Lúc này trước cửa Tiêu Dao Các đã tụ tập rất nhiều người, Diệp Trần dò hỏi mới biết được, hóa ra ngay trong đêm Tiêu Dao sơn trang đã rải đi tin tức, chỉ cần dược liệu trăm năm trở lên, đều có thể tới Tiêu Dao các đổi lấy đan dược!
Bất luận là kéo dài tuổi thọ như Hồi Xuân đan, hay là có thể giải được trăm độc Hóa Độc đan đều có thể trao đổi, hơn nữa tới trước được trước, quá thời hạn thì không đợi!
Tin tức này một khi truyền ra, ngay lập tức dẫn tới người ở trong phạm vi mấy trăm dặm muốn cầu đan dược, tất cả đều mang theo dược liệu của mình chạy tới.
Thậm chí, có người ở nơi rất xa ngoài ngàn dặm, vào lúc này đã ngồi lên máy bay để chạy tới.
Phải biết, ở trong mắt người thế tục, ở trong Tiêu Dạo sơn trang đều là Tiên Nhân có pháp lực vô biên!
Trong thế tục, không biết lưu truyền bao nhiêu truyền thuyết vô cùng kỳ diệu liên quan tới Tiêu Dao sơn trang.
Cái gì sinh bạch cốt, người chết sống lại, khởi tử hồi sinh, phản lão hoàn đồng...., các loại cố sự truyền kỳ không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng là đan dược Tiêu Dao các lại chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, không biết có bao nhiêu nhà giàu có kính dâng ra ức vạn gia sản của bản thân ra chỉ vì có thể kéo dài tuổi thọ, lại bị Tiên Nhân trong Tiêu Dao sơn trang cự tuyệt ở ngoài cửa một cách vô tình.
Bây giờ, Tiêu Dao sơn trang thế mà chủ động nhả đan dược ra, hơn nữa chỉ cần dược liệu trăm năm trở lên, đây quả thực chính là một cái cơ hội ngàn năm có một, làm gì có ai sẽ bỏ lỡ?
Chỉ có Diệp Trần mới biết chân tướng sự thật, không thể không âm thầm cảm thán, những người này chỉ sợ có đánh chết cũng không nghĩ ra, Tiên Nhân cao cao tại thượng trong mắt bọn họ, chẳng qua chỉ là nô bộc bị người thúc đẩy mà thôi, ngay cả sinh tử của mình cũng bị người khác nắm ở trong tay!
Sở dĩ lòng từ bi nhả đan ra, chẳng qua chỉ là vì góp đủ số dược liệu bị mất đi tối hôm qua mà thôi, mọi người nên phải cảm ơn lòng từ bi của Diệp Trần mới đúng "..."
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần kéo theo Tiêu Nhược Hi, thẳng tiến tới cổng Tiêu Dao các.
...
Lúc này ở ngoài cổng Tiêu Dao các, sắp xếp một cái bàn dài, hai người đàn ông trung niên đang kiểm tra dược liệu của mọi người đưa lên, khi thì gật đầu nhận lấy sau đó cấp cho đan dược, khi thì lắc đầu trả dược liệu lại.
Người đạt được đan dược tự nhiên là hết sức vui mừng mà những người bị đào thải kia, cũng không dám nhiều lời, đành phải ôm dược liệu của mình trong một hơi thở dài mà ảm đạm rời đi.
Mà lúc này ở phía sau cái bàn dài, người chờ đợi để đổi lấy đan dược sớm đã xếp thành một hàng dài.
Diệp Trần không nhìn những người này, trực tiếp sải bước đi tới.
Những người kia thấy có người dám không xếp hàng, ngay lập tức thi nhau nôn nóng, "Tiểu tử thúi từ đâu tới! Lại dám chen ngang!"
"Ở trước mặt Tiên Nhân cũng dám vô lễ như thế."
"Thật sự là không biết sống chết!"
...
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần đã đi tới trước mặt mọi người.
Hai tên đệ tử Tiêu Dao các kia, lúc này cũng đã để ý tới cử động của Diệp Trần, ngay lập tức nhíu mày một cái, quát lạnh nói:
"Xin thuốc, thì đến xếp hàng phía sau đi, bằng không ta ném ngươi từ nơi này ra bên ngoài bây giờ!"
Mọi người ở phía sau thấy thế, lập tức thi nhau hiện ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Bọn họ hầu như đã tiến đoán được cảnh tượng tiểu tử này sẽ vội vàng chạy về phía sau xếp hàng.
