"Tại sao anh lại mang tôi tới chỗ này?"
Tô Dĩnh Tư cau mày nhìn khu phố ăn vặt mà giống như một cái chợ bán thức ăn.
"Là cô tự nói, nếu như tôi mời khách, thì tất cả phải nghe lời tôi, đương nhiên tôi mang cô tới nơi nào, thì cô phải tới nơi đó!" Tôi nói.
"Đồ ăn ở nơi này có thể ăn hay sao?" Tô Dĩnh Tư chỉ vào một sạp bán hàng ở đầu đường, nói.
"Tại sao lại không thể ăn? Công không thấy ở bên trong đó có rất nhiều người ăn à!"
Tôi nói xong, thì nhìn một người bán thịt dê xiên ở bên cạnh, nói:
"Ông chủ, cho tôi mười xiên."
Sau đó quay đầu nhìn Tô Dĩnh Tư nói:
"Cô muốn mấy xiên?"
Tô Dĩnh Tư nhìn đôi tay của ông chủ bán thịt dê xiên vô cùng bẩn, thì kinh khủng lắc đầu, nhỏ giọng nói:
"Tôi…hay là thôi đi, tôi không ăn."
"Đây chính là thịt dê nướng chính cống từ Mông cổ, tiểu thư, cô nếm thử một chút đi?"
Ông chủ bán thịt dê xiên, mời nói.
Tô Dĩnh Tư nghe xong vội vàng khoát tay nói:
"Không cần, hiện tại tôi đang giảm cân."
"Không biết các cô gái bây giờ nghĩ như thế nào, đã thon thả như vậy, mà còn muốn giảm cân."
Ông chủ bán thịt dê xiên không hiểu, thở dài nói.
"Xong rồi, tiên sinh, mười xiên nướng đây".
Một lát sau, ông chủ bán thịt dê xiên mang lên cho tôi mười xiên.
Tôi thừa dịp chúng còn nóng, bắt đầu ăn, mùi vị quả nhiên ngon vô cùng. Nếu như so sánh với các quán ăn vặt ở Tân Giang thì ngon hơn nhiều.
Tô Dĩnh Tư thấy tôi ăn như vậy, giống như là rất ngon, không nhịn được hỏi:
"Ngon như vậy ư?"
"Nói nhảm, không ngon thì tại sao tôi lại ăn nhanh như vậy chứ?"
Trong lúc nói chuyện, tôi đã ăn xong một xiên, vỗ vỗ cái bụng nói.
"Vậy thì..vậy thì, cho tôi nếm thử một chút đi."
Tô Dĩnh Tư thấy tôi ăn như vậy, nước miếng cũng chảy ra, nhịn không được, nói.
Nhưng cái chuỗi cuối cùng đã trôi vào trong bụng của tôi, tôi lại xoa cái bụng nói:
"Thật ngại quá, đã hết rồi."
"Hừ! Ăn nhanh như một con quỷ chết đói!"
Tô Dĩnh Tư tức giận nói.
Lúc nãy nàng phải vất vả nắm, mới quyết định ăn thử một chút, vậy mà gã này chưa gì đã ăn hết rồi.
"Ha ha, gạt cô thôi, vẫn còn một xiên này, tôi sớm biết cô sẽ đổi ý mà!"
Vừa nói, tôi cầm một xiên từ trong cái lò nướng ở bên cạnh, đưa cho Tô Dĩnh Tư, nói:
"Vẫn còn nóng đó."
"Tôi không ăn nữa!"
Tô Dĩnh Tư tuy nói như vậy, nhưng lại nhanh tay giật lấy.
"Wow! Cay chết mất, cay chết mất, "
Tô Dĩnh Tư ăn một miếng, thì thấy quá cay, sau đó dùng bàn tay còn lại quạt quạt.
Nhưng mà cho dù có cay như vậy, nhưng Tô Dĩnh Tư vẫn ăn hết một xiên, ăn xong vẫn còn thòm thèm, nói:
"Thật đúng là không nghĩ tới, đồ ăn trên vỉa hè lại ngon như vậy, không biết có vệ sinh hay không nữa."
