Do không muốn để Lý Bác Lượng phát hiện ra, nên 3 người chúng tôi dùng cơm thật nhanh, sau đó rời khỏi nhà hàng.
"Lão công, anh thần thần bí bí như vậy làm gì?"
Trần Vi Nhi kỳ quái hỏi.
Triệu Nhan Nghiên nghi hoặc, bởi vì nàng không biết tôi nghe lén được câu chuyện giữa Lý Bác Lượng và Hải Quy.
"Anh nhìn thấy có hai người muốn gây bất lợi cho tập đoàn của cha Nhan Nghiên."
Tôi mở cửa xe nói.
"Cái gì! Gây bất lợi với cha em?"
Triệu Nhan Nghiên sau khi nghe xong thì sợ hết hồn nói:
"Vậy phải làm sao bây giờ? Mau nói cho cha em biết đi!"
"Yên tâm đi, Nhan Nghiên. Nếu như anh đã nghe được, thì kế hoạch của bọn họ không thực hiện được đâu."
Tôi nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, tập đoàn Ánh Rạng Đông là của tôi, sao tôi có thể ngồi yên đây.
"Vâng!"
Triệu Nhan Nghiên tin tưởng gật đầu.
"Lão công, chúng ta bây giờ đi đâu?"
Sau khi Triệu Nhan Nghiên lên xe hỏi.
"Đương nhiên là tới nhà của em, nói tin tức nghe được cho cha em biết, sau đó chúng ta lại có một đêm xuân... Hắc hắc!"
Tôi cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Đáng ghét. Cha em ở nhà, chúng ta không thể nào ngủ chung được !"
Triệu Nhan Nghiên mắc cỡ đỏ mặt nói.
"Yên tâm đi! Sau khi anh đem tin tức kia nói cho cha em biết, thì cha em nhất định sẽ chạy tới công ty để xử lý!"
Tôi vô cùng khẳng định nói.
Thật ra thì, xử lý chuyện này căn bản không cần phải đi công ty, chỉ cần nói một hai câu đã xong rồi.
Nguyên nhân chính là tôi dùng thân phận là chủ tịch ép buộc hắn, tôi nghĩ nếu như Triệu Quân Sinh nghe được cuộc đối thoại này, chắc sẽ tức chết mất.
Nhưng kế hoạch của tôi đã bị một chuyện ngoài ý muốn phá hoại. Chuyện là như thế này, khi tôi mới khởi động xe, thì thấy một thân ảnh mảnh mai lao tới trước đầu xe!
Tôi bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng đạp phanh xe, nhưng vẫn hất ngã người này xuống đất.
Tôi vội vàng mở cửa xe vọt xuống, phát hiện người nằm trước xe là một cô bé, y phục trên người đã có mấy chỗ rách, giống như là bị người ta xé rách, mái tóc thì xõa trên người, rối tung cả lên.
"Cậu có sao không?!"
Tôi tiến lên nâng cô gái này dậy.
"Tôi... không sao! Buông... bọn họ sắp đuổi tới rồi..."
Cô gái ngẩng đầu, lo lắng nói, trong đôi mắt trong suốt hiện lên sự sợ hãi.
Đây đúng là một cô bé có linh khí, toàn thân tỏa ra một loại khí chất đặc biệt, mặc dù quần áo trên người không nghiêm chỉnh, nhưng cũng không cách nào che giấu được khí chất đặc thù này.
Tôi nhìn thấy vậy mà ngẩn ngơ, kinh ngạc nắm lấy cánh tay cô gái.
"Này! Cậu nhìn cái gì đấy... Mau buông a! Bọn họ đã đuổi tới rồi!"
Cô bé bối rối nói.
"Mẹ kiếp, đừng để cho nó chạy thoát, mau bắt nó lại! Nếu để nó chạy vào Cục công an thì chuyện không tốt!"
Một thanh âm thô lỗ vang lên từ rất xa.
Cô bé nghe vậy, vội vàng thoát khỏi tay tôi, chạy về hướng của cục công an.
"Ai nha! Chân của tôi..."
