Khoảng thời gian cho nụ hôn này còn lâu hơn nụ hôn trước!
Thẳng đến bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa, Diệp Trần lúc này mới chậm rãi buông "Tiêu Nhược Hi" từ trong ngực ra.
"Hi Nguyệt, trước đây không phải nàng vẫn luôn nói muốn đến quê hương của ta nhìn một chút sao? Nơi này chính là Trái Đất là quê hương của ta!"
"Người bên ngoài, chính là chị Tô Mạn của ta, ta trước hết để cho chị ấy tiến vào, làm quen với nàng một chút!"
"Tiêu Nhược Hi" nhẹ gật đầu, đồng thời tò mò quan sát ở xung quanh, trong đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, bây giờ thân thể của Tiêu Nhược Hi được Hi Nguyệt nắm vào trong tay, nhìn thấy mọi sự vật ở trên Trái Đất đều cảm thấy rất là mới lạ.
Trước đó ở Tu Chân giới, nàng ta thường xuyên nghe Diệp Trần đề cập tới chuyện ở trên Trái Đất, vẫn muốn đến xem một chút, đáng tiếc không được như ý.
Diệp Trần thuận tay vung lên, cửa phòng bệnh cũng đã tự động mở ra, Tô Mạn và mấy người Lữ Quốc Thắng cũng đi vào.
"Ồ! Tiêu Nhược Hi, ngươi đã tỉnh?"
Tô Mạn nhìn thấy "Tiêu Nhược Hi" đã ngồi dậy, lập tức nhanh chóng đi tới trước giường, mặt mũi đầy vẻ vui mừng.
Còn về Lữ Quốc Thắng thì sớm đã trợn mắt há hốc mồm, "Hắn thế mà có thể chữa khỏi? Điều này...điều này sao có thể!"
Lữ Quốc Thắng được biết đến là một trong những chuyên gia về não bộ tốt nhất của Hoa Hạ, dùng thời gian hơn nửa ngày, ngay cả nguyên nhân gây ra bệnh cũng không có điều tra ra, kết quả lại bị tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch ở trước mắt, nhanh như vậy đã chữa lành, đây quả thực là vô cùng mất mặt, mất mặt một cách trần chuồng a!
Mặc dù đối phương cũng không có ý tứ truy cứu, Lữ Quốc Thắng cũng không còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại đây đành lập tức xám xịt rời đi.
"Đây chính là chị của ta, Tô Mạn!"
Diệp Trần thông qua thần niệm, hướng Hi Nguyệt giới thiệu.
Hi Nguyệt lập tức hiện ra nụ cười hiền hòa, đưa tay giữ chặt lấy bàn tay của Tô Mạn, cười nói:
"Chị Tô Mạn, chị khỏe chứ!"
Tô Mạn lập tức ngây ngẩn cả người, thậm chí cũng hoài nghi tới chính mình xuất hiện ảo giác!
"Ngươi...vừa rồi...mới gọi ta là cái gì ấy nhỉ?"
Hóa ra, hai người các cô từ trước đến nay vẫn luôn không hợp nhau, tuy rằng Tô Mạn lớn hơn so với Tiêu Nhược Hi một tuổi, thế nhưng Tiêu Nhược Hi chưa từng một lần gọi thẳng tên như vậy.
Bây giờ, "Tiêu Nhược Hi" vậy mà gọi cô là chị Tô Mạn!
Đây quả thực là chuyện xưa nay chưa từng thấy!
Hi Nguyệt lại làm sao biết được những chuyện này, còn tưởng rằng mình nói sai lời gì, lập tức có chút không biết nên trả lời như thế nào.
Không nghĩ tới, Tô Mạn bỗng nhiên hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trần nhà cười to, có chút đắc ý, "Vì ngươi gọi ta một tiếng là chị, những chuyện trước kia ta cũng không so đo với ngươi nữa a!"
Nói xong lời này, Tô Mạn dường như nghĩ tới chuyện gì, "Đúng rồi! Tiểu Trần, Nhược Hi, hôm nay ta mới ở trong một công ty nước ngoài, xin vào vị trí thực tập, hôm nay là ngày đi làm đầu tiên, bỏ bê công việc đã hơn nửa ngày, nếu không quay lại thì e rằng mình không thể nói được..."
Tô Mạn bây giờ đã học đại học năm thứ tư, đã bắt đầu đi thực tập.
