Liên tiếp bảy tám ngày đi qua, thần hồn của Mân Côi được uẩn dưỡng ở dưới Thất Diệp Hồi Tiên thảo, đã bắt đầu chậm rãi khôi phục.
"Thần Long Chi huyết!"
Diệp Trần thuận tay một cái, một giọt Thần Long Chi Huyết cũng đã được Diệp Trần lấy ra từ trong bình ngọc, sau đó chậm rãi rơi vào trên mi tâm của Mân Côi.
Oanh!
Lực lượng cường đại của Long Huyết, trong nháy mắt bắt đầu du tẩu một lần ở bên trong kinh mạch toàn thân của Mân Côi.
Xì xì xì ~
Thân thể Mân Côi trong nháy mắt trở nên vô cùng đỏ, thậm chí nổi lên gân xanh, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung!
Diệp Trần thấy thế thì lập tức biến sắc, "Không được! Là ta quá lỗ mãng! Diệp Thiên Ca chính là cao thủ cấp Tiên Nhân, nhục thân tự nhiên cực kỳ cường hãn, đủ để tiếp nhận lực xung kích của Long Huyết! "
"Thế nhưng tu vi của Mân Côi quá kém, lực lượng cuồng bạo như thế, kinh mạch của cô ta căn bản không chịu nổi!"
"Làm sao bây giờ?"
Sau khi làm rõ được nguyên nhân thì Diệp Trần lập tức hối hận không thôi, đồng thời suy nghĩ xoay nhanh, bắt đầu suy nghĩ phương phá phá giải, "Kế trước mắt cũng chỉ có một cái biện pháp đó chính là ta phải cưỡng ép mở rộng kinh mạch cho cô ta!"
"Thế nhưng là cưỡng ép mở rộng kinh mạch thì nguy hiểm cực lớn, hơi không cẩn thần là có thể có hậu quả không thể vãn hồi, tuyệt đối không thể có một chút xíu sơ xuất nào!"
"Cho dù là cách một tầng quần áo chỉ sợ cũng không an toàn!"
Vừa nghĩ đến đây thì Diệp Trần lập tức nhức cả trứng, nếu như sử dụng biện pháp cưỡng ép mở rộng kinh mạch ra thì Diệp Trần không chỉ phải cởi bỏ quần áo của Mân Côi hơn nữa còn phải động tay vào kinh mạch khắp toàn thân từ trên xuống dưới thân thể của nàng, tất cả đều phải khai thông một lần...
Mắt thấy làn da của Mân Côi càng ngày càng đỏ, đã bắt đầu có dấu hiệu xuất hiện tơ máu, Diệp Trần vào lúc này cũng không còn dám nghĩ nhiều như vậy nữa, "Mân Côi a Mân Côi, tôi đây chính là vì cứu cô a!"
Cuối cùng, Diệp Trần cắn răng một cái, nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người của Mân Côi ra.
Một bộ thân thể có thể xưng là hoàn mỹ xuất hiện ở trước mắt Diệp Trần...
Mặc dù Diệp Trần sống tới tám trăm năm dạng mỹ nữ tuyệt sắc gì mà chưa từng gặp qua nhưng vào lúc này trong lòng cũng không thể không nóng lên...
Dù sao, người trước mắt này nhưng cũng đã từng là người yêu kiếm trước của hắn!
"Ai! Diệp Trần a Diệp Trần, trong đầu của ngươi đây là đang nghĩ những thứ gì a? Bây giờ cứu người mới là việc cấp bách! Huống chi, một đời này ngươi và cô ấy cũng không có bất cứ quan hệ nào..."
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần hung hăng lắc đầu, dứt bỏ một chút suy nghĩ xấu xa ở trong lòng mình đi sau đó giơ bàn tay lên, chậm rãi rơi vào vị trí trái tim của Mân Côi.
Là nơi khởi nguồn và kết thúc của trăm mạch toàn thân chính là nằm ở trên vị trí trái tim của cơ thể con người.
Diệp Trần lấy trái tim làm điểm xuất phát, bắt đầu từng chút từng chút mở rộng kinh mạch toàn thân của Mân Côi.
Đầu tiên là kỳ kinh bát mạch, sau đó là thập nhị chính kinh, sau đó nữa là trăm mạch toàn thân...
Hao phí mất hơn nửa giờ, Diệp Trần cuối cùng cũng mở rộng tất cả kinh mạch khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Mân Côi một lần, tính bền dẻo của kinh mạch càng được đề cao gấp bốn năm lần!