"Nếu chê không sạch sẽ, có bệnh, thì cô đừng có ăn nữa!"
Tôi phản bác nói.
"Ai nói tôi không ăn! Tôi còn muốn ăn nữa, dù sao nếu đau bụng thì cũng có thể giảm cân!"
Tô Dĩnh Tư chu Scái miệng nhỏ nhắn nói.
"Ông chủ, cho thêm mười xiên…a không, 5 xiên, a… không 3 xiên thôi!"
Tô Dĩnh Tư vung tay lên nói.
Ông chủ thịt dê lắc đầu, lấy ra 3 xiên đặt trên lò nướng ở bên cạnh.
Nhìn thấy sạp hàng Ma Lạt Thăng ở bên cạnh, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Trần Vi Nhi mộc mạc hiền lành.
Không biết cái cửa hàng cơm của nhà Trần Vi Nhi giờ thế nào rồi, có lẽ phải quan tâm hơn một chút! Khi mình trở về sẽ rót thêm một chút tài chính, để mở rộng kinh doanh.
"Có ăn Ma Lạt Thăng không?"
Tôi hỏi Tô Dĩnh Tư.
"Ăn!"
Lúc này Tô Dĩnh Tư không chút do dự đáp.
Nhưng mà cô bé vẫn chỉ là cô bé, khi tôi còn chưa ăn hết một bát, thì Tô Dĩnh Tư đã kêu lên no quá, không còn cách nào khác, tôi chỉ đành gói một ít mang về.
Khi tôi chuẩn bị đưa xe về biệt thự của Tô gia, thì phát hiện bị người ta theo dõi. Mặc dù người theo dõi có thủ pháp rất lão luyện, thỉnh thoảng còn vượt lên trước chúng tôi.
Nhưng hắn đã bộc lộ một sơ hở trí mạng, đó chính là mỗi lần chờ đèn tín hiệu, hắn vẫn cố tình duy trì tốc độ không nhanh không chậm, đỗ cùng một tốp với tôi.
Vốn là tôi chuẩn bị trở về biệt thự, nhưng nếu đã có người theo dõi, thì tôi không thể trở về như vậy được.
Vì để biết rõ thân phận người theo dõi, tôi cố ý lái xe tới đường cao tốc, quả nhiên chiếc xe theo dõi chúng tôi cũng đi tới, nhưng lúc này lại duy trì khoảng cách một trước một sau!
Có thể người theo dõi cũng biết tôi đã phát hiện ra bọn họ, cho nên hắn cũng không giấu diếm, trực tiếp đi theo chúng tôi cách khoảng 10 mét. Bởi vì trên xe có gắn kính phản quang, nên tôi không thể nhìn ra người trong xe là ai.
Chuyện đã tới nước này, tôi cũng chẳng còn điều gì để nói nữa rồi, tôi tìm một khu vực có ít người qua lại, sau đó ngừng xe.
Mà chiếc xe theo dõi chúng tôi vẫn theo sát, sau đó dừng lại. Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm xấu, người này đúng là không bình thường.
Không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, mà tôi có cảm giác người này rất mạnh, hơn nữa, người theo dõi chúng tôi cũng không có ý tốt.
Sau khi dừng xe, tôi cũng không bước xuống, do chưa biết người theo dõi tôi là ai, nên ngồi trong xe vẫn an toàn hơn cả.
Hơn nữa chiếc xe Bullet của Tô gia này hoàn toàn dựa theo chiếc xe chở tiền của ngân hàng chế tạo, trước sau đều có kính chống đạn, hơn nữa lại còn cả một tấm thép, cho dù có bắn cũng không thủng.
Một lát sau, cửa của chiếc xe phía sau mở ra, nhưng điều khiến tôi và Tô Dĩnh Tư mở rộng tầm mắt chính là, người bước ra lại là người chúng tôi gặp buổi sáng, Lý Hướng Đông!
