"Hừ hừ. mày đoán ra thân phận của tao?" Người thần bí nhìn tôi, cười lạnh nói.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Tao nên gọi mày là cậu cả hay là Trần Dũng đây? Hoặc là người thần bí?" Tôi nhìn người trước mắt lắc đầu.
"Ha hả. cứ tùy tiện. nhưng khẳng định không phải là như vậy?" Thanh âm của người thần bí không được tự nhiên..
"Đây không phải là vấn đề, tao biết rằng mày cho Lưu Khoa Sinh ra trước, chẳng qua muốn làm mê hoặc tao mà thôi" Tôi nhàn nhạt hỏi.
"Hắc. Lưu Khoa Sinh chỉ là một con cờ. Nếu như hắn đã đầu phục mày thì cũng chỉ là một người đã chết. Mày tưởng có chỉến hạm thì ghê lắm sao. Ở đây toàn bộ những sản phẩm khoa học kỹ thuật đều không dùng được!" Người thần bí nói.
"Vậy thì mày tưởng tao không đánh bại được mày sao!" Tôi nhìn người thần bí trước mắt. tự tin nói.
"Thật không? Ha hả ha hả." Người thần bí hỏi ngược lại.
"Được rồi, Trần Dũng, không cần ngụy trang nữa. mau cỡi bộ đồ xấu xí kia ra đi!" Tôi chán ghét khoát tay áo.
"Trần Dũng? Mày tường tao là Trần Dũng?" Người thần bí lại nở nụ cười. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Chẳng lè không đúng sao? Ha hả. mày cũng miễn dịch với tinh thần lực. lại bắt Trần Vi Nhi đi trước, chẳng nhẽ lại không đúng!" Tôi phân tích nói.
"Cũng bởi vì Trần Vi Nhi nên mày hoài nghi tao lả Trần Dũng?" Người thần bí hỏi: "Hóa ra hắn lại là anh vợ của mày!"
"Không sai. đúng là như vậy, vì mày lo lắng cho Trần Vi Nhi?" Tôi nói: "Mục đích của mày là không muốn cho Trần Vi Nhi tham dự vào vòng tranh đấu này!"
Bốp bốp! Người thần bí vỗ tay nói: "Sức tường tượng của mày vô cùng phong phú. được rồi mang họ ra đi!"
Sau đó có mấy người áp giải hai người ra ngoài.
Điều này làm cho tôi khiếp sợ, bời vì hai người kia là Trần Dũng và Trần Vi Nhi!
Chuyện này là gì vậy? tôi phán đoán sai lầm? Tôi quay đầu lại nhìn Lưu Khoa Sinh một chút. sau đó lại nhìn Từ Khánh Vĩ. không khỏi cười khổ. không biết người trước mắt là ai?
Có thể khẳng định hắn không phải là Trần Dũng!
Tôi nhìn khuôn mặt sầu khổ của Trần Dũng. Tôi biết tôi hiểu lầm hắn. mà Trần Vi Nhi dường như vẫn chưa tỉnh lại.
"Mày rốt cuộc ai?" Tôi nhìn người thần bí, lớn tiếng hỏi.
"Hắc hắc. đoán không ra sao? Mày có vắt hết óc cũng nghĩ không ra!" Người thần bí âm hiểm cười nói: "Có phải mày rất thống khổ không? mày tưởng mày là người nắm giữ được tất cả sao!"
"Mày rốt cuộc muốn làm gì?" Tôi nhìn người thần bí có chút tức giận.
"Muốn làm gì? Rất đơn giản! giao toàn bộ lành thổ của Viêm Hoàng tinh lại cho tao. đồng thời cả những nữ nhân của mày nữa!" Người thần bí cười to nói.
"Mày hình như không sợ tinh thần lực của tao thì phải?" Tôi hỏi ngược lại.
"Sợ? Tao làm gì phải sợ, bởi vì mày ở đây, mà tao có trang bị bảo hộ!" Người thần bí khinh thường nói.
"Được rồi, mày đã tự tin như vậy thì không ngại thử một chút chứ? xem ai hơn ai thua?" Tôi bình tĩnh nói.
"Được rồi, vậy tao thỏa mãn nguyện vọng của mày. có làm sao đâu?" Người thần bí nói. sau đó để lộ diện mạo của hắn.
Là hắn... Lại là hắn!
"Rất kinh ngạc đúng không? Không biết nói gì nữa hả? Mày bây giờ đã hiểu tại sao tao lại bắt Trần Dũng và Trần Vi Nhi tới đây đúng không? Ha ha ha ha!" Thanh âm của người thần bí kích động, rất chói tai!
