Tôi nhìn bộ ngực lớn của Diệp Tiêu Tiêu, trong đầu các ý tưởng YY nổi dậy. Không nghĩ tới bộ ngực của Diệp Tiêu Tiêu còn lớn hơn so với trước đây!
Lúc ở trường, tôi luôn tìm cách ngắm nhìn đôi bạo nhũ phập phồng của Diệp Tiêu Tiêu, có một cái lần hồ đồ ở trên giường, nhưng mà do tôi uống nhiều rượu quá, nên không nhớ được gì cả. Cho nên từ một phương diện khác tôi chưa sờ qua nàng!
"đôi mắt anh nhìn vào chỗ nào vậy?"
Diệp Tiêu Tiêu dùng sức kéo tôi một cái, nói:
"Ngày đầu tiên đến trường, anh đã nhìn em, đừng cho là em không biết!"
Tôi đổ mồ hôi, nhìn ánh mắt true chọc của Triệu Nhan Nghiên và các nàng, tôi thực sự có chút xấu hổ. Nhưng mà xấu hổ chỉ trong nháy mắt, hiện tại da mặt tôi đã dày như tường thành rồi, nên tôi nói:
"anh biết em biết, nên anh chưa bao giờ phải rình coi chuyện này!"
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi nói câu "anh biết em biết" thì sửng sốt, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì mới biết ý tôi đang nói điều gì.
"Em bây giờ tuy không phải giảng dậy, nhưng phòng của em ở gần trường học, nếu như em đến chỗ anh thì đi học không tiện lắm."
Diệp Tiêu Tiêu nói.
"Tưởng chuyện gì việc này đơn giản thôi, mỗi ngày anh lái xe đưa em đi học là được, à, Tiêu Tiêu em biết lái xe không?"
Tôi đột nhiên hỏi, vì gia đình Tiêu Tiêu là gia đình cán bộ cao cấp, sao không biết lái xe được!
Quả nhiên như tôi suy nghĩ, Diệp Tiêu Tiêu gật đầu, lại lắc đầu:
"Sauk hi em lên đại học có đi thi, được bằng lái, nhưng sau này không có xe, phỏng chừng đã quên hết rồi."
"Lái xe chỉ hai ngày là thuần thục thôi" Tôi vừa cười vừa nói.
Sau khi tôi trọng sinh, trong một thời gian rất dài không lái xe, vậy mà cũng tốt.
"Đúng vậy cô Diệp, em dạy cho cô, tin tưởng là rất nhanh cô có thể tự lái được" Triệu Nhan Nghiên sao có thể buông tha cơ hội từ học sinh tấn chức thành cô giáo chứ!
"ha hả, được, vậy sau này cô gọi em là cô giáo, có đúng không cô giáo tiểu Triệu?"
Diệp Tiêu Tiêu gật đầu, nàng đương nhiên biết, nếu như chấp nhận ở cùng với tôi, thì phải có quan hệ tốt với những nữ nhân khác.
Triệu Nhan Nghiên trước đây là học sinh của mình, là đối tượng tiếp xúc dễ nhất.
Hơn nữa trực giác nữ nhân cho Diệp Tiêu Tiêu biết, tình cảm giữa tôi và Triệu Nhan Nghiên không đơn thuần.
" Đừng gọi em là cô giáo, như vậy mất tự nhiên! Cô Diệp, sau này cô gọi em là Nhan Nghiên được rồi!"
Triệu Nhan Nghiên cười cười.
"Được vậy sau này em cũng đừng gọi cô là cô Diệp nữa, gọi là chị Diệp đi…"
Diệp Tiêu Tiêu nói đến đây thì ngừng lại một chút, bổng nhiên nghĩ đến Triệu Nhan Nghiên mới là bạn gái của tôi, nếu dựa theo bối phận thời cổ thì phải gọi Triệu Nhan Nghiên là chị mới đúng!.
