Những người khác gần như tất cả cũng có cách nhìn giống với hai người Giang Phi Yến.
Diệp Trần lấy sức một người ép Mỹ quốc phải cúi đầu, việc này tuy rằng được lưu truyền ở trên internet nhưng dù sao quá mức huyền ảo.
Ngoại trừ số ít cao tầng, biết tình huống cụ thể là như thế nào ra, người bình thường căn bản chỉ có hiểu được nửa vời, hơn nữa rất nhiều người cũng không biết, tiên nhân của Hoa Hạ chính là Diệp Trần!
Còn về phần quân đội Hoa Hạ trao tặng quân hàm Nguyên soái cho Diệp Trần cũng là chuyện bí mật trao, đừng nói người bình thường không biết, chính là cao tầng trong quân biết được chuyện này cũng không nhiều.
Cho nên, vị Thượng tá đột nhiên xuất hiện này, tuy rằng đối với Diệp Trần miệng nói Diệp soái, nhưng rất nhiều người cũng không cho rằng chính là ý chỉ Nguyên soái.
Có lẽ, chỉ là một cái xưng hô đặc biệt mà thôi.
Dù sao, coi như thật sự là Nguyên soái của Hoa Hạ quốc thật cũng tuyệt đối không thể là một thiếu niên còn chưa đến hai mươi tuổi a!
Tuy nhiên, thiếu niên này mở miệng lần tiếp theo lại làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Chỉ thấy vẻ mặt của hắn rất bình thản, nói:
"Tiểu Trương, sao ngươi lại tới đây? Ở cục cảnh sát kêu to như vậy còn ra thể thống gì?"
Hóa ra, vị thượng tá trước mắt này bỗng nhiên chính là người trước đó được Dịch Sơn Hà sai khiến vì hắn sắp xếp học tập ở đại học Thiên Hải!
Diệp Trần chỉ nhớ rõ hắn họ Trương, cụ thể gọi là gì lúc trước hắn cũng không hỏi.
Mọi người thấy thiếu niên này, vậy mà răn dạy một tên Thượng tá trước mặt mọi người, tất cả lập tức đều xem nghe mà choáng váng.
Tuy nhiên, để mọi người càng thêm choáng váng hơn chính là vị thượng tá này vậy mà một chút không vui cũng không có, lập tức cung kính nói:
"Vâng, Diệp soái, ta biết sai! Tuy nhiên đến cùng là người nào không có mắt bắt ngài, người này tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng như vậy!"
Lời kia của Trương Thượng tá vừa mới thốt ra, Giang Phi Yến ở một bên vẻ mặt lập tức hơi hơi trắng lên, tên nam thanh niên cảnh sát bên cạnh kia cả người càng là rớt ra hồ hôi lạnh!
Những cảnh sát này bọn họ, sợ nhất chính là tiếp xúc với quân đội, bắt lại thì không thể bắt, đánh lại đánh cũng không lại, hơn nữa quân đội có một cái vấn đề lớn nhất đó chính là cực kỳ bao che khuyết điểm!
Cho nên, bọn họ bình thường đụng tới người của quân đội đều phải tránh lui ra xa một chút, không dám tùy tiện đi trêu chọc, bằng không vài phút lại kéo tới một nhánh đội ngũ súng thật đạn thật.
Nhìn thấy Trương Thượng tá tức giận, chẳng những hai người Giang Phi Yến thấp thỏm bất an trong lòng mà ngay cả Trương cục trưởng ở một bên cũng chau mày, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Không nghĩ tới, Diệp Trần nghe được điều này lại tùy ý khoát tay áo, nói:
"Được rồi! Việc này nguyên nhân bắt nguồn từ ta, bọn họ cũng chỉ là dựa theo luật pháp điều lệ mà làm việc, ngươi không được gây ra rắc rối!"
Trương Thượng tá lập tức thân thể nghiêm:
"Rõ!"
Mà nghe được Diệp Trần nói như vậy thì Trương cục và mấy người Giang Phi Yến, tất cả cũng đều thi nhau thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, hai người Tiêu Nhược Hi và Bạch Linh cũng được cảnh sát mang theo tới.
Tiêu Nhược Hi sớm đã biết, lấy thân phận của Diệp Trần bọn họ tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, cho nên không cảm thấy có gì lạ cả.
Bạch Linh nhìn thấy tư thế trước mắt đã có chút choáng váng, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra.
"Người đều đã đến đủ, vậy thì đi thôi!"
