"Oh! Khẩu khí của ngươi thật lớn a!"
"Thiếu tướng cũng chẳng có gì ghê gớm? Ngươi cũng dám nói!"
"Thực sự không biết trời cao đất rộng!"
...
Chu gia mọi người đều nhao nhao tranh luận ầm ĩ, nếu như không phải bởi vì cảnh tượng lúc mới vừa rồi một đoàn các vị lão đại Vân Châu tới chúc tết trước đó khiến trong lòng bọn họ còn sợ hãi thì ngay vào lúc này nói không chừng bọn họ đã dùng mấy lời cẩu huyết mà chửi đầy đầu Diệp Trần rồi, sau đó ngay lập tức đuổi hắn ra ngoài.
Chu lão gia nghe được lời này của Diệp Trần, cũng không thể không nhướng mày, hướng về phía Tô Lam trầm giọng nói:
"A Lam, đợi lát nữa khách nhân tới, con không được để cho hắn nói lung tung nữa a!"
Vẻ mặt của Tô Lam trở nên bất đắc dĩ nhìn Diệp Trần một cái, Diệp Trần nhún vai, "Đợi lát nữa cháu sẽ không nói thêm lời nào!"
Dù sao hắn chẳng qua là tới cho thêm khí thế mà thôi, chỉ cần có thể đảm bảo hai người Tô Lam và Tô Mạn không bị người khác khi dễ là được. Chẳng mấy chốc, hai anh em Chu Thắng Lợi và Chủ Khải Toàn trở lại, mà cùng đi với hai người thì có một nhóm bốn người. Người đi đầu là một lão giả ước chừng năm mươi tuổi cả người mặc quần áo quân đội, chắc là vị cha chồng Thiếu tướng kia của cô út, Diệp Trần mơ hồ nghe Dịch Sơn Hà đã từng đề cập qua, Tổng tham mưu trưởng ở Thiên Nam hình như tên là Triệu Đức An.
Mà ở phía sau Triệu Đức An còn có một đôi nam nữ khoẳng chừng ba mươi ba lăm tuổi, tự nhiên chính là cô út Chu Tiệp và chồng cô út của Tô Mạn. Ngoài ra còn có một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, hơn phân nửa là con của hai vợ chồng Chu Tiệp.
"Ai nha! Ông thông gia đại giá quang lâm! Không có đón tiếp từ xa! Không có đón tiếp từ xa! Xin thứ lỗi!"
Nhìn thấy đoàn người này xuất hiện, Chu lão gia tử và Chu lão phu nhân liền vội vàng đứng lên, bước nhanh đi tới nghênh đón, mọi người Chu gia cũng đứng dậy rời bàn tiệc, tất cả đều rất nhu thuận đứng ở một bên, ngay cả Tô Lam và Tô Mạn, nhìn thấy trên vai Triệu Đức An kia gắn một ngôi sao, khí thế hào hùng, cũng không thể không bị khí thế cường đại trên người đối phương trấn nhiếp tới, không tự chủ cũng theo đó mà đứng lên.
Tất cả mọi người trong phòng, duy chỉ có một mình Diệp Trần vẫn bắt chéo chân như cũ, ngồi ở chỗ đó tự mình thưởng thức rượu, như thể không nghe thấy là đang có chuyện gì. Sau khi Chu lão gia và Triệu Đức An nói chuyện một lúc, dẫn Triệu Đức An tới ngồi ở ghế chính, Triệu Đức An giả bộ từ chối hai lần, sau đó mới ngồi xuống ở ghế chính, dù sao địa vị của hắn ở chỗ này, tuy rằng việc này giống như là khách biến thành chủ, loại cảm giác này rất là ngại, nhưng nếu hắn không ngồi ở ghế chính làm chủ, chỉ sợ cũng không có ai dám ngồi.