Cô gái còn chưa chạy được hai bước, đã ngã trên mặt đất, nàng gấp đến độ khóc lên.
"Nó ở đây, trước cái xe Jetta này!"
Thanh âm thô lỗ kia lại vang lên, giờ gần hơn một chút.
Tôi giương mắt nhìn tới, thì thấy một người to cao lực lượng, mang theo một đám thủ hạ là những tên thanh niên lêu lổng, đang chạy tới nơi này, trên tay cầm không ít vũ khí lạnh.
Không cần hỏi cũng biết mấy người này là người nào, bởi trên mặt họ đã hiện rõ chữ "Tôi là người xấu", cho nên người sáng suốt chỉ cần nhìn cũng biết, cô gái này là người bị hại.
"Con quỷ nhỏ, mày chạy nữa đi! Sao lại không chạy nữa đi!"
Đại hồ tử (1) lớn lối cô gái ngã trên mặt đất nói.
(1): Đại hồ tử: Người cao lớn, thô lỗ.
"Mày ! Lão Tử mất nhiều tiền như vậy mua mày tới đây, vậy mà mày dám chạy trốn hay sao"
Đại hồ tử hùng hùng hổ hổ, giơ chân đạp tới.
Tôi đương nhiên không thể để cho hắn được như ý rồi, mẹ kiếp, Lão Tử ghét nhất loại người đánh nữ nhân. Tôi tiến lên, giơ chân lại một cước của tên Đại hồ tử lại.
"Trước mặt người khác, mà khi dễ một cô gái, làm như vậy có mất mặt hay không!"
Tôi lạnh lùng nhìn đại hồ tử nói.
"Con mẹ nó, mày là thằng nào! Rỗi hơi hay sao mà quản chuyện của Lão Tử? Thức thời thì cút nhanh lên, đừng có cản lão tử làm việc, nếu không lão tử không khách khí đâu!"
Đại hồ tử sửng sốt, thấy có người dám quản chuyện của mình, lửa giận lập tức bốc lên. Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt này vô cùng gầy yếu, lại càng không cố kỵ điều gì cả!
"Nếu ngươi không khách khí, vậy thì cứ làm đi!"
Tôi lạnh nhạt nói một câu như vậy, không để ý tới hắn nữa, mà nâng cô gái kia dậy.
"Cậu không sao cứ! Cậu yên tâm, có tôi ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không làm được gì cậu đâu!"
Tôi lấy tay vuốt lại mái tóc rối bời của cô gái, nhẹ nhàng nói.
"Á à! Lại dám ở trước mặt của tao giả bộ kiêu ngạo, mày đúng là chán sống rồi, mày có biết tao là ai không?! Chưa có ai dám nói như vậy với Vu Văn Phong ở ngõ hẻm Hoa Đào! À, Có! Nhưng mà người đó đã vào bệnh viện làm thủ tục hỏa táng rồi!"
Đại hồ tử lớn lối nói.
"Mày là Vu Văn Phong?" Tôi kinh ngạc nói.
"Như thế nào! Sợ chưa, sợ thì cút nhanh lên! Đừng trở ngại Lão Tử làm việc." Vu Văn Phong đắc ý nói.
"Ha ha! Tao sợ! ?"
Tôi cười lớn lên.
Thì ra là người này chính là Vu Văn Phong! Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, ngẫu nhiên gặp được chẳng tốn công!
Tôi còn chưa giải quyết xong chuyện của Quách Khánh, vậy mà hắn lại chủ động tìm tới cửa! Thôi thì tôi đành xuất thủ giải quyết, như vậy còn dễ dàng hơn để Quách Khánh lo liệu nhiều!
"Mày cười cái gì?!"
Vu Văn Phong thấy tôi cười thì không hiểu, nói.
"Quách Khánh, mày có biết không?"
Để cho chắc chắn, tôi phải hiểu rõ một chút, dù sao những người trong giới xã hội đen mạo danh không ít, vạn nhất nếu như sai lầm, thì chuyện có chút phiền phức.
"Quách Khánh! **** , mày là người của Quách Khánh?"
