Sau khi Ngô Huỳnh Huỳnh nói xong, tôi bảo Ngô Huỳnh Huỳnh đừng có cúp điện thoại mà chuyển máy sang cho tôi.
"Lý cục trưởng, cháu là Lưu Lỗi."
Tôi nói.
"Lưu Lỗi? Tại sao cháu lại ở chung một chỗ với Oánh Oánh? !"
Lý cục trưởng ngạc nhiên nói.
"Là do cháu đưa nàng tới mua xe, không nghĩ ở đây lại gặp phiền toái!"
Tôi cười nói.
"Vậy được, hai người các cháu chờ chú một lát, lát nữa chú sẽ tự mình tới."
Lý cục trưởng nói.
"Lại làm phiền chú rồi, chuyện lần trước còn chưa kịp cám ơn chú, lần này lại phải để chú đích thân tới..."
Tôi nói.
"Không phiền, lúc này chú vẫn cũng đang nhàn rỗi."
Lý cục trưởng cười nói.
"Vậy được, trước tiên cứ như vậy đi."
Sau khi cúp điện thoại, tôi đưa di động trả lại cho Ngô Huỳnh Huỳnh.
"Cậu cũng biết Chú Lý?"
Ngô Huỳnh Huỳnh nhận lấy điện thoại di động, để vào trong túi, nói.
"Biết." Tôi gật đầu.
"Không nghĩ tới cậu cũng quen nhiều người như vậy!"
Ngô Huỳnh Huỳnh cười cười.
Hôm nào nàng phải nỏi Ngô mập mạp một chút, xem tôi có bối cảnh gì mà lại có quan hệ với nhiều quan lớn như vậy.
Lúc này Ông chủ Trương đại lý xe mặt đã tái mét, không biết mình đắc tội với ai đây, không tính tới bối cảnh của người con trai, mà cô gái kia cũng chỉ có một cuộc điện thoại có thể gọi ngay cục trưởng cục công thương tới, mình hôm nay đá vào một cọc sắt rồi.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một đứa trẻ trong một gia đình nhà giàu mới nổi, không nghĩ tới người này lại kiêu ngạo như vậy, lại dám cầm tiền mặt đi giữa đường?
Chuyện cho tới bây giờ, cũng không có lựa chọn nào khác nữa rồi.
Bên Hồng Kông có thể nói sau, dù sao thì thời gian hợp tác còn rất dài, nếu mình đem xe bán đi, thì người ta cũng không trách mình nhiều lắm, cũng lắm là mình bồi thường một ít tiền trước, sau đó nói khó một vài câu là xong.
Nghĩ tới đây, Ông chủ Trương khép nép nói:
"Hai vị, xin đừng nóng giận, tôi sẽ đi làm thủ tục cho hai người."
Tôi cười cười, đem hai mươi vạn còn thừa cũng ném cho hắn, nói:
"Hai mươi vạn này, ông đi làm thủ tục và mua bảo hiểm, coi như là tiền phí đi. Một lát nữa ông theo Chu đội trưởng về cục, nói với Khương cục trưởng rằng, kiếm cho tôi một biển số đẹp một chút. Chúng tôi đi trước, ngày mai tới lấy xe."
Ông chủ Trương lau mồ hôi vội vàng đồng ý.
Nghe nói sau sự kiện này, Đại lý xe của Ông chủ trương được bầu làm đại lý danh dự cho toàn thành phố, nguyên nhân là do khi tới bất cứ người khách nào tới, hắn cũng niềm nở tiếp đón, cho dù có trả giá như thế nào, làm khó như thế nào, hắn cũng kiên nhẫn giảng giải.
...
Trong khoảng thời gian này, tôi có cảm giác có người đi theo sau tôi, nhưng khi tôi quay người lại, thì lại chẳng phát hiện bất cứ một bóng người nào.
