"Ai!"
Tôi thở dài, Diệp Tiêu Tiêu quả nhiên có dự mưu! Vốn nàng cũng không muốn, nhưng vì nghĩ tới sự nghiệp giáo dục, nên mới đành lòng hạ thủ.
"Thật xin lỗi, em không thể đáp ứng yêu cầu của cô."
Tôi chậm rãi nói.
Chẳng lẽ tôi lại ngu tới như vậy, Lý Thiếu Kiệt là điển hình của loại người làm việc không suy nghĩ, thả hắn về để hắn tiếp tục hại tôi sao?!
Tôi thì không sợ, nhưng tôi còn hai vị lão bà nữa chứ?
Tôi không thể không làm cái việc diệt cỏ diệt tận gốc, không thì gió xuân thổi tới, mầm ươm lại về.
"Cô đoán chuyện này cậu sẽ không đáp ứng. Nhưng không sao, chuyện cha cô, cô cũng đã hoàn thành. Nhưng mà cha cô sẽ thất vọng rồi, bởi vì ông ấy đối với sự nghiệp giáo dục rất có tâm huyết."
Diệp Tiêu Tiêu thở dài nói.
"Như vậy đi, mặc dù em không đồng ý với cha cô yêu cầu này, nhưng em cũng trích ra một khoản quyên góp cho sự nghiệp giáo dục"
Tôi nói
"Em, em quyên một khoản tiền?"
Diệp Tiêu Tiêu kỳ quái nhìn tôi:
"Lưu Lỗi, mặc dù quan hệ hai ta rất kỳ quái, giống như cô trò nhưng lại không phải, có thể là giống bạn bè một chút, nhưng mà em cũng không cần an ủi cô! Lý Thiếu Kiệt làm việc xấu nên bị pháp luật trừng trị, em cũng đừng coi yêu cầu của cô là một loại gánh nặng"
"Chuyện này em đang nói nghiêm chỉnh với cô đấy, không có nói đùa đâu."
Tôi nghiêm túc nói
Tập đoàn Ánh Rạng Đông giờ đây đang bước vào thời kỳ hoàng kim, cũng nên quyên góp vào xã hội một chút. Danh tiếng quyên tiền xây dựng trường tiểu học đúng là rất tốt!
"Ha ha, vậy em có thể quyên bao nhiêu tiền? Mười mấy đồng hay là mấy trăm đồng?"
Diệp Tiêu Tiêu cười nói
"Em có nhỏ nhen như vậy không?"
Tôi cười khổ nói
Diệp Tiêu Tiêu này dường như coi tôi là một đứa trẻ rồi.
"Đây không phải là vấn đề nhỏ nhen hay hẹp hỏi, mà vấn đề ở chỗ, em lấy tiền đâu ra?"
Diệp Tiêu Tiêu nói.
"À...vậy thì 1000 vạn đi, hay là 800 vạn cũng được"
Tôi nói.
"1000...Lưu Lỗi, em nói bao nhiêu? 1000 vạn à!?"
Diệp Tiêu Tiêu sợ hết hồn, có chút buồn cười nói:
"Em có lầm không đó, 1000 vạn với 1000 đồng khác nhau rất lớn đấy!"
"Nói nhảm, 1000 đồng có xây được trường tiểu học hay không, ngay cả bản thiết kế cũng không mua được!"
Tôi nói.
"Vậy em có 1000 vạn?"
Diệp Tiêu Tiêu vẫn chưa tin .
Hồ sơ nhập học của Lưu Lỗi thì nàng đã xem, hắn xuất thân từ gia đình công nhân, lấy đâu ra 1000 vạn.
"Cũng không kém bao nhiêu cả. Tôi nói một cách đầy mơ hồ.
"Cũng không kém bao nhiêu? Cái gì gọi là không kém bao nhiêu? Rốt cuộc là thế nào?
Diệp Tiêu Tiêu nghi hoặc hỏi.
Chính là đã có số này, còn có bao nhiêu em cũng không biết.
Tôi nói
Đã có sô này là thế nào ? Đi cướp ngân hàng ư ?
Diệp Tiêu Tiêu nín nhịn hồi lâu, sau đó nói một câu như vậy.
Cướp ngân hàng ? Em mà đi cướp ngân hàng cô có thể nhìn thấy em hay sao ? Chị gái à, trí tưởng tượng của chị cũng phong phú đấy.
Tôi cũng có chút bội phục nàng, tại sao lại có thể liên tưởng tới một việc như vậy chứ, có khi còn vượt xa cả dự đoán của máy tính.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ? Em có nói hay không ! Không nói thì đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi phòng làm việc này !
