Bên trong phòng làm việc, một phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế chủ tịch, chính là người mà tôi nhìn thấy khi ở Mỹ, mẹ của Hạ Nhu.
"Cháu chào cô!"
Trong nháy mắt tôi lập tức khôi phục bình tĩnh. Dù sao bây giờ tôi cũng là một người từng trải qua sóng to gió lớn, đâu còn là một đứa trẻ khi tiếp xúc với Triệu Quân Sinh như vậy!
Mẹ của Hạ Nhu "ừ" rồi một tiếng, dường như cảm thấy kỳ quái khi nhìn tôi trấn tĩnh như vậy. Ở trong mắt nàng, một sinh viên thì sao có thể trấn tĩnh như vậy, ngay cả thủ hạ của mình cũng còn câu nệ nữa là.
"Ngồi đi."
Mẹ của Hạ Nhu chỉ vào cái ghế salon trước bàn làm việc nói.
"Cảm ơn."
Tôi không khách khí, trực tiếp ngồi ghế sa ***.
Mẹ của Hạ Nhu vẫn ngồi im, không liếc mắt tới tôi, dường như đang nhìn mấy văn kiện trên bàn làm việc.
Tôi âm thầm cười, loại kỹ năng này có thể hù dọa được tôi hay sao? Cô không để ý tới tôi, thì cô càng nóng ruột, để xem ai lên tiếng trước!
Nếu mẹ của Hạ Nhu không để ý tới tôi, tôi cũng không mở miệng, yên lặng lật xem quyển giới thiệu vắn tắt về tập đoàn ở trên bàn.
Tập đoàn Long Đằng, công ty cổ phần nhà nước, kinh doanh các hạng mục chủ yếu sau: Bất động sảm, thực phẩm gia công, nhưng chủ yếu xuất khẩu may mặc là việc chính.
Tùy tiện nhìn những thứ này, tôi cũng có thể đoán tập đoàn này có số vốn chừng 150 triệu, hoặc là 200 triệu. Ở trong nước loại tập đoàn này cũng có thể coi như là số một số hai rồi!
Các tập đoàn nhà nước thường làm ăn không tốt, mẹ của Hạ Nhu có thể làm tập đoàn như thế này, thì cũng có thể coi là nữ cường nhân, lãnh đạo có phương pháp, thảo nào cô ấy kiêu ngạo tới như vậy!
"A... Lưu Lỗi đúng không, thật ngại quá, cô phải phê duyệt môt số văn kiện. Không ngại chứ."
Mẹ của Hạ Nhu nở nụ cười tháo cái gọng kính, bỏ tập văn kiện nói
"Không sao đâu, cháu đang xem quyển giới thiệu về công ty."
Tôi gật đầu nói. Hắc hắc, rốt cục không nhịn được nữa rồi? Cái gì mà phê duyệt văn kiện, đó chỉ là cái cớ mà thôi!
"Vương thư ký, mang một chén trà tới đây, đồng thời mang thêm một cái ghế nữa."
Mẹ của Hạ Nhu nói vào trong điện thoại nội bộ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Qua chỉ chốc lát sau, từ ngoài cửa có một cô gái tiến vào, nhìn thì có thể đoán ra nàng chính là Vương thư ký rồi. Nàng đặt một cái ghế ở trước bàn làm việc, rồi đặt một chén trà xuống.
Vương thư ký đi rồi. Mẹ của Hạ Nhu nhìn tôi nói:
"Cô trước tiên giới thiệu một chút, cô là Ngô Tuyết Bình, là mẹ của Hạ Nhu, cháu có thể gọi cô là cô Ngô."
"Xin chào cô Ngô, cháu là Lưu Lỗi, là bạn trai của Hạ Nhu!"
Tôi sau khi ngồi xuống, lễ phép nói, nhưng tôi lại cố ý nhấn mạnh hai chứ bạn trai.
"Bạn trai? Ha hả, cháu nói như vậy, nhưng cũng chỉ là quan hệ bàn bè, còn chưa gặp mặt cha mẹ của nhau."
Ngô Tuyết Bình nhàn nhạt địa nói.
"Hạ Nhu đã gặp mặt cha mẹ cháu rồi, còn hôm anh cô cũng cho mời cháu!"
