Tuy nói tôi còn muốn tiếp tục sờ, thế nhưng nếu tôi tiếp tục để bàn tay trong bộ ngực của Vương Thư, vậy thì có khác gì lưu manh.
"Khái khái! Được rồi, nếu như Trạch Tỉnh Đằng Nhị trả thù cô, thì cô tìm Tiểu Bát là được rồi, hắn sẽ giúp cô."
Để tránh cục diện xấu hổ, tôi tìm chủ đề khác của câu chuyện.
"ừ."
Vương Thư mặt càng đỏ hơn. Một câu vô ý thức của tôi, hóa ra lại trở thành việc quan tâm tới nàng!
Tôi nhìn mặt Vương Thư đỏ như mây, hình như là nàng có tình ý với tôi thì phải?
"Chuyện này, thời gian không còn sớm, tôi đi trước đây. Ngày mai cô cũng không cần đến tiễn tôi, xử lý xong chuyện nhà, thì quay lại trường học đi!"
Tôi nói.
"Được."
Vương Thư gật đầu, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi:
"Chuyện này... sau này chúng ta còn là bạn tốt chứ?"
"Đương nhiên là vậy!"
Tôi gật đầu, ngực cũng đã sờ rồi, thay từ "tốt" bằng từ "gái" thì hơn. Nhưng mà tôi ngẫm lại, lão bà của tôi quá nhiều rồi, tuy rằng có thêm một người cũng không sao. Quên đi, thuận theo tự nhiên thì tốt hơn
"Khi nào tôi trở lại Trung quốc, có thể gọi điện thoại cho anh không?"
Vương Thư suy nghĩ một chút, vẫn nói ra những lời này. Từ nhỏ tới giờ, đây là nam nhân đầu tiên khiến Vương Thư động tâm, nên không muốn cứ như vậy mất đi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Đương nhiên có thể. Đây là số điện thoại của tôi."
Tôi lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Vương Thư. Trên mặt chỉ có tên là số điện thoại, chứ không có chức vụ gì.
"Được, vậy thì sang bên đó tôi nhất định gọi điện thoại cho anh! Chúng ta lại đi ăn đồ nướng được chứ?"
Vương Thư cười nhận lấy danh thiếp.
"Không thành vấn đề! Đến lúc đó là địa bàn của tôi rồi, đương nhiên tôi sẽ tiếp đãi chu đáo!"
Tôi gật đầu nói.
... ... ... ...
Ngày thứ hai, tôi và Đinh Văn Phong bắt đầu lữ trình về nước.
Ở sân bay, Quách Khánh và Hoành Lộ Kính Bát đều đến tiễn chúng tôi.
"A! Chính là hắn, thay tôi giáo huấn hắn! Đoạt lại văn kiện!"
Giữa lúc tôi và Đinh Văn Phong đi vào trong phòng khách ở sân bay, thì một đám người xông tới, dẫn đầu là Trạch Tỉnh Đằng Nhị.
Mười mấy người áo đen bên cạnh Trạch Tỉnh Đằng Nhị nghe thấy vậy, vội vàng vọt lên.
"Dừng tay!"
Hoành Lộ Kính Bát thấy vậy lập tức nghênh đón, đưa tay quát:
"Có chuyện gì!"
Tuy rằng hắn không nhận ra mười mấy hắc y nhân trước mặt này, nhưng bọn họ chắc chắn là người của Tam Thạch Bang ở Thủy Nguyên.
"Lão đại!"
Hoành Lộ Kính Bát không nhận ra bọn họ, nhưng mà bọn này sao không nhận ra Hoành Lộ Kính Bát, nhìn thấy Hoành Lộ Kính Bát đột nhiên xuất hiện, lập tức thay đổi thái độ, chuyển sang khiêm tốn.
"Có chuyện gì!"
Hoành Lộ Kính Bát cả giận nói.
Thủ hạ của mình lại dám chạy tới sân bay giáo huấn lão đại của mình, có chuyện như vậy sao!
"Lão đại... Là hắn bảo chúng tôi tới giáo huấn... giáo huấn vị tiên sinh này..."
Một người áo đen giải thích.
"Lưu tiên sinh, ngài xem làm sao bây giờ?"
Hoành Lộ Kính Bát tươi cười hỏi, rất sợ tôi giận chó đánh mèo.
"Nên làm cái gì thì làm, sau này tôi không muốn thấy mặt người này nữa."
Tôi thản nhiên nói.
Tôi không muốn cho lưu lại Vương Thư một hậu hoạn như thế này. Tôi tin tưởng Hoành Lộ Kính Bát chắc là hiểu ý của tôi.