Đây là lần đầu Triệu Đức An gặp mặt mấy người nhà họ Chu, cho nên Chu lão gia ngay sau đó bắt đầu từ từ giới thiệu các thành viên của Chu gia với ông ta. Đến lúc giới thiệu hai mẹ con Tô Lam và Tô Mạn, bởi vì thân phận tương đối xấu hổ, Chu lão gia tử chỉ giới thiệu qua, về phần Diệp Trần, càng là trực tiếp bỏ qua. Tuy rằng Triệu Đức An hết sức hiếu kỳ, tuy nhiên hắn quyền cao chức trọng, chút bản lĩnh đối nhân xử thế này vẫn phải có, cũng không có hỏi nhiều, thế nhưng đứa con trai kia của Chu Tiệp, bỗng nhiên chỉ vào Diệp Trần mở miệng nói:
"Ông ngoại, ông hình như đã bỏ sót một người!"
Chu lão gia tử lập tức rất là xấu hổ, đành phải ấp a ấp úng hướng Triệu Đức An giới thiệu nói:
"Ông thông gia, đây thật ra là một đứa bé được A Lam con dâu ta thu dưỡng, không phải là người của Chu gia chúng ta..."
Lời nói của Chu lão gia tử còn chưa xong, Chu Tiệp cô út của Tô Mạn không nhịn được mở miệng phàn nàn nói:
"Cha! Đây chính là tiệc rượu của Chu gia chúng ta, cha sao có thể để một người ngoài vào đây? Huống chi Tô Lam và anh ba của con cũng đã ly hôn rồi! Cha cần gì phải để ý tới bọn họ!"
"Ta..."
Chu lão gia tử lập tức càng thêm xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Sau khi Chu Tiệp nói xong lời này, thì lại trực tiếp nhìn về phía ba người Diệp Trần, lạnh lùng nói:
"Nơi này là là tiệc rượu của Chu gia chúng ta, cùng người ngoài như ba người các ngươi không có liên quan, mời các ngươi lập tức rời đi!"
Nếu như là ba người Tô Lam còn dáng vẻ nghèo khó như trước kia, Chu Tiệp cũng sẽ không nổi giận lớn như vậy, nhất là ở trước mặt người cha chồng này. Thế nhưng là, khi cô ta thấy mẹ con Tô Lam trở nên xinh đẹp giống như là thay da đổi thịt, vậy mà thoáng cái đã đè nhan sắc của cô ta xuống, ngay lập tức đứng ngồi không yên.
Phải biết, ở trong tiệc rượu của Chu gia trước kia, Chu Tiệp cô ta mới là nhân vật chính duy nhất, cô ta làm sao có thể cho phép người khác đoạt đi vị trí trung tâm này? Huống chi, cách làm của Chu lão gia tử cũng thiếu sót, nếu là tiệc rượu của Chu gia, tự nhiên không có quan hệ gì với ba người kia, cô ta đuổi ba người đi cũng là hợp tình hợp lý.
Tô Lam dường như đang xấu hổ, đang muốn mở miệng ra để giải thích, nhưng Tô Mạn ở bên cạnh lại mở miệng ra trước, đồng thời cười lạnh nói:
"Cô út à, cháu phải nhắc chở cô một câu thật tốt nha! Nhà hàng này chính là mẹ cháu mở, các người ở trong nhà của tôi còn muốn đuổi chúng tôi đi sao, cô không cảm thấy chuyện này cực kỳ nực cười sao?"
"Đây là nhà hàng của các ngươi sao? Ngươi dọa ai đấy!"
Chu Tiệp rõ ràng không tin, trong ấn tượng của cô, Tô Lam, đúng là có mở một cái nhà hàng cơm, tuy nhiên nhà hàng cơm đó là một cái nhà hàng nhỏ không thể nhỏ hơn thêm được nữa mà còn ở ven đường, chứ không phải là cái nhà hàng năm sao ở trước mắt này.
Tô Mạn đắc ý nói: "Cô út chẳng lẽ cô không biết chữ sao? Cổng có một tấm bảng hiệu là "Nhà Hàng Tô Thị" lớn tới như vậy, cô thế mà cũng không nhìn thấy ư? Nếu như cô không tin, hỏi bọn họ một chút chẳng phải rõ ràng rồi sao?"