Diệp Trần nghe được điều này thì đúng là đang cầu mà không được liền nói ngay:
"Chị Mạn, chị đi nhanh đi, Hi...Nhược Hi cứ giao cho em chiếu cố là được rồi!"
Lông mày Tô Mạn lập tức hơi nhíu, gần như phát hiện ra thái độ của Diệp Trần đối với Tiêu Nhược Hi dường như cùng trước đó không giống nhau, trong lòng vậy mà không hiểu vì sao có chút ghen ghét...
"Tô Mạn a Tô Mạn! Ngươi đang nghĩ cái gì thế? Hắn là em trai của ngươi, nếu như hắn thật cùng với Tiêu Nhược Hi thì ngươi nên chúc phúc cho hai đứa nó chứ a!"
Vừa nghĩ tới đây, Tô Mạn cưỡng ép sự ghen ghét trong lòng lại, rõ ràng áp chế xuống, hướng về phía "Tiêu Nhược Hi" chớp chớp mắt, nói:
"Tiêu Nhược Hi! Em trai của ta cũng không phải người bình thường, ngươi phải biết quý trọng nha!"
Nói xong lời này, liền quay người rời đi.
Diệp Trần lập tức một hồi buồn cười,
Trong cơ thể Tiêu Nhược Hi cất giấu tàn hồn của Hi Nguyệt, chuyện này thực sự không thể tưởng tượng nổi, cũng không phải là Diệp Trần cố gắng giấu diếm nhưng thật sự căn bản là không có cách nào giải thích.
Đợi sau khi Tô Mạn rời khỏi thì Diệp Trần một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh Hi Nguyệt, rất tự nhiên muốn ôm nàng vào trong lòng.
Không nghĩ tới, Hi Nguyệt lại né tránh, tức giận nhìn qua Diệp Trần, "Huynh thành thật nói cho ta biết, huynh cùng chủ nhân tấm thân thể này là có quan hệ như thế nào? Lời nói vừa rồi của chị Tô Mạn lại là có ý gì?"
Diệp Trần lập tức không thể không cười khổ, ăn dấm chua giống như là bản năng của mọi cô gái, ngay cả siêu nhiên vật ngoại như Hi Nguyệt tiên tử cũng không thể ngoại lệ.
Diệp Trần không thể không đưa tay chọc chọc vào trên đầu nhỏ của nàng, "Tiên tử đại nhân của ta, nàng nghĩ gì thế? Trong lòng của ta đã có ngươi thì làm sao có thể đi thích một cô gái khác đây?"
Diệp Trần nói đến đây thì dừng lại một chút, trong đôi mắt bỗng nhiên hiện lên một vệt tà ý, "Hi Nguyệt, dù sao nhục thân của nàng bây giờ không có ở đây, nếu không có thể trực tiếp đoạt xá..."
Đạo tà niệm này, lúc trước Diệp Trần đã từng nghĩ tới, tuy rằng làm như thế có chút có lỗi với Tiêu Nhược Hi, thế nhưng vì người có tình cảm chân thành với mình, Diệp Trần không quản được nhiều như vậy!
Tiêu Nhược Hi, tuyệt đối là thể xác tốt nhất để Hi Nguyệt đoạt xá!
Tuy nhiên, Hi Nguyệt lại rất kiên quyết cự tuyệt, "Không được! Ta bây giờ chiếm thân thể nàng là đã thua thiệt cô ta không ít, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?"
"Hơn nữa, ta mơ hồ cảm nhận được, tàn hồn của ta, giống như đang bị ảnh hưởng bởi lực lượng quy tắc!"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức giật mình, "Chỉ giáo cho?"
Lông mày Hi Nguyệt cau lại, chậm rãi nói:
"Nguyên nhân cụ thể thì ta cũng không nói ra được, tuy nhiên ta đã từng nhìn qua ở trong sách cổ, Nguyệt Quang Bảo Giám tuy rằng có thể mang người trở về quá khí, nhưng chỉ có thể lấy trạng thái linh hồn xuyên qua, đồng thời sẽ trở lại trên nhục thân của mình..."
"Nhưng bây giờ là tàn hồn của ta lại đi theo huynh tới Trái Đất!"
"Thậm chí, ta còn không thể cảm ứng được nhục thể của ta!"
"Điều này nói rõ, Trái Đất trước mắt cùng với ở trong Tu Chân giới giường như có một loại lực lược quy tắc nào đó cản trở!"
