước đó Diệp Trần đạt được loại quả này thì còn cần gì phải đi tìm Thần Long Chi Huyết và Thất Diệp Hồi Tiên thảo?
Chỉ cần để cho hai người sử dụng một qảu Phù Dao tiên quả là có thể sống lại ngay lập tức, hơn nữa công lực còn có thể tăng lớn!
Ngay vào lúc Diệp Trần đang sợ hãi thán phục.
"Hống hống hống!!"
Đằng sau lại truyền tới tiếng rít gào của Ngũ Thải Thần Cáp một lần nữa, cái von này hiển nhiên đã vô cùng tức giận, bụng vậy mà lớn hơn so trước đó gần đấp đôi!
Đến lúc này Diệp Trần cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao súc sinh này lại tức giận như thế, "Phù Diêu tiên thụ này phải sau một trăm năm mới ra quả một lần, Ngũ Thải Thấn Cáp hiển nhiên có ý định dùng vật này tới đề thăng tu vi của mình, khó trách sẽ căng thẳng khẩn trương như thế!"
Nghĩ tới đây, thân thể Diệp Trần tung người nhảy lên đã nhảy lên trên tiên thụ, giơ Tử Quỳnh kiếm trong tay lên cao cao, "Ngũ Thải Thần Cáp! Nếu nguoi còn dám tiến thêm một bước, ta sẽ hủy cây tiên thụ này!"
Căn cứ theo dự đoán của Diệp Trần, Ngũ Thải Thần Cáp này ít nhất cũng hơn ngàn tuổi, linh trí cũng không thua con người, cho dù không hiểu ngôn ngữ, nhưng chắc là cũng có thể đại khái đoán được dụng ý của hắn.
Quả nhiên, Ngũ Thải Thần Cáp kia vọt tới trước mặt, đang muốn quyết một trận tử chiến với Diệp Trần, thấy cảnh này thì lập tức im bặt mà dừng, thân thể ổn định ở tại chỗ, không còn dám tiến lên một bước.
"Oa oa!"
Sau khi đầu tiên Ngũ Thải Thần Cáp kêu lên hai tiếng, sau đó thì trong miệng nói ra tiếng người, nói:
"Tiểu tử nhân loại! Nếu như ngươi dám hủy hoại tiên thụ của ta, ta chắc chắn sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!"
Ngũ Thải Thần Cáp này nói rõ ràng là tiếng thông dụng của Tu Chân giới."
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, cũng dùng ngôn ngữ giống nhau nói:
"Dễ nói! Ta cũng không muốn làm phiền ngươi quá nhiều, trước tiên ngươi lui ra bên ngoài ngàn mét, bằng không ta liền một kiếm hủy đi cây Phù Dao tiên thụ này!"
Nói xong, Diệp Trần huy kiếm làm ra vẻ muốn chém xuống.
Ngũ Thải Thần Cáp lập tức cuống lên, "Đừng đừng! Ta làm theo lời ngươi nói là được, tiên thụ không thể hủy!"
Ngũ Thải Thần Cáp hiển nhiên đã bị Diệp Trần dọa cho sợ, lập tức lùi lại liên tục, rất nhanh đã lui ra bên ngoài ngàn mét.
Diệp Trần thấy đã bức lui được Ngũ Thải Thần Cáp, trong lòng hơi buông lỏng, lúc này mới bắt đầu cúi đầu kiểm tra tình huống của Tô Mạn.
"Chị Mạn, chị bây giờ cảm thấy thế nào?"
Tô Mạn lúc này độc lực đã hoàn toàn phát tác, căn bản không nghe được Diệp Trần đang nói cái gì, quần áo trên người từ lâu đã bị chính cô xé rách lộn xộn, bây giờ vậy mà đã bắt đầu xé rách quần áo của Diệp Trần...
Diệp Trần không thể không khẽ thở dài một hơi, biết việc này không thể chậm trễ, ngay lập tức lấy Thôn Thiên đỉnh ra, bao phủ hai người vào trong đó.
