Về phương diện chuyên môn, tôi vẫn lựa chọn khoa kỹ thuật máy tính và ứng dụng của kiếp trước, thật ra không vì cái gì khác, mà là vì tôi có cảm giác nhớ lại thời xa xưa.
Đại học Thanh Hoa từng là nơi tôi học 4 năm, từng lá cây ngọn cỏ, từng con đường nhỏ đều làm cho tôi có cảm giác quen thuộc. Cho nên tôi rất dễ dàng có thể tìm được ký túc xá nam.
Nhìn vào trong tờ giấy, phòng số 301, vậy là khác với phòng của tôi ở kiếp trước rồi.
Nhưng mà chuyện này cũng là rất bình thường, trường học dựa theo điểm tốt nghiệp để phân chia lớp cho sinh viên, sinh viên trong những lớp này, thì được phân phòng khác nhau, mà theo thành tích của tôi bây giờ, đương nhiên là phải được phân tới lớp học chất lượng cao.
Thành tích kiếp trước của tôi mặc dù có tốt, nhưng không được như hiện nay.
Những bạn cùng phòng kiếp trước không gây cho tôi ấn tượng gì sâu đậm, bởi vì lúc đó, tôi ở trong mắt của mọi người là một người không hòa đồng, là người học Khoa học tự nhiên điên cuồng, và cũng là người hoạt động điên cuồng.
Trong khi mọi người bận rộn tìm đối tượng, thì tôi vẫn còn một thân một mình. Thậm chí có rất nhiều người ở sau lưng nghị luận nói tôi để mắt tới đối tượng không bình thường, hoặc có ham mê đặc thù. Nhưng tôi chỉ cười trừ, vì lúc đó chỉ có mỗi tôi biết rõ ý nghĩ trong lòng mình, tôi chỉ tìm cách làm thế nào rút ngắn khoảng cách giữa tôi với Triệu Nhan Nghiên.
Nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngốc, nếu như miệng lưỡi tôi trơn tru được một nửa như bây giờ, thì đã sớm có được trái tim của Triệu Nhan Nghiên. Nhưng mà tôi giờ chẳng có gì hối hận cả, thứ là của tôi, trước sau vẫn ở trong tay tôi mà thôi.
Tôi bước lên lầu, tìm tới vị trí phòng 301 ở kiếp trước. Nhìn những túi hành lý được chất đống ngoài hành lang. Tôi lắc đầu, những người này đúng là quá lo xa, chỉ có 4 năm học, chứ không phải là tới định cư, vậy mà cứ làm như dọn nhà không bằng. Mà tôi chỉ mang một túi hành lý nhẹ nhàng.
Khi đẩy cửa ra, bay vào mặt tôi là một làn khói thuốc lá, kiểu này tôi bỏ được thuốc, nhưng kiếp trước, thì tôi luôn bị chìm trong làn sương mù của nó, nên cũng chẳng có cảm giác gì khó chịu cả.
Tôi nhìn lại một chút, trong phòng có 4 người thì có 3 người đã tới trước, đang ngồi trên giường phun mây thở sương, nhìn 3 vị này, chắc chắn là những con nghiện.
"Hmm! Huynh đệ cuối cùng rốt cục cũng đã tới!" Một tiểu tử vóc người cao lớn, tóc húi cua, nói.
Người này trong trí nhớ kiếp trước của tôi tên gọi là Âu Dương Thiên Tề. Lúc ấy tôi rất tò mò, nên thường chú ý tới hắn. Bởi vì họ kéo ở nước Trung hoa này rất ít, chủ yếu là ở trong các thế gia cổ lão từ xa xưa. Nhưng lúc đó tôi cũng chẳng có chút ấn tượng gì với hắn, chỉ mang máng là hắn làm lớp trưởng ban 1.
"Wow! Không nghĩ tới Lão tứ trong phòng của chúng ta lại đẹp trai tới vậy!"
Một nam sinh gày gõ khác kêu lên.
Lão Tứ? Tôi sửng sốt, tại sao tôi lại trở thành lão tứ? Nhưng mà chắc chắn là bọn họ tới chỗ này trước, tôi thì tới sau cũng, cho nên biến tôi thành tiểu đệ.
"Xin chào mọi người, tôi tên là Lưu Lỗi, sau này tất cả mọi người trong phòng đều là huynh đệ, cùng chiếu cố lẫn nhau!"
Tôi cười nói:
"Đúng rồi. Tôi hỏi một chút, tại sao tôi lại là Lão tứ?"
"Ha ha ha ha!"
