"Cậu nói gì? Vương Thư? Chẳng phải là cô gái trên máy bay kia hay sao?"
Đinh Văn Phong vỗ mông đứng lên nói:
"Mới quen được có mấy ngày mà đã hẹn hò rồi?"
"Trời ạ, cái gì mà hẹn hò, chỉ là cô gái này tâm tình hẹn tôi ra ngoài giải sầu mà thôi!"
Tôi khinh bỉ nói.
" Giải sầu tại sao không tìm tôi!"
Đinh Văn Phong u oán nói:
"Có thể thương lượng với cậu một chuyện được không?"
"Trừ mang theo cậu, còn chuyện gì cũng có thể."
Tôi nói.
"Không phải chứ, sao tuyệt tình như vậy!"
Đinh Văn Phong dùng vẻ mặt đưa đám nói. Hắn không nghĩ tới điều hắn chuẩn bị nói đã bị tôi nói mất.
"Cậu muốn tâm tình nàng không tốt thì cứ đi."
Tôi nhìn Đinh Văn Phong tiếp tục đả kích hắn nói.
"Tại sao tôi lại không có duyên với con gái như vậy chứ?"
Đinh Văn Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nằm ở trên giường tiếp tục xem AV.
Tôi nhìn Đinh Văn Phong lắc đầu, nói:
"Thật ra thì nam nhân ai mà chẳng háo sắc, nhưng mà háo sắc kiểu như cậu, có gái theo mới là lạ!"
"Vậy sao ? Vậy phải thế nào?"
Đinh Văn Phong nghe tôi nói dường như rất có đạo lý, ánh mắt sáng lên, vội vàng cầm điều khiển tắt TV.
"Cho dù cậu có háo sắc, nhưng ngoài mặt cũng phải giả vờ nghiêm trang đạo mạo, nói thí dụ như tôi, thật ra tôi háo sắc hơn cậu nhiều, nhưng tại sao tôi lại chiếm được trái tim của các cô gái?"
Tôi đặt câu hỏi, dù sao cách thời gian Vương Thư lái xe tới vẫn còn lâu, nhân tiện giảng giải cho hắn hiểu.
"Dường như rất có đạo lý, nhưng mà cứ nghiêm trang mãi thì rất khó chịu!"
Đinh Văn Phong nói.
"Cậu ngốc à, chỉ nghiêm trang lúc mới đầu thôi, khi cậu có được trái tim của cô gái đó rồi, thì cậu càng háo sắc bao nhiêu, cô gái đó càng thích!"
Tôi dựa vào kinh nghiệm của tôi, nói cho hắn biết.
"Nói như vậy là lúc đầu giả vờ buông câu, chờ khi cá mắc câu, lúc đó thì muốn làm gì thì làm?"
Đinh Văn Phong hưng phấn hỏi.
"Dường như... là như vậy."
Tôi đối với cách hiểu của Đinh Văn Phong dở khóc dở cười.
"Đúng là có đạo lý, nghe cậu nói chuyện, còn hơn đọc sách 10 năm! Không trách được Đinh Văn Phong tôi từ nhỏ đến lớn không có có một người bạn gái, hóa ra là phương pháp không đúng!" Đinh Văn Phong kích động nói.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi lại vang lên, hóa ra là Vương Thư đã tới. Tôi đi ra khỏi phòng, Đinh Văn Phong lại nằm trên giường, đoán chừng hắn đã đi vào vương quốc ảo mộng của hắn.
Tôi đi ra khỏi khách sạn, thì thấy Vương Thư đứng bên cạnh một chiếc Toyta mui trần, nàng mặc áo Tshit màu vàng nhạt, động tác vuốt tóc của nàng khiến tôi phải say mê.
Vương Thư thấy tôi đi ra khẽ mỉm cười đón, nói:
"Nhanh như vậy đã xuống rồi, tôi còn tưởng phải đợi một thời gian!"
"Ha hả, tôi đã mặc quần áo từ sớm đợi cô rồi, cô nghĩ tôi giống các cô gái phải mất nửa giờ trang điểm hay sao ?"
Tôi cười nói.
"Đáng ghét, người ta đâu có trang điểm lâu như vậy!"
Vương Thư hưng phấn đỏ mặt lên, dường như là không đánh đã khai.
Một cô gái nói với một chàng trai là đáng ghét, thì biểu hiện là cô gái đó đã rất quen với chàng trai, ít nhất cũng không phải là quan hệ mâu thuẫn.
Mà chuyện này tôi đương nhiên không phản đối, Triệu Nhan Nghiên vừa nói là mang Shirley về thôi hay sao? Huống chi có khi Vương Thư không có ý với tôi, chỉ coi tôi là một người bạn thân thôi không biết chừng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Cô gọi tôi đi ra ngoài, không phải là đi hóng gió đó chứ?"
Tôi nghi hoặc nhìn Vương Thư cứ lái xe vòng vòng, đã đi được mấy vòng rồi, không cần thiết phải đi lâu như vậy chứ?
"A!"
Vương Thư sửng sốt, mới tỉnh lại, hóa ra nàng đang suy nghĩ nhập thần, không biết là mình đã đi vài vòng rồi.