Tô Dĩnh Tư thấy không có gì nguy hiểm, cũng kéo cửa xe mở ra, tức giận nhìn Lý Hướng Đông nói:
"Lý Hướng Đông! Anh cố ý phải không, tại sao lại theo dõi chúng tôi?"
"Anh…anh chỉ lo lắng cho an toàn của em mà thôi, Tiểu Tư."
Lý Hướng Đông lúng túng giải thích.
Theo dõi người khác đúng là một chuyện rất xấu, nhưng mà Lý Hướng Đông vì theo đuổi Tô Dĩnh Tư, cũng chỉ còn cách làm vậy. Vốn là sau khi chia tay Tô Dĩnh Tư buổi sáng, Lý Hướng Đông muốn nhìn xem Tô Dĩnh Tư lại đi đâu, để có thể nhân cơ hội tốt, chiếm lấy tình cảm của nàng.
Nhưng mà không nghĩ tới, Tô Dĩnh Tư lại đi theo một nam nhân cười cười nói nói tới một quán ăn ven đường! Hắn tức giận vô cùng! Đây là ý gì?
Mình mời nàng ăn cơm, nàng nói nàng không đói, vậy mà lại chạy tới quán ven đường ăn với một nam nhân khác, bảo sao hắn không tức giận cho được!
Lúc ấy do cách quá xa, Lý Hướng Đông không thấy rõ nam nhân kia là ai, nhưng sau khi lên xe, Lý Hướng Đông mới thấy rõ, nam nhân kia chính là vệ sĩ của Tô Dĩnh Tư.
Sau đó hắn nhớ lại lời nói của nàng với vệ sĩ kia, rồi lại liên tưởng tới sắc thái của nàng, thì quả nhiên cảm thấy có điều gì không đúng!
Những ý niệm không tốt liên tiếp nổi lên trong đầu, hắn muốn xem xem hai người kia kế tiếp sẽ đi đâu. Nhưng lại không ngờ tới, mình bị phát hiện.
Tuy nói Lý Hướng Đông lúc ấy rất căm phẫn, nhưng sau khi suy nghĩ lại, thì lại nghĩ khác, Tô Dĩnh Tư sao có thể coi trọng một vệ sĩ được? Đây căn bản không phù hợp Logic!
Trong mắt hắn, vệ sĩ với Tô Dĩnh Tư không cùng một loại người, cho nên hắn cũng yên lòng. Mà giờ Tô Dĩnh Tư ra mặt trách cứ hắn, làm cho hắn cảm thấy lúng túng.
"Tôi đã nói với anh rồi, vệ sĩ do cha tôi tìm rất lợi hại!"
Tô Dĩnh Tư nói.
Không biết tại sao, sau khi Lý Hướng Đông nghe được câu này, thì trong lòng lại có cảm giác bị ăn dấm, mắng thầm, Lão Tử làm vệ sĩ cho ngươi thì ngươi lại khô
ng muốn, giờ lại đi cùng với một tiểu tử, bảo sao lão tử không lo lắng được!
"Tiểu Tư. Anh chẳng phải đã nói với em, có anh ở đây, em chẳng cần vệ sĩ nào cả! Anh có thể bảo vệ tốt sự an toàn cho em!"
Lý Hướng Đông chưa từ bỏ ý định nói. Nguồn: http://truyenyy.com
"Cám ơn nhiều, Lý Hướng Đông. Nhưng mà đại thiếu gia của tập đoàn Phi Phàm, sao có thể suốt ngày ở bên cạnh của một tiểu nữ như tôi được."
Tô Dĩnh Tư khách khí nói.
"Không sao đâu, anh sẽ về nói với cha anh một tiếng, bảo ông ấy thả cho anh một đoạn thời gian là được rồi! Anh nghĩ lão nhân gia nhất định sẽ ủng hộ, dù sao thì lão nhân gia cũng muốn được ôm cháu!"
Lý Hướng Đông vô liêm sỉ nói.
Tô Dĩnh Tư hơi có chút cau mày, tại sao người này lại mặt dày tới vậy, cứ làm như mình được gả cho hắn không bằng!
