Hoá ra, sau khi ảnh chụp Diệp Trần sánh vai cùng đi với Tiêu Nhược Hi được lan truyền rộng ở trên mạng thì chẳng mấy chốc đã bị người có tâm trong phạm vi toàn trường tiến hành tìm kiếm, thậm chí còn có người tấn công vào mạng lưới inernet của trường học, thông qua đó lấy được tư liệu học sinh cuối cùng tập trung vào thân phận của Diệp Trần.
Tuy nhiên, Diệp Trần không có nghĩ tới là, fan cuồng của Tiêu Nhược Hi vậy mà lại tìm tới cửa.
"Đậu xanh, Trần ca, chuyện này...chuyện này là như thế nào?"
Lý Hổ kéo lấy cánh tay của Diệp Trần, cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Hắn thấy trong những người này đều là người có thân hình cao to, trong tay đều cầm vũ khí, Diệp Trần gầy yếu như vậy thì làm sao sẽ là đối thủ của bọn hắn?
Không đợi Diệp Trần mở miệng, Đường Uy ở một bên đứng dậy, "Muốn solo với anh em của ta thì đầu tiên phải vượt qua được ta!"
Đường Uy hiển nhiên cũng cảm thấy, nếu như Diệp Trần thật sự đối đầu với những người này thì chắc chắn phải ăn thiệt thòi, thế là đứng lên đầu tiên.
Thanh niên tóc đỏ kia lập tức trừng hai mắt một cái, hung tợn nhìn qua Đường Uy, lạnh giọng nói:
"Tiểu tử, ngươi làm chim đầu đàn đúng không? Hôm nay lão tử thành toàn cho ngươi!"
"Thanh niên tóc đỏ nói xong thì bỗng nhiên giơ một chân lên hướng Đường Uy hung hăng đạp tới."
Trần Đông và Lý Hổ ở một bên hiển nhiên cũng không nghĩ tới, cái tên này nói ra tay liền ra tay luôn, lâp tức bị dọa đến khẽ run rẩy, không thể không lùi lại hai bước.
Đường Uy thì lại không hoang mang chút nào, khôn lùi mà tiến tới, thân thể hơi hơi nghiêng thì đã tránh đi được một cước này của đối phương, đồng thời lấn người tiến tới, bỗng nhiên đụng một cái!
Bát Cực Thiết Sơn Kháo!
Mà ngay cả Diệp Trần cũng khẽ gật đầu, chính người bạn cùng phòng này của mình tuy rằng có công lực không cao, thế nhưng chiêu thức lại sử dụng thuần thục, hiển nhiên hẳn là được tập võ từ nhỏ.
Oanh!
Thanh niên tóc đỏ kia lập tức cảm thấy chính mình giống như bị một chiếc xe hơi đụng trúng, cả người trực tiếp bay ngược ra đằng sau, khiến một đám tiểu đệ ở đằng sau cũng bị choáng ngợp.
"Được!"
Lý Hổ thấy thế thì lập tức lớn tiếng kêu hay, trong hai mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
"Tam ca uy vũ a! Không nghĩ tới phòng ký túc xá chúng ta lại còn có một vị cao thủ võ lâm!"
Đường Uy khoát tay áo, nói:
"Ta cũng không phải là cao thủ gì? Là đối thủ quá phế vật mà thôi!"
Thanh niên tóc đỏ kia vừa mới từ dưới đất bò dậy, nghe được lời này của Đường Uy thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ, "Cũng dám nói tao là phế vật? Các huynh đệ, tất cả đều lên! Phế bọn họ đi cho ta!"
Mọi người ngay lập tức nhao nhao quơ vũ khí trong tay, đang muốn nhào tới lần nữa.
Khuôn mặt của Lý Hổ và Trần Đông lập tức trắng bệch, ngay cả Đường Uy cũng không thể không lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Lấy tu vi của hắn, tuy rằng có thể đối phó bảy tám người bình thường, thế nhưng trong tay đối phương có vũ khí, hắn tay không đối địch, muốn không bị thua cũng chỉ có thể sử dụng sát chiêu!
Thế nhưng là, một khi sử dụng sát chiêu, nhẹ thì đả thương người mà nặng thì thạm chí có thể lấy đi tính mạng của người ta!
Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không dám tùy ý sử dụng những sát chiêu kia.
