Ngồi ở vị trí quan trọng nhất này đương nhiên là tôi. Mà người ngồi bênh cạnh tôi là Vu Đình, ngoài ra còn có một vị nữa chính là Quách Khánh! Cùng với Tư Đồ gia đối nghịch, thì cuối cùng khó tránh khỏi việc dùng tới binh khí, lấy phòng ngừa là chính nên tôi đem Quách Khánh cùng 1 vạn huynh đệ tinh nhuệ của Tam Thạch bang tại thành phố Bắc Kinh điều tới.
Mục đích là cũng muốn làm cho Tư Đồ gia kinh sợ một chút, tránh cho bọn họ hành động thiếu suy nghĩ, tôi hiện tại chưa hết buồn rầu về chuyện tình yêu với Triệu Nhan Nghiên, không hy vọng sẽ gặp phải những phiền toái khác nữa.
Khi Tư Đồ Bác thấy rõ ràng người ngồi bên cạnh tôi chính là Quách Khánh thì không khỏi sửng sốt. Đây chính lãnh tụ của hắc bang lớn nhất Trung Quốc!
"Các người tới trễ!"
Tôi lạnh lùng nói:
"Vốn là tôi không muốn làm gì các người, nhưng các người đã làm lãng phí thời giờ của tôi!"
"Mẹ nó, hỗn láo! Con mẹ mày thật to gan, lại có thể dám nói chuyện như vậy với Lượng ca và Bác lão đại, mày biết mày đang nói chuyện cùng ai không?"
Đến giờ phút này, tâm trạng của Lưu Khoa Sinh đã dâng trào rồi, thật vất vả mới tìm được cơ hội để thể hiện!
Tôi và Quách Khánh vừa nhìn, liền cười, tiểu tử này hóa ra còn chưa có chết, lại có thể cùng một tên đầu trâu mặt ngựa nhảy ra trước.
Tư Đồ Bác vội vàng khoát tay chặn lại, ngăn Lưu Khoa Sinh nói tiếp, sau đó cung kính đi tới, nói:
"Không biết Quách lão đại đại giá quang lâm, có nhiều chậm trễ xin hãy tha lỗi!"
"Cái gì mà Quách lão đại, chú Tư Đồ, chú có phải là nhận nhầm rồi không? Tiểu tử này và cháu vốn là bạn học, cũng cùng với cả tên Lưu Lỗi nữa, chứ không phải là vậy!"
Nói xong hắn còn đắc ý nhìn tôi, giống như hắn đã vạch trần được chuyện của tôi.
Tư Đồ Bác nghe thấy Lưu Khoa Sinh nói như vậy. Trong lòng có chút lưỡng lự, mình cũng chưa từng thấy Quách Khánh, chỉ là nhìn qua một tấm ảnh, tướng mạo của người trước mặt này quả thật rất giống, nhưng mà thế giới này, người giống nhau thì rất nhiều. Với lại thân phận của Quách Khánh là như thế nào, sao có thể để người khác ngồi ở vị trí chủ tọa được chứ?
Cho nên hắn nửa tin nửa ngờ hỏi:
"Xin hỏi ngài là..."
"Tôi là bạn học hồi học trung học phổ thông của Lưu Khoa Sinh!"
Quách Khánh cười nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Chú xem. Cháu đã nói rồi mà! Đứng dậy, mấy người các người nhanh chóng đứng dậy cho tao, vị trí chủ tọa là cho các người ngồi sao?"
Lưu Khoa Sinh nhìn thấy chữ "giữa" rồi, lập tức đứng lên đe dọa, trong bụng càng đắc ý.
Mà Tư Đồ Lượng cũng rất đắc ý, xem ra thủ hạ này của mình cũng không vô ích. Trong thời khắc mấu chốt là phải thể hiện được sự hữu dụng của mình, nếu không có hắn ở đây, cha mình thiếu chút nữa thì phải gọi cái tên chết bầm kia là lão Đại!
Lần này sau khi trở về, cha mình nhất định sẽ nhìn mình với cặp mắt khác, không chừng còn chuẩn bị giao cho mình chịu trách nhiệm những việc trọng yếu của gia tộc!