Cho dù không nói tới chuyện mình đồng ý gặp mặt hắn, cho dù có chính thức gặp mặt rồi, thì kết hôn vẫn là chuyện sàu này, mình là một đại minh tinh, kết hôn sớm sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp.
Lý Hướng Đông thấy Tô Dĩnh Tư không nói lời nào, còn tưởng rằng Tô Dĩnh Tư chấp nhận lời của hắn, càng thêm đắc ý, nói:
"Tiểu Tư, em yên tâm đi, tối nay anh sẽ nói với cha anh, anh nghĩ rằng từ mai, chúng ta sẽ được ở chung một chỗ!"
"Được rồi, Lý Hướng Đông, mặc dù tôi đáp ứng cha tôi gặp mặt anh, nhưng bây giờ hai bên chẳng có tình cảm gì, với lại chúng ta còn không biết..."
Tô Dĩnh Tư nói.
"Tiểu Tư, những chuyện này chỉ là vấn đề nhỏ, anh phát hiện anh không kìm chế được tình cảm của mình mà yêu em! Chỉ cần em có thể tin tưởng vào tình yêu của anh là được rồi, tình cảm thì chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng!"
Lý Hướng Đông thâm tình nói.
"Thật xin lỗi, Lý Hướng Đông, tôi chỉ hi vọng anh đừng có nóng vội, tôi giờ rất mệt mỏi, hi vọng anh đừng bắt tôi phải suy nghĩ tới chuyện này."
Tô Dĩnh Tư muốn dùng câu này để nói rõ.
"A..vậy thì... vậy thì tiểu Tư, em trở về suy nghĩ một chút. Hai chúng ta môn đăng hộ đối, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ mang tới cho em hạnh phúc!"
Lý Hướng Đông thấy Tô Dĩnh Tư nói như vậy, thì không còn cách nào nữa. Nếu như sự việc tiến triển nhanh, thì sẽ xuất hiện tâm lý ngược lại, điều này hắn cũng hiểu.
Nhưng mà một kế hoạch nham hiểm đã nảy sinh trong óc của hắn.
Tô Dĩnh Tư cau mày nhìn khu phố ăn vặt mà giống như một cái chợ bán thức ăn.
"Là cô tự nói, nếu như tôi mời khách, thì tất cả phải nghe lời tôi, đương nhiên tôi mang cô tới nơi nào, thì cô phải tới nơi đó!" Tôi nói.
"Đồ ăn ở nơi này có thể ăn hay sao?" Tô Dĩnh Tư chỉ vào một sạp bán hàng ở đầu đường, nói.
"Tại sao lại không thể ăn? Công không thấy ở bên trong đó có rất nhiều người ăn à!"
Tôi nói xong, thì nhìn một người bán thịt dê xiên ở bên cạnh, nói:
"Ông chủ, cho tôi mười xiên."
Sau đó quay đầu nhìn Tô Dĩnh Tư nói:
"Cô muốn mấy xiên?"
Tô Dĩnh Tư nhìn đôi tay của ông chủ bán thịt dê xiên vô cùng bẩn, thì kinh khủng lắc đầu, nhỏ giọng nói:
"Tôi…hay là thôi đi, tôi không ăn."
"Đây chính là thịt dê nướng chính cống từ Mông cổ, tiểu thư, cô nếm thử một chút đi?"
Ông chủ bán thịt dê xiên, mời nói.
Tô Dĩnh Tư nghe xong vội vàng khoát tay nói:
"Không cần, hiện tại tôi đang giảm cân."
"Không biết các cô gái bây giờ nghĩ như thế nào, đã thon thả như vậy, mà còn muốn giảm cân."
Ông chủ bán thịt dê xiên không hiểu, thở dài nói.
"Xong rồi, tiên sinh, mười xiên nướng đây".
Một lát sau, ông chủ bán thịt dê xiên mang lên cho tôi mười xiên.
Tôi thừa dịp chúng còn nóng, bắt đầu ăn, mùi vị quả nhiên ngon vô cùng. Nếu như so sánh với các quán ăn vặt ở Tân Giang thì ngon hơn nhiều.