"Các ngươi đừng làm loạn a! Bằng không ta sẽ gọi điện thoại cho thầy cô giáo!"
Nhìn qua đám người hung thần ác sát trước mặt này, Trần Đông cầm điện thoại run lẩy bẩy nói.
Đáng tiếc, đối với những người này mà nói căn bản không có một chút lực uy hiếp nào.
Nhưng mà đúng vào lúc này:
"Hừ!"
Diệp Trần một mực ở một bên không nói một lời, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng:
Oanh!
Đám người thanh niên tóc đỏ kia lập tức cảm nhận được toàn thân bỗng nhiên run lên!
Sau đó, mỗi một tên đều cảm thấy chính mình giống như lập tức rơi vào tu la địa ngục, nhịp tim nhảy loạn lên, hai chân run lẩy bẩy
"Chuyện này...chuyện này là như thế nào?"
Mọi người hoàn toàn không nghĩ ra, chính là cảm giác sợ muốn chết, giống như con thỏ gặp phải lão hổ, theo bản năng muốn co cẳng lên chạy thoát thân.
"Cút!"
Bỗng nhiên một tiếng quát lớn vang lên ở trong đầu của mỗi người!
Đám người nhất thời cảm thấy giống như bị một đạo thần lôi bổ trúng, cuối cùng một chút kiên trì cũng triệt để bị đánh nát, từng tên xoay người chạy, cảm thấy hận chính mình sinh ra cái đùi không dài thêm chút nữa.
Thẳng đến đám người một hơi chạy ra khỏi tòa ký túc xá, lại chạy ra thật xa mới dần dần lấy lại tinh thần, "Tất cả đứng lại cho ta!"
Thanh niên tóc đỏ là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức quát to một tiếng, gọi mọi người lại, "Con mẹ nó các ngươi chạy cái gì mà chạy? Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không đánh lại bốn người bọn hắn sao? Một đám phế vật!"
Mọi người cũng là một mặt khó hiểu, không biết là ai nhỏ giọng tới một câu, "Cường ca, vừa rồi không phải ngươi chạy nhanh nhất sao?"
"Ta..."
Thanh niên tóc đỏ kia lập tức không phản bác được, nghĩ tới cảm giác vừa rồi như rơi vào trong địa ngục, trong lòng vẫn còn run rẩy một trận, hai chân không thể không run lên.
Tuy rằng lý trí nói cho hắn biết, bên mình người đông thế mạnh, không có đạo lý gì đi sợ bốn người của đối phương, nhưng lại không có dũng khí quay lại.
"Mẹ nó! Tiểu tử này có phần tà môn, trước mắt về báo lại với Chu lão đại tình huống này một chút lại nói!"
Hóa ra, những người này đến gây sự với Diệp Trần, vậy mà tất cả đều là do Chu Bác Văn chủ tịch hội sinh viên gợi ý.
...
Mà đổi thành một bên, ba người Đường Uy nhìn thấy đám người thanh niên tóc đỏ này, chỉ trong một cái nháy mắt vậy mà toàn bộ chạy đi, cũng đều đang có vẻ mặt mờ mịt không hiểu ra làm sao.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Làm sao lập tức toàn bộ chạy mất rồi?"
"Chẳng lẽ là sợ chúng ta tố cáo với giáo viên đến lúc đó không biết phải giải thích như thế nào sao?"
Ba người nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra lý do tại sao.
Bọn họ lại làm sao biết được rằng, một tiếng hừ lạnh vừa rồi của Diệp Trần, ở trong đó đã bao hàm một chút sát ý!
Dù chỉ là một chút sát ý, thế nhưng làm sao những tên tiểu lưu mạnh bình thường này có thể tiếp nhận?
Như vậy cũng đã là Diệp Trần thủ hạ lưu tình, bằng không trực tiếp một đạo ý niệm cũng đủ để cho những người kia chết tới tám lần mười lần rồi.
"Đúng rồi, Trần ca, vừa rồi người kia nói, ngươi đoạt nữ thần của hắn là có ý gì?"
Lỹ Hổ bỗng nhiên lại một mặt tò mò hỏi.
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Có thể là bởi vì Tiêu Nhược Hi đi!"
"Tiêu Nhược Hi? Cái tên này làm sao nghe quen tai như vậy?"