Lưu Khoa Sinh nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Tư Đồ Lượng, trong lòng càng thêm đắc ý, cho nên trong lòng hắn nghĩ, mình cũng nên khoe khoang một chút, sau đó hắn hướng về phía Quách Khánh và tôi, chỉ tay đi tới, nói:
"Lưu Lỗi, năm đó mày không phải đã rất kiêu ngạo hay sao? Thế nào, Triệu Nhan Nghiên đâu? Tại sao không tới? Có phải mày bị người ta đá rồi không?"
Loại tôm tép nhãi nhép này tôi khinh thường, tiểu nhân đúng là tiểu nhân! Không có cách nào thay đổi được cả. Nhưng hiện tại, những lời này của hắn đã làm cho cơn giận dữ trong tôi bùng lên.
Tôi và Triệu Nhan Nghiên quan hệ như thế nào ngay cả Quách Khánh cũng không dám tùy tiện hỏi tới, thằng này lại dám ở trước mặt tôi kiêu ngạo?
Mà kiêu ngạo thì kết quả rất đơn giản, chính là bị đè bẹp!
Tôi tiện tay cầm lấy ấm trà trên bàn ném về phía Lưu Khoa Sinh, khi Lưu Khoa Sinh ý thức được sự nguy hiểm thì đã chậm. Cho dù hắn là cao thủ võ công, nhưng đụng phải tôi thì cũng bó tay, tốc độ cùng với sức mạnh của tôi thì người khác có thể muốn tránh là tránh được sao? Ấm trà nóng hổi "Phanh" một tiếng, đập vào đỉnh đầu Lưu Khoa Sinh, lập tức máu tươi chảy ròng ròng.
"Mày! Mày dám đánh tao!"
Lưu Khoa Sinh nghĩ mãi mà không hiểu. Có Tư Đồ Lượng trước mặt, tại sao tôi còn dám láo xược như thế!
"Mày cái gì mà mày?"
Quách Khánh không nhịn được nói:
"Tao bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu rõ, có vài người sinh ra chỉ để cho người ta đánh, đánh rồi lại đánh nữa."
Tư Đồ Lượng nghe xong sắc mặt biến đổi nhanh chóng, nhìn Trương Điểu vung tay lên nói:
"Mẹ kiếp, hôm nay chúng ta đánh chết hai thằng này, không cho chúng nó ra khỏi căn phòng này nữa!"
Tư Đồ Bác giờ phút này vẫn còn do dự. Lưu Khoa Sinh là kẻ ngu ngốc, Tư Đồ Lượng là tên hổ giấy, nhưng Tư Đồ Bác không phải vậy, nếu không Tư Đồ Đại Sơn đâu có giao sự vụ trong Tư Đồ gia cho hắn.
Địa vị của hắn ở thành phố Bắc Kinh này thì khỏi phải nói, nếu như biết thực lực của mình, mà đối phương vẫn dám làm càn như thế, thì chỉ có hai khả năng, thứ nhất là hai người này rơi vào đường cùng nên chán sống. Thứ hai là bọn họ quả thật có một năng lực hơn người!
Nếu như hai người bọn họ rơi vào thế đường cùng, vậy cũng có thể hiểu được, nhưng mà Vu Thụy Trung không phải vậy, Vu Thụy Trung thuộc loại người rất biết đối nhân xử thế, nếu không đã không được Đại Hưng bang ủy thác hoàn toàn như vậy. Cho nên chỉ còn một khả năng là hai người kia quả thực có thực lực để kiêu ngạo!
Tư Đồ Bác nghĩ lại việc suy đoán thân phận của người trước mặt khi hắn mới bước vào cửa, nghĩ vậy hắn vô cùng trịnh trọng hỏi: "Xin hỏi ngài có thật sự là bạn học của Lưu Khoa Sinh không?"
"Ừ, đúng vậy!"