Diệp Trần khẽ chau mày, "Coi như là như vậy thì sẽ như thế nào? Nàng chỉ cần thần hồn đủ cường đại, sau đó lại tìm một bộ thân thể thích hợp đoạt xá, sớm muộn gì cũng có thể khôi phục lại tu vi ngày xưa!"
Không nghĩ tới, Hi Nguyệt lại lắc đầu nói:
"Không phải như vậy! Sở dĩ ta sẽ bị lực lượng quy tắc có chỗ bài xích cũng bởi vì ta không thuộc về thế giới này, thực lực của ta càng mạnh, lực bài xích cũng càng lớn, sớm muộn cũng sẽ không được phép tồn tại ở trong thế giới này!"
"Hơn nữa, căn cứ vào ghi chép có liên qua tới Nguyệt Quang Bảo Giám trong sách cổ, ở dưới cùng một thời không, cũng không thể cùng một lúc tồn tại hai cái ý thức chủ thể!"
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức biến sắc, "Hi Nguyệt, ý của nàng là..."
Hi Nguyệt nhẹ gật đầu, nói:
"Nếu như ta không có đoán sai, ý thức của ta ở trong Tu Chân giới kia chỉ sợ cũng đã bắt đầu tiêu tan!"
Nói đến đây, Hi Nguyệt lại hít sâu một hơi, trong đôi mắt đẹp thông minh kia lại lộ ra vẻ kiên quyết, "Cho nên, hồn phách của ta nhất định phải trở lại Tu Chân giới!"
"Bằng không ta ở một thế giới khác sẽ dần dần đánh mất đi ý thức!"
"Mà ta ở thế giới này cũng sẽ bị lực lượng quy tắc bài xích, sớm muộn gì cũng chỉ có đường chết!"
Sau khi nghe xong lời giải thích của Hi Nguyệt, vẻ mặt Diệp Trần lập tức vô cùng ngưng trọng, "Ta hiểu được!"
"Hi Nguyệt, nàng yên tâm, ta đã tìm ra lối vào trở về Tu Chân giới, lúc nào cũng có thể mang nàng trở về!"
P/S: Ta thích nào.....Chương 2
Thẳng đến bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa, Diệp Trần lúc này mới chậm rãi buông "Tiêu Nhược Hi" từ trong ngực ra.
"Hi Nguyệt, trước đây không phải nàng vẫn luôn nói muốn đến quê hương của ta nhìn một chút sao? Nơi này chính là Trái Đất là quê hương của ta!"
"Người bên ngoài, chính là chị Tô Mạn của ta, ta trước hết để cho chị ấy tiến vào, làm quen với nàng một chút!"
"Tiêu Nhược Hi" nhẹ gật đầu, đồng thời tò mò quan sát ở xung quanh, trong đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, bây giờ thân thể của Tiêu Nhược Hi được Hi Nguyệt nắm vào trong tay, nhìn thấy mọi sự vật ở trên Trái Đất đều cảm thấy rất là mới lạ.
Trước đó ở Tu Chân giới, nàng ta thường xuyên nghe Diệp Trần đề cập tới chuyện ở trên Trái Đất, vẫn muốn đến xem một chút, đáng tiếc không được như ý.
Diệp Trần thuận tay vung lên, cửa phòng bệnh cũng đã tự động mở ra, Tô Mạn và mấy người Lữ Quốc Thắng cũng đi vào.
"Ồ! Tiêu Nhược Hi, ngươi đã tỉnh?"
Tô Mạn nhìn thấy "Tiêu Nhược Hi" đã ngồi dậy, lập tức nhanh chóng đi tới trước giường, mặt mũi đầy vẻ vui mừng.
Còn về Lữ Quốc Thắng thì sớm đã trợn mắt há hốc mồm, "Hắn thế mà có thể chữa khỏi? Điều này...điều này sao có thể!"
Lữ Quốc Thắng được biết đến là một trong những chuyên gia về não bộ tốt nhất của Hoa Hạ, dùng thời gian hơn nửa ngày, ngay cả nguyên nhân gây ra bệnh cũng không có điều tra ra, kết quả lại bị tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch ở trước mắt, nhanh như vậy đã chữa lành, đây quả thực là vô cùng mất mặt, mất mặt một cách trần chuồng a!