Tô Mạn nói xong, chỉ về phía mấy người Chu gia. Chu Tiệp lập tức trừng hai mắt một cái, ngoảnh đầu nhìn về phía Chu lão gia "Cha con nha đầu chết tiệt này nói là sự thật sao?"
Chu lão gia tử tỏ ra xấu hổ nhẹ gật đầu, nói:
"Đúng rồi đây chính là nhà hàng mà A Lam mới mở! Các con trở về lần này quá đột ngột, tất cả các nhà hàng cấp năm sao ở Vân Châu đã kín chỗ, cho nên cha không thể làm gì khác hơn là nhờ A Lam hỗ trợ..."
Nghe thấy Chu lão gia tử nói như vậy, cả người Chu Tiệp vì điều đó mà có chút chột dạ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Lúc này, chồng của Chu Tiệp bỗng nhiên mở miệng, "Coi như là nhà hàng này là của các ngươi mở, chúng ta là khách hàng, ít ra ở trong phòng này, hẳn là chúng ta tới làm chủ a?"
Sau khi Chu Tiệp nghe thấy chồng mình nhắc nhở một câu như vậy, hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng nói theo:
"Không sai! Chính là cái đạo lý này! Chúng ta đã tốn tiền tiêu phí để tới chỗ này của các ngươi, các ngươi nên hầu hạ chúng ta cho tốt, mà không phải ở chỗ này gây chuyện với chúng ta chứ!"
"Ha ha!"
Nghe được lời này của Chu Tiệp, Tô Mạn cũng là giận quá mà cười, tuy nhiên tính tình Tô Mạn không giống Tô Lam, không kiêng nể gì mấy người nhà họ Chu trực tiếp nói rõ mọi chuyện không chút lưu tình. "Dùng tiền sao? Ngươi cũng không hỏi xem người trong nhà của ngươi, bọn họ có móc ra một đồng tiền nào tới đặt cọc không? Hơn nữa, ngươi cho rằng ta muốn tới đây sao? Còn không phải là các ngươi mặt dày mày dạn cầu mẹ con ta tới sao?"
Tất cả mọi người Chu gia ngay lập tức thể hiện ra vẻ mặt xấu hổ, ngay cả mặt mo của Chu lão gia cũng vì xấu hổ mà bắt đầu đỏ ửng, sở dĩ hắn mời hai mẹ con Tô Lam tới, quả thực cũng có ý tứ muốn chiếm tiện nghi. Dù sao cái phòng Mẫu Đơn này một buổi tối mà thuê thì mất gần mười vạn đồng, quả thật là một số tiền không nhỏ.
"Tổng cộng bao nhiêu tiền, Triệu Quốc Đống ta sẽ giao cho các ngươi một phần không thiếu!" Triệu Quốc Đống là chồng Chu Tiệp lạnh lùng mở miệng lần nữa.
"Bây giờ thì có thể mời được các ngươi đi ra ngoài chưa?"
Nghe nói như thế, Tô Mạn ngay lập tức phát hỏa, trực tiếp không chút suy nghĩ, lại nói trở về, "Nhà hàng chúng ta còn chưa tiếp nhận đơn hàng làm ăn này của các ngươi đâu! Bây giờ, tất cả các ngươi đều cút ra ngoài cho ta!"
Oanh!
Triệu Quốc Đống nghe được lời này của Tô Mạn, ngay lập tức đột nhiên đứng dậy, trong đôi mắt hiện lên một chút sát ý, giọng nói lạnh lùng:
"Tiểu nha đầu, ngươi đừng khiến ta bực mình mà làm ra mấy chuyện không hay! Ngươi có tin một cuộc điện thoại của ta là có thể đóng cửa quán cơm của các ngươi hay không?"
P/S: Đến đây hay như thế này mà các đạo hữu không thể hiện một chút cảm xúc của mình sao?.....