Giác quan thứ 6 trong thân thể tôi ngày càng dự báo mãnh liệt, không biết có liên quan tới dị năng kỳ dị kia của tôi không nữa.
Tóm lại, mỗi lần tôi đi ra ngoài, đều có cảm giác bị theo dõi, mặc dù tôi nhiều lần muốn tìm ra xem người nào đi theo sau, nhưng thủy chung liên tiếp thất bại.
Tôi thậm chí để cho Quách Khánh phái người giả làm người đi đường đi theo phía sau của tôi, nhưng cũng không có phát hiện ra người nào khả nghi, mà cái cảm giác này vẫn tồn tại như cũ.
Ngày hôm nay, khi tôi đánh xe tới bãi đỗ xe của ngân hàng Công Thương, thì thấy một bóng đen vọt vào phía sau của một gốc cây đại thụ.
Ha ha! Rốt cục gọi tôi phát hiện ra rồi! Trong lòng tôi rất cao hứng, mấy hôm nay ngủ không được ngon cũng vì chuyện này!
Tôi làm bộ như không có chuyện gì, sau khi khóa cửa xe, đi tới cổng của Ngân hàng Công Thương, nhưng khi mới đi chưa được 5 thước, tôi lập tức tập trung tinh thần sử dụng dị năng, nhanh chóng đi tới phía sau của bóng đen đang núp ở phía sau cây đại thụ kia.
"Người anh em, sao phải cực khổ nhưu vậy!"
Tôi cười lạnh vỗ bờ vai của hắn nói.
"A... Má ơi! Có quỷ!"
Khi Hắc y nhân kia quay đầu lại, thì phát hiện người mình đang theo dõi giống như một bóng ma đứng ở phía sau của hắn, thiếu chút nữa dọa cho hắn tè ra quần!
Đây có phải là người nữa không, 1s trước còn cách mình tận 20m, sau đó đã đứng ở phía sau lưng của mình rồi.
"Hét cái rắm!" Tôi mắng:
"Nói, đi theo tôi làm cái gì!"
"Tôi... Tôi... Tôi..."
Hắc y nhân đã bi dọa sợ đến mức thở không ra hơi, nói liên tục ba chữ "Tôi".
Lúc đầu lão đại bảo hắn đi giám thị một người, vốn tưởng rằng đây là một chuyện tốt, không có nghĩ đến người này dọa người tới như vậy!
"Tôi cái gì mà tôi!" Tôi quát một tiếng, nói:
"Mày rốt cuộc nói hay không!"
"Tôi nói... Tôi nói, tôi nói toàn bộ! Đại ca... Không, đại gia, cậu tha cho tôi đi, tôi trên có già dưới có trẻ, không có ác ý gì đâu!"
Hắc y nhân giờ phút này đã nằm xụi lơ ở trên mặt đất, cầu xin tha thứ nói.
"Mày nói nhảm nhiều như vậy làm gì, hỏi cái gì thì đáp cái đó, mày đi theo tao có ý đồ gì?"
Tôi khiển trách.
"Đại gia, tôi thật không có có ý đồ gì đâu, chỉ là lão Đại của tôi phái tôi tới đây đi theo cậu, để tôi âm thầm quan sát xem bên cạnh cậu có nhân vật nào khả nghi hay không!"
Hắc y nhân trong lòng run sợ nói ra chân tướng sự tình.
"Phái mày đi theo tao? !Lão đại của mày là ai?"
Tôi kỳ quái hỏi, tôi cảm thấy dường như chuyện này có chuẩn bị từ trước.
"Quách Khánh!" Hắc y nhân vẫn cúi đầu, không dám ngẩng lên, đáp.
Tôi đổ mồ hôi! Tôi chảy mồ hôi! Mồ hôi tuôn như suối! Tôi…Thành cát tư hãn của tôi ơ!
"Tại sao mày không nói sớm! Mau đứng lên đi." Tôi mắng.
"Đại gia, cậu muốn thả tôi?"