Vương Thư ngại ngùng dừng xe cạnh bờ biển, nhìn tôi nói:
"Lúc này tôi đang suy nghĩ một chuyện, thật ngại quá."
"Không sao đâu, nếu như có gì khó khăn, cô có thể nói với tôi một chút, không chừng tôi có thể giúp cô."
Tôi lời này ra thì lập tức hối hận, nhìn bộ dạng u sầu của Vương Thư, có lẽ chưa cần hỏi thì nàng cũng nói rồi.
"Có thật không?"
Vương Thư nghe xong hai mắt ánh lên sự vui sướng, nhưng ngay sau đó lại ảm đạm đi, nói: "Bỏ đi, nói với anh cũng không có tác dụng gì, đây là chuyện trong nhà, nói ra chỉ thêm phiền não!"
Vương Thư càng như vậy, tôi càng nghi ngờ, nói:
"Thật ra thì có rất nhiều người tự cho là vấn đề khó khăn, nhưng đối với người ngoài thì lại là vấn đề dễ dàng, đây cũng là trường hợp, người trong cuộc thì thường mê hoặc, có gì nói ra, tôi thử xem có giải quyết được không."
Vương Thư nghe lời của tôi, do dự một chút, sau đó nói:
"Vậy thì làm phiền anh rồi, vốn tôi chỉ muốn anh cùng tôi đi một chút, không nghĩ tới lại phải nhờ sự giúp đỡ của anh, nhưng mà hai người nghĩ biện pháp vẫn hơn một người!"
"Đúng vậy, tôi là người nghe, nhưng cũng rất vui vì được bày kế!"
Tôi gật đầu nói.
Ai, xem ra nam nhân mỹ sắc quả nhiên có sức miễn dịch rất thấp. Vốn tôi không có ý định quản những chuyện này, nhưng nhìn vẻ mặt của Vương Thư, thì tôi lại thấy không đành lòng.
"Ừ, được rồi."
Vương Thư gật đầu, nói:
"Chúng ta tới bờ biển ngồi xuống rồi nói!"
Tôi cùng Vương Thư xuống xe, đi tới bờ biển, lúc này là hoàng hôn, mặt trời đỏ chiếu xuống bờ biển, mang lại cảnh tượng khác thường.
Tôi cùng Vương Thư bước chậm chậm ra bờ biển, cảnh này làm cho tôi nhớ lại các đôi tình lữ trong bộ phim. Vương Thư chắc cũng đang nhớ tới chuyện này, nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, có lẽ là đang xấu hổ...
Đinh Văn Phong vỗ mông đứng lên nói:
"Mới quen được có mấy ngày mà đã hẹn hò rồi?"
"Trời ạ, cái gì mà hẹn hò, chỉ là cô gái này tâm tình hẹn tôi ra ngoài giải sầu mà thôi!"
Tôi khinh bỉ nói.
" Giải sầu tại sao không tìm tôi!"
Đinh Văn Phong u oán nói:
"Có thể thương lượng với cậu một chuyện được không?"
"Trừ mang theo cậu, còn chuyện gì cũng có thể."
Tôi nói.
"Không phải chứ, sao tuyệt tình như vậy!"
Đinh Văn Phong dùng vẻ mặt đưa đám nói. Hắn không nghĩ tới điều hắn chuẩn bị nói đã bị tôi nói mất.
"Cậu muốn tâm tình nàng không tốt thì cứ đi."
Tôi nhìn Đinh Văn Phong tiếp tục đả kích hắn nói.
"Tại sao tôi lại không có duyên với con gái như vậy chứ?"
Đinh Văn Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nằm ở trên giường tiếp tục xem AV.
Tôi nhìn Đinh Văn Phong lắc đầu, nói:
"Thật ra thì nam nhân ai mà chẳng háo sắc, nhưng mà háo sắc kiểu như cậu, có gái theo mới là lạ!"
"Vậy sao ? Vậy phải thế nào?"
Đinh Văn Phong nghe tôi nói dường như rất có đạo lý, ánh mắt sáng lên, vội vàng cầm điều khiển tắt TV.
"Cho dù cậu có háo sắc, nhưng ngoài mặt cũng phải giả vờ nghiêm trang đạo mạo, nói thí dụ như tôi, thật ra tôi háo sắc hơn cậu nhiều, nhưng tại sao tôi lại chiếm được trái tim của các cô gái?"
Tôi đặt câu hỏi, dù sao cách thời gian Vương Thư lái xe tới vẫn còn lâu, nhân tiện giảng giải cho hắn hiểu.
"Dường như rất có đạo lý, nhưng mà cứ nghiêm trang mãi thì rất khó chịu!"
Đinh Văn Phong nói.
"Cậu ngốc à, chỉ nghiêm trang lúc mới đầu thôi, khi cậu có được trái tim của cô gái đó rồi, thì cậu càng háo sắc bao nhiêu, cô gái đó càng thích!"
Tôi dựa vào kinh nghiệm của tôi, nói cho hắn biết.
