Đến thời gian làm cơm tối, cha tôi cố ý cùng với mẹ tôi xuống bếp, Triệu Nhan Nghiên đương nhiên phải theo xuống hỗ trợ.
Giờ chỉ còn tôi và gia đình cậu hai nói chuyện. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Tiểu lỗi, điều kiện gia đình của bạn gái cháu như thế nào?"
Cậu hai thấy Triệu Nhan Nghiên không ở đây, vội vàng hỏi.
"Cũng được, nhưng so với gia đình cháu thì kém một chút."
Tôi nói câu này cũng là thật, Triệu Quân Sinh và tôi thì không cần phân biệt gì cả, nhưng cũng không cần thiết phải giấu diếm.
"A? !"
Trương Chí Tùng há to miệng:
"So với nhà em còn kém hơn? ! Em họ à, tại sao em có thể tìm một người như vậy chứ! Anh nói với em, tìm nhầm đối tượng thì cả đời phải sống cực khổ đó, điều kiện gia đình của em có thể miễn cưỡng cho qua, thế nhưng em không muốn sống cuộc sống tốt hơn hay sao?"
"Xem ra Chí Tùng thật tinh mắt, cha của bạn gái nó là phó tổng giám đốc của một công ty ở Mỹ, tiền đồ cũng có, mà tiền cũng có!"
Cậu hai đắc ý nói:
"Cháu cũng phải tìm một người có trợ giúp cho sự nghiệp của cháu mới được! Nghe cậu hai nói đi, bỏ cô gái kia đi, Alice Dương sẽ giới thiệu cho cháu một người bạn của nó, cha của người đó cũng là một lãnh đạo cấp cao trong công ty, đến lúc đó khi cháu tốt nghiệp đại học, là có công ăn việc làm, biết bao nhiêu người mơ ước còn không được!"
"Đúng vậy, em trai, em nhìn đại ca này, lương của anh hiện giờ là 50 vạn USD, hắc hắc, thế nào, tâm động rồi chứ? Alice Dương còn cao hơn, vì nàng có cổ phẩn trong công ty!"
Trương Chí Tùng khoe khoang cười nói.
Lương một năm 50 vạn USD? Ha hả, như vậy thì có thể hù dọa người thường, nhưng sao có thể hù dọa được tôi.
Sau khi dọn cơm, Alice Dương oán giận:
"Đây là cái máy vi tính gì vậy, tốc độ như rùa, em trai à, sao nhà em giờ vẫn còn dùng loại này!"
Máy tính trong thư phòng vẫn là chiếc máy mà chú Triệu tặng tôi năm đó để làm lập trình, có thể nói nó mang lại cho tôi nhiều thứ, có ý nghĩa vô cùng với tôi. Trong phòng ngủ của tôi có đặt một chiếc laptop kiểu mới, nhưng không thay thế cái ở trong thư phòng.
Cái CPU này là loại 80486, bộ nhớ 8M, miễn cưỡng có thể sử dụng hệ điều hành windowz Ánh Rạng Đông 95. Hiện giờ tốc độ CPU đã lên tới 566HZ, Alice Dương chê chậm là bình thường.
"Ha hả, cái máy tính này là thời cháu học cấp 3, do cha vợ tặng."
Tôi nói.
"Cha vợ em? Hắn làm gì? Tại sao lại tặng em máy vi tính?"
Alice Dương hỏi.
"Cha vợ em lúc đó làm giám đốc của một công ty vi tính nhỏ, sau đó thì lập nên một công ty phần mềm."
Tôi nói.
"Trách không được lại tặng em loại vi tính này, cái này đời quá thấp, kém xa so với loại máy thấp nhất ở công ty của chị!"
Alice Dương nói.
"Em trai à, chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ, không phải là chuyện lớn, em nhìn anh mà xem, hiện giờ là lập trình viên cao cấp, tiền đồ thì khỏi nói. Công ty phần mềm của cha vợ em thì nói làm cái gì! Cậu hai nói rất đúng, để Alice giới thiệu cho em một người bạn, đến lúc đó thì tiền đồ vô lượng rồi!"
Trương Chí Tùng phụ họa theo nói.