Quách Khánh chẳng hề để ý đáp, nhưng sau đó xoay chuyển nói:
"Nhưng bản thân ta hiện nay là Tổng giám đốc của Tập đoàn Tam Thạch ở Châu Á!"
Tư Đồ Bác nghe xong hít vào một hơi, không trách hai người này kiêu ngạo như vậy! Quả nhiên không sai, người này chính là lão Đại Tam Thạch bang - Quách Khánh!
Tư Đồ gia mặc dù thế lực lớn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở thành phố Bắc Kinh, còn Tam Thạch bang hiện tại nghiễm nhiên đã trở thành đệ nhất đại bang phái tại Trung Quốc, hơn nữa rất có khả năng là lớn nhất châu Á. Mình và bọn họ phát sinh tranh chấp, thật sự là hành động không sáng suốt.
Nghĩ tới đây, Tư Đồ Bác thân thiện đưa tay ra, nói:
"Quách lão đại, kẻ hèn này là Tư Đồ Bác, là Tổng giám đốc của Công ty TNHH công thương nghiệp Đại Hưng, chuyện mới vừa rồi chỉ là do hiểu lầm!"
Tư Đồ Lượng không rõ nội tình, hắn thấy cha mình lại có thể chủ động cúi mình nắm tay với một người rất bình thường, điều này trước nay chưa từng xảy ra!
Nhưng sau đó hắn nghĩ, nhất định là cha mình đang cố ý làm như vậy, để cho mình và Trương Điểu lẻn lên giết chết hai người này.
Cho nên Tư Đồ Lượng vung tay lên với Trương Điểu và Lưu Khoa Sinh, hai người này đã sớm chuẩn bị sẵn Khảm đao, nhìn thấy vậy thì lập tức vọt tới.
Tư Đồ Bác đang muốn nói vài lời để biến chiến tranh thành tơ lụa, không ngờ con trai mình lại cùng hai thủ hạ cầm Khảm đao lao tới, liền cau mày.
Nhưng ngay sau đó lại nghĩ, nếu chuyện đã đến mức này thì hoặc là làm cho dứt khoát hoặc không làm gì cả. Dù sao đây cũng đang ở thành phố Bắc Kinh, cho dù bọn họ bị chết thì cũng không có gì, chỉ cần phong tỏa tin tức tốt, không cho ai biết là do bọn Đại Hưng bang của hắn làm là được rồi!
Mục đích là cũng muốn làm cho Tư Đồ gia kinh sợ một chút, tránh cho bọn họ hành động thiếu suy nghĩ, tôi hiện tại chưa hết buồn rầu về chuyện tình yêu với Triệu Nhan Nghiên, không hy vọng sẽ gặp phải những phiền toái khác nữa.
Khi Tư Đồ Bác thấy rõ ràng người ngồi bên cạnh tôi chính là Quách Khánh thì không khỏi sửng sốt. Đây chính lãnh tụ của hắc bang lớn nhất Trung Quốc!
"Các người tới trễ!"
Tôi lạnh lùng nói:
"Vốn là tôi không muốn làm gì các người, nhưng các người đã làm lãng phí thời giờ của tôi!"
"Mẹ nó, hỗn láo! Con mẹ mày thật to gan, lại có thể dám nói chuyện như vậy với Lượng ca và Bác lão đại, mày biết mày đang nói chuyện cùng ai không?"
Đến giờ phút này, tâm trạng của Lưu Khoa Sinh đã dâng trào rồi, thật vất vả mới tìm được cơ hội để thể hiện!
Tôi và Quách Khánh vừa nhìn, liền cười, tiểu tử này hóa ra còn chưa có chết, lại có thể cùng một tên đầu trâu mặt ngựa nhảy ra trước.
Tư Đồ Bác vội vàng khoát tay chặn lại, ngăn Lưu Khoa Sinh nói tiếp, sau đó cung kính đi tới, nói:
"Không biết Quách lão đại đại giá quang lâm, có nhiều chậm trễ xin hãy tha lỗi!"
"Cái gì mà Quách lão đại, chú Tư Đồ, chú có phải là nhận nhầm rồi không? Tiểu tử này và cháu vốn là bạn học, cũng cùng với cả tên Lưu Lỗi nữa, chứ không phải là vậy!"