Vu Cương!
Lại là.. Vu Cương!
"Vu Cương?" Đúng là tôi không ngờ người thần bí này lại là hắn!
"Vẫn còn nhớ tao à. ha hả!" Vu Cương cười cười: "Mẹ mày. Lưu Lỗi, mày hại tao thật thảm, đã đoạt Trần Vi Nhi từ trong tay tao đi, còn làm tao trọng thương toàn thân nát bấy, chỉ còn cách phải mượn những cái quẩn áo sắt thép này để đi lại. Tao hận mày tới chết!
Hừ hừ, mày bây giờ rất nghi hoặc. Vậy thì tao giải thích cho mày một chút, muốn biết tại sao tao bắn Quách Khánh không? Bởi vì tao hận hắn! Tao muốn giết hắn. cái thân mấy móc này cũng là do hắn ban tặng. Ngay cả lạc thú của nam nhân hiện giờ tao cũng không có. đương nhiên tao phải hận hắn!
Trần Dũng, hừ hừ. lúc trước đã hứa đem em gái gả cho tao. Vậy mà chỉ là một thẳng bội bạc mà thôi!
Trần Vi Nhi. thì càng không cần phải nói! Lão Tử thèm nhỏ dài nàng đã rất lâu rồi! Tuy rằng hiện tại không thể làm nàng, thế nhưng cũng coi như một bình hoa để ngắm!
Về phần Lưu Khoa Sinh. mày cùng biết kết quả của việc phản bội tao là gì đúng không!"
Nói xong người thần bí lấy ra một cái điều khiển từ xa. quơ quơ trước mặt nói: "Bùm! Tao đã cài bom vào thân mày. mày giờ đã hiểu kết cục của kẻ phản bội chưa!"
Lưu Khoa Sinh thấy người thần bí cẩm trong tay điểu khiển từ xa thì trong lòng co quắp lại. Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi, lại nhìn người thần một chút bí. Bỗng nhiên cắn răng một cái. Mở miệng mắng to: "Mẹ mày. Lưu Khoa Sinh tao là đãn ông. sao phải nghe lời một thằng bất nam bất nữ như mày?"
"Mày..mày dám chửi tao? Lẽ nào mày không định quỳ xin tao tha thứ sao?" Vu Cương thấy Lưu Khoa Sinh phản ứng thì sửng sốt. hắn vẫn cho rằng Lưu Khoa Sinh là một người nhát gan nên mới thu làm quân cờ của mình!
"Chửi? Chửi mày thì sao?" Lưu Khoa Sinh đi tới chỗ của Vu Cương: "Tao không chỉ chửi mày mà còn muốn đánh mày!"
"Đánh tao?" Vu Cương cười ha ha: "Được. mày đánh đi?" Nói xong giơ giơ cánh tay nói: "Mày đánh đi? Tao là người sắt, mày có đánh được thì làm đi?"
"Có thật không?" Lưu Khoa Sinh âm hiểm cười. lúc này hắn đã đi tới trước mặt Vu Cương.
"Có ý gì?" Vu Cương sửng sốt.
"Tất cả tránh ra!" Lưu Khoa Sinh bỗng nhiên hét to một tiếng, sau đó ôm lấy Vu Cương đè xuống cái điều khiển.
"Người sắt? Cho dù có bố của sắt cũng phải sợ thuốc nổ!" Lưu Khoa Sinh nói chưa dứt lời thì "Ầm ầm" mấy tiếng! Vu Cương và Lưu Khoa Sinh đều bị nổ bắn tung lên trởi.
Trên người Vu Cương đều là linh kiện điện tử cho nên lập tức bốc cháy, trong nháy mắt Vu Cương đã biến thành một người lửa. còn Lưu Khoa Sinh thì người bê bết máu nằm dưới đất!
Tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới Lưu Khoa Sinh lại dùng thân mình làm vặt nổ, trong lòng có những cảm xúc không nói nên lời! Là cảm động? Là tiếc hận? Hay...
"Lưu Lỗi... Cho tới nay cậu có cho tôi chỉ là một người nhát gan. Chỉ biết sử dụng âm mưu quỳ kế.. ? Ha ha, Lưu Khoa Sinh tôi có thể làm đần ông một lấn, giúp tôi chuyển lời tới.. .Triệu Nhan Nghiên... trước kia. là tôi có lỗi..." Lưu Khoa Sinh nói xong thì nhắm mắt lại.
"Lưu Khoa Sinh!" Một nữ nhân khóc thảm thiết chạy tới bên người của hắn...
