"Mân Côi!"
Mặc dù Diệp Trần đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy thân ảnh tuyệt mỹ kia cũng không thể không thấp giọng hô một câu, trên mặt hiện ra vẻ kích động.
Nạp Lan Nhu Nhiên ở một bên nhìn thấy bộ biểu tình này của Diệp Trần thì cũng lập tức hết sức hiếu kỳ.
Đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Diệp Trần thất thố đến như vậy!
Từ lúc nàng ta biết Diệp Trần cho đến nay thì người nam nhân này vẫn luôn có vẻ mặt bình tĩnh, cho tới bây giờ chưa từng thấy thất thố tới như vậy.
"Diệp tiền bối, ngươi vừa mới nói cái gì đó?"
Diệp Trần nói là tiếng Hoa Hạ, Nạp Lan Nhu Nhiên tự nhiên là nghe không hiểu.
"Không có cái gì, đây chính là thứ mà ta muốn tìm, ngươi cần phải giúp ta đấu xuống, quay đầu ta sẽ trọng trọng cám ơn ngươi!"
Được Nạp Lan Nhu Nhiên hỏi một câu như thế, Diệp Trần cũng khôi phục lại mấy phần lý trí, lập tức mở miệng nói.
Nạp Lan Nhu Nhiên liền vội vàng gật đầu đồng ý.
"Các vị, đây là Van Niên Huyền Băng, chỉ cần không cố ý muốn dùng liệt hỏa phần thiêu, đặt ở trong mật thất thì có thể trăm năm không tan không thay đổi..."
"Hơn nữa mọi người mời xem, bên trong Vạn Niên Huyền Băng này còn có một mỹ nhân tuyệt sắc, đồ tốt như thế, đặt trong phòng ngủ chẳng những thanh lịch mà còn có thể tránh được nắng nóng..."
A Bố Đa này không hổ là thủ tịch đấu giá sư, dăm ba câu đã điều động được sự hứng thú của mọi người.
Tuy rằng, Vạn Niên Huyền Băng đối với người của Ma tộc mà nói cũng không có tác dụng quá lớn.
Thế nhưng là những người ở trước mắt đều là quý tộc của Ma tộc, đối với chuyện học đòi văn vẻ cũng cảm thấy rất hứng thú.
"Được rồi! Các vị đã hiểu rõ, vậy thì bắt đầu cạnh tranh đi, giá khởi điểm ba mươi vạn Ma Châu!"
"Ta ra bốn mươi vạn!"
A Bố Đa vừa mới nói xong thì ngay lập tức đã có người bắt đầu kêu giá.
"Ta ra năm mươi vạn!"
"Ta ra tám mươi vạn!"
"Một trăm vạn!"
...
Thời gian chỉ trong nháy mắt, giá cả của Băng Sơn Mỹ Nhân cũng đã được tăng lên ào ào tới một trăm ba mươi vạn.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nữ tử rõ ràng dễ nghe vang lên,
"Ta ra ba trăm vạn!"
Tất cả mọi người ngây lập tức đều sững sờ, không thể không thi nhau quay đầu nhìn lại.
Tuy rằng Băng Sơn Mỹ Nhân này cũng coi là được điêu luyện sắc sảo, dù sao thì cũng chỉ là một vật dùng để thưởng thức ngắm nhìn, vậy mà có người một hơi hô ra đến ba trăm vạn thì vẫn để cho rất nhiều người phải kinh ngạc.
Mọi người nhìn lại phía này mới phát hiện, hóa ra người báo giá này bỗng nhiên chính là ba người trước đó công nhiên khiêu chiến với Hách Liên Thiết Thụ.
"Lại là bọn họ!"
"Không nghĩ tới bọn họ ngược lại là rất có tiền a! Chỉ có điều, tiêu xài ba trăm vạn Ma Châu mua một khối Vạn Niên Huyền Băng không có tác dụng gì, khó tránh khỏi có chút không đáng giá!"
"Hơn nữa, là dứa vào cái gì để bọn hắn cảm thấy chính mình còn có thể sống được mà rời khỏi nơi này?"
...
Trong lúc nhất thời, tiếng nghị luận của mọi người trở nên sôi nổi, cũng không có ai tiếp tục cạnh tranh.
"Ba trăm vạn lần một!"
"Ba trăm vạn lần hai!"
"Ba trăm vạn..."
Ngay vào lúc cái búa vàng trong tay A Bố Đa muốn hạ xuống, bỗng nhiên một giọng nói đầy vẻ đùa cợt vang lên, "Ta ra năm trăm vạn!"
Mọi người ngay lập tức thi nhau theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy người tham gia đấu giá này rõ ràng là xuất từ trong phòng khách chí tôn lầu ba của phòng bán đấu giá, một tên thanh niên mặc áo vàng khí tràng cực mạnh.
"Ồ! Hình như là Thập Bát hoàng tử điện hạ!"
"Thập Bát hoàng tử cùng với thiên kim phủ Hách Liên tướng quân có hôn ước mang theo, xem ra cử động lần này của hắn hơn phân nửa là bởi vì Hách Liên tướng quân đi!"
"Lần này có trò hay để xem rồi!"
...
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức từng người lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác.
"Tiểu tử! Hách Liên Bằng Phi chính là huynh trưởng của bản hoàng tử, tuy nói hôm nay có Hách Liên tướng quân ở đây, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Tuy nhiên, phàm là đồ vật mà ngươi coi trọng, bản hoàng tử cũng tuyệt đối sẽ không cho ngươi đạt được!"
Thập Bát hoàng tử đứng dựa vào lan can phòng khách chí tôn lầu ba, nhìn xuống ba người Diệp Trần ở phía dưới, chậm rãi mở miệng nói.
Đái An Na và Nạp Lan Nhu Nhiên, vẻ mặt của hai người lập tức trắng bệch, Nạp Lan Nhu Nhiên không thể không nhỏ giọng nói:
"Diệp tiền bối, vị đó hình như là Thập Bát hoàng tử của Ma tộc tên là Thác Bạt Hoằng, chúng ta còn muốn tiếp tục không?"
Diệp Trần lại ngay cả mí mắt đều không có nhấc một chút, thản nhiên nói:
"Tiếp tục!"
Hết cách rồi, Nạp Lan Nhu Nhiên đành phải giơ bảng lên lần nữa, "Ta ra sáu trăm vạn Ma Châu!"
"Một ngàn vạn!"
Thập Bát hoàng tử gần như không do dự chút nào, trực tiếp tăng giá đến một ngàn vạn!
Nạp Lan Nhu Nhiên quay đầu nhìn Diệp Trần một cái, thấy hắn vẫn khép hờ hai mắt như cũ, trên mặt không vui không buồn, đành phải cắn răng một cái, "Một ngàn một trăm vạn!"
Không nghĩ tới, Nạp Lan Nhu Nhiên vừa mới báo giá xong thì vị Thập Bát hoàng tử kia cũng đã báo giá thêm lần nữa:
"Hai ngàn vạn!"
Nạp Lan Nhu Nhiên thấy Diệp Trần vẫn không có phản ứng đành phải cắn răng lần nữa:
"Hai ngàn một trăm vạn!"
"Ba ngàn vạn!"
Thập Bát hoàng tử không có một chút do dự nào, lại trực tiếp tăng giá lên hẳn một ngàn vạn.
Oanh!
Toàn bộ phòng đấu giá, lập tức thi nhau xôn xao không ngừng.
"Không hổ là Thập Bát hoàng tử!"
"Quá hào khí!"
"Một lần nâng giá một ngàn vạn Ma Châu a!"
...
Thân thể mềm mại của Nạp Lan Nhu Nhiên lập tức run lên, vẻ mặt trắng bệch, lặng lẽ lôi kéo cánh tay Diệp Trần, nói khẽ:
"Diệp tiền bối, ta không có nhiều tiền như vậy..."
Diệp Trần lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra, khẽ thở dài một hơi nói:
"Đã như vậy, vậy thì không cần theo nữa!"
Nói xong lời này, Diệp Trần đứng dậy rồi mới lăng không mà lên, chậm rãi bay lên giữa đài cao mà tới.
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau giật mình, "Cảnh giới Ngự Không!"
"Cái tên này lại có cảnh giới Ngự Không, khó trách có thể giết chết Ta công tử của phủ Hách Liên tướng quân!"
"Chỉ có điều, Hách Liên tướng quân thế nhưng là một trong mười đại cường giả của Ma giới chúng ta, đây chính là cường giả cảnh giới Trùng Tiêu a!"
"Chờ một chút, hắn đây là muốn làm gì?"
...
Bên trong tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần đã đạp không đi tới phía phía trên giữa bàn đấu giá.
Ông lão A Bố Đa lập tức nhướng mày, "Vị tiên sinh này, mời ngươi trở lại vị trí của mình!"
Diệp Trần lại mắt điếc tai ngơ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Thập Bát hoàng tử ở trên lầu ba, "Ngươi thật muốn tranh với ta sao?"