Nói xong hắn còn đắc ý nhìn tôi, giống như hắn đã vạch trần được chuyện của tôi.
Tư Đồ Bác nghe thấy Lưu Khoa Sinh nói như vậy. Trong lòng có chút lưỡng lự, mình cũng chưa từng thấy Quách Khánh, chỉ là nhìn qua một tấm ảnh, tướng mạo của người trước mặt này quả thật rất giống, nhưng mà thế giới này, người giống nhau thì rất nhiều. Với lại thân phận của Quách Khánh là như thế nào, sao có thể để người khác ngồi ở vị trí chủ tọa được chứ?
Cho nên hắn nửa tin nửa ngờ hỏi:
"Xin hỏi ngài là..."
"Tôi là bạn học hồi học trung học phổ thông của Lưu Khoa Sinh!"
Quách Khánh cười nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Chú xem. Cháu đã nói rồi mà! Đứng dậy, mấy người các người nhanh chóng đứng dậy cho tao, vị trí chủ tọa là cho các người ngồi sao?"
Lưu Khoa Sinh nhìn thấy chữ "giữa" rồi, lập tức đứng lên đe dọa, trong bụng càng đắc ý.
Mà Tư Đồ Lượng cũng rất đắc ý, xem ra thủ hạ này của mình cũng không vô ích. Trong thời khắc mấu chốt là phải thể hiện được sự hữu dụng của mình, nếu không có hắn ở đây, cha mình thiếu chút nữa thì phải gọi cái tên chết bầm kia là lão Đại!
Lần này sau khi trở về, cha mình nhất định sẽ nhìn mình với cặp mắt khác, không chừng còn chuẩn bị giao cho mình chịu trách nhiệm những việc trọng yếu của gia tộc!
Lưu Khoa Sinh nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Tư Đồ Lượng, trong lòng càng thêm đắc ý, cho nên trong lòng hắn nghĩ, mình cũng nên khoe khoang một chút, sau đó hắn hướng về phía Quách Khánh và tôi, chỉ tay đi tới, nói:
"Lưu Lỗi, năm đó mày không phải đã rất kiêu ngạo hay sao? Thế nào, Triệu Nhan Nghiên đâu? Tại sao không tới? Có phải mày bị người ta đá rồi không?"
Loại tôm tép nhãi nhép này tôi khinh thường, tiểu nhân đúng là tiểu nhân! Không có cách nào thay đổi được cả. Nhưng hiện tại, những lời này của hắn đã làm cho cơn giận dữ trong tôi bùng lên.
Tôi và Triệu Nhan Nghiên quan hệ như thế nào ngay cả Quách Khánh cũng không dám tùy tiện hỏi tới, thằng này lại dám ở trước mặt tôi kiêu ngạo?
Mà kiêu ngạo thì kết quả rất đơn giản, chính là bị đè bẹp!
Tôi tiện tay cầm lấy ấm trà trên bàn ném về phía Lưu Khoa Sinh, khi Lưu Khoa Sinh ý thức được sự nguy hiểm thì đã chậm. Cho dù hắn là cao thủ võ công, nhưng đụng phải tôi thì cũng bó tay, tốc độ cùng với sức mạnh của tôi thì người khác có thể muốn tránh là tránh được sao? Ấm trà nóng hổi "Phanh" một tiếng, đập vào đỉnh đầu Lưu Khoa Sinh, lập tức máu tươi chảy ròng ròng.
"Mày! Mày dám đánh tao!"
Lưu Khoa Sinh nghĩ mãi mà không hiểu. Có Tư Đồ Lượng trước mặt, tại sao tôi còn dám láo xược như thế!
"Mày cái gì mà mày?"
Quách Khánh không nhịn được nói:
"Tao bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu rõ, có vài người sinh ra chỉ để cho người ta đánh, đánh rồi lại đánh nữa."