Dù sao, sự uy nghiêm của Tiên Nhân Tiêu Dao sơn trang thế nhưng là không thể xâm phạm!
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, mọi người kinh ngạc phát hiện, thiếu niên này thế mà vẫn còn đứng ở chỗ đó không hề có ý định xếp hàng, sau đó lại mở miệng nhàn nhạt nói:
"Ta không phải đi cầu thuốc, ta là tới đưa thuốc! Hoặc là nói, ta tới để cứu vớt Tiêu Dao sơn trang các ngươi!"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói lời này ra khỏi miệng, mọi người nhất thời xì xào bàn tán, sau đó thi nhau chửi ầm lên:
"Tiểu tử này óc chó à!"
"Thần kinh của tiểu tử này có bị chổng ngược lên trời à hay là bị treo ngược lên cành cây!"
"Lại còn nói muốn cứu vớt Tiên Nhân Tiêu Dao sơn trang? Thật sự là chuyện cười lớn a!"
"Quả thực không biết mùi vị!"
...
"Lớn mật!"
Tên đệ tử kia của Tiêu Dao Sơn trang trừng hai mắt một cái, hét lớn một tiếng, đang muốn tiến lên ném tên thiếu niên không biết trời cao đất rộng này ra bên ngoài, thế nhưng đối phương lại nói tiếp một câu, ngay lập tức để hắn phải sững sờ ngay tại chỗ.
Chỉ nghe được, thiếu niên kia không thèm để ý tới sự trào phúng của mọi người, lần nữa mở miệng nhàn nhạt nói:
"Mi tâm của ngươi có một đoàn hắc khí, rõ ràng là triệu chứng trúng độc, nếu như ta không có đoán sai, các ngươi chắc là bị người ép uống một loại độc dược gọi là Phệ Hồn đan, ta nói đúng không?"
Hai tên đệ tử của Tiêu Dao sơn trang nghe được lời này của Diệp Trần, vẻ mặt hơi sững sờ, lập tức hoảng sợ nói không ra lời.
"Ngươi ngươi..."
Hai người này ngươi ngươi nửa ngày, sửng sốt không nói nên lời.
Bản thân bọn họ là đệ tử Tiêu Dao sơn trang, Tiên Nhân ở trong mắt người thế tục, tự nhiên không thể thừa nhận bản thân chính mình trúng kịch độc, thế nhưng một câu của đối phương lại nói toạc móng heo ra tên của loại độc mà bọn họ bị trúng, quả thực là để cho bọn hắn kinh ngạc nói không nên lời.
Ngay tại lúc hai người còn đang kinh ngạc, Diệp Trần cười nhạt một tiếng, đã mở miệng lần nữa, "Thân thể các ngươi bị trúng độc, ta có thể giúp các ngươi hóa giải, hơn nữa sau này còn để các ngươi hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Dược Vương tông, các ngươi nói xem, đây không phải là cứu vớt Tiêu Dao sơn trang của các ngươi sao?"
Hai tên đệ tử Tiêu Dao sơn trang kia nghe được điều này, lập tức lại càng thêm kinh ngạc, "Ngươi thế mà ngay cả Dược Vương tông..."
Diệp Trần thấy hai người này đều sắp sợ tới choáng váng, cũng lười nói nhảm với bọn họ, trực tiếp kéo Tiêu Nhược Hi đi về phía sơn cốc, đồng thời cất cao giọng nói:
"Vân Châu Diệp Cuồng Tiên đặc biệt tới tiếp kiến! Doãn trang chủ! Ngươi còn không nhanh nhanh đi ra ngoài nghênh đón!"
Giọng nói này rơi xuống, giống như sấm sét, mênh mông cuồn cuộn truyền vào bên trong sơn cốc mà đi, vách núi hai bên đều bị chấn động tới rung lắc một hồi, đá vụn bay tứ tung, giọng nói bao trùm quanh quẩn trong sơn cốc mãi không thôi.
Mọi người ở đằng sau lập tức bị chấn động đến đầu váng mắt hoa, vẻ mặt hoảng sợ.
Nhất là người trước đó mở miệng trào phúng Diệp Trần, càng là bị dọa đến nỗi mà mặt như màu đất.
Bọn họ thế nào cũng không nghĩ ra, người trẻ tuổi nhìn qua không đáng chú ý, thế mà thực lực khủng bố tới như vậy!