Tuy nhiên, lực lượng Long Huyết kia thực sự quá cường đại, sau khi kinh mạch của Mân Côi trở nên mạnh mẽ hơn nhưng vẫn không chịu nổi như trước đó.
"Ai!"
Rơi vào đường cùng, Diệp Trần đành phải lập lại chiêu cũ lại tiếp tục một lần nữa.
Cứ như vậy Diệp Trần mở rộng kinh mạch toàn thân Mân Côi từ trên xuống dưới tới hẳn năm lần, cuối cùng mới miễn cưỡng có thể tiếp nhận được lực xung kích của Long Huyết.
"Ưm ~ "
Mân Côi vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê, bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ, tiếp theo khắp toàn thân từ trên xuống dưới cũng bắt đầu xuất hiện cử động nhỏ xíu.
Cuối cùng, Mân Côi chậm rãi mở hai mắt ra, thanh tỉnh lại!
Hô!
Diệp Trần thấy thế thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng vượt qua rồi!"
Sau đó, Diệp Trần bỗng nhiên nhớ tới vào lúc này Mân Côi đang ở trong trạng thái lõa thể, lập tức nhặt quần áo ở một bên lên bắt đầu mặc quần áo cho cô.
Không nghĩ tới,
Mân Côi ngơ ngác một lát sau, thế mà rất nhanh đã khôi phục lại lý trí.
Sau khi cô ta nhìn thấy trạng thái của mình lúc này thì đôi mắt đẹp lập tức trừng một cái đưa tay muốn tát Diệp Trần một cái, "Hỗn đản! Ngươi đã làm gì với ta? Ta phải giết ngươi!"
Rất rõ ràng, Mân Côi nhìn thấy tình cảnh này thì nghĩ nhầm Diệp Trần đã làm chuyện bỉ ổi gì đó đối với cô.
Lúc này Mân Côi giống như một con sư tử cái nổi giận, sau khi tát cho Diệp Trần một cái, trực tiếp duỗi bàn tay trắng như ngọc của mình ra liền bóp lấy cổ của hắn, sau đó thân thể mềm mại uốn éo đi theo, trực tiếp xoay người ngồi ở trên bụng Diệp Trần, theo đó mà dùng tay ấn hắn ép hắn nằm sát trên mặt đất!
Mân Côi dù sao cũng xuất thân từ sát thủ, các loại thủ đoạn giết người gần như hạ bút là thành văn, đã rèn luyện thành phản ứng bản năng.
Mà Diệp Trần cũng tự biết, Mân Côi căn bản không gây thương tổn cho hắn được một chút nào cho nên cũng không có phản kháng.
Soạt!
Sau khi Mân Côi xoay người ngồi ở trên người Diệp Trần, quần áo mà Diệp Trần vừa mới vì cô ta mà phủ lên thì lập tức liên theo dọc đường cong mỹ diêu kia mà chậm rãi chảy xuống phía dưới.
Ngay sau đó, hai mắt Diệp Trần hoa lên lập tức nhìn thấy hai con thỏ ngọc ở trước mắt của mình rung rinh một lúc, suýt chút nửa thì phun ra máu mũi...
"Này, này cô coi như muốn giết tôi thì cô có thể mặc quần áo vào trước đi được không?"
Diệp Trần không thể không cười đồng thời lại cố ý hướng nơi nào đó nhìn thoáng qua.
Mân Côi lúc này mới phản ứng lại, tình trạng trước mắt của chính mình thì lập tức một tay cầm quần áo lên che lấy hai nơi cảnh xuân kia, trong đôi mắt đẹp gần như tức giận đến muốn phun ra lửa, đồ vô sỉ! Ta phải làm thịt ngươi!"
Cùng lúc nói ra lời này, bàn tay trắng như ngọc của Mân Côi nắm lấy cổ của Diệp Trần bỗng nhiên phát lực!
Tuy nhiên chẳng mấy chốc Mân Côi kinh ngạc phát hiện, cổ của đối phương giống như còn cứng rắn hơn cả so với kim cương, cô ta dùng toàn lực để bóp chẳng nhưng chưa làm bị thương đối phương một chút nào mà ngược lại cảm thấy bàn tay của mình đã tê dại một trận.
"Mân Côi tiểu thư, cô cứ như vậy đối đãi với ân nhân cứu mạng của cô sao?"
Diệp Trần bị Mân Côi đè xuống đất lại một mặt khoan thai, chậm rãi mở miệng nói.
"Ngươi!..."