Âu Dương Thiên Tề cười nói:
"Đừng nghe hắn. Tiểu tử Sở Cao này nói đùa đấy! Đúng rồi, tôi cũng tự giới thiệu một chút, tôi tên là Âu Dương Thiên Tề, đến từ Giang Nam!"
Giang Nam? Tô Châu chẳng phải cũng như vậy ư ? Xem ra hắn cũng là một nửa đồng hương với Tô Dĩnh Tư!
"Xin chào, tôi chính là Sở Cao!"
Nam sinh cao như cây trúc nói:
"Ha hả, lúc nãy chỉ là đùa một chút thôi, chúng tôi trong lúc rảnh rỗi, chuẩn bị bầu lão đại trong phòng!"
"Còn có, người có tướng mạo…làm thất vọng kia chính là Hoàng Văn Tĩnh! Cùng học cấp 3 với tôi!"
Âu Dương Thiên Tề chỉ vào một một người có khuôn mặt nở hoa (rỗ) nói.
"Ôi trời, Âu Dương, cậu đừng có làm tổn hại thanh danh của tôi như vậy chứ? Dù gì thì tôi cũng là sinh viên tài cao, chỉ là nội tiết bị mất cân bằng mà thôi!"
Nam sinh tên Hoàng Văn Tĩnh có chút không đành lòng, nói.
"Cái gì? Hoàng …Văn…Tĩnh?"
Tôi trợn mắt nhìn nam sinh mặt rỗ, tại sao tôi lại chẳng thấy ở người này có chút nho nhã vậy?
"Ha ha, đúng vậy, hắn lớn lên trong một gia đình toàn cô nương, cho nên tên gọi cũng nho nhã như vậy!"
Âu Dương Thiên Tề cười nói.
"Tên là do cha mẹ đặt cho, tôi cũng chẳng có cách nào khác! Bản thân tôi muốn đổi, nhưng mà cục công an không đồng ý, nói tuổi của tôi lớn rồi! Nếu như khi còn bé thì không có vấn đề gì!"
Hoàng Văn Tĩnh thở dài, dùng vẻ mặt đưa đám nói.
"Ha ha ha ha ha!"
Tôi cũng nhịn không được nữa, phá lên cười, có lẽ cha mẹ hắn cũng định trêu đùa hắn.
"Cười đi, cười đi, hai chúng tôi khi nghe tới tên của hắn, cũng cười rất lâu!"
Sở Cao nói.
Người tên Hoàng Văn Tĩnh này, thì kiếp trước tôi chưa từng gặp, bởi vì ... một cái tên khôi hài như vậy, thì tại sao tôi lại không có ấn tượng cho được, cho nên điều này đã chứng minh, lịch sử đã có sự thay đổi. Nhưng mà điều này cũng chẳng có quan hệ gì, bởi những sự kiện chính yếu vẫn như cũ.
"Tốt lắm, không cười nữa, tôi giới thiệu lại một lần nữa, vị này chính là..Hoàng…Văn Tĩnh, cậu cũng đừng xem thường hắn, hắn là trạng nguyên Khoa học tự nhiên của Giang Nam chúng tôi đó!"
Âu Dương Thiên Tề nói.
" Là Trạng nguyên thi tốt nghiệp trung học!"
Tôi sửng sốt, trạng nguyên trong kì thi tốt nghiệp trung học chẳng phải là tôi hay sao?
Nhưng mà ngay sau đó tôi chợt hiểu ra, mỗi tỉnh đều có một trạng nguyên cho riêng mình.
"Hạnh ngộ, hạnh ngộ (1)! Bạn học Hoàng Văn Tĩnh, rất hân hạnh được biết bạn! Sau này trong học tập có gì khó khăn, mong bạn chỉ giáo!"
Tôi khách khí vươn tay phải ra nói.
(1): Hạnh Ngộ: May mắn
"Không dám, không dám!"
Hoàng Văn Tĩnh cũng đưa tay ra cầm tay tôi, tiếp tục nói:
"Chúng ta giúp đỡ nhau cùng tiến bộ! Thật ra thì tôi chẳng ra sao cả, mới được có 718 điểm, tôi nghe nói ở ban máy tính có một tên gia hỏa là trạng nguyên Khoa học tự nhiên của cả nước, hắn đúng là một tên quái vật!"
A? Tôi thiếu chút thì té xỉu, lại một người gọi tôi là quái vật.
"A, đúng rồi, nghe nói hắn tên là Lưu Lỗi ở tỉnh Tùng Giang, có cơ hội nhất định phải làm quen với hắn... A! Đúng rồi, người mới tới, cậu tên là gì?"