Vu Văn Phong trong mắt lộ hung quang nói:
"Các huynh đệ, lên cho tao, làm cho hắn nếm mùi đau khổ đi!"
"Chậm đã!"
Tôi nói:
"Tao không phải là người của Quách Khánh!"
"Vậy mày muốn gì?"
Vu Văn Phong rất kỳ quái, chẳng lẽ hắn không phải là người của Quách Khánh?
"Tao là Lão Đại của Quách Khánh!"
Tôi bay lên, đá một cước làm cho Vu Văn Phong ngã chổng vó trên mặt đất.
"Tao đang lo không tìm được mày, vậy mà mày lại tự dẫn xác tới cửa!"
Tôi lạnh lùng nói.
"Mẹ kiếp! Mày lại dám đánh lén tao! Các huynh đệ, lên cho tao! Đánh chết hắn đi, tao chịu trách nhiệm vụ này!"
Vu Văn Phong hổn hển quát lớn.
Hắn coi đòn lúc nãy của tôi là đánh lén! Nhưng đúng là quá ngây thơ rồi, với thực lực của hắn, còn chưa xứng để tôi dùng một thành công lực.
Tôi không muốn lãng phí thời gian với mấy người này nữa, nhanh chóng đánh cho bọn chúng ngã lộn nhào trên mặt đất.
Chỉ trong vài giây đồng hồ, chỉ còn một mình tôi đứng trên mặt đất. Những thanh niên lêu lổng này còn đang nằm ôm bụng rên rỉ.
Xong việc, tôi không quên đá một cước vào gáy của Vu Văn Phong, tiểu tử này không chết cũng thành ngu.
"Không được nhúc nhích! Giơ tay lên! Chúng tôi là cảnh sát!"
Vừa lúc đó, phía sau của tôi truyền đến tiếng còi của cảnh sát.
Kết quả này đúng là trong dự tính của tôi, bởi vì chúng tôi đang đứng trước cửa Cục công an, nếu cảnh sát không tới ngăn lại, vậy thì mới là chuyện kỳ quái!
Tôi mỉm cười xoay người sang chỗ khác, giơ cao hay tay lên. Một người cảnh sát lao đến, chụp luôn cái còng vào tay của tôi.
"Anh không bắt họ về hay sao?"
Tôi chỉ vào đám người Vu Văn Phong trên mặt đất nói.
"Bọn họ? Bọn họ phải đưa tới bệnh viện trước đã!"
Cảnh sát cau mày nói.
"Các em về trước đi."
Tôi nói với Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi ở trong xe.
Nhị nữ gật đầu, cũng không lo lắng. Lấy thân phận của tôi bây giờ, ở tỉnh Tùng Giang này không có mấy người dám gây khó khăn cho tôi.
"Em gái, cô cũng đi theo làm người làm chứng."
Tôi nhìn cô gái đang nằm trên mặt đất, nói.
"Người làm chứng? Làm chứng cái gì?"
Người cảnh sát kỳ quái hỏi.
"Đương nhiên phải làm chứng tôi, cô gái này là người bị bọn bại hoại kia khi dễ, tôi hăng hái làm việc nghĩa, đánh cho bọn họ ngã lăn trên mặt đất!"
Tôi bình tĩnh nói.
"Cậu hăng hái làm việc nghĩa? !Tôi không tin! Hừ, cậu đã nói như vậy, vậy thì để cô gái này cùng trở về đi."
Tên cảnh sát này hiển nhiên không tin lời nói của tôi.
Bởi vì cô bé đi đứng không thuận tiện, cho nên người cảnh sát này gọi điện thoại điều hai người nữ cảnh sát tới dìu, một đám người lúc nhúc đi tới phòng thẩm vấn.
"Chuyện gì xảy ra, nói đi."
Người cảnh sát bắt tôi theo thói quen hỏi.