"Thiếu tướng cũng chẳng có gì ghê gớm? Ngươi cũng dám nói!"
"Thực sự không biết trời cao đất rộng!"
...
Chu gia mọi người đều nhao nhao tranh luận ầm ĩ, nếu như không phải bởi vì cảnh tượng lúc mới vừa rồi một đoàn các vị lão đại Vân Châu tới chúc tết trước đó khiến trong lòng bọn họ còn sợ hãi thì ngay vào lúc này nói không chừng bọn họ đã dùng mấy lời cẩu huyết mà chửi đầy đầu Diệp Trần rồi, sau đó ngay lập tức đuổi hắn ra ngoài.
Chu lão gia nghe được lời này của Diệp Trần, cũng không thể không nhướng mày, hướng về phía Tô Lam trầm giọng nói:
"A Lam, đợi lát nữa khách nhân tới, con không được để cho hắn nói lung tung nữa a!"
Vẻ mặt của Tô Lam trở nên bất đắc dĩ nhìn Diệp Trần một cái, Diệp Trần nhún vai, "Đợi lát nữa cháu sẽ không nói thêm lời nào!"
Dù sao hắn chẳng qua là tới cho thêm khí thế mà thôi, chỉ cần có thể đảm bảo hai người Tô Lam và Tô Mạn không bị người khác khi dễ là được. Chẳng mấy chốc, hai anh em Chu Thắng Lợi và Chủ Khải Toàn trở lại, mà cùng đi với hai người thì có một nhóm bốn người. Người đi đầu là một lão giả ước chừng năm mươi tuổi cả người mặc quần áo quân đội, chắc là vị cha chồng Thiếu tướng kia của cô út, Diệp Trần mơ hồ nghe Dịch Sơn Hà đã từng đề cập qua, Tổng tham mưu trưởng ở Thiên Nam hình như tên là Triệu Đức An.
Mà ở phía sau Triệu Đức An còn có một đôi nam nữ khoẳng chừng ba mươi ba lăm tuổi, tự nhiên chính là cô út Chu Tiệp và chồng cô út của Tô Mạn. Ngoài ra còn có một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, hơn phân nửa là con của hai vợ chồng Chu Tiệp.
"Ai nha! Ông thông gia đại giá quang lâm! Không có đón tiếp từ xa! Không có đón tiếp từ xa! Xin thứ lỗi!"
Nhìn thấy đoàn người này xuất hiện, Chu lão gia tử và Chu lão phu nhân liền vội vàng đứng lên, bước nhanh đi tới nghênh đón, mọi người Chu gia cũng đứng dậy rời bàn tiệc, tất cả đều rất nhu thuận đứng ở một bên, ngay cả Tô Lam và Tô Mạn, nhìn thấy trên vai Triệu Đức An kia gắn một ngôi sao, khí thế hào hùng, cũng không thể không bị khí thế cường đại trên người đối phương trấn nhiếp tới, không tự chủ cũng theo đó mà đứng lên.
Tất cả mọi người trong phòng, duy chỉ có một mình Diệp Trần vẫn bắt chéo chân như cũ, ngồi ở chỗ đó tự mình thưởng thức rượu, như thể không nghe thấy là đang có chuyện gì. Sau khi Chu lão gia và Triệu Đức An nói chuyện một lúc, dẫn Triệu Đức An tới ngồi ở ghế chính, Triệu Đức An giả bộ từ chối hai lần, sau đó mới ngồi xuống ở ghế chính, dù sao địa vị của hắn ở chỗ này, tuy rằng việc này giống như là khách biến thành chủ, loại cảm giác này rất là ngại, nhưng nếu hắn không ngồi ở ghế chính làm chủ, chỉ sợ cũng không có ai dám ngồi.