Ngũ Thải Thần Cá ở ngoài xa thấy cảnh này thì ngay lập tức đi về phía trước mấy chục mét, thế nhưng là nó trong lúc nhất thời cũng không hiểu được ý đồ của Diệp Trần, do dự một lát cuối cũng vẫn không dám tiến lên trước.
Diệp Trần mang theo Tô Mạn, sau khi tiến vào không gian bên trong Thôn Thiên đỉnh thì lập tức phong bế đại huyệt quanh thân Tô Mạn lại làm cho cô ta không thể động đậy, sau đó bắt đầu vận chuyển chân nguyên tiến vào trong cơ thể của Tô Mạn, hy vọng có thể hóa giải độc tốt trong cơ thể cô.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc Diệp Trần đã phát hiện Công Tôn Mậu cho Tô Mạn ăn tuyệt đối không phải xuân dược bình thường mà là Linh đan cực kỳ cao cấp!
Nếu như trước đó ở lúc vừa mới ăn vào, Diệp Trần kịp thời vận công giải độc cho Tô Mạn, nói không chừng có thể giải độc một cách dễ dàng.
Thế nhưng bây giờ, chất độc kia đã chảy khắp toàn thân Tô Man từ trên xuống dưới, lúc này muốn hóa giải xem như muôn vàn khó khăn.
"Trừ khi..."
Diệp Trần nhìn Tôn Mạn lúc này gần như đã lộ ra trọn vẹn dáng người có thể nói là hoàn mỹ nóng bỏng, trong lòng lập tức dâng lên một loại cảm giác khô nóng.
Độc mị dược nếu không có giải dược thì không cách nào vận công hóa giải, vậy thì chỉ có một cái biện pháp đó là thông qua nam nữ làm chuyện đó, âm dương giao hợp mới giải quyết được.
Mà lúc này, Tô Mạn tuy rằng đều không thể động đậy, thế nhưng đôi mắt quyến rũ như lụa, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, trong đôi mắt đẹp lộ ra một cỗ dục vọng mãnh liệt, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Tiểu Trần, mau cứu chị ~~ chị thật là khó chịu ~~ "
Nói thật, có thêm một câu nói như vậy trong nháy mắt Diệp Trần suýt chút nữa thì không thể nhịn được.
Thế nhưng cùng lúc đạo suy nghĩ không bình thường này vừa mới dâng lên ở trong nội tâm của Diệp Trần thì bỗng nhiên thân ảnh Hi Nguyệt tiên tử dần hiện ra, toàn thân lập tức giật mình một cái, ngay lập tức lại vứt bỏ cái suy nghĩ không bình thường này đi.
"Không được! Tuy chị Mạn không có quan hệ máu mủ với ta, thế nhưng dù sao cũng là chị của ta a!"
"Hơn nữa trong lòng của ta chỉ có một mình Hi Nguyệt, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?"
Ngay vào lúc Diệp Trần không biết nên làm như thế nào cho phải, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, lập tức vỗ đầu một cái, "Đúng rồi! Ta làm sao lại quên đi cái vấn đề này, Phù Dao tiên quả chẳng những có thể khởi tử hồi sinh, tăng cường công lực mà còn có thể giải được bách độc, chỉ là độc mị dược, cũng không tính là gì!"
"Chỉ có điều, một khi ta động Phù Dao tiên quả, nhất định sẽ hoàn toàn chọc giận Ngũ Thải Thần Cáp, đến lúc đó hậu quả coi như khó mà biết được!"
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức lại có chút xoắn xuýt.
Tuy nhiên, mắt thấy khắp toàn thân Tô Mạn từ trên xuống dưới, đã bắt đầu trở nên đỏ, nếu như lại không giải cứu, chỉ sợ phải bạo thể mà chết.
Diệp Trần cuối cùng cắn răng một cái, "Không quản được nhiều như vậy, liều mạng!"
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần lập tức thu hồi Thôn Thiên đỉnh, một lần nữa trở lại trên Phù Diêu tiên thụ.
"Nếu như đã là lựa vạch mặt với con cóc thối này, vậy năm quả Phù Dao tiên quả này ta sẽ thu hết!"