"Tôi đã nói với anh rồi, đây là tôi hăng hái làm việc nghĩa! Lúc nãy, tôi cùng với bạn gái dùng cơm ở nhà hàng Phong vị Tứ Xuyên, đang muốn lái xe đi, thì cô gái này vọt tới trước đầu xe, nếu không phải tôi phản ứng nhanh, phanh lại kịp thời, thì đã đụng vào nàng rồi!
Khi tôi xuống xe xem cô gái này có bị thương hay không, thì mới biết cô gái này đang liều mạng chạy tới Cục công an. Có thể là bởi vì cái xe của tôi, nên chân nàng mới bị thương, ở phía sau nàng có một đám người đang đuổi theo, khi chạy tới chẳng những đánh mà còn muốn bắt cô gái này lại!
Tôi dựa theo cảm giác phán đoán, cô gái này nhất định là chạy tới Cục công an báo án, bởi đám người đuổi theo nàng nhất định là loại bại hoại! Cho nên tôi liền đánh ngã bọn họ, sau đó thì các anh tới!"
Tôi không chút hoang mang nói.
"Cậu đoàng hoàng một chút cho tôi! Mấy người bị cậu đánh chúng tôi cũng biết! Bọn chúng là đám du côn lưu manh ở ngõ hẻm Hoa Đào! Tôi hoài nghi cậu đã dự tính trước ! Đừng nên lấy lý do làm việc nghĩa mà lừa gạt chúng tôi!"
Người cảnh sát này dọa tôi nói.
"Cậu ấy đúng là người thấy việc nghĩa là làm, do cậu ấy cứu tôi, nếu không tôi bị đám người xấu kia bắt trở về rồi!"
Cô gái này đang ngồi một bên, rốt cục không nhịn được lên tiếng:
"Chúng tôi không quen biết nhau, nếu không phải vì tôi, thì cậu ấy đã lái xe đi từ lâu rồi! Ngay cả bọn người kia cũng không có một chút quan hệ nào với cậu ấy cả!"
"Cái gì? Cậu ta đúng thật là người hăng hái làm việc nghĩa hay sao?"
Người cảnh sát này không tin, trợn to đôi mắt, nói.
"Đúng, thật ra chuyện là như thế này!"
Cô gái chậm rãi nói ra thân thế của nàng..
"Lão công, anh thần thần bí bí như vậy làm gì?"
Trần Vi Nhi kỳ quái hỏi.
Triệu Nhan Nghiên nghi hoặc, bởi vì nàng không biết tôi nghe lén được câu chuyện giữa Lý Bác Lượng và Hải Quy.
"Anh nhìn thấy có hai người muốn gây bất lợi cho tập đoàn của cha Nhan Nghiên."
Tôi mở cửa xe nói.
"Cái gì! Gây bất lợi với cha em?"
Triệu Nhan Nghiên sau khi nghe xong thì sợ hết hồn nói:
"Vậy phải làm sao bây giờ? Mau nói cho cha em biết đi!"
"Yên tâm đi, Nhan Nghiên. Nếu như anh đã nghe được, thì kế hoạch của bọn họ không thực hiện được đâu."
Tôi nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, tập đoàn Ánh Rạng Đông là của tôi, sao tôi có thể ngồi yên đây.
"Vâng!"
Triệu Nhan Nghiên tin tưởng gật đầu.
"Lão công, chúng ta bây giờ đi đâu?"
Sau khi Triệu Nhan Nghiên lên xe hỏi.
"Đương nhiên là tới nhà của em, nói tin tức nghe được cho cha em biết, sau đó chúng ta lại có một đêm xuân... Hắc hắc!"
Tôi cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Đáng ghét. Cha em ở nhà, chúng ta không thể nào ngủ chung được !"
Triệu Nhan Nghiên mắc cỡ đỏ mặt nói.
"Yên tâm đi! Sau khi anh đem tin tức kia nói cho cha em biết, thì cha em nhất định sẽ chạy tới công ty để xử lý!"
Tôi vô cùng khẳng định nói.
Thật ra thì, xử lý chuyện này căn bản không cần phải đi công ty, chỉ cần nói một hai câu đã xong rồi.