Nghĩ tới đây Diệp Tiêu Tiêu vội vàng nói:
"Nếu không trực tiếp gọi là Tiêu Tiêu là được rồi, đừng gọi như thế kia, người một nhà, làm gì phải xa lạ như vậy!"
"Vậy thì em gọi chị là chị Diệp nhé, ha hả"
Triệu Nhan Nghiên không có suy nghĩ nhiều như vậy, đơn giản như Vi Nhi, nàng vẫn gọi là chị.
"Cứ quyết định như vậy, Tiêu Tiêu, em nói địa chỉ cho anh biết, sau này một thời gian anh làm tài xế đi đón em!"
Tôi quyết định nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Chuyện này…"
Diệp Tiêu Tiêu hơi do dự một chút:
"Hôm nay thì thôi đi, em còn rất nhiều việc cần phải thu xếp, hơn nữa là phòng trọ, em phải trả phòng cho chủ nhà, vậy để mai đi."
Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu không biểu hiện thất thường nữa, nên cũng không lo lắng. Dù sao Diệp Tiêu Tiêu cũng ở chỗ này sinh sống nhiều năm, khẳng định có chuyện phải sử lý.
"Được rồi, vậy thì ngày mai anh đón em, em nói cho anh biết địa chỉ đi"
Tôi gật đầu:
"Em bây giờ đừng có đột nhiên biến mất nữa nha!"
"Sao có thể, mấy năm nay em nuôi con rồi, bây giờ em muốn tới trường, cuộc sống mấy năm nay có chút khó khăn, bây giờ đã là phú hào rồi… Lão công, em không tính cho mình, nhưng cũng phải tính cho con của chúng ta! Giống như anh nói vậy, con nó vô tội."
Diệp Tiêu Tiêu khi gọi tôi là lão công, thì vẫn do dự một chút.
Nàng tính gọi tôi là bạn trai, nhưng hiện giờ con cũng có rồi nên đỏ mặt.Tôi gật đầu, lúc nãy để xoay chuyển ý nghĩ của Diệp Tiêu Tiêu, tôi phải bộc lộ tình ý với nàng, nên bắt buộc phải lôi giọng điệu này ra, tức là, con hiện giờ thì có thể được, nhưng tương lai thì em làm sao mà lo cho nó bây giờ?
"Nếu như anh không tin, vậy thì anh mang Tiểu Diệp Tử về nhà trước là được rồi!"
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi không nói chuyện, tưởng là tôi không tin nàng, vì vậy đưa ra một chủ ý.
Nàng bây giờ đã hoàn toàn buông lỏng, cũng không sợ tôi bắt cóc Tiểu Diệp Tử nữa.
Là một nữ nhân, nàng có thể cảm nhận được tình yêu của tôi từ trong ánh mắt, từ đó nàng cảm nhận được rằng, tình cảm của tôi chân thành.
"ha ha, anh đúng là có ý đó, em xem, Tiểu Diệp Tử bây giờ thân thiết với mẹ cả như vậy!"
Tôi cười nói.
Diệp Tiêu Tiêu nghe xong, trên trán hiện đầy vệt đen. Nhưng cũng chẳng lo, Tiểu Diệp Tử là do nàng sinh ra cơ mà.
Chúng tôi lấy xe, đi về, tôi đề nghị được đưa Diệp Tiêu Tiêu về, nàng cũng không có gì phản đối. Trong lòng nàng đã chấp nhận tôi, nên những chuyện nhỏ nhặt này, để tùy tôi xử lý.
Hóa ra Diệp Tiêu Tiêu học nghiên cứu sinh ở một trường học ngoại ngữ tại Bắc Kinh, phòng của nàng ngay ở gần trường.
Tôi đề nghị được đưa nàng lên phòng, nhưng nàng lắc đầu, nói cho tôi biết số phòng và số điện thoại, sau đó tự mình đi vào.
Tôi cũng không kiên trì, dù sao đây cũng là một việc nhỏ, Diệp Tiêu Tiêu đã hoàn toàn tin tưởng theo tôi rồi.