"Thế nào, suy nghĩ một chút đi, đó mới là một bước lên trời đó!"
Cậu hai cũng nói.
... Tôi còn có thể nói cái gì? Bọn họ tự mình khoe khoang mà thôi.
Hơn nữa, công ty của chú Triệu lúc đó là nhỏ, nhưng bây giờ còn nhỏ hay sao?
Lúc này, cha mẹ tôi và Triệu Nhan Nghiên bưng thức ăn lên, cậu hai đứng dậy nói:
"Đã là cái niên đại gì rồi, mà vẫn ở nhà nấu ăn, chúng ta tới khách sạn, cũng không lo không có tiền, chúng tôi mời khách!"
"Ăn ở nhà mới có cảm giác ấm cúng!"
Mẹ tôi nói.
"Trời ạ, năm này rồi mà còn nói ấm cúng, ăn ở khách sạn tiện hơn!"
Mợ hai cũng nói:
"Được rồi, ngày mai cha của Tiểu Dương tới Tân Giang, chúng ta đến khách sạn hạng sang là được, ngàn vạn lần đừng làm ở nhà, tới lúc đó mắc cỡ chết người!"
"A?"
Cha tôi sửng sốt nói:
"Cha vợ của Tiểu Tùng cũng tới nơi này?"
"Đúng vậy, hắn tới tổng bộ làm việc, mà cũng là ngay Tân Giang, nên chúng tôi mới tới sớm, ở nơi này chờ hắn!"
Mợ hai nói.
Tổng bộ tập đoàn ở Tân Giang? Tôi sửng sốt! Hóa ra là công ty đa quốc gia của Trung quốc!
"Cha vợ anh làm ở công ty gì?"
Tôi kỳ quái hỏi.
"Tập đoàn Ánh Rạng Đông!"
Trương Chí Tùng đắc ý nói:
"Cha của Alice Dương là phó tổng giám đốc của chi nhánh ở Mỹ!"
Tập đoàn Ánh Rạng Đông? Không trùng hợp như vậy chứ!
Cho tới bây giờ, tôi mới hiểu rõ, vì sao tôi lại không có tý ấn tượng nào về chuyện cậu hai tới thăm nhà!
Hiệu ứng Hồ Điệp mà thôi, tôi sáng lập Tập đoàn Ánh Rạng Đông, mà tổng bộ của Tập đoàn Ánh Rạng Đông lại ở ngay Tân Giang, cha vợ của Trương Chí Tùng, cùng là cha của Alice Dương lại tới tổng bộ làm việc. Cậu hai của tôi tới Tân Giang, mang danh là tới thăm thân, nhưng thực ra là đi bái phỏng người ta, tiện thể khoe khoang với họ hàng.
Sau khi suy nghĩ hiểu được mọi chuyện, tôi nở nụ cười. Thế giới này chuyện gì cũng có thể trùng hợp!
"Tập đoàn Ánh Rạng Đông?"
Tôi sửng sốt, nói:
"Hóa ra là Tập đoàn Ánh Rạng Đông!"
Tôi, Triệu Nhan Nghiên, cha mẹ tôi bèn nhìn nhau cười, nói chuyện nửa ngày, hóa ra lại là thuộc hạ của tôi!
Thế nhưng tôi không vạch trần, mà cho dù có nói cha của Triệu Nhan Nghiên là tổng giám đốc của Tập đoàn Ánh Rạng Đông bọn họ cũng sẽ khôn tin tưởng, sẽ cho rằng tôi đang khoác lác, ngày mai cho bọn họ một cái vui mừng ngoài ý muốn cũng được!
Vì vậy tôi nói:
"Nếu ngày cha của chị dâu cũng tới, như vậy đi, nhan nghiên, em cũng gọi chú Triệu tới đây đi, hai người bọn họ cũng là làm về máy tính, tiện cho việc trao đổi!"
Tôi nói xong câu đó, Trương Chí Tùng và Alice Dương thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, chỉ là giám đốc của một công ty nhỏ, mà lại dám so sánh với phó tổng giám đốc của một chi nhánh ở Mỹ! Trong lòng bọn họ đã có ý nghĩ là cho cha của Triệu Nhan Nghiên leo cây rồi!
