Trần Trạch Long mấy ngày hôm nay rất tiêu dao, nhưng tin tức bất lợi đã bị hóa giải, liên tiếp mấy ngày cũng không tái xuất hiện nhưng tin tức bất lợi mới, làm cho Trần Trạch Long có chút đắc ý.
"Như thế nào, Trần thư ký, tôi ngày đó có lợi hại không? Chỉ có nói lung tung vài câu đã giải quyết xong đám ký giả kia rồi!"
Trần Trạch Long nằm trên ghế ông chủ ở phòng làm việc, rung đùi đắc ý nói.
"Đúng, thiếu gia, ngài thật là lợi hại, Tập đoàn Trần thị lần này chẳng những hóa giải được nguy cơ, mà lại còn đề cao tên tuổi không ít, có rất nhiều người đều biết chúng ta đang xây cao ốc trên khu đất Cửu Long, rối rít gọi điện thoại tới hỏi thăm!"
Trần thư ký nói.
"Ha ha, mặc dù không biết những chuyện này là do thế lực đối đầu nào bày ra, nhưng hắn nhất định không ngờ tới là hắn đã làm quảng cáo miễn phí cho chúng ta, nếu biết hắn nhất định sẽ bị tức chết !"
Trần Trạch Long vừa nói, tiện tay mở TV ra.
"Đây là đài truyền hình XX, đây là bản tin thời sự buổi trưa, sáng sớm hôm nay, nhân viên làm việc của bổn đài nhận được một bọc bưu kiện nặc danh, trong cái bọc có một đĩa VCD CD-ROM, nội dung CD-ROM làm cho chúng tôi rất kinh ngạc, chính là..."
Kế tiếp, trên TV đã chiếu đi đoạn phim giao dịch giữa Trần Trạch Long và Hoắc Đức!
Trần Trạch Long thấy vậy hai mắt bốc lửa, trên đầu cũng bốc hơi nước, hắn đứng lên đá một cái vào màn hình tivi, làm cho cái tivi LCD màn hình lớn bỗng nhiên biến thành đồ hỏng, nhưng mà cái giày mới mua của Trần Trạch Long cũng hỏng theo.
"Mẹ nó, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải là chấm dứt rồi hay sao!"
Trần Trạch Long nổi giận đùng đùng quát.
"Thiếu gia... Ngài trước tiên đừng nóng giận, chuyện lần này sẽ rất khó giải quyết... Chúng ta không còn biện pháp nào che giấu nữa rồi..."
Trần thư ký dùng bộ mặt như đưa đám nói.
Tên tivi đã công chiếu đoạn phim, sự thực trước mắt, thì làm sao có thể chối cãi!
Trần Trạch Long cũng ý thức được chuyện này dường như không còn cách nào cứu vãn cả, hắn giống như bị nổi điên, đập phá một lúc mới ngồi xuống ghế được.
Một âm thanh điện thoại vang lên, Trần Trạch Long chán chường cầm lấy điện thoại.
"A Long, con làm sao vậy? Tại sao loại chuyện như thế này lại bị người khác quay phim được chứ?"
Đầu biên kia điện thoại vang lên một thanh âm uy nghiêm, trong giọng nói có phần tức giận.
"Cha, con... con cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, trước đó con đã dò xét kiểm tra, đảm bảo là không có thiết bị nghe lén, hoặc quay trộm gì cả!"
Trần Trạch Long có chút oan uổng nói.
"Được rồi, đừng nói nữa, chuyện này mặc dù không trách con, nhưng cũng vì con gây lên, trong khoảng thời gian này con nên nghỉ ngơi, bình tĩnh lại một chút, những chuyện khác giao cho cha đi."
Cha của Trần Trạch Long là Trần Thiên Lôi thở dài nói.
Cúp điện thoại, Trần Thiên Lôi hít sâu một hơi, tuổi hắn đã cao, quản lý Tập đoàn Trần thị quả thực là có chút lực bất tòng tâm, mà con trai lớn là Trần Trạch Tiến lại đối với làm ăn một chút hứng thú không có, muốn lập chí làm một họa sĩ, nên chạy ra nước ngoài phiêu lưu, làm cho Trần Thiên Lôi giận dữ vô cùng!
Mà con thứ của mình là Trần Trạch Long mặc dù không thông minh như người con đầu, nhưng lại có hứng thú với việc buôn bán cho gia tộc, chia sẻ cho hắn một chút gánh nặng, nên hắn rất nuông chiều người con trai này.