Khi Tiểu Diệp Tử nhìn thấy một căn nhà to như vậy, lại có đầy đủ cả hồ bơi, hoa viên, đình viện.. giống y như trên TV, thậm chí còn xa hoa hơn trên đó nữa, thì hưng phấn vô cùng!
Tiểu Diệp Tử cũng biết cha mình không phải người thường! Đứa nhỏ này tuy rằng ngây thơ, thế nhưng cũng biết suy nghĩ, trước kia vẫn thường mặc cảm về than phận và điều kiện của mình, thì nay lại tự tin trước các bạn!.
Buổi tối, tôi không kiềm chế được sự hưng phấn, gọi điện thoại cho mẹ tôi!
"Mẹ, con nói cho mẹ biết một tin tốt!"
Điện thoại mới nhận, tôi đã cấp tốc nói.
"Lỗi Lỗi, có tin tức tốt gì?"
Thanh âm của mẹ tôi tương đối bình tĩnh, con trai mình thường xuyên xuất hiện kỳ tích.
Năng lực miễn dịch của mẹ tôi lại càng đề cao không ít.
"Mẹ, mẹ đoán xem đây là cái gì?"
Tôi thấy mẹ không hưng phấn nên bật một cái nút.
"Mẹ sao biết là cái gì, con mặc dù là con của mẹ, nhưng có phải như trước nữa đâu!" Mẹ tôi oán giận nói:
"Lẽ nào lại tìm về cho mẹ thêm một cô con dâu?"
"Dạ, cũng coi là một việc trong đó, còn gì nữa không?" Tôi vừa cười vừa nói.
"Con đúng là lại tìm thêm một người? Lỗi Lỗi, mẹ không phải nói con, mẹ có thêm con dâu thì cũng vui vẻ, nhưng mà có câu này mẹ cũng phải nói, một nam một nữ sống với nhau thì cũng thoải mái! Thế nhưng con nhìn xem, con đã có nhiều vợ như vậy, cũng phải nên kiềm chế một chút, các nàng hiện giờ chưa ý thức được, cho nên hôm nào con mang các nàng về, mẹ nói cho chúng biết, tầm quan trọng của than thể nam nhân…"
Mẹ tôi lại bắt đầu quở trách.
"Mẹ, chờ một chút."
Tôi vội vàng cắt ngang.
"Mẹ, mẹ đã quên tâm pháp của con rồi hay sao? Hắc hắc, cho dù có nhiều lão bà hơn nữa cũng không sao đâu! Mẹ, chẳng nhẽ việc này mẹ chưa biết qua cha con sao? Bộ tâm pháp này con cũng dạy cho cha đấy!"
"Lại còn không đứng đắn, nhắc tới cha con làm gì? Cẩn thận mẹ đánh cả hai cha con!"
Mẹ tôi xấu hổ, nhưng nghĩ đến chồng mình sinh long hoạt hổ, thì cũng buông lòng nói:
"Vậy thì con muốn nói cho mẹ biết chuyện gì?"
"Con chẳng phải nói, đây là việc cha mẹ tối hy vọng nhất!"
Tôi thần bí nói.
"Cha mẹ hy vọng nhất? Con bây giờ đã có sự nghiệp, có vợ, mẹ mong nhất là có một đứa cháu để ôm…. A, này, con trai, không phải con có rồi chứ?"
Mẹ tôi đột nhiên hỏi
"Con? Có?"
Nghe xong câu hỏi của mẹ tôi, tôi dở khóc dở cười.
"Cái gì mà con có?"
"Ha hả, mẹ nói sai rồi. Không phải là con có mà là con dâu của mẹ có, có phải không?"
mẹ tôi cười không ngậm miệng được, xem ra khả năng này là rất lớn.
"Tiểu Diệp Tử, mau tới đây nói chuyện với bà Nội đi" Tôi công bố đáp án.
"Cháu chào bà!"