Hoàng Văn Tĩnh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi.
"Tôi tên là Lưu Lỗi."
Tôi khẽ cười nói.
"Ôi trời, quái vật kia là lão huynh hay sao?"
Hoàng Văn Tĩnh nhìn tôi, kinh ngạc nói.
"Thật ngại quá, chính là tôi, nhưng tôi không phải là quái vật! Cậu thấy tôi có 3 đầu, 6 tay, 12 con mắt hay sao?" T
ôi cười khổ nói.
"A! Ha ha, tôi nói đùa thôi, ý của tôi là lão huynh quá kinh khủng! Tôi còn tưởng cái tên Lưu Lỗi kia là một tên mọt sách, không ngờ lại như thế này, đúng là Mãnh nhân!"
Hoàng Văn Tĩnh liên tục nói.
Con mọt sách? Mãnh nhân? Những từ này chắc là tiếng lóng của Hoàng Văn Tĩnh.
"Thật không ngờ, hai trạng nguyên tốt nghiệp THPT đều ở trong phòng chúng ta!"
Âu Dương Thiên Tề cười nói:
"Phòng chúng ta đúng là có thể kiêu ngạo một phen rồi!"
"Bỏ đi, Âu Dương, tớ thì là trạng nguyên cái lỗi gì, Lưu Lỗi người ta mới là trạng nguyên!"
Hoàng Văn Tĩnh lắc đầu nói.
"Hoàng Văn Tĩnh, cậu đừng có xem thường bản thân, có thể đứng đầu một tỉnh lớn, đã không dễ dàng gì rồi, tôi chỉ là làm trúng mấy đề giống như vậy trong khi ôn thi, nói không chừng, cậu còn mạnh hơn tôi nhiều!"
Tôi an ủi.
"Lưu Lỗi. cậu không nói tôi cũng biết, băng dày ba thước, không phải do một ngày lạnh mà tạo thành! Ha hả, nhưng mà tôi cũng không nản trí, đó là thành tích hồi THPT thôi, ở trên đại học chúng ta học máy tính là chủ yếu! Tôi là một cao thủ máy tính, chúng ta ai là thứ nhất vẫn còn chưa biết đâu, wow ha ha ha ha!"
Hoàng Văn Tĩnh cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tôi cười một tiếng, người này rất có tự tin.!
"Chuyện này tôi có thể chứng minh, tiểu tử Hoàng Văn Tĩnh này trời sinh có thiên phú về máy tính, mà hắn cũng không phải là mọt sách đâu. Trong khi học lớp 11, hắn đại diện cho Giang Nam đi thi đoạt giải nhất cuộc thì tranh tài máy tính thanh thiếu niên toàn quốc!"
Âu Dương Thiên Tề nói.
Cuộc tranh tài máy tính của thanh thiếu niên toàn quốc? Lớp mười một? Đây chẳng phải là sau tôi một kỳ hay sao, xem ra Hoàng Văn Tĩnh này đúng là không đơn giản!
"Thế nào, điểm này thì cậu kém tôi rồi!"
Hoàng Văn Tĩnh kiêu ngạo nói:
"Tôi hơn các người 3 năm trụ cột đó!"
"Ha hả. Không nghĩ tới phòng của chúng ta thật đúng là đầm rồng hang hổ!"
Tôi thật lòng nói.
Tôi dù sao cũng là người sống lại, cho nên vô địch cuộc thi kia cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng mà tên Hoàng Văn Tĩnh này thì lại khác, hắn hoàn toàn dựa vào thực lực của mình, cho nên bản lĩnh của hắn cũng rất kinh khủng !
"Nhưng mà tôi vẫn có chút may mắn, nếu như tôi tham gia ở kỳ trước, thì chắc chắn không thể nào đoạt giải nhất! Tôi thấy được tác phẩm của người đoạt giải nhất lần trước, so với hắn vẫn còn kém một bậc !"
Hoàng Văn Tĩnh lắc đầu nói:
"Cho tới bây giờ, tôi tự nhận mình không cách nào có thể lập trình một cách hoàn mỹ như vậy!"
"Ha hả! Hoàng Văn Tĩnh của chúng ta còn có chỗ thua người!" Âu Dương Thiên Tề nói:
"Tiểu tử này, sau khi kết thúc cuộc thi tranh tài trở về, hắn đã mượn lấy tác phẩm kia nghiên cứu, tôi còn tưởng hắn là đã thích cô bé trong ảnh rồi cơ chứ!"