Hắc y nhân nơm nớp lo sợ hỏi.
"Nói nhảm, được rồi, mày mau về đi, đừng đi theo tao nữa."
Tôi đuổi.
"Đại gia, nếu như tôi mà trở về như vậy, thì Quách tử ca sẽ lột da tôi đấy!"
Hắc y nhân vẻ mặt đau khổ nói.
Trước mình khi đi, đã vỗ bộ ngực bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, vậy mà chưa được bao lâu đã rở về, không bị chỉnh cho chết mới là lạ?
"Được rồi, để tao nói với hắn một tiếng."
Nói xong, tôi móc điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Quách Khánh.
Quách Khánh tiểu tử này cũng mua chiếc Motorola 8200, trông như một con quái vật to đúng, không biết bây giờ đã đổi lại chưa?
Nhưng mà bây giờ thì quả thật phí điện thoại đắt vô cùng, 1 phút 6 đồng, nhưng mà tín hiệu của nó cũng tốt hơn đôi chút, không như cái thời trước, gọi điện thoại phải đi tìm sóng.
Sau khi điện thoại được nhận, tôi nói:
"Quách tử, cậu phái người theo dõi tớ phải không?"
"Đúng vậy, làm sao cậu biết ?"
Quách Khánh kỳ quái nói.
Sau khi ngày hôm qua theo dõi thất bại, Quách Khánh đã nghĩ, nếu công khai không được, thì sẽ làm bí mật, rồi gọi một tiểu đệ tới, giao cho một nhiệm vụ tốt, cũng không nói với hắn nhiều điều.
Làm như vậy đơn giản chính là để cho mọi chuyện càng thêm bí mật, tránh đả thảo kinh xà.
"Ối trời, tiểu tử cậu tại sao lại không nói sớm, suýt chút nữa thằng này bị tới đánh!"
Tôi cười mắng.
"Đánh? Đánh hắn làm gì?"
Quách Khánh kỳ quái nói.
"Tớ đâu có biết hắn là ai! Tớ còn tưởng rằng đã bắt được người theo dõi tớ, ai biết thằng này là do cậu phái tớ !"
Tôi tức giận nói.
"Hắc hắc!" Quách Khánh cười mỉa nói:
"Tớ làm như vậy không phải vì lão đại cậu hay sao!"
"Được rồi, chuyện này coi như xong đi, tớ bảo hắn trở về đấy."
Thật đúng là buồn bực, còn tưởng rằng bắt được người theo dõi ở phía sau, không nghĩ tới lại bắt được người mình.
"Vị thí chủ này xin dừng bước!"
Bỗng nhiên có một âm thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền tới, nếu đoán cũng chỉ tầm khoảng hơn hai thước.
Không đúng, kể từ sau khi tôi có dị năng, cảm giác vô cùng nhạy cảm. Nếu như phía sau có người đứng ở khoảng cách gần như vậy, thì tại sao tôi lại không biết được cơ chứ! ?
Tôi vội vàng quay người lại, kết quả thiếu chút nữa bị dọa cho sợ hết hồn. Cũng may tâm lý của tôi tốt hơn tên Hắc y nhân vừa rồi, cho nên không có nằm xụi lơ trên mặt đất.
Thân thể của tôi cách người này không tới nửa thước, tôi vừa quay đầu lại,nhìn thấy một bộ mặt to lớn tràn đầy nếp nhăn mặt! Người này thân mặc đạo bào, tay cầm phất trần.
"Ông là ai!"
Tôi theo bản năng nhảy cách xa ba thước, hỏi.
"Bần đạo là Tiêu Nha Tử!" Đạo nhân mặt to nói.
Cước Nha Tử? Cái tên gì mà kỳ quái vậy? Tám phần là một bọn giang hồ bịp bợm!
"Thật xin lỗi, tôi không tin thầy tướng số! Hơn nữa cũng không tin vận mệnh."
Tôi lãnh đạm nói.