Lại nói chuyện mảnh đất Cửu Long lần này, vốn là Trần Thiên Lôi định không muốn làm, nhưng mà Trần Trạch Long lại khẳng định là nơi này sẽ kiếm được nhiều tiền, nên Trần Thiên Lôi mới âm thầm vay ngân hàng một khoản tiền, sau khi Trần Thiên Lôi biết tin này, cũng chỉ dặn con mình cẩn thận, chứ không có trách cứ gì cả. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Thật ra thì trong lòng Trần Thiên Lôi vẫn không tán thành cách làm của Trần Trạch Long, dù sao XG đã không còn giống như trước kia, pháp luật đã kiện toàn, không còn thuận lợi cho các việc đi cửa sau như thế này.
Trần Thiên Lôi cũng chẳng phải là con người tuân thủ pháp luật gì cả, những người giàu lên từ XG ở năm xưa, có mấy ai là người thanh bạch? Có mấy người chưa từng làm chuyện trái pháp luật? Chỉ là giờ đây, thời đại không còn như xưa nữa mà thôi.
"Trần thư ký, ông tới đây một chuyến!"
Trần Thiên Lôi cầm lấy điện thoại nội bộ, nói với Trần thư ký.
Qua ba hai phút, Trần thư ký đã tới. Từ phòng làm việc của tổng giám đốc Trần Trạch Long tới phòng chủ tịch Trần Thiên Lôi chỉ cách có một tầng lầu, nên thời gian cũng không mất bao nhiêu.
"Đây là chi phiếu 2 tỷ, lát nữa ông cầm tới cho Trần Trạch Long, bảo hắn đi tới bộ tài chính thanh toán khoản nợ ngân hàng đi!"
Trần Thiên Lôi chỉ vào một tờ chi phiếu có chữ ký của hắn, nói.
"Trần tiên sinh, khoản vay ngân hàng có cần trả gấp như vậy không?"
Trần thư ký kỳ quái, chuyện công ty nợ tiền ngân hàng, chỉ bao giờ ngân hàng tới cửa đòi mới trả, chứ có bao giờ tự động đi trả tiền đâu!
"Không cần phải trả gấp? Tin tức buổi trưa phát đi, thì ngân hàng nhất định tới đòi nợ, mà có khi họ đang đi trên đường rồi đó!"
Trần Thiên Lôi nói:
"Ai! 2 tỷ này đã bị A Long làm cho tiêu tan, vốn lưu động hiện giờ của tập đoàn không còn bao nhiêu nữa cả"
Trần thư ký lắc đầu không nói gì, yên lặng cầm chi phiếu ra ngoài, hắn rất tiếc hận thay cho Trần Thiên Lôi, Trần Trạch Long mặc dù có hứng thú với làm ăn, nhưng lại dùng tính khí của Đại thiếu gia, hết sức tự đại, luôn tự cho mình là đúng
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trần Thiên Lôi, không đợi Trần thư ký đi trở về phòng làm việc Trần Trạch Long, thì từ xa xa đã có mấy người đi tới, họ chính là người của ngân hàng!
Trần thư ký vội vàng nghênh đón, hắn nghĩ trước tiên phải thông báo cho mấy người này một chút, tránh cho Trần Trạch Long tâm tình không tốt, ảnh hưởng tới công việc.
"Trầm tiên sinh, ngài tới công ty của chúng tôi có chuyện gì vâyh?"
Trần thư ký nói.
"Trần thư ký, tin tưởng tin tức các ông cũng biết rồi, chuyện xây Cao ốc ở khu đất Cửu Long chắc chắn sẽ không được nữa, ông thấy cũng đã đến lúc đem tiền trả lại cho chúng tôi rồi đúng không, để chúng tôi tiện cho việc khai báo lên trên!"
Trầm tiên sinh nói.
Trần thư ký trong lòng thầm mắng, người này đúng là cơ hội, lúc Tập đoàn Trần thị còn thịnh vượng, thì tìm tới bắt quan hệ.
Lúc này Trần thị gặp nạn, hắn lại còn làm hành động này! Nhưng mà hắn chỉ là một thư ký, không có quyền nói gì cả, chỉ đành cười nói:
"Trầm tiên sinh, tiền chúng tôi đương nhiên sẽ trả, một chút tiền này Tập đoàn Trần thị chúng tôi không quan tâm, nếu quý ngân hàng thiếu tiền như vậy, vậy sau này chúng tôi sẽ vay ở ngân hàng khác vậy!"
