Cho nên, bọn họ nghĩ ngay tới việc, đây có thể là lăng mộ của một vương hầu thời cổ đại!
Do cái cánh cửa đá vô cùng to lớn, không thể do thiên nhiên tạo thành được!
Cho nên hai người cố nén vui mừng, đi tới trước cánh cửa đá, trước mắt họ, đây không phải cửa đá mà là một đống kim ngân tài bảo to lớn!
Nhưng mà bọn họ cũng biết, sẽ không dễ dàng mở cửa đá như vậy, với lại trong lăng mộ của vương hầu đều có ám khí và cơ quan, cho nên họ vô cùng cẩn thận.
Sau khi ở gần quan sát nửa ngày, không thấy có gì dị dạng, Vương Đại Niên không kháng cự được tâm tình kích động, đưa tay kéo cánh cửa!
Nhưng mà cánh cửa này không động đậy chút nào! Vương Đại Niên thấy cửa đá không mở được, nên vô cùng sốt ruột, vì vậy tiếp tục cùng Tạ Văn Hóa thương lượng.
Hai người đều không muốn đem chuyện ở đây nói cho người trong thôn biết, bởi vì không biết trong này có bao nhiêu tài bảo cả!
Hai người thương lượng hồi lâu, rồi quyết định tự nghĩ biện pháp!
Mặc dù như vậy có tốn chút khí lực, nhưng tài bảo sẽ hoàn toàn thuộc về hai người họ!
Cho nên, hai người ăn lương khô, nghỉ ngơi lấy sức, sau đó Vương Đại Niên dùng cuốc và móc sắt cạy cửa, xem có thề mở nó ra được hay không!
Trong khi đó Tạ Văn Hóa cầm đuốc chiếu sáng, hai người khí thế ngất trời tìm cách mở cửa.
Khi Vương Đại Niên dùng móc sắt và cuốc kẹp vào cửa đá để kéo, thì chuyện quái dị đã xảy ra!
Chỉ thấy Vương Đại Niên không rên lên tiếng nào, cũng không có dấu hiệu nào ngã trên mặt đất!
Lúc đầu, Tạ Văn Hóa còn tưởng rằng Vương Đại Niên đang đùa hắn, vì vậy nói:
"Lão Vương, con mẹ nó, cậu lăn ra đó làm gì, mau chóng làm việc đi! Hai chúng ta khí lực lớn, mau cạy đi, để có tiền cưới vợ!"
Thế nhưng Vương Đại Niên vẫn không có phản ứng gì, Tạ Văn Hóa lại gọi hắn hai tiếng, hắn vẫn không có phản ứng.
Tạ Văn Hóa tức giận, đá Vương Đại Niên một cước nói:
"Cậu không muôn phát tài nữa, đúng không?"
Bởi vì tức giận, một cước này của Tạ Văn Hóa dùng sức rất lớn, hắn vốn tưởng rằng có thể làm cho Vương Đại Niên đau đớn tỉnh dậy, nhưng không nghĩ rằng Vương Đại Niên vẫn không có bất cứ phản ứng gì!
Lúc này Tạ Văn Hóa mói ý thức được chuyện có gì đó không đúng, vội vã ngồi xổm xuống, cầm cây đuốc đi đến chiếu vào mặt của Vương Đại Niên...
Nhưng khi mới nhìn vào thì Tạ Văn Hóa đã sợ tới mức ném đuốc xuống, bởi vì Vương Đại Niên thất khiếu chảy máu, đã tắt thở tứ lâu!
"Mẹ ơi có quỷ!"
Tạ Văn Hóa vô ý thức cho rằng là quỷ thần tác quái bởi vì lúc nãy còn êm đẹp, tại sao lại đột nhiên xảy ra quái sự như vậy? !
Nhất định là hành vi của Vương Đại Niên chọc giận linh hồn trong lăng mộ, nên nó mới nghiêm phạt Vương Đại Niên!
Tạ Văn Hóa không còn ham muốn tài bảo gì nữa, lập tức dập đầu, sau đó bỏ chạy!
Có thể lả do lòng thành của hắn làm cảm động trời cao nên hắn tìm lại được đường ra, dọc đường đi hắn cũng lưu lại ký hiệu!
Hắn sờ dĩ lưu lại ký hiệu, là vì có thể trở về, thông báo cho gia quyến của Vương Đai Niên, tới lấy thi thể!
Khi Tạ Văn Hóa về tới thôn, đem chuyện hôm nay thuật lại cho mọi người một lần! Khi hắn nói đến Vương Đại Niên không hiểu vì sao mà chết, thì cho rằng có gì không đúng? Tự dưng sao lại có điềm báo như vậy?
Sau đó có người nói Tạ Văn Hóa muốn độc chiếm bào tàng, mới đem Vương Đại Niên giết chết! Do không mở được cửa đá, nên về nói dối mọi người trong thôn.
Tạ Văn Hóa biết lúc này có miệng cũng khó nói khi thấy mọi người chuẩn bị đánh hắn, thì trưởng thôn Vương Quảng mới chạy tới ngăn càn mọi người. Đề nghị trước tiên đem Tạ Văn Hóa buộc lên, ngày mai tới son động đó xem, sau đó xử lý cũng không muộn.
Cứ như vậy, Tạ Văn Hóa vừa kinh sợ vừa ủy khuất bị treo lên một đêm. Ngày thứ hai tuy rằng không muốn đi, nhưng để chứng minh mình trong sạch, hắn đành theo người cùng thôn đi lên núi.
Có ký hiệu ngày hôm qua mọi người rất nhanh tìm được sơn động! Khi mọi người nhìn thấy Vương Đại Niên, thì bị khung cảnh dọa cho ngây người, lại có kiểu chết như vậy sao? Chỉ thấy Vương Đại Niên khuôn mặt, trên người đều là máu đen!
Nếu như nói do Tạ Văn Hóa giết, vậy thì thủ pháp của hắn cực kỳ tàn nhẫn, và lại vô cùng thuần thục! Bởi vì trong lòng họ đều tin, không ai có thể làm được điều này!
Cho nên lòng nghi ngờ của người trong thôn vói Tạ Văn Hóa giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn không cởi trói cho hắn.
Nhìn thấy cánh cửa đá, người trong thôn thấp giọng bàn tán, đây có thể là lăng mộ. Nhưng đã có Vương Đại Niên làm ví dụ, nên không ai vọng động.
Thế nhưng tính tham lam bạo phát, trưởng thôn căn bản là không để ý tới lời nói của Tạ Văn Hóa, bắt đầu tổ chức nam nhân trong thôn cầm cuốc và móc sắt, cố định vào cánh cửa đá.
Trưởng thôn hô một tiếng thì mọi người sẽ cố sức kéo!
"Mọi người cỗ sức! Cùng nhau kéo nào, một, hai, ba! Nỗ lực lên!"
Trưởng thôn gắt giọng quát.
"Một, hai..."
Thế nhưng, thanh âm chỉ dừng ở đây, tiếng ba không thể nào phát ra được!
Tất cả mọi người đang kéo đều giống như Vương Đại Niên hôm qua, vô thanh vô tức ngã trên đất. Mắt, mùi, mồm, tai đều phun máu, huyết hoa bay tới tấp!
Trưởng thôn sợ ngây người, phụ nữ và trẻ em ở đấy cũng sợ ngây người!
Đây rõ ràng là lực lượng của ma quỷ! Một lát sau, Tạ Văn Hóa là người phản ứng đầu tiên, thì thào nói:
"Tôi đã nói sớm rồi, mọi người không nên kinh động linh hồn trong lăng mộ, các ngươi hết lần này tới lần khác không nghe, bây giờ thì xong rồi... xong rồi. Toàn bộ đều chết rồi!"
Tạ Văn Hóa là người vô tôi, thế nhưng mọi người không ai chú ý tới điểm này, bởi vì nó còn ý nghĩa gì nữa? Nam nhân có sức lao động trong thôn đều chết hết rồi!
Trưởng thôn lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng báo cảnh sát. Nhưng khi cảnh sát chạy tới hiện trường, biết vụ này không làm được, nên báo sang cho quân đội.
Ngay lúc đó, quân đội phái rất nhiều chuyên gia, chẳng những có chuyên gia pháp y, học gia sinh vật còn có cả các nhà khảo cổ học, cho dù chuyên gia nào đi chăng nữa, cũng không tìm ra được nguyên nhân cái chết của những người này!
Nhưng có một điều có thể khẳng định, cánh cửa đá không phải là lăng mộ gì cả! Bởi vì các nhà khảo cổ học nói: lăng mộ không có kiểu dáng nào như vậy cả.
Sau đó, các nhà sinh vật học nghiên cứu có kết quả, đó chính là, có thể đây là một phòng thí nghiệm sinh hóa của nước R còn sót lại!
Tuy rằng cái kết luận nạy rất gượng ép, thế nhưng cũng chỉ có cách này mới giải thích được, vì sao những người này động tới cửa đá đều chết!
Cho nên cho dù có tin hay không cái kết luận này, thì cũng rất ngụy hiểm!
Lúc này tầng lớp lãnh đạo cấp cao mới quyết định, cho nổ san động này, cho dù cái gì cũng sẽ bị chôn vùi ở đây!
Mà đây cũng là nguyên nhân động đất ở Tây Tinh Sơn năm đó!
Chú Ngô chính là một trong những người phụ trách năm đó, bây giờ nhắc tới chuyện này, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng vẫn còn tiếc nuối:
"Khi đó khoa học kỹ thuật không như hiện nay, chỉ có biện pháp là phá hủy, nếu như là bây giờ, thì có thể nghiên cứu một chút! Nhưng maà đấy cũng chẳng phải là chuyện tốt gì cả!"
Tòi gật đầu không nói gì, nhưng trong lòng tôi biết, nó chẳng phải là thí nghiệm gì, bởi nó có từ thời Thanh triều.
Thế nhưng tôi cũng không có đem việc này nói cho Chú Ngô. Bởi vì tôi còn muốn tìm hiểu, nếu như biết, thì nhất định chú sẽ ngăn cản tôi!
"Hóa ra là như vậy, kết quả lại là cho nổ tung nó!"
Tôi làm bộ như tiếc nhận nói:
"Vốn cháu còn muốn phát tài, xem ra không được nữa rồi!"
"Ha hả, cháu còn thiếu tiền ư?"
Chú Ngô cười nói:
"Được rồi, sự tình cũng đã biết rồi, cháu cùng với Huỳnh Huỳnh ngồi chơi, chú lên lầu, còn có chuyện phải làm!"
Nói xong đem quyển da dê trả lại cho tôi.
Trở lại khuê phòng của Ngô Huỳnh Huỳnh, tôi còn chưa kịp nói, thì nàng đã nói:
"Lão công, anh vẫn còn hi vọng đúng không?"
Tôi gật đầu nói:
"Nếu như đã biết, thì tại sao chúng ta không tìm hiểu bên trong đó có gì!"
"Thế nhưng anh không nghe cha em nói, trong đó rất dọa người hay sao?"
Ngô Huỳnh Huỳnh hỏi:
"Những người đó không hiểu vì sao mà chết, nhất định là có điều cổ quái."
"Khoa học thời đó còn chưa phát triển, hơn nữa, em đã quên là anh có năng lực đặc thù hay sao?"
Tôi cười nói.
"Năng lực đặc thù? Thuấn di thì có quan hệ gì với chuyện này?"
Ngô Hùynh Huỳnh kỳ quái mà hỏi.
"Thuấn di chỉ là một loại năng lực, kỳ thực thân thể anh bách độc bất xâm, cho dù là vũ khí sinh hóa, hay bom nguyên tử, anh cũng không sợ!"
Tôi cũng nói sự thực, với lại tôi còn là huynh đệ kết nghĩa với Diêm Vương, vậy thì sợ gì.
"Thật hay giả?"
Ngô Huỳnh Huỳnh đương nhiên không thể tin tưởng, chuyện này giống như đang nghe chuyện cổ tích vậy.
"Không tin em thử xem?"
Tôi suy nghĩ một chút nói:
"Trong nhà của em chắc là có súng chứ, không tin bắn thử anh một phát xem?"
Ngô Huỳnh Huỳnh nhìn tôi, nửa ngày mới lắc đầu nói:
"Coi như em tin anh là được!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nói rất thành khẩn.
"Nếu như vậy, em yên tâm rồi chứ?"
Tôi vừa cười vừa nói.
"Yên tâm thế nào được, hay là em đi cùng với anh, có chuyện gì thì còn có thể kêu cứu viện!"
Ngô Huỳnh Huỳnh quan tâm nói.
"Như vậy sao được, em chỉ là một người bình thường, nếu như em có gì ngoài ý muốn, vậy thì chẳng phải anh ân hận suốt đời hay sao?"
Tôi lắc đầu cự tuyệt đề nghị của Ngô Huỳnh Huỳnh.
Tôi thì không sao, nhưng Ngô Huỳnh Huỳnh lại khác, đồng thời lại phải dành thời gian chiếu cố nàng!
"Không được, vậy thì em sẽ không cho anh đi!"
Ngô Huỳnh Huỳnh cầm cánh tay của tôi, nói.
"Lúc này không phải là thời gian đùa giỡn, em không nghe cha em nói hay sao, nơi đó rất nguy hiểm!"
Tôi hết sức nghiêm túc nói:
"Nghe lời, anh đáp ứng em, nếu như có nguy hiểm, thì anh lập tức trở về, em quên anh biết thuấn di hay sao!"
"Nêu không thì như vậy đi, em đi cùng với anh, nhưng em hứa với anh là sẽ không đụng tới bất cứ cái gì, vậy anh yên lòng chưa?"
Ngô Huỳnh Huỳnh vẫn chưa từ bỏ ý định.
Tôi cân nhắc một chút, cuối cùng đành gật đầu. Không phải tôi tự đại, mà là không đồng ý thì không cách nào đi được với nàng.
"Hắc hắc, lão công, em biết là anh sẽ đồng ý!"
Ngô Huỳnh Huỳnh hưng phấn, hôn tôi một cái.
Lúc này, tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh thương lượng, phải chuẩn bị đầy đủ thiết bị, sau đó mới xuất phát.
Buổi tối, tôi thuấn di tới cơ sở nghiên cứu của Tôn Tứ Khổng.
Đi tới bên trong phòng thí nghiệm, Tôn Tứ Khổng đang làm thí nghiệm.
Từ Khánh Vĩ làm trợ thủ, lúc này cũng không có chuyện gì làm, tôi hỏi hắn một vài chuyện.
Hóa ra, về phương diện kỹ thuật, thì họ đã không có tiến triển gì, họ đang điều khiển phi thuyền đi do thám hành tinh có sinh mệnh, đã đi tìm tòi rất xa, nhưng cũng không có kết quả gì!
Tôi biết, loại chuyện này chỉ có từ từ tìm kiếm, nên cũng không có ý kiến gì cả.
Mà mục đích lần này tới, là bảo Tôn Tứ Khổng chế tạo cho tôi một thiết bị chuyên đào núi, phục vụ công việc tầm bảo.
Khi tôi đưa ra cái ý nghĩ này, thì Từ Khánh Vĩ đã đáp ưng tôi, vì đây không phải là việc khó, không cần phải phiền tới Tôn Tứ Khổng.
Mà làm cho tôi kinh ngạc là, chỉ cần 3 giờ đồng hồ, thiết bị đã làm xong! Mới đầu tôi tưởng Từ Khánh Vĩ mạnh miệng, nhưng khi nhìn thấy, mới hoàn toàn tin tưởng?
Hóa ra tất cả do người máy trí năng làm, mình chỉ cần đưa bản vẽ thiết kế vào, đương nhiên trong vòng vài giờ, là có thể thành công!
Sau khi làm xong tất cả, tôi trở về đem chuyện tầm bảo nói cho Diệp Tiêu Tiêu biết, Diệp Tiêu Tiêu không nói thêm cái gì, chỉ dặn tôi cẩn thận là được rồi.
Để không làm người khác chú ý, tôi đành phải dùng một chiếc xe khoan một đường bí mật ở Tây Tinh sơn, nhìn mũi khoan nhỏ, nhưng lại có hiệu quả cực lớn này, tôi không khỏi cảm thán, quả thực là nhân tài!
Chiếc xe này dùng động cơ đặc biệt, vỏ xe được chế tạo bằng chất liệu dùng cho phi thuyền.
Căn cứ vào lời của Từ Khánh Vĩ, thì nó có khả năng xuyên thủng địa cầu, cũng chẳng có hỏng hóc gì!
Sau khi chuẩn bị thỏa đang, tôi thuấn di tới phòng của Ngô Huỳnh Huỳnh!
Làm cho tôi kinh ngạc hơn là, hơn 5h30 rồi mà nha đầu này vẫn còn chưa dậy! Ngày hôm qua còn lời thề son sắt nói với tôi là dậy sớm! Vậy mà lúc nay còn ôm con cá heo ngủ như chết.
Dù sao thì cũng không vội gì, tôi cởi quần áo, chui vào trong chăn với Ngô Huỳnh Huỳnh!
Ngô Huỳnh Huỳnh cảm nhặn được tôi chui vào, bèn đạp con cá heo xuống dưới chân, ôm lấy tôi mà ngủ.
Bất tri bất giác.
Tất cả chìm vào giấc ngủ.
"A----------!"
Một tiếng kêu sợ hãi làm tôi giật mình tỉnh dậy, tôi nghi hoặc nhìn Ngô Huỳnh Huỳnh hỏi:
"Em làm sao vậy?"
"Lão công hư hỏng làm em sợ muốn chết! Lúc sáng sớm em tỉnh dậy, phát hiện trong chăn có người, nếu như không phải em phán ứng nhanh, thì đã đá anh xuống giường rồi!"
Ngô Huynh Huỳnh chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Tôi nhìn đồng hồ trên bàn, đã là 10h sáng nên chế nhạo nói:
"Vậy mà còn nói, không biết hôm qua ai hẹn dậy sớm, vậy mà khi anh tới, phát hiện em đã ngủ say, không đành lòng quấy rầy em, cho nên mới đi ngủ!"
"Như vậy sao..."
Ngô Huỳnh Huỳnh thấy tôi oan uổng, vội vàng nhận lỗi:
"Xin lỗi lão công!"
"Không có gì, chúng ta mau lên đường đi, thiết bị anh đã chuẩn bị xong rồi!"
Tôi nói:
"Em mặc quần áo rửa mặt đi, sau đó anh mang em tới Tây Tinh Sơn!"
Tuy rằng Ngô Huỳnh Huỳnh đã biết tôi kinh hãi thế tục, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe, thì vẫn kinh ngạc vô cùng.
Khi nàng nghe tôi nói là, chiếc xe này được chế tạo trong một đêm, vậy thì lại càng kinh ngạc hơn.
Sau này, tôi nói bất cứ điều gì, Ngô Huỳnh Huỳnh cũng tin tưởng.
Chúng tôi căn bản là không cần tìm kiếm, vì tọa độ trên bản đồ quân sự cực kỳ chính xác.
Sau khi ngồi trong xe xuyên xuống dưới lòng đất, chúng tôi không còn sợ bị người khác phát hiện nữa.
Sau khi ngồi trong xe một thời gian, tôi rốt cuộc cũng nhìn thấy tấm cửa đá! Tôi điều khiển xe đào những khối đất trước cánh cửa đá, sau đó tỉ mỉ quan sát!
Ngô Huỳnh Huỳnh lúc này cũng xuống xe, tôi lập tức sử dụng dị năng phòng hộ đặt lên người nàng.
Cho dù như vậy, tôi vẫn không cho nàng tới gần cánh cửa đá. Dù sao tôi còn chưa rõ nó, nên không muốn mạo hiểm.
Sau khi quan sát nửa ngày, vẫn không thấy gì khả nghi cả! Hắc hắc, đừng quên, tôi có thề nhìn xuyên, có thể biết đằng sau tấm cửa đá là cái gì!
Nhưng kết quả làm cho tôi kinh hãi, khi ánh mắt của tôi nhìn lên cánh cửa, lại bắn ngược trở về, đây là điều mà lần đầu tiên xảy ra!
Tôi lại thử vài lần, kết quả vẫn như nhau, tôi không cách nào nhìn xuyên qua cánh cửa đá được!
Mà giờ khắc này, tôi càng lúc càng tin tưởng, cánh cửa đá này cổ quái vô cùng!
Tôi liên tưởng tới câu chuyện mà chú Ngô kể, đó là những người nào nỗ lực cạy thì sẽ chết, còn ai không động thủ thì không sao.
Nói cách khác, cánh cửa đá này có thể cảm nhận được ai muốn cạy nó, thì nó sẽ làm cho ngươi đó chết!
Nếu như vậy, thì cánh cửa đá này rất có thể đã được tri năng hóa!
Bỏ đi, tôi vẫn có lòng tin với thân thể của mình, cũng muốn thử một chút. Nghĩ tới đây, tôi vung nắm tay đấm thẳng một quyền vào cánh cửa đá!
Nhưng mà trong nháy mắt tôi cảm nhận được sự khác thường, từ cánh cửa đá truyền tới một lực lượng trùng kích vào thân thể của tôi, có thể làm cho huyết mạch của tôi có cảm giác như đang phồng lên!
Thế nhưng sau khi tôi dùng tinh thần lực, thì loại năng lượng này chỉ như muối bỏ biển, rồi biến mất!
Tôi vội vàng lại thử một chút, kết quả vẫn giống nhau. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao những người kia bị chết rồi, đó là huyết mạch căng phồng, vỡ ra mà chết.
Vậy thì làm sao có thể mở cánh cửa đá này? Dùng bom hiển nhiên là không được, trước kia đã đặt thuốc nổ như vậy, nó có suy chuyển gì đâu!
"Lão công, cái này là cái gì vậy?"
Giữa lúc tôi đang suy nghĩ, thì Ngô Huỳnh Huỳnh chỉ vào một cái lỗ nhỏ bên dưới cánh cửa, tự hỏi.
Tôi sửng sốt, nhìn theo hướng Ngô Huỳnh Huỳnh chỉ, quả nhiên phát hiện một lỗ nhỏ hình tròn bên dưới cánh cửa!
Cái lỗ nhỏ này để làm gì? Tuy rằng tôi không rõ ràng lắm, thế nhưng cảm giác nói cho tôi biết, khẳng định là có tác dụng! Người thiết kế ra nó, không dưng mà để một lỗ như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Có phải là lỗ chìa khóa kia không? Hình như cũng không phải, đây chỉ là một lỗ nhỏ, làm gì có chìa khóa nào lớn vậy!"
Ngô Huỳnh Huỳnh lẩm bẩm nói.
Nhưng mà câu nói này, làm cho linh cảm của của tôi nháy lên một cái!
Chìa khóa! Đúng vậy, chỉ cần là cửa thì sẽ có chìa khóa? Tôi chợt nhớ tới một câu nói kinh điển trong cuốn tiểu thuyết Vệ Tư Lý truyền kỳ!
Chìa khóa, không nhất định phải là loại hình dài, có thể là hình tam giác, hình vuông, hình tròn!
Nếu mà như vậy, tại sao lại không thể là hình tròn?
Nghĩ tới đây, tôi hưng phấn vô cùng, giống như đang trong bóng đêm vĩnh hằng nhìn thấy một tia ánh sáng!
Hóa ra là như vậy! Muốn mở cánh cửa này, phải có chìa khóa đặc thù!
Tôi bỗng nhiên có một ý nghĩ, đó là dựa theo cái lỗ khóa này chế tạo một cái chìa khóa giả?
Mà Ngô Huỳnh Huỳnh dường như cũng nghĩ tới, đem thước đo, máy chụp ảnh, khuôn mẫu...từ trong xe ra.
Thấy Ngô Huỳnh Huỳnh nghiêm túc cơ trí như vậy, trong lòng tôi mừng thầm không ngớt!
Tôi thậm chí còn hối hận, nếu như sớm tìm nàng, thì có lẽ đã được một ngươi trợ thủ đắc lực!
Nàng trời sinh thông minh cơ trí, hiển nhiên là người có thể trợ giúp tôi!
Sau khi Ngô Huỳnh Huỳnh ghi chép, đo đạc, thì công việc của chúng tôi ngày hôm nay kết thúc.
Sau khi thu dọn đồ đạc, chúng tôi dùng thuấn di trở lại gian phòng của Ngô Huỳnh Huỳnh. Tôi đã nhớ địa điểm của cánh cửa, từ giờ không cần phải dùng xe nữa.
Sau khi trở về, tôi lập tức đem toàn bộ tư liệu giao cho Từ Khánh Vĩ, bảo hắn chế tạo một cái chìa khóa ăn khớp với cái lỗ khóa này.
Bởi vì có ảnh chụp chi tiết, nên không có gì khó khăn chìa khóa đã nằm trong tay của tôi.
Do cái cánh cửa đá vô cùng to lớn, không thể do thiên nhiên tạo thành được!
Cho nên hai người cố nén vui mừng, đi tới trước cánh cửa đá, trước mắt họ, đây không phải cửa đá mà là một đống kim ngân tài bảo to lớn!
Nhưng mà bọn họ cũng biết, sẽ không dễ dàng mở cửa đá như vậy, với lại trong lăng mộ của vương hầu đều có ám khí và cơ quan, cho nên họ vô cùng cẩn thận.
Sau khi ở gần quan sát nửa ngày, không thấy có gì dị dạng, Vương Đại Niên không kháng cự được tâm tình kích động, đưa tay kéo cánh cửa!
Nhưng mà cánh cửa này không động đậy chút nào! Vương Đại Niên thấy cửa đá không mở được, nên vô cùng sốt ruột, vì vậy tiếp tục cùng Tạ Văn Hóa thương lượng.
Hai người đều không muốn đem chuyện ở đây nói cho người trong thôn biết, bởi vì không biết trong này có bao nhiêu tài bảo cả!
Hai người thương lượng hồi lâu, rồi quyết định tự nghĩ biện pháp!
Mặc dù như vậy có tốn chút khí lực, nhưng tài bảo sẽ hoàn toàn thuộc về hai người họ!
Cho nên, hai người ăn lương khô, nghỉ ngơi lấy sức, sau đó Vương Đại Niên dùng cuốc và móc sắt cạy cửa, xem có thề mở nó ra được hay không!
Trong khi đó Tạ Văn Hóa cầm đuốc chiếu sáng, hai người khí thế ngất trời tìm cách mở cửa.
Khi Vương Đại Niên dùng móc sắt và cuốc kẹp vào cửa đá để kéo, thì chuyện quái dị đã xảy ra!
Chỉ thấy Vương Đại Niên không rên lên tiếng nào, cũng không có dấu hiệu nào ngã trên mặt đất!
Lúc đầu, Tạ Văn Hóa còn tưởng rằng Vương Đại Niên đang đùa hắn, vì vậy nói:
"Lão Vương, con mẹ nó, cậu lăn ra đó làm gì, mau chóng làm việc đi! Hai chúng ta khí lực lớn, mau cạy đi, để có tiền cưới vợ!"
Thế nhưng Vương Đại Niên vẫn không có phản ứng gì, Tạ Văn Hóa lại gọi hắn hai tiếng, hắn vẫn không có phản ứng.
Tạ Văn Hóa tức giận, đá Vương Đại Niên một cước nói:
"Cậu không muôn phát tài nữa, đúng không?"
Bởi vì tức giận, một cước này của Tạ Văn Hóa dùng sức rất lớn, hắn vốn tưởng rằng có thể làm cho Vương Đại Niên đau đớn tỉnh dậy, nhưng không nghĩ rằng Vương Đại Niên vẫn không có bất cứ phản ứng gì!
Lúc này Tạ Văn Hóa mói ý thức được chuyện có gì đó không đúng, vội vã ngồi xổm xuống, cầm cây đuốc đi đến chiếu vào mặt của Vương Đại Niên...
Nhưng khi mới nhìn vào thì Tạ Văn Hóa đã sợ tới mức ném đuốc xuống, bởi vì Vương Đại Niên thất khiếu chảy máu, đã tắt thở tứ lâu!
"Mẹ ơi có quỷ!"
Tạ Văn Hóa vô ý thức cho rằng là quỷ thần tác quái bởi vì lúc nãy còn êm đẹp, tại sao lại đột nhiên xảy ra quái sự như vậy? !
Nhất định là hành vi của Vương Đại Niên chọc giận linh hồn trong lăng mộ, nên nó mới nghiêm phạt Vương Đại Niên!
Tạ Văn Hóa không còn ham muốn tài bảo gì nữa, lập tức dập đầu, sau đó bỏ chạy!
Có thể lả do lòng thành của hắn làm cảm động trời cao nên hắn tìm lại được đường ra, dọc đường đi hắn cũng lưu lại ký hiệu!
Hắn sờ dĩ lưu lại ký hiệu, là vì có thể trở về, thông báo cho gia quyến của Vương Đai Niên, tới lấy thi thể!
Khi Tạ Văn Hóa về tới thôn, đem chuyện hôm nay thuật lại cho mọi người một lần! Khi hắn nói đến Vương Đại Niên không hiểu vì sao mà chết, thì cho rằng có gì không đúng? Tự dưng sao lại có điềm báo như vậy?
Sau đó có người nói Tạ Văn Hóa muốn độc chiếm bào tàng, mới đem Vương Đại Niên giết chết! Do không mở được cửa đá, nên về nói dối mọi người trong thôn.
Tạ Văn Hóa biết lúc này có miệng cũng khó nói khi thấy mọi người chuẩn bị đánh hắn, thì trưởng thôn Vương Quảng mới chạy tới ngăn càn mọi người. Đề nghị trước tiên đem Tạ Văn Hóa buộc lên, ngày mai tới son động đó xem, sau đó xử lý cũng không muộn.
Cứ như vậy, Tạ Văn Hóa vừa kinh sợ vừa ủy khuất bị treo lên một đêm. Ngày thứ hai tuy rằng không muốn đi, nhưng để chứng minh mình trong sạch, hắn đành theo người cùng thôn đi lên núi.
Có ký hiệu ngày hôm qua mọi người rất nhanh tìm được sơn động! Khi mọi người nhìn thấy Vương Đại Niên, thì bị khung cảnh dọa cho ngây người, lại có kiểu chết như vậy sao? Chỉ thấy Vương Đại Niên khuôn mặt, trên người đều là máu đen!
Nếu như nói do Tạ Văn Hóa giết, vậy thì thủ pháp của hắn cực kỳ tàn nhẫn, và lại vô cùng thuần thục! Bởi vì trong lòng họ đều tin, không ai có thể làm được điều này!
Cho nên lòng nghi ngờ của người trong thôn vói Tạ Văn Hóa giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn không cởi trói cho hắn.
Nhìn thấy cánh cửa đá, người trong thôn thấp giọng bàn tán, đây có thể là lăng mộ. Nhưng đã có Vương Đại Niên làm ví dụ, nên không ai vọng động.
Thế nhưng tính tham lam bạo phát, trưởng thôn căn bản là không để ý tới lời nói của Tạ Văn Hóa, bắt đầu tổ chức nam nhân trong thôn cầm cuốc và móc sắt, cố định vào cánh cửa đá.
Trưởng thôn hô một tiếng thì mọi người sẽ cố sức kéo!
"Mọi người cỗ sức! Cùng nhau kéo nào, một, hai, ba! Nỗ lực lên!"
Trưởng thôn gắt giọng quát.
"Một, hai..."
Thế nhưng, thanh âm chỉ dừng ở đây, tiếng ba không thể nào phát ra được!
Tất cả mọi người đang kéo đều giống như Vương Đại Niên hôm qua, vô thanh vô tức ngã trên đất. Mắt, mùi, mồm, tai đều phun máu, huyết hoa bay tới tấp!
Trưởng thôn sợ ngây người, phụ nữ và trẻ em ở đấy cũng sợ ngây người!
Đây rõ ràng là lực lượng của ma quỷ! Một lát sau, Tạ Văn Hóa là người phản ứng đầu tiên, thì thào nói:
"Tôi đã nói sớm rồi, mọi người không nên kinh động linh hồn trong lăng mộ, các ngươi hết lần này tới lần khác không nghe, bây giờ thì xong rồi... xong rồi. Toàn bộ đều chết rồi!"
Tạ Văn Hóa là người vô tôi, thế nhưng mọi người không ai chú ý tới điểm này, bởi vì nó còn ý nghĩa gì nữa? Nam nhân có sức lao động trong thôn đều chết hết rồi!
Trưởng thôn lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng báo cảnh sát. Nhưng khi cảnh sát chạy tới hiện trường, biết vụ này không làm được, nên báo sang cho quân đội.
Ngay lúc đó, quân đội phái rất nhiều chuyên gia, chẳng những có chuyên gia pháp y, học gia sinh vật còn có cả các nhà khảo cổ học, cho dù chuyên gia nào đi chăng nữa, cũng không tìm ra được nguyên nhân cái chết của những người này!
Nhưng có một điều có thể khẳng định, cánh cửa đá không phải là lăng mộ gì cả! Bởi vì các nhà khảo cổ học nói: lăng mộ không có kiểu dáng nào như vậy cả.
Sau đó, các nhà sinh vật học nghiên cứu có kết quả, đó chính là, có thể đây là một phòng thí nghiệm sinh hóa của nước R còn sót lại!
Tuy rằng cái kết luận nạy rất gượng ép, thế nhưng cũng chỉ có cách này mới giải thích được, vì sao những người này động tới cửa đá đều chết!
Cho nên cho dù có tin hay không cái kết luận này, thì cũng rất ngụy hiểm!
Lúc này tầng lớp lãnh đạo cấp cao mới quyết định, cho nổ san động này, cho dù cái gì cũng sẽ bị chôn vùi ở đây!
Mà đây cũng là nguyên nhân động đất ở Tây Tinh Sơn năm đó!
Chú Ngô chính là một trong những người phụ trách năm đó, bây giờ nhắc tới chuyện này, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng vẫn còn tiếc nuối:
"Khi đó khoa học kỹ thuật không như hiện nay, chỉ có biện pháp là phá hủy, nếu như là bây giờ, thì có thể nghiên cứu một chút! Nhưng maà đấy cũng chẳng phải là chuyện tốt gì cả!"
Tòi gật đầu không nói gì, nhưng trong lòng tôi biết, nó chẳng phải là thí nghiệm gì, bởi nó có từ thời Thanh triều.
Thế nhưng tôi cũng không có đem việc này nói cho Chú Ngô. Bởi vì tôi còn muốn tìm hiểu, nếu như biết, thì nhất định chú sẽ ngăn cản tôi!
"Hóa ra là như vậy, kết quả lại là cho nổ tung nó!"
Tôi làm bộ như tiếc nhận nói:
"Vốn cháu còn muốn phát tài, xem ra không được nữa rồi!"
"Ha hả, cháu còn thiếu tiền ư?"
Chú Ngô cười nói:
"Được rồi, sự tình cũng đã biết rồi, cháu cùng với Huỳnh Huỳnh ngồi chơi, chú lên lầu, còn có chuyện phải làm!"
Nói xong đem quyển da dê trả lại cho tôi.
Trở lại khuê phòng của Ngô Huỳnh Huỳnh, tôi còn chưa kịp nói, thì nàng đã nói:
"Lão công, anh vẫn còn hi vọng đúng không?"
Tôi gật đầu nói:
"Nếu như đã biết, thì tại sao chúng ta không tìm hiểu bên trong đó có gì!"
"Thế nhưng anh không nghe cha em nói, trong đó rất dọa người hay sao?"
Ngô Huỳnh Huỳnh hỏi:
"Những người đó không hiểu vì sao mà chết, nhất định là có điều cổ quái."
"Khoa học thời đó còn chưa phát triển, hơn nữa, em đã quên là anh có năng lực đặc thù hay sao?"
Tôi cười nói.
"Năng lực đặc thù? Thuấn di thì có quan hệ gì với chuyện này?"
Ngô Hùynh Huỳnh kỳ quái mà hỏi.
"Thuấn di chỉ là một loại năng lực, kỳ thực thân thể anh bách độc bất xâm, cho dù là vũ khí sinh hóa, hay bom nguyên tử, anh cũng không sợ!"
Tôi cũng nói sự thực, với lại tôi còn là huynh đệ kết nghĩa với Diêm Vương, vậy thì sợ gì.
"Thật hay giả?"
Ngô Huỳnh Huỳnh đương nhiên không thể tin tưởng, chuyện này giống như đang nghe chuyện cổ tích vậy.
"Không tin em thử xem?"
Tôi suy nghĩ một chút nói:
"Trong nhà của em chắc là có súng chứ, không tin bắn thử anh một phát xem?"
Ngô Huỳnh Huỳnh nhìn tôi, nửa ngày mới lắc đầu nói:
"Coi như em tin anh là được!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nói rất thành khẩn.
"Nếu như vậy, em yên tâm rồi chứ?"
Tôi vừa cười vừa nói.
"Yên tâm thế nào được, hay là em đi cùng với anh, có chuyện gì thì còn có thể kêu cứu viện!"
Ngô Huỳnh Huỳnh quan tâm nói.
"Như vậy sao được, em chỉ là một người bình thường, nếu như em có gì ngoài ý muốn, vậy thì chẳng phải anh ân hận suốt đời hay sao?"
Tôi lắc đầu cự tuyệt đề nghị của Ngô Huỳnh Huỳnh.
Tôi thì không sao, nhưng Ngô Huỳnh Huỳnh lại khác, đồng thời lại phải dành thời gian chiếu cố nàng!
"Không được, vậy thì em sẽ không cho anh đi!"
Ngô Huỳnh Huỳnh cầm cánh tay của tôi, nói.
"Lúc này không phải là thời gian đùa giỡn, em không nghe cha em nói hay sao, nơi đó rất nguy hiểm!"
Tôi hết sức nghiêm túc nói:
"Nghe lời, anh đáp ứng em, nếu như có nguy hiểm, thì anh lập tức trở về, em quên anh biết thuấn di hay sao!"
"Nêu không thì như vậy đi, em đi cùng với anh, nhưng em hứa với anh là sẽ không đụng tới bất cứ cái gì, vậy anh yên lòng chưa?"
Ngô Huỳnh Huỳnh vẫn chưa từ bỏ ý định.
Tôi cân nhắc một chút, cuối cùng đành gật đầu. Không phải tôi tự đại, mà là không đồng ý thì không cách nào đi được với nàng.
"Hắc hắc, lão công, em biết là anh sẽ đồng ý!"
Ngô Huỳnh Huỳnh hưng phấn, hôn tôi một cái.
Lúc này, tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh thương lượng, phải chuẩn bị đầy đủ thiết bị, sau đó mới xuất phát.
Buổi tối, tôi thuấn di tới cơ sở nghiên cứu của Tôn Tứ Khổng.
Đi tới bên trong phòng thí nghiệm, Tôn Tứ Khổng đang làm thí nghiệm.
Từ Khánh Vĩ làm trợ thủ, lúc này cũng không có chuyện gì làm, tôi hỏi hắn một vài chuyện.
Hóa ra, về phương diện kỹ thuật, thì họ đã không có tiến triển gì, họ đang điều khiển phi thuyền đi do thám hành tinh có sinh mệnh, đã đi tìm tòi rất xa, nhưng cũng không có kết quả gì!
Tôi biết, loại chuyện này chỉ có từ từ tìm kiếm, nên cũng không có ý kiến gì cả.
Mà mục đích lần này tới, là bảo Tôn Tứ Khổng chế tạo cho tôi một thiết bị chuyên đào núi, phục vụ công việc tầm bảo.
Khi tôi đưa ra cái ý nghĩ này, thì Từ Khánh Vĩ đã đáp ưng tôi, vì đây không phải là việc khó, không cần phải phiền tới Tôn Tứ Khổng.
Mà làm cho tôi kinh ngạc là, chỉ cần 3 giờ đồng hồ, thiết bị đã làm xong! Mới đầu tôi tưởng Từ Khánh Vĩ mạnh miệng, nhưng khi nhìn thấy, mới hoàn toàn tin tưởng?
Hóa ra tất cả do người máy trí năng làm, mình chỉ cần đưa bản vẽ thiết kế vào, đương nhiên trong vòng vài giờ, là có thể thành công!
Sau khi làm xong tất cả, tôi trở về đem chuyện tầm bảo nói cho Diệp Tiêu Tiêu biết, Diệp Tiêu Tiêu không nói thêm cái gì, chỉ dặn tôi cẩn thận là được rồi.
Để không làm người khác chú ý, tôi đành phải dùng một chiếc xe khoan một đường bí mật ở Tây Tinh sơn, nhìn mũi khoan nhỏ, nhưng lại có hiệu quả cực lớn này, tôi không khỏi cảm thán, quả thực là nhân tài!
Chiếc xe này dùng động cơ đặc biệt, vỏ xe được chế tạo bằng chất liệu dùng cho phi thuyền.
Căn cứ vào lời của Từ Khánh Vĩ, thì nó có khả năng xuyên thủng địa cầu, cũng chẳng có hỏng hóc gì!
Sau khi chuẩn bị thỏa đang, tôi thuấn di tới phòng của Ngô Huỳnh Huỳnh!
Làm cho tôi kinh ngạc hơn là, hơn 5h30 rồi mà nha đầu này vẫn còn chưa dậy! Ngày hôm qua còn lời thề son sắt nói với tôi là dậy sớm! Vậy mà lúc nay còn ôm con cá heo ngủ như chết.
Dù sao thì cũng không vội gì, tôi cởi quần áo, chui vào trong chăn với Ngô Huỳnh Huỳnh!
Ngô Huỳnh Huỳnh cảm nhặn được tôi chui vào, bèn đạp con cá heo xuống dưới chân, ôm lấy tôi mà ngủ.
Bất tri bất giác.
Tất cả chìm vào giấc ngủ.
"A----------!"
Một tiếng kêu sợ hãi làm tôi giật mình tỉnh dậy, tôi nghi hoặc nhìn Ngô Huỳnh Huỳnh hỏi:
"Em làm sao vậy?"
"Lão công hư hỏng làm em sợ muốn chết! Lúc sáng sớm em tỉnh dậy, phát hiện trong chăn có người, nếu như không phải em phán ứng nhanh, thì đã đá anh xuống giường rồi!"
Ngô Huynh Huỳnh chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Tôi nhìn đồng hồ trên bàn, đã là 10h sáng nên chế nhạo nói:
"Vậy mà còn nói, không biết hôm qua ai hẹn dậy sớm, vậy mà khi anh tới, phát hiện em đã ngủ say, không đành lòng quấy rầy em, cho nên mới đi ngủ!"
"Như vậy sao..."
Ngô Huỳnh Huỳnh thấy tôi oan uổng, vội vàng nhận lỗi:
"Xin lỗi lão công!"
"Không có gì, chúng ta mau lên đường đi, thiết bị anh đã chuẩn bị xong rồi!"
Tôi nói:
"Em mặc quần áo rửa mặt đi, sau đó anh mang em tới Tây Tinh Sơn!"
Tuy rằng Ngô Huỳnh Huỳnh đã biết tôi kinh hãi thế tục, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe, thì vẫn kinh ngạc vô cùng.
Khi nàng nghe tôi nói là, chiếc xe này được chế tạo trong một đêm, vậy thì lại càng kinh ngạc hơn.
Sau này, tôi nói bất cứ điều gì, Ngô Huỳnh Huỳnh cũng tin tưởng.
Chúng tôi căn bản là không cần tìm kiếm, vì tọa độ trên bản đồ quân sự cực kỳ chính xác.
Sau khi ngồi trong xe xuyên xuống dưới lòng đất, chúng tôi không còn sợ bị người khác phát hiện nữa.
Sau khi ngồi trong xe một thời gian, tôi rốt cuộc cũng nhìn thấy tấm cửa đá! Tôi điều khiển xe đào những khối đất trước cánh cửa đá, sau đó tỉ mỉ quan sát!
Ngô Huỳnh Huỳnh lúc này cũng xuống xe, tôi lập tức sử dụng dị năng phòng hộ đặt lên người nàng.
Cho dù như vậy, tôi vẫn không cho nàng tới gần cánh cửa đá. Dù sao tôi còn chưa rõ nó, nên không muốn mạo hiểm.
Sau khi quan sát nửa ngày, vẫn không thấy gì khả nghi cả! Hắc hắc, đừng quên, tôi có thề nhìn xuyên, có thể biết đằng sau tấm cửa đá là cái gì!
Nhưng kết quả làm cho tôi kinh hãi, khi ánh mắt của tôi nhìn lên cánh cửa, lại bắn ngược trở về, đây là điều mà lần đầu tiên xảy ra!
Tôi lại thử vài lần, kết quả vẫn như nhau, tôi không cách nào nhìn xuyên qua cánh cửa đá được!
Mà giờ khắc này, tôi càng lúc càng tin tưởng, cánh cửa đá này cổ quái vô cùng!
Tôi liên tưởng tới câu chuyện mà chú Ngô kể, đó là những người nào nỗ lực cạy thì sẽ chết, còn ai không động thủ thì không sao.
Nói cách khác, cánh cửa đá này có thể cảm nhận được ai muốn cạy nó, thì nó sẽ làm cho ngươi đó chết!
Nếu như vậy, thì cánh cửa đá này rất có thể đã được tri năng hóa!
Bỏ đi, tôi vẫn có lòng tin với thân thể của mình, cũng muốn thử một chút. Nghĩ tới đây, tôi vung nắm tay đấm thẳng một quyền vào cánh cửa đá!
Nhưng mà trong nháy mắt tôi cảm nhận được sự khác thường, từ cánh cửa đá truyền tới một lực lượng trùng kích vào thân thể của tôi, có thể làm cho huyết mạch của tôi có cảm giác như đang phồng lên!
Thế nhưng sau khi tôi dùng tinh thần lực, thì loại năng lượng này chỉ như muối bỏ biển, rồi biến mất!
Tôi vội vàng lại thử một chút, kết quả vẫn giống nhau. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao những người kia bị chết rồi, đó là huyết mạch căng phồng, vỡ ra mà chết.
Vậy thì làm sao có thể mở cánh cửa đá này? Dùng bom hiển nhiên là không được, trước kia đã đặt thuốc nổ như vậy, nó có suy chuyển gì đâu!
"Lão công, cái này là cái gì vậy?"
Giữa lúc tôi đang suy nghĩ, thì Ngô Huỳnh Huỳnh chỉ vào một cái lỗ nhỏ bên dưới cánh cửa, tự hỏi.
Tôi sửng sốt, nhìn theo hướng Ngô Huỳnh Huỳnh chỉ, quả nhiên phát hiện một lỗ nhỏ hình tròn bên dưới cánh cửa!
Cái lỗ nhỏ này để làm gì? Tuy rằng tôi không rõ ràng lắm, thế nhưng cảm giác nói cho tôi biết, khẳng định là có tác dụng! Người thiết kế ra nó, không dưng mà để một lỗ như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Có phải là lỗ chìa khóa kia không? Hình như cũng không phải, đây chỉ là một lỗ nhỏ, làm gì có chìa khóa nào lớn vậy!"
Ngô Huỳnh Huỳnh lẩm bẩm nói.
Nhưng mà câu nói này, làm cho linh cảm của của tôi nháy lên một cái!
Chìa khóa! Đúng vậy, chỉ cần là cửa thì sẽ có chìa khóa? Tôi chợt nhớ tới một câu nói kinh điển trong cuốn tiểu thuyết Vệ Tư Lý truyền kỳ!
Chìa khóa, không nhất định phải là loại hình dài, có thể là hình tam giác, hình vuông, hình tròn!
Nếu mà như vậy, tại sao lại không thể là hình tròn?
Nghĩ tới đây, tôi hưng phấn vô cùng, giống như đang trong bóng đêm vĩnh hằng nhìn thấy một tia ánh sáng!
Hóa ra là như vậy! Muốn mở cánh cửa này, phải có chìa khóa đặc thù!
Tôi bỗng nhiên có một ý nghĩ, đó là dựa theo cái lỗ khóa này chế tạo một cái chìa khóa giả?
Mà Ngô Huỳnh Huỳnh dường như cũng nghĩ tới, đem thước đo, máy chụp ảnh, khuôn mẫu...từ trong xe ra.
Thấy Ngô Huỳnh Huỳnh nghiêm túc cơ trí như vậy, trong lòng tôi mừng thầm không ngớt!
Tôi thậm chí còn hối hận, nếu như sớm tìm nàng, thì có lẽ đã được một ngươi trợ thủ đắc lực!
Nàng trời sinh thông minh cơ trí, hiển nhiên là người có thể trợ giúp tôi!
Sau khi Ngô Huỳnh Huỳnh ghi chép, đo đạc, thì công việc của chúng tôi ngày hôm nay kết thúc.
Sau khi thu dọn đồ đạc, chúng tôi dùng thuấn di trở lại gian phòng của Ngô Huỳnh Huỳnh. Tôi đã nhớ địa điểm của cánh cửa, từ giờ không cần phải dùng xe nữa.
Sau khi trở về, tôi lập tức đem toàn bộ tư liệu giao cho Từ Khánh Vĩ, bảo hắn chế tạo một cái chìa khóa ăn khớp với cái lỗ khóa này.
Bởi vì có ảnh chụp chi tiết, nên không có gì khó khăn chìa khóa đã nằm trong tay của tôi.
/630
|