Tư Đồ Lượng nghe xong sắc mặt biến đổi nhanh chóng, nhìn Trương Điểu vung tay lên nói:
"Mẹ kiếp, hôm nay chúng ta đánh chết hai thằng này, không cho chúng nó ra khỏi căn phòng này nữa!"
Tư Đồ Bác giờ phút này vẫn còn do dự. Lưu Khoa Sinh là kẻ ngu ngốc, Tư Đồ Lượng là tên hổ giấy, nhưng Tư Đồ Bác không phải vậy, nếu không Tư Đồ Đại Sơn đâu có giao sự vụ trong Tư Đồ gia cho hắn.
Địa vị của hắn ở thành phố Bắc Kinh này thì khỏi phải nói, nếu như biết thực lực của mình, mà đối phương vẫn dám làm càn như thế, thì chỉ có hai khả năng, thứ nhất là hai người này rơi vào đường cùng nên chán sống. Thứ hai là bọn họ quả thật có một năng lực hơn người!
Nếu như hai người bọn họ rơi vào thế đường cùng, vậy cũng có thể hiểu được, nhưng mà Vu Thụy Trung không phải vậy, Vu Thụy Trung thuộc loại người rất biết đối nhân xử thế, nếu không đã không được Đại Hưng bang ủy thác hoàn toàn như vậy. Cho nên chỉ còn một khả năng là hai người kia quả thực có thực lực để kiêu ngạo!
Tư Đồ Bác nghĩ lại việc suy đoán thân phận của người trước mặt khi hắn mới bước vào cửa, nghĩ vậy hắn vô cùng trịnh trọng hỏi: "Xin hỏi ngài có thật sự là bạn học của Lưu Khoa Sinh không?"
"Ừ, đúng vậy!"
Quách Khánh chẳng hề để ý đáp, nhưng sau đó xoay chuyển nói:
"Nhưng bản thân ta hiện nay là Tổng giám đốc của Tập đoàn Tam Thạch ở Châu Á!"
Tư Đồ Bác nghe xong hít vào một hơi, không trách hai người này kiêu ngạo như vậy! Quả nhiên không sai, người này chính là lão Đại Tam Thạch bang - Quách Khánh!
Tư Đồ gia mặc dù thế lực lớn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở thành phố Bắc Kinh, còn Tam Thạch bang hiện tại nghiễm nhiên đã trở thành đệ nhất đại bang phái tại Trung Quốc, hơn nữa rất có khả năng là lớn nhất châu Á. Mình và bọn họ phát sinh tranh chấp, thật sự là hành động không sáng suốt.
Nghĩ tới đây, Tư Đồ Bác thân thiện đưa tay ra, nói:
"Quách lão đại, kẻ hèn này là Tư Đồ Bác, là Tổng giám đốc của Công ty TNHH công thương nghiệp Đại Hưng, chuyện mới vừa rồi chỉ là do hiểu lầm!"
Tư Đồ Lượng không rõ nội tình, hắn thấy cha mình lại có thể chủ động cúi mình nắm tay với một người rất bình thường, điều này trước nay chưa từng xảy ra!
Nhưng sau đó hắn nghĩ, nhất định là cha mình đang cố ý làm như vậy, để cho mình và Trương Điểu lẻn lên giết chết hai người này.
Cho nên Tư Đồ Lượng vung tay lên với Trương Điểu và Lưu Khoa Sinh, hai người này đã sớm chuẩn bị sẵn Khảm đao, nhìn thấy vậy thì lập tức vọt tới.
Tư Đồ Bác đang muốn nói vài lời để biến chiến tranh thành tơ lụa, không ngờ con trai mình lại cùng hai thủ hạ cầm Khảm đao lao tới, liền cau mày.
Nhưng ngay sau đó lại nghĩ, nếu chuyện đã đến mức này thì hoặc là làm cho dứt khoát hoặc không làm gì cả. Dù sao đây cũng đang ở thành phố Bắc Kinh, cho dù bọn họ bị chết thì cũng không có gì, chỉ cần phong tỏa tin tức tốt, không cho ai biết là do bọn Đại Hưng bang của hắn làm là được rồi!
/630
|