Tôi đổ mồ hôi! Đây không phải là Triệu Nhan Nghiên hay sao. Trong trí nhớ kiếp trước của tôi, Triệu Nhan Nghiên đã vô cùng đẹp rồi, nhưng ở kiếp này, có hương vị tình yêu làm cho nàng càng ôn nhu mềm mại hơn. Người này không biết có trở thành tình địch của tôi không nữa?
"Quên đi, tôi tự biết, một cô gái đẹp như vậy, sao có thể coi trọng tôi? Với hình dáng của tôi đúng là có chút xin lỗi xã hội!"
Hoàng Văn Tĩnh cười khan nói:
"Nhưng mà người lập trình nên tác phẩm này, đúng là mãnh nhân!"
Lại là mãnh nhân? Tôi ngất xem ra cái từ này đã gắn liền với tôi rồi.
"Tiểu tử này, có một lý tưởng tốt, đó là sau khi tốt nghiệp, nộp đơn xin vào Tập đoàn Ánh Rạng Đông!"
Âu Dương Thiên Tề chỉ chỉ Hoàng Văn Tĩnh rồi nhìn mọi người nói.
"Làm gì có ai không muốn tới Tập đoàn Ánh Rạng Đông làm việc cơ chứ!"
Sở Cao nói:
"Những người học máy tính như chúng ta, sau khi tốt nghiệp, chẳng phải thi triển quyền cước để tới những nơi như vậy hay sao! Tập đoàn Ánh Rạng Đông là lão đại trong nghề này, nếu được làm ở nơi đó thì tiền đồ vô lượng, nhưng tôi thấy tiểu tử Hoàng Văn Tĩnh này đúng là có hi vọng!"
Những năm gần đây, Tập đoàn Ánh Rạng Đông trở thành một nơi lý tưởng cho những sinh viên mới tốt nghiệp mơ ước. Không chỉ có tiền lương cao, đãi ngộ tốt. mà quan trọng nhất, ở nơi này, mọi người có thể hiện thực hóa lý tưởng của mình.
Nhưng mà do số nhân viên đã đủ, với lại công việc hàng năm của Tập đoàn Ánh Rạng Đông không có đối tác, cho nên thu nhận cũng ít. Muốn vào Tập đoàn Ánh Rạng Đông làm việc, đương nhiên phải là người ưu tú trong ưu tú.
"Ai, mọi người cùng nhau cố gắng lên!"
Hoàng Văn Tĩnh nói.
Mặc dù nói như vậy, nhưng là trong lòng hắn cũng rất là kiêu ngạo, bởi vì là trình độ của hắn không phải là thấp.
"Đúng vậy, không phải chỉ là một Tập đoàn Ánh Rạng Đông thôi hay sao, bốn huynh đệ chúng ta sáng lập ra Tập đoàn Ánh Rạng Đông thứ hai!"
Tôi ủng hộ nói.
Tôi nói xong một lúc lâu, thì phát hiện tất cả mọi người đều yên lặng nhìn tôi. Tôi vừa nghĩ thì đã hiểu, bọn họ cho rằng người có giấc mộng lập Tập đoàn Ánh Rạng Đông thứ hai quả thực đang nói mơ!
"Mãnh nhân! Tuyệt đối mãnh nhân!"
Hoàng Văn Tĩnh rất lâu sau mới lên tiếng:
"Huynh đệ, lý tưởng của ngươi đúng là quá trâu bò đi!"
"Ha ha!"
Tôi vội vàng cười ha ha nói:
"Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền!"
"Ừ! Không tệ! Lưu Lỗi nói đúng! Thật ra thì không có chuyện gì không làm được, chỉ xem anh có quyết tâm hay không!"
Âu Dương Thiên Tề gật đầu nói:
"Vậy thì 4 huynh đệ chúng ta cùng nhau cố gắng!"
"Được" Sở Cao cũng kiên định nói.
Thật ra thì trong lòng Âu Dương Thiên Tề cũng có chút tính toán, gia tộc của mình hiện đang xuống dốc, nhân tài điêu linh, với tình trạng hiện nay thì không thể chống đỡ lâu được nữa, mà trong phòng này toàn là nhân tài, nhất là tên Lưu Lỗi này, rất có quyết đoán!
Âu Dương Thiên Tề có chút vui mừng, cảm thán ông trời đúng là có chút chiếu cố tới hắn, nếu như gia tộc mình có thể mượn sức người này, thì có hi vọng rồi! Nghĩ tới đây, Âu Dương Thiên Tề hưng phấn nói:
"Sau này bốn huynh đệ chúng ta tựa như anh em, cùng nhau xây dựng sự nghiệp!"
Đại học Thanh Hoa từng là nơi tôi học 4 năm, từng lá cây ngọn cỏ, từng con đường nhỏ đều làm cho tôi có cảm giác quen thuộc. Cho nên tôi rất dễ dàng có thể tìm được ký túc xá nam.
Nhìn vào trong tờ giấy, phòng số 301, vậy là khác với phòng của tôi ở kiếp trước rồi.
Nhưng mà chuyện này cũng là rất bình thường, trường học dựa theo điểm tốt nghiệp để phân chia lớp cho sinh viên, sinh viên trong những lớp này, thì được phân phòng khác nhau, mà theo thành tích của tôi bây giờ, đương nhiên là phải được phân tới lớp học chất lượng cao.
Thành tích kiếp trước của tôi mặc dù có tốt, nhưng không được như hiện nay.
Những bạn cùng phòng kiếp trước không gây cho tôi ấn tượng gì sâu đậm, bởi vì lúc đó, tôi ở trong mắt của mọi người là một người không hòa đồng, là người học Khoa học tự nhiên điên cuồng, và cũng là người hoạt động điên cuồng.
Trong khi mọi người bận rộn tìm đối tượng, thì tôi vẫn còn một thân một mình. Thậm chí có rất nhiều người ở sau lưng nghị luận nói tôi để mắt tới đối tượng không bình thường, hoặc có ham mê đặc thù. Nhưng tôi chỉ cười trừ, vì lúc đó chỉ có mỗi tôi biết rõ ý nghĩ trong lòng mình, tôi chỉ tìm cách làm thế nào rút ngắn khoảng cách giữa tôi với Triệu Nhan Nghiên.
Nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngốc, nếu như miệng lưỡi tôi trơn tru được một nửa như bây giờ, thì đã sớm có được trái tim của Triệu Nhan Nghiên. Nhưng mà tôi giờ chẳng có gì hối hận cả, thứ là của tôi, trước sau vẫn ở trong tay tôi mà thôi.
Tôi bước lên lầu, tìm tới vị trí phòng 301 ở kiếp trước. Nhìn những túi hành lý được chất đống ngoài hành lang. Tôi lắc đầu, những người này đúng là quá lo xa, chỉ có 4 năm học, chứ không phải là tới định cư, vậy mà cứ làm như dọn nhà không bằng. Mà tôi chỉ mang một túi hành lý nhẹ nhàng.
Khi đẩy cửa ra, bay vào mặt tôi là một làn khói thuốc lá, kiểu này tôi bỏ được thuốc, nhưng kiếp trước, thì tôi luôn bị chìm trong làn sương mù của nó, nên cũng chẳng có cảm giác gì khó chịu cả.
Tôi nhìn lại một chút, trong phòng có 4 người thì có 3 người đã tới trước, đang ngồi trên giường phun mây thở sương, nhìn 3 vị này, chắc chắn là những con nghiện.
"Hmm! Huynh đệ cuối cùng rốt cục cũng đã tới!" Một tiểu tử vóc người cao lớn, tóc húi cua, nói.
Người này trong trí nhớ kiếp trước của tôi tên gọi là Âu Dương Thiên Tề. Lúc ấy tôi rất tò mò, nên thường chú ý tới hắn. Bởi vì họ kéo ở nước Trung hoa này rất ít, chủ yếu là ở trong các thế gia cổ lão từ xa xưa. Nhưng lúc đó tôi cũng chẳng có chút ấn tượng gì với hắn, chỉ mang máng là hắn làm lớp trưởng ban 1.
"Wow! Không nghĩ tới Lão tứ trong phòng của chúng ta lại đẹp trai tới vậy!"
Một nam sinh gày gõ khác kêu lên.
Lão Tứ? Tôi sửng sốt, tại sao tôi lại trở thành lão tứ? Nhưng mà chắc chắn là bọn họ tới chỗ này trước, tôi thì tới sau cũng, cho nên biến tôi thành tiểu đệ.
"Xin chào mọi người, tôi tên là Lưu Lỗi, sau này tất cả mọi người trong phòng đều là huynh đệ, cùng chiếu cố lẫn nhau!"
Tôi cười nói:
"Đúng rồi. Tôi hỏi một chút, tại sao tôi lại là Lão tứ?"
"Ha ha ha ha!"