Sau khi tôi sống lại, tôi đã thay đổi lịch sử, cho nên cũng không tin cái gì là vận mệnh nữa.
"Thí chủ, cậu có cảm thấy thân thể có điều gì dị thường hay không?"
Tiêu Nha Tử tiếp tục hỏi.
"Hmm, Ông rốt cuộc là thầy tướng số hay là lang trung giang hồ vậy, thân thể của tôi có tốt xấu gì thì có quan hệ gì với ông?"
Tôi lên tiếng châm chọc nói.
"Thí chủ, cậu không cảm thấy thân thể của mình có điều gì khác với trước kia hay sao? Nói thí dụ như năng lực đặc thù chẳng hạn?"
Tiêu Nha Tử người gây sự hỏi, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.
Trong lòng tôi cả kinh, lão đạo này không phải là nhìn thấy tôi mới thi triển ra dị năng, cho nên có mưu đồ bất chính với tôi đấy chứ?
"Lão đầu, Ông có phải là xem phim nhiều quá hay không? Năng lực đặc thù? Nếu không còn đi theo tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
Tôi uy hiếp nói.
"Thí chủ, cậu đừng chối nữa, bần đạo đã theo dõi cậu ba ngày rồi! Lúc nãy khi cậu thi triển thân pháp, bần đạo cũng thấy được rõ ràng!"
Tiêu Nha Tử mặt không chút thay đổi nói.
Nghe những lời này, trong lòng tôi cả kinh!
Thì ra là người theo dõi tôi mấy ngày hôm nay hóa ra lại là hắn! Xem ra hắn có dự mưu từ sớm rồi! Nhìn dáng vẻ của hắn, người này tám phần cũng là người có dị năng, rốt cuộc hắn có âm mưu gì đây?
"Ông... Ông muốn làm gì!"
Đây là tôi lần đầu tiên cảm thấy lo lắng vô cùng, điều này đem lại cho tôi một áp lực vô cùng, làm cho tôi thật sự thấy khủng hoảng.
"Thí chủ, bần đạo là tới giúp cậu !"
Tiêu Nha Tử nói.
"Giúp tôi? Giúp tôi cái gì?"
Tôi kỳ quái hỏi, dường như tôi đâu có gặp phiền toái gì đâu?
"Trên người Thí chủ có một loại năng lực không thuộc về thế gian này, hơn nữa công phu này có chút tà môn, giống như một loại Nam nữ song tu thuật đã thất truyền từ lâu rồi!"
Tiêu Nha Tử nói. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Ông nói lời này là có ý gì?" Tôi vẫn không rõ người này đang nói cái gì.
"Mục đích chuyến đi lần này của bần đạo là thu hồi năng lực không thuộc về nhân gian này!"
Tiêu Nha Tử rốt cục cũng nói ra nguyên nhân theo dõi tôi.
Thu hồi? Như vậy sao được, tôi thật vất vả mới có siêu năng lực, sao lại có thể để cho lão đạo này thu hồi đây chứ!
"Lý cục trưởng, cháu là Lưu Lỗi."
Tôi nói.
"Lưu Lỗi? Tại sao cháu lại ở chung một chỗ với Oánh Oánh? !"
Lý cục trưởng ngạc nhiên nói.
"Là do cháu đưa nàng tới mua xe, không nghĩ ở đây lại gặp phiền toái!"
Tôi cười nói.
"Vậy được, hai người các cháu chờ chú một lát, lát nữa chú sẽ tự mình tới."
Lý cục trưởng nói.
"Lại làm phiền chú rồi, chuyện lần trước còn chưa kịp cám ơn chú, lần này lại phải để chú đích thân tới..."
Tôi nói.
"Không phiền, lúc này chú vẫn cũng đang nhàn rỗi."
Lý cục trưởng cười nói.
"Vậy được, trước tiên cứ như vậy đi."
Sau khi cúp điện thoại, tôi đưa di động trả lại cho Ngô Huỳnh Huỳnh.