Tiểu Diệp Tử trước đó đã được tôi nói cho biết trước, nên cũng không có gì lo lắng.
Lúc ở trường, tôi luôn tìm cách ngắm nhìn đôi bạo nhũ phập phồng của Diệp Tiêu Tiêu, có một cái lần hồ đồ ở trên giường, nhưng mà do tôi uống nhiều rượu quá, nên không nhớ được gì cả. Cho nên từ một phương diện khác tôi chưa sờ qua nàng!
"đôi mắt anh nhìn vào chỗ nào vậy?"
Diệp Tiêu Tiêu dùng sức kéo tôi một cái, nói:
"Ngày đầu tiên đến trường, anh đã nhìn em, đừng cho là em không biết!"
Tôi đổ mồ hôi, nhìn ánh mắt true chọc của Triệu Nhan Nghiên và các nàng, tôi thực sự có chút xấu hổ. Nhưng mà xấu hổ chỉ trong nháy mắt, hiện tại da mặt tôi đã dày như tường thành rồi, nên tôi nói:
"anh biết em biết, nên anh chưa bao giờ phải rình coi chuyện này!"
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi nói câu "anh biết em biết" thì sửng sốt, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì mới biết ý tôi đang nói điều gì.
"Em bây giờ tuy không phải giảng dậy, nhưng phòng của em ở gần trường học, nếu như em đến chỗ anh thì đi học không tiện lắm."
Diệp Tiêu Tiêu nói.
"Tưởng chuyện gì việc này đơn giản thôi, mỗi ngày anh lái xe đưa em đi học là được, à, Tiêu Tiêu em biết lái xe không?"
Tôi đột nhiên hỏi, vì gia đình Tiêu Tiêu là gia đình cán bộ cao cấp, sao không biết lái xe được!
Quả nhiên như tôi suy nghĩ, Diệp Tiêu Tiêu gật đầu, lại lắc đầu:
"Sauk hi em lên đại học có đi thi, được bằng lái, nhưng sau này không có xe, phỏng chừng đã quên hết rồi."
"Lái xe chỉ hai ngày là thuần thục thôi" Tôi vừa cười vừa nói.
Sau khi tôi trọng sinh, trong một thời gian rất dài không lái xe, vậy mà cũng tốt.
"Đúng vậy cô Diệp, em dạy cho cô, tin tưởng là rất nhanh cô có thể tự lái được" Triệu Nhan Nghiên sao có thể buông tha cơ hội từ học sinh tấn chức thành cô giáo chứ!
"ha hả, được, vậy sau này cô gọi em là cô giáo, có đúng không cô giáo tiểu Triệu?"
Diệp Tiêu Tiêu gật đầu, nàng đương nhiên biết, nếu như chấp nhận ở cùng với tôi, thì phải có quan hệ tốt với những nữ nhân khác.
Triệu Nhan Nghiên trước đây là học sinh của mình, là đối tượng tiếp xúc dễ nhất.
Hơn nữa trực giác nữ nhân cho Diệp Tiêu Tiêu biết, tình cảm giữa tôi và Triệu Nhan Nghiên không đơn thuần.
" Đừng gọi em là cô giáo, như vậy mất tự nhiên! Cô Diệp, sau này cô gọi em là Nhan Nghiên được rồi!"
Triệu Nhan Nghiên cười cười.
"Được vậy sau này em cũng đừng gọi cô là cô Diệp nữa, gọi là chị Diệp đi…"
Diệp Tiêu Tiêu nói đến đây thì ngừng lại một chút, bổng nhiên nghĩ đến Triệu Nhan Nghiên mới là bạn gái của tôi, nếu dựa theo bối phận thời cổ thì phải gọi Triệu Nhan Nghiên là chị mới đúng!.
Nghĩ tới đây Diệp Tiêu Tiêu vội vàng nói:
"Nếu không trực tiếp gọi là Tiêu Tiêu là được rồi, đừng gọi như thế kia, người một nhà, làm gì phải xa lạ như vậy!"
