"Sao? "A, tiểu thư, tôi biết rồi, cô có phải muốn biến Lưu tiên sinh thành..."
Tiểu Trân bỗng nhiên hiểu ra nói.
"Tiểu Trân, cô đừng nói lung tung! Bạn gái của Lưu Lỗi là thiên kim tiểu thư của Triệu Quân Sinh!"
Lưu Duyệt vội vàng nói.
"Tiểu thư, vậy cô đỏ mặt làm cái gì, cô cũng là một trong Tứ Đại Hoa Khôi của trường Tứ Trung, đâu có kém gì Triệu Nhan Nghiên, nếu như tiểu thư không kiếm được 100 triệu như lời hứa với Lão thái gia, thì..."
Tiểu Trân nói.
"Tiểu Trân, cô mà còn nói lung tung, thì tôi sẽ đánh cô!"
Lưu Duyệt vừa nói, giơ tay lên, làm bộ như muốn đánh xuống.
Mà cô gái tên là Tiểu Trân kia thấy vậy thì chạy biến! Nếu như lúc này mà có người ngoài ở đây, thì nhất định sẽ kinh ngạc kêu lên, hình như là ở đây đang đóng phim, bởi vì cô gái tên là Tiểu Trân kia dùng khinh công trong truyền thuyết!
... ... ... ...
"Lưu tiểu thư, đợi lâu chưa."
Khi tôi tới quán café thì Lưu Duyệt đã đến.
"Ha hả, Lưu tiên sinh, anh để mỹ nữ chờ anh như vậy là không đúng đâu nha!"
Lưu Duyệt gắt giọng.
"Tôi bị kẹt xe, như vậy đi, để biểu hiện thành ý của tôi, tôi mời cô uống cafe."
Tôi kéo ra cái ghế, ngồi ở vị trí đối diện với Lưu Duyệt.
"Vậy thì được!"
Lưu Duyệt nói:
"Phục vụ sinh! Mang Menu cho chúng tôi."
Lưu Duyệt vẫy tay với phục sụ sinh đứng ở phía xa xa.
"Xin chào nữ sĩ, cô có cần gì không?"
Phục vụ sinh nói.
"Một chén Lam Sơn."
Lưu Duyệt khôi phục lại dáng vẻ cao quý thanh khiết, cái bộ dáng cô bé đã bị ném bỏ hoàn toàn.
"Còn ngài, tiên sinh?"
Phục vụ sinh hỏi.
"Cũng như vậy đi."
Tôi nói.
"Dạ được, hai chén Lam Sơn."
Phục vụ sinh gật đầu nói.
"Lưu tiểu thư rất biết hưởng thụ đấy!"
Tôi chỉ vào giá tiền của chén Lam Sơn, nói:
"150 đồng một chén, đúng là không tầm thường a!"
"Ha hả!"
Lưu Duyệt xấu hổ cười nói:
"Tôi chỉ là thích mùi vị của Lam Sơn mà thôi, sao vậy, Lưu tiên sinh đau lòng à?"
"Mùi vị của Lam sơn, có gì đặc biệt?"
Tôi đối với café không phải là dân trong nghề, nếu như kiếp trước không phải hay tới quán café giao dịch với khách hàng, thì có lẽ chẳng biết Lam Sơn là cái gì!
"À... Nói như thế nào đây, cafe có vị đắng, nhưng Lam Sơn lại không phải vậy. Bản thân nó có một vị không diễn tả được, cay, chua, ngọt ngào dung hợp lại với nhau... Tôi rất thích loại vị này, khi còn bé, mỗi khi tôi buồn, thì thường uống một chén Lam Sơn... Thật xin lỗi, Lưu tiên sinh, tôi có chút ít chìm đắm rồi..."
Vừa nói, Lưu Duyệt tự giễu cười cười.
"Không sao đâu, tôi cũng không ngại, xem ra tuổi thơ của Lưu tiểu thư cũng không được vui vẻ gì nhiều."
Tôi nói.
