Mỗi tổ chức tội phạm quốc tế đều có tư liệu và án tích ở cảnh sát quốc tế. tuy rằng biết bọn họ là người xấu nhưng do bằng chứng không đủ nên mới không thể truy tố được.
Mà các tổ chức tội phạm thì hành sự vô cùng cẩn mặt, các dấu vết đều được làm sạch sẽ!
Một lần thất thủ, đó là đệ tử đắc ý nhất của Tiểu Đông là Tiểu Cương xuất thủ, nói là thất thủ nhưng thực chất là bị hãm hại!
Đẩu năm nay. Phi Yến Môn được người ta báo là có bảo vật của Trung quốc bị giao dịch buôn bán ở Pháp!
Pháp chính là sào huyệt của Lôi Thần đảng, các tổ chức đạo tặc thường không tới địa bàn của nhau hành động.
Nhưng giao dịch này rất lớn. với lại toàn là đồ của Trung quốc. Kim Hồng Chung không muốn mấy thứ này rơi vào tay người ngoại quốc. cho nên an bài chặt chẽ phái Tiểu Cương lên đường. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Có điều Kim Hồng Chung không ngờ tới, là bọn buôn lậu này toàn là người của Lôi Thần đảng đóng giả!
Sau khi đám người Tiểu Cương sang Pháp, theo thông tin ban đầu rất dễ tìm được kho bảo hiểm kia. Đáng mừng là ở đây bảo vệ tuy nghiêm mật nhưng có một góc chết. Đám Tiểu Cương dựa vào đó tiến vào trong kho!
Mở cửa kho bảo hiểm này đúng là mất không ít khí lực. Khi sắp mở được thì không biết từ đâu có những cột nước ở bốn phương tám hướng bay tới khiến đám người Tiểu Cương ướt sũng!
Hóa ra không biết vì nguyên nhân gì mà hệ thống phòng cháy chữa cháy ở đây lại bật lên.
Rắt may là Tiểu Cương tiếp tục ấn vào cái nút "Incendie" (tiếng Pháp. phòng cháy chữa cháy, cháy). Nước rốt cục ngừng đổ xuống.
Nhưng cả người đều ướt nên hành động không được tiện.
Rơi vào đường cùng Tiểu Cương và mọi người đành phải bỏ áo và khăn trùm đầu. dù sao ở chỗ này cùng không sợ người khác thấy!
Hành sự về sau vô cùng thuận lợi. mấy người Tiểu cương dễ dàng phá được lấy đồ đi!
Kỳ thực nếu không phải do thời gian gắp gáp thì Tiểu Cương đã nhận ra ở đây toàn là đồ dởm!
Tiểu Cương không có chú ý cẩn thận gói lại. sau đó thuận lợi quay về tới cứ điểm. Tiểu Cương gọi điện thoại cho Kim Hồng Chung, nói là mọi sự đều ồn thỏa!
Thế nhưng sau khi mở rương, nhìn vào một cái bình hoa thời Minh. Sắc mặt Tiểu Cương có chút thất vọng! Không phải bình hoa thời Minh mà chỉ là đồ phỏng chế!
Nhung Tiểu Cương cũng không để ý, trong hành động khó tránh khỏi đồ dởm. Cái đồ thứ hai là một chiếc Giá cắm nến bằng đồng xanh nhung cũng là đồ giả.
Tiểu Cương vô cùng bực mình!
Sau khi cầm món đồ thứ 3. là một cái chén nhỏ. sắc mặt của Tiểu Cương tái đi. lại là đồ giả! Cho tới lúc này, đám người đều ý thức không đơn giản chỉ là xui xẻo!
Tiểu Cương kiểm tra toàn bộ trong rương thấy toàn là đồ giả!
Điều này quả là đáng nghi? Nhung Tiểu Cương chỉ cho là xui xẻo. coi như đi Pháp du lịch một chuyến!
Tất cả mọi người đều tức giận chửi bới. bọn buôn lậu này đúng là hại người!
Tiểu Cương không chậm trễ. Lập tức gọi điện thoại cho Kim Hồng Chung.
Kim Hồng Chung nghe xong, không khỏi trầm ngâm. chuyện đúng là có điều kỳ quặc! Căn cứ theo điều tra của hắn, giao dịch lần này lên tới 3000 vạn USD. sao có thể là giả được!
Buôn bán lớn như vậy, thật giả mà họ còn không nhận ra hay sao? Một người không hiểu nhưng lẽ nào bên cạnh hắn cũng không có người không hiểu! Người dám làm vụ lớn như thế này, thật hay giả còn không biết?
Tình báo có chuyện sai lầm? Có khi là như vậy, Kim Hồng Chung biết chuyện không tốt, lập tức hạ lệnh:
"Các ngươi sáng mai lên đường về nước. toàn bộ dấu vết phải xóa sạch!"
"Thế nhưng sư phụ. chúng con lần đầu tới đất nước lãng mạn này, còn chưa được thường thức tý nào!"
Kỳ thực bọn Tiểu Cương muốn đi tìm mấy cô gái để thoải mái.
"Không được. lập tức trờ về!" Kim Hồng Chung ra lệnh.
"Dạ... Sư phụ."
Bọn Tiểu Cương tuy không tình nguyện nhưng sư phụ đã nói thì không thể không nghe.
Thế nhưng không lâu sau lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Nơi bọn Tiểu Cương dừng chân là một biệt thự bỏ hoang vùng ngoại ô, theo lý tthì nơi này không có người, đột nhiên cửa lại bị đẩy ra!
Một đám người mặc cảnh phục, cầm súng chĩa ngay vào đám người của Tiểu Cương! Mấy người Tiểu Cương đều có công phu nhưng đối mặt tình huống này thì chỉ còn cách nào giơ tay lên!
Bọn họ không ngờ cảnh sát lại tới nhanh như vậy, nhưng cũng không sao!
Một khi đám cảnh sát này nhận ra là đồ giả thì không có chuyện gì.
Cho nên khi cảnh sát chất vấn, Tiểu Cương không nói gì. Khi đám cảnh sát này lục soát đám đồ dởm Tiểu Cương mới có chút khẩn trương.
"Những đồ này là đồ gì?" Một cảnh sát mở miệng hỏi.
"Là thứ gì vậy?" Tiểu Cương làm bộ rất nghi hoặc như không hiểu:
" A. thứ này là chúng tôi phát hiện trong góc phòng, cũng không biết là thứ gì!"
Cảnh sát hiển nhiên không tin Tiểu Cương nói: "Chúng tôi nhận được tin báo. các người tham gia vào một vụ trộm cướp. hiện giờ các người theo chúng tôi!"
Tiểu Cương vừa nghe lập tức trợn tròn mắt. vội vàng kêu lên: "Cái gì mà trộm cướp. tôi không biết các anh đang nói gì!"
"Đây chính là chứng cứ, những vặt phẩm bị mất của người báo trùng khớp!"
Cảnh sất lạnh mặt nói: "Tất cả về rồi đồn hãy nói!"
Tiểu Cương tuy không tình nguyện nhưng nghĩ là đồ dởm nên không để ý, lên xe theo họ về.
Nhìn chiếc Iveco Bread tù không phải là xe chuyên dụng của cảnh sát nhưng Tiểu Cương không chú ý. Ở Pháp thường có những xe riêng được dùng trong công việc.
"Các anh muốn dẫn chúng tôi đi đâu!" Tiểu Cương lớn tiếng kêu lên.
"Câm miệng, tới rồi mày sẽ biết!" Một người cảnh sát lớn tiếng mắng.
"Các người không là cảnh sát!" Tiểu Cương bỗng ý thức được điểm này, lập tức hô lớn.
"Chúng tao đâu có nói chúng tao là cảnh sát!" Mấy người cảnh sát này phá lên cười ha ha.
Mà các tổ chức tội phạm thì hành sự vô cùng cẩn mặt, các dấu vết đều được làm sạch sẽ!
Một lần thất thủ, đó là đệ tử đắc ý nhất của Tiểu Đông là Tiểu Cương xuất thủ, nói là thất thủ nhưng thực chất là bị hãm hại!
Đẩu năm nay. Phi Yến Môn được người ta báo là có bảo vật của Trung quốc bị giao dịch buôn bán ở Pháp!
Pháp chính là sào huyệt của Lôi Thần đảng, các tổ chức đạo tặc thường không tới địa bàn của nhau hành động.
Nhưng giao dịch này rất lớn. với lại toàn là đồ của Trung quốc. Kim Hồng Chung không muốn mấy thứ này rơi vào tay người ngoại quốc. cho nên an bài chặt chẽ phái Tiểu Cương lên đường. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Có điều Kim Hồng Chung không ngờ tới, là bọn buôn lậu này toàn là người của Lôi Thần đảng đóng giả!
Sau khi đám người Tiểu Cương sang Pháp, theo thông tin ban đầu rất dễ tìm được kho bảo hiểm kia. Đáng mừng là ở đây bảo vệ tuy nghiêm mật nhưng có một góc chết. Đám Tiểu Cương dựa vào đó tiến vào trong kho!
Mở cửa kho bảo hiểm này đúng là mất không ít khí lực. Khi sắp mở được thì không biết từ đâu có những cột nước ở bốn phương tám hướng bay tới khiến đám người Tiểu Cương ướt sũng!
Hóa ra không biết vì nguyên nhân gì mà hệ thống phòng cháy chữa cháy ở đây lại bật lên.
Rắt may là Tiểu Cương tiếp tục ấn vào cái nút "Incendie" (tiếng Pháp. phòng cháy chữa cháy, cháy). Nước rốt cục ngừng đổ xuống.
Nhưng cả người đều ướt nên hành động không được tiện.
Rơi vào đường cùng Tiểu Cương và mọi người đành phải bỏ áo và khăn trùm đầu. dù sao ở chỗ này cùng không sợ người khác thấy!
Hành sự về sau vô cùng thuận lợi. mấy người Tiểu cương dễ dàng phá được lấy đồ đi!
Kỳ thực nếu không phải do thời gian gắp gáp thì Tiểu Cương đã nhận ra ở đây toàn là đồ dởm!
Tiểu Cương không có chú ý cẩn thận gói lại. sau đó thuận lợi quay về tới cứ điểm. Tiểu Cương gọi điện thoại cho Kim Hồng Chung, nói là mọi sự đều ồn thỏa!
Thế nhưng sau khi mở rương, nhìn vào một cái bình hoa thời Minh. Sắc mặt Tiểu Cương có chút thất vọng! Không phải bình hoa thời Minh mà chỉ là đồ phỏng chế!
Nhung Tiểu Cương cũng không để ý, trong hành động khó tránh khỏi đồ dởm. Cái đồ thứ hai là một chiếc Giá cắm nến bằng đồng xanh nhung cũng là đồ giả.
Tiểu Cương vô cùng bực mình!
Sau khi cầm món đồ thứ 3. là một cái chén nhỏ. sắc mặt của Tiểu Cương tái đi. lại là đồ giả! Cho tới lúc này, đám người đều ý thức không đơn giản chỉ là xui xẻo!
Tiểu Cương kiểm tra toàn bộ trong rương thấy toàn là đồ giả!
Điều này quả là đáng nghi? Nhung Tiểu Cương chỉ cho là xui xẻo. coi như đi Pháp du lịch một chuyến!
Tất cả mọi người đều tức giận chửi bới. bọn buôn lậu này đúng là hại người!