"Vậy thì em gọi chị là chị Diệp nhé, ha hả"
Triệu Nhan Nghiên không có suy nghĩ nhiều như vậy, đơn giản như Vi Nhi, nàng vẫn gọi là chị.
"Cứ quyết định như vậy, Tiêu Tiêu, em nói địa chỉ cho anh biết, sau này một thời gian anh làm tài xế đi đón em!"
Tôi quyết định nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Chuyện này…"
Diệp Tiêu Tiêu hơi do dự một chút:
"Hôm nay thì thôi đi, em còn rất nhiều việc cần phải thu xếp, hơn nữa là phòng trọ, em phải trả phòng cho chủ nhà, vậy để mai đi."
Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu không biểu hiện thất thường nữa, nên cũng không lo lắng. Dù sao Diệp Tiêu Tiêu cũng ở chỗ này sinh sống nhiều năm, khẳng định có chuyện phải sử lý.
"Được rồi, vậy thì ngày mai anh đón em, em nói cho anh biết địa chỉ đi"
Tôi gật đầu:
"Em bây giờ đừng có đột nhiên biến mất nữa nha!"
"Sao có thể, mấy năm nay em nuôi con rồi, bây giờ em muốn tới trường, cuộc sống mấy năm nay có chút khó khăn, bây giờ đã là phú hào rồi… Lão công, em không tính cho mình, nhưng cũng phải tính cho con của chúng ta! Giống như anh nói vậy, con nó vô tội."
Diệp Tiêu Tiêu khi gọi tôi là lão công, thì vẫn do dự một chút.
Nàng tính gọi tôi là bạn trai, nhưng hiện giờ con cũng có rồi nên đỏ mặt.Tôi gật đầu, lúc nãy để xoay chuyển ý nghĩ của Diệp Tiêu Tiêu, tôi phải bộc lộ tình ý với nàng, nên bắt buộc phải lôi giọng điệu này ra, tức là, con hiện giờ thì có thể được, nhưng tương lai thì em làm sao mà lo cho nó bây giờ?
"Nếu như anh không tin, vậy thì anh mang Tiểu Diệp Tử về nhà trước là được rồi!"
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi không nói chuyện, tưởng là tôi không tin nàng, vì vậy đưa ra một chủ ý.
Nàng bây giờ đã hoàn toàn buông lỏng, cũng không sợ tôi bắt cóc Tiểu Diệp Tử nữa.
Là một nữ nhân, nàng có thể cảm nhận được tình yêu của tôi từ trong ánh mắt, từ đó nàng cảm nhận được rằng, tình cảm của tôi chân thành.
"ha ha, anh đúng là có ý đó, em xem, Tiểu Diệp Tử bây giờ thân thiết với mẹ cả như vậy!"
Tôi cười nói.
Diệp Tiêu Tiêu nghe xong, trên trán hiện đầy vệt đen. Nhưng cũng chẳng lo, Tiểu Diệp Tử là do nàng sinh ra cơ mà.
Chúng tôi lấy xe, đi về, tôi đề nghị được đưa Diệp Tiêu Tiêu về, nàng cũng không có gì phản đối. Trong lòng nàng đã chấp nhận tôi, nên những chuyện nhỏ nhặt này, để tùy tôi xử lý.
Hóa ra Diệp Tiêu Tiêu học nghiên cứu sinh ở một trường học ngoại ngữ tại Bắc Kinh, phòng của nàng ngay ở gần trường.
Tôi đề nghị được đưa nàng lên phòng, nhưng nàng lắc đầu, nói cho tôi biết số phòng và số điện thoại, sau đó tự mình đi vào.
Tôi cũng không kiên trì, dù sao đây cũng là một việc nhỏ, Diệp Tiêu Tiêu đã hoàn toàn tin tưởng theo tôi rồi.