Lưu Duyệt không tiếp tục nói nữa, chính nàng cũng rất kỳ quái, hôm nay làm sao vậy? Tại sao lại cùng một người không quen biết nói nhiều chuyện như vậy!
Thật ra thì Lưu Duyệt cũng không nói gì quan trọng, nhưng cũng nhiều hơn lúc bình thường rồi. Khi ở trước mặt người ngoài, nàng rất ít khi nhắc tới chuyện của mình.
Sau khi café Lam Sơn mang lên, tôi khuấy nhẹ, mặc dù trong quán cũng có đường và sữa, nhưng tôi lại thích uống nguyên vị của chén cafe.
Lưu Duyệt cũng rất kỳ quái, người trước mặt này tại sao lại có sở thích giống mình, khi uống café thì thường không cho đường!
"Là thật?"
Tôi uống một hớp cafe, bật thốt lên.
"Cái gì là thật?"
Lưu Duyệt sửng sốt, không biết tôi đang nói cái gì.
"Tôi nói chén café Lam Sơn này là hàng thật!"
Tôi có chút ít kinh ngạc nói. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Mặc dù tôi không yêu thích gì café, nhưng kiếp trước cũng có nếm qua nhiều loại, trong nước có rất ít café Lam Sơn, phần lớn đều là giả. Không nghĩ tới chỉ một quán bình thường thế này, cũng bán hàng chính phần!
Café Lam Sơn được trồng ở Jamaica, mà Jamaica là một quốc gia có sản lượng café tương đối ít, trên thế giới đã công nhận, Jamaica chỉ trồng khoảng 6000 thước cafe, hàng năm sản xuất cũng chỉ có chừng 4 tấn. Khu vực trồng café này là Lam Sơn, cao hơn mặt nước biển là 1800 mét, lên nó mới có tên gọi là cafe Lam Sơn.
Mà hàng năm 85%—90% sản lượng café Lam Sơn đều bán cho nước R, còn lại 10%—15% thì mới phân bố cho một số quốc gia khác. Cho đến bây giờ, vẫn tồn tại như vậy, bởi vậy các nước Châu Á rất ít cơ hội được nếm thử café Lam Sơn chính hiệu.
"Anh cũng có thể nhận ra sự khác biệt này?"
Lưu Duyệt có chút mừng rỡ nói! Phải biết rằng ngàn vàng dễ kiếm, tri kỷ khó cầu!
Lưu Duyệt đã cùng nhiều bạn tới đây thưởng thức café Lam Sơn, nhưng khi nàng hỏi tới café ở đây có gì khác với quán khác không, thì đại đa số mọi người đều lắc đầu, đáng giận nhất chính là còn có người nói café ở đây khó uống! Nàng không nghĩ tới, người con trai trước mặt mình lại có thể nhận ra điều này!
Tôi gật đầu, nói:
"Mặc dù đã rất tinh khiết rồi, nhưng mà còn pha thêm một chút café Cao Sơn, nhưng mà phẩm chất như thế này ở trong nước cũng đã rất khó kiếm rồi!"
"Pha thêm Cao Sơn?"
Lưu Duyệt bỗng nhiên nói:
"Không trách được! Hóa ra là như vậy, tôi còn đang tự hỏi tại sao nó lại có sự khác biệt với khi uống ở trong nhà!"
Trong nhà? Nhà nàng lại có cafe Lam Sơn thuần khiết, xem ra thân phận của Lưu Duyệt cũng đơn giản chút nào.
Nước mình hiện tại không cho nhập café Lam Sơn, nên sản lượng tiêu thụ rất ít!
"Lưu Lỗi, tại sao anh có thể nhận ra?"
Lưu Duyệt kinh ngạc cũng không gọi tôi là Lưu tiên sinh nữa, mà trực tiếp gọi tên của tôi.
Trong ý nghĩa của nàng, bản thân nàng đã là cao thủ trong nghề café, vậy mà người kia lại còn lợi hại hơn!
"Cái này chỉ là một loại cảm giác, rất khó nói cho rõ ràng."
Tôi cười nói.
Thật ra thì mùi vị của Lam sơn không khác nhiều so với Cao sơn, nhưng khi uống nhiều, thì tự nhiên có thể nhận ra.