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi không nói.
Tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn cửa phòng làm việc.
Đừng nhìn nữa, cô đã khóa cửa rồi.
Diệp Tiêu Tiêu bây giờ cũng buộng lỏng, quan hệ giữa mình và hắn chẳng có một chút câu thúc gì nữa, giờ thì còn cần gì nữa :
Nếu như mà tiểu tình nhân của cậu sốt ruột, cô cũng mặc kệ !
Diệp Tiêu Tiêu nói xong, đắc ý nhìn tôi một cái, tiện tay cầm lấy một tờ báo trên bàn, định cùng tôi trường kỳ kháng chiến.
Tôi thật không hiểu nổi cô gái này nghĩ cái gì nữa, từ sau sự kiện bao ngừa thai trước kia, thì tính tình nàng đại biến, từ một cô giáo nghiêm nghị, biến thành một cô gái chuyên chơi xấu tôi.
Tôi thật hối hận khi nói câu kia ra miệng, cái loại việc quyên tiền như thế này cứ để cho Triệu Quân Sinh làm đi, tôi việc gì phải ra mặt.
Không có biện pháp nào khác, tôi chỉ đành giải thích :
Chị gái à, em cho chị biết có được hay không !
Vậy em nói đi
Diệp Tiêu Tiêu hai mắt tỏa sáng. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Nàng biết mưu kế của mình một lần nữa lại được như ý. Tính tình của tên Lưu Lỗi này nàng biết rõ, chính là loại thích mềm không thích cứng. Mình mà nhõng nhẽo với hắn, thì chuyện gì hắn cũng không đấu lại được mình.
Cô nghe tới phương pháp đánh máy Ánh Rạng Đông hay không ?
Tôi hỏi
Ừ, có nghe nói. Không phải lần trước báo chí chẳng ầm ĩ cái vụ có phải là sao chép hay không đó ư, sau đó thì được làm sáng tỏ rồi.
Diệp Tiêu Tiêu gật đầu nói.
Cái phương pháp đó do em viết
Tôi bình thản nói
Cái gì? Phương pháp kia là do em viết...Nha...Cô biết rồi, số tiền kia có phải do cái phương pháp này kiếm ra không? Em biên soạn một phương pháp, sau đó bán cho tập đoàn Ánh Rạng Đông...nhưng mà cái phương pháp đó làm sao có thể bản được 1000 vạn? Làm gì có khả năng như vậy.
Diệp Tiê Tiêu bừng tỉnh đại ngộ nói.
Chuyện tôi đại biểu cho cung thiếu nhu tham dự cuộc tranh tài máy tính toàn quốc, Diệp Tiêu Tiêu cũng biết, cho nên đối với phương pháp đánh máy của tôi không có gì nghi hoặc cả. Tuy nhiên nàng lại nghi ngờ giá trị của phương pháp kia.
Đúng vậy, giống như cô nói, nhưng mà 1000 vạn còn ít đó, phương pháp này đã bán cho Microsoft, cô nói nó còn có giá trị 1000 vạn nữa không?
Tôi giải thích.
Bây giờ có thể vượt qua 1000 vạn, nhưng giá trị ban đầu không có cao như vậy.
Diệp Tiêu Tiêu gật đầu nói.
Đúng, cho nên lúc đầu em chỉ bán theo phương thức chia lợi nhuận, mà không phải là bán đứt, cho nên cái phương pháp này của em mang tới lợi nhuận không ngừng, em nghĩ 1000 vạn còn ít đó.
Tôi nói chẳng mang theo sắc thái rung động nào cả, chỉ bình tĩnh phân tích cho nàng hiểu.
Diệp Tiêu Tiêu bị những chuyện của tôi làm cho kinh hãi, nàng không thể nào nghĩ tới một thiếu niên bình thường không lớn không nhỏ, thường xuyên có những điệu cười bất nhã, nhưng lại là một phú ông ngàn vạn.
Cũng trong nháy mắt này, trong lòng Diệp Tiêu Tiêu đã có chút biến hóa.
Sao vậy, đại tiểu thư, sợ chưa? Tôi cười cười nói.
....
Diệp Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, trên thế giới này tại sao quái sự nào cũng tập trung trên người thiếu niên này như vậy, không nghe giảng có thể thi đứng thứ nhất, trong Đại hội thể dục thể thao thì có biệt danh là nam tử như gió, trong môn ném đĩa thì có thể ném xa hơn 100 mét, giờ tùy tiện vung tay ra hơn 1000 vạn...
Điều này làm cho nàng không thể nào bình tĩnh được, bất giác nảy sinh sự hiếu kỳ đối với học sinh này.