Nguyên nhân chính là tôi dùng thân phận là chủ tịch ép buộc hắn, tôi nghĩ nếu như Triệu Quân Sinh nghe được cuộc đối thoại này, chắc sẽ tức chết mất.
Nhưng kế hoạch của tôi đã bị một chuyện ngoài ý muốn phá hoại. Chuyện là như thế này, khi tôi mới khởi động xe, thì thấy một thân ảnh mảnh mai lao tới trước đầu xe!
Tôi bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng đạp phanh xe, nhưng vẫn hất ngã người này xuống đất.
Tôi vội vàng mở cửa xe vọt xuống, phát hiện người nằm trước xe là một cô bé, y phục trên người đã có mấy chỗ rách, giống như là bị người ta xé rách, mái tóc thì xõa trên người, rối tung cả lên.
"Cậu có sao không?!"
Tôi tiến lên nâng cô gái này dậy.
"Tôi... không sao! Buông... bọn họ sắp đuổi tới rồi..."
Cô gái ngẩng đầu, lo lắng nói, trong đôi mắt trong suốt hiện lên sự sợ hãi.
Đây đúng là một cô bé có linh khí, toàn thân tỏa ra một loại khí chất đặc biệt, mặc dù quần áo trên người không nghiêm chỉnh, nhưng cũng không cách nào che giấu được khí chất đặc thù này.
Tôi nhìn thấy vậy mà ngẩn ngơ, kinh ngạc nắm lấy cánh tay cô gái.
"Này! Cậu nhìn cái gì đấy... Mau buông a! Bọn họ đã đuổi tới rồi!"
Cô bé bối rối nói.
"Mẹ kiếp, đừng để cho nó chạy thoát, mau bắt nó lại! Nếu để nó chạy vào Cục công an thì chuyện không tốt!"
Một thanh âm thô lỗ vang lên từ rất xa.
Cô bé nghe vậy, vội vàng thoát khỏi tay tôi, chạy về hướng của cục công an.
"Ai nha! Chân của tôi..."
Cô gái còn chưa chạy được hai bước, đã ngã trên mặt đất, nàng gấp đến độ khóc lên.
"Nó ở đây, trước cái xe Jetta này!"
Thanh âm thô lỗ kia lại vang lên, giờ gần hơn một chút.
Tôi giương mắt nhìn tới, thì thấy một người to cao lực lượng, mang theo một đám thủ hạ là những tên thanh niên lêu lổng, đang chạy tới nơi này, trên tay cầm không ít vũ khí lạnh.
Không cần hỏi cũng biết mấy người này là người nào, bởi trên mặt họ đã hiện rõ chữ "Tôi là người xấu", cho nên người sáng suốt chỉ cần nhìn cũng biết, cô gái này là người bị hại.
"Con quỷ nhỏ, mày chạy nữa đi! Sao lại không chạy nữa đi!"
Đại hồ tử (1) lớn lối cô gái ngã trên mặt đất nói.
(1): Đại hồ tử: Người cao lớn, thô lỗ.
"Mày ! Lão Tử mất nhiều tiền như vậy mua mày tới đây, vậy mà mày dám chạy trốn hay sao"
Đại hồ tử hùng hùng hổ hổ, giơ chân đạp tới.
Tôi đương nhiên không thể để cho hắn được như ý rồi, mẹ kiếp, Lão Tử ghét nhất loại người đánh nữ nhân. Tôi tiến lên, giơ chân lại một cước của tên Đại hồ tử lại.
"Trước mặt người khác, mà khi dễ một cô gái, làm như vậy có mất mặt hay không!"
Tôi lạnh lùng nhìn đại hồ tử nói.
"Con mẹ nó, mày là thằng nào! Rỗi hơi hay sao mà quản chuyện của Lão Tử? Thức thời thì cút nhanh lên, đừng có cản lão tử làm việc, nếu không lão tử không khách khí đâu!"
Đại hồ tử sửng sốt, thấy có người dám quản chuyện của mình, lửa giận lập tức bốc lên. Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt này vô cùng gầy yếu, lại càng không cố kỵ điều gì cả!
"Nếu ngươi không khách khí, vậy thì cứ làm đi!"
Tôi lạnh nhạt nói một câu như vậy, không để ý tới hắn nữa, mà nâng cô gái kia dậy.
"Cậu không sao cứ! Cậu yên tâm, có tôi ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không làm được gì cậu đâu!"
Tôi lấy tay vuốt lại mái tóc rối bời của cô gái, nhẹ nhàng nói.
"Á à! Lại dám ở trước mặt của tao giả bộ kiêu ngạo, mày đúng là chán sống rồi, mày có biết tao là ai không?! Chưa có ai dám nói như vậy với Vu Văn Phong ở ngõ hẻm Hoa Đào! À, Có! Nhưng mà người đó đã vào bệnh viện làm thủ tục hỏa táng rồi!"
Đại hồ tử lớn lối nói.
"Mày là Vu Văn Phong?" Tôi kinh ngạc nói.
"Như thế nào! Sợ chưa, sợ thì cút nhanh lên! Đừng trở ngại Lão Tử làm việc." Vu Văn Phong đắc ý nói.
"Ha ha! Tao sợ! ?"
Tôi cười lớn lên.
Thì ra là người này chính là Vu Văn Phong! Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, ngẫu nhiên gặp được chẳng tốn công!
Tôi còn chưa giải quyết xong chuyện của Quách Khánh, vậy mà hắn lại chủ động tìm tới cửa! Thôi thì tôi đành xuất thủ giải quyết, như vậy còn dễ dàng hơn để Quách Khánh lo liệu nhiều!
"Mày cười cái gì?!"
Vu Văn Phong thấy tôi cười thì không hiểu, nói.
"Quách Khánh, mày có biết không?"
Để cho chắc chắn, tôi phải hiểu rõ một chút, dù sao những người trong giới xã hội đen mạo danh không ít, vạn nhất nếu như sai lầm, thì chuyện có chút phiền phức.
"Quách Khánh! **** , mày là người của Quách Khánh?"
Vu Văn Phong trong mắt lộ hung quang nói:
"Các huynh đệ, lên cho tao, làm cho hắn nếm mùi đau khổ đi!"
"Chậm đã!"
Tôi nói:
"Tao không phải là người của Quách Khánh!"
"Vậy mày muốn gì?"
Vu Văn Phong rất kỳ quái, chẳng lẽ hắn không phải là người của Quách Khánh?
"Tao là Lão Đại của Quách Khánh!"
Tôi bay lên, đá một cước làm cho Vu Văn Phong ngã chổng vó trên mặt đất.
"Tao đang lo không tìm được mày, vậy mà mày lại tự dẫn xác tới cửa!"
Tôi lạnh lùng nói.
"Mẹ kiếp! Mày lại dám đánh lén tao! Các huynh đệ, lên cho tao! Đánh chết hắn đi, tao chịu trách nhiệm vụ này!"
Vu Văn Phong hổn hển quát lớn.
Hắn coi đòn lúc nãy của tôi là đánh lén! Nhưng đúng là quá ngây thơ rồi, với thực lực của hắn, còn chưa xứng để tôi dùng một thành công lực.
Tôi không muốn lãng phí thời gian với mấy người này nữa, nhanh chóng đánh cho bọn chúng ngã lộn nhào trên mặt đất.
Chỉ trong vài giây đồng hồ, chỉ còn một mình tôi đứng trên mặt đất. Những thanh niên lêu lổng này còn đang nằm ôm bụng rên rỉ.
Xong việc, tôi không quên đá một cước vào gáy của Vu Văn Phong, tiểu tử này không chết cũng thành ngu.
"Không được nhúc nhích! Giơ tay lên! Chúng tôi là cảnh sát!"
Vừa lúc đó, phía sau của tôi truyền đến tiếng còi của cảnh sát.
Kết quả này đúng là trong dự tính của tôi, bởi vì chúng tôi đang đứng trước cửa Cục công an, nếu cảnh sát không tới ngăn lại, vậy thì mới là chuyện kỳ quái!