Âu Dương Thiên Tề cười nói:
"Đừng nghe hắn. Tiểu tử Sở Cao này nói đùa đấy! Đúng rồi, tôi cũng tự giới thiệu một chút, tôi tên là Âu Dương Thiên Tề, đến từ Giang Nam!"
Giang Nam? Tô Châu chẳng phải cũng như vậy ư ? Xem ra hắn cũng là một nửa đồng hương với Tô Dĩnh Tư!
"Xin chào, tôi chính là Sở Cao!"
Nam sinh cao như cây trúc nói:
"Ha hả, lúc nãy chỉ là đùa một chút thôi, chúng tôi trong lúc rảnh rỗi, chuẩn bị bầu lão đại trong phòng!"
"Còn có, người có tướng mạo…làm thất vọng kia chính là Hoàng Văn Tĩnh! Cùng học cấp 3 với tôi!"
Âu Dương Thiên Tề chỉ vào một một người có khuôn mặt nở hoa (rỗ) nói.
"Ôi trời, Âu Dương, cậu đừng có làm tổn hại thanh danh của tôi như vậy chứ? Dù gì thì tôi cũng là sinh viên tài cao, chỉ là nội tiết bị mất cân bằng mà thôi!"
Nam sinh tên Hoàng Văn Tĩnh có chút không đành lòng, nói.
"Cái gì? Hoàng …Văn…Tĩnh?"
Tôi trợn mắt nhìn nam sinh mặt rỗ, tại sao tôi lại chẳng thấy ở người này có chút nho nhã vậy?
"Ha ha, đúng vậy, hắn lớn lên trong một gia đình toàn cô nương, cho nên tên gọi cũng nho nhã như vậy!"
Âu Dương Thiên Tề cười nói.
"Tên là do cha mẹ đặt cho, tôi cũng chẳng có cách nào khác! Bản thân tôi muốn đổi, nhưng mà cục công an không đồng ý, nói tuổi của tôi lớn rồi! Nếu như khi còn bé thì không có vấn đề gì!"
Hoàng Văn Tĩnh thở dài, dùng vẻ mặt đưa đám nói.
"Ha ha ha ha ha!"
Tôi cũng nhịn không được nữa, phá lên cười, có lẽ cha mẹ hắn cũng định trêu đùa hắn.
"Cười đi, cười đi, hai chúng tôi khi nghe tới tên của hắn, cũng cười rất lâu!"
Sở Cao nói.
Người tên Hoàng Văn Tĩnh này, thì kiếp trước tôi chưa từng gặp, bởi vì ... một cái tên khôi hài như vậy, thì tại sao tôi lại không có ấn tượng cho được, cho nên điều này đã chứng minh, lịch sử đã có sự thay đổi. Nhưng mà điều này cũng chẳng có quan hệ gì, bởi những sự kiện chính yếu vẫn như cũ.
"Tốt lắm, không cười nữa, tôi giới thiệu lại một lần nữa, vị này chính là..Hoàng…Văn Tĩnh, cậu cũng đừng xem thường hắn, hắn là trạng nguyên Khoa học tự nhiên của Giang Nam chúng tôi đó!"
Âu Dương Thiên Tề nói.
" Là Trạng nguyên thi tốt nghiệp trung học!"
Tôi sửng sốt, trạng nguyên trong kì thi tốt nghiệp trung học chẳng phải là tôi hay sao?
Nhưng mà ngay sau đó tôi chợt hiểu ra, mỗi tỉnh đều có một trạng nguyên cho riêng mình.
"Hạnh ngộ, hạnh ngộ (1)! Bạn học Hoàng Văn Tĩnh, rất hân hạnh được biết bạn! Sau này trong học tập có gì khó khăn, mong bạn chỉ giáo!"
Tôi khách khí vươn tay phải ra nói.
(1): Hạnh Ngộ: May mắn
"Không dám, không dám!"
Hoàng Văn Tĩnh cũng đưa tay ra cầm tay tôi, tiếp tục nói:
"Chúng ta giúp đỡ nhau cùng tiến bộ! Thật ra thì tôi chẳng ra sao cả, mới được có 718 điểm, tôi nghe nói ở ban máy tính có một tên gia hỏa là trạng nguyên Khoa học tự nhiên của cả nước, hắn đúng là một tên quái vật!"
A? Tôi thiếu chút thì té xỉu, lại một người gọi tôi là quái vật.
"A, đúng rồi, nghe nói hắn tên là Lưu Lỗi ở tỉnh Tùng Giang, có cơ hội nhất định phải làm quen với hắn... A! Đúng rồi, người mới tới, cậu tên là gì?"
Hoàng Văn Tĩnh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi.