Tiểu Cương không chậm trễ. Lập tức gọi điện thoại cho Kim Hồng Chung.
Kim Hồng Chung nghe xong, không khỏi trầm ngâm. chuyện đúng là có điều kỳ quặc! Căn cứ theo điều tra của hắn, giao dịch lần này lên tới 3000 vạn USD. sao có thể là giả được!
Buôn bán lớn như vậy, thật giả mà họ còn không nhận ra hay sao? Một người không hiểu nhưng lẽ nào bên cạnh hắn cũng không có người không hiểu! Người dám làm vụ lớn như thế này, thật hay giả còn không biết?
Tình báo có chuyện sai lầm? Có khi là như vậy, Kim Hồng Chung biết chuyện không tốt, lập tức hạ lệnh:
"Các ngươi sáng mai lên đường về nước. toàn bộ dấu vết phải xóa sạch!"
"Thế nhưng sư phụ. chúng con lần đầu tới đất nước lãng mạn này, còn chưa được thường thức tý nào!"
Kỳ thực bọn Tiểu Cương muốn đi tìm mấy cô gái để thoải mái.
"Không được. lập tức trờ về!" Kim Hồng Chung ra lệnh.
"Dạ... Sư phụ."
Bọn Tiểu Cương tuy không tình nguyện nhưng sư phụ đã nói thì không thể không nghe.
Thế nhưng không lâu sau lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Nơi bọn Tiểu Cương dừng chân là một biệt thự bỏ hoang vùng ngoại ô, theo lý tthì nơi này không có người, đột nhiên cửa lại bị đẩy ra!
Một đám người mặc cảnh phục, cầm súng chĩa ngay vào đám người của Tiểu Cương! Mấy người Tiểu Cương đều có công phu nhưng đối mặt tình huống này thì chỉ còn cách nào giơ tay lên!
Bọn họ không ngờ cảnh sát lại tới nhanh như vậy, nhưng cũng không sao!
Một khi đám cảnh sát này nhận ra là đồ giả thì không có chuyện gì.
Cho nên khi cảnh sát chất vấn, Tiểu Cương không nói gì. Khi đám cảnh sát này lục soát đám đồ dởm Tiểu Cương mới có chút khẩn trương.
"Những đồ này là đồ gì?" Một cảnh sát mở miệng hỏi.
"Là thứ gì vậy?" Tiểu Cương làm bộ rất nghi hoặc như không hiểu:
" A. thứ này là chúng tôi phát hiện trong góc phòng, cũng không biết là thứ gì!"
Cảnh sát hiển nhiên không tin Tiểu Cương nói: "Chúng tôi nhận được tin báo. các người tham gia vào một vụ trộm cướp. hiện giờ các người theo chúng tôi!"
Tiểu Cương vừa nghe lập tức trợn tròn mắt. vội vàng kêu lên: "Cái gì mà trộm cướp. tôi không biết các anh đang nói gì!"
"Đây chính là chứng cứ, những vặt phẩm bị mất của người báo trùng khớp!"
Cảnh sất lạnh mặt nói: "Tất cả về rồi đồn hãy nói!"
Tiểu Cương tuy không tình nguyện nhưng nghĩ là đồ dởm nên không để ý, lên xe theo họ về.
Nhìn chiếc Iveco Bread tù không phải là xe chuyên dụng của cảnh sát nhưng Tiểu Cương không chú ý. Ở Pháp thường có những xe riêng được dùng trong công việc.
"Các anh muốn dẫn chúng tôi đi đâu!" Tiểu Cương lớn tiếng kêu lên.
"Câm miệng, tới rồi mày sẽ biết!" Một người cảnh sát lớn tiếng mắng.
"Các người không là cảnh sát!" Tiểu Cương bỗng ý thức được điểm này, lập tức hô lớn.
"Chúng tao đâu có nói chúng tao là cảnh sát!" Mấy người cảnh sát này phá lên cười ha ha.
/630
|