Mân Côi lập tức kinh hãi, sau đó hai mắt gắt gao nhìm chằm chằm vào Diệp Trần một lát, bỗng nhiên đôi mi thanh tú nhăn lại, "Ồ! Ngươi không phải là tiểu tử Hoa Hạ kia sao? Gọi là Diệp gì ấy nhỉ?"
"Diệp Trần!"
Diệp Trần tiếp lời nói:
"Mân Côi tiểu thư, tính cả lần này tôi cũng đã cứu cô được tới ba lần rồi a? Cô thế mà ngay cả tên của tôi cũng không có nhớ kỹ! Ai! Thật sự là thương tâm a!"
Sau khi nói xong lời này, ngay cả chính Diệp Trần cũng có chút ngây ngẩn cả người, theo lý thuyết Mân Côi không nhớ rõ hắn, không phải chính là hợp với ý của hắn sao? Làm sao trong lòng còn cảm thấy rất khó chịu nhỉ?
Mân Côi nghe được điều này thì lập tức sửng sốt một làn, nhìn bốn phía xung quanh một vòng, sau đó mạnh mẽ lắc lắc đầu, dường như đã nhớ tới một vài chuyện, "Ta nhớ được...trước đó, ta bị Mục Thiên Hoa phái người truy sát, sau đó bị người đánh rơi xuống trong hồ, sau đó thì chuyện gì cũng không nhớ nữa...thật là ngươi đã cứu ta?"
Hai mắt Diệp Trần không thể không lật một cái, "Nếu không thì cô cho rằng là ai đây?"
"Vậy...những người khác đâu?"
"Sớm đã chết!"
"Mục Thiên Hoa đâu?"
"Bị ta giết!"
Hai mắt Mân Côi lập tức trừng một cái, còn muốn tiếp tục truy vấn thì Diệp Trần bỗng nhiên lại thở dài một hơi nói:
"Vậy chúng ta có thể thay cái tư thế trước có được hay không? Cô như vậy để cho tôi cảm thấy thật mất mặt a!"
"A!"
Lúc này Mân Côi mới phản ứng lại, mình lúc này vẫn còn cưỡi ở trên người Diệp Trần thì lập tức kinh hô một tiếng, lập tức nhảy sang một bên, trên gương mặt tuyệt mỹ hiện ra vẻ xấu mà đỏ bừng lên, giống như một bông hồng đỏ không thừa chút thẹn thùng nào...
P/S: Ta thích nào....Chương thứ 5
"Thần Long Chi huyết!"
Diệp Trần thuận tay một cái, một giọt Thần Long Chi Huyết cũng đã được Diệp Trần lấy ra từ trong bình ngọc, sau đó chậm rãi rơi vào trên mi tâm của Mân Côi.
Oanh!
Lực lượng cường đại của Long Huyết, trong nháy mắt bắt đầu du tẩu một lần ở bên trong kinh mạch toàn thân của Mân Côi.
Xì xì xì ~
Thân thể Mân Côi trong nháy mắt trở nên vô cùng đỏ, thậm chí nổi lên gân xanh, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung!
Diệp Trần thấy thế thì lập tức biến sắc, "Không được! Là ta quá lỗ mãng! Diệp Thiên Ca chính là cao thủ cấp Tiên Nhân, nhục thân tự nhiên cực kỳ cường hãn, đủ để tiếp nhận lực xung kích của Long Huyết! "
"Thế nhưng tu vi của Mân Côi quá kém, lực lượng cuồng bạo như thế, kinh mạch của cô ta căn bản không chịu nổi!"
"Làm sao bây giờ?"
Sau khi làm rõ được nguyên nhân thì Diệp Trần lập tức hối hận không thôi, đồng thời suy nghĩ xoay nhanh, bắt đầu suy nghĩ phương phá phá giải, "Kế trước mắt cũng chỉ có một cái biện pháp đó chính là ta phải cưỡng ép mở rộng kinh mạch cho cô ta!"
"Thế nhưng là cưỡng ép mở rộng kinh mạch thì nguy hiểm cực lớn, hơi không cẩn thần là có thể có hậu quả không thể vãn hồi, tuyệt đối không thể có một chút xíu sơ xuất nào!"
"Cho dù là cách một tầng quần áo chỉ sợ cũng không an toàn!"
Vừa nghĩ đến đây thì Diệp Trần lập tức nhức cả trứng, nếu như sử dụng biện pháp cưỡng ép mở rộng kinh mạch ra thì Diệp Trần không chỉ phải cởi bỏ quần áo của Mân Côi hơn nữa còn phải động tay vào kinh mạch khắp toàn thân từ trên xuống dưới thân thể của nàng, tất cả đều phải khai thông một lần...