"A!"
Lưu Duyệt gật đầu, có chút thất vọng nói:
"Tôi cùng muốn học tập một chút!"
"Ha hả, cô chẳng qua chỉ là chưa uống café Cao Sơn mà thôi, chẳng phải cô đã nhận thấy nó có sự khác nhau hay sao? Tôi chỉ lợi hại hơn cô ở chỗ, tôi đã uống café Cao Sơn rồi mà thôi!"
Tôi an ủi nàng nói.
"Lưu tiên sinh, anh hình như biết rất nhiều điều, xin hỏi với thân phận đối tác tương lai của tôi, có thể biết thân phận của anh hay không?" Lưu Duyệt hỏi vấn đề này rất khéo, nếu tôi mà cự tuyệt lời nàng, thì hóa ra tôi không có thành ý.
Cũng may tôi chẳng có bí mật gì để giấu diếm, cho nên nói:
"Thật ra thì, tôi chỉ là một học sinh, còn tại sao tôi có nhiều tiền như vậy, là do tôi viết một phần mềm máy tính, có tên là phương pháp Ánh Rạng Đông, không biết Lưu tiểu thư đã nghe tới chưa?"
Lưu Duyệt gật đầu, những lời tôi nói giống như ở trên tài liệu, nhưng Lưu Lỗi này còn có điều gì không đúng, đúng là viết phần mềm thì có thể mua xe Mercedes-Benz, còn cái biển số kia thì có thể thông qua Triệu Quân Sinh để có!
Nhưng hiện giờ Lưu Duyệt còn hoài nghi một điều, tại sao người này lại hiểu café Lam Sơn! Điều này không phải là không có cơ sở, một người chỉ xuất thân là thế gia hoặc là trong xã hội thượng lưu mới có thưởng thức sâu sắc về café như vậy.
Chuyện này giống như một loại khí chất, không phải ngày một, ngày hai là có thể hình thành, một người nghèo, phải mất khoảng 10 năm, hoặc lâu hơn nữa, mới có thể dung nhập vào cuộc sống quý tộc!
Theo như tài liệu nói, cha mẹ của Lưu Lỗi chỉ là công nhân, cho dù hắn có biết Triệu Quân Sinh, thì cũng không thể trong một thời gian ngắn như vậy, hiểu được nhiều về café tới mức độ này.
Nhưng nàng đâu có biết, sau khi tôi sống lại, trong người tôi đã có hơn 20 năm kinh nghiệm làm người!
"Được rồi, nói chính sự một chút đi, Lưu tiểu thư, cô tính hợp tác như thế nào đây? Cô cũng biết tôi không có nhiều tiền, nếu như cô bảo góp nhiều, thì thật sự là tôi kiếm không ra!"
Tôi cười nói.
"Ừ... Hiện tại tôi chỉ mới đầu tư vào đại lý xe khoảng 10 vạn, anh đừng kinh ngạc, thực ra xe trong hãng đều là cái nhà sản xuất mang tới, chỉ khi nào bán được xe, thì mới có lãi xuất %!"
Lưu Duyệt nói:
"Tôi nghĩ mình làm đại lý thương nhân, thì lợi nhuận sẽ nhiều hơn một chút, nhưng bây giờ muốn làm đại lý thương nhân cấp 2, thì ít nhất cần tài chính khoảng 50 vạn, mà trong khi tôi chỉ có 10 vạn là cố định, còn có thể lấy ra được 10 vạn nữa, Lưu tiên sinh chỉ cần góp thêm khoảng 30 vạn, không biết Lưu tiên sinh có thể lấy ra được con số này không?"
"Vấn đề lợi nhuận sau khi hợp tác thì chia thế nào đây?" Tôi không trả lời vấn đề của Lưu Duyệt, mà cười hỏi lại.
"Ha hả, phân chia 5:5 như thế nào? Dù sao phương diện kinh doanh tôi chịu trách nhiệm, Lưu tiên sinh chỉ cần ngồi nhận tiền là được!"