Tôi vừa cười vừa nói.
Ngô Tuyết Bình liếc mắt nhìn tôi, phỏng chừng nàng không nghĩ tới tôi sẽ nói như thế, nhưng mà Ngô Tuyết Bình dù sao cũng là đại nhân vật, sao có thể dễ dàng nổi giận được chứ. Ngày đó ở trong hôn lễ, do Lôi Phúc Bách đột nhiên chỉ trích Hạ Nhu, nên nàng mới máu nóng lên đầu.
"Ha hả. Mục đích của cô rất đơn giản, là muốn cháu rời khỏi con gái của cô!"
Ngô Tuyết Bình đi thẳng vào vấn đề nói.
"Vì sao?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Vì sao? Thứ cho cô nói thẳng, bởi vì cháu và Hạ Nhu là hai thân phận, gia đình của cô coi như trung bình, nhưng gia đình của cháu thì kém xa!"
Ngô Tuyết Bình thẳng thắn nói:
"Mà cô lại mong chồng của con gái cô có thể mang lại cho nó hạnh phúc!"
"Hạnh phúc? Cô biết thế nào là hạnh phúc sao?"
Tôi tức giận nói:
"Lẽ nào ép gả Hạ Nhu cho Lôi Tiểu Long là hạnh phúc sao? Có tiền thì mua được hạnh phúc hay sao?"
"Trong mắt của cô, đó chính là hạnh phúc, con gái cả đời cần thứ gì? Đó là cuộc sống an nhàn? Tình yêu lãng mạng trong mắt cô nó không hiện tực, cô sẽ tìm cho nó một nhà vừa ý!"
Ngô Tuyết Bình nói.
"Cuộc sống an nhàn? Lẽ nào cháu không thể cho Hạ Nhu an nhàn hay sao? Cô đã điều tra qua gia đình cháu, thì cũng biết, gia đình cháu không phải là đại phú hào số 1, số 2, nhưng cũng là người có tiền!"
Tôi cũng không có nói ra chuyện của mình, mà nói chuyện của cha mẹ tôi, trước khi nói ra sự thực.
"Đúng vậy, như vậy rất tốt, nhưng nó nói lên được điều gì?"
Ngô Tuyết Bình hỏi ngược lại:
"Hơn nữa là quan trọng nhất chính là, cháu vẫn duy trì quan hệ không rõ ràng với nhiều cô gái khác, cháu nghĩ xem, cô có thể gả con gái mình cho một người hoa tâm như vậy sao?"
"Đúng, cháu thừa nhận, ngoài Hạ Nhu cháu còn các bạn gái khác, nhưng cháu nói cho cô biết, cháu đối với mỗi người đều là thật lòng, mà cô có thê đảm bảo Lôi Tiểu Long sau này không ra ngoài tìm cô gái khác sao? Cô có thể khẳng định Lôi Tiểu Long chỉ dành tình yêu cho 1 mình Hạ Nhu hay sao? Cuộc sống xa hoa đương nhiên là tốt, nhưng cũng đừng ép gả nàng cho người mà nàng không thích?"
Tôi hỏi.
Tôi bây giờ đã có thể khẳng định, Ngô Tuyết Bình là một nữ nhân tài trí, nhưng nữ nhân thương trường đều như thế này hay sao? Lưu Duyệt đâu phải như vậy!
"Sau này hắn có tìm hay không, cô không cần biết... ít nhất ... biết nó là được coi trọng như cẩm y ngọc thực! Mà cháu có nhiều bạn gái như vậy, chỗ cần tiêu tiêu sẽ rất nhiều, nhà cháu lại không nhiều tiền cho lắm, dựa theo cách tiêu tiền của cháu, thì không bao lâu sẽ hết! Cô cũng không hi vọng Hạ Nhu theo cháu phải chịu khổ!"
Ngô Tuyết Bình không thèm quan tâm nói.
Tôi tuy rằng tức giận, nhưng mà Ngô Tuyết Bình nói cũng có đạo lý, dựa theo tốc độ tiêu tiền của tôi bây giờ, cha mẹ tôi đúng là lo không được!
Nhưng mà tôi vẫn cứ kích thích nàng một chút, nói:
"Cháu không có tiền, vậy thì cô có tiền ư? Cô làm thế nào cho nàng có cuộc sống cẩm y ngọc thực ?"