"Tôi tên là Lưu Lỗi."
Tôi khẽ cười nói.
"Ôi trời, quái vật kia là lão huynh hay sao?"
Hoàng Văn Tĩnh nhìn tôi, kinh ngạc nói.
"Thật ngại quá, chính là tôi, nhưng tôi không phải là quái vật! Cậu thấy tôi có 3 đầu, 6 tay, 12 con mắt hay sao?" T
ôi cười khổ nói.
"A! Ha ha, tôi nói đùa thôi, ý của tôi là lão huynh quá kinh khủng! Tôi còn tưởng cái tên Lưu Lỗi kia là một tên mọt sách, không ngờ lại như thế này, đúng là Mãnh nhân!"
Hoàng Văn Tĩnh liên tục nói.
Con mọt sách? Mãnh nhân? Những từ này chắc là tiếng lóng của Hoàng Văn Tĩnh.
"Thật không ngờ, hai trạng nguyên tốt nghiệp THPT đều ở trong phòng chúng ta!"
Âu Dương Thiên Tề cười nói:
"Phòng chúng ta đúng là có thể kiêu ngạo một phen rồi!"
"Bỏ đi, Âu Dương, tớ thì là trạng nguyên cái lỗi gì, Lưu Lỗi người ta mới là trạng nguyên!"
Hoàng Văn Tĩnh lắc đầu nói.
"Hoàng Văn Tĩnh, cậu đừng có xem thường bản thân, có thể đứng đầu một tỉnh lớn, đã không dễ dàng gì rồi, tôi chỉ là làm trúng mấy đề giống như vậy trong khi ôn thi, nói không chừng, cậu còn mạnh hơn tôi nhiều!"
Tôi an ủi.
"Lưu Lỗi. cậu không nói tôi cũng biết, băng dày ba thước, không phải do một ngày lạnh mà tạo thành! Ha hả, nhưng mà tôi cũng không nản trí, đó là thành tích hồi THPT thôi, ở trên đại học chúng ta học máy tính là chủ yếu! Tôi là một cao thủ máy tính, chúng ta ai là thứ nhất vẫn còn chưa biết đâu, wow ha ha ha ha!"
Hoàng Văn Tĩnh cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tôi cười một tiếng, người này rất có tự tin.!
"Chuyện này tôi có thể chứng minh, tiểu tử Hoàng Văn Tĩnh này trời sinh có thiên phú về máy tính, mà hắn cũng không phải là mọt sách đâu. Trong khi học lớp 11, hắn đại diện cho Giang Nam đi thi đoạt giải nhất cuộc thì tranh tài máy tính thanh thiếu niên toàn quốc!"
Âu Dương Thiên Tề nói.
Cuộc tranh tài máy tính của thanh thiếu niên toàn quốc? Lớp mười một? Đây chẳng phải là sau tôi một kỳ hay sao, xem ra Hoàng Văn Tĩnh này đúng là không đơn giản!
"Thế nào, điểm này thì cậu kém tôi rồi!"
Hoàng Văn Tĩnh kiêu ngạo nói:
"Tôi hơn các người 3 năm trụ cột đó!"
"Ha hả. Không nghĩ tới phòng của chúng ta thật đúng là đầm rồng hang hổ!"
Tôi thật lòng nói.
Tôi dù sao cũng là người sống lại, cho nên vô địch cuộc thi kia cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng mà tên Hoàng Văn Tĩnh này thì lại khác, hắn hoàn toàn dựa vào thực lực của mình, cho nên bản lĩnh của hắn cũng rất kinh khủng !
"Nhưng mà tôi vẫn có chút may mắn, nếu như tôi tham gia ở kỳ trước, thì chắc chắn không thể nào đoạt giải nhất! Tôi thấy được tác phẩm của người đoạt giải nhất lần trước, so với hắn vẫn còn kém một bậc !"
Hoàng Văn Tĩnh lắc đầu nói:
"Cho tới bây giờ, tôi tự nhận mình không cách nào có thể lập trình một cách hoàn mỹ như vậy!"
"Ha hả! Hoàng Văn Tĩnh của chúng ta còn có chỗ thua người!" Âu Dương Thiên Tề nói:
"Tiểu tử này, sau khi kết thúc cuộc thi tranh tài trở về, hắn đã mượn lấy tác phẩm kia nghiên cứu, tôi còn tưởng hắn là đã thích cô bé trong ảnh rồi cơ chứ!"