Đây là lần đầu Triệu Đức An gặp mặt mấy người nhà họ Chu, cho nên Chu lão gia ngay sau đó bắt đầu từ từ giới thiệu các thành viên của Chu gia với ông ta. Đến lúc giới thiệu hai mẹ con Tô Lam và Tô Mạn, bởi vì thân phận tương đối xấu hổ, Chu lão gia tử chỉ giới thiệu qua, về phần Diệp Trần, càng là trực tiếp bỏ qua. Tuy rằng Triệu Đức An hết sức hiếu kỳ, tuy nhiên hắn quyền cao chức trọng, chút bản lĩnh đối nhân xử thế này vẫn phải có, cũng không có hỏi nhiều, thế nhưng đứa con trai kia của Chu Tiệp, bỗng nhiên chỉ vào Diệp Trần mở miệng nói:
"Ông ngoại, ông hình như đã bỏ sót một người!"
Chu lão gia tử lập tức rất là xấu hổ, đành phải ấp a ấp úng hướng Triệu Đức An giới thiệu nói:
"Ông thông gia, đây thật ra là một đứa bé được A Lam con dâu ta thu dưỡng, không phải là người của Chu gia chúng ta..."
Lời nói của Chu lão gia tử còn chưa xong, Chu Tiệp cô út của Tô Mạn không nhịn được mở miệng phàn nàn nói:
"Cha! Đây chính là tiệc rượu của Chu gia chúng ta, cha sao có thể để một người ngoài vào đây? Huống chi Tô Lam và anh ba của con cũng đã ly hôn rồi! Cha cần gì phải để ý tới bọn họ!"
"Ta..."
Chu lão gia tử lập tức càng thêm xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Sau khi Chu Tiệp nói xong lời này, thì lại trực tiếp nhìn về phía ba người Diệp Trần, lạnh lùng nói:
"Nơi này là là tiệc rượu của Chu gia chúng ta, cùng người ngoài như ba người các ngươi không có liên quan, mời các ngươi lập tức rời đi!"
Nếu như là ba người Tô Lam còn dáng vẻ nghèo khó như trước kia, Chu Tiệp cũng sẽ không nổi giận lớn như vậy, nhất là ở trước mặt người cha chồng này. Thế nhưng là, khi cô ta thấy mẹ con Tô Lam trở nên xinh đẹp giống như là thay da đổi thịt, vậy mà thoáng cái đã đè nhan sắc của cô ta xuống, ngay lập tức đứng ngồi không yên.
Phải biết, ở trong tiệc rượu của Chu gia trước kia, Chu Tiệp cô ta mới là nhân vật chính duy nhất, cô ta làm sao có thể cho phép người khác đoạt đi vị trí trung tâm này? Huống chi, cách làm của Chu lão gia tử cũng thiếu sót, nếu là tiệc rượu của Chu gia, tự nhiên không có quan hệ gì với ba người kia, cô ta đuổi ba người đi cũng là hợp tình hợp lý.
Tô Lam dường như đang xấu hổ, đang muốn mở miệng ra để giải thích, nhưng Tô Mạn ở bên cạnh lại mở miệng ra trước, đồng thời cười lạnh nói:
"Cô út à, cháu phải nhắc chở cô một câu thật tốt nha! Nhà hàng này chính là mẹ cháu mở, các người ở trong nhà của tôi còn muốn đuổi chúng tôi đi sao, cô không cảm thấy chuyện này cực kỳ nực cười sao?"
"Đây là nhà hàng của các ngươi sao? Ngươi dọa ai đấy!"
Chu Tiệp rõ ràng không tin, trong ấn tượng của cô, Tô Lam, đúng là có mở một cái nhà hàng cơm, tuy nhiên nhà hàng cơm đó là một cái nhà hàng nhỏ không thể nhỏ hơn thêm được nữa mà còn ở ven đường, chứ không phải là cái nhà hàng năm sao ở trước mắt này.
Tô Mạn đắc ý nói: "Cô út chẳng lẽ cô không biết chữ sao? Cổng có một tấm bảng hiệu là "Nhà Hàng Tô Thị" lớn tới như vậy, cô thế mà cũng không nhìn thấy ư? Nếu như cô không tin, hỏi bọn họ một chút chẳng phải rõ ràng rồi sao?"