Diệp Trần một phát hung ác, lập tức thuận tay một chiêu, năm quả tiên quả sáng lấp lánh như sao đầu cành tiên thụ kia đã rơi vào trong tay của Diệp Trần.
Mà Ngũ Thải Thần Cáp ở xa ngoài ngàn mét, thấy cảnh này, đầu tiên là hơi chậm lại, sau đó lại biến lớn hơn hai lần!
Ngay sau đó, liền phát ra một tiếng rống giận dữ kinh thiên động địa, "Tiểu tử nhân loại! Ngươi muốn chết!"
Nó đợi khoảng hơn một trăm năm mới đợi đến ngày tiên quả thành thục, vậy mà cứ như vậy bị Diệp Trần đánh cắp, điều này làm sao để cho nó không giận?
Ầm ầm!
Toàn bộ Vạn Độc quật đều rung chuyển lắc lư chấn động một trận, giống như lúc nào cũng muốn sụp đổ.
Mà con Ngũ Thải Thần Cáp kia sua khi gầm thét lên, càng là đằng đằng sát khí đánh về phía Diệp Trần!
P/S: Ta thích nào...chương thứ 3
Ngay lập tức thi triển liên tiếp ra mấy lần Súc Địa Thành Thốn, trong nháy mắt hai người đã vượt qua khoảng cách mấy ngàn mét.
Ngay sau đó, ngọn nguồn tia sáng kia cuối cùng cũng xuất hiện ở trước mặt Diệp Trần.
Tuy nhiên, chờ khi Diệp Trần tập trung nhìn vào thì lập tức trợn tròn xoe mắt.
Nơi này thật đúng là điểm cuối cùng của hang động, thế nhưng căn bản không có đường ra!
Còn về chỗ phát ra tia ánh sáng kia lại là một cây cổ thụ cao tới ba mét!
Cây cổ thụ này, toàn thân đều có huyền quang lưu chuyển, vừa nhìn thì đã biết không phải là vật phàm.
Mà ở trên cây cổ thụ kia còn có năm quả sáng lấp lánh, ở trong huyệt động u ám này, giống như đèn sáng trong đêm tối, chiếu rọi xung quanh giống như mặt trời ban trưa.
"Đây là, đây chẳng lẽ là...Phù Dao tiên quả trong truyền thuyết sao?"
Chờ khi Diệp Trần nhận ra lai lịch của loại cây ăn quả trước mắt này thì hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình!
Phải biết, cho dù là ở Tu Chân giới, Phù Dao tiên quả cũng là tiên vật cấp cao nhất!
Theo như trong truyền thuyết thì vật này thì người sắp chết, cho dù là chịu tổn thương nặng hơn nữa, chỉ cần còn có một chút sinh cơ, sửa dụng một quả Phù Dao tiên quả này cũng có thể ngay lập tức khôi phục như lúc ban đầu.
Nếu như trước đó Diệp Trần đạt được loại quả này thì còn cần gì phải đi tìm Thần Long Chi Huyết và Thất Diệp Hồi Tiên thảo?
Chỉ cần để cho hai người sử dụng một qảu Phù Dao tiên quả là có thể sống lại ngay lập tức, hơn nữa công lực còn có thể tăng lớn!
Ngay vào lúc Diệp Trần đang sợ hãi thán phục.
"Hống hống hống!!"
Đằng sau lại truyền tới tiếng rít gào của Ngũ Thải Thần Cáp một lần nữa, cái von này hiển nhiên đã vô cùng tức giận, bụng vậy mà lớn hơn so trước đó gần đấp đôi!
Đến lúc này Diệp Trần cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao súc sinh này lại tức giận như thế, "Phù Diêu tiên thụ này phải sau một trăm năm mới ra quả một lần, Ngũ Thải Thấn Cáp hiển nhiên có ý định dùng vật này tới đề thăng tu vi của mình, khó trách sẽ căng thẳng khẩn trương như thế!"