Diệp Trần cũng không nói nhảm, trực tiếp kéo cổ tay Tiêu Nhược Hi lại, hướng ra phía ngoài đi tới, Trương Thượng tá và Trương cục, tất cả đều bước nhanh đi theo, những người khác nhìn thấy Trương cục cũng từ mình đưa tiễn, thế là cũng thi nhau đi theo đằng sau.
Bạch Linh ở bên cạnh thấy cảnh này thì đã hoàn toàn choáng váng có xu hướng ngất xỉu, đi chân nọ đá chân kia, "Cứ thả chúng ta đi như vậy? Hơn nữa nhìn trận thế làm sao lại giống như là một vị lãnh đạo lớn nào đó đi thị sát? Tình huống này rốt cuộc là như thế nào?"
"Chẳng lẽ là Nhược Hi sử dụng lực lượng của Tiêu gia?"
"Nhưng cho dù là vị nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam kia đích thân tới cũng không thể làm ra được trận thế lớn như vậy a?"
Bạch Linh nước chảy bèo trôi đi theo đằng sau, trong lòng nghĩ mãi mà không hiểu.
...
Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, ba người lên một chiếc xe Jeep quân dụng.
"Diệp soái, trước tiên ta đưa ngài về trường học đi!"
Trương Thượng tá ngồi ở bên cạnh Diệp Trần, cái mông chỉ ngồi nửa bên, eo ưỡn lên thẳng tắp, rất cung kính xin chỉ thị.
Bạch Linh ngồi ở phía sau, vào lúc này cuối cùng cũng nhìn ra một chút manh mối.
Bọn họ được tha ra khỏi chỗ này nhanh như vậy giống như toàn bộ bởi vì vị Trương Thượng tá này, mà vị Trương Thượng tá này dường như là đang hướng về phía Diệp Trần.
Mà càng làm cho Bạch Linh cảm thấy hoảng sợ là, vị Trương Thượng tá này ở trước mặt Diệp Trần, quả thực cung kính không tưởng nổi, giống như là học sinh tiểu học đối mặt với giáo viên!
"Cái tên này đến cùng có bối cảnh như thế nào? Vì sao có thể để một vị đường đường là Thượng tá cũng phải cung kính đối với hắn như thế?"
Bỗng nhiên, Bạch Linh đột nhiên nhớ tới, lời mà Tiêu Nhược Hi đã từng nói với Chu Bác Văn, "Không phải anh ấy không xứng với tôi, mà là tôi không xứng với anh ấy!"
"Anh đối với anh ấy, căn bản hoàn toàn không biết gì cả!"
Nghĩ tới đây, Bạch Linh nhịn không được vụng trộm hướng Diệp Trần ở trước mặt liếc một cái, đồng thời lại liếc mắt nhìn vị Trương Thượng tá đang ngồi bên cạnh Diệp Trần kia, chỉ thấy mặt mũi của Trương Thượng tá đầy vẻ sùng kính.
Cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, Bạch Linh đột nhiên cảm thấy người thiếu niên trước mắt này so với cô ta còn nhỏ hơn tới hai ba tuổi, giống như là có một loại khí chất đặc biệt nào đó khó mà hình dung, khiến cô ta run sợ không thôi, "Hắn chăc slaf một vị công tử của một gia tộc siêu lớn nào đó a? Đúng! Chắc chắn là như vậy!"
Vừa nghĩ tới đây, Bạch Linh lập tức lại hối tiếc không thôi, "Sớm biết hắn có năng lực cường đại như thế, cho dù hắn là bạn trai của Nhược Ho, có nói cái gì ta cũng phải tranh thủ một chút, đáng tiếc bây giờ đã muộn mất rồi!"
...
Mà ở một bên khác, tại cục cảnh sát khi Bắc Giang, "Trương cục, tiểu...vị Diệp soái kia đến cùng là có lai lịch gì a?"
Sau khi đưa tiễn mấy người Diệp Trần, Giang Phi Yến thực sự không kìm nén nổi lòng hiếu kỳ của mình, hướng Trương cục trưởng ở một bên mở miệng hỏi thăm.
Trương cục trưởng nhìn qua chiếc xe Jeep càng đi càng xa kia rồi liếc qua Giang Phi Yến ở bên cạnh giống như cười mà không phải cười nói:
"Diệp soái, dĩ nhiên chính là Diệp soái đi! Còn có thể là lai lịch gì?"
Giang Phi Yến hơi sững sờ, chợt hiểu ý tứ bên trong lời nói của Trương cục trưởng, lập tức hai mắt trợn ngược, "Trương cục có ý tứ là, hắn thật là Hoa Hạ quốc chúng ta..."