Tô Dĩnh Tư thấy tôi ăn như vậy, giống như là rất ngon, không nhịn được hỏi:
"Ngon như vậy ư?"
"Nói nhảm, không ngon thì tại sao tôi lại ăn nhanh như vậy chứ?"
Trong lúc nói chuyện, tôi đã ăn xong một xiên, vỗ vỗ cái bụng nói.
"Vậy thì..vậy thì, cho tôi nếm thử một chút đi."
Tô Dĩnh Tư thấy tôi ăn như vậy, nước miếng cũng chảy ra, nhịn không được, nói.
Nhưng cái chuỗi cuối cùng đã trôi vào trong bụng của tôi, tôi lại xoa cái bụng nói:
"Thật ngại quá, đã hết rồi."
"Hừ! Ăn nhanh như một con quỷ chết đói!"
Tô Dĩnh Tư tức giận nói.
Lúc nãy nàng phải vất vả nắm, mới quyết định ăn thử một chút, vậy mà gã này chưa gì đã ăn hết rồi.
"Ha ha, gạt cô thôi, vẫn còn một xiên này, tôi sớm biết cô sẽ đổi ý mà!"
Vừa nói, tôi cầm một xiên từ trong cái lò nướng ở bên cạnh, đưa cho Tô Dĩnh Tư, nói:
"Vẫn còn nóng đó."
"Tôi không ăn nữa!"
Tô Dĩnh Tư tuy nói như vậy, nhưng lại nhanh tay giật lấy.
"Wow! Cay chết mất, cay chết mất, "
Tô Dĩnh Tư ăn một miếng, thì thấy quá cay, sau đó dùng bàn tay còn lại quạt quạt.
Nhưng mà cho dù có cay như vậy, nhưng Tô Dĩnh Tư vẫn ăn hết một xiên, ăn xong vẫn còn thòm thèm, nói:
"Thật đúng là không nghĩ tới, đồ ăn trên vỉa hè lại ngon như vậy, không biết có vệ sinh hay không nữa."
"Nếu chê không sạch sẽ, có bệnh, thì cô đừng có ăn nữa!"
Tôi phản bác nói.
"Ai nói tôi không ăn! Tôi còn muốn ăn nữa, dù sao nếu đau bụng thì cũng có thể giảm cân!"
Tô Dĩnh Tư chu Scái miệng nhỏ nhắn nói.
"Ông chủ, cho thêm mười xiên…a không, 5 xiên, a… không 3 xiên thôi!"
Tô Dĩnh Tư vung tay lên nói.
Ông chủ thịt dê lắc đầu, lấy ra 3 xiên đặt trên lò nướng ở bên cạnh.
Nhìn thấy sạp hàng Ma Lạt Thăng ở bên cạnh, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Trần Vi Nhi mộc mạc hiền lành.
Không biết cái cửa hàng cơm của nhà Trần Vi Nhi giờ thế nào rồi, có lẽ phải quan tâm hơn một chút! Khi mình trở về sẽ rót thêm một chút tài chính, để mở rộng kinh doanh.
"Có ăn Ma Lạt Thăng không?"
Tôi hỏi Tô Dĩnh Tư.
"Ăn!"
Lúc này Tô Dĩnh Tư không chút do dự đáp.
Nhưng mà cô bé vẫn chỉ là cô bé, khi tôi còn chưa ăn hết một bát, thì Tô Dĩnh Tư đã kêu lên no quá, không còn cách nào khác, tôi chỉ đành gói một ít mang về.
Khi tôi chuẩn bị đưa xe về biệt thự của Tô gia, thì phát hiện bị người ta theo dõi. Mặc dù người theo dõi có thủ pháp rất lão luyện, thỉnh thoảng còn vượt lên trước chúng tôi.
Nhưng hắn đã bộc lộ một sơ hở trí mạng, đó chính là mỗi lần chờ đèn tín hiệu, hắn vẫn cố tình duy trì tốc độ không nhanh không chậm, đỗ cùng một tốp với tôi.