"Chẳng lẽ không đúng sao? Tao nên gọi mày là cậu cả hay là Trần Dũng đây? Hoặc là người thần bí?" Tôi nhìn người trước mắt lắc đầu.
"Ha hả. cứ tùy tiện. nhưng khẳng định không phải là như vậy?" Thanh âm của người thần bí không được tự nhiên..
"Đây không phải là vấn đề, tao biết rằng mày cho Lưu Khoa Sinh ra trước, chẳng qua muốn làm mê hoặc tao mà thôi" Tôi nhàn nhạt hỏi.
"Hắc. Lưu Khoa Sinh chỉ là một con cờ. Nếu như hắn đã đầu phục mày thì cũng chỉ là một người đã chết. Mày tưởng có chỉến hạm thì ghê lắm sao. Ở đây toàn bộ những sản phẩm khoa học kỹ thuật đều không dùng được!" Người thần bí nói.
"Vậy thì mày tưởng tao không đánh bại được mày sao!" Tôi nhìn người thần bí trước mắt. tự tin nói.
"Thật không? Ha hả ha hả." Người thần bí hỏi ngược lại.
"Được rồi, Trần Dũng, không cần ngụy trang nữa. mau cỡi bộ đồ xấu xí kia ra đi!" Tôi chán ghét khoát tay áo.
"Trần Dũng? Mày tường tao là Trần Dũng?" Người thần bí lại nở nụ cười. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Chẳng lè không đúng sao? Ha hả. mày cũng miễn dịch với tinh thần lực. lại bắt Trần Vi Nhi đi trước, chẳng nhẽ lại không đúng!" Tôi phân tích nói.
"Cũng bởi vì Trần Vi Nhi nên mày hoài nghi tao lả Trần Dũng?" Người thần bí hỏi: "Hóa ra hắn lại là anh vợ của mày!"
"Không sai. đúng là như vậy, vì mày lo lắng cho Trần Vi Nhi?" Tôi nói: "Mục đích của mày là không muốn cho Trần Vi Nhi tham dự vào vòng tranh đấu này!"
Bốp bốp! Người thần bí vỗ tay nói: "Sức tường tượng của mày vô cùng phong phú. được rồi mang họ ra đi!"
Sau đó có mấy người áp giải hai người ra ngoài.
Điều này làm cho tôi khiếp sợ, bời vì hai người kia là Trần Dũng và Trần Vi Nhi!
Chuyện này là gì vậy? tôi phán đoán sai lầm? Tôi quay đầu lại nhìn Lưu Khoa Sinh một chút. sau đó lại nhìn Từ Khánh Vĩ. không khỏi cười khổ. không biết người trước mắt là ai?
Có thể khẳng định hắn không phải là Trần Dũng!
Tôi nhìn khuôn mặt sầu khổ của Trần Dũng. Tôi biết tôi hiểu lầm hắn. mà Trần Vi Nhi dường như vẫn chưa tỉnh lại.
"Mày rốt cuộc ai?" Tôi nhìn người thần bí, lớn tiếng hỏi.
"Hắc hắc. đoán không ra sao? Mày có vắt hết óc cũng nghĩ không ra!" Người thần bí âm hiểm cười nói: "Có phải mày rất thống khổ không? mày tưởng mày là người nắm giữ được tất cả sao!"
"Mày rốt cuộc muốn làm gì?" Tôi nhìn người thần bí có chút tức giận.
"Muốn làm gì? Rất đơn giản! giao toàn bộ lành thổ của Viêm Hoàng tinh lại cho tao. đồng thời cả những nữ nhân của mày nữa!" Người thần bí cười to nói.
"Mày hình như không sợ tinh thần lực của tao thì phải?" Tôi hỏi ngược lại.
"Sợ? Tao làm gì phải sợ, bởi vì mày ở đây, mà tao có trang bị bảo hộ!" Người thần bí khinh thường nói.
"Được rồi, mày đã tự tin như vậy thì không ngại thử một chút chứ? xem ai hơn ai thua?" Tôi bình tĩnh nói.
"Được rồi, vậy tao thỏa mãn nguyện vọng của mày. có làm sao đâu?" Người thần bí nói. sau đó để lộ diện mạo của hắn.
Là hắn... Lại là hắn!
"Rất kinh ngạc đúng không? Không biết nói gì nữa hả? Mày bây giờ đã hiểu tại sao tao lại bắt Trần Dũng và Trần Vi Nhi tới đây đúng không? Ha ha ha ha!" Thanh âm của người thần bí kích động, rất chói tai!