"Thế nhưng là nước ta bây giờ quân hàm cao nhất không phải là Thượng tướng sao? Ngay cả Đại tướng cũng đã mấy chục năm không xuất hiện thêm vị nào, làm sao đột nhiện lại lòi ra một Nguyên soái? Hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy!"
Trương cục trưởng hít sâu một hơi, mới chậm rãi nói:
"Đúng vậy! Hoa Hạ quốc đã mấy chục năm không có đánh trận, sớm đã không còn Nguyên soái."
"Nếu như đổi lại là người khác, ta khẳng định đánh chết cũng không tin, nhưng nếu như là hắn, ta lại cảm thấy không có gì lạ cả!"
Giang Phi Yến lập tức càng thêm khó hiểu, "Trương cục trưởng, phiền phức ngài có thể nói rõ cho ta hiểu một chút hay không, ta làm sao càng nghe càng nghe thì lại thì lại càng không hiểu rồi?"
Trương cục trưởng mỉm cười, bỗng nhiên lời nói xoay chuyển, "Tiểu Giang a, ngươi có nghe nói qua tiên Hoa Hạ tiên nhân không?"
Vừa nhắc tới vấn đề này, Giang Phi Yến lập tức tỉnh táo tinh thần, "Đương nhiên! Nghe nói Hoa Hạ chúng ta ra một vị tiên nhân, một người quét ngang mấy vạn quân đội Mỹ quốc, diệt đảo căn cứ hải quân của Mỹ quốc trên Thái Bình Dương, lấy nhục thân chống lại đạn hạt nhân, bức bách Mỹ quốc phải đầu hàng nhận thua..."
Nói đến đây, đôi mắt đẹp của Giang Phi Yến lập tức sáng lên, giống như nghĩ tới điều gì đó, "Trương cục trưởng, ngài đừng nói cho ta, hắn chính là vị kia..."
Trương cục gật đầu cười, "Không sai! Hắn chính là vị Hoa Hạ tiên nhân kia! Hơn nữa, hắn còn có một cái danh hào khác, Vân Châu Diệp tiên sinh!"
"Cái gì!"
Giang Phi Yến lập tức trợn mắt há hốc mồm.
P/S: Ta thích nào...chương1. Mọi người đề cử nha.....Like facebook nha, thể hiện cảm xúc cho truyện nha, Kim phiếu, TLT nha... ủng hộ 50 Tử Linh Thạch = 70%x50x10 = 350 VNĐ:v cho mừn hic hic.
Diệp Trần lấy sức một người ép Mỹ quốc phải cúi đầu, việc này tuy rằng được lưu truyền ở trên internet nhưng dù sao quá mức huyền ảo.
Ngoại trừ số ít cao tầng, biết tình huống cụ thể là như thế nào ra, người bình thường căn bản chỉ có hiểu được nửa vời, hơn nữa rất nhiều người cũng không biết, tiên nhân của Hoa Hạ chính là Diệp Trần!
Còn về phần quân đội Hoa Hạ trao tặng quân hàm Nguyên soái cho Diệp Trần cũng là chuyện bí mật trao, đừng nói người bình thường không biết, chính là cao tầng trong quân biết được chuyện này cũng không nhiều.
Cho nên, vị Thượng tá đột nhiên xuất hiện này, tuy rằng đối với Diệp Trần miệng nói Diệp soái, nhưng rất nhiều người cũng không cho rằng chính là ý chỉ Nguyên soái.
Có lẽ, chỉ là một cái xưng hô đặc biệt mà thôi.
Dù sao, coi như thật sự là Nguyên soái của Hoa Hạ quốc thật cũng tuyệt đối không thể là một thiếu niên còn chưa đến hai mươi tuổi a!
Tuy nhiên, thiếu niên này mở miệng lần tiếp theo lại làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Chỉ thấy vẻ mặt của hắn rất bình thản, nói:
"Tiểu Trương, sao ngươi lại tới đây? Ở cục cảnh sát kêu to như vậy còn ra thể thống gì?"
Hóa ra, vị thượng tá trước mắt này bỗng nhiên chính là người trước đó được Dịch Sơn Hà sai khiến vì hắn sắp xếp học tập ở đại học Thiên Hải!
Diệp Trần chỉ nhớ rõ hắn họ Trương, cụ thể gọi là gì lúc trước hắn cũng không hỏi.
Mọi người thấy thiếu niên này, vậy mà răn dạy một tên Thượng tá trước mặt mọi người, tất cả lập tức đều xem nghe mà choáng váng.
Tuy nhiên, để mọi người càng thêm choáng váng hơn chính là vị thượng tá này vậy mà một chút không vui cũng không có, lập tức cung kính nói:
"Vâng, Diệp soái, ta biết sai! Tuy nhiên đến cùng là người nào không có mắt bắt ngài, người này tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng như vậy!"