Vốn là tôi chuẩn bị trở về biệt thự, nhưng nếu đã có người theo dõi, thì tôi không thể trở về như vậy được.
Vì để biết rõ thân phận người theo dõi, tôi cố ý lái xe tới đường cao tốc, quả nhiên chiếc xe theo dõi chúng tôi cũng đi tới, nhưng lúc này lại duy trì khoảng cách một trước một sau!
Có thể người theo dõi cũng biết tôi đã phát hiện ra bọn họ, cho nên hắn cũng không giấu diếm, trực tiếp đi theo chúng tôi cách khoảng 10 mét. Bởi vì trên xe có gắn kính phản quang, nên tôi không thể nhìn ra người trong xe là ai.
Chuyện đã tới nước này, tôi cũng chẳng còn điều gì để nói nữa rồi, tôi tìm một khu vực có ít người qua lại, sau đó ngừng xe.
Mà chiếc xe theo dõi chúng tôi vẫn theo sát, sau đó dừng lại. Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm xấu, người này đúng là không bình thường.
Không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, mà tôi có cảm giác người này rất mạnh, hơn nữa, người theo dõi chúng tôi cũng không có ý tốt.
Sau khi dừng xe, tôi cũng không bước xuống, do chưa biết người theo dõi tôi là ai, nên ngồi trong xe vẫn an toàn hơn cả.
Hơn nữa chiếc xe Bullet của Tô gia này hoàn toàn dựa theo chiếc xe chở tiền của ngân hàng chế tạo, trước sau đều có kính chống đạn, hơn nữa lại còn cả một tấm thép, cho dù có bắn cũng không thủng.
Một lát sau, cửa của chiếc xe phía sau mở ra, nhưng điều khiến tôi và Tô Dĩnh Tư mở rộng tầm mắt chính là, người bước ra lại là người chúng tôi gặp buổi sáng, Lý Hướng Đông!
Tô Dĩnh Tư thấy không có gì nguy hiểm, cũng kéo cửa xe mở ra, tức giận nhìn Lý Hướng Đông nói:
"Lý Hướng Đông! Anh cố ý phải không, tại sao lại theo dõi chúng tôi?"
"Anh…anh chỉ lo lắng cho an toàn của em mà thôi, Tiểu Tư."
Lý Hướng Đông lúng túng giải thích.
Theo dõi người khác đúng là một chuyện rất xấu, nhưng mà Lý Hướng Đông vì theo đuổi Tô Dĩnh Tư, cũng chỉ còn cách làm vậy. Vốn là sau khi chia tay Tô Dĩnh Tư buổi sáng, Lý Hướng Đông muốn nhìn xem Tô Dĩnh Tư lại đi đâu, để có thể nhân cơ hội tốt, chiếm lấy tình cảm của nàng.
Nhưng mà không nghĩ tới, Tô Dĩnh Tư lại đi theo một nam nhân cười cười nói nói tới một quán ăn ven đường! Hắn tức giận vô cùng! Đây là ý gì?
Mình mời nàng ăn cơm, nàng nói nàng không đói, vậy mà lại chạy tới quán ven đường ăn với một nam nhân khác, bảo sao hắn không tức giận cho được!
Lúc ấy do cách quá xa, Lý Hướng Đông không thấy rõ nam nhân kia là ai, nhưng sau khi lên xe, Lý Hướng Đông mới thấy rõ, nam nhân kia chính là vệ sĩ của Tô Dĩnh Tư.
Sau đó hắn nhớ lại lời nói của nàng với vệ sĩ kia, rồi lại liên tưởng tới sắc thái của nàng, thì quả nhiên cảm thấy có điều gì không đúng!
Những ý niệm không tốt liên tiếp nổi lên trong đầu, hắn muốn xem xem hai người kia kế tiếp sẽ đi đâu. Nhưng lại không ngờ tới, mình bị phát hiện.
Tuy nói Lý Hướng Đông lúc ấy rất căm phẫn, nhưng sau khi suy nghĩ lại, thì lại nghĩ khác, Tô Dĩnh Tư sao có thể coi trọng một vệ sĩ được? Đây căn bản không phù hợp Logic!