"Cháu chào cô!"
Trong nháy mắt tôi lập tức khôi phục bình tĩnh. Dù sao bây giờ tôi cũng là một người từng trải qua sóng to gió lớn, đâu còn là một đứa trẻ khi tiếp xúc với Triệu Quân Sinh như vậy!
Mẹ của Hạ Nhu "ừ" rồi một tiếng, dường như cảm thấy kỳ quái khi nhìn tôi trấn tĩnh như vậy. Ở trong mắt nàng, một sinh viên thì sao có thể trấn tĩnh như vậy, ngay cả thủ hạ của mình cũng còn câu nệ nữa là.
"Ngồi đi."
Mẹ của Hạ Nhu chỉ vào cái ghế salon trước bàn làm việc nói.
"Cảm ơn."
Tôi không khách khí, trực tiếp ngồi ghế sa ***.
Mẹ của Hạ Nhu vẫn ngồi im, không liếc mắt tới tôi, dường như đang nhìn mấy văn kiện trên bàn làm việc.
Tôi âm thầm cười, loại kỹ năng này có thể hù dọa được tôi hay sao? Cô không để ý tới tôi, thì cô càng nóng ruột, để xem ai lên tiếng trước!
Nếu mẹ của Hạ Nhu không để ý tới tôi, tôi cũng không mở miệng, yên lặng lật xem quyển giới thiệu vắn tắt về tập đoàn ở trên bàn.
Tập đoàn Long Đằng, công ty cổ phần nhà nước, kinh doanh các hạng mục chủ yếu sau: Bất động sảm, thực phẩm gia công, nhưng chủ yếu xuất khẩu may mặc là việc chính.
Tùy tiện nhìn những thứ này, tôi cũng có thể đoán tập đoàn này có số vốn chừng 150 triệu, hoặc là 200 triệu. Ở trong nước loại tập đoàn này cũng có thể coi như là số một số hai rồi!
Các tập đoàn nhà nước thường làm ăn không tốt, mẹ của Hạ Nhu có thể làm tập đoàn như thế này, thì cũng có thể coi là nữ cường nhân, lãnh đạo có phương pháp, thảo nào cô ấy kiêu ngạo tới như vậy!
"A... Lưu Lỗi đúng không, thật ngại quá, cô phải phê duyệt môt số văn kiện. Không ngại chứ."
Mẹ của Hạ Nhu nở nụ cười tháo cái gọng kính, bỏ tập văn kiện nói
"Không sao đâu, cháu đang xem quyển giới thiệu về công ty."
Tôi gật đầu nói. Hắc hắc, rốt cục không nhịn được nữa rồi? Cái gì mà phê duyệt văn kiện, đó chỉ là cái cớ mà thôi!
"Vương thư ký, mang một chén trà tới đây, đồng thời mang thêm một cái ghế nữa."
Mẹ của Hạ Nhu nói vào trong điện thoại nội bộ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Qua chỉ chốc lát sau, từ ngoài cửa có một cô gái tiến vào, nhìn thì có thể đoán ra nàng chính là Vương thư ký rồi. Nàng đặt một cái ghế ở trước bàn làm việc, rồi đặt một chén trà xuống.
Vương thư ký đi rồi. Mẹ của Hạ Nhu nhìn tôi nói:
"Cô trước tiên giới thiệu một chút, cô là Ngô Tuyết Bình, là mẹ của Hạ Nhu, cháu có thể gọi cô là cô Ngô."
"Xin chào cô Ngô, cháu là Lưu Lỗi, là bạn trai của Hạ Nhu!"
Tôi sau khi ngồi xuống, lễ phép nói, nhưng tôi lại cố ý nhấn mạnh hai chứ bạn trai.
"Bạn trai? Ha hả, cháu nói như vậy, nhưng cũng chỉ là quan hệ bàn bè, còn chưa gặp mặt cha mẹ của nhau."
Ngô Tuyết Bình nhàn nhạt địa nói.
"Hạ Nhu đã gặp mặt cha mẹ cháu rồi, còn hôm anh cô cũng cho mời cháu!"
Tôi vừa cười vừa nói.