Trầm tiên sinh nghe Trần thư ký nói vậy, đầu tiên là sửng sốt, nghĩ thầm, Trần Trạch Long không phải là đã đem 2 tỷ ném vào mảnh đất kia hay sao? Nghe khẩu khí của Trần thư ký, thì hình như Tập đoàn Trần thị vẫn còn tiền thì phải?
Nhưng mà ngay sau đó hắn lại nghĩ, không đúng, đây là cố ý lừa dối hắn! Cho nên hắn nói:
"Các người có thể trả tiền ngay bây giờ cho chúng tôi ư?"
"Đương nhiên, nếu như ngài muốn, chúng tôi sẽ lập tức trả ngay."
Trần thư ký nói xong, đưa tay rút tấm chi phiếu 2 tỷ đưa cho Trầm tiên sinh, sau đó nói:
"Khoản tiền này định làm vốn để mua vật tư xây dựng, nhưng nếu như Trầm tiên sinh định đòi, thì chúng tôi trả vậy."
Trầm tiên sinh nhìn thoáng qua chi phiếu, thật sự không phải đồ giả! Hắn làm việc ở ngân hàng nhiều năm, đương nhiên biết chi phiếu nào thực, đâu là giả!
Nhưng mà trong nội tâm của hắn bắt đầu kinh hãi, hóa ra cái Tập đoàn Trần thị này vẫn còn tiền, chỉ một người thư ký còn đưa được 2 tỷ cho mình, xem ra bọn họ chắc chắn sẽ còn nhiều hơn 2 tỷ.
Trầm tiên sinh ở trong lòng bắt đầu tính toán... Hành động của hắn hôm nay chính là đại diện cho việc, ngân hàng mình và Tập đoàn Trần thị cả đời sẽ không liên hệ với nhau nữa, không được, nếu như tập đoàn Trần thị còn nhiều tiền như vậy, thì chẳng phải mình đem trụ cột của ngân hàng phá hỏng hay sao!
Trầm tiên sinh do dự một chút nói:
"Ha hả, Trần thư ký, ông xem, tôi chỉ nói đùa với ông mà thôi, tại sao tôi có thể đòi lại gấp như vậy được chứ, ngân hàng của chúng tôi còn chưa quan tâm tới 2 tỷ này, mục đích thực của chúng tôi lần này, chỉ là hỏi Trần tổng một chút, có cần vay ngân hàng tôi nữa không, chúng tôi sẽ ưu đãi cho quý vị!"
Nói xong hắn đem chi phiếu đưa trả lại cho Trần thư ký.
"Cám ơn ngài, bây giờ thì không cần, trước kia vay ngài, chỉ là chủ trương của thiếu gia mà thôi, hiện giờ lão gia đã biết và đã làm chủ mọi việc, cho nên trước mắt chúng tôi cũng không cần vay!"
Trần thư ký nói.
Trầm tiên sinh trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên Tập đoàn Trần thị này không thiếu tiền, nếu không thì người tới cửa cho vay, mà hắn lại không thèm vay! Hắn trong lòng thầm tự đắc, coi cách làm của mình là anh minh.
Trần thư ký đứng ở trong hành lang, thở dài thở một hơi, lau mồ hôi trên trán, xoay người đi tới phòng làm việc của chủ tịch.
"Trần thư ký, sao ông lại quay lại rồi?"
Trần Thiên Lôi nhìn thấy Trần thư ký trở lại kỳ quái hỏi.
"Trần tiên sinh, bên ngân hàng đã đáp ứng với chúng ta, 2 tỷ này không cần trả lại gấp!"
Trần thư ký đem chi phiếu đưa lại cho Trần Thiên Lôi.
"Không cần lập tức trả? Vì sao?"
Trần Thiên Lôi có chút không tin ngân hàng kia lại có thể không đòi lại ngay lập tức.
Do vậy, Trần thư ký mới đem toàn bộ chuyện vừa rồi nói lại một lần, Trần Thiên Lôi nghe xong, đôi mắt tỏ ra tán dương, nhìn Trần thư ký nói:
"Ông làm rất tốt, hiện tại chúng ta đang trong thời kỳ phi thường, 2 tỷ này còn phát huy được tác dụng rất tốt!"
Sau khi Trần thư ký đi, Trần Thiên Lôi thầm than, may là có Trần thư ký này, nếu như Trần Trạch Long có một nửa sự thông minh như hắn, thì Tập đoàn Trần thị đâu tới nỗi nào.
