Khi tôi cầm theo túi lớn túi nhỏ….đi tới chỗ Hứa Tuyết Quân mới phát hiện tôi mua toàn bộ số y phục mà nang đã thử, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa thấy thấp thỏm.
Có câu vô công bất thọ lộc, không biết là Lưu Lôi có bắt mình làm chuyện gì không thể làm hay không, nhưng mà sau đó lại cảm thấy không có khả năng, hiện tại tôi còn có chuyện gì mà cần nàng làm đây. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Vậy tại sao hắn lại mua cho mình nhiều y phục như vậy? Hứa Tuyết Quân mặt đỏ hồng nghĩ, có phải hắn thích mình không? Nếu như hắn thực sự thích mình, thì mình phải làm sao đây?
Kỳ thực tôi mua những….bộ quần áo này không có lý do gì phức tạp, chỉ là do thấy nàng mặc quần áo tương đối cũ rồi mà thôi, nếu là bạn bè, thì mấy thứ này có tính là gì.
Tôi bảo Hứa Tuyết Quân mặc một bộ y phục lên người, còn những cái khác thì đút trở lại vào trong túi.
Cũng may mà những túi nhựa này cũng tương đối mèm dẻo, có thể đặc trong thùng sau xe
Hứa Nhị trợn hai mắt, không tin là em mình lại được mua nhiều như vậy, hơn nữa còn có cả phiếu giảm giá.
Hứa Nhị rốt cuộc được chứng kiến những điều trên báo viết, đó là khi đại gia theo đuổi cô gái nào đo, thì vung tiền như nước!
"Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi mua những thứ đồ khác!"
Sau khi cất quần áo xong, tôi hướng về Hứa Tuyết Quân nói.
"A? Còn mua nữa?"
Hứa Tuyết Quân kỳ quái hỏi:
"Không phải đã mua nhiều quần áo như vậy rồi sao?"
"Đây là y phục, còn mua những thứ khác nữa, ví dụ như giầy…"
Tôi nói.
"Còn phải mua ư"
Hứa Tuyết Quân có chút ngượng ngùng nói:
"Không sao đâu, cái giày thể thao của tôi cũng tương đối tốt…lúc tôi mới vào đại học mua đấy."
Tôi cười nói.
"Giầy thể thao thì sao có thể mặc với những quần áo như thế này, giàu thể thao có thể mặc với trang phục bình thường thì được."
"A? Như vậy sao, tôi còn không biết là như thế, vậy thì…đi mua cũng được, nhưng đừng mua đồ quá đắt!"
Hứa Tuyết Quân noi.
"Đương nhiên, tôi chỉ là bạn trai giả mạo của cô, sao có thể mua cho cô những món đồ quá đắt, nếu làm như vậy thì chị Nhan Nghiên của cô có thể sẽ ăn dấm đấy"
Tôi vừa cười vừa nói.
"Hơn nữa tôi còn là một người nghèo, mua đò quá đắt thì không mua nổi"
"A? Vậy là tốt rồi…"
Hứa Tuyết Quân không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, sắc mặt đỏ lên.
Nhưng mà trong lòng lại nghĩ, nếu như bạn trai thực sự thì hắn có thể mua cho mình cái gì nữa đây? Nhưng mà cái ý nghĩ này cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nàng cũng hiểu, Triệu Nhan Nghiên và các nàng sao có thể ghen được chứ?
Nếu như theo lời hắn nói, các nàng mà ghen, thì còn để cho mình như thế này hay sao!
Trên con đường đi qua cửa hàng điện thoại di động, tôi đột nhiên nghĩ tới chuyện Hứa Tuyết Quân còn chưa có cái điện thoại nào, vì vậy không nói hai lời, kéo nàng vào trong đó.
Tôi cầm tay nàng, chỉ là một hành động vô thức. Kể từ khi tôi sống lại, thì hầu như lúc nào cũn đi cùng những nữ nhân của tôi. Cho nên có nhiều hành động chỉ là hành động theo thói quen, cho nên cũngk hông nghĩ nhiều.
Nhưng nàng trong giây lát bị tôi cầm tay thì lại hoảng sợ, vốn định lập tức giằng ra, nhưng trong lòng lại có chút không muốn, nhìn thấy sắc mặt tôi không thay đổi chút nào, nàng nghĩ thầm, hay là hắn vô ý!
Nhưng mà hiện giờ mình đang giả làm bạn gái của hắn, chuyện này cũng chỉ là bình thường mà thôi.
Trong khi suy nghĩ như vậy, thân hình Hứa Tuyết Quân run lên, xấu hổ, kích động, khiếp sợ, rồi lại hưng phấn, dường như giống như có ngàn vạn con sóng cùng xô vào một chỗ.
Tôi đi hai bước, thì cảm thấy Hứa Tuyết Quân dường như có điều gì đó không đúng.
Vì vậy tôi mới dừng lại, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, có chút kỳ quái hỏi:
"Cô làm sao vậy? Khó chịu hay sao?"