"Cậu cũng biết Chú Lý?"
Ngô Huỳnh Huỳnh nhận lấy điện thoại di động, để vào trong túi, nói.
"Biết." Tôi gật đầu.
"Không nghĩ tới cậu cũng quen nhiều người như vậy!"
Ngô Huỳnh Huỳnh cười cười.
Hôm nào nàng phải nỏi Ngô mập mạp một chút, xem tôi có bối cảnh gì mà lại có quan hệ với nhiều quan lớn như vậy.
Lúc này Ông chủ Trương đại lý xe mặt đã tái mét, không biết mình đắc tội với ai đây, không tính tới bối cảnh của người con trai, mà cô gái kia cũng chỉ có một cuộc điện thoại có thể gọi ngay cục trưởng cục công thương tới, mình hôm nay đá vào một cọc sắt rồi.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một đứa trẻ trong một gia đình nhà giàu mới nổi, không nghĩ tới người này lại kiêu ngạo như vậy, lại dám cầm tiền mặt đi giữa đường?
Chuyện cho tới bây giờ, cũng không có lựa chọn nào khác nữa rồi.
Bên Hồng Kông có thể nói sau, dù sao thì thời gian hợp tác còn rất dài, nếu mình đem xe bán đi, thì người ta cũng không trách mình nhiều lắm, cũng lắm là mình bồi thường một ít tiền trước, sau đó nói khó một vài câu là xong.
Nghĩ tới đây, Ông chủ Trương khép nép nói:
"Hai vị, xin đừng nóng giận, tôi sẽ đi làm thủ tục cho hai người."
Tôi cười cười, đem hai mươi vạn còn thừa cũng ném cho hắn, nói:
"Hai mươi vạn này, ông đi làm thủ tục và mua bảo hiểm, coi như là tiền phí đi. Một lát nữa ông theo Chu đội trưởng về cục, nói với Khương cục trưởng rằng, kiếm cho tôi một biển số đẹp một chút. Chúng tôi đi trước, ngày mai tới lấy xe."
Ông chủ Trương lau mồ hôi vội vàng đồng ý.
Nghe nói sau sự kiện này, Đại lý xe của Ông chủ trương được bầu làm đại lý danh dự cho toàn thành phố, nguyên nhân là do khi tới bất cứ người khách nào tới, hắn cũng niềm nở tiếp đón, cho dù có trả giá như thế nào, làm khó như thế nào, hắn cũng kiên nhẫn giảng giải.
...
Trong khoảng thời gian này, tôi có cảm giác có người đi theo sau tôi, nhưng khi tôi quay người lại, thì lại chẳng phát hiện bất cứ một bóng người nào.
Giác quan thứ 6 trong thân thể tôi ngày càng dự báo mãnh liệt, không biết có liên quan tới dị năng kỳ dị kia của tôi không nữa.
Tóm lại, mỗi lần tôi đi ra ngoài, đều có cảm giác bị theo dõi, mặc dù tôi nhiều lần muốn tìm ra xem người nào đi theo sau, nhưng thủy chung liên tiếp thất bại.
Tôi thậm chí để cho Quách Khánh phái người giả làm người đi đường đi theo phía sau của tôi, nhưng cũng không có phát hiện ra người nào khả nghi, mà cái cảm giác này vẫn tồn tại như cũ.
Ngày hôm nay, khi tôi đánh xe tới bãi đỗ xe của ngân hàng Công Thương, thì thấy một bóng đen vọt vào phía sau của một gốc cây đại thụ.
Ha ha! Rốt cục gọi tôi phát hiện ra rồi! Trong lòng tôi rất cao hứng, mấy hôm nay ngủ không được ngon cũng vì chuyện này!
Tôi làm bộ như không có chuyện gì, sau khi khóa cửa xe, đi tới cổng của Ngân hàng Công Thương, nhưng khi mới đi chưