Ở trong vũng nước tối đen mà muốn tìm được một người, không nghi ngờ gì nữa, nó khó khăn hơn ở trên bờ rất nhiều! Đây cũng là nguyên nhân, người khác rơi xuống động băng, thì người ở bên trên rất khó ứng cứu.
Tôi căn bản không cách nào xác định được vị trí của Ngô Huỳnh Huỳnh! Nhưng mà nhờ có tôi có dị năng, cho nên mới có thể nhìn rõ mọi vật, Ngô Huỳnh Huỳnh đúng là đang dữ nhiều lành ít!
Mặc dù khi nước đang chảy xiết mà mờ mắt thì không phải là điều tốt, thế nhưng tôi cũng không phải là người bình thường, mà chỉ trong một lát đã có thể thích ứng được, và nhìn rõ vạn vật!
Tôi nhìn khắp nơi, cũng không phát hiện ra thân ảnh của Ngô Huỳnh Huỳnh! Điều này làm cho tôi bối rối, chỉ mới có mấy giây, tại sao nàng có thể biến mất nhanh như vậy được?
Tuyệt đối không có khả năng! Nghĩ tới đây, tôi tĩnh tâm lại, quan sát địa hình xung quanh, thì chợt phát hiện gần đấy có những đám cỏ, mà gần đám cỏ lại là một đám san hô màu trắng!
Mà Ngô Huỳnh Huỳnh lúc này đang bị kẹt ở đám san hô này, có thể thấy được hai vai trắng như ngọc của nàng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Hóa ra là như vậy! Làn da của Ngô Huỳnh Huỳnh vốn trắng, mà lúc trước tôi đã cởi sạch áo của nàng, cho nên bị lẫn vào đám san hô màu trắng, nên khó có thể phát hiện!
Thấy được mục tiêu, tôi vội vàng nhanh chóng bơi qua đó, muốn kéo Ngô Huỳnh Huỳnh lên, thế nhưng tôi kéo vài cái, mới phát hiện, cái quần của Ngô Huỳnh Huỳnh bị mắc vào đám san hô!
Dưới tình thẻ cấp bách- tôi đâu còn suy nghĩ nhiều làm gì, trực tiếp dùng lực một cái. chi nghe "xoẹt" một tiêng- cái quán của Ngõ Huỳnh Huỳnh vĩnh viên lưu lại trên đám san hô!
Rất nhiều năm sau này, có những khoa học gia tới hồ nghiên cứu, lại đặt ra nghi vấn, tại sao trong hồ có quần? Chẳng lẽ đây chính là nhân ngư mà người khác vẫn nói tới hay sao?
Khi tôi ôm được Ngô Huỳnh Huỳnh lên sơn động, thì cả người Ngô Huỳnh Huỳnh lúc này như một con dê trắng, chỉ còn cái nội khố màu trắng.
Bởi vì mùa hè, cho nên nội khố của nàng cũng tương đối mỏng, nhìn như trong suốt, mơ hồ nhìn thấy lơ tơ vài cọng cỏ thơm!
Lúc này Ngô Huỳnh Huỳnh cũng không hôn mê, mà lại vô cùng tỉnh táo.
Ngô Huỳnh Huỳnh cũng không ngại ánh mắt của tôi đang ngây đại nhìn vào nơi đó. Tôi nhìn nàng, vừa tức lại vừa yêu thương. Ai, cô không có chuyện gì làm, cũng đừng nghĩ tới tự sát chứ!
Một lát sau, Ngô Huỳnh Huỳnh chậm rãi ngồi xổm bên đống lửa, khóc òa lên. Tôi vẫn luôn là như vậy, hơn nữa đã nói rồi, tôi sợ nhất chính là nước mắt của nữ
nhân!
Ngô Huỳnh Huỳnh khóc rất là thương tâm, nhưng mà lần này lại không có hành động gì được cho là quá khích, nàng chỉ ngồi yên nơi đó, thân thể mềm mại không ngừng run lên.
Tôi thở dài đi tới bên cạnh nàng, vỗ nhẹ vào bờ vai nàng, nhẹ giọng nói:
"Đừng khóc! Tôi đâu phải có ý đó, nếu như cô tức giận. Thì cứ trút lên người tôi là được rồi, tại sao phải đi tự sát cơ chứ!"
Câu này của tôi thực chất là một câu nói khích, điều này lại làm cho Ngô Huỳnh Huỳnh kích động:
"Tôi tự sát? Hừ, còn không phải bởi vì anh hay sao... ô ô... Nếu như không phải anh muốn tự sát, thì sao có thể xuất hiện nhiều chuyện như vậy, bây giờ lại còn trách tôi... Tại sao anh lại không có lương tâm nhu vậy... ô ô!"
Tôi muốn tự sát lúc nào? Tôi không hiểu, hỏi lại:
"Cô nói cái gì? Cô nói tôi muốn tự sát?"
"Hừ, thế nào, anh còn không chịu nhận hay sao, tuy tôi hôn mê, nhưng không mất trí nhớ, cho nên chuyện lúc trước tôi biết rất rõ ràng!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe xong lời của tôi, đã quên mất cả thương tâm, phẫn nộ nói.
"Tôi đâu có biết, lúc đó là cô làm tôi sợ, nên tôi mới ném cô xuống vách núi, sao có thể đổ hết mọi chuyền lên đầu tôi chứ?"
Tôi càng nghe càng kỳ quái Ngô Huỳnh Huỳnh không phải là sợ quá hóa hồ đồ đó chứ?
"Tôi làm anh sợ lúc nào? Anh nói cái gì đó? Lẽ nào vì anh nhảy xuống nước lần thứ hai nên đã hóa hồ đồ rồi?"
Ngô Huỳnh Huỳnh tỉ mỉ nhìn tôi:
"Anh không nhớ rõ? Lúc đó anh đứng cạnh vách núi, thân hình cứ đờ ra, trong miệng còn lẩm bẩm, rõ ràng là muốn tự sát, tôi hảo tâm đi tới an ủi anh vài câu, không ngờ còn chưa kịp nói đã bị anh quăng xuống vách núi! Anh đừng có mà chối nữa nha."
"Tôi tự sát?"
Tôi nghe xong Ngộ Huỳnh Huỳnh giải thích, không biết là nên khóc hay nên cười! Hiểu lầm, rất hóa ra là hiểu lầm:
"Tôi đâu có muốn tự sát, tôi tới nơi này, là vì có một chuyện rất trọng yếu, lúc đó tôi đang quan sát địa hình, thì bị người ta vỗ một cái, tôi cho là có người muốn hại tôi, cho nên mới ném xuống dưới."
"A?"
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe xong há to miệng:
"Cái gì? Anh không phải muốn tự sát?"
"Nói nhảm, tôi đang sống tốt, tự sát làm cái rắm gì, tôi xin cô, Ngô Huỳnh Huỳnh đại tiểu thư, người đứng bên bờ biển nhiều như vậy, ai cũng muốn tự sát hay sao?"
"Sao có thể vậy!"
Ngô Huỳnh Huỳnh tức giận đứng dậy chỉ vào người của tôi hổn hển kêu lên:
"Anh có ý gì! Tôi có ý tốt tới khuyên anh, tại sao anh có thể nói như vậy chứ! Hơn nữa, lúc đó tôi đâu biết là anh, trong lòng tôi chỉ nghĩ, mình thấy chết mà không cứu thì sao được! Cha tôi từ nhỏ đã dạy tôi và em trai, phải tích cực làm việc nghĩa, cứu người!"
Tích cực làm việc nghĩa, cứu người? Không hổ là con cái trong gia đình quân nhân! Nghe xong câu nói của nàng làm cho tôi muốn bật cười, hai chị em nhà này thực đúng là...!
Ngô mập mạp nghe theo cha hắn, tích cực làm việc nghĩa, tới mức ẩu đả với cả người ngoại quốc!
Ngô Huỳnh Huỳnh muốn cứu người, nhưng mà tôi đâu có muốn chết!
Ngô Huỳnh Huỳnh đứng dậy, toàn thân lập tức hiện ra trước mắt của tôi, mà giờ khắc này tôi đang ngồi xổm trên mặt đất, Ngô Huỳnh Huỳnh lại đứng, cho nên tam giác thần bí kia vừa vặn ở trước mặt của tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy hai ngọn núi cao chót vót!
Cũng không biết là nha đầu này có thần kinh hay không cứ thả lỏng người như thế này, dục hỏa của tôi không bạo phát mới là lạ!
"Được rồi, đừng nóng giận, chuyện này đều tại tôi được chưa, tôi nhận sai!"
Tôi khuyên giải nói:
"Cô xem, cô là một cô gái, cử đứng trước mặt nam nhân như vậy, sẽ tạo nên ảnh hưởng không tốt!"
"Ảnh hưởng?"
Tôi nói câu này, đúng là chạm vào nỗi đau của Ngô Huỳnh Huỳnh, vừa mới nín khóc thì lại lập tức khóc như vũ đái lê hoa:
"Tôi thì sợ gì ảnh hưởng? Hôn thì cũng bị hôn rồi, sờ cũng bị sờ rồi, dù sao anh cũng đâu có ý định chịu trách nhiệm, tôi giờ chỉ là một bông hoa tàn, anh cứ tùy tiện mà xem đi, tôi chẳng thèm để ý!"
Nói xong, nàng còn cố ý ưỡn ngực!
Động tác ưỡn ngực của nàng không quan trọng, mà là cái giải đất kia lại vừa vặn đưa tới trước mặt của tôi!
Ở khoảng cách gần như vậy, tôi thậm chí có thể ngửi được mùi hương xử nữ của Ngô Huỳnh Huỳnh, đây đúng là loại hoocmon kích thích dục hỏa của nam nhân nhất!
Tôi thực sự muôn thưởng thức một chút nhưng mà lý trí cho tôi biết, nếu làm như vậy, thì khẳng định tôi sẽ chết!
Đây không phải thời gian ve vãn, nếu như tôi chỉ chạm môi vào một cái, thì chắc chắn nữ bạo long này sẽ bùng phát!
Lúc mới đầu, Ngô Huynh Huỳnh không nhận thức được, động tác của nàng là siêu cấp YY trong truyền thuyết, nhưng khi bị hơi thở nóng hổi của tôi phả vào, nha đầu kia rốt cục cũng ý thức được mình làm động tác như vậy mập mờ tới mức nào!
Lúc nãy Ngô Huỳnh Huỳnh bị lửa giận che khuất, nên không quan tâm điều gì cả, thế nhưng bây giờ, Ngô Huỳnh Huỳnh đã bình tĩnh hơn, khuôn mặt nhỏ nhăn đỏ lên, vội vã ngồi xổm xuống, dùng hai đầu gối che ngực mình lại.
Nhưng mà tư thế như vậy, lại thực sự là một động tác mê người!
Tôi căn bản không cách nào xác định được vị trí của Ngô Huỳnh Huỳnh! Nhưng mà nhờ có tôi có dị năng, cho nên mới có thể nhìn rõ mọi vật, Ngô Huỳnh Huỳnh đúng là đang dữ nhiều lành ít!
Mặc dù khi nước đang chảy xiết mà mờ mắt thì không phải là điều tốt, thế nhưng tôi cũng không phải là người bình thường, mà chỉ trong một lát đã có thể thích ứng được, và nhìn rõ vạn vật!
Tôi nhìn khắp nơi, cũng không phát hiện ra thân ảnh của Ngô Huỳnh Huỳnh! Điều này làm cho tôi bối rối, chỉ mới có mấy giây, tại sao nàng có thể biến mất nhanh như vậy được?
Tuyệt đối không có khả năng! Nghĩ tới đây, tôi tĩnh tâm lại, quan sát địa hình xung quanh, thì chợt phát hiện gần đấy có những đám cỏ, mà gần đám cỏ lại là một đám san hô màu trắng!
Mà Ngô Huỳnh Huỳnh lúc này đang bị kẹt ở đám san hô này, có thể thấy được hai vai trắng như ngọc của nàng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Hóa ra là như vậy! Làn da của Ngô Huỳnh Huỳnh vốn trắng, mà lúc trước tôi đã cởi sạch áo của nàng, cho nên bị lẫn vào đám san hô màu trắng, nên khó có thể phát hiện!
Thấy được mục tiêu, tôi vội vàng nhanh chóng bơi qua đó, muốn kéo Ngô Huỳnh Huỳnh lên, thế nhưng tôi kéo vài cái, mới phát hiện, cái quần của Ngô Huỳnh Huỳnh bị mắc vào đám san hô!
Dưới tình thẻ cấp bách- tôi đâu còn suy nghĩ nhiều làm gì, trực tiếp dùng lực một cái. chi nghe "xoẹt" một tiêng- cái quán của Ngõ Huỳnh Huỳnh vĩnh viên lưu lại trên đám san hô!
Rất nhiều năm sau này, có những khoa học gia tới hồ nghiên cứu, lại đặt ra nghi vấn, tại sao trong hồ có quần? Chẳng lẽ đây chính là nhân ngư mà người khác vẫn nói tới hay sao?
Khi tôi ôm được Ngô Huỳnh Huỳnh lên sơn động, thì cả người Ngô Huỳnh Huỳnh lúc này như một con dê trắng, chỉ còn cái nội khố màu trắng.
Bởi vì mùa hè, cho nên nội khố của nàng cũng tương đối mỏng, nhìn như trong suốt, mơ hồ nhìn thấy lơ tơ vài cọng cỏ thơm!
Lúc này Ngô Huỳnh Huỳnh cũng không hôn mê, mà lại vô cùng tỉnh táo.
Ngô Huỳnh Huỳnh cũng không ngại ánh mắt của tôi đang ngây đại nhìn vào nơi đó. Tôi nhìn nàng, vừa tức lại vừa yêu thương. Ai, cô không có chuyện gì làm, cũng đừng nghĩ tới tự sát chứ!
Một lát sau, Ngô Huỳnh Huỳnh chậm rãi ngồi xổm bên đống lửa, khóc òa lên. Tôi vẫn luôn là như vậy, hơn nữa đã nói rồi, tôi sợ nhất chính là nước mắt của nữ
nhân!
Ngô Huỳnh Huỳnh khóc rất là thương tâm, nhưng mà lần này lại không có hành động gì được cho là quá khích, nàng chỉ ngồi yên nơi đó, thân thể mềm mại không ngừng run lên.
Tôi thở dài đi tới bên cạnh nàng, vỗ nhẹ vào bờ vai nàng, nhẹ giọng nói:
"Đừng khóc! Tôi đâu phải có ý đó, nếu như cô tức giận. Thì cứ trút lên người tôi là được rồi, tại sao phải đi tự sát cơ chứ!"
Câu này của tôi thực chất là một câu nói khích, điều này lại làm cho Ngô Huỳnh Huỳnh kích động:
"Tôi tự sát? Hừ, còn không phải bởi vì anh hay sao... ô ô... Nếu như không phải anh muốn tự sát, thì sao có thể xuất hiện nhiều chuyện như vậy, bây giờ lại còn trách tôi... Tại sao anh lại không có lương tâm nhu vậy... ô ô!"
Tôi muốn tự sát lúc nào? Tôi không hiểu, hỏi lại:
"Cô nói cái gì? Cô nói tôi muốn tự sát?"
"Hừ, thế nào, anh còn không chịu nhận hay sao, tuy tôi hôn mê, nhưng không mất trí nhớ, cho nên chuyện lúc trước tôi biết rất rõ ràng!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe xong lời của tôi, đã quên mất cả thương tâm, phẫn nộ nói.
"Tôi đâu có biết, lúc đó là cô làm tôi sợ, nên tôi mới ném cô xuống vách núi, sao có thể đổ hết mọi chuyền lên đầu tôi chứ?"
Tôi càng nghe càng kỳ quái Ngô Huỳnh Huỳnh không phải là sợ quá hóa hồ đồ đó chứ?
"Tôi làm anh sợ lúc nào? Anh nói cái gì đó? Lẽ nào vì anh nhảy xuống nước lần thứ hai nên đã hóa hồ đồ rồi?"
Ngô Huỳnh Huỳnh tỉ mỉ nhìn tôi:
"Anh không nhớ rõ? Lúc đó anh đứng cạnh vách núi, thân hình cứ đờ ra, trong miệng còn lẩm bẩm, rõ ràng là muốn tự sát, tôi hảo tâm đi tới an ủi anh vài câu, không ngờ còn chưa kịp nói đã bị anh quăng xuống vách núi! Anh đừng có mà chối nữa nha."
"Tôi tự sát?"
Tôi nghe xong Ngộ Huỳnh Huỳnh giải thích, không biết là nên khóc hay nên cười! Hiểu lầm, rất hóa ra là hiểu lầm:
"Tôi đâu có muốn tự sát, tôi tới nơi này, là vì có một chuyện rất trọng yếu, lúc đó tôi đang quan sát địa hình, thì bị người ta vỗ một cái, tôi cho là có người muốn hại tôi, cho nên mới ném xuống dưới."
"A?"
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe xong há to miệng:
"Cái gì? Anh không phải muốn tự sát?"
"Nói nhảm, tôi đang sống tốt, tự sát làm cái rắm gì, tôi xin cô, Ngô Huỳnh Huỳnh đại tiểu thư, người đứng bên bờ biển nhiều như vậy, ai cũng muốn tự sát hay sao?"
"Sao có thể vậy!"
Ngô Huỳnh Huỳnh tức giận đứng dậy chỉ vào người của tôi hổn hển kêu lên:
"Anh có ý gì! Tôi có ý tốt tới khuyên anh, tại sao anh có thể nói như vậy chứ! Hơn nữa, lúc đó tôi đâu biết là anh, trong lòng tôi chỉ nghĩ, mình thấy chết mà không cứu thì sao được! Cha tôi từ nhỏ đã dạy tôi và em trai, phải tích cực làm việc nghĩa, cứu người!"
Tích cực làm việc nghĩa, cứu người? Không hổ là con cái trong gia đình quân nhân! Nghe xong câu nói của nàng làm cho tôi muốn bật cười, hai chị em nhà này thực đúng là...!
Ngô mập mạp nghe theo cha hắn, tích cực làm việc nghĩa, tới mức ẩu đả với cả người ngoại quốc!
Ngô Huỳnh Huỳnh muốn cứu người, nhưng mà tôi đâu có muốn chết!
Ngô Huỳnh Huỳnh đứng dậy, toàn thân lập tức hiện ra trước mắt của tôi, mà giờ khắc này tôi đang ngồi xổm trên mặt đất, Ngô Huỳnh Huỳnh lại đứng, cho nên tam giác thần bí kia vừa vặn ở trước mặt của tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy hai ngọn núi cao chót vót!
Cũng không biết là nha đầu này có thần kinh hay không cứ thả lỏng người như thế này, dục hỏa của tôi không bạo phát mới là lạ!
"Được rồi, đừng nóng giận, chuyện này đều tại tôi được chưa, tôi nhận sai!"
Tôi khuyên giải nói:
"Cô xem, cô là một cô gái, cử đứng trước mặt nam nhân như vậy, sẽ tạo nên ảnh hưởng không tốt!"
"Ảnh hưởng?"
Tôi nói câu này, đúng là chạm vào nỗi đau của Ngô Huỳnh Huỳnh, vừa mới nín khóc thì lại lập tức khóc như vũ đái lê hoa:
"Tôi thì sợ gì ảnh hưởng? Hôn thì cũng bị hôn rồi, sờ cũng bị sờ rồi, dù sao anh cũng đâu có ý định chịu trách nhiệm, tôi giờ chỉ là một bông hoa tàn, anh cứ tùy tiện mà xem đi, tôi chẳng thèm để ý!"
Nói xong, nàng còn cố ý ưỡn ngực!
Động tác ưỡn ngực của nàng không quan trọng, mà là cái giải đất kia lại vừa vặn đưa tới trước mặt của tôi!
Ở khoảng cách gần như vậy, tôi thậm chí có thể ngửi được mùi hương xử nữ của Ngô Huỳnh Huỳnh, đây đúng là loại hoocmon kích thích dục hỏa của nam nhân nhất!
Tôi thực sự muôn thưởng thức một chút nhưng mà lý trí cho tôi biết, nếu làm như vậy, thì khẳng định tôi sẽ chết!
Đây không phải thời gian ve vãn, nếu như tôi chỉ chạm môi vào một cái, thì chắc chắn nữ bạo long này sẽ bùng phát!
Lúc mới đầu, Ngô Huynh Huỳnh không nhận thức được, động tác của nàng là siêu cấp YY trong truyền thuyết, nhưng khi bị hơi thở nóng hổi của tôi phả vào, nha đầu kia rốt cục cũng ý thức được mình làm động tác như vậy mập mờ tới mức nào!
Lúc nãy Ngô Huỳnh Huỳnh bị lửa giận che khuất, nên không quan tâm điều gì cả, thế nhưng bây giờ, Ngô Huỳnh Huỳnh đã bình tĩnh hơn, khuôn mặt nhỏ nhăn đỏ lên, vội vã ngồi xổm xuống, dùng hai đầu gối che ngực mình lại.
Nhưng mà tư thế như vậy, lại thực sự là một động tác mê người!
/630
|