Khi Tiểu Diệp Tử nhìn thấy một căn nhà to như vậy, lại có đầy đủ cả hồ bơi, hoa viên, đình viện.. giống y như trên TV, thậm chí còn xa hoa hơn trên đó nữa, thì hưng phấn vô cùng!
Tiểu Diệp Tử cũng biết cha mình không phải người thường! Đứa nhỏ này tuy rằng ngây thơ, thế nhưng cũng biết suy nghĩ, trước kia vẫn thường mặc cảm về than phận và điều kiện của mình, thì nay lại tự tin trước các bạn!.
Buổi tối, tôi không kiềm chế được sự hưng phấn, gọi điện thoại cho mẹ tôi!
"Mẹ, con nói cho mẹ biết một tin tốt!"
Điện thoại mới nhận, tôi đã cấp tốc nói.
"Lỗi Lỗi, có tin tức tốt gì?"
Thanh âm của mẹ tôi tương đối bình tĩnh, con trai mình thường xuyên xuất hiện kỳ tích.
Năng lực miễn dịch của mẹ tôi lại càng đề cao không ít.
"Mẹ, mẹ đoán xem đây là cái gì?"
Tôi thấy mẹ không hưng phấn nên bật một cái nút.
"Mẹ sao biết là cái gì, con mặc dù là con của mẹ, nhưng có phải như trước nữa đâu!" Mẹ tôi oán giận nói:
"Lẽ nào lại tìm về cho mẹ thêm một cô con dâu?"
"Dạ, cũng coi là một việc trong đó, còn gì nữa không?" Tôi vừa cười vừa nói.
"Con đúng là lại tìm thêm một người? Lỗi Lỗi, mẹ không phải nói con, mẹ có thêm con dâu thì cũng vui vẻ, nhưng mà có câu này mẹ cũng phải nói, một nam một nữ sống với nhau thì cũng thoải mái! Thế nhưng con nhìn xem, con đã có nhiều vợ như vậy, cũng phải nên kiềm chế một chút, các nàng hiện giờ chưa ý thức được, cho nên hôm nào con mang các nàng về, mẹ nói cho chúng biết, tầm quan trọng của than thể nam nhân…"
Mẹ tôi lại bắt đầu quở trách.
"Mẹ, chờ một chút."
Tôi vội vàng cắt ngang.
"Mẹ, mẹ đã quên tâm pháp của con rồi hay sao? Hắc hắc, cho dù có nhiều lão bà hơn nữa cũng không sao đâu! Mẹ, chẳng nhẽ việc này mẹ chưa biết qua cha con sao? Bộ tâm pháp này con cũng dạy cho cha đấy!"
"Lại còn không đứng đắn, nhắc tới cha con làm gì? Cẩn thận mẹ đánh cả hai cha con!"
Mẹ tôi xấu hổ, nhưng nghĩ đến chồng mình sinh long hoạt hổ, thì cũng buông lòng nói:
"Vậy thì con muốn nói cho mẹ biết chuyện gì?"
"Con chẳng phải nói, đây là việc cha mẹ tối hy vọng nhất!"
Tôi thần bí nói.
"Cha mẹ hy vọng nhất? Con bây giờ đã có sự nghiệp, có vợ, mẹ mong nhất là có một đứa cháu để ôm…. A, này, con trai, không phải con có rồi chứ?"
Mẹ tôi đột nhiên hỏi
"Con? Có?"
Nghe xong câu hỏi của mẹ tôi, tôi dở khóc dở cười.
"Cái gì mà con có?"
"Ha hả, mẹ nói sai rồi. Không phải là con có mà là con dâu của mẹ có, có phải không?"
mẹ tôi cười không ngậm miệng được, xem ra khả năng này là rất lớn.
"Tiểu Diệp Tử, mau tới đây nói chuyện với bà Nội đi" Tôi công bố đáp án.
"Cháu chào bà!"
Tiểu Diệp Tử trước đó đã được tôi nói cho biết trước, nên cũng không có gì lo lắng.
/630
|