Trong mắt hắn, vệ sĩ với Tô Dĩnh Tư không cùng một loại người, cho nên hắn cũng yên lòng. Mà giờ Tô Dĩnh Tư ra mặt trách cứ hắn, làm cho hắn cảm thấy lúng túng.
"Tôi đã nói với anh rồi, vệ sĩ do cha tôi tìm rất lợi hại!"
Tô Dĩnh Tư nói.
Không biết tại sao, sau khi Lý Hướng Đông nghe được câu này, thì trong lòng lại có cảm giác bị ăn dấm, mắng thầm, Lão Tử làm vệ sĩ cho ngươi thì ngươi lại khô
ng muốn, giờ lại đi cùng với một tiểu tử, bảo sao lão tử không lo lắng được!
"Tiểu Tư. Anh chẳng phải đã nói với em, có anh ở đây, em chẳng cần vệ sĩ nào cả! Anh có thể bảo vệ tốt sự an toàn cho em!"
Lý Hướng Đông chưa từ bỏ ý định nói. Nguồn: http://truyenyy.com
"Cám ơn nhiều, Lý Hướng Đông. Nhưng mà đại thiếu gia của tập đoàn Phi Phàm, sao có thể suốt ngày ở bên cạnh của một tiểu nữ như tôi được."
Tô Dĩnh Tư khách khí nói.
"Không sao đâu, anh sẽ về nói với cha anh một tiếng, bảo ông ấy thả cho anh một đoạn thời gian là được rồi! Anh nghĩ lão nhân gia nhất định sẽ ủng hộ, dù sao thì lão nhân gia cũng muốn được ôm cháu!"
Lý Hướng Đông vô liêm sỉ nói.
Tô Dĩnh Tư hơi có chút cau mày, tại sao người này lại mặt dày tới vậy, cứ làm như mình được gả cho hắn không bằng!
Cho dù không nói tới chuyện mình đồng ý gặp mặt hắn, cho dù có chính thức gặp mặt rồi, thì kết hôn vẫn là chuyện sàu này, mình là một đại minh tinh, kết hôn sớm sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp.
Lý Hướng Đông thấy Tô Dĩnh Tư không nói lời nào, còn tưởng rằng Tô Dĩnh Tư chấp nhận lời của hắn, càng thêm đắc ý, nói:
"Tiểu Tư, em yên tâm đi, tối nay anh sẽ nói với cha anh, anh nghĩ rằng từ mai, chúng ta sẽ được ở chung một chỗ!"
"Được rồi, Lý Hướng Đông, mặc dù tôi đáp ứng cha tôi gặp mặt anh, nhưng bây giờ hai bên chẳng có tình cảm gì, với lại chúng ta còn không biết..."
Tô Dĩnh Tư nói.
"Tiểu Tư, những chuyện này chỉ là vấn đề nhỏ, anh phát hiện anh không kìm chế được tình cảm của mình mà yêu em! Chỉ cần em có thể tin tưởng vào tình yêu của anh là được rồi, tình cảm thì chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng!"
Lý Hướng Đông thâm tình nói.
"Thật xin lỗi, Lý Hướng Đông, tôi chỉ hi vọng anh đừng có nóng vội, tôi giờ rất mệt mỏi, hi vọng anh đừng bắt tôi phải suy nghĩ tới chuyện này."
Tô Dĩnh Tư muốn dùng câu này để nói rõ.
"A..vậy thì... vậy thì tiểu Tư, em trở về suy nghĩ một chút. Hai chúng ta môn đăng hộ đối, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ mang tới cho em hạnh phúc!"
Lý Hướng Đông thấy Tô Dĩnh Tư nói như vậy, thì không còn cách nào nữa. Nếu như sự việc tiến triển nhanh, thì sẽ xuất hiện tâm lý ngược lại, điều này hắn cũng hiểu.
Nhưng mà một kế hoạch nham hiểm đã nảy sinh trong óc của hắn.
/630
|