Nghĩ tới đây, thân thể Diệp Trần tung người nhảy lên đã nhảy lên trên tiên thụ, giơ Tử Quỳnh kiếm trong tay lên cao cao, "Ngũ Thải Thần Cáp! Nếu nguoi còn dám tiến thêm một bước, ta sẽ hủy cây tiên thụ này!"
Căn cứ theo dự đoán của Diệp Trần, Ngũ Thải Thần Cáp này ít nhất cũng hơn ngàn tuổi, linh trí cũng không thua con người, cho dù không hiểu ngôn ngữ, nhưng chắc là cũng có thể đại khái đoán được dụng ý của hắn.
Quả nhiên, Ngũ Thải Thần Cáp kia vọt tới trước mặt, đang muốn quyết một trận tử chiến với Diệp Trần, thấy cảnh này thì lập tức im bặt mà dừng, thân thể ổn định ở tại chỗ, không còn dám tiến lên một bước.
"Oa oa!"
Sau khi đầu tiên Ngũ Thải Thần Cáp kêu lên hai tiếng, sau đó thì trong miệng nói ra tiếng người, nói:
"Tiểu tử nhân loại! Nếu như ngươi dám hủy hoại tiên thụ của ta, ta chắc chắn sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!"
Ngũ Thải Thần Cáp này nói rõ ràng là tiếng thông dụng của Tu Chân giới."
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, cũng dùng ngôn ngữ giống nhau nói:
"Dễ nói! Ta cũng không muốn làm phiền ngươi quá nhiều, trước tiên ngươi lui ra bên ngoài ngàn mét, bằng không ta liền một kiếm hủy đi cây Phù Dao tiên thụ này!"
Nói xong, Diệp Trần huy kiếm làm ra vẻ muốn chém xuống.
Ngũ Thải Thần Cáp lập tức cuống lên, "Đừng đừng! Ta làm theo lời ngươi nói là được, tiên thụ không thể hủy!"
Ngũ Thải Thần Cáp hiển nhiên đã bị Diệp Trần dọa cho sợ, lập tức lùi lại liên tục, rất nhanh đã lui ra bên ngoài ngàn mét.
Diệp Trần thấy đã bức lui được Ngũ Thải Thần Cáp, trong lòng hơi buông lỏng, lúc này mới bắt đầu cúi đầu kiểm tra tình huống của Tô Mạn.
"Chị Mạn, chị bây giờ cảm thấy thế nào?"
Tô Mạn lúc này độc lực đã hoàn toàn phát tác, căn bản không nghe được Diệp Trần đang nói cái gì, quần áo trên người từ lâu đã bị chính cô xé rách lộn xộn, bây giờ vậy mà đã bắt đầu xé rách quần áo của Diệp Trần...
Diệp Trần không thể không khẽ thở dài một hơi, biết việc này không thể chậm trễ, ngay lập tức lấy Thôn Thiên đỉnh ra, bao phủ hai người vào trong đó.
Ngũ Thải Thần Cá ở ngoài xa thấy cảnh này thì ngay lập tức đi về phía trước mấy chục mét, thế nhưng là nó trong lúc nhất thời cũng không hiểu được ý đồ của Diệp Trần, do dự một lát cuối cũng vẫn không dám tiến lên trước.
Diệp Trần mang theo Tô Mạn, sau khi tiến vào không gian bên trong Thôn Thiên đỉnh thì lập tức phong bế đại huyệt quanh thân Tô Mạn lại làm cho cô ta không thể động đậy, sau đó bắt đầu vận chuyển chân nguyên tiến vào trong cơ thể của Tô Mạn, hy vọng có thể hóa giải độc tốt trong cơ thể cô.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc Diệp Trần đã phát hiện Công Tôn Mậu cho Tô Mạn ăn tuyệt đối không phải xuân dược bình thường mà là Linh đan cực kỳ cao cấp!
Nếu như trước đó ở lúc vừa mới ăn vào, Diệp Trần kịp thời vận công giải độc cho Tô Mạn, nói không chừng có thể giải độc một cách dễ dàng.
Thế nhưng bây giờ, chất độc kia đã chảy khắp toàn thân Tô Man từ trên xuống dưới, lúc này muốn hóa giải xem như muôn vàn khó khăn.