Mắt thấy làn da của Mân Côi càng ngày càng đỏ, đã bắt đầu có dấu hiệu xuất hiện tơ máu, Diệp Trần vào lúc này cũng không còn dám nghĩ nhiều như vậy nữa, "Mân Côi a Mân Côi, tôi đây chính là vì cứu cô a!"
Cuối cùng, Diệp Trần cắn răng một cái, nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người của Mân Côi ra.
Một bộ thân thể có thể xưng là hoàn mỹ xuất hiện ở trước mắt Diệp Trần...
Mặc dù Diệp Trần sống tới tám trăm năm dạng mỹ nữ tuyệt sắc gì mà chưa từng gặp qua nhưng vào lúc này trong lòng cũng không thể không nóng lên...
Dù sao, người trước mắt này nhưng cũng đã từng là người yêu kiếm trước của hắn!
"Ai! Diệp Trần a Diệp Trần, trong đầu của ngươi đây là đang nghĩ những thứ gì a? Bây giờ cứu người mới là việc cấp bách! Huống chi, một đời này ngươi và cô ấy cũng không có bất cứ quan hệ nào..."
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần hung hăng lắc đầu, dứt bỏ một chút suy nghĩ xấu xa ở trong lòng mình đi sau đó giơ bàn tay lên, chậm rãi rơi vào vị trí trái tim của Mân Côi.
Là nơi khởi nguồn và kết thúc của trăm mạch toàn thân chính là nằm ở trên vị trí trái tim của cơ thể con người.
Diệp Trần lấy trái tim làm điểm xuất phát, bắt đầu từng chút từng chút mở rộng kinh mạch toàn thân của Mân Côi.
Đầu tiên là kỳ kinh bát mạch, sau đó là thập nhị chính kinh, sau đó nữa là trăm mạch toàn thân...
Hao phí mất hơn nửa giờ, Diệp Trần cuối cùng cũng mở rộng tất cả kinh mạch khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Mân Côi một lần, tính bền dẻo của kinh mạch càng được đề cao gấp bốn năm lần!
Tuy nhiên, lực lượng Long Huyết kia thực sự quá cường đại, sau khi kinh mạch của Mân Côi trở nên mạnh mẽ hơn nhưng vẫn không chịu nổi như trước đó.
"Ai!"
Rơi vào đường cùng, Diệp Trần đành phải lập lại chiêu cũ lại tiếp tục một lần nữa.
Cứ như vậy Diệp Trần mở rộng kinh mạch toàn thân Mân Côi từ trên xuống dưới tới hẳn năm lần, cuối cùng mới miễn cưỡng có thể tiếp nhận được lực xung kích của Long Huyết.
"Ưm ~ "
Mân Côi vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê, bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ, tiếp theo khắp toàn thân từ trên xuống dưới cũng bắt đầu xuất hiện cử động nhỏ xíu.
Cuối cùng, Mân Côi chậm rãi mở hai mắt ra, thanh tỉnh lại!
Hô!
Diệp Trần thấy thế thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng vượt qua rồi!"
Sau đó, Diệp Trần bỗng nhiên nhớ tới vào lúc này Mân Côi đang ở trong trạng thái lõa thể, lập tức nhặt quần áo ở một bên lên bắt đầu mặc quần áo cho cô.
Không nghĩ tới,
Mân Côi ngơ ngác một lát sau, thế mà rất nhanh đã khôi phục lại lý trí.
Sau khi cô ta nhìn thấy trạng thái của mình lúc này thì đôi mắt đẹp lập tức trừng một cái đưa tay muốn tát Diệp Trần một cái, "Hỗn đản! Ngươi đã làm gì với ta? Ta phải giết ngươi!"
Rất rõ ràng, Mân Côi nhìn thấy tình cảnh này thì nghĩ nhầm Diệp Trần đã làm chuyện bỉ ổi gì đó đối với cô.
Lúc này Mân Côi giống như một con sư tử cái nổi giận, sau khi tát cho Diệp Trần một cái, trực tiếp duỗi bàn tay trắng như ngọc của mình ra liền bóp lấy cổ của hắn, sau đó thân thể mềm mại uốn éo đi theo, trực tiếp xoay người ngồi ở trên bụng Diệp Trần, theo đó mà dùng tay ấn hắn ép hắn nằm sát trên mặt đất!
Mân Côi dù sao cũng xuất thân từ sát thủ, các loại thủ đoạn giết người gần như hạ bút là thành văn, đã rèn luyện thành phản ứng bản năng.