Lời kia của Trương Thượng tá vừa mới thốt ra, Giang Phi Yến ở một bên vẻ mặt lập tức hơi hơi trắng lên, tên nam thanh niên cảnh sát bên cạnh kia cả người càng là rớt ra hồ hôi lạnh!
Những cảnh sát này bọn họ, sợ nhất chính là tiếp xúc với quân đội, bắt lại thì không thể bắt, đánh lại đánh cũng không lại, hơn nữa quân đội có một cái vấn đề lớn nhất đó chính là cực kỳ bao che khuyết điểm!
Cho nên, bọn họ bình thường đụng tới người của quân đội đều phải tránh lui ra xa một chút, không dám tùy tiện đi trêu chọc, bằng không vài phút lại kéo tới một nhánh đội ngũ súng thật đạn thật.
Nhìn thấy Trương Thượng tá tức giận, chẳng những hai người Giang Phi Yến thấp thỏm bất an trong lòng mà ngay cả Trương cục trưởng ở một bên cũng chau mày, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Không nghĩ tới, Diệp Trần nghe được điều này lại tùy ý khoát tay áo, nói:
"Được rồi! Việc này nguyên nhân bắt nguồn từ ta, bọn họ cũng chỉ là dựa theo luật pháp điều lệ mà làm việc, ngươi không được gây ra rắc rối!"
Trương Thượng tá lập tức thân thể nghiêm:
"Rõ!"
Mà nghe được Diệp Trần nói như vậy thì Trương cục và mấy người Giang Phi Yến, tất cả cũng đều thi nhau thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, hai người Tiêu Nhược Hi và Bạch Linh cũng được cảnh sát mang theo tới.
Tiêu Nhược Hi sớm đã biết, lấy thân phận của Diệp Trần bọn họ tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, cho nên không cảm thấy có gì lạ cả.
Bạch Linh nhìn thấy tư thế trước mắt đã có chút choáng váng, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra.
"Người đều đã đến đủ, vậy thì đi thôi!"
Diệp Trần cũng không nói nhảm, trực tiếp kéo cổ tay Tiêu Nhược Hi lại, hướng ra phía ngoài đi tới, Trương Thượng tá và Trương cục, tất cả đều bước nhanh đi theo, những người khác nhìn thấy Trương cục cũng từ mình đưa tiễn, thế là cũng thi nhau đi theo đằng sau.
Bạch Linh ở bên cạnh thấy cảnh này thì đã hoàn toàn choáng váng có xu hướng ngất xỉu, đi chân nọ đá chân kia, "Cứ thả chúng ta đi như vậy? Hơn nữa nhìn trận thế làm sao lại giống như là một vị lãnh đạo lớn nào đó đi thị sát? Tình huống này rốt cuộc là như thế nào?"
"Chẳng lẽ là Nhược Hi sử dụng lực lượng của Tiêu gia?"
"Nhưng cho dù là vị nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam kia đích thân tới cũng không thể làm ra được trận thế lớn như vậy a?"
Bạch Linh nước chảy bèo trôi đi theo đằng sau, trong lòng nghĩ mãi mà không hiểu.
...
Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, ba người lên một chiếc xe Jeep quân dụng.
"Diệp soái, trước tiên ta đưa ngài về trường học đi!"
Trương Thượng tá ngồi ở bên cạnh Diệp Trần, cái mông chỉ ngồi nửa bên, eo ưỡn lên thẳng tắp, rất cung kính xin chỉ thị.
Bạch Linh ngồi ở phía sau, vào lúc này cuối cùng cũng nhìn ra một chút manh mối.
Bọn họ được tha ra khỏi chỗ này nhanh như vậy giống như toàn bộ bởi vì vị Trương Thượng tá này, mà vị Trương Thượng tá này dường như là đang hướng về phía Diệp Trần.
Mà càng làm cho Bạch Linh cảm thấy hoảng sợ là, vị Trương Thượng tá này ở trước mặt Diệp Trần, quả thực cung kính không tưởng nổi, giống như là học sinh tiểu học đối mặt với giáo viên!
"Cái tên này đến cùng có bối cảnh như thế nào? Vì sao có thể để một vị đường đường là Thượng tá cũng phải cung kính đối với hắn như thế?"
Bỗng nhiên, Bạch Linh đột nhiên nhớ tới, lời mà Tiêu Nhược Hi đã từng nói với Chu Bác Văn, "Không phải anh ấy không xứng với tôi, mà là tôi không xứng với anh ấy!"
