"Ai nha! Cha em tại sao có thể làm như vậy chứ!"
Mạnh Thanh Thanh nhớ lại bộ dáng cha mình, trong lòng không hề hoài nghi lời tôi, tức giận đến mức giậm chân.
Nhưng mà lúc này không phải là thời gian tức giận, Mạnh Thanh Thanh đã từng đọc qua các loại tiểu thuyết miêu tả xuân dược, tuy rằng không tự mình trải nghiệm qua nhưng mà qua sách cũng biết.
Loại thuốc này chỉ có quan hệ mới có thể giải độc, với lại nàng không biết cha mình cho tôi uống loại thuốc gì, cho nên lo lắng vô cùng, do dự một chút, cắn răng nói:
"Lưu Lỗi, nếu như anh không chê bẩn, thì em có thể dùng nước nóng vệ sinh một chút…"
Tôi một tay kéo nàng lại nói:
"Em muốn làm gì? Nha đầu ngốc, mỗi tháng chỉ có mấy ngày này là con gái yếu ớt nhất, nơi đó lại cực kì dễ nhiễm bệnh, tại sao anh có thể không biết điều đó cơ chứ!"
"Thế nhưng anh…"
Mạnh Thanh Thanh tuy rằng sốt ruột, thế nhưng trong lòng tràn đầy ngọt ngào, hóa ra anh ấy quan tâm mình thực lòng!
Từ khi gặp mặt, hai người chúng tôi chủ yếu là cãi nhau và gây sự, lúc này bất giác Mạnh Thanh Thanh phát hiện, trong lòng mình tràn ngập hình bóng của một người.
Mạnh Thanh Thanh trước kia toàn cho rằng, nàng tiếp nhận tôi là vì chuyện ngoài ý muốn kia, nên phải chịu trách nhiệm này.
Thế nhưng bây giờ nghe tôi nói vậy, biết là tôi thực tâm lo lắng cho nàng, nên tình cảm bấy lâu nay bị giấu kín bùng lên.
Nhưng vui vẻ thì vui vẻ, nàng vẫn lo lắng nói:
"Lưu Lỗi. làm sao bây giờ, được rồi, nếu như cha em hạ dược, thì em đi đòi thuốc giải!"
Mạnh Thanh Thanh nói xong, thì bất chấp tất cả, lao ra khỏi phòng.
"Lại đây!"
Tôi liền vội vàng kéo nàng. Tôi cũng không muốn nàng phải khó xử, chuyện này không thể diễn đạt được bằng lời.
"Anh làm gì vậy, lại còn cười nữa, em đang vội muốn chết đây!"
Mạnh Thanh Thanh gấp tới mức phát khóc.
"kỳ thực còn có biện pháp khác, chúng ta không cần xxoo cũng có thể giải quyết được!"
Tôi cười xấu xa nói.
"Vậy anh muốn em làm thế nào, anh nói nhanh đi? Anh nói đi, em làm theo là được!"
Mạnh Thanh Thanh nghe nói có biện pháp giải quyết, lập tức nghe lời dừng lại, nàng cũng không muốn hỏi cha mình những điều này, quả thực vô cùng xấu hổ!
Tôi cầm bàn tay nhỏ bé của Mạnh Thanh Thanh, đặt lên tiểu huynh đệ của tôi, Mạnh Thanh Thanh chạm tới thì giật mình đánh thót một cái, khuôn mặt trắng ngọc đỏ bừng nhưng vẫn không rút tay lại, tùy ý tôi đặt vào đó.
Tôi rất nhanh cởi nội khố, Mạnh Thanh Thanh tuy rằng đã nhìn thấy tôi trần truồng nhưng lúc này vẫn xấu hổ, nàng nhìn thấy tiểu huynh đệ của tôi thì giật mình, quả thật là dọa người, nên vội vàng nhắm chặt mắt lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Tôi kéo tay nàng, làm vài động tác chuyển động.
Mạnh Thanh Thanh băng tuyết thông minh, đương nhiên là hiểu tôi muốn làm gì.
"Như vậy có thể sao?"
Mạnh Thanh Thanh cẩn thận hỏi, sợ động tác của mình không có tác dụng.
"Ừ"
Tôi gật đầu, hai tay không tự chủ được đặt lên bộ ngực ngạo nhân của nàng, Mạnh Thanh Thanh cũng chỉ thoáng dừng lại, sau đó yên phận để tôi chơi đùa.
Bộ ngực của nàng không tính là lớn, nhưng lại mềm mại co dãn vô cùng, đột nhiên một ác niệm nảy sinh trong đầu tôi, rồi lại biến mất, tôi sợ nàng không chấp nhận được.
Dần dần, Mạnh Thanh Thanh bắt đầu thuần thục thực hiện công việc của mình.
Nàng dường như cảm thấy sự biến hóa của tôi, hai tay không tự chủ được tăng tốc, thân hình tôi run lên một cái
Tôi nhẹ nhàng hôn lên mặt Thanh Thanh một cái, hai tay vẫn giữ lấy bộ ngực của nàng nói:
"Thanh Thanh, anh yêu em"
"Đáng ghét, anh mau buông ra!"
Mạnh Thanh Thanh lắc lắc đầu, bỗng nhiên kinh ngạc nói:
"a? Sao nó vẫn còn như vậy?"
Tôi cũng thấy điều không thích hợp, trong lòng cười khổ, Mạnh Xuyên hạ loại thuốc nào mà mạnh như vậy? Đừng nói là giống như kim cương đó chứ?
"Ai biết cha em hạ cái loại thuốc nào?"
Tôi bất đắc dĩ nói.
"Vậy…em phải giúp anh một lần nữa hay sao?"
Mạnh Thanh Thanh hỏi.
"Lần này chúng ta đổi phương thức khác đi!"
Tôi hỏi.
"Phương thức gì?"
Mạnh Thanh Thanh hỏi.
"Dùng cái này đi!"
Tôi nhéo nhéo bộ ngực của nàng nói.
"Muốn chết sao, anh được voi đòi tiên!"
Mạnh Thanh Thanh gắt giọng.
Đêm xuân rồi cũng đi qua, hai chúng tôi chưa từng được ngủ, tôi thì hưởng thụ, còn Thanh Thanh thì lại mệt mỏi tới mức mất ngủ, lúc đầu thì còn nhăn nhó, nhưng sau này đã thực hiện đủ mọi phương thức.
Bởi tôi và Mạnh Thanh Thanh đều là người tập võ, nên không ngủ cũng chẳng sao, ngày thứ hai tinh thần vẫn rất tốt như cũ.
Khi hai chúng tôi đi tới phòng khách, thì thấy Mạnh Xuyên thần bí nhìn Mạnh Thanh Thanh, toi rút cục cũng hiểu rõ ý đồ của lão, hóa ra là muốn ôm cháu.
Mạnh Thanh Thanh nhìn thấy ánh mắt của cha mình, trên mặt không khỏi đỏ lên, thầm nghĩ, cha nhìn bụng con thì cũng vô dụng thôi, chuyện tốt làm không đúng lúc!
"Con rể tốt, khí trời hôm nay rất tốt phải không?"
Mạnh Xuyên dung quang tỏa sáng nhìn tôi nói.
"Đúng vậy, hình như sắp mưa to!"
Mạnh Thanh Thanh nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài, tức giận nói.
"Hắc hắc, đúng vậy đúng vậy."
Mạnh Xuyên có chút xấu hổ:
"Tới đây, chúng ta ăn cơm, hai vị lão gia đã ăn xong rồi, hiện đang ở phòng luyện công."
Mạnh Thanh Thanh nhớ lại bộ dáng cha mình, trong lòng không hề hoài nghi lời tôi, tức giận đến mức giậm chân.
Nhưng mà lúc này không phải là thời gian tức giận, Mạnh Thanh Thanh đã từng đọc qua các loại tiểu thuyết miêu tả xuân dược, tuy rằng không tự mình trải nghiệm qua nhưng mà qua sách cũng biết.
Loại thuốc này chỉ có quan hệ mới có thể giải độc, với lại nàng không biết cha mình cho tôi uống loại thuốc gì, cho nên lo lắng vô cùng, do dự một chút, cắn răng nói:
"Lưu Lỗi, nếu như anh không chê bẩn, thì em có thể dùng nước nóng vệ sinh một chút…"
Tôi một tay kéo nàng lại nói:
"Em muốn làm gì? Nha đầu ngốc, mỗi tháng chỉ có mấy ngày này là con gái yếu ớt nhất, nơi đó lại cực kì dễ nhiễm bệnh, tại sao anh có thể không biết điều đó cơ chứ!"
"Thế nhưng anh…"
Mạnh Thanh Thanh tuy rằng sốt ruột, thế nhưng trong lòng tràn đầy ngọt ngào, hóa ra anh ấy quan tâm mình thực lòng!
Từ khi gặp mặt, hai người chúng tôi chủ yếu là cãi nhau và gây sự, lúc này bất giác Mạnh Thanh Thanh phát hiện, trong lòng mình tràn ngập hình bóng của một người.
Mạnh Thanh Thanh trước kia toàn cho rằng, nàng tiếp nhận tôi là vì chuyện ngoài ý muốn kia, nên phải chịu trách nhiệm này.
Thế nhưng bây giờ nghe tôi nói vậy, biết là tôi thực tâm lo lắng cho nàng, nên tình cảm bấy lâu nay bị giấu kín bùng lên.
Nhưng vui vẻ thì vui vẻ, nàng vẫn lo lắng nói:
"Lưu Lỗi. làm sao bây giờ, được rồi, nếu như cha em hạ dược, thì em đi đòi thuốc giải!"
Mạnh Thanh Thanh nói xong, thì bất chấp tất cả, lao ra khỏi phòng.
"Lại đây!"
Tôi liền vội vàng kéo nàng. Tôi cũng không muốn nàng phải khó xử, chuyện này không thể diễn đạt được bằng lời.
"Anh làm gì vậy, lại còn cười nữa, em đang vội muốn chết đây!"
Mạnh Thanh Thanh gấp tới mức phát khóc.
"kỳ thực còn có biện pháp khác, chúng ta không cần xxoo cũng có thể giải quyết được!"
Tôi cười xấu xa nói.
"Vậy anh muốn em làm thế nào, anh nói nhanh đi? Anh nói đi, em làm theo là được!"
Mạnh Thanh Thanh nghe nói có biện pháp giải quyết, lập tức nghe lời dừng lại, nàng cũng không muốn hỏi cha mình những điều này, quả thực vô cùng xấu hổ!
Tôi cầm bàn tay nhỏ bé của Mạnh Thanh Thanh, đặt lên tiểu huynh đệ của tôi, Mạnh Thanh Thanh chạm tới thì giật mình đánh thót một cái, khuôn mặt trắng ngọc đỏ bừng nhưng vẫn không rút tay lại, tùy ý tôi đặt vào đó.
Tôi rất nhanh cởi nội khố, Mạnh Thanh Thanh tuy rằng đã nhìn thấy tôi trần truồng nhưng lúc này vẫn xấu hổ, nàng nhìn thấy tiểu huynh đệ của tôi thì giật mình, quả thật là dọa người, nên vội vàng nhắm chặt mắt lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Tôi kéo tay nàng, làm vài động tác chuyển động.
Mạnh Thanh Thanh băng tuyết thông minh, đương nhiên là hiểu tôi muốn làm gì.
"Như vậy có thể sao?"
Mạnh Thanh Thanh cẩn thận hỏi, sợ động tác của mình không có tác dụng.
"Ừ"
Tôi gật đầu, hai tay không tự chủ được đặt lên bộ ngực ngạo nhân của nàng, Mạnh Thanh Thanh cũng chỉ thoáng dừng lại, sau đó yên phận để tôi chơi đùa.
Bộ ngực của nàng không tính là lớn, nhưng lại mềm mại co dãn vô cùng, đột nhiên một ác niệm nảy sinh trong đầu tôi, rồi lại biến mất, tôi sợ nàng không chấp nhận được.
Dần dần, Mạnh Thanh Thanh bắt đầu thuần thục thực hiện công việc của mình.
Nàng dường như cảm thấy sự biến hóa của tôi, hai tay không tự chủ được tăng tốc, thân hình tôi run lên một cái
Tôi nhẹ nhàng hôn lên mặt Thanh Thanh một cái, hai tay vẫn giữ lấy bộ ngực của nàng nói:
"Thanh Thanh, anh yêu em"
"Đáng ghét, anh mau buông ra!"
Mạnh Thanh Thanh lắc lắc đầu, bỗng nhiên kinh ngạc nói:
"a? Sao nó vẫn còn như vậy?"
Tôi cũng thấy điều không thích hợp, trong lòng cười khổ, Mạnh Xuyên hạ loại thuốc nào mà mạnh như vậy? Đừng nói là giống như kim cương đó chứ?
"Ai biết cha em hạ cái loại thuốc nào?"
Tôi bất đắc dĩ nói.
"Vậy…em phải giúp anh một lần nữa hay sao?"
Mạnh Thanh Thanh hỏi.
"Lần này chúng ta đổi phương thức khác đi!"
Tôi hỏi.
"Phương thức gì?"
Mạnh Thanh Thanh hỏi.
"Dùng cái này đi!"
Tôi nhéo nhéo bộ ngực của nàng nói.
"Muốn chết sao, anh được voi đòi tiên!"
Mạnh Thanh Thanh gắt giọng.
Đêm xuân rồi cũng đi qua, hai chúng tôi chưa từng được ngủ, tôi thì hưởng thụ, còn Thanh Thanh thì lại mệt mỏi tới mức mất ngủ, lúc đầu thì còn nhăn nhó, nhưng sau này đã thực hiện đủ mọi phương thức.
Bởi tôi và Mạnh Thanh Thanh đều là người tập võ, nên không ngủ cũng chẳng sao, ngày thứ hai tinh thần vẫn rất tốt như cũ.
Khi hai chúng tôi đi tới phòng khách, thì thấy Mạnh Xuyên thần bí nhìn Mạnh Thanh Thanh, toi rút cục cũng hiểu rõ ý đồ của lão, hóa ra là muốn ôm cháu.
Mạnh Thanh Thanh nhìn thấy ánh mắt của cha mình, trên mặt không khỏi đỏ lên, thầm nghĩ, cha nhìn bụng con thì cũng vô dụng thôi, chuyện tốt làm không đúng lúc!
"Con rể tốt, khí trời hôm nay rất tốt phải không?"
Mạnh Xuyên dung quang tỏa sáng nhìn tôi nói.
"Đúng vậy, hình như sắp mưa to!"
Mạnh Thanh Thanh nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài, tức giận nói.
"Hắc hắc, đúng vậy đúng vậy."
Mạnh Xuyên có chút xấu hổ:
"Tới đây, chúng ta ăn cơm, hai vị lão gia đã ăn xong rồi, hiện đang ở phòng luyện công."
/630
|