Mà Tiêu Nhược Hi vẫn luôn đi theo sau Diệp Tần, đôi mắt đẹp cũng không thể không trợn lên thật lớn, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tuy rằng trước đó cô ta đã thấy Diệp Trần xuất thủ, thế nhưng lại không có một lần nào là vận dụng toàn lực, thậm chí ngay cả một phần trăm, một phần ngàn thực lực đều không có phát huy ra.
Nhưng cho dù là như thế, ở trong mắt Tiêu Nhược Hi, Diệp Trần đã là một cao thủ võ lâm rất lợi hại rồi!
Thế nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, chính mình vẫn coi thường thiếu niên tuổi còn trẻ hơn so với cô này.
Khó có thể tưởng tượng, bề ngoài hắn gầy yếu như thế, thế mà ẩn chứa năng lượng khủng bố như vậy!
Còn về hai tên đệ tử Tiêu Dao sơn trang kia, sau khi chấn kinh lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, "Diệp Cuồng Tiên! Hắn chính là Diệp Cuồng Tiên ở trên sông Thiên Giang chém chết Tần Đạp Thiên đại trưởng lão của Thánh Tâm các?"
"Hóa ra là hắn! Khó trách có thực lực như thế!"
Thánh Tâm các và Tiêu Dao sơn trang, đều thuộc về ẩn thế tông môn ở Hoa Hạ, tự nhiên đối với nhau rất quen thuộc.
...
Mà cùng lúc đó, ở trong Tiêu Dao sơn trang, Doãn Bách Xuyên Trang chủ Tiêu Dao sơn trang và bốn Đại trưởng lão vào lúc này còn đang điều tra chuyện dược liệu mất tích, chợt nghe thấy một giọng như sấm sét truyền đến, "Vân Châu Diệp Cuồng Tiên đặc biệt tới tiếp kiến!..."
Doãn Bách Xuyên và bốn Đại trưởng lão lập tức cùng nhau biến sắc, "Diệp Cuồng Tiên?"
"Chẳng lẽ chính là Diệp Cuồng Tiên một kiếm giết chết Tần Đạp Thiên kia hay sao?"
"Đột nhiên hắn tới Tiêu Dao sơn trang chúng ta làm cái gì?"
P/S: Ta thích nào....ủng hộ, đề cử nha mọi người. Chương thứ 7, ngồi dịch mà ngáp ngủ liên hồi như thằng nghiện á:v
Bất luận là kéo dài tuổi thọ như Hồi Xuân đan, hay là có thể giải được trăm độc Hóa Độc đan đều có thể trao đổi, hơn nữa tới trước được trước, quá thời hạn thì không đợi!
Tin tức này một khi truyền ra, ngay lập tức dẫn tới người ở trong phạm vi mấy trăm dặm muốn cầu đan dược, tất cả đều mang theo dược liệu của mình chạy tới.
Thậm chí, có người ở nơi rất xa ngoài ngàn dặm, vào lúc này đã ngồi lên máy bay để chạy tới.
Phải biết, ở trong mắt người thế tục, ở trong Tiêu Dạo sơn trang đều là Tiên Nhân có pháp lực vô biên!
Trong thế tục, không biết lưu truyền bao nhiêu truyền thuyết vô cùng kỳ diệu liên quan tới Tiêu Dao sơn trang.
Cái gì sinh bạch cốt, người chết sống lại, khởi tử hồi sinh, phản lão hoàn đồng...., các loại cố sự truyền kỳ không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng là đan dược Tiêu Dao các lại chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, không biết có bao nhiêu nhà giàu có kính dâng ra ức vạn gia sản của bản thân ra chỉ vì có thể kéo dài tuổi thọ, lại bị Tiên Nhân trong Tiêu Dao sơn trang cự tuyệt ở ngoài cửa một cách vô tình.
Bây giờ, Tiêu Dao sơn trang thế mà chủ động nhả đan dược ra, hơn nữa chỉ cần dược liệu trăm năm trở lên, đây quả thực chính là một cái cơ hội ngàn năm có một, làm gì có ai sẽ bỏ lỡ?
Chỉ có Diệp Trần mới biết chân tướng sự thật, không thể không âm thầm cảm thán, những người này chỉ sợ có đánh chết cũng không nghĩ ra, Tiên Nhân cao cao tại thượng trong mắt bọn họ, chẳng qua chỉ là nô bộc bị người thúc đẩy mà thôi, ngay cả sinh tử của mình cũng bị người khác nắm ở trong tay!