... ... ... ...
"Như thế nào, Trần thư ký, tôi ngày đó có lợi hại không? Chỉ có nói lung tung vài câu đã giải quyết xong đám ký giả kia rồi!"
Trần Trạch Long nằm trên ghế ông chủ ở phòng làm việc, rung đùi đắc ý nói.
"Đúng, thiếu gia, ngài thật là lợi hại, Tập đoàn Trần thị lần này chẳng những hóa giải được nguy cơ, mà lại còn đề cao tên tuổi không ít, có rất nhiều người đều biết chúng ta đang xây cao ốc trên khu đất Cửu Long, rối rít gọi điện thoại tới hỏi thăm!"
Trần thư ký nói.
"Ha ha, mặc dù không biết những chuyện này là do thế lực đối đầu nào bày ra, nhưng hắn nhất định không ngờ tới là hắn đã làm quảng cáo miễn phí cho chúng ta, nếu biết hắn nhất định sẽ bị tức chết !"
Trần Trạch Long vừa nói, tiện tay mở TV ra.
"Đây là đài truyền hình XX, đây là bản tin thời sự buổi trưa, sáng sớm hôm nay, nhân viên làm việc của bổn đài nhận được một bọc bưu kiện nặc danh, trong cái bọc có một đĩa VCD CD-ROM, nội dung CD-ROM làm cho chúng tôi rất kinh ngạc, chính là..."
Kế tiếp, trên TV đã chiếu đi đoạn phim giao dịch giữa Trần Trạch Long và Hoắc Đức!
Trần Trạch Long thấy vậy hai mắt bốc lửa, trên đầu cũng bốc hơi nước, hắn đứng lên đá một cái vào màn hình tivi, làm cho cái tivi LCD màn hình lớn bỗng nhiên biến thành đồ hỏng, nhưng mà cái giày mới mua của Trần Trạch Long cũng hỏng theo.
"Mẹ nó, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải là chấm dứt rồi hay sao!"
Trần Trạch Long nổi giận đùng đùng quát.
"Thiếu gia... Ngài trước tiên đừng nóng giận, chuyện lần này sẽ rất khó giải quyết... Chúng ta không còn biện pháp nào che giấu nữa rồi..."
Trần thư ký dùng bộ mặt như đưa đám nói.
Tên tivi đã công chiếu đoạn phim, sự thực trước mắt, thì làm sao có thể chối cãi!
Trần Trạch Long cũng ý thức được chuyện này dường như không còn cách nào cứu vãn cả, hắn giống như bị nổi điên, đập phá một lúc mới ngồi xuống ghế được.
Một âm thanh điện thoại vang lên, Trần Trạch Long chán chường cầm lấy điện thoại.
"A Long, con làm sao vậy? Tại sao loại chuyện như thế này lại bị người khác quay phim được chứ?"
Đầu biên kia điện thoại vang lên một thanh âm uy nghiêm, trong giọng nói có phần tức giận.
"Cha, con... con cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, trước đó con đã dò xét kiểm tra, đảm bảo là không có thiết bị nghe lén, hoặc quay trộm gì cả!"
Trần Trạch Long có chút oan uổng nói.
"Được rồi, đừng nói nữa, chuyện này mặc dù không trách con, nhưng cũng vì con gây lên, trong khoảng thời gian này con nên nghỉ ngơi, bình tĩnh lại một chút, những chuyện khác giao cho cha đi."
Cha của Trần Trạch Long là Trần Thiên Lôi thở dài nói.
Cúp điện thoại, Trần Thiên Lôi hít sâu một hơi, tuổi hắn đã cao, quản lý Tập đoàn Trần thị quả thực là có chút lực bất tòng tâm, mà con trai lớn là Trần Trạch Tiến lại đối với làm ăn một chút hứng thú không có, muốn lập chí làm một họa sĩ, nên chạy ra nước ngoài phiêu lưu, làm cho Trần Thiên Lôi giận dữ vô cùng!
Mà con thứ của mình là Trần Trạch Long mặc dù không thông minh như người con đầu, nhưng lại có hứng thú với việc buôn bán cho gia tộc, chia sẻ cho hắn một chút gánh nặng, nên hắn rất nuông chiều người con trai này.