Tôi đổ mồ hôi! Đây không phải là Triệu Nhan Nghiên hay sao. Trong trí nhớ kiếp trước của tôi, Triệu Nhan Nghiên đã vô cùng đẹp rồi, nhưng ở kiếp này, có hương vị tình yêu làm cho nàng càng ôn nhu mềm mại hơn. Người này không biết có trở thành tình địch của tôi không nữa?
"Quên đi, tôi tự biết, một cô gái đẹp như vậy, sao có thể coi trọng tôi? Với hình dáng của tôi đúng là có chút xin lỗi xã hội!"
Hoàng Văn Tĩnh cười khan nói:
"Nhưng mà người lập trình nên tác phẩm này, đúng là mãnh nhân!"
Lại là mãnh nhân? Tôi ngất xem ra cái từ này đã gắn liền với tôi rồi.
"Tiểu tử này, có một lý tưởng tốt, đó là sau khi tốt nghiệp, nộp đơn xin vào Tập đoàn Ánh Rạng Đông!"
Âu Dương Thiên Tề chỉ chỉ Hoàng Văn Tĩnh rồi nhìn mọi người nói.
"Làm gì có ai không muốn tới Tập đoàn Ánh Rạng Đông làm việc cơ chứ!"
Sở Cao nói:
"Những người học máy tính như chúng ta, sau khi tốt nghiệp, chẳng phải thi triển quyền cước để tới những nơi như vậy hay sao! Tập đoàn Ánh Rạng Đông là lão đại trong nghề này, nếu được làm ở nơi đó thì tiền đồ vô lượng, nhưng tôi thấy tiểu tử Hoàng Văn Tĩnh này đúng là có hi vọng!"
Những năm gần đây, Tập đoàn Ánh Rạng Đông trở thành một nơi lý tưởng cho những sinh viên mới tốt nghiệp mơ ước. Không chỉ có tiền lương cao, đãi ngộ tốt. mà quan trọng nhất, ở nơi này, mọi người có thể hiện thực hóa lý tưởng của mình.
Nhưng mà do số nhân viên đã đủ, với lại công việc hàng năm của Tập đoàn Ánh Rạng Đông không có đối tác, cho nên thu nhận cũng ít. Muốn vào Tập đoàn Ánh Rạng Đông làm việc, đương nhiên phải là người ưu tú trong ưu tú.
"Ai, mọi người cùng nhau cố gắng lên!"
Hoàng Văn Tĩnh nói.
Mặc dù nói như vậy, nhưng là trong lòng hắn cũng rất là kiêu ngạo, bởi vì là trình độ của hắn không phải là thấp.
"Đúng vậy, không phải chỉ là một Tập đoàn Ánh Rạng Đông thôi hay sao, bốn huynh đệ chúng ta sáng lập ra Tập đoàn Ánh Rạng Đông thứ hai!"
Tôi ủng hộ nói.
Tôi nói xong một lúc lâu, thì phát hiện tất cả mọi người đều yên lặng nhìn tôi. Tôi vừa nghĩ thì đã hiểu, bọn họ cho rằng người có giấc mộng lập Tập đoàn Ánh Rạng Đông thứ hai quả thực đang nói mơ!
"Mãnh nhân! Tuyệt đối mãnh nhân!"
Hoàng Văn Tĩnh rất lâu sau mới lên tiếng:
"Huynh đệ, lý tưởng của ngươi đúng là quá trâu bò đi!"
"Ha ha!"
Tôi vội vàng cười ha ha nói:
"Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền!"
"Ừ! Không tệ! Lưu Lỗi nói đúng! Thật ra thì không có chuyện gì không làm được, chỉ xem anh có quyết tâm hay không!"
Âu Dương Thiên Tề gật đầu nói:
"Vậy thì 4 huynh đệ chúng ta cùng nhau cố gắng!"
"Được" Sở Cao cũng kiên định nói.
Thật ra thì trong lòng Âu Dương Thiên Tề cũng có chút tính toán, gia tộc của mình hiện đang xuống dốc, nhân tài điêu linh, với tình trạng hiện nay thì không thể chống đỡ lâu được nữa, mà trong phòng này toàn là nhân tài, nhất là tên Lưu Lỗi này, rất có quyết đoán!
Âu Dương Thiên Tề có chút vui mừng, cảm thán ông trời đúng là có chút chiếu cố tới hắn, nếu như gia tộc mình có thể mượn sức người này, thì có hi vọng rồi! Nghĩ tới đây, Âu Dương Thiên Tề hưng phấn nói:
"Sau này bốn huynh đệ chúng ta tựa như anh em, cùng nhau xây dựng sự nghiệp!"
/630
|