"Ông nói cái gì?"
William không hiểu Hán Ngữ. thở hổn hển nhìn Dương Hùng hỏi.
Dương Mân biết nói tiếng Ý, thây William đuổi tới nơi rồi, mà không đánh. vì vậy thử hỏi:
"Các người đuổi theo chúng tôi làm gì?"
William nghe hiểu. thì lập tức vui mừng! Lúc này hắn đuổi theo tới đây, thì mới nghĩ ra, ông chủ mình bảo là âm thẳm theo dõi, không thể lộ diện.
Nhưng mà giờ đã lộ diện rồi, hơn nữa còn kinh động tới bọn họ. thì hắn lại phát sầu.
Bây giờ hắn không biết làm sao. hay là mạnh mẽ khống chế bọn họ, hay thả bọn họ đi, William đang buồn vì ngôn ngữ không thông, nhưng không ngờ trong số họ lại có người biết nói tiếng Ý.
Vì vậy William vội vàng đáp:
"Các người chạy làm gì. tôi không có ác ý!"
Dương Mân nghĩ thầm, ngươi không có ác ý? Làm gì có ai tin tưởng, không có ác ý, thì lén lút theo mình làm gì?
"Nếu không có ác ý, tại sao lại đuổi theo chúng tôi?" Dương Mân hỏi ngược lại.
"Chúng tôi đúng là không có ác ý, chi là ông chủ của chúng tôi muốn gặp ba vị!" William giải thích.
"Ông chủ của các người? ông chủ của các người là của ai? Chúng tôi không quen!" Dương Mân nói:
"Chúng tôi chỉ khách tới du lịch. các người có nhận nhầm không?"
"Không nhầm. không nhầm. chính là ba người các vị!" William nói:
"Tôi còn biết các người là Dương Mân. Dương Hùng, Lý Tiểu Hồng, cô xem. tôi nói có đúng không?"
Dương Mân nghe vậy thì lòng mà nhăn tít lại! Xem ra chuyện nàv không đơn giản như mình tưởng tượng. Đối phương biết rõ mình như vậy. hiện giờ lại giữ mình. không biết là định làm gì?
"Ông chủ của các người tìm chúng tôi? Tòi và các người không quen. lại không biết ông chủ của các người là ai. Anh thấy trên đường này không động thủ được. nên mới lừa chúng tôi đi chồ khác. đúng không?" Dương Mân cười lạnh nói.
"Tiểu thư. cô hiểu nhầm rồi. chúng tôi không có ý như vậy!" William cười khổ nói:
"Không sợ nói cho cô biết. Chúng tôi chính là thành viên của bạch mã đảng ở Venice. Nếu như chúng tôi muốn bắt người, thì ban ngày cũng có thể ra tay! Tuy rằng làm như vậy không tốt. nhưng mà cùng không có ai dám chỏ mõm vào đâu."
William nhìn thấy Dương Mân không tin cho nên ra hiệu cho thủ hạ của mình. hai người thủ hạ lập tức hiểu ý.
Một tên thủ hạ lấy súng ra. chĩa vào người tên khác. tên kia thây vậy hô lớn: "Người đâu cứu mạng, có phần tử hắc bang trả thủ!"
Sau khi hò hai câu. quả nhiên là không có ai dám chỏ miệng vào. mà còn lùi sang hai bên.
"Được rồi!"
William phất phất tay ý bảo hai người thủ hạ dừng ở đây. Sau đó nhìn Dương Mân nói:
"Thế nào. cô bây giờ tin chưa? Tuy rằng ở đây ai cũng có tinh thần trượng nghĩa, nhung mà đứng trước mặt hắc bang, hạn họ sẽ chọn cách né tránh, bởi vì hắc bang không giống như bình thường. Nếu như họ can thiệp vào công việc của hắc bang, sẽ bị hắc bang tra thù toàn diện. Cô đã hiểu chưa. chúng tôi không có ác ý, chi là ông chủ của chúng tôi muốn gặp các người thôi!"
"Vậy... Vậy cũng không được!" Dương Mân có vài phần tin William nói.
Thế nhung vẫn còn có chút nghi hoặc. dù sao mình cũng là lần đầu tiên tới Italia. Ở bên này đâu có quen ai. đồng thòi cũng đâu có quen ai ở đây, huống chi người ta còn là ông chủ của hắc bang?
"Ông của các người tên gì?"
"Owens." William nói:
"Giờ các người đã hiểu. nếu như các người đi, thì ông chủ chúng tôi sè giết tôi!"
"Owens?"
Dương Mân lắc đầu. nàng chưa nghe qua cái tên nào như vậy, nên đành nói: "Vậy thì chúng ta ở đây chờ. bảo ông chủ các người tới đi!"
Dương Mân nghĩ thầm. tuy rằng ờ đây cùng không an toàn. nhung so với việc đi cùng bọn họ. thì vẫn tốt hơn!
"Tiểu thư. tôi cũng không yêu cầu cô phải đi với chúng tôi, ông chủ của chúng tôi lập tức tới ngay!"
William cười khổ nói:
"Chúng ta cùng nhau đi tới trước cửa khách sạn chờ đi!"
Dương Mân suy nghĩ một chút. Gật đầu đáp ứng! Có khi bọn họ thực sự không có ác ý gì, bởi vì nhìn thấy họ cùng khách khí!
Cho nên Dương Mân đem cách nghĩ của mình. nói cho Dương Hùng, Lý Tiểu Hồng một lần. Dương Hùng tán thành cách nghĩ của Dương Màn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Nếu như bọn họ muốn bắt người, thì ờ đây cũng có thể bắt. chẳng bằng cứ tin họ một lần. tránh cho việc không đáng có xảy ra.
William quả nhiên vô cùng khách khí. mời cả nhà Dương Mân về cửa khách sạn. Dương Mân sợ trong tửu điếm đã bố trí mai phục. nên kiên trì đứng ở cửa. William cùng không ép. chi cần bọn họ không chạy trốn là được rồi
Sau khi biết địa điểm. tôi, Mark và Owens lên xe, cùng nhau chạy tới khách sạn Holidav Evening.
Trên đường, Mark rốt cục nhịn không được hỏi: "Lưu tiên sinh, anh làm cái gì vậy?"
"Tôi a? Ha hả. tôi là một thương nhân. chi làm ăn nhỏ thôi." Tòi cười nói:
"May mà có ông chủ Owens nể mặt. nếu không tôi cùng chẳng biết làm thế nào."
"Lưu tiên sinh thật biết nói đùa. nếu như ông làm ăn nhỏ. thì chúng tôi phải đi ăn xin rồi! Ai nể mặt ai. được làm việc cho ngài. còn là vinh hạnh cho chúng tôi!" Owens nói.
Mark nghe xong sửng sốt. lúc nãy hắn đã cảm thấy tôi không đơn giản. bây giờ nghe Owens nói như thế. càng thêm khẳng định thân phận của tôi không bình thường!
Tôi cũng không muốn nói nhiều, đành chutển chủ đề của câu chuyện nói: "Được rồi Owens, Mark là người không tệ, hiện giờ đang lái taxi sau này ông chiếu cố một chút!"
"Không thành vấn đê!" Ovvens lặp tức đáp ứng nói
"Tôi sẽ nghĩ biện pháp cho hắn lên làm giám đốc cái công ty taxi này!"
Mark vừa mừng vừa sợ. Owens là ai hắn đương nhiên biết, lời nói của Owens có khi chính quvền còn phải nghe, hắn đã nói như vậy, thì mình chắc chắn sẽ phát đạt!
Nghĩ tới đây. Mark vội vàng nói nói cám ơn: "Cảm tạ ngài. cảm ơn ông chủ Owens!"
"Ha hả. cám ơn tôi làm cái gì. nên cám ơn Lưu tiên sinh ấy! Tôi cũng chỉ mong sau này Lưu tiên sinh chiếu cố nhiều hơn tôi!" Owens nói có hàm nghĩa.
"Cảm tạ ngài. Lưu tiên sinh!" Mark nói.
Tôi khoát tay áo ý bảo không cần, tôi đương nhiên biết Owens mượn cơ hội. muốn có được chỗ tốt từ trong tav tôi mà thôi!
Nhưng mà thấy Ovvens làm việc tận tụy, quan trọng nhất là tìm được Dương Mân cho tôi, nên tôi nói:
"Không thành vấn đề."
Chiếc xe nhanh chóng chạy tới trước cửa khách sạn Holidav Evening.
Cách rất xa. tôi đã nhìn thấy Dương Mân! Một đoạn thời gian không gặp.
Dương Mân gầy hơn trước đây không ít. điều nàv làm cho tôi chua xót!
Tôi không để ý tới xe đang chạy, kéo cửa xe, nhảy ra ngoài, chạy tới chỗ Dương Mân!
Mark và Ovvens hoảng sợ, nhung mà thấy tôi vừng bước chạy như bav, thì cũng yên tâm.
"Dương Mân!" Tòi vẫy tay lớn tiếng kêu lẻn.
Dương Mân nghe được thanh âm của tôi, thì ngẩng đẩu nhìn về hướng của tôi, trong mắt hiện lên vẻ hỗn loạn không thể tin tưởng, Dương Mân vô ý thức dụi dụi mắt!
Nằm mơ, nhất định là vậy rỗi, nghĩ nhiều quá. nên thỉnh thoảng cũng bị ám ảnh! Dương Mân lắc đầu.
"Dương Mân. là anh đây!" Tôi thấy Dương Mân vừa thở dài lại vừa lắc đẩu. không đáp lại, nên vội vàng gọi tên một tiếng nữa!
"Mân Mân. Tiểu Lưu tới tìm con!" Lý Tiểu Hồng cũng không nhận ra mình không phải nằm mơ. nên nhắc nhỡ con gái mình.
"Cái gì? Là thật?"
Dương Mân vội vã mỡ trừng hai mắt. dùng sức nhìn về phía tôi. thấy thân hình của tôi không biến mất thì nét mặt trờ nên vui mừng. Nhưng mà chỉ trong nhát mắt. đà bị bao phủ bởi sự thống khổ!
Lấy sự thông minh của Dương Mãn. thì đương nhiên hiểu được chuyện này, nàng không để lại tin tức. chỉ là không muốn liên lụy tới tôi mà thôi!
Vì vậy, nàng cố nén năng động trong lòng, đứng im không nhúc nhích.
"Mân Mân. con còn làm gì vậy? Còn không mau chạy qua đó!" Lý Tiểu Hồng không hiểu. nói.
"Không được. con và hắn đã chia tay." Dương Mân nhàn nhạt nói.
Lúc nàv tôi đã chạy đến bên người Dương Mãn. nói: "Dương Mãn. anh rốt cục cũng tìm được em rồi, lần này. anh tuyệt đối không cho em đi!"
"Lưu tiên sinh. ông nói cái gì vậy, xin tự trọng, tôi đi đâu. không có nghĩa vụ phải cho ông biết, càng không thể nói tới chuyện, ông không cho tôi đi!" Dương Mân ngẩng đầu nhìn tôi. biểu tình vô cùng lãnh đạm.
William không hiểu Hán Ngữ. thở hổn hển nhìn Dương Hùng hỏi.
Dương Mân biết nói tiếng Ý, thây William đuổi tới nơi rồi, mà không đánh. vì vậy thử hỏi:
"Các người đuổi theo chúng tôi làm gì?"
William nghe hiểu. thì lập tức vui mừng! Lúc này hắn đuổi theo tới đây, thì mới nghĩ ra, ông chủ mình bảo là âm thẳm theo dõi, không thể lộ diện.
Nhưng mà giờ đã lộ diện rồi, hơn nữa còn kinh động tới bọn họ. thì hắn lại phát sầu.
Bây giờ hắn không biết làm sao. hay là mạnh mẽ khống chế bọn họ, hay thả bọn họ đi, William đang buồn vì ngôn ngữ không thông, nhưng không ngờ trong số họ lại có người biết nói tiếng Ý.
Vì vậy William vội vàng đáp:
"Các người chạy làm gì. tôi không có ác ý!"
Dương Mân nghĩ thầm, ngươi không có ác ý? Làm gì có ai tin tưởng, không có ác ý, thì lén lút theo mình làm gì?
"Nếu không có ác ý, tại sao lại đuổi theo chúng tôi?" Dương Mân hỏi ngược lại.
"Chúng tôi đúng là không có ác ý, chi là ông chủ của chúng tôi muốn gặp ba vị!" William giải thích.
"Ông chủ của các người? ông chủ của các người là của ai? Chúng tôi không quen!" Dương Mân nói:
"Chúng tôi chỉ khách tới du lịch. các người có nhận nhầm không?"
"Không nhầm. không nhầm. chính là ba người các vị!" William nói:
"Tôi còn biết các người là Dương Mân. Dương Hùng, Lý Tiểu Hồng, cô xem. tôi nói có đúng không?"
Dương Mân nghe vậy thì lòng mà nhăn tít lại! Xem ra chuyện nàv không đơn giản như mình tưởng tượng. Đối phương biết rõ mình như vậy. hiện giờ lại giữ mình. không biết là định làm gì?
"Ông chủ của các người tìm chúng tôi? Tòi và các người không quen. lại không biết ông chủ của các người là ai. Anh thấy trên đường này không động thủ được. nên mới lừa chúng tôi đi chồ khác. đúng không?" Dương Mân cười lạnh nói.
"Tiểu thư. cô hiểu nhầm rồi. chúng tôi không có ý như vậy!" William cười khổ nói:
"Không sợ nói cho cô biết. Chúng tôi chính là thành viên của bạch mã đảng ở Venice. Nếu như chúng tôi muốn bắt người, thì ban ngày cũng có thể ra tay! Tuy rằng làm như vậy không tốt. nhưng mà cùng không có ai dám chỏ mõm vào đâu."
William nhìn thấy Dương Mân không tin cho nên ra hiệu cho thủ hạ của mình. hai người thủ hạ lập tức hiểu ý.
Một tên thủ hạ lấy súng ra. chĩa vào người tên khác. tên kia thây vậy hô lớn: "Người đâu cứu mạng, có phần tử hắc bang trả thủ!"
Sau khi hò hai câu. quả nhiên là không có ai dám chỏ miệng vào. mà còn lùi sang hai bên.
"Được rồi!"
William phất phất tay ý bảo hai người thủ hạ dừng ở đây. Sau đó nhìn Dương Mân nói:
"Thế nào. cô bây giờ tin chưa? Tuy rằng ở đây ai cũng có tinh thần trượng nghĩa, nhung mà đứng trước mặt hắc bang, hạn họ sẽ chọn cách né tránh, bởi vì hắc bang không giống như bình thường. Nếu như họ can thiệp vào công việc của hắc bang, sẽ bị hắc bang tra thù toàn diện. Cô đã hiểu chưa. chúng tôi không có ác ý, chi là ông chủ của chúng tôi muốn gặp các người thôi!"
"Vậy... Vậy cũng không được!" Dương Mân có vài phần tin William nói.
Thế nhung vẫn còn có chút nghi hoặc. dù sao mình cũng là lần đầu tiên tới Italia. Ở bên này đâu có quen ai. đồng thòi cũng đâu có quen ai ở đây, huống chi người ta còn là ông chủ của hắc bang?
"Ông của các người tên gì?"
"Owens." William nói:
"Giờ các người đã hiểu. nếu như các người đi, thì ông chủ chúng tôi sè giết tôi!"
"Owens?"
Dương Mân lắc đầu. nàng chưa nghe qua cái tên nào như vậy, nên đành nói: "Vậy thì chúng ta ở đây chờ. bảo ông chủ các người tới đi!"
Dương Mân nghĩ thầm. tuy rằng ờ đây cùng không an toàn. nhung so với việc đi cùng bọn họ. thì vẫn tốt hơn!
"Tiểu thư. tôi cũng không yêu cầu cô phải đi với chúng tôi, ông chủ của chúng tôi lập tức tới ngay!"
William cười khổ nói:
"Chúng ta cùng nhau đi tới trước cửa khách sạn chờ đi!"
Dương Mân suy nghĩ một chút. Gật đầu đáp ứng! Có khi bọn họ thực sự không có ác ý gì, bởi vì nhìn thấy họ cùng khách khí!
Cho nên Dương Mân đem cách nghĩ của mình. nói cho Dương Hùng, Lý Tiểu Hồng một lần. Dương Hùng tán thành cách nghĩ của Dương Màn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Nếu như bọn họ muốn bắt người, thì ờ đây cũng có thể bắt. chẳng bằng cứ tin họ một lần. tránh cho việc không đáng có xảy ra.
William quả nhiên vô cùng khách khí. mời cả nhà Dương Mân về cửa khách sạn. Dương Mân sợ trong tửu điếm đã bố trí mai phục. nên kiên trì đứng ở cửa. William cùng không ép. chi cần bọn họ không chạy trốn là được rồi
Sau khi biết địa điểm. tôi, Mark và Owens lên xe, cùng nhau chạy tới khách sạn Holidav Evening.
Trên đường, Mark rốt cục nhịn không được hỏi: "Lưu tiên sinh, anh làm cái gì vậy?"
"Tôi a? Ha hả. tôi là một thương nhân. chi làm ăn nhỏ thôi." Tòi cười nói:
"May mà có ông chủ Owens nể mặt. nếu không tôi cùng chẳng biết làm thế nào."
"Lưu tiên sinh thật biết nói đùa. nếu như ông làm ăn nhỏ. thì chúng tôi phải đi ăn xin rồi! Ai nể mặt ai. được làm việc cho ngài. còn là vinh hạnh cho chúng tôi!" Owens nói.
Mark nghe xong sửng sốt. lúc nãy hắn đã cảm thấy tôi không đơn giản. bây giờ nghe Owens nói như thế. càng thêm khẳng định thân phận của tôi không bình thường!
Tôi cũng không muốn nói nhiều, đành chutển chủ đề của câu chuyện nói: "Được rồi Owens, Mark là người không tệ, hiện giờ đang lái taxi sau này ông chiếu cố một chút!"
"Không thành vấn đê!" Ovvens lặp tức đáp ứng nói
"Tôi sẽ nghĩ biện pháp cho hắn lên làm giám đốc cái công ty taxi này!"
Mark vừa mừng vừa sợ. Owens là ai hắn đương nhiên biết, lời nói của Owens có khi chính quvền còn phải nghe, hắn đã nói như vậy, thì mình chắc chắn sẽ phát đạt!
Nghĩ tới đây. Mark vội vàng nói nói cám ơn: "Cảm tạ ngài. cảm ơn ông chủ Owens!"
"Ha hả. cám ơn tôi làm cái gì. nên cám ơn Lưu tiên sinh ấy! Tôi cũng chỉ mong sau này Lưu tiên sinh chiếu cố nhiều hơn tôi!" Owens nói có hàm nghĩa.
"Cảm tạ ngài. Lưu tiên sinh!" Mark nói.
Tôi khoát tay áo ý bảo không cần, tôi đương nhiên biết Owens mượn cơ hội. muốn có được chỗ tốt từ trong tav tôi mà thôi!
Nhưng mà thấy Ovvens làm việc tận tụy, quan trọng nhất là tìm được Dương Mân cho tôi, nên tôi nói:
"Không thành vấn đề."
Chiếc xe nhanh chóng chạy tới trước cửa khách sạn Holidav Evening.
Cách rất xa. tôi đã nhìn thấy Dương Mân! Một đoạn thời gian không gặp.
Dương Mân gầy hơn trước đây không ít. điều nàv làm cho tôi chua xót!
Tôi không để ý tới xe đang chạy, kéo cửa xe, nhảy ra ngoài, chạy tới chỗ Dương Mân!
Mark và Ovvens hoảng sợ, nhung mà thấy tôi vừng bước chạy như bav, thì cũng yên tâm.
"Dương Mân!" Tòi vẫy tay lớn tiếng kêu lẻn.
Dương Mân nghe được thanh âm của tôi, thì ngẩng đẩu nhìn về hướng của tôi, trong mắt hiện lên vẻ hỗn loạn không thể tin tưởng, Dương Mân vô ý thức dụi dụi mắt!
Nằm mơ, nhất định là vậy rỗi, nghĩ nhiều quá. nên thỉnh thoảng cũng bị ám ảnh! Dương Mân lắc đầu.
"Dương Mân. là anh đây!" Tôi thấy Dương Mân vừa thở dài lại vừa lắc đẩu. không đáp lại, nên vội vàng gọi tên một tiếng nữa!
"Mân Mân. Tiểu Lưu tới tìm con!" Lý Tiểu Hồng cũng không nhận ra mình không phải nằm mơ. nên nhắc nhỡ con gái mình.
"Cái gì? Là thật?"
Dương Mân vội vã mỡ trừng hai mắt. dùng sức nhìn về phía tôi. thấy thân hình của tôi không biến mất thì nét mặt trờ nên vui mừng. Nhưng mà chỉ trong nhát mắt. đà bị bao phủ bởi sự thống khổ!
Lấy sự thông minh của Dương Mãn. thì đương nhiên hiểu được chuyện này, nàng không để lại tin tức. chỉ là không muốn liên lụy tới tôi mà thôi!
Vì vậy, nàng cố nén năng động trong lòng, đứng im không nhúc nhích.
"Mân Mân. con còn làm gì vậy? Còn không mau chạy qua đó!" Lý Tiểu Hồng không hiểu. nói.
"Không được. con và hắn đã chia tay." Dương Mân nhàn nhạt nói.
Lúc nàv tôi đã chạy đến bên người Dương Mãn. nói: "Dương Mãn. anh rốt cục cũng tìm được em rồi, lần này. anh tuyệt đối không cho em đi!"
"Lưu tiên sinh. ông nói cái gì vậy, xin tự trọng, tôi đi đâu. không có nghĩa vụ phải cho ông biết, càng không thể nói tới chuyện, ông không cho tôi đi!" Dương Mân ngẩng đầu nhìn tôi. biểu tình vô cùng lãnh đạm.
/630
|