Vu Cương!
Lại là.. Vu Cương!
"Vu Cương?" Đúng là tôi không ngờ người thần bí này lại là hắn!
"Vẫn còn nhớ tao à. ha hả!" Vu Cương cười cười: "Mẹ mày. Lưu Lỗi, mày hại tao thật thảm, đã đoạt Trần Vi Nhi từ trong tay tao đi, còn làm tao trọng thương toàn thân nát bấy, chỉ còn cách phải mượn những cái quẩn áo sắt thép này để đi lại. Tao hận mày tới chết!
Hừ hừ, mày bây giờ rất nghi hoặc. Vậy thì tao giải thích cho mày một chút, muốn biết tại sao tao bắn Quách Khánh không? Bởi vì tao hận hắn! Tao muốn giết hắn. cái thân mấy móc này cũng là do hắn ban tặng. Ngay cả lạc thú của nam nhân hiện giờ tao cũng không có. đương nhiên tao phải hận hắn!
Trần Dũng, hừ hừ. lúc trước đã hứa đem em gái gả cho tao. Vậy mà chỉ là một thẳng bội bạc mà thôi!
Trần Vi Nhi. thì càng không cần phải nói! Lão Tử thèm nhỏ dài nàng đã rất lâu rồi! Tuy rằng hiện tại không thể làm nàng, thế nhưng cũng coi như một bình hoa để ngắm!
Về phần Lưu Khoa Sinh. mày cùng biết kết quả của việc phản bội tao là gì đúng không!"
Nói xong người thần bí lấy ra một cái điều khiển từ xa. quơ quơ trước mặt nói: "Bùm! Tao đã cài bom vào thân mày. mày giờ đã hiểu kết cục của kẻ phản bội chưa!"
Lưu Khoa Sinh thấy người thần bí cẩm trong tay điểu khiển từ xa thì trong lòng co quắp lại. Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi, lại nhìn người thần một chút bí. Bỗng nhiên cắn răng một cái. Mở miệng mắng to: "Mẹ mày. Lưu Khoa Sinh tao là đãn ông. sao phải nghe lời một thằng bất nam bất nữ như mày?"
"Mày..mày dám chửi tao? Lẽ nào mày không định quỳ xin tao tha thứ sao?" Vu Cương thấy Lưu Khoa Sinh phản ứng thì sửng sốt. hắn vẫn cho rằng Lưu Khoa Sinh là một người nhát gan nên mới thu làm quân cờ của mình!
"Chửi? Chửi mày thì sao?" Lưu Khoa Sinh đi tới chỗ của Vu Cương: "Tao không chỉ chửi mày mà còn muốn đánh mày!"
"Đánh tao?" Vu Cương cười ha ha: "Được. mày đánh đi?" Nói xong giơ giơ cánh tay nói: "Mày đánh đi? Tao là người sắt, mày có đánh được thì làm đi?"
"Có thật không?" Lưu Khoa Sinh âm hiểm cười. lúc này hắn đã đi tới trước mặt Vu Cương.
"Có ý gì?" Vu Cương sửng sốt.
"Tất cả tránh ra!" Lưu Khoa Sinh bỗng nhiên hét to một tiếng, sau đó ôm lấy Vu Cương đè xuống cái điều khiển.
"Người sắt? Cho dù có bố của sắt cũng phải sợ thuốc nổ!" Lưu Khoa Sinh nói chưa dứt lời thì "Ầm ầm" mấy tiếng! Vu Cương và Lưu Khoa Sinh đều bị nổ bắn tung lên trởi.
Trên người Vu Cương đều là linh kiện điện tử cho nên lập tức bốc cháy, trong nháy mắt Vu Cương đã biến thành một người lửa. còn Lưu Khoa Sinh thì người bê bết máu nằm dưới đất!
Tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới Lưu Khoa Sinh lại dùng thân mình làm vặt nổ, trong lòng có những cảm xúc không nói nên lời! Là cảm động? Là tiếc hận? Hay...
"Lưu Lỗi... Cho tới nay cậu có cho tôi chỉ là một người nhát gan. Chỉ biết sử dụng âm mưu quỳ kế.. ? Ha ha, Lưu Khoa Sinh tôi có thể làm đần ông một lấn, giúp tôi chuyển lời tới.. .Triệu Nhan Nghiên... trước kia. là tôi có lỗi..." Lưu Khoa Sinh nói xong thì nhắm mắt lại.
"Lưu Khoa Sinh!" Một nữ nhân khóc thảm thiết chạy tới bên người của hắn...
/630
|