Giờ chỉ còn tôi và gia đình cậu hai nói chuyện. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Tiểu lỗi, điều kiện gia đình của bạn gái cháu như thế nào?"
Cậu hai thấy Triệu Nhan Nghiên không ở đây, vội vàng hỏi.
"Cũng được, nhưng so với gia đình cháu thì kém một chút."
Tôi nói câu này cũng là thật, Triệu Quân Sinh và tôi thì không cần phân biệt gì cả, nhưng cũng không cần thiết phải giấu diếm.
"A? !"
Trương Chí Tùng há to miệng:
"So với nhà em còn kém hơn? ! Em họ à, tại sao em có thể tìm một người như vậy chứ! Anh nói với em, tìm nhầm đối tượng thì cả đời phải sống cực khổ đó, điều kiện gia đình của em có thể miễn cưỡng cho qua, thế nhưng em không muốn sống cuộc sống tốt hơn hay sao?"
"Xem ra Chí Tùng thật tinh mắt, cha của bạn gái nó là phó tổng giám đốc của một công ty ở Mỹ, tiền đồ cũng có, mà tiền cũng có!"
Cậu hai đắc ý nói:
"Cháu cũng phải tìm một người có trợ giúp cho sự nghiệp của cháu mới được! Nghe cậu hai nói đi, bỏ cô gái kia đi, Alice Dương sẽ giới thiệu cho cháu một người bạn của nó, cha của người đó cũng là một lãnh đạo cấp cao trong công ty, đến lúc đó khi cháu tốt nghiệp đại học, là có công ăn việc làm, biết bao nhiêu người mơ ước còn không được!"
"Đúng vậy, em trai, em nhìn đại ca này, lương của anh hiện giờ là 50 vạn USD, hắc hắc, thế nào, tâm động rồi chứ? Alice Dương còn cao hơn, vì nàng có cổ phẩn trong công ty!"
Trương Chí Tùng khoe khoang cười nói.
Lương một năm 50 vạn USD? Ha hả, như vậy thì có thể hù dọa người thường, nhưng sao có thể hù dọa được tôi.
Sau khi dọn cơm, Alice Dương oán giận:
"Đây là cái máy vi tính gì vậy, tốc độ như rùa, em trai à, sao nhà em giờ vẫn còn dùng loại này!"
Máy tính trong thư phòng vẫn là chiếc máy mà chú Triệu tặng tôi năm đó để làm lập trình, có thể nói nó mang lại cho tôi nhiều thứ, có ý nghĩa vô cùng với tôi. Trong phòng ngủ của tôi có đặt một chiếc laptop kiểu mới, nhưng không thay thế cái ở trong thư phòng.
Cái CPU này là loại 80486, bộ nhớ 8M, miễn cưỡng có thể sử dụng hệ điều hành windowz Ánh Rạng Đông 95. Hiện giờ tốc độ CPU đã lên tới 566HZ, Alice Dương chê chậm là bình thường.
"Ha hả, cái máy tính này là thời cháu học cấp 3, do cha vợ tặng."
Tôi nói.
"Cha vợ em? Hắn làm gì? Tại sao lại tặng em máy vi tính?"
Alice Dương hỏi.
"Cha vợ em lúc đó làm giám đốc của một công ty vi tính nhỏ, sau đó thì lập nên một công ty phần mềm."
Tôi nói.
"Trách không được lại tặng em loại vi tính này, cái này đời quá thấp, kém xa so với loại máy thấp nhất ở công ty của chị!"
Alice Dương nói.
"Em trai à, chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ, không phải là chuyện lớn, em nhìn anh mà xem, hiện giờ là lập trình viên cao cấp, tiền đồ thì khỏi nói. Công ty phần mềm của cha vợ em thì nói làm cái gì! Cậu hai nói rất đúng, để Alice giới thiệu cho em một người bạn, đến lúc đó thì tiền đồ vô lượng rồi!"
Trương Chí Tùng phụ họa theo nói.
"Thế nào, suy nghĩ một chút đi, đó mới là một bước lên trời đó!"
Cậu hai cũng nói.
... Tôi còn có thể nói cái gì? Bọn họ tự mình khoe khoang mà thôi.
Hơn nữa, công ty của chú Triệu lúc đó là nhỏ, nhưng bây giờ còn nhỏ hay sao?
Lúc này, cha mẹ tôi và Triệu Nhan Nghiên bưng thức ăn lên, cậu hai đứng dậy nói:
"Đã là cái niên đại gì rồi, mà vẫn ở nhà nấu ăn, chúng ta tới khách sạn, cũng không lo không có tiền, chúng tôi mời khách!"
"Ăn ở nhà mới có cảm giác ấm cúng!"
Mẹ tôi nói.
"Trời ạ, năm này rồi mà còn nói ấm cúng, ăn ở khách sạn tiện hơn!"
Mợ hai cũng nói:
"Được rồi, ngày mai cha của Tiểu Dương tới Tân Giang, chúng ta đến khách sạn hạng sang là được, ngàn vạn lần đừng làm ở nhà, tới lúc đó mắc cỡ chết người!"
"A?"
Cha tôi sửng sốt nói:
"Cha vợ của Tiểu Tùng cũng tới nơi này?"
"Đúng vậy, hắn tới tổng bộ làm việc, mà cũng là ngay Tân Giang, nên chúng tôi mới tới sớm, ở nơi này chờ hắn!"
Mợ hai nói.
Tổng bộ tập đoàn ở Tân Giang? Tôi sửng sốt! Hóa ra là công ty đa quốc gia của Trung quốc!
"Cha vợ anh làm ở công ty gì?"
Tôi kỳ quái hỏi.
"Tập đoàn Ánh Rạng Đông!"
Trương Chí Tùng đắc ý nói:
"Cha của Alice Dương là phó tổng giám đốc của chi nhánh ở Mỹ!"
Tập đoàn Ánh Rạng Đông? Không trùng hợp như vậy chứ!
Cho tới bây giờ, tôi mới hiểu rõ, vì sao tôi lại không có tý ấn tượng nào về chuyện cậu hai tới thăm nhà!
Hiệu ứng Hồ Điệp mà thôi, tôi sáng lập Tập đoàn Ánh Rạng Đông, mà tổng bộ của Tập đoàn Ánh Rạng Đông lại ở ngay Tân Giang, cha vợ của Trương Chí Tùng, cùng là cha của Alice Dương lại tới tổng bộ làm việc. Cậu hai của tôi tới Tân Giang, mang danh là tới thăm thân, nhưng thực ra là đi bái phỏng người ta, tiện thể khoe khoang với họ hàng.
Sau khi suy nghĩ hiểu được mọi chuyện, tôi nở nụ cười. Thế giới này chuyện gì cũng có thể trùng hợp!
"Tập đoàn Ánh Rạng Đông?"
Tôi sửng sốt, nói:
"Hóa ra là Tập đoàn Ánh Rạng Đông!"
Tôi, Triệu Nhan Nghiên, cha mẹ tôi bèn nhìn nhau cười, nói chuyện nửa ngày, hóa ra lại là thuộc hạ của tôi!
Thế nhưng tôi không vạch trần, mà cho dù có nói cha của Triệu Nhan Nghiên là tổng giám đốc của Tập đoàn Ánh Rạng Đông bọn họ cũng sẽ khôn tin tưởng, sẽ cho rằng tôi đang khoác lác, ngày mai cho bọn họ một cái vui mừng ngoài ý muốn cũng được!
Vì vậy tôi nói:
"Nếu ngày cha của chị dâu cũng tới, như vậy đi, nhan nghiên, em cũng gọi chú Triệu tới đây đi, hai người bọn họ cũng là làm về máy tính, tiện cho việc trao đổi!"
Tôi nói xong câu đó, Trương Chí Tùng và Alice Dương thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, chỉ là giám đốc của một công ty nhỏ, mà lại dám so sánh với phó tổng giám đốc của một chi nhánh ở Mỹ! Trong lòng bọn họ đã có ý nghĩ là cho cha của Triệu Nhan Nghiên leo cây rồi!
/630
|