Lưu Duyệt vô cùng thông minh, nghe tôi nói như vậy thì cũng biết tôi nhất định là có thể lấy ra số tiền này, nếu không tôi cũng không quan tâm tới vấn đề lợi nhuận.
"Nghe thì có vẻ công bằng, nhưng tôi đầu tư hơn 70%, hình như có chút thiếu?"
Tôi uống một hớp cafe nói.
"Vậy…Lưu tiên sinh cho thế nào mới là công bình?"
Lưu Duyệt thầm nghĩ, anh còn thiếu cái gì, chỉ có mỗi việc bỏ tiền, còn tôi phải chịu trách nhiệm toàn bộ, nhưng mà nàng cũng không nói được, ai bảo chuyện này có liên quan tới hạnh phúc tương lai của nàng đây!
"Chẳng phải tôi đã nói sao, cô nói thì nghe giống như rất công bằng!"
Tôi nói.
"Anh"
Lưu Duyệt tức giận nói:
"Anh rốt cuộc có hợp tác hay không?!"
"Hợp tác, tại sao không hợp tác."
Tôi nói:
"Chỉ là Lưu tiểu thư, tôi bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, tôi có thể hỏi cô một số việc riêng hay không?"
"Việc riêng?"
Lưu Duyệt sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ hiện màu hồng, nghĩ thầm không phải người này muốn làm bạn trai của mình đó chứ…hừ, Còn tưởng rằng hắn khác với nam nhân khác, hóa ra cũng giống nhau mà thôi.
Lúc trước, Lưu Duyệt cũng tìm một số người hợp tác, nhưng khi họ nhìn thấy nhan sắc của Lưu Duyệt, hợp tác thì có thể, nhưng Lưu Duyệt phải làm tình nhân hoặc vợ bé của hắn! Lưu Duyệt giận tới mức tát ngay hắn một cái, rồi rời đi.
Nhưng mà Lưu Duyệt vẫn gật đầu, nói:
"Anh hỏi đi."
Tôi do dự một chút nói:
"Lưu tiểu thư, cô có phải là một trong những Hoa khôi học đường của trường chúng ta hay không? !"
Tiểu Trân bỗng nhiên hiểu ra nói.
"Tiểu Trân, cô đừng nói lung tung! Bạn gái của Lưu Lỗi là thiên kim tiểu thư của Triệu Quân Sinh!"
Lưu Duyệt vội vàng nói.
"Tiểu thư, vậy cô đỏ mặt làm cái gì, cô cũng là một trong Tứ Đại Hoa Khôi của trường Tứ Trung, đâu có kém gì Triệu Nhan Nghiên, nếu như tiểu thư không kiếm được 100 triệu như lời hứa với Lão thái gia, thì..."
Tiểu Trân nói.
"Tiểu Trân, cô mà còn nói lung tung, thì tôi sẽ đánh cô!"
Lưu Duyệt vừa nói, giơ tay lên, làm bộ như muốn đánh xuống.
Mà cô gái tên là Tiểu Trân kia thấy vậy thì chạy biến! Nếu như lúc này mà có người ngoài ở đây, thì nhất định sẽ kinh ngạc kêu lên, hình như là ở đây đang đóng phim, bởi vì cô gái tên là Tiểu Trân kia dùng khinh công trong truyền thuyết!
... ... ... ...
"Lưu tiểu thư, đợi lâu chưa."
Khi tôi tới quán café thì Lưu Duyệt đã đến.
"Ha hả, Lưu tiên sinh, anh để mỹ nữ chờ anh như vậy là không đúng đâu nha!"
Lưu Duyệt gắt giọng.
"Tôi bị kẹt xe, như vậy đi, để biểu hiện thành ý của tôi, tôi mời cô uống cafe."
Tôi kéo ra cái ghế, ngồi ở vị trí đối diện với Lưu Duyệt.
"Vậy thì được!"
Lưu Duyệt nói:
"Phục vụ sinh! Mang Menu cho chúng tôi."
Lưu Duyệt vẫy tay với phục sụ sinh đứng ở phía xa xa.
"Xin chào nữ sĩ, cô có cần gì không?"
Phục vụ sinh nói.
"Một chén Lam Sơn."
Lưu Duyệt khôi phục lại dáng vẻ cao quý thanh khiết, cái bộ dáng cô bé đã bị ném bỏ hoàn toàn.
"Còn ngài, tiên sinh?"
Phục vụ sinh hỏi.
"Cũng như vậy đi."
Tôi nói.
"Dạ được, hai chén Lam Sơn."
Phục vụ sinh gật đầu nói.
"Lưu tiểu thư rất biết hưởng thụ đấy!"
Tôi chỉ vào giá tiền của chén Lam Sơn, nói:
"150 đồng một chén, đúng là không tầm thường a!"
"Ha hả!"
Lưu Duyệt xấu hổ cười nói:
"Tôi chỉ là thích mùi vị của Lam Sơn mà thôi, sao vậy, Lưu tiên sinh đau lòng à?"
"Mùi vị của Lam sơn, có gì đặc biệt?"
Tôi đối với café không phải là dân trong nghề, nếu như kiếp trước không phải hay tới quán café giao dịch với khách hàng, thì có lẽ chẳng biết Lam Sơn là cái gì!
"À... Nói như thế nào đây, cafe có vị đắng, nhưng Lam Sơn lại không phải vậy. Bản thân nó có một vị không diễn tả được, cay, chua, ngọt ngào dung hợp lại với nhau... Tôi rất thích loại vị này, khi còn bé, mỗi khi tôi buồn, thì thường uống một chén Lam Sơn... Thật xin lỗi, Lưu tiên sinh, tôi có chút ít chìm đắm rồi..."
Vừa nói, Lưu Duyệt tự giễu cười cười.
"Không sao đâu, tôi cũng không ngại, xem ra tuổi thơ của Lưu tiểu thư cũng không được vui vẻ gì nhiều."
Tôi nói.
Lưu Duyệt không tiếp tục nói nữa, chính nàng cũng rất kỳ quái, hôm nay làm sao vậy? Tại sao lại cùng một người không quen biết nói nhiều chuyện như vậy!
Thật ra thì Lưu Duyệt cũng không nói gì quan trọng, nhưng cũng nhiều hơn lúc bình thường rồi. Khi ở trước mặt người ngoài, nàng rất ít khi nhắc tới chuyện của mình.
Sau khi café Lam Sơn mang lên, tôi khuấy nhẹ, mặc dù trong quán cũng có đường và sữa, nhưng tôi lại thích uống nguyên vị của chén cafe.
Lưu Duyệt cũng rất kỳ quái, người trước mặt này tại sao lại có sở thích giống mình, khi uống café thì thường không cho đường!
"Là thật?"
Tôi uống một hớp cafe, bật thốt lên.
"Cái gì là thật?"
Lưu Duyệt sửng sốt, không biết tôi đang nói cái gì.
"Tôi nói chén café Lam Sơn này là hàng thật!"
Tôi có chút ít kinh ngạc nói. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Mặc dù tôi không yêu thích gì café, nhưng kiếp trước cũng có nếm qua nhiều loại, trong nước có rất ít café Lam Sơn, phần lớn đều là giả. Không nghĩ tới chỉ một quán bình thường thế này, cũng bán hàng chính phần!
Café Lam Sơn được trồng ở Jamaica, mà Jamaica là một quốc gia có sản lượng café tương đối ít, trên thế giới đã công nhận, Jamaica chỉ trồng khoảng 6000 thước cafe, hàng năm sản xuất cũng chỉ có chừng 4 tấn. Khu vực trồng café này là Lam Sơn, cao hơn mặt nước biển là 1800 mét, lên nó mới có tên gọi là cafe Lam Sơn.
Mà hàng năm 85%—90% sản lượng café Lam Sơn đều bán cho nước R, còn lại 10%—15% thì mới phân bố cho một số quốc gia khác. Cho đến bây giờ, vẫn tồn tại như vậy, bởi vậy các nước Châu Á rất ít cơ hội được nếm thử café Lam Sơn chính hiệu.