Lại nói chuyện mảnh đất Cửu Long lần này, vốn là Trần Thiên Lôi định không muốn làm, nhưng mà Trần Trạch Long lại khẳng định là nơi này sẽ kiếm được nhiều tiền, nên Trần Thiên Lôi mới âm thầm vay ngân hàng một khoản tiền, sau khi Trần Thiên Lôi biết tin này, cũng chỉ dặn con mình cẩn thận, chứ không có trách cứ gì cả. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Thật ra thì trong lòng Trần Thiên Lôi vẫn không tán thành cách làm của Trần Trạch Long, dù sao XG đã không còn giống như trước kia, pháp luật đã kiện toàn, không còn thuận lợi cho các việc đi cửa sau như thế này.
Trần Thiên Lôi cũng chẳng phải là con người tuân thủ pháp luật gì cả, những người giàu lên từ XG ở năm xưa, có mấy ai là người thanh bạch? Có mấy người chưa từng làm chuyện trái pháp luật? Chỉ là giờ đây, thời đại không còn như xưa nữa mà thôi.
"Trần thư ký, ông tới đây một chuyến!"
Trần Thiên Lôi cầm lấy điện thoại nội bộ, nói với Trần thư ký.
Qua ba hai phút, Trần thư ký đã tới. Từ phòng làm việc của tổng giám đốc Trần Trạch Long tới phòng chủ tịch Trần Thiên Lôi chỉ cách có một tầng lầu, nên thời gian cũng không mất bao nhiêu.
"Đây là chi phiếu 2 tỷ, lát nữa ông cầm tới cho Trần Trạch Long, bảo hắn đi tới bộ tài chính thanh toán khoản nợ ngân hàng đi!"
Trần Thiên Lôi chỉ vào một tờ chi phiếu có chữ ký của hắn, nói.
"Trần tiên sinh, khoản vay ngân hàng có cần trả gấp như vậy không?"
Trần thư ký kỳ quái, chuyện công ty nợ tiền ngân hàng, chỉ bao giờ ngân hàng tới cửa đòi mới trả, chứ có bao giờ tự động đi trả tiền đâu!
"Không cần phải trả gấp? Tin tức buổi trưa phát đi, thì ngân hàng nhất định tới đòi nợ, mà có khi họ đang đi trên đường rồi đó!"
Trần Thiên Lôi nói:
"Ai! 2 tỷ này đã bị A Long làm cho tiêu tan, vốn lưu động hiện giờ của tập đoàn không còn bao nhiêu nữa cả"
Trần thư ký lắc đầu không nói gì, yên lặng cầm chi phiếu ra ngoài, hắn rất tiếc hận thay cho Trần Thiên Lôi, Trần Trạch Long mặc dù có hứng thú với làm ăn, nhưng lại dùng tính khí của Đại thiếu gia, hết sức tự đại, luôn tự cho mình là đúng
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trần Thiên Lôi, không đợi Trần thư ký đi trở về phòng làm việc Trần Trạch Long, thì từ xa xa đã có mấy người đi tới, họ chính là người của ngân hàng!
Trần thư ký vội vàng nghênh đón, hắn nghĩ trước tiên phải thông báo cho mấy người này một chút, tránh cho Trần Trạch Long tâm tình không tốt, ảnh hưởng tới công việc.
"Trầm tiên sinh, ngài tới công ty của chúng tôi có chuyện gì vâyh?"
Trần thư ký nói.
"Trần thư ký, tin tưởng tin tức các ông cũng biết rồi, chuyện xây Cao ốc ở khu đất Cửu Long chắc chắn sẽ không được nữa, ông thấy cũng đã đến lúc đem tiền trả lại cho chúng tôi rồi đúng không, để chúng tôi tiện cho việc khai báo lên trên!"
Trầm tiên sinh nói.
Trần thư ký trong lòng thầm mắng, người này đúng là cơ hội, lúc Tập đoàn Trần thị còn thịnh vượng, thì tìm tới bắt quan hệ.
Lúc này Trần thị gặp nạn, hắn lại còn làm hành động này! Nhưng mà hắn chỉ là một thư ký, không có quyền nói gì cả, chỉ đành cười nói:
"Trầm tiên sinh, tiền chúng tôi đương nhiên sẽ trả, một chút tiền này Tập đoàn Trần thị chúng tôi không quan tâm, nếu quý ngân hàng thiếu tiền như vậy, vậy sau này chúng tôi sẽ vay ở ngân hàng khác vậy!"