Quả nhiên, Hoành Lộ Kính Bát sắc mặt trầm xuống, hướng về mấy người thủ hạ thân tín ở phía sau nói:
"Mấy người chúng mày đem hắn về tổng bộ giải quyết."
Mấy người thân tín gật đầu, lập tức mang Trạch Tỉnh Đằng Nhị đi, mấy người áo đen kia thấy lão đại nổi giận, bọn họ tuy rằng và Trạch Tỉnh Đằng Nhị có chút giao tình, nhưng cũng không bằng lão đại của mình, vì vậy ra tay rất là dứt khoát.
Giết một người ở trong mắt Hoành Lộ Kính Bát thì quá mức bình thường, hắn không để trong lòng, may là vị lão đại này không giận chó đánh mèo, như vậy thì hắn yên tâm rồi.
Tôi và Quách Khánh bắt tay một cái, cũng không nói gì. Thế nhưng chỉ như vậy tôi cũng đủ thể hiện tình cảm huynh đệ.
... ... ... ...
Trên máy bay, tôi vẫn còn nhớ tới cảm giác mềm mại của bộ ngực Vương Thư, ngực của nàng không phải là lớn nhất trong số nữ nhân mà tôi biết, nhưng mà lại mang tới cảm giác mềm mại nhất, chẳng nhẽ hoa nhà không bằng hoa dại?
Còn chuyện Thương Tỉnh Ưu Hương, là một người nước R chính cống, với lại nàng còn là một minh tinh, chuyện theo tôi là không có khả năng.
Có lẽ phải giữ miệng đối với hành trình tới nước R, nếu không Triệu Nhan Nghiên và các nàng lại tức giận
... ... ... ...
Ở gần sân bay, có một chiếc Toyota đang đỗ, Vương Thư kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay đang bay trên bầu trời. Hắn vì sao không cho mình tiễn hắn? Hắn thích mình, hay không đây?
Vậy thì tại sao hôm qua hắn còn sờ mình hai cái? Lại còn vân vê nữ chứ…lẽ nào do hắn cố ý?
Ai! Vương Thư thở dài, xem ra bản thân mình đã hoàn toàn rơi vào trong tay giặc rồi.
Vương Thư lên xe, u oán liếc nhìn số di động, trong lòng không biết đang hướng về nơi nào...
"Khái khái! Được rồi, nếu như Trạch Tỉnh Đằng Nhị trả thù cô, thì cô tìm Tiểu Bát là được rồi, hắn sẽ giúp cô."
Để tránh cục diện xấu hổ, tôi tìm chủ đề khác của câu chuyện.
"ừ."
Vương Thư mặt càng đỏ hơn. Một câu vô ý thức của tôi, hóa ra lại trở thành việc quan tâm tới nàng!
Tôi nhìn mặt Vương Thư đỏ như mây, hình như là nàng có tình ý với tôi thì phải?
"Chuyện này, thời gian không còn sớm, tôi đi trước đây. Ngày mai cô cũng không cần đến tiễn tôi, xử lý xong chuyện nhà, thì quay lại trường học đi!"
Tôi nói.
"Được."
Vương Thư gật đầu, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi:
"Chuyện này... sau này chúng ta còn là bạn tốt chứ?"
"Đương nhiên là vậy!"
Tôi gật đầu, ngực cũng đã sờ rồi, thay từ "tốt" bằng từ "gái" thì hơn. Nhưng mà tôi ngẫm lại, lão bà của tôi quá nhiều rồi, tuy rằng có thêm một người cũng không sao. Quên đi, thuận theo tự nhiên thì tốt hơn
"Khi nào tôi trở lại Trung quốc, có thể gọi điện thoại cho anh không?"
Vương Thư suy nghĩ một chút, vẫn nói ra những lời này. Từ nhỏ tới giờ, đây là nam nhân đầu tiên khiến Vương Thư động tâm, nên không muốn cứ như vậy mất đi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Đương nhiên có thể. Đây là số điện thoại của tôi."
Tôi lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Vương Thư. Trên mặt chỉ có tên là số điện thoại, chứ không có chức vụ gì.
"Được, vậy thì sang bên đó tôi nhất định gọi điện thoại cho anh! Chúng ta lại đi ăn đồ nướng được chứ?"
Vương Thư cười nhận lấy danh thiếp.
"Không thành vấn đề! Đến lúc đó là địa bàn của tôi rồi, đương nhiên tôi sẽ tiếp đãi chu đáo!"
Tôi gật đầu nói.
... ... ... ...
Ngày thứ hai, tôi và Đinh Văn Phong bắt đầu lữ trình về nước.
Ở sân bay, Quách Khánh và Hoành Lộ Kính Bát đều đến tiễn chúng tôi.
"A! Chính là hắn, thay tôi giáo huấn hắn! Đoạt lại văn kiện!"
Giữa lúc tôi và Đinh Văn Phong đi vào trong phòng khách ở sân bay, thì một đám người xông tới, dẫn đầu là Trạch Tỉnh Đằng Nhị.
Mười mấy người áo đen bên cạnh Trạch Tỉnh Đằng Nhị nghe thấy vậy, vội vàng vọt lên.
"Dừng tay!"
Hoành Lộ Kính Bát thấy vậy lập tức nghênh đón, đưa tay quát:
"Có chuyện gì!"
Tuy rằng hắn không nhận ra mười mấy hắc y nhân trước mặt này, nhưng bọn họ chắc chắn là người của Tam Thạch Bang ở Thủy Nguyên.
"Lão đại!"
Hoành Lộ Kính Bát không nhận ra bọn họ, nhưng mà bọn này sao không nhận ra Hoành Lộ Kính Bát, nhìn thấy Hoành Lộ Kính Bát đột nhiên xuất hiện, lập tức thay đổi thái độ, chuyển sang khiêm tốn.
"Có chuyện gì!"
Hoành Lộ Kính Bát cả giận nói.
Thủ hạ của mình lại dám chạy tới sân bay giáo huấn lão đại của mình, có chuyện như vậy sao!
"Lão đại... Là hắn bảo chúng tôi tới giáo huấn... giáo huấn vị tiên sinh này..."
Một người áo đen giải thích.
"Lưu tiên sinh, ngài xem làm sao bây giờ?"
Hoành Lộ Kính Bát tươi cười hỏi, rất sợ tôi giận chó đánh mèo.
"Nên làm cái gì thì làm, sau này tôi không muốn thấy mặt người này nữa."
Tôi thản nhiên nói.
Tôi không muốn cho lưu lại Vương Thư một hậu hoạn như thế này. Tôi tin tưởng Hoành Lộ Kính Bát chắc là hiểu ý của tôi.
Quả nhiên, Hoành Lộ Kính Bát sắc mặt trầm xuống, hướng về mấy người thủ hạ thân tín ở phía sau nói:
"Mấy người chúng mày đem hắn về tổng bộ giải quyết."
Mấy người thân tín gật đầu, lập tức mang Trạch Tỉnh Đằng Nhị đi, mấy người áo đen kia thấy lão đại nổi giận, bọn họ tuy rằng và Trạch Tỉnh Đằng Nhị có chút giao tình, nhưng cũng không bằng lão đại của mình, vì vậy ra tay rất là dứt khoát.
Giết một người ở trong mắt Hoành Lộ Kính Bát thì quá mức bình thường, hắn không để trong lòng, may là vị lão đại này không giận chó đánh mèo, như vậy thì hắn yên tâm rồi.
Tôi và Quách Khánh bắt tay một cái, cũng không nói gì. Thế nhưng chỉ như vậy tôi cũng đủ thể hiện tình cảm huynh đệ.
... ... ... ...
Trên máy bay, tôi vẫn còn nhớ tới cảm giác mềm mại của bộ ngực Vương Thư, ngực của nàng không phải là lớn nhất trong số nữ nhân mà tôi biết, nhưng mà lại mang tới cảm giác mềm mại nhất, chẳng nhẽ hoa nhà không bằng hoa dại?
Còn chuyện Thương Tỉnh Ưu Hương, là một người nước R chính cống, với lại nàng còn là một minh tinh, chuyện theo tôi là không có khả năng.
Có lẽ phải giữ miệng đối với hành trình tới nước R, nếu không Triệu Nhan Nghiên và các nàng lại tức giận
... ... ... ...
Ở gần sân bay, có một chiếc Toyota đang đỗ, Vương Thư kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay đang bay trên bầu trời. Hắn vì sao không cho mình tiễn hắn? Hắn thích mình, hay không đây?
Vậy thì tại sao hôm qua hắn còn sờ mình hai cái? Lại còn vân vê nữ chứ…lẽ nào do hắn cố ý?
Ai! Vương Thư thở dài, xem ra bản thân mình đã hoàn toàn rơi vào trong tay giặc rồi.
Vương Thư lên xe, u oán liếc nhìn số di động, trong lòng không biết đang hướng về nơi nào...
/630
|