Tô Mạn nói xong, chỉ về phía mấy người Chu gia. Chu Tiệp lập tức trừng hai mắt một cái, ngoảnh đầu nhìn về phía Chu lão gia "Cha con nha đầu chết tiệt này nói là sự thật sao?"
Chu lão gia tử tỏ ra xấu hổ nhẹ gật đầu, nói:
"Đúng rồi đây chính là nhà hàng mà A Lam mới mở! Các con trở về lần này quá đột ngột, tất cả các nhà hàng cấp năm sao ở Vân Châu đã kín chỗ, cho nên cha không thể làm gì khác hơn là nhờ A Lam hỗ trợ..."
Nghe thấy Chu lão gia tử nói như vậy, cả người Chu Tiệp vì điều đó mà có chút chột dạ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Lúc này, chồng của Chu Tiệp bỗng nhiên mở miệng, "Coi như là nhà hàng này là của các ngươi mở, chúng ta là khách hàng, ít ra ở trong phòng này, hẳn là chúng ta tới làm chủ a?"
Sau khi Chu Tiệp nghe thấy chồng mình nhắc nhở một câu như vậy, hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng nói theo:
"Không sai! Chính là cái đạo lý này! Chúng ta đã tốn tiền tiêu phí để tới chỗ này của các ngươi, các ngươi nên hầu hạ chúng ta cho tốt, mà không phải ở chỗ này gây chuyện với chúng ta chứ!"
"Ha ha!"
Nghe được lời này của Chu Tiệp, Tô Mạn cũng là giận quá mà cười, tuy nhiên tính tình Tô Mạn không giống Tô Lam, không kiêng nể gì mấy người nhà họ Chu trực tiếp nói rõ mọi chuyện không chút lưu tình. "Dùng tiền sao? Ngươi cũng không hỏi xem người trong nhà của ngươi, bọn họ có móc ra một đồng tiền nào tới đặt cọc không? Hơn nữa, ngươi cho rằng ta muốn tới đây sao? Còn không phải là các ngươi mặt dày mày dạn cầu mẹ con ta tới sao?"
Tất cả mọi người Chu gia ngay lập tức thể hiện ra vẻ mặt xấu hổ, ngay cả mặt mo của Chu lão gia cũng vì xấu hổ mà bắt đầu đỏ ửng, sở dĩ hắn mời hai mẹ con Tô Lam tới, quả thực cũng có ý tứ muốn chiếm tiện nghi. Dù sao cái phòng Mẫu Đơn này một buổi tối mà thuê thì mất gần mười vạn đồng, quả thật là một số tiền không nhỏ.
"Tổng cộng bao nhiêu tiền, Triệu Quốc Đống ta sẽ giao cho các ngươi một phần không thiếu!" Triệu Quốc Đống là chồng Chu Tiệp lạnh lùng mở miệng lần nữa.
"Bây giờ thì có thể mời được các ngươi đi ra ngoài chưa?"
Nghe nói như thế, Tô Mạn ngay lập tức phát hỏa, trực tiếp không chút suy nghĩ, lại nói trở về, "Nhà hàng chúng ta còn chưa tiếp nhận đơn hàng làm ăn này của các ngươi đâu! Bây giờ, tất cả các ngươi đều cút ra ngoài cho ta!"
Oanh!
Triệu Quốc Đống nghe được lời này của Tô Mạn, ngay lập tức đột nhiên đứng dậy, trong đôi mắt hiện lên một chút sát ý, giọng nói lạnh lùng:
"Tiểu nha đầu, ngươi đừng khiến ta bực mình mà làm ra mấy chuyện không hay! Ngươi có tin một cuộc điện thoại của ta là có thể đóng cửa quán cơm của các ngươi hay không?"
P/S: Đến đây hay như thế này mà các đạo hữu không thể hiện một chút cảm xúc của mình sao?.....
/1085
|