"Anh cũng có thể nhận ra sự khác biệt này?"
Lưu Duyệt có chút mừng rỡ nói! Phải biết rằng ngàn vàng dễ kiếm, tri kỷ khó cầu!
Lưu Duyệt đã cùng nhiều bạn tới đây thưởng thức café Lam Sơn, nhưng khi nàng hỏi tới café ở đây có gì khác với quán khác không, thì đại đa số mọi người đều lắc đầu, đáng giận nhất chính là còn có người nói café ở đây khó uống! Nàng không nghĩ tới, người con trai trước mặt mình lại có thể nhận ra điều này!
Tôi gật đầu, nói:
"Mặc dù đã rất tinh khiết rồi, nhưng mà còn pha thêm một chút café Cao Sơn, nhưng mà phẩm chất như thế này ở trong nước cũng đã rất khó kiếm rồi!"
"Pha thêm Cao Sơn?"
Lưu Duyệt bỗng nhiên nói:
"Không trách được! Hóa ra là như vậy, tôi còn đang tự hỏi tại sao nó lại có sự khác biệt với khi uống ở trong nhà!"
Trong nhà? Nhà nàng lại có cafe Lam Sơn thuần khiết, xem ra thân phận của Lưu Duyệt cũng đơn giản chút nào.
Nước mình hiện tại không cho nhập café Lam Sơn, nên sản lượng tiêu thụ rất ít!
"Lưu Lỗi, tại sao anh có thể nhận ra?"
Lưu Duyệt kinh ngạc cũng không gọi tôi là Lưu tiên sinh nữa, mà trực tiếp gọi tên của tôi.
Trong ý nghĩa của nàng, bản thân nàng đã là cao thủ trong nghề café, vậy mà người kia lại còn lợi hại hơn!
"Cái này chỉ là một loại cảm giác, rất khó nói cho rõ ràng."
Tôi cười nói.
Thật ra thì mùi vị của Lam sơn không khác nhiều so với Cao sơn, nhưng khi uống nhiều, thì tự nhiên có thể nhận ra.
"A!"
Lưu Duyệt gật đầu, có chút thất vọng nói:
"Tôi cùng muốn học tập một chút!"
"Ha hả, cô chẳng qua chỉ là chưa uống café Cao Sơn mà thôi, chẳng phải cô đã nhận thấy nó có sự khác nhau hay sao? Tôi chỉ lợi hại hơn cô ở chỗ, tôi đã uống café Cao Sơn rồi mà thôi!"
Tôi an ủi nàng nói.
"Lưu tiên sinh, anh hình như biết rất nhiều điều, xin hỏi với thân phận đối tác tương lai của tôi, có thể biết thân phận của anh hay không?" Lưu Duyệt hỏi vấn đề này rất khéo, nếu tôi mà cự tuyệt lời nàng, thì hóa ra tôi không có thành ý.
Cũng may tôi chẳng có bí mật gì để giấu diếm, cho nên nói:
"Thật ra thì, tôi chỉ là một học sinh, còn tại sao tôi có nhiều tiền như vậy, là do tôi viết một phần mềm máy tính, có tên là phương pháp Ánh Rạng Đông, không biết Lưu tiểu thư đã nghe tới chưa?"
Lưu Duyệt gật đầu, những lời tôi nói giống như ở trên tài liệu, nhưng Lưu Lỗi này còn có điều gì không đúng, đúng là viết phần mềm thì có thể mua xe Mercedes-Benz, còn cái biển số kia thì có thể thông qua Triệu Quân Sinh để có!
Nhưng hiện giờ Lưu Duyệt còn hoài nghi một điều, tại sao người này lại hiểu café Lam Sơn! Điều này không phải là không có cơ sở, một người chỉ xuất thân là thế gia hoặc là trong xã hội thượng lưu mới có thưởng thức sâu sắc về café như vậy.
Chuyện này giống như một loại khí chất, không phải ngày một, ngày hai là có thể hình thành, một người nghèo, phải mất khoảng 10 năm, hoặc lâu hơn nữa, mới có thể dung nhập vào cuộc sống quý tộc!
Theo như tài liệu nói, cha mẹ của Lưu Lỗi chỉ là công nhân, cho dù hắn có biết Triệu Quân Sinh, thì cũng không thể trong một thời gian ngắn như vậy, hiểu được nhiều về café tới mức độ này.
Nhưng nàng đâu có biết, sau khi tôi sống lại, trong người tôi đã có hơn 20 năm kinh nghiệm làm người!
"Được rồi, nói chính sự một chút đi, Lưu tiểu thư, cô tính hợp tác như thế nào đây? Cô cũng biết tôi không có nhiều tiền, nếu như cô bảo góp nhiều, thì thật sự là tôi kiếm không ra!"
Tôi cười nói.
"Ừ... Hiện tại tôi chỉ mới đầu tư vào đại lý xe khoảng 10 vạn, anh đừng kinh ngạc, thực ra xe trong hãng đều là cái nhà sản xuất mang tới, chỉ khi nào bán được xe, thì mới có lãi xuất %!"
Lưu Duyệt nói:
"Tôi nghĩ mình làm đại lý thương nhân, thì lợi nhuận sẽ nhiều hơn một chút, nhưng bây giờ muốn làm đại lý thương nhân cấp 2, thì ít nhất cần tài chính khoảng 50 vạn, mà trong khi tôi chỉ có 10 vạn là cố định, còn có thể lấy ra được 10 vạn nữa, Lưu tiên sinh chỉ cần góp thêm khoảng 30 vạn, không biết Lưu tiên sinh có thể lấy ra được con số này không?"
"Vấn đề lợi nhuận sau khi hợp tác thì chia thế nào đây?" Tôi không trả lời vấn đề của Lưu Duyệt, mà cười hỏi lại.
"Ha hả, phân chia 5:5 như thế nào? Dù sao phương diện kinh doanh tôi chịu trách nhiệm, Lưu tiên sinh chỉ cần ngồi nhận tiền là được!"
Lưu Duyệt vô cùng thông minh, nghe tôi nói như vậy thì cũng biết tôi nhất định là có thể lấy ra số tiền này, nếu không tôi cũng không quan tâm tới vấn đề lợi nhuận.
"Nghe thì có vẻ công bằng, nhưng tôi đầu tư hơn 70%, hình như có chút thiếu?"
Tôi uống một hớp cafe nói.
"Vậy…Lưu tiên sinh cho thế nào mới là công bình?"
Lưu Duyệt thầm nghĩ, anh còn thiếu cái gì, chỉ có mỗi việc bỏ tiền, còn tôi phải chịu trách nhiệm toàn bộ, nhưng mà nàng cũng không nói được, ai bảo chuyện này có liên quan tới hạnh phúc tương lai của nàng đây!
"Chẳng phải tôi đã nói sao, cô nói thì nghe giống như rất công bằng!"
Tôi nói.
"Anh"
Lưu Duyệt tức giận nói:
"Anh rốt cuộc có hợp tác hay không?!"
"Hợp tác, tại sao không hợp tác."
Tôi nói:
"Chỉ là Lưu tiểu thư, tôi bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, tôi có thể hỏi cô một số việc riêng hay không?"
"Việc riêng?"
Lưu Duyệt sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ hiện màu hồng, nghĩ thầm không phải người này muốn làm bạn trai của mình đó chứ…hừ, Còn tưởng rằng hắn khác với nam nhân khác, hóa ra cũng giống nhau mà thôi.
Lúc trước, Lưu Duyệt cũng tìm một số người hợp tác, nhưng khi họ nhìn thấy nhan sắc của Lưu Duyệt, hợp tác thì có thể, nhưng Lưu Duyệt phải làm tình nhân hoặc vợ bé của hắn! Lưu Duyệt giận tới mức tát ngay hắn một cái, rồi rời đi.
Nhưng mà Lưu Duyệt vẫn gật đầu, nói:
"Anh hỏi đi."
Tôi do dự một chút nói:
"Lưu tiểu thư, cô có phải là một trong những Hoa khôi học đường của trường chúng ta hay không? !"
/630
|