"A, không có ,không có chuyện gì…"
Hứa Tuyết Quân vội vã lắc đầu.
Tôi tuy rằng buồn bực, thế nhưng không nghĩ ra chuyện gì, đột nhiên cảm giác là lòng bàn tay của tôi nóng lên, hóa ra là do Hứa Tuyết Quân rủn rẩy lên mới ra mồ hôi.
Thấy vậy , tôi lúng túng buông tay ra, có chút xấu hổ nói:
"Xin lỗi, tôi không phải là cố ý, tôi chỉ theo thói quen thường ngày, tưởng cô là nữ nhân của tôi…"
"Không có gì…"
Hứa Tuyết Quân lắc đầu, lặng yên theo tôi vào cửa hàng điện thoại di động, ngay cả bản thần nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hiện tại, Hứa Tuyết Quân dường như có thể khẳng định, bản thân mình có hảo cảm với hắn, nhưng đối với người con gái, không được làm bạn gái duy nhất của một người, cái cảm giác này làm cho nàng có chút thống khổ.
Lý trí của Hứa Tuyết Quân nói là, chuyện này sẽ không có kết quả, thế nhưng phương diện khác, Hứa Tuyết Quân lại mang tâm lý may mắn, nhiều cô gái có thể chung sống hóa bình với nhau như vậy, thì mình tại sao lại không thể?
Tôi đương nhiên là không biết Hứa Tuyết Quân suy nghĩ cái gì, thấy nàng trầm mặc tôi còn tưởng nàng đang tức giận, nên không dám nói gì.
Dù sao Hứa Tuyết Quân cũng là một tiểu cô nương rất bảo thủ, tôi nắm tay nàng thì dường như là chiếm tiện nghi, nhưng đối với Hứa Tuyết Quân thì lại khác, tôi không hi vọng nàng vì chuyện đó mà suy nghĩ, vì vậy khuyên bảo nói:
"Lát nữa chúng ta không phải là bạn trai bạn gái hay sao, đến lúc đó nhất định phải có chút hành động thân mật, nếu không người khác sẽ không tin, chugns ta hiện giờ luyện tập một chút, để cho lúc đó được tự nhiên!" T
"ha ha…tốt!"
Làm cho tôi không nghĩ tới là Hứa Tuyết Quân nghe xong lại cười đáp ứng rồi, hơn nữa lại còn chủ động nắm tay tôi.
Kỳ thực Hứa Tuyết Quân vẫn đang mâu thuẫn, rõ ràng là có thích cảm giác này, nhưng lại ngại ngùng, mà câu nói của tôi đã làm cho Hứa Tuyết Quân có lý do phóng túng to gan làm ra những hành động thân mật.
Có câu vô công bất thọ lộc, không biết là Lưu Lôi có bắt mình làm chuyện gì không thể làm hay không, nhưng mà sau đó lại cảm thấy không có khả năng, hiện tại tôi còn có chuyện gì mà cần nàng làm đây. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Vậy tại sao hắn lại mua cho mình nhiều y phục như vậy? Hứa Tuyết Quân mặt đỏ hồng nghĩ, có phải hắn thích mình không? Nếu như hắn thực sự thích mình, thì mình phải làm sao đây?
Kỳ thực tôi mua những….bộ quần áo này không có lý do gì phức tạp, chỉ là do thấy nàng mặc quần áo tương đối cũ rồi mà thôi, nếu là bạn bè, thì mấy thứ này có tính là gì.
Tôi bảo Hứa Tuyết Quân mặc một bộ y phục lên người, còn những cái khác thì đút trở lại vào trong túi.
Cũng may mà những túi nhựa này cũng tương đối mèm dẻo, có thể đặc trong thùng sau xe
Hứa Nhị trợn hai mắt, không tin là em mình lại được mua nhiều như vậy, hơn nữa còn có cả phiếu giảm giá.
Hứa Nhị rốt cuộc được chứng kiến những điều trên báo viết, đó là khi đại gia theo đuổi cô gái nào đo, thì vung tiền như nước!
"Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi mua những thứ đồ khác!"
Sau khi cất quần áo xong, tôi hướng về Hứa Tuyết Quân nói.
"A? Còn mua nữa?"
Hứa Tuyết Quân kỳ quái hỏi:
"Không phải đã mua nhiều quần áo như vậy rồi sao?"
"Đây là y phục, còn mua những thứ khác nữa, ví dụ như giầy…"
Tôi nói.
"Còn phải mua ư"
Hứa Tuyết Quân có chút ngượng ngùng nói:
"Không sao đâu, cái giày thể thao của tôi cũng tương đối tốt…lúc tôi mới vào đại học mua đấy."
Tôi cười nói.
"Giầy thể thao thì sao có thể mặc với những quần áo như thế này, giàu thể thao có thể mặc với trang phục bình thường thì được."
"A? Như vậy sao, tôi còn không biết là như thế, vậy thì…đi mua cũng được, nhưng đừng mua đồ quá đắt!"
Hứa Tuyết Quân noi.