Mặc dù đối phương cũng không có ý tứ truy cứu, Lữ Quốc Thắng cũng không còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại đây đành lập tức xám xịt rời đi.
"Đây chính là chị của ta, Tô Mạn!"
Diệp Trần thông qua thần niệm, hướng Hi Nguyệt giới thiệu.
Hi Nguyệt lập tức hiện ra nụ cười hiền hòa, đưa tay giữ chặt lấy bàn tay của Tô Mạn, cười nói:
"Chị Tô Mạn, chị khỏe chứ!"
Tô Mạn lập tức ngây ngẩn cả người, thậm chí cũng hoài nghi tới chính mình xuất hiện ảo giác!
"Ngươi...vừa rồi...mới gọi ta là cái gì ấy nhỉ?"
Hóa ra, hai người các cô từ trước đến nay vẫn luôn không hợp nhau, tuy rằng Tô Mạn lớn hơn so với Tiêu Nhược Hi một tuổi, thế nhưng Tiêu Nhược Hi chưa từng một lần gọi thẳng tên như vậy.
Bây giờ, "Tiêu Nhược Hi" vậy mà gọi cô là chị Tô Mạn!
Đây quả thực là chuyện xưa nay chưa từng thấy!
Hi Nguyệt lại làm sao biết được những chuyện này, còn tưởng rằng mình nói sai lời gì, lập tức có chút không biết nên trả lời như thế nào.
Không nghĩ tới, Tô Mạn bỗng nhiên hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trần nhà cười to, có chút đắc ý, "Vì ngươi gọi ta một tiếng là chị, những chuyện trước kia ta cũng không so đo với ngươi nữa a!"
Nói xong lời này, Tô Mạn dường như nghĩ tới chuyện gì, "Đúng rồi! Tiểu Trần, Nhược Hi, hôm nay ta mới ở trong một công ty nước ngoài, xin vào vị trí thực tập, hôm nay là ngày đi làm đầu tiên, bỏ bê công việc đã hơn nửa ngày, nếu không quay lại thì e rằng mình không thể nói được..."
Tô Mạn bây giờ đã học đại học năm thứ tư, đã bắt đầu đi thực tập.
Diệp Trần nghe được điều này thì đúng là đang cầu mà không được liền nói ngay:
"Chị Mạn, chị đi nhanh đi, Hi...Nhược Hi cứ giao cho em chiếu cố là được rồi!"
Lông mày Tô Mạn lập tức hơi nhíu, gần như phát hiện ra thái độ của Diệp Trần đối với Tiêu Nhược Hi dường như cùng trước đó không giống nhau, trong lòng vậy mà không hiểu vì sao có chút ghen ghét...
"Tô Mạn a Tô Mạn! Ngươi đang nghĩ cái gì thế? Hắn là em trai của ngươi, nếu như hắn thật cùng với Tiêu Nhược Hi thì ngươi nên chúc phúc cho hai đứa nó chứ a!"
Vừa nghĩ tới đây, Tô Mạn cưỡng ép sự ghen ghét trong lòng lại, rõ ràng áp chế xuống, hướng về phía "Tiêu Nhược Hi" chớp chớp mắt, nói:
"Tiêu Nhược Hi! Em trai của ta cũng không phải người bình thường, ngươi phải biết quý trọng nha!"
Nói xong lời này, liền quay người rời đi.
Diệp Trần lập tức một hồi buồn cười,
Trong cơ thể Tiêu Nhược Hi cất giấu tàn hồn của Hi Nguyệt, chuyện này thực sự không thể tưởng tượng nổi, cũng không phải là Diệp Trần cố gắng giấu diếm nhưng thật sự căn bản là không có cách nào giải thích.
Đợi sau khi Tô Mạn rời khỏi thì Diệp Trần một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh Hi Nguyệt, rất tự nhiên muốn ôm nàng vào trong lòng.
Không nghĩ tới, Hi Nguyệt lại né tránh, tức giận nhìn qua Diệp Trần, "Huynh thành thật nói cho ta biết, huynh cùng chủ nhân tấm thân thể này là có quan hệ như thế nào? Lời nói vừa rồi của chị Tô Mạn lại là có ý gì?"
Diệp Trần lập tức không thể không cười khổ, ăn dấm chua giống như là bản năng của mọi cô gái, ngay cả siêu nhiên vật ngoại như Hi Nguyệt tiên tử cũng không thể ngoại lệ.