Tôi thở dài, Diệp Tiêu Tiêu quả nhiên có dự mưu! Vốn nàng cũng không muốn, nhưng vì nghĩ tới sự nghiệp giáo dục, nên mới đành lòng hạ thủ.
"Thật xin lỗi, em không thể đáp ứng yêu cầu của cô."
Tôi chậm rãi nói.
Chẳng lẽ tôi lại ngu tới như vậy, Lý Thiếu Kiệt là điển hình của loại người làm việc không suy nghĩ, thả hắn về để hắn tiếp tục hại tôi sao?!
Tôi thì không sợ, nhưng tôi còn hai vị lão bà nữa chứ?
Tôi không thể không làm cái việc diệt cỏ diệt tận gốc, không thì gió xuân thổi tới, mầm ươm lại về.
"Cô đoán chuyện này cậu sẽ không đáp ứng. Nhưng không sao, chuyện cha cô, cô cũng đã hoàn thành. Nhưng mà cha cô sẽ thất vọng rồi, bởi vì ông ấy đối với sự nghiệp giáo dục rất có tâm huyết."
Diệp Tiêu Tiêu thở dài nói.
"Như vậy đi, mặc dù em không đồng ý với cha cô yêu cầu này, nhưng em cũng trích ra một khoản quyên góp cho sự nghiệp giáo dục"
Tôi nói
"Em, em quyên một khoản tiền?"
Diệp Tiêu Tiêu kỳ quái nhìn tôi:
"Lưu Lỗi, mặc dù quan hệ hai ta rất kỳ quái, giống như cô trò nhưng lại không phải, có thể là giống bạn bè một chút, nhưng mà em cũng không cần an ủi cô! Lý Thiếu Kiệt làm việc xấu nên bị pháp luật trừng trị, em cũng đừng coi yêu cầu của cô là một loại gánh nặng"
"Chuyện này em đang nói nghiêm chỉnh với cô đấy, không có nói đùa đâu."
Tôi nghiêm túc nói
Tập đoàn Ánh Rạng Đông giờ đây đang bước vào thời kỳ hoàng kim, cũng nên quyên góp vào xã hội một chút. Danh tiếng quyên tiền xây dựng trường tiểu học đúng là rất tốt!
"Ha ha, vậy em có thể quyên bao nhiêu tiền? Mười mấy đồng hay là mấy trăm đồng?"
Diệp Tiêu Tiêu cười nói
"Em có nhỏ nhen như vậy không?"
Tôi cười khổ nói
Diệp Tiêu Tiêu này dường như coi tôi là một đứa trẻ rồi.
"Đây không phải là vấn đề nhỏ nhen hay hẹp hỏi, mà vấn đề ở chỗ, em lấy tiền đâu ra?"
Diệp Tiêu Tiêu nói.
"À...vậy thì 1000 vạn đi, hay là 800 vạn cũng được"
Tôi nói.
"1000...Lưu Lỗi, em nói bao nhiêu? 1000 vạn à!?"
Diệp Tiêu Tiêu sợ hết hồn, có chút buồn cười nói:
"Em có lầm không đó, 1000 vạn với 1000 đồng khác nhau rất lớn đấy!"
"Nói nhảm, 1000 đồng có xây được trường tiểu học hay không, ngay cả bản thiết kế cũng không mua được!"
Tôi nói.
"Vậy em có 1000 vạn?"
Diệp Tiêu Tiêu vẫn chưa tin .
Hồ sơ nhập học của Lưu Lỗi thì nàng đã xem, hắn xuất thân từ gia đình công nhân, lấy đâu ra 1000 vạn.
"Cũng không kém bao nhiêu cả. Tôi nói một cách đầy mơ hồ.
"Cũng không kém bao nhiêu? Cái gì gọi là không kém bao nhiêu? Rốt cuộc là thế nào?
Diệp Tiêu Tiêu nghi hoặc hỏi.
Chính là đã có số này, còn có bao nhiêu em cũng không biết.
Tôi nói
Đã có sô này là thế nào ? Đi cướp ngân hàng ư ?
Diệp Tiêu Tiêu nín nhịn hồi lâu, sau đó nói một câu như vậy.
Cướp ngân hàng ? Em mà đi cướp ngân hàng cô có thể nhìn thấy em hay sao ? Chị gái à, trí tưởng tượng của chị cũng phong phú đấy.
Tôi cũng có chút bội phục nàng, tại sao lại có thể liên tưởng tới một việc như vậy chứ, có khi còn vượt xa cả dự đoán của máy tính.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ? Em có nói hay không ! Không nói thì đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi phòng làm việc này !
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi không nói.
Tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn cửa phòng làm việc.
Đừng nhìn nữa, cô đã khóa cửa rồi.
Diệp Tiêu Tiêu bây giờ cũng buộng lỏng, quan hệ giữa mình và hắn chẳng có một chút câu thúc gì nữa, giờ thì còn cần gì nữa :
Nếu như mà tiểu tình nhân của cậu sốt ruột, cô cũng mặc kệ !
Diệp Tiêu Tiêu nói xong, đắc ý nhìn tôi một cái, tiện tay cầm lấy một tờ báo trên bàn, định cùng tôi trường kỳ kháng chiến.
Tôi thật không hiểu nổi cô gái này nghĩ cái gì nữa, từ sau sự kiện bao ngừa thai trước kia, thì tính tình nàng đại biến, từ một cô giáo nghiêm nghị, biến thành một cô gái chuyên chơi xấu tôi.
Tôi thật hối hận khi nói câu kia ra miệng, cái loại việc quyên tiền như thế này cứ để cho Triệu Quân Sinh làm đi, tôi việc gì phải ra mặt.
Không có biện pháp nào khác, tôi chỉ đành giải thích :
Chị gái à, em cho chị biết có được hay không !
Vậy em nói đi
Diệp Tiêu Tiêu hai mắt tỏa sáng. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Nàng biết mưu kế của mình một lần nữa lại được như ý. Tính tình của tên Lưu Lỗi này nàng biết rõ, chính là loại thích mềm không thích cứng. Mình mà nhõng nhẽo với hắn, thì chuyện gì hắn cũng không đấu lại được mình.
Cô nghe tới phương pháp đánh máy Ánh Rạng Đông hay không ?
Tôi hỏi
Ừ, có nghe nói. Không phải lần trước báo chí chẳng ầm ĩ cái vụ có phải là sao chép hay không đó ư, sau đó thì được làm sáng tỏ rồi.
Diệp Tiêu Tiêu gật đầu nói.
Cái phương pháp đó do em viết
Tôi bình thản nói
Cái gì? Phương pháp kia là do em viết...Nha...Cô biết rồi, số tiền kia có phải do cái phương pháp này kiếm ra không? Em biên soạn một phương pháp, sau đó bán cho tập đoàn Ánh Rạng Đông...nhưng mà cái phương pháp đó làm sao có thể bản được 1000 vạn? Làm gì có khả năng như vậy.
Diệp Tiê Tiêu bừng tỉnh đại ngộ nói.
Chuyện tôi đại biểu cho cung thiếu nhu tham dự cuộc tranh tài máy tính toàn quốc, Diệp Tiêu Tiêu cũng biết, cho nên đối với phương pháp đánh máy của tôi không có gì nghi hoặc cả. Tuy nhiên nàng lại nghi ngờ giá trị của phương pháp kia.
Đúng vậy, giống như cô nói, nhưng mà 1000 vạn còn ít đó, phương pháp này đã bán cho Microsoft, cô nói nó còn có giá trị 1000 vạn nữa không?
Tôi giải thích.
Bây giờ có thể vượt qua 1000 vạn, nhưng giá trị ban đầu không có cao như vậy.
Diệp Tiêu Tiêu gật đầu nói.
Đúng, cho nên lúc đầu em chỉ bán theo phương thức chia lợi nhuận, mà không phải là bán đứt, cho nên cái phương pháp này của em mang tới lợi nhuận không ngừng, em nghĩ 1000 vạn còn ít đó.
Tôi nói chẳng mang theo sắc thái rung động nào cả, chỉ bình tĩnh phân tích cho nàng hiểu.
Diệp Tiêu Tiêu bị những chuyện của tôi làm cho kinh hãi, nàng không thể nào nghĩ tới một thiếu niên bình thường không lớn không nhỏ, thường xuyên có những điệu cười bất nhã, nhưng lại là một phú ông ngàn vạn.
Cũng trong nháy mắt này, trong lòng Diệp Tiêu Tiêu đã có chút biến hóa.
Sao vậy, đại tiểu thư, sợ chưa? Tôi cười cười nói.
....
Diệp Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, trên thế giới này tại sao quái sự nào cũng tập trung trên người thiếu niên này như vậy, không nghe giảng có thể thi đứng thứ nhất, trong Đại hội thể dục thể thao thì có biệt danh là nam tử như gió, trong môn ném đĩa thì có thể ném xa hơn 100 mét, giờ tùy tiện vung tay ra hơn 1000 vạn...
Điều này làm cho nàng không thể nào bình tĩnh được, bất giác nảy sinh sự hiếu kỳ đối với học sinh này.
/630
|