Tôi mỉm cười xoay người sang chỗ khác, giơ cao hay tay lên. Một người cảnh sát lao đến, chụp luôn cái còng vào tay của tôi.
"Anh không bắt họ về hay sao?"
Tôi chỉ vào đám người Vu Văn Phong trên mặt đất nói.
"Bọn họ? Bọn họ phải đưa tới bệnh viện trước đã!"
Cảnh sát cau mày nói.
"Các em về trước đi."
Tôi nói với Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi ở trong xe.
Nhị nữ gật đầu, cũng không lo lắng. Lấy thân phận của tôi bây giờ, ở tỉnh Tùng Giang này không có mấy người dám gây khó khăn cho tôi.
"Em gái, cô cũng đi theo làm người làm chứng."
Tôi nhìn cô gái đang nằm trên mặt đất, nói.
"Người làm chứng? Làm chứng cái gì?"
Người cảnh sát kỳ quái hỏi.
"Đương nhiên phải làm chứng tôi, cô gái này là người bị bọn bại hoại kia khi dễ, tôi hăng hái làm việc nghĩa, đánh cho bọn họ ngã lăn trên mặt đất!"
Tôi bình tĩnh nói.
"Cậu hăng hái làm việc nghĩa? !Tôi không tin! Hừ, cậu đã nói như vậy, vậy thì để cô gái này cùng trở về đi."
Tên cảnh sát này hiển nhiên không tin lời nói của tôi.
Bởi vì cô bé đi đứng không thuận tiện, cho nên người cảnh sát này gọi điện thoại điều hai người nữ cảnh sát tới dìu, một đám người lúc nhúc đi tới phòng thẩm vấn.
"Chuyện gì xảy ra, nói đi."
Người cảnh sát bắt tôi theo thói quen hỏi.
"Tôi đã nói với anh rồi, đây là tôi hăng hái làm việc nghĩa! Lúc nãy, tôi cùng với bạn gái dùng cơm ở nhà hàng Phong vị Tứ Xuyên, đang muốn lái xe đi, thì cô gái này vọt tới trước đầu xe, nếu không phải tôi phản ứng nhanh, phanh lại kịp thời, thì đã đụng vào nàng rồi!
Khi tôi xuống xe xem cô gái này có bị thương hay không, thì mới biết cô gái này đang liều mạng chạy tới Cục công an. Có thể là bởi vì cái xe của tôi, nên chân nàng mới bị thương, ở phía sau nàng có một đám người đang đuổi theo, khi chạy tới chẳng những đánh mà còn muốn bắt cô gái này lại!
Tôi dựa theo cảm giác phán đoán, cô gái này nhất định là chạy tới Cục công an báo án, bởi đám người đuổi theo nàng nhất định là loại bại hoại! Cho nên tôi liền đánh ngã bọn họ, sau đó thì các anh tới!"
Tôi không chút hoang mang nói.
"Cậu đoàng hoàng một chút cho tôi! Mấy người bị cậu đánh chúng tôi cũng biết! Bọn chúng là đám du côn lưu manh ở ngõ hẻm Hoa Đào! Tôi hoài nghi cậu đã dự tính trước ! Đừng nên lấy lý do làm việc nghĩa mà lừa gạt chúng tôi!"
Người cảnh sát này dọa tôi nói.
"Cậu ấy đúng là người thấy việc nghĩa là làm, do cậu ấy cứu tôi, nếu không tôi bị đám người xấu kia bắt trở về rồi!"
Cô gái này đang ngồi một bên, rốt cục không nhịn được lên tiếng:
"Chúng tôi không quen biết nhau, nếu không phải vì tôi, thì cậu ấy đã lái xe đi từ lâu rồi! Ngay cả bọn người kia cũng không có một chút quan hệ nào với cậu ấy cả!"
"Cái gì? Cậu ta đúng thật là người hăng hái làm việc nghĩa hay sao?"
Người cảnh sát này không tin, trợn to đôi mắt, nói.
"Đúng, thật ra chuyện là như thế này!"
Cô gái chậm rãi nói ra thân thế của nàng..
/630
|