Sở dĩ lòng từ bi nhả đan ra, chẳng qua chỉ là vì góp đủ số dược liệu bị mất đi tối hôm qua mà thôi, mọi người nên phải cảm ơn lòng từ bi của Diệp Trần mới đúng "..."
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần kéo theo Tiêu Nhược Hi, thẳng tiến tới cổng Tiêu Dao các.
...
Lúc này ở ngoài cổng Tiêu Dao các, sắp xếp một cái bàn dài, hai người đàn ông trung niên đang kiểm tra dược liệu của mọi người đưa lên, khi thì gật đầu nhận lấy sau đó cấp cho đan dược, khi thì lắc đầu trả dược liệu lại.
Người đạt được đan dược tự nhiên là hết sức vui mừng mà những người bị đào thải kia, cũng không dám nhiều lời, đành phải ôm dược liệu của mình trong một hơi thở dài mà ảm đạm rời đi.
Mà lúc này ở phía sau cái bàn dài, người chờ đợi để đổi lấy đan dược sớm đã xếp thành một hàng dài.
Diệp Trần không nhìn những người này, trực tiếp sải bước đi tới.
Những người kia thấy có người dám không xếp hàng, ngay lập tức thi nhau nôn nóng, "Tiểu tử thúi từ đâu tới! Lại dám chen ngang!"
"Ở trước mặt Tiên Nhân cũng dám vô lễ như thế."
"Thật sự là không biết sống chết!"
...
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần đã đi tới trước mặt mọi người.
Hai tên đệ tử Tiêu Dao các kia, lúc này cũng đã để ý tới cử động của Diệp Trần, ngay lập tức nhíu mày một cái, quát lạnh nói:
"Xin thuốc, thì đến xếp hàng phía sau đi, bằng không ta ném ngươi từ nơi này ra bên ngoài bây giờ!"
Mọi người ở phía sau thấy thế, lập tức thi nhau hiện ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Bọn họ hầu như đã tiến đoán được cảnh tượng tiểu tử này sẽ vội vàng chạy về phía sau xếp hàng.
Dù sao, sự uy nghiêm của Tiên Nhân Tiêu Dao sơn trang thế nhưng là không thể xâm phạm!
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, mọi người kinh ngạc phát hiện, thiếu niên này thế mà vẫn còn đứng ở chỗ đó không hề có ý định xếp hàng, sau đó lại mở miệng nhàn nhạt nói:
"Ta không phải đi cầu thuốc, ta là tới đưa thuốc! Hoặc là nói, ta tới để cứu vớt Tiêu Dao sơn trang các ngươi!"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói lời này ra khỏi miệng, mọi người nhất thời xì xào bàn tán, sau đó thi nhau chửi ầm lên:
"Tiểu tử này óc chó à!"
"Thần kinh của tiểu tử này có bị chổng ngược lên trời à hay là bị treo ngược lên cành cây!"
"Lại còn nói muốn cứu vớt Tiên Nhân Tiêu Dao sơn trang? Thật sự là chuyện cười lớn a!"
"Quả thực không biết mùi vị!"
...
"Lớn mật!"
Tên đệ tử kia của Tiêu Dao Sơn trang trừng hai mắt một cái, hét lớn một tiếng, đang muốn tiến lên ném tên thiếu niên không biết trời cao đất rộng này ra bên ngoài, thế nhưng đối phương lại nói tiếp một câu, ngay lập tức để hắn phải sững sờ ngay tại chỗ.
Chỉ nghe được, thiếu niên kia không thèm để ý tới sự trào phúng của mọi người, lần nữa mở miệng nhàn nhạt nói:
"Mi tâm của ngươi có một đoàn hắc khí, rõ ràng là triệu chứng trúng độc, nếu như ta không có đoán sai, các ngươi chắc là bị người ép uống một loại độc dược gọi là Phệ Hồn đan, ta nói đúng không?"
Hai tên đệ tử của Tiêu Dao sơn trang nghe được lời này của Diệp Trần, vẻ mặt hơi sững sờ, lập tức hoảng sợ nói không ra lời.
"Ngươi ngươi..."
Hai người này ngươi ngươi nửa ngày, sửng sốt không nói nên lời.
Bản thân bọn họ là đệ tử Tiêu Dao sơn trang, Tiên Nhân ở trong mắt người thế tục, tự nhiên không thể thừa nhận bản thân chính mình trúng kịch độc, thế nhưng một câu của đối phương lại nói toạc móng heo ra tên của loại độc mà bọn họ bị trúng, quả thực là để cho bọn hắn kinh ngạc nói không nên lời.
