"Cô không phải là để tôi ngủ ở chỗ này đấy chứ?"
Tôi chỉ vào chiếc giường nhỏ trước mặt, hỏi.
"Thế nào? Bản tiểu thư chưa từng chê nó, vậy mà anh lại chê hay sao?"
Dương Mân lông mày nhăn lại, trừng mắt liếc tôi nói.
"Tôi đương nhiên không có ý đó, mà cái giường nhỏ như vậy, hai chúng ta làm sao mà ngủ được?"
Tôi giải thích.
"Một mình anh ngủ không được sao?"
Dương Mân nghi ngờ hỏi.
"Một mình tôi? Vậy thì cô không ngủ à?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Này, nah nghĩ gì thế, đương nhiên là tôi phải ngủ, nhưng hiện giờ chưa phải lúc, tôi còn phải lên mạng kiểm tra tin tức!"
Dương Mân chỉ vào máy vi tính trên bàn làm việc nói.
"A, vậy cũng được, nhưng mà con người của tôi thích trần truồng khi ngủ, không mặc quần áo."
Tôi nói.
"Không thành vấn đề, nhưng mà ga giường đã hơn một năm không giặt, nếu anh không sợ bẩn thì cứ ngủ."
Dương Mân dễ dàng nói.
"Không có chuyện gì, tôi không chê"
Tôi làm bộ cởi quần áo.
"Đi tìm chết đi!"
Dương Mân vội vàng quay lại ngăn không cho tôi tiến thêm bước nữa, nói:
"Anh như thế nào mà dâm dục vậy!"
"Tôi dâm dục? Tôi cởi quần áo ngủ mà cô cũng nói tôi dâm dục?"
Tôi hỏi.
"Anh cởi quần áo chính là dâm dục"
Dương Mân đáp.
"Vậy cô mối ngày có cởi quần áo không?"
Tôi hỏi ngược lại.
"tôi…..Tôi nói cởi quần áo trước mặt người khác là dâm dục!"
Dương Mân suy nghĩ một lát nói.
"Cô nghĩ sai rồi, tôi cảm thấy trong phòng nóng quá, nên chỉ cởi áo khoác."
Tôi nói, xong cởi áo khoác, mặt cái áo sơ mi.
"Anh không phải thích ngủ trần truồng hay sao?"
Dương Mân hỏi.
"Thế nhưng tôi cũng nói là tôi chưa muốn đi ngủ!"
Tôi ngôi ở bên giường, chỉ vào vi tính nói:
"Tôi cùng cô lên mạng kiểm tra tư liệu!"
"Được rồi!"
Dương Mân gật đầu, ngôi ở trên ghế, mở máy vi tính.
Giường và computers đặt cách mặt đất rất gần, vị trí tôi ngôi là ở bên trái của Dương Mân, có thể nhìn thấy rõ Dương Mân làm cái gì.
Dương Mân trước tiên mở MSN của mình, sau đó mở trang, sinh viên nghiên cứu sinh báo danh.
Trang tìm kiếm này là loại mới nhất của tập đoàn Ánh Rạng Đông. Sát nhập với một số trang khác tạo thành trang tra cứu "Tri Chu Sưu Tác" (con nhện tìm kiếm), mới tạo thành công nghệ hoàn chỉnh như hiện nay.
Rất nhanh, trang tra cứu đã tìm ra một loạt danh sách, Dương Mân kích vào đó mà hiện ra thứ mà mình muốn tìm kiếm.
Tôi không rõ vì sao có nhiều người thi nghiên cứu sinh như vậy, ví như Dương Mân, đã có một công việc rất cao, và thu nhập rất tốt.
Nhưng lại còn thi nghiên cứu sinh, nếu thi đậu rồi thì sao đây? Công ty tư nhân cho rằng không cần bằng cấp, thế nhưng có bằng cấp rồi thì làm thế nào đây.
Nhắc tới nghiên cứu sinh, tôi không khỏi nghĩ tới Diệp Tiêu Tiêu, một cái tên không cách nào quên được. Mỗi khi nhớ tới nàng, trong lòng tôi vô cùng phiền muộn.
Là tôi có lỗi với nàng? Hay là bởi vì nguyên nhân khác? Người cùng quan hệ với tôi như Mạnh Thanh Thanh, cũng đâu có biểu hiện như vậy.
Mặc dù đối với Mạnh Thanh Thanh tôi có rất nhiều hổ thẹn, nhưng mà chưa bao giờ thương cảm, mà là tích cực đối mặt.
Diệp Tiêu Tiêu ở đâu? Lẽ nào bởi vì…chuyện này xảy ra khi tôi trọng sinh không lâu, nên mới có ấn tượng sâu sắc? Hay là bởi vì nàng là đối tượng gặp mặtcuar tôi từ khi tôi sống lại?
Có lẽ vậy, nam nhân đối với những người đầu tiên gặp mặt, thường có sự nhớ nhung không thôi, càng trải qua nhiều cô gái khác, thì lại càng nhớ người đâu tiên của mình.