Trầm tiên sinh nghe Trần thư ký nói vậy, đầu tiên là sửng sốt, nghĩ thầm, Trần Trạch Long không phải là đã đem 2 tỷ ném vào mảnh đất kia hay sao? Nghe khẩu khí của Trần thư ký, thì hình như Tập đoàn Trần thị vẫn còn tiền thì phải?
Nhưng mà ngay sau đó hắn lại nghĩ, không đúng, đây là cố ý lừa dối hắn! Cho nên hắn nói:
"Các người có thể trả tiền ngay bây giờ cho chúng tôi ư?"
"Đương nhiên, nếu như ngài muốn, chúng tôi sẽ lập tức trả ngay."
Trần thư ký nói xong, đưa tay rút tấm chi phiếu 2 tỷ đưa cho Trầm tiên sinh, sau đó nói:
"Khoản tiền này định làm vốn để mua vật tư xây dựng, nhưng nếu như Trầm tiên sinh định đòi, thì chúng tôi trả vậy."
Trầm tiên sinh nhìn thoáng qua chi phiếu, thật sự không phải đồ giả! Hắn làm việc ở ngân hàng nhiều năm, đương nhiên biết chi phiếu nào thực, đâu là giả!
Nhưng mà trong nội tâm của hắn bắt đầu kinh hãi, hóa ra cái Tập đoàn Trần thị này vẫn còn tiền, chỉ một người thư ký còn đưa được 2 tỷ cho mình, xem ra bọn họ chắc chắn sẽ còn nhiều hơn 2 tỷ.
Trầm tiên sinh ở trong lòng bắt đầu tính toán... Hành động của hắn hôm nay chính là đại diện cho việc, ngân hàng mình và Tập đoàn Trần thị cả đời sẽ không liên hệ với nhau nữa, không được, nếu như tập đoàn Trần thị còn nhiều tiền như vậy, thì chẳng phải mình đem trụ cột của ngân hàng phá hỏng hay sao!
Trầm tiên sinh do dự một chút nói:
"Ha hả, Trần thư ký, ông xem, tôi chỉ nói đùa với ông mà thôi, tại sao tôi có thể đòi lại gấp như vậy được chứ, ngân hàng của chúng tôi còn chưa quan tâm tới 2 tỷ này, mục đích thực của chúng tôi lần này, chỉ là hỏi Trần tổng một chút, có cần vay ngân hàng tôi nữa không, chúng tôi sẽ ưu đãi cho quý vị!"
Nói xong hắn đem chi phiếu đưa trả lại cho Trần thư ký.
"Cám ơn ngài, bây giờ thì không cần, trước kia vay ngài, chỉ là chủ trương của thiếu gia mà thôi, hiện giờ lão gia đã biết và đã làm chủ mọi việc, cho nên trước mắt chúng tôi cũng không cần vay!"
Trần thư ký nói.
Trầm tiên sinh trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên Tập đoàn Trần thị này không thiếu tiền, nếu không thì người tới cửa cho vay, mà hắn lại không thèm vay! Hắn trong lòng thầm tự đắc, coi cách làm của mình là anh minh.
Trần thư ký đứng ở trong hành lang, thở dài thở một hơi, lau mồ hôi trên trán, xoay người đi tới phòng làm việc của chủ tịch.
"Trần thư ký, sao ông lại quay lại rồi?"
Trần Thiên Lôi nhìn thấy Trần thư ký trở lại kỳ quái hỏi.
"Trần tiên sinh, bên ngân hàng đã đáp ứng với chúng ta, 2 tỷ này không cần trả lại gấp!"
Trần thư ký đem chi phiếu đưa lại cho Trần Thiên Lôi.
"Không cần lập tức trả? Vì sao?"
Trần Thiên Lôi có chút không tin ngân hàng kia lại có thể không đòi lại ngay lập tức.
Do vậy, Trần thư ký mới đem toàn bộ chuyện vừa rồi nói lại một lần, Trần Thiên Lôi nghe xong, đôi mắt tỏ ra tán dương, nhìn Trần thư ký nói:
"Ông làm rất tốt, hiện tại chúng ta đang trong thời kỳ phi thường, 2 tỷ này còn phát huy được tác dụng rất tốt!"
Sau khi Trần thư ký đi, Trần Thiên Lôi thầm than, may là có Trần thư ký này, nếu như Trần Trạch Long có một nửa sự thông minh như hắn, thì Tập đoàn Trần thị đâu tới nỗi nào.
... ... ... ...
/630
|