"Anh đối với anh ấy, căn bản hoàn toàn không biết gì cả!"
Nghĩ tới đây, Bạch Linh nhịn không được vụng trộm hướng Diệp Trần ở trước mặt liếc một cái, đồng thời lại liếc mắt nhìn vị Trương Thượng tá đang ngồi bên cạnh Diệp Trần kia, chỉ thấy mặt mũi của Trương Thượng tá đầy vẻ sùng kính.
Cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, Bạch Linh đột nhiên cảm thấy người thiếu niên trước mắt này so với cô ta còn nhỏ hơn tới hai ba tuổi, giống như là có một loại khí chất đặc biệt nào đó khó mà hình dung, khiến cô ta run sợ không thôi, "Hắn chăc slaf một vị công tử của một gia tộc siêu lớn nào đó a? Đúng! Chắc chắn là như vậy!"
Vừa nghĩ tới đây, Bạch Linh lập tức lại hối tiếc không thôi, "Sớm biết hắn có năng lực cường đại như thế, cho dù hắn là bạn trai của Nhược Ho, có nói cái gì ta cũng phải tranh thủ một chút, đáng tiếc bây giờ đã muộn mất rồi!"
...
Mà ở một bên khác, tại cục cảnh sát khi Bắc Giang, "Trương cục, tiểu...vị Diệp soái kia đến cùng là có lai lịch gì a?"
Sau khi đưa tiễn mấy người Diệp Trần, Giang Phi Yến thực sự không kìm nén nổi lòng hiếu kỳ của mình, hướng Trương cục trưởng ở một bên mở miệng hỏi thăm.
Trương cục trưởng nhìn qua chiếc xe Jeep càng đi càng xa kia rồi liếc qua Giang Phi Yến ở bên cạnh giống như cười mà không phải cười nói:
"Diệp soái, dĩ nhiên chính là Diệp soái đi! Còn có thể là lai lịch gì?"
Giang Phi Yến hơi sững sờ, chợt hiểu ý tứ bên trong lời nói của Trương cục trưởng, lập tức hai mắt trợn ngược, "Trương cục có ý tứ là, hắn thật là Hoa Hạ quốc chúng ta..."
"Thế nhưng là nước ta bây giờ quân hàm cao nhất không phải là Thượng tướng sao? Ngay cả Đại tướng cũng đã mấy chục năm không xuất hiện thêm vị nào, làm sao đột nhiện lại lòi ra một Nguyên soái? Hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy!"
Trương cục trưởng hít sâu một hơi, mới chậm rãi nói:
"Đúng vậy! Hoa Hạ quốc đã mấy chục năm không có đánh trận, sớm đã không còn Nguyên soái."
"Nếu như đổi lại là người khác, ta khẳng định đánh chết cũng không tin, nhưng nếu như là hắn, ta lại cảm thấy không có gì lạ cả!"
Giang Phi Yến lập tức càng thêm khó hiểu, "Trương cục trưởng, phiền phức ngài có thể nói rõ cho ta hiểu một chút hay không, ta làm sao càng nghe càng nghe thì lại thì lại càng không hiểu rồi?"
Trương cục trưởng mỉm cười, bỗng nhiên lời nói xoay chuyển, "Tiểu Giang a, ngươi có nghe nói qua tiên Hoa Hạ tiên nhân không?"
Vừa nhắc tới vấn đề này, Giang Phi Yến lập tức tỉnh táo tinh thần, "Đương nhiên! Nghe nói Hoa Hạ chúng ta ra một vị tiên nhân, một người quét ngang mấy vạn quân đội Mỹ quốc, diệt đảo căn cứ hải quân của Mỹ quốc trên Thái Bình Dương, lấy nhục thân chống lại đạn hạt nhân, bức bách Mỹ quốc phải đầu hàng nhận thua..."
Nói đến đây, đôi mắt đẹp của Giang Phi Yến lập tức sáng lên, giống như nghĩ tới điều gì đó, "Trương cục trưởng, ngài đừng nói cho ta, hắn chính là vị kia..."
Trương cục gật đầu cười, "Không sai! Hắn chính là vị Hoa Hạ tiên nhân kia! Hơn nữa, hắn còn có một cái danh hào khác, Vân Châu Diệp tiên sinh!"
"Cái gì!"
Giang Phi Yến lập tức trợn mắt há hốc mồm.
P/S: Ta thích nào...chương1. Mọi người đề cử nha.....Like facebook nha, thể hiện cảm xúc cho truyện nha, Kim phiếu, TLT nha... ủng hộ 50 Tử Linh Thạch = 70%x50x10 = 350 VNĐ:v cho mừn hic hic.
/1085
|