Ngô Tuyết Bình liếc mắt nhìn tôi, phỏng chừng nàng không nghĩ tới tôi sẽ nói như thế, nhưng mà Ngô Tuyết Bình dù sao cũng là đại nhân vật, sao có thể dễ dàng nổi giận được chứ. Ngày đó ở trong hôn lễ, do Lôi Phúc Bách đột nhiên chỉ trích Hạ Nhu, nên nàng mới máu nóng lên đầu.
"Ha hả. Mục đích của cô rất đơn giản, là muốn cháu rời khỏi con gái của cô!"
Ngô Tuyết Bình đi thẳng vào vấn đề nói.
"Vì sao?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Vì sao? Thứ cho cô nói thẳng, bởi vì cháu và Hạ Nhu là hai thân phận, gia đình của cô coi như trung bình, nhưng gia đình của cháu thì kém xa!"
Ngô Tuyết Bình thẳng thắn nói:
"Mà cô lại mong chồng của con gái cô có thể mang lại cho nó hạnh phúc!"
"Hạnh phúc? Cô biết thế nào là hạnh phúc sao?"
Tôi tức giận nói:
"Lẽ nào ép gả Hạ Nhu cho Lôi Tiểu Long là hạnh phúc sao? Có tiền thì mua được hạnh phúc hay sao?"
"Trong mắt của cô, đó chính là hạnh phúc, con gái cả đời cần thứ gì? Đó là cuộc sống an nhàn? Tình yêu lãng mạng trong mắt cô nó không hiện tực, cô sẽ tìm cho nó một nhà vừa ý!"
Ngô Tuyết Bình nói.
"Cuộc sống an nhàn? Lẽ nào cháu không thể cho Hạ Nhu an nhàn hay sao? Cô đã điều tra qua gia đình cháu, thì cũng biết, gia đình cháu không phải là đại phú hào số 1, số 2, nhưng cũng là người có tiền!"
Tôi cũng không có nói ra chuyện của mình, mà nói chuyện của cha mẹ tôi, trước khi nói ra sự thực.
"Đúng vậy, như vậy rất tốt, nhưng nó nói lên được điều gì?"
Ngô Tuyết Bình hỏi ngược lại:
"Hơn nữa là quan trọng nhất chính là, cháu vẫn duy trì quan hệ không rõ ràng với nhiều cô gái khác, cháu nghĩ xem, cô có thể gả con gái mình cho một người hoa tâm như vậy sao?"
"Đúng, cháu thừa nhận, ngoài Hạ Nhu cháu còn các bạn gái khác, nhưng cháu nói cho cô biết, cháu đối với mỗi người đều là thật lòng, mà cô có thê đảm bảo Lôi Tiểu Long sau này không ra ngoài tìm cô gái khác sao? Cô có thể khẳng định Lôi Tiểu Long chỉ dành tình yêu cho 1 mình Hạ Nhu hay sao? Cuộc sống xa hoa đương nhiên là tốt, nhưng cũng đừng ép gả nàng cho người mà nàng không thích?"
Tôi hỏi.
Tôi bây giờ đã có thể khẳng định, Ngô Tuyết Bình là một nữ nhân tài trí, nhưng nữ nhân thương trường đều như thế này hay sao? Lưu Duyệt đâu phải như vậy!
"Sau này hắn có tìm hay không, cô không cần biết... ít nhất ... biết nó là được coi trọng như cẩm y ngọc thực! Mà cháu có nhiều bạn gái như vậy, chỗ cần tiêu tiêu sẽ rất nhiều, nhà cháu lại không nhiều tiền cho lắm, dựa theo cách tiêu tiền của cháu, thì không bao lâu sẽ hết! Cô cũng không hi vọng Hạ Nhu theo cháu phải chịu khổ!"
Ngô Tuyết Bình không thèm quan tâm nói.
Tôi tuy rằng tức giận, nhưng mà Ngô Tuyết Bình nói cũng có đạo lý, dựa theo tốc độ tiêu tiền của tôi bây giờ, cha mẹ tôi đúng là lo không được!
Nhưng mà tôi vẫn cứ kích thích nàng một chút, nói:
"Cháu không có tiền, vậy thì cô có tiền ư? Cô làm thế nào cho nàng có cuộc sống cẩm y ngọc thực ?"
/630
|