Lý Hổ gãi đầu một cái bỗng nhiên vỗ đầu một cái, "Tiêu Nhược Hi! Trần ca, chẳng lẽ ngươi nói chính là Tiêu Nhược Hi một trong bốn nữ thần của đại học Thiên Hải? Chờ chút..."
Lý Hổ dường như nghĩ tới điều gì, lập tức lấy điện thoại di động ra, rất nhanh đã mở ra diễn đàn của trường đại học Thiên Hải, từng cái từng cái tin tức mới lập tức thi nhau hiện ra:
"Chu Bác Văn chủ tịch hội sinh viên công khai tỏ tình với Tiêu nữ thần lại bị từ chối một cách vô tình!"
"Sau đó, Tiêu nữ thần công khai hôn một nam sinh viên, cũng công bố là bạn trai của mình khiến cho vô số nam sinh vì đó mà tan nát cõi lòng!"
"Theo như điều tra thì người bạn trai mà Tiêu nữ thần tuyên bố công khai, thân phận hôm nay đã được chứng thực, người này có vẻ như còn là một tên sinh viên đại học năm nhất, tên là Diệp Trần khoa Sinh Học..."
Lý Hổ đọc đến đây nhìn chòng chọc vào hình ảnh trên màn hình điện thoại di động, sau đó sau khi liên tục so sánh với Diệp Trần thì hai mắt trợn lên thật lớn, "Đậu xanh rau muống! Thật là ngươi!"
"Trần ca, ngươi cũng quá trâu bò đi! Ngày đầu tiên nhập học thì đã làm xong Tiêu Nhược Hi một trong bốn nữ thần của đại học Thiên Hải, khó trách ngươi không để mắt tới Đái học tỷ!"
"Sau này ngươi chính là anh ruột của ta!"
Lý Hổ vào lúc này đã phục sát đất đối với Diệp Trần, đều hận không thể ngay lập tức dập đầu bái sư.
Ngay cả Trần Đông và Đường Uy ở một bên cũng không thể không âm thầm cảm thán, "Xem ra người bạn cùng phòng này thật đúng là không đơn giản a!"
...
Ở một nơi khác, sau khi Chu Bác Văn nhận được báo cáo của thanh niên tóc đỏ thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ:
"Thật đúng là một đám phế vật! Ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được!"
"Thôi được, chỉ có thể để ta tự mình ra tay!"
P/S: Ta thích nào....chương 3....
Tuy nhiên, Diệp Trần không có nghĩ tới là, fan cuồng của Tiêu Nhược Hi vậy mà lại tìm tới cửa.
"Đậu xanh, Trần ca, chuyện này...chuyện này là như thế nào?"
Lý Hổ kéo lấy cánh tay của Diệp Trần, cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Hắn thấy trong những người này đều là người có thân hình cao to, trong tay đều cầm vũ khí, Diệp Trần gầy yếu như vậy thì làm sao sẽ là đối thủ của bọn hắn?
Không đợi Diệp Trần mở miệng, Đường Uy ở một bên đứng dậy, "Muốn solo với anh em của ta thì đầu tiên phải vượt qua được ta!"
Đường Uy hiển nhiên cũng cảm thấy, nếu như Diệp Trần thật sự đối đầu với những người này thì chắc chắn phải ăn thiệt thòi, thế là đứng lên đầu tiên.
Thanh niên tóc đỏ kia lập tức trừng hai mắt một cái, hung tợn nhìn qua Đường Uy, lạnh giọng nói:
"Tiểu tử, ngươi làm chim đầu đàn đúng không? Hôm nay lão tử thành toàn cho ngươi!"
"Thanh niên tóc đỏ nói xong thì bỗng nhiên giơ một chân lên hướng Đường Uy hung hăng đạp tới."
Trần Đông và Lý Hổ ở một bên hiển nhiên cũng không nghĩ tới, cái tên này nói ra tay liền ra tay luôn, lâp tức bị dọa đến khẽ run rẩy, không thể không lùi lại hai bước.
Đường Uy thì lại không hoang mang chút nào, khôn lùi mà tiến tới, thân thể hơi hơi nghiêng thì đã tránh đi được một cước này của đối phương, đồng thời lấn người tiến tới, bỗng nhiên đụng một cái!
Bát Cực Thiết Sơn Kháo!
Mà ngay cả Diệp Trần cũng khẽ gật đầu, chính người bạn cùng phòng này của mình tuy rằng có công lực không cao, thế nhưng chiêu thức lại sử dụng thuần thục, hiển nhiên hẳn là được tập võ từ nhỏ.
Oanh!
Thanh niên tóc đỏ kia lập tức cảm thấy chính mình giống như bị một chiếc xe hơi đụng trúng, cả người trực tiếp bay ngược ra đằng sau, khiến một đám tiểu đệ ở đằng sau cũng bị choáng ngợp.
"Được!"
Lý Hổ thấy thế thì lập tức lớn tiếng kêu hay, trong hai mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
"Tam ca uy vũ a! Không nghĩ tới phòng ký túc xá chúng ta lại còn có một vị cao thủ võ lâm!"
Đường Uy khoát tay áo, nói:
"Ta cũng không phải là cao thủ gì? Là đối thủ quá phế vật mà thôi!"
Thanh niên tóc đỏ kia vừa mới từ dưới đất bò dậy, nghe được lời này của Đường Uy thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ, "Cũng dám nói tao là phế vật? Các huynh đệ, tất cả đều lên! Phế bọn họ đi cho ta!"
Mọi người ngay lập tức nhao nhao quơ vũ khí trong tay, đang muốn nhào tới lần nữa.
Khuôn mặt của Lý Hổ và Trần Đông lập tức trắng bệch, ngay cả Đường Uy cũng không thể không lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Lấy tu vi của hắn, tuy rằng có thể đối phó bảy tám người bình thường, thế nhưng trong tay đối phương có vũ khí, hắn tay không đối địch, muốn không bị thua cũng chỉ có thể sử dụng sát chiêu!
Thế nhưng là, một khi sử dụng sát chiêu, nhẹ thì đả thương người mà nặng thì thạm chí có thể lấy đi tính mạng của người ta!
Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không dám tùy ý sử dụng những sát chiêu kia.
"Các ngươi đừng làm loạn a! Bằng không ta sẽ gọi điện thoại cho thầy cô giáo!"
Nhìn qua đám người hung thần ác sát trước mặt này, Trần Đông cầm điện thoại run lẩy bẩy nói.
Đáng tiếc, đối với những người này mà nói căn bản không có một chút lực uy hiếp nào.
Nhưng mà đúng vào lúc này:
"Hừ!"
Diệp Trần một mực ở một bên không nói một lời, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng:
Oanh!
Đám người thanh niên tóc đỏ kia lập tức cảm nhận được toàn thân bỗng nhiên run lên!
Sau đó, mỗi một tên đều cảm thấy chính mình giống như lập tức rơi vào tu la địa ngục, nhịp tim nhảy loạn lên, hai chân run lẩy bẩy
"Chuyện này...chuyện này là như thế nào?"
Mọi người hoàn toàn không nghĩ ra, chính là cảm giác sợ muốn chết, giống như con thỏ gặp phải lão hổ, theo bản năng muốn co cẳng lên chạy thoát thân.
"Cút!"
Bỗng nhiên một tiếng quát lớn vang lên ở trong đầu của mỗi người!
Đám người nhất thời cảm thấy giống như bị một đạo thần lôi bổ trúng, cuối cùng một chút kiên trì cũng triệt để bị đánh nát, từng tên xoay người chạy, cảm thấy hận chính mình sinh ra cái đùi không dài thêm chút nữa.
Thẳng đến đám người một hơi chạy ra khỏi tòa ký túc xá, lại chạy ra thật xa mới dần dần lấy lại tinh thần, "Tất cả đứng lại cho ta!"
Thanh niên tóc đỏ là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức quát to một tiếng, gọi mọi người lại, "Con mẹ nó các ngươi chạy cái gì mà chạy? Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không đánh lại bốn người bọn hắn sao? Một đám phế vật!"
Mọi người cũng là một mặt khó hiểu, không biết là ai nhỏ giọng tới một câu, "Cường ca, vừa rồi không phải ngươi chạy nhanh nhất sao?"
"Ta..."
Thanh niên tóc đỏ kia lập tức không phản bác được, nghĩ tới cảm giác vừa rồi như rơi vào trong địa ngục, trong lòng vẫn còn run rẩy một trận, hai chân không thể không run lên.
Tuy rằng lý trí nói cho hắn biết, bên mình người đông thế mạnh, không có đạo lý gì đi sợ bốn người của đối phương, nhưng lại không có dũng khí quay lại.
"Mẹ nó! Tiểu tử này có phần tà môn, trước mắt về báo lại với Chu lão đại tình huống này một chút lại nói!"
Hóa ra, những người này đến gây sự với Diệp Trần, vậy mà tất cả đều là do Chu Bác Văn chủ tịch hội sinh viên gợi ý.
...
Mà đổi thành một bên, ba người Đường Uy nhìn thấy đám người thanh niên tóc đỏ này, chỉ trong một cái nháy mắt vậy mà toàn bộ chạy đi, cũng đều đang có vẻ mặt mờ mịt không hiểu ra làm sao.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Làm sao lập tức toàn bộ chạy mất rồi?"
"Chẳng lẽ là sợ chúng ta tố cáo với giáo viên đến lúc đó không biết phải giải thích như thế nào sao?"
Ba người nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra lý do tại sao.
Bọn họ lại làm sao biết được rằng, một tiếng hừ lạnh vừa rồi của Diệp Trần, ở trong đó đã bao hàm một chút sát ý!
Dù chỉ là một chút sát ý, thế nhưng làm sao những tên tiểu lưu mạnh bình thường này có thể tiếp nhận?
Như vậy cũng đã là Diệp Trần thủ hạ lưu tình, bằng không trực tiếp một đạo ý niệm cũng đủ để cho những người kia chết tới tám lần mười lần rồi.
"Đúng rồi, Trần ca, vừa rồi người kia nói, ngươi đoạt nữ thần của hắn là có ý gì?"
Lỹ Hổ bỗng nhiên lại một mặt tò mò hỏi.
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Có thể là bởi vì Tiêu Nhược Hi đi!"
"Tiêu Nhược Hi? Cái tên này làm sao nghe quen tai như vậy?"
Lý Hổ gãi đầu một cái bỗng nhiên vỗ đầu một cái, "Tiêu Nhược Hi! Trần ca, chẳng lẽ ngươi nói chính là Tiêu Nhược Hi một trong bốn nữ thần của đại học Thiên Hải? Chờ chút..."
Lý Hổ dường như nghĩ tới điều gì, lập tức lấy điện thoại di động ra, rất nhanh đã mở ra diễn đàn của trường đại học Thiên Hải, từng cái từng cái tin tức mới lập tức thi nhau hiện ra:
"Chu Bác Văn chủ tịch hội sinh viên công khai tỏ tình với Tiêu nữ thần lại bị từ chối một cách vô tình!"
"Sau đó, Tiêu nữ thần công khai hôn một nam sinh viên, cũng công bố là bạn trai của mình khiến cho vô số nam sinh vì đó mà tan nát cõi lòng!"
"Theo như điều tra thì người bạn trai mà Tiêu nữ thần tuyên bố công khai, thân phận hôm nay đã được chứng thực, người này có vẻ như còn là một tên sinh viên đại học năm nhất, tên là Diệp Trần khoa Sinh Học..."
Lý Hổ đọc đến đây nhìn chòng chọc vào hình ảnh trên màn hình điện thoại di động, sau đó sau khi liên tục so sánh với Diệp Trần thì hai mắt trợn lên thật lớn, "Đậu xanh rau muống! Thật là ngươi!"
"Trần ca, ngươi cũng quá trâu bò đi! Ngày đầu tiên nhập học thì đã làm xong Tiêu Nhược Hi một trong bốn nữ thần của đại học Thiên Hải, khó trách ngươi không để mắt tới Đái học tỷ!"
"Sau này ngươi chính là anh ruột của ta!"
Lý Hổ vào lúc này đã phục sát đất đối với Diệp Trần, đều hận không thể ngay lập tức dập đầu bái sư.
Ngay cả Trần Đông và Đường Uy ở một bên cũng không thể không âm thầm cảm thán, "Xem ra người bạn cùng phòng này thật đúng là không đơn giản a!"
...
Ở một nơi khác, sau khi Chu Bác Văn nhận được báo cáo của thanh niên tóc đỏ thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ:
"Thật đúng là một đám phế vật! Ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được!"
"Thôi được, chỉ có thể để ta tự mình ra tay!"
P/S: Ta thích nào....chương 3....
/1085
|