Thập Bát hoàng tử với Diệp Trần bốn mắt nhìn nhau thì ngay lập tức Thập Bát hoàng tử cảm nhận được một cái áp lực to lớn khó mà hình dung, trong lòng nhất thời phát run, không thể không lùi lại hai bước.
Tuy nhiên, dù sao hắn cũng là hoàng tử, có cao thủ hộ vệ ở bên cạnh, hơn nữa nơi này chính là Ma Hoàng thành, cho nên hắn không tin đối phương có thể làm được gì đối với hắn.
"Tiểu tử, ngươi biết ta là ai sao? Cũng dám nói chuyện với ta như thế?"
"Ta nói, phàm là đồ vật mà ngươi coi trọng thì bản hoàng tử tuyệt sẽ không để cho ngươi có được!"
Sau khi Thập Bát hoàng tử bình tĩnh lại, lần nữa một mặt đắc ý nói.
Nghe được điều này, Diệp Trần không thể không khe khẽ lắc đầu, "Nếu đã như vậy, vậy thì ngươi chết đi cho ta!"
Trong lúc Diệp Trần nói ra lời này thì thuận tay cong ngón búng ra!
Oanh!
Một đạo kiếm mang màu tím, từ đầu ngón tay Diệp Trần nổ bắn mà ra, tốc độ quả là nhanh đến cực hạn!
"Thập Bát hoàng tử cẩn thận!"
Hách Liên Thiết Thụ đứng ở lối vào, căn bản cũng không nghĩ tới, Diệp Trần cũng dám động thủ ở chỗ này, hơn nữa vừa ra tay đã muốn đưa Thập Bát hoàng tử vào chỗ chết!
Bành!
Kiếm mang màu tím trong nháy mắt xuyên thủng qua lồng ngực của Thập Bát hoàng tử.
Phù phù!
Thập Bát hoàng tử thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra thì thẳng tắp ngã xuống trên mặt đất.
Toàn bộ phòng bán đấu giá, lập tức hoàn toàn yên tĩnh!
P/S: Ta thích nào...chương 3 nhé....ủng hộ truyện này để lấy top 4- 5 nha các đạo hữu, mỗi người vui lòng 1 ít KP a....
Mặc dù Diệp Trần đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy thân ảnh tuyệt mỹ kia cũng không thể không thấp giọng hô một câu, trên mặt hiện ra vẻ kích động.
Nạp Lan Nhu Nhiên ở một bên nhìn thấy bộ biểu tình này của Diệp Trần thì cũng lập tức hết sức hiếu kỳ.
Đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Diệp Trần thất thố đến như vậy!
Từ lúc nàng ta biết Diệp Trần cho đến nay thì người nam nhân này vẫn luôn có vẻ mặt bình tĩnh, cho tới bây giờ chưa từng thấy thất thố tới như vậy.
"Diệp tiền bối, ngươi vừa mới nói cái gì đó?"
Diệp Trần nói là tiếng Hoa Hạ, Nạp Lan Nhu Nhiên tự nhiên là nghe không hiểu.
"Không có cái gì, đây chính là thứ mà ta muốn tìm, ngươi cần phải giúp ta đấu xuống, quay đầu ta sẽ trọng trọng cám ơn ngươi!"
Được Nạp Lan Nhu Nhiên hỏi một câu như thế, Diệp Trần cũng khôi phục lại mấy phần lý trí, lập tức mở miệng nói.
Nạp Lan Nhu Nhiên liền vội vàng gật đầu đồng ý.
"Các vị, đây là Van Niên Huyền Băng, chỉ cần không cố ý muốn dùng liệt hỏa phần thiêu, đặt ở trong mật thất thì có thể trăm năm không tan không thay đổi..."
"Hơn nữa mọi người mời xem, bên trong Vạn Niên Huyền Băng này còn có một mỹ nhân tuyệt sắc, đồ tốt như thế, đặt trong phòng ngủ chẳng những thanh lịch mà còn có thể tránh được nắng nóng..."
A Bố Đa này không hổ là thủ tịch đấu giá sư, dăm ba câu đã điều động được sự hứng thú của mọi người.
Tuy rằng, Vạn Niên Huyền Băng đối với người của Ma tộc mà nói cũng không có tác dụng quá lớn.
Thế nhưng là những người ở trước mắt đều là quý tộc của Ma tộc, đối với chuyện học đòi văn vẻ cũng cảm thấy rất hứng thú.
"Được rồi! Các vị đã hiểu rõ, vậy thì bắt đầu cạnh tranh đi, giá khởi điểm ba mươi vạn Ma Châu!"
"Ta ra bốn mươi vạn!"
A Bố Đa vừa mới nói xong thì ngay lập tức đã có người bắt đầu kêu giá.
"Ta ra năm mươi vạn!"
"Ta ra tám mươi vạn!"
"Một trăm vạn!"
...
Thời gian chỉ trong nháy mắt, giá cả của Băng Sơn Mỹ Nhân cũng đã được tăng lên ào ào tới một trăm ba mươi vạn.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nữ tử rõ ràng dễ nghe vang lên,
"Ta ra ba trăm vạn!"
Tất cả mọi người ngây lập tức đều sững sờ, không thể không thi nhau quay đầu nhìn lại.
Tuy rằng Băng Sơn Mỹ Nhân này cũng coi là được điêu luyện sắc sảo, dù sao thì cũng chỉ là một vật dùng để thưởng thức ngắm nhìn, vậy mà có người một hơi hô ra đến ba trăm vạn thì vẫn để cho rất nhiều người phải kinh ngạc.
Mọi người nhìn lại phía này mới phát hiện, hóa ra người báo giá này bỗng nhiên chính là ba người trước đó công nhiên khiêu chiến với Hách Liên Thiết Thụ.
"Lại là bọn họ!"
"Không nghĩ tới bọn họ ngược lại là rất có tiền a! Chỉ có điều, tiêu xài ba trăm vạn Ma Châu mua một khối Vạn Niên Huyền Băng không có tác dụng gì, khó tránh khỏi có chút không đáng giá!"
"Hơn nữa, là dứa vào cái gì để bọn hắn cảm thấy chính mình còn có thể sống được mà rời khỏi nơi này?"
...
Trong lúc nhất thời, tiếng nghị luận của mọi người trở nên sôi nổi, cũng không có ai tiếp tục cạnh tranh.
"Ba trăm vạn lần một!"
"Ba trăm vạn lần hai!"
"Ba trăm vạn..."
Ngay vào lúc cái búa vàng trong tay A Bố Đa muốn hạ xuống, bỗng nhiên một giọng nói đầy vẻ đùa cợt vang lên, "Ta ra năm trăm vạn!"
Mọi người ngay lập tức thi nhau theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy người tham gia đấu giá này rõ ràng là xuất từ trong phòng khách chí tôn lầu ba của phòng bán đấu giá, một tên thanh niên mặc áo vàng khí tràng cực mạnh.
"Ồ! Hình như là Thập Bát hoàng tử điện hạ!"
"Thập Bát hoàng tử cùng với thiên kim phủ Hách Liên tướng quân có hôn ước mang theo, xem ra cử động lần này của hắn hơn phân nửa là bởi vì Hách Liên tướng quân đi!"
"Lần này có trò hay để xem rồi!"
...
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức từng người lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác.
"Tiểu tử! Hách Liên Bằng Phi chính là huynh trưởng của bản hoàng tử, tuy nói hôm nay có Hách Liên tướng quân ở đây, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Tuy nhiên, phàm là đồ vật mà ngươi coi trọng, bản hoàng tử cũng tuyệt đối sẽ không cho ngươi đạt được!"
Thập Bát hoàng tử đứng dựa vào lan can phòng khách chí tôn lầu ba, nhìn xuống ba người Diệp Trần ở phía dưới, chậm rãi mở miệng nói.
Đái An Na và Nạp Lan Nhu Nhiên, vẻ mặt của hai người lập tức trắng bệch, Nạp Lan Nhu Nhiên không thể không nhỏ giọng nói:
"Diệp tiền bối, vị đó hình như là Thập Bát hoàng tử của Ma tộc tên là Thác Bạt Hoằng, chúng ta còn muốn tiếp tục không?"
Diệp Trần lại ngay cả mí mắt đều không có nhấc một chút, thản nhiên nói:
"Tiếp tục!"
Hết cách rồi, Nạp Lan Nhu Nhiên đành phải giơ bảng lên lần nữa, "Ta ra sáu trăm vạn Ma Châu!"
"Một ngàn vạn!"
Thập Bát hoàng tử gần như không do dự chút nào, trực tiếp tăng giá đến một ngàn vạn!
Nạp Lan Nhu Nhiên quay đầu nhìn Diệp Trần một cái, thấy hắn vẫn khép hờ hai mắt như cũ, trên mặt không vui không buồn, đành phải cắn răng một cái, "Một ngàn một trăm vạn!"
Không nghĩ tới, Nạp Lan Nhu Nhiên vừa mới báo giá xong thì vị Thập Bát hoàng tử kia cũng đã báo giá thêm lần nữa:
"Hai ngàn vạn!"
Nạp Lan Nhu Nhiên thấy Diệp Trần vẫn không có phản ứng đành phải cắn răng lần nữa:
"Hai ngàn một trăm vạn!"
"Ba ngàn vạn!"
Thập Bát hoàng tử không có một chút do dự nào, lại trực tiếp tăng giá lên hẳn một ngàn vạn.
Oanh!
Toàn bộ phòng đấu giá, lập tức thi nhau xôn xao không ngừng.
"Không hổ là Thập Bát hoàng tử!"
"Quá hào khí!"
"Một lần nâng giá một ngàn vạn Ma Châu a!"
...
Thân thể mềm mại của Nạp Lan Nhu Nhiên lập tức run lên, vẻ mặt trắng bệch, lặng lẽ lôi kéo cánh tay Diệp Trần, nói khẽ:
"Diệp tiền bối, ta không có nhiều tiền như vậy..."
Diệp Trần lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra, khẽ thở dài một hơi nói:
"Đã như vậy, vậy thì không cần theo nữa!"
Nói xong lời này, Diệp Trần đứng dậy rồi mới lăng không mà lên, chậm rãi bay lên giữa đài cao mà tới.
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau giật mình, "Cảnh giới Ngự Không!"
"Cái tên này lại có cảnh giới Ngự Không, khó trách có thể giết chết Ta công tử của phủ Hách Liên tướng quân!"
"Chỉ có điều, Hách Liên tướng quân thế nhưng là một trong mười đại cường giả của Ma giới chúng ta, đây chính là cường giả cảnh giới Trùng Tiêu a!"
"Chờ một chút, hắn đây là muốn làm gì?"
...
Bên trong tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần đã đạp không đi tới phía phía trên giữa bàn đấu giá.
Ông lão A Bố Đa lập tức nhướng mày, "Vị tiên sinh này, mời ngươi trở lại vị trí của mình!"
Diệp Trần lại mắt điếc tai ngơ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Thập Bát hoàng tử ở trên lầu ba, "Ngươi thật muốn tranh với ta sao?"
Thập Bát hoàng tử với Diệp Trần bốn mắt nhìn nhau thì ngay lập tức Thập Bát hoàng tử cảm nhận được một cái áp lực to lớn khó mà hình dung, trong lòng nhất thời phát run, không thể không lùi lại hai bước.
Tuy nhiên, dù sao hắn cũng là hoàng tử, có cao thủ hộ vệ ở bên cạnh, hơn nữa nơi này chính là Ma Hoàng thành, cho nên hắn không tin đối phương có thể làm được gì đối với hắn.
"Tiểu tử, ngươi biết ta là ai sao? Cũng dám nói chuyện với ta như thế?"
"Ta nói, phàm là đồ vật mà ngươi coi trọng thì bản hoàng tử tuyệt sẽ không để cho ngươi có được!"
Sau khi Thập Bát hoàng tử bình tĩnh lại, lần nữa một mặt đắc ý nói.
Nghe được điều này, Diệp Trần không thể không khe khẽ lắc đầu, "Nếu đã như vậy, vậy thì ngươi chết đi cho ta!"
Trong lúc Diệp Trần nói ra lời này thì thuận tay cong ngón búng ra!
Oanh!
Một đạo kiếm mang màu tím, từ đầu ngón tay Diệp Trần nổ bắn mà ra, tốc độ quả là nhanh đến cực hạn!
"Thập Bát hoàng tử cẩn thận!"
Hách Liên Thiết Thụ đứng ở lối vào, căn bản cũng không nghĩ tới, Diệp Trần cũng dám động thủ ở chỗ này, hơn nữa vừa ra tay đã muốn đưa Thập Bát hoàng tử vào chỗ chết!
Bành!
Kiếm mang màu tím trong nháy mắt xuyên thủng qua lồng ngực của Thập Bát hoàng tử.
Phù phù!
Thập Bát hoàng tử thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra thì thẳng tắp ngã xuống trên mặt đất.
Toàn bộ phòng bán đấu giá, lập tức hoàn toàn yên tĩnh!
P/S: Ta thích nào...chương 3 nhé....ủng hộ truyện này để lấy top 4- 5 nha các đạo hữu, mỗi người vui lòng 1 ít KP a....
/1085
|