Ngay tại lúc hai người còn đang kinh ngạc, Diệp Trần cười nhạt một tiếng, đã mở miệng lần nữa, "Thân thể các ngươi bị trúng độc, ta có thể giúp các ngươi hóa giải, hơn nữa sau này còn để các ngươi hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Dược Vương tông, các ngươi nói xem, đây không phải là cứu vớt Tiêu Dao sơn trang của các ngươi sao?"
Hai tên đệ tử Tiêu Dao sơn trang kia nghe được điều này, lập tức lại càng thêm kinh ngạc, "Ngươi thế mà ngay cả Dược Vương tông..."
Diệp Trần thấy hai người này đều sắp sợ tới choáng váng, cũng lười nói nhảm với bọn họ, trực tiếp kéo Tiêu Nhược Hi đi về phía sơn cốc, đồng thời cất cao giọng nói:
"Vân Châu Diệp Cuồng Tiên đặc biệt tới tiếp kiến! Doãn trang chủ! Ngươi còn không nhanh nhanh đi ra ngoài nghênh đón!"
Giọng nói này rơi xuống, giống như sấm sét, mênh mông cuồn cuộn truyền vào bên trong sơn cốc mà đi, vách núi hai bên đều bị chấn động tới rung lắc một hồi, đá vụn bay tứ tung, giọng nói bao trùm quanh quẩn trong sơn cốc mãi không thôi.
Mọi người ở đằng sau lập tức bị chấn động đến đầu váng mắt hoa, vẻ mặt hoảng sợ.
Nhất là người trước đó mở miệng trào phúng Diệp Trần, càng là bị dọa đến nỗi mà mặt như màu đất.
Bọn họ thế nào cũng không nghĩ ra, người trẻ tuổi nhìn qua không đáng chú ý, thế mà thực lực khủng bố tới như vậy!
Mà Tiêu Nhược Hi vẫn luôn đi theo sau Diệp Tần, đôi mắt đẹp cũng không thể không trợn lên thật lớn, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tuy rằng trước đó cô ta đã thấy Diệp Trần xuất thủ, thế nhưng lại không có một lần nào là vận dụng toàn lực, thậm chí ngay cả một phần trăm, một phần ngàn thực lực đều không có phát huy ra.
Nhưng cho dù là như thế, ở trong mắt Tiêu Nhược Hi, Diệp Trần đã là một cao thủ võ lâm rất lợi hại rồi!
Thế nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, chính mình vẫn coi thường thiếu niên tuổi còn trẻ hơn so với cô này.
Khó có thể tưởng tượng, bề ngoài hắn gầy yếu như thế, thế mà ẩn chứa năng lượng khủng bố như vậy!
Còn về hai tên đệ tử Tiêu Dao sơn trang kia, sau khi chấn kinh lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, "Diệp Cuồng Tiên! Hắn chính là Diệp Cuồng Tiên ở trên sông Thiên Giang chém chết Tần Đạp Thiên đại trưởng lão của Thánh Tâm các?"
"Hóa ra là hắn! Khó trách có thực lực như thế!"
Thánh Tâm các và Tiêu Dao sơn trang, đều thuộc về ẩn thế tông môn ở Hoa Hạ, tự nhiên đối với nhau rất quen thuộc.
...
Mà cùng lúc đó, ở trong Tiêu Dao sơn trang, Doãn Bách Xuyên Trang chủ Tiêu Dao sơn trang và bốn Đại trưởng lão vào lúc này còn đang điều tra chuyện dược liệu mất tích, chợt nghe thấy một giọng như sấm sét truyền đến, "Vân Châu Diệp Cuồng Tiên đặc biệt tới tiếp kiến!..."
Doãn Bách Xuyên và bốn Đại trưởng lão lập tức cùng nhau biến sắc, "Diệp Cuồng Tiên?"
"Chẳng lẽ chính là Diệp Cuồng Tiên một kiếm giết chết Tần Đạp Thiên kia hay sao?"
"Đột nhiên hắn tới Tiêu Dao sơn trang chúng ta làm cái gì?"
P/S: Ta thích nào....ủng hộ, đề cử nha mọi người. Chương thứ 7, ngồi dịch mà ngáp ngủ liên hồi như thằng nghiện á:v
/1085
|