Có người nói nàng học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh, nhưng không biết ở trường nào, mà hỏi bác Diệp thì bác lại không nói.
Lúc này bác Diệp đã không còn coi tôi là con rể nữa mà bác ấy cũng không biết chuyện giữa tôi và Diệp Tiêu Tiêu.
Mà Diệp Tiêu Tiêu từng nói, nàng có một người rất trọng yếu ở Bắc Kinh, có lẽ bác ấy cho rằng nàng đã có bạn trai. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tại sao tôi lại không đi tìm nàng? Theo thời gian trôi qua, tôi càng ngày càng mất đi cái ý nghĩ kích động muốn tìm Diệp Tiêu Tiêu. Trước tôi rất điên cuồng muốn tìm nàng, nhưng không có năng lực tìm thấy nàng.
Hiện giờ, với năng lực của tôi ở Bắc Kinh tìm kiếm một ai đó thì vô cùng dễ?
Cho dù là dùng thế lực ngầm của Tam Thạch Bang, hay là dùng cảnh sát của Chung Dương thì cũng tìm được nàng một cách đơn giản. Thế nhưng, tôi không hiểu vì sao mình lại do dự?
Tôi sợ phải đối mặt với nàng? Không phải, tôi đã vô cùng tin tưởng, đó là tôi sẽ mang lại cho nàng được hạnh phúc!
Mà nỗi e sợ nhất của tôi là Diệp Tiêu Tiêu đã có cuộc sống mới, có một người yêu mới! Mà sự xuất hiện của tôi sẽ là kẻ phá hoại hạnh phúc của nàng?
Tôi thừa nhận năm đó tôi có tình yêu với Diệp Tiêu Tiêu, nhưng đó chỉ là đơn phương, sau đó Diệp Tiêu Tiêu có tình cảm với tôi, nhưng đó chỉ là việc tôi cướp đi lần đầu tiên của nàng, mà nữ nhân thì luôn luôn hướng về người lần đầu tiên của mình!
Chuyện đã qua lâu, tin tưởng Diệp Tiêu Tiêu thì đã hoàn toàn bình thường trở lại, nhưng câu nói của bác Diệp làm cho tôi khiếp đảm.
Hay là, đây là tiếc nuối duy nhất của tôi từ sau khi trọng sinh, tôi đã thề với mình là không để lại tiếc nuối, vậy mà lại có rồi!
Với năng lực của tôi, tôi có thể hoàn toàn đem Diệp Tiêu Tiêu về bên cạnh mình.
Nhưng như vậy, tôi chỉ chiếm được con người của nàng, nhưng lại không chiếm được trái tim của nàng.
Tôi chỉ vào chiếc giường nhỏ trước mặt, hỏi.
"Thế nào? Bản tiểu thư chưa từng chê nó, vậy mà anh lại chê hay sao?"
Dương Mân lông mày nhăn lại, trừng mắt liếc tôi nói.
"Tôi đương nhiên không có ý đó, mà cái giường nhỏ như vậy, hai chúng ta làm sao mà ngủ được?"
Tôi giải thích.
"Một mình anh ngủ không được sao?"
Dương Mân nghi ngờ hỏi.
"Một mình tôi? Vậy thì cô không ngủ à?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Này, nah nghĩ gì thế, đương nhiên là tôi phải ngủ, nhưng hiện giờ chưa phải lúc, tôi còn phải lên mạng kiểm tra tin tức!"
Dương Mân chỉ vào máy vi tính trên bàn làm việc nói.
"A, vậy cũng được, nhưng mà con người của tôi thích trần truồng khi ngủ, không mặc quần áo."
Tôi nói.
"Không thành vấn đề, nhưng mà ga giường đã hơn một năm không giặt, nếu anh không sợ bẩn thì cứ ngủ."
Dương Mân dễ dàng nói.
"Không có chuyện gì, tôi không chê"
Tôi làm bộ cởi quần áo.
"Đi tìm chết đi!"
Dương Mân vội vàng quay lại ngăn không cho tôi tiến thêm bước nữa, nói:
"Anh như thế nào mà dâm dục vậy!"
"Tôi dâm dục? Tôi cởi quần áo ngủ mà cô cũng nói tôi dâm dục?"
Tôi hỏi.
"Anh cởi quần áo chính là dâm dục"
Dương Mân đáp.
"Vậy cô mối ngày có cởi quần áo không?"
Tôi hỏi ngược lại.
"tôi…..Tôi nói cởi quần áo trước mặt người khác là dâm dục!"
Dương Mân suy nghĩ một lát nói.
"Cô nghĩ sai rồi, tôi cảm thấy trong phòng nóng quá, nên chỉ cởi áo khoác."
Tôi nói, xong cởi áo khoác, mặt cái áo sơ mi.
"Anh không phải thích ngủ trần truồng hay sao?"
Dương Mân hỏi.
"Thế nhưng tôi cũng nói là tôi chưa muốn đi ngủ!"
Tôi ngôi ở bên giường, chỉ vào vi tính nói:
"Tôi cùng cô lên mạng kiểm tra tư liệu!"
"Được rồi!"