"Trừ khi..."
Diệp Trần nhìn Tôn Mạn lúc này gần như đã lộ ra trọn vẹn dáng người có thể nói là hoàn mỹ nóng bỏng, trong lòng lập tức dâng lên một loại cảm giác khô nóng.
Độc mị dược nếu không có giải dược thì không cách nào vận công hóa giải, vậy thì chỉ có một cái biện pháp đó là thông qua nam nữ làm chuyện đó, âm dương giao hợp mới giải quyết được.
Mà lúc này, Tô Mạn tuy rằng đều không thể động đậy, thế nhưng đôi mắt quyến rũ như lụa, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, trong đôi mắt đẹp lộ ra một cỗ dục vọng mãnh liệt, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Tiểu Trần, mau cứu chị ~~ chị thật là khó chịu ~~ "
Nói thật, có thêm một câu nói như vậy trong nháy mắt Diệp Trần suýt chút nữa thì không thể nhịn được.
Thế nhưng cùng lúc đạo suy nghĩ không bình thường này vừa mới dâng lên ở trong nội tâm của Diệp Trần thì bỗng nhiên thân ảnh Hi Nguyệt tiên tử dần hiện ra, toàn thân lập tức giật mình một cái, ngay lập tức lại vứt bỏ cái suy nghĩ không bình thường này đi.
"Không được! Tuy chị Mạn không có quan hệ máu mủ với ta, thế nhưng dù sao cũng là chị của ta a!"
"Hơn nữa trong lòng của ta chỉ có một mình Hi Nguyệt, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?"
Ngay vào lúc Diệp Trần không biết nên làm như thế nào cho phải, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, lập tức vỗ đầu một cái, "Đúng rồi! Ta làm sao lại quên đi cái vấn đề này, Phù Dao tiên quả chẳng những có thể khởi tử hồi sinh, tăng cường công lực mà còn có thể giải được bách độc, chỉ là độc mị dược, cũng không tính là gì!"
"Chỉ có điều, một khi ta động Phù Dao tiên quả, nhất định sẽ hoàn toàn chọc giận Ngũ Thải Thần Cáp, đến lúc đó hậu quả coi như khó mà biết được!"
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức lại có chút xoắn xuýt.
Tuy nhiên, mắt thấy khắp toàn thân Tô Mạn từ trên xuống dưới, đã bắt đầu trở nên đỏ, nếu như lại không giải cứu, chỉ sợ phải bạo thể mà chết.
Diệp Trần cuối cùng cắn răng một cái, "Không quản được nhiều như vậy, liều mạng!"
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần lập tức thu hồi Thôn Thiên đỉnh, một lần nữa trở lại trên Phù Diêu tiên thụ.
"Nếu như đã là lựa vạch mặt với con cóc thối này, vậy năm quả Phù Dao tiên quả này ta sẽ thu hết!"
Diệp Trần một phát hung ác, lập tức thuận tay một chiêu, năm quả tiên quả sáng lấp lánh như sao đầu cành tiên thụ kia đã rơi vào trong tay của Diệp Trần.
Mà Ngũ Thải Thần Cáp ở xa ngoài ngàn mét, thấy cảnh này, đầu tiên là hơi chậm lại, sau đó lại biến lớn hơn hai lần!
Ngay sau đó, liền phát ra một tiếng rống giận dữ kinh thiên động địa, "Tiểu tử nhân loại! Ngươi muốn chết!"
Nó đợi khoảng hơn một trăm năm mới đợi đến ngày tiên quả thành thục, vậy mà cứ như vậy bị Diệp Trần đánh cắp, điều này làm sao để cho nó không giận?
Ầm ầm!
Toàn bộ Vạn Độc quật đều rung chuyển lắc lư chấn động một trận, giống như lúc nào cũng muốn sụp đổ.
Mà con Ngũ Thải Thần Cáp kia sua khi gầm thét lên, càng là đằng đằng sát khí đánh về phía Diệp Trần!
P/S: Ta thích nào...chương thứ 3
/1085
|