Mà Diệp Trần cũng tự biết, Mân Côi căn bản không gây thương tổn cho hắn được một chút nào cho nên cũng không có phản kháng.
Soạt!
Sau khi Mân Côi xoay người ngồi ở trên người Diệp Trần, quần áo mà Diệp Trần vừa mới vì cô ta mà phủ lên thì lập tức liên theo dọc đường cong mỹ diêu kia mà chậm rãi chảy xuống phía dưới.
Ngay sau đó, hai mắt Diệp Trần hoa lên lập tức nhìn thấy hai con thỏ ngọc ở trước mắt của mình rung rinh một lúc, suýt chút nửa thì phun ra máu mũi...
"Này, này cô coi như muốn giết tôi thì cô có thể mặc quần áo vào trước đi được không?"
Diệp Trần không thể không cười đồng thời lại cố ý hướng nơi nào đó nhìn thoáng qua.
Mân Côi lúc này mới phản ứng lại, tình trạng trước mắt của chính mình thì lập tức một tay cầm quần áo lên che lấy hai nơi cảnh xuân kia, trong đôi mắt đẹp gần như tức giận đến muốn phun ra lửa, đồ vô sỉ! Ta phải làm thịt ngươi!"
Cùng lúc nói ra lời này, bàn tay trắng như ngọc của Mân Côi nắm lấy cổ của Diệp Trần bỗng nhiên phát lực!
Tuy nhiên chẳng mấy chốc Mân Côi kinh ngạc phát hiện, cổ của đối phương giống như còn cứng rắn hơn cả so với kim cương, cô ta dùng toàn lực để bóp chẳng nhưng chưa làm bị thương đối phương một chút nào mà ngược lại cảm thấy bàn tay của mình đã tê dại một trận.
"Mân Côi tiểu thư, cô cứ như vậy đối đãi với ân nhân cứu mạng của cô sao?"
Diệp Trần bị Mân Côi đè xuống đất lại một mặt khoan thai, chậm rãi mở miệng nói.
"Ngươi!..."
Mân Côi lập tức kinh hãi, sau đó hai mắt gắt gao nhìm chằm chằm vào Diệp Trần một lát, bỗng nhiên đôi mi thanh tú nhăn lại, "Ồ! Ngươi không phải là tiểu tử Hoa Hạ kia sao? Gọi là Diệp gì ấy nhỉ?"
"Diệp Trần!"
Diệp Trần tiếp lời nói:
"Mân Côi tiểu thư, tính cả lần này tôi cũng đã cứu cô được tới ba lần rồi a? Cô thế mà ngay cả tên của tôi cũng không có nhớ kỹ! Ai! Thật sự là thương tâm a!"
Sau khi nói xong lời này, ngay cả chính Diệp Trần cũng có chút ngây ngẩn cả người, theo lý thuyết Mân Côi không nhớ rõ hắn, không phải chính là hợp với ý của hắn sao? Làm sao trong lòng còn cảm thấy rất khó chịu nhỉ?
Mân Côi nghe được điều này thì lập tức sửng sốt một làn, nhìn bốn phía xung quanh một vòng, sau đó mạnh mẽ lắc lắc đầu, dường như đã nhớ tới một vài chuyện, "Ta nhớ được...trước đó, ta bị Mục Thiên Hoa phái người truy sát, sau đó bị người đánh rơi xuống trong hồ, sau đó thì chuyện gì cũng không nhớ nữa...thật là ngươi đã cứu ta?"
Hai mắt Diệp Trần không thể không lật một cái, "Nếu không thì cô cho rằng là ai đây?"
"Vậy...những người khác đâu?"
"Sớm đã chết!"
"Mục Thiên Hoa đâu?"
"Bị ta giết!"
Hai mắt Mân Côi lập tức trừng một cái, còn muốn tiếp tục truy vấn thì Diệp Trần bỗng nhiên lại thở dài một hơi nói:
"Vậy chúng ta có thể thay cái tư thế trước có được hay không? Cô như vậy để cho tôi cảm thấy thật mất mặt a!"
"A!"
Lúc này Mân Côi mới phản ứng lại, mình lúc này vẫn còn cưỡi ở trên người Diệp Trần thì lập tức kinh hô một tiếng, lập tức nhảy sang một bên, trên gương mặt tuyệt mỹ hiện ra vẻ xấu mà đỏ bừng lên, giống như một bông hồng đỏ không thừa chút thẹn thùng nào...
P/S: Ta thích nào....Chương thứ 5
/1085
|