Dương Mân gật đầu, ngôi ở trên ghế, mở máy vi tính.
Giường và computers đặt cách mặt đất rất gần, vị trí tôi ngôi là ở bên trái của Dương Mân, có thể nhìn thấy rõ Dương Mân làm cái gì.
Dương Mân trước tiên mở MSN của mình, sau đó mở trang, sinh viên nghiên cứu sinh báo danh.
Trang tìm kiếm này là loại mới nhất của tập đoàn Ánh Rạng Đông. Sát nhập với một số trang khác tạo thành trang tra cứu "Tri Chu Sưu Tác" (con nhện tìm kiếm), mới tạo thành công nghệ hoàn chỉnh như hiện nay.
Rất nhanh, trang tra cứu đã tìm ra một loạt danh sách, Dương Mân kích vào đó mà hiện ra thứ mà mình muốn tìm kiếm.
Tôi không rõ vì sao có nhiều người thi nghiên cứu sinh như vậy, ví như Dương Mân, đã có một công việc rất cao, và thu nhập rất tốt.
Nhưng lại còn thi nghiên cứu sinh, nếu thi đậu rồi thì sao đây? Công ty tư nhân cho rằng không cần bằng cấp, thế nhưng có bằng cấp rồi thì làm thế nào đây.
Nhắc tới nghiên cứu sinh, tôi không khỏi nghĩ tới Diệp Tiêu Tiêu, một cái tên không cách nào quên được. Mỗi khi nhớ tới nàng, trong lòng tôi vô cùng phiền muộn.
Là tôi có lỗi với nàng? Hay là bởi vì nguyên nhân khác? Người cùng quan hệ với tôi như Mạnh Thanh Thanh, cũng đâu có biểu hiện như vậy.
Mặc dù đối với Mạnh Thanh Thanh tôi có rất nhiều hổ thẹn, nhưng mà chưa bao giờ thương cảm, mà là tích cực đối mặt.
Diệp Tiêu Tiêu ở đâu? Lẽ nào bởi vì…chuyện này xảy ra khi tôi trọng sinh không lâu, nên mới có ấn tượng sâu sắc? Hay là bởi vì nàng là đối tượng gặp mặtcuar tôi từ khi tôi sống lại?
Có lẽ vậy, nam nhân đối với những người đầu tiên gặp mặt, thường có sự nhớ nhung không thôi, càng trải qua nhiều cô gái khác, thì lại càng nhớ người đâu tiên của mình.
Có người nói nàng học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh, nhưng không biết ở trường nào, mà hỏi bác Diệp thì bác lại không nói.
Lúc này bác Diệp đã không còn coi tôi là con rể nữa mà bác ấy cũng không biết chuyện giữa tôi và Diệp Tiêu Tiêu.
Mà Diệp Tiêu Tiêu từng nói, nàng có một người rất trọng yếu ở Bắc Kinh, có lẽ bác ấy cho rằng nàng đã có bạn trai. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tại sao tôi lại không đi tìm nàng? Theo thời gian trôi qua, tôi càng ngày càng mất đi cái ý nghĩ kích động muốn tìm Diệp Tiêu Tiêu. Trước tôi rất điên cuồng muốn tìm nàng, nhưng không có năng lực tìm thấy nàng.
Hiện giờ, với năng lực của tôi ở Bắc Kinh tìm kiếm một ai đó thì vô cùng dễ?
Cho dù là dùng thế lực ngầm của Tam Thạch Bang, hay là dùng cảnh sát của Chung Dương thì cũng tìm được nàng một cách đơn giản. Thế nhưng, tôi không hiểu vì sao mình lại do dự?
Tôi sợ phải đối mặt với nàng? Không phải, tôi đã vô cùng tin tưởng, đó là tôi sẽ mang lại cho nàng được hạnh phúc!
Mà nỗi e sợ nhất của tôi là Diệp Tiêu Tiêu đã có cuộc sống mới, có một người yêu mới! Mà sự xuất hiện của tôi sẽ là kẻ phá hoại hạnh phúc của nàng?
Tôi thừa nhận năm đó tôi có tình yêu với Diệp Tiêu Tiêu, nhưng đó chỉ là đơn phương, sau đó Diệp Tiêu Tiêu có tình cảm với tôi, nhưng đó chỉ là việc tôi cướp đi lần đầu tiên của nàng, mà nữ nhân thì luôn luôn hướng về người lần đầu tiên của mình!
Chuyện đã qua lâu, tin tưởng Diệp Tiêu Tiêu thì đã hoàn toàn bình thường trở lại, nhưng câu nói của bác Diệp làm cho tôi khiếp đảm.
Hay là, đây là tiếc nuối duy nhất của tôi từ sau khi trọng sinh, tôi đã thề với mình là không để lại tiếc nuối, vậy mà lại có rồi!
Với năng lực của tôi, tôi có thể hoàn toàn đem Diệp Tiêu Tiêu về bên cạnh mình.
Nhưng như vậy, tôi chỉ chiếm được con người của nàng, nhưng lại không chiếm được trái tim của nàng.
/630
|