Không biết do cố tình hay vô ý, mà trong lú chọn ghế ngồi, mỗi người đều tự nhận vị trí của mình.
Bởi vì do tôi có quan hệ với Sở Cao, cho nên chỗ ngồi bên cạnh hắn đương nhiên là nhường cho tôi, mà chỗ ngôi bên cạnh tôi lại nhường cho Dương Mân.
Thức ăn đã được sẵn từ trước, nên Sở Cao thông báo cho nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Chất lượng thức ăn lần này cao hơn nhiều so với lần Quan Dương, xem ra Sở Cao cũng không phải là một ông chủ keo kiệt, như vậy tôi cũng yên tâm, chỉ có đối đãi tốt với mọi người, thì mới làm cho công ty phát triển.
Lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Thế Kỷ Mới đa phần là người trí thức, hơn thế nữa, do công việc bận rộn, mỗi ngày đều phải ăn ở căng tin, nhìn những mỹ vị như thế này, trong mắt ai cũng tỏa sáng.
Sở Cao cũng không giống ông chủ khác, thường thao thao bất tuyệt nói. Sở Cao chỉ đơn giản nói:
"Mọi người chắc cũng đã đói rồi, mà dạ dày tôi cũng đã kêu! Chúng ta không ai là người ngoài, lập tức động đũa đi!"
Nói xong, hắn dẫn đầu cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt to bỏ vào miệng, làm cho mọi người ai nấy đêu cười vang.
Đúng như lời Sở Cao nói, ở đây không ai là người ngoài, cho nên ăn uống rất thoải mái, trong lúc ăn cơm còn tâm sự những chuyện ngoài lề, đúng là vô cùng vui vẻ.
"Duơng Mân, hai ngày nữa cô phải tới thành phố N, cực khổ cho cô rồi, tôi mời cô một chén!"
Sở Cao rót đầy chén rượu, đứng dậy nói:
"Vốn tôi định phái ngươi đi cùng cô, nhưng cô thấy đấy, những lãnh đạo cấp cao ở công ty ai nấy cũng bận ngập đầu. Công ty hiện giờ mới đi vào quỹ đạo, chuyện cần làm thì còn rất nhiều, cô đành phải thông cảm vậy!"
"Ha ha, Sở Tổng nói quá lời, tôi đương nhiên là hiểu!"
Dương Mân đứng dậy, bưng chén rượu lên:
"Nhưng mà dù sao tôi cũng không phải là người chuyên môn, hơn nữa lại là người không am hiểu kỹ thuật, nếu như tôi không đáp ứng được, thì Sở tổng cũng đừng oán tôi đó nhé!"
"A….Đúng vậy, đây cũng là một vấn đề!"
Sở Cao nói.
"Nếu không như vậy, tôi phái một ngươi trong bộ phận nghiên cứu đi với cô! Cô tự mình chọn xem ai có thể, sau đó tôi phái người đó đi với cô!"
"Ai…Sở tổng, bộ phận nghiên cứu của công ty chúng ta rất thiếu người, hạng mục bên Đức đang thúc rất gấp. Hơn nữa công ty Motorcycle Mara cũng đang thúc giục, giờ lại điều người của tôi đi, tôi không đồng ý!"
Giám đốc nghiên cứu thẳng tính, có gì nói vậy, ai nây cũng quen rồi.
Lúc này nghe hắn nói như vậy. Sở Cao cũng có chút khó khăn. Tình huống của công ty như thế nào, thì hắn hiểu rất rõ, vốn chỉ muốn từng bước phát triển, nhưng không ngờ công ty lại lao như hỏa tiễn, tuy rằng nhân viên đã mở rộng thi tuyển vào, nhưng mà cũng không cách nào đáp ứng đủ nhu cầu.
Dù sao bây giờ cũng không thể tìm đại, Tập đoàn yêu cầu không phải ai cũng có thể đáp ứng.
"Tiểu Ngô, tình huống của cậu tôi không phải là không biết, thế nhưng lần này rất trọng yếu, đây là lần đầu tiêu công ty chúng ta tham dự một hội nghi cấp thế giới , rất có lợi cho sự phát triển của chúng ta!"
Sở Cao nói.
"Vậy thì chúng tôi đình công!"
Giám đốc nghiên cứu tức giận nói.
"Chuyện này.."
Sở Cao cũng có chút khó giải quyết.
"Sở tổng, Ngô Thường, tôi thật ra có một chủ ý, không cần dùng nhân lực của bên nghiên cứu, cũng có thể giải quyết vân đề này!"
Dương Mân bỗng nhiên nói.
"A? Nhanh nói nghe một chút!"
Sở Cao hưng phấn nói.
"Công ty của chúng ta không phải là có một tổng giám hay sao, lần này không bằng để hắn đi cùng với tôi đi!"
Dương Mân đàng hoàng nói.
Tôi nghe xong thì cảm thấy lạnh lạnh, sao Dương Mân lại đưa tôi vào dự mưu của nàng?
"Cô là nói Lưu tổng giám?"
Ngô Thường bật thốt lên nói:
"Tốt lắm, kỹ thuật của Lưu tổng giám rất tốt, chắc có thể ứng phó được!"
Mà Sở Cao cũng cười cười nhìn Dương Mân.
"Sở tổng, ngài sao lại nhìn tôi như thế?"
Dương Mân bị hắn nhìn mà cảm thấy sợ hãi.
"Dương Mân, cô có phải đã dự liệu kết quả như thế này rồi hay không?"
Sở Cao cười cười hỏi. Nguồn: http://truyenyy.com
"Sở Tổng, tôi chẳng phải là suy nghĩ cho công ty hay sao?"
Dương Mân có chút bối rối nói.
"Tôi không nói cô không vì công ty, thế nhưng có phải là hoàn toàn vì công ty hay không?"
Sở Cao tiếp tục hỏi.
"Tôi…"
Dương Mân quẫn trí không biết nói sao nữa.
"Ha ha!"
Những đồng nghiệp khác đương nhiên hiểu vấn đề, đều ha ha nở nụ cười.
"Được rồi, Dương Mân, cho dù công ty có đồng ý, nhưng quan trọng là Lưu tổng giám có đồng ý hay không!"
Sở Cao nhìn tôi nói.
Tôi bây giờ còn có thể nói cái gì, ý của Sở Cao nói rất rõ ràng: đó là công ty của anh, anh muốn làm thế nào thì làm.
"Được, không vấn đề gì, không biết thời gian là bao giờ?"
Tôi tỏ thái độ nói.
"Ngày kia, anh có bận chuyện gì không?"
Dương Mân giành trước nói.
"Ánh….Không có!"
Tôi gật đầu
Kế tiếp, tôi và Dương mân đều là đối tượng đùa cợt của mọi người, có người còn nói, bao giờ thì cho chúng tôi uống rượu mừng.
Dương Mân gương mặt đỏ lên, không phải vì rượu mà ai cũng biết là vì nàng vui sướng.
Tôi u ám thở dài.
Nhìn sách sử ghi lại những nam nhân phong lưu, háo sắc, có nhiều lão bà, nhưng thực sự họ cũng là thân bất do kỷ!
Bởi vì do tôi có quan hệ với Sở Cao, cho nên chỗ ngồi bên cạnh hắn đương nhiên là nhường cho tôi, mà chỗ ngôi bên cạnh tôi lại nhường cho Dương Mân.
Thức ăn đã được sẵn từ trước, nên Sở Cao thông báo cho nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Chất lượng thức ăn lần này cao hơn nhiều so với lần Quan Dương, xem ra Sở Cao cũng không phải là một ông chủ keo kiệt, như vậy tôi cũng yên tâm, chỉ có đối đãi tốt với mọi người, thì mới làm cho công ty phát triển.
Lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Thế Kỷ Mới đa phần là người trí thức, hơn thế nữa, do công việc bận rộn, mỗi ngày đều phải ăn ở căng tin, nhìn những mỹ vị như thế này, trong mắt ai cũng tỏa sáng.
Sở Cao cũng không giống ông chủ khác, thường thao thao bất tuyệt nói. Sở Cao chỉ đơn giản nói:
"Mọi người chắc cũng đã đói rồi, mà dạ dày tôi cũng đã kêu! Chúng ta không ai là người ngoài, lập tức động đũa đi!"
Nói xong, hắn dẫn đầu cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt to bỏ vào miệng, làm cho mọi người ai nấy đêu cười vang.
Đúng như lời Sở Cao nói, ở đây không ai là người ngoài, cho nên ăn uống rất thoải mái, trong lúc ăn cơm còn tâm sự những chuyện ngoài lề, đúng là vô cùng vui vẻ.
"Duơng Mân, hai ngày nữa cô phải tới thành phố N, cực khổ cho cô rồi, tôi mời cô một chén!"
Sở Cao rót đầy chén rượu, đứng dậy nói:
"Vốn tôi định phái ngươi đi cùng cô, nhưng cô thấy đấy, những lãnh đạo cấp cao ở công ty ai nấy cũng bận ngập đầu. Công ty hiện giờ mới đi vào quỹ đạo, chuyện cần làm thì còn rất nhiều, cô đành phải thông cảm vậy!"
"Ha ha, Sở Tổng nói quá lời, tôi đương nhiên là hiểu!"
Dương Mân đứng dậy, bưng chén rượu lên:
"Nhưng mà dù sao tôi cũng không phải là người chuyên môn, hơn nữa lại là người không am hiểu kỹ thuật, nếu như tôi không đáp ứng được, thì Sở tổng cũng đừng oán tôi đó nhé!"
"A….Đúng vậy, đây cũng là một vấn đề!"
Sở Cao nói.
"Nếu không như vậy, tôi phái một ngươi trong bộ phận nghiên cứu đi với cô! Cô tự mình chọn xem ai có thể, sau đó tôi phái người đó đi với cô!"
"Ai…Sở tổng, bộ phận nghiên cứu của công ty chúng ta rất thiếu người, hạng mục bên Đức đang thúc rất gấp. Hơn nữa công ty Motorcycle Mara cũng đang thúc giục, giờ lại điều người của tôi đi, tôi không đồng ý!"
Giám đốc nghiên cứu thẳng tính, có gì nói vậy, ai nây cũng quen rồi.
Lúc này nghe hắn nói như vậy. Sở Cao cũng có chút khó khăn. Tình huống của công ty như thế nào, thì hắn hiểu rất rõ, vốn chỉ muốn từng bước phát triển, nhưng không ngờ công ty lại lao như hỏa tiễn, tuy rằng nhân viên đã mở rộng thi tuyển vào, nhưng mà cũng không cách nào đáp ứng đủ nhu cầu.
Dù sao bây giờ cũng không thể tìm đại, Tập đoàn yêu cầu không phải ai cũng có thể đáp ứng.
"Tiểu Ngô, tình huống của cậu tôi không phải là không biết, thế nhưng lần này rất trọng yếu, đây là lần đầu tiêu công ty chúng ta tham dự một hội nghi cấp thế giới , rất có lợi cho sự phát triển của chúng ta!"
Sở Cao nói.
"Vậy thì chúng tôi đình công!"
Giám đốc nghiên cứu tức giận nói.
"Chuyện này.."
Sở Cao cũng có chút khó giải quyết.
"Sở tổng, Ngô Thường, tôi thật ra có một chủ ý, không cần dùng nhân lực của bên nghiên cứu, cũng có thể giải quyết vân đề này!"
Dương Mân bỗng nhiên nói.
"A? Nhanh nói nghe một chút!"
Sở Cao hưng phấn nói.
"Công ty của chúng ta không phải là có một tổng giám hay sao, lần này không bằng để hắn đi cùng với tôi đi!"
Dương Mân đàng hoàng nói.
Tôi nghe xong thì cảm thấy lạnh lạnh, sao Dương Mân lại đưa tôi vào dự mưu của nàng?
"Cô là nói Lưu tổng giám?"
Ngô Thường bật thốt lên nói:
"Tốt lắm, kỹ thuật của Lưu tổng giám rất tốt, chắc có thể ứng phó được!"
Mà Sở Cao cũng cười cười nhìn Dương Mân.
"Sở tổng, ngài sao lại nhìn tôi như thế?"
Dương Mân bị hắn nhìn mà cảm thấy sợ hãi.
"Dương Mân, cô có phải đã dự liệu kết quả như thế này rồi hay không?"
Sở Cao cười cười hỏi. Nguồn: http://truyenyy.com
"Sở Tổng, tôi chẳng phải là suy nghĩ cho công ty hay sao?"
Dương Mân có chút bối rối nói.
"Tôi không nói cô không vì công ty, thế nhưng có phải là hoàn toàn vì công ty hay không?"
Sở Cao tiếp tục hỏi.
"Tôi…"
Dương Mân quẫn trí không biết nói sao nữa.
"Ha ha!"
Những đồng nghiệp khác đương nhiên hiểu vấn đề, đều ha ha nở nụ cười.
"Được rồi, Dương Mân, cho dù công ty có đồng ý, nhưng quan trọng là Lưu tổng giám có đồng ý hay không!"
Sở Cao nhìn tôi nói.
Tôi bây giờ còn có thể nói cái gì, ý của Sở Cao nói rất rõ ràng: đó là công ty của anh, anh muốn làm thế nào thì làm.
"Được, không vấn đề gì, không biết thời gian là bao giờ?"
Tôi tỏ thái độ nói.
"Ngày kia, anh có bận chuyện gì không?"
Dương Mân giành trước nói.
"Ánh….Không có!"
Tôi gật đầu
Kế tiếp, tôi và Dương mân đều là đối tượng đùa cợt của mọi người, có người còn nói, bao giờ thì cho chúng tôi uống rượu mừng.
Dương Mân gương mặt đỏ lên, không phải vì rượu mà ai cũng biết là vì nàng vui sướng.
Tôi u ám thở dài.
Nhìn sách sử ghi lại những nam nhân phong lưu, háo sắc, có nhiều lão bà, nhưng thực sự họ cũng là thân bất do kỷ!
/630
|