"Nói như vậy là lúc đầu giả vờ buông câu, chờ khi cá mắc câu, lúc đó thì muốn làm gì thì làm?"
Đinh Văn Phong hưng phấn hỏi.
"Dường như... là như vậy."
Tôi đối với cách hiểu của Đinh Văn Phong dở khóc dở cười.
"Đúng là có đạo lý, nghe cậu nói chuyện, còn hơn đọc sách 10 năm! Không trách được Đinh Văn Phong tôi từ nhỏ đến lớn không có có một người bạn gái, hóa ra là phương pháp không đúng!" Đinh Văn Phong kích động nói.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi lại vang lên, hóa ra là Vương Thư đã tới. Tôi đi ra khỏi phòng, Đinh Văn Phong lại nằm trên giường, đoán chừng hắn đã đi vào vương quốc ảo mộng của hắn.
Tôi đi ra khỏi khách sạn, thì thấy Vương Thư đứng bên cạnh một chiếc Toyta mui trần, nàng mặc áo Tshit màu vàng nhạt, động tác vuốt tóc của nàng khiến tôi phải say mê.
Vương Thư thấy tôi đi ra khẽ mỉm cười đón, nói:
"Nhanh như vậy đã xuống rồi, tôi còn tưởng phải đợi một thời gian!"
"Ha hả, tôi đã mặc quần áo từ sớm đợi cô rồi, cô nghĩ tôi giống các cô gái phải mất nửa giờ trang điểm hay sao ?"
Tôi cười nói.
"Đáng ghét, người ta đâu có trang điểm lâu như vậy!"
Vương Thư hưng phấn đỏ mặt lên, dường như là không đánh đã khai.
Một cô gái nói với một chàng trai là đáng ghét, thì biểu hiện là cô gái đó đã rất quen với chàng trai, ít nhất cũng không phải là quan hệ mâu thuẫn.
Mà chuyện này tôi đương nhiên không phản đối, Triệu Nhan Nghiên vừa nói là mang Shirley về thôi hay sao? Huống chi có khi Vương Thư không có ý với tôi, chỉ coi tôi là một người bạn thân thôi không biết chừng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Cô gọi tôi đi ra ngoài, không phải là đi hóng gió đó chứ?"
Tôi nghi hoặc nhìn Vương Thư cứ lái xe vòng vòng, đã đi được mấy vòng rồi, không cần thiết phải đi lâu như vậy chứ?
"A!"
Vương Thư sửng sốt, mới tỉnh lại, hóa ra nàng đang suy nghĩ nhập thần, không biết là mình đã đi vài vòng rồi.
Vương Thư ngại ngùng dừng xe cạnh bờ biển, nhìn tôi nói:
"Lúc này tôi đang suy nghĩ một chuyện, thật ngại quá."
"Không sao đâu, nếu như có gì khó khăn, cô có thể nói với tôi một chút, không chừng tôi có thể giúp cô."
Tôi lời này ra thì lập tức hối hận, nhìn bộ dạng u sầu của Vương Thư, có lẽ chưa cần hỏi thì nàng cũng nói rồi.
"Có thật không?"
Vương Thư nghe xong hai mắt ánh lên sự vui sướng, nhưng ngay sau đó lại ảm đạm đi, nói: "Bỏ đi, nói với anh cũng không có tác dụng gì, đây là chuyện trong nhà, nói ra chỉ thêm phiền não!"
Vương Thư càng như vậy, tôi càng nghi ngờ, nói:
"Thật ra thì có rất nhiều người tự cho là vấn đề khó khăn, nhưng đối với người ngoài thì lại là vấn đề dễ dàng, đây cũng là trường hợp, người trong cuộc thì thường mê hoặc, có gì nói ra, tôi thử xem có giải quyết được không."
Vương Thư nghe lời của tôi, do dự một chút, sau đó nói:
"Vậy thì làm phiền anh rồi, vốn tôi chỉ muốn anh cùng tôi đi một chút, không nghĩ tới lại phải nhờ sự giúp đỡ của anh, nhưng mà hai người nghĩ biện pháp vẫn hơn một người!"
"Đúng vậy, tôi là người nghe, nhưng cũng rất vui vì được bày kế!"
Tôi gật đầu nói.
Ai, xem ra nam nhân mỹ sắc quả nhiên có sức miễn dịch rất thấp. Vốn tôi không có ý định quản những chuyện này, nhưng nhìn vẻ mặt của Vương Thư, thì tôi lại thấy không đành lòng.
"Ừ, được rồi."
Vương Thư gật đầu, nói:
"Chúng ta tới bờ biển ngồi xuống rồi nói!"
Tôi cùng Vương Thư xuống xe, đi tới bờ biển, lúc này là hoàng hôn, mặt trời đỏ chiếu xuống bờ biển, mang lại cảnh tượng khác thường.
Tôi cùng Vương Thư bước chậm chậm ra bờ biển, cảnh này làm cho tôi nhớ lại các đôi tình lữ trong bộ phim. Vương Thư chắc cũng đang nhớ tới chuyện này, nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, có lẽ là đang xấu hổ...
/630
|