Diệp Trần không thể không đưa tay chọc chọc vào trên đầu nhỏ của nàng, "Tiên tử đại nhân của ta, nàng nghĩ gì thế? Trong lòng của ta đã có ngươi thì làm sao có thể đi thích một cô gái khác đây?"
Diệp Trần nói đến đây thì dừng lại một chút, trong đôi mắt bỗng nhiên hiện lên một vệt tà ý, "Hi Nguyệt, dù sao nhục thân của nàng bây giờ không có ở đây, nếu không có thể trực tiếp đoạt xá..."
Đạo tà niệm này, lúc trước Diệp Trần đã từng nghĩ tới, tuy rằng làm như thế có chút có lỗi với Tiêu Nhược Hi, thế nhưng vì người có tình cảm chân thành với mình, Diệp Trần không quản được nhiều như vậy!
Tiêu Nhược Hi, tuyệt đối là thể xác tốt nhất để Hi Nguyệt đoạt xá!
Tuy nhiên, Hi Nguyệt lại rất kiên quyết cự tuyệt, "Không được! Ta bây giờ chiếm thân thể nàng là đã thua thiệt cô ta không ít, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?"
"Hơn nữa, ta mơ hồ cảm nhận được, tàn hồn của ta, giống như đang bị ảnh hưởng bởi lực lượng quy tắc!"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức giật mình, "Chỉ giáo cho?"
Lông mày Hi Nguyệt cau lại, chậm rãi nói:
"Nguyên nhân cụ thể thì ta cũng không nói ra được, tuy nhiên ta đã từng nhìn qua ở trong sách cổ, Nguyệt Quang Bảo Giám tuy rằng có thể mang người trở về quá khí, nhưng chỉ có thể lấy trạng thái linh hồn xuyên qua, đồng thời sẽ trở lại trên nhục thân của mình..."
"Nhưng bây giờ là tàn hồn của ta lại đi theo huynh tới Trái Đất!"
"Thậm chí, ta còn không thể cảm ứng được nhục thể của ta!"
"Điều này nói rõ, Trái Đất trước mắt cùng với ở trong Tu Chân giới giường như có một loại lực lược quy tắc nào đó cản trở!"
Diệp Trần khẽ chau mày, "Coi như là như vậy thì sẽ như thế nào? Nàng chỉ cần thần hồn đủ cường đại, sau đó lại tìm một bộ thân thể thích hợp đoạt xá, sớm muộn gì cũng có thể khôi phục lại tu vi ngày xưa!"
Không nghĩ tới, Hi Nguyệt lại lắc đầu nói:
"Không phải như vậy! Sở dĩ ta sẽ bị lực lượng quy tắc có chỗ bài xích cũng bởi vì ta không thuộc về thế giới này, thực lực của ta càng mạnh, lực bài xích cũng càng lớn, sớm muộn cũng sẽ không được phép tồn tại ở trong thế giới này!"
"Hơn nữa, căn cứ vào ghi chép có liên qua tới Nguyệt Quang Bảo Giám trong sách cổ, ở dưới cùng một thời không, cũng không thể cùng một lúc tồn tại hai cái ý thức chủ thể!"
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức biến sắc, "Hi Nguyệt, ý của nàng là..."
Hi Nguyệt nhẹ gật đầu, nói:
"Nếu như ta không có đoán sai, ý thức của ta ở trong Tu Chân giới kia chỉ sợ cũng đã bắt đầu tiêu tan!"
Nói đến đây, Hi Nguyệt lại hít sâu một hơi, trong đôi mắt đẹp thông minh kia lại lộ ra vẻ kiên quyết, "Cho nên, hồn phách của ta nhất định phải trở lại Tu Chân giới!"
"Bằng không ta ở một thế giới khác sẽ dần dần đánh mất đi ý thức!"
"Mà ta ở thế giới này cũng sẽ bị lực lượng quy tắc bài xích, sớm muộn gì cũng chỉ có đường chết!"
Sau khi nghe xong lời giải thích của Hi Nguyệt, vẻ mặt Diệp Trần lập tức vô cùng ngưng trọng, "Ta hiểu được!"
"Hi Nguyệt, nàng yên tâm, ta đã tìm ra lối vào trở về Tu Chân giới, lúc nào cũng có thể mang nàng trở về!"
P/S: Ta thích nào.....Chương 2
/1085
|