"Đương nhiên, tôi chỉ là bạn trai giả mạo của cô, sao có thể mua cho cô những món đồ quá đắt, nếu làm như vậy thì chị Nhan Nghiên của cô có thể sẽ ăn dấm đấy"
Tôi vừa cười vừa nói.
"Hơn nữa tôi còn là một người nghèo, mua đò quá đắt thì không mua nổi"
"A? Vậy là tốt rồi…"
Hứa Tuyết Quân không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, sắc mặt đỏ lên.
Nhưng mà trong lòng lại nghĩ, nếu như bạn trai thực sự thì hắn có thể mua cho mình cái gì nữa đây? Nhưng mà cái ý nghĩ này cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nàng cũng hiểu, Triệu Nhan Nghiên và các nàng sao có thể ghen được chứ?
Nếu như theo lời hắn nói, các nàng mà ghen, thì còn để cho mình như thế này hay sao!
Trên con đường đi qua cửa hàng điện thoại di động, tôi đột nhiên nghĩ tới chuyện Hứa Tuyết Quân còn chưa có cái điện thoại nào, vì vậy không nói hai lời, kéo nàng vào trong đó.
Tôi cầm tay nàng, chỉ là một hành động vô thức. Kể từ khi tôi sống lại, thì hầu như lúc nào cũn đi cùng những nữ nhân của tôi. Cho nên có nhiều hành động chỉ là hành động theo thói quen, cho nên cũngk hông nghĩ nhiều.
Nhưng nàng trong giây lát bị tôi cầm tay thì lại hoảng sợ, vốn định lập tức giằng ra, nhưng trong lòng lại có chút không muốn, nhìn thấy sắc mặt tôi không thay đổi chút nào, nàng nghĩ thầm, hay là hắn vô ý!
Nhưng mà hiện giờ mình đang giả làm bạn gái của hắn, chuyện này cũng chỉ là bình thường mà thôi.
Trong khi suy nghĩ như vậy, thân hình Hứa Tuyết Quân run lên, xấu hổ, kích động, khiếp sợ, rồi lại hưng phấn, dường như giống như có ngàn vạn con sóng cùng xô vào một chỗ.
Tôi đi hai bước, thì cảm thấy Hứa Tuyết Quân dường như có điều gì đó không đúng.
Vì vậy tôi mới dừng lại, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, có chút kỳ quái hỏi:
"Cô làm sao vậy? Khó chịu hay sao?"
"A, không có ,không có chuyện gì…"
Hứa Tuyết Quân vội vã lắc đầu.
Tôi tuy rằng buồn bực, thế nhưng không nghĩ ra chuyện gì, đột nhiên cảm giác là lòng bàn tay của tôi nóng lên, hóa ra là do Hứa Tuyết Quân rủn rẩy lên mới ra mồ hôi.
Thấy vậy , tôi lúng túng buông tay ra, có chút xấu hổ nói:
"Xin lỗi, tôi không phải là cố ý, tôi chỉ theo thói quen thường ngày, tưởng cô là nữ nhân của tôi…"
"Không có gì…"
Hứa Tuyết Quân lắc đầu, lặng yên theo tôi vào cửa hàng điện thoại di động, ngay cả bản thần nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hiện tại, Hứa Tuyết Quân dường như có thể khẳng định, bản thân mình có hảo cảm với hắn, nhưng đối với người con gái, không được làm bạn gái duy nhất của một người, cái cảm giác này làm cho nàng có chút thống khổ.
Lý trí của Hứa Tuyết Quân nói là, chuyện này sẽ không có kết quả, thế nhưng phương diện khác, Hứa Tuyết Quân lại mang tâm lý may mắn, nhiều cô gái có thể chung sống hóa bình với nhau như vậy, thì mình tại sao lại không thể?
Tôi đương nhiên là không biết Hứa Tuyết Quân suy nghĩ cái gì, thấy nàng trầm mặc tôi còn tưởng nàng đang tức giận, nên không dám nói gì.
Dù sao Hứa Tuyết Quân cũng là một tiểu cô nương rất bảo thủ, tôi nắm tay nàng thì dường như là chiếm tiện nghi, nhưng đối với Hứa Tuyết Quân thì lại khác, tôi không hi vọng nàng vì chuyện đó mà suy nghĩ, vì vậy khuyên bảo nói:
"Lát nữa chúng ta không phải là bạn trai bạn gái hay sao, đến lúc đó nhất định phải có chút hành động thân mật, nếu không người khác sẽ không tin, chugns ta hiện giờ luyện tập một chút, để cho lúc đó được tự nhiên!" T
"ha ha…tốt!"
Làm cho tôi không nghĩ tới là Hứa Tuyết Quân nghe xong lại cười đáp ứng rồi, hơn nữa lại còn chủ động nắm tay tôi.
Kỳ thực Hứa Tuyết Quân vẫn đang mâu thuẫn, rõ ràng là có thích cảm giác này, nhưng lại ngại ngùng, mà câu nói của tôi đã làm cho Hứa Tuyết Quân có lý do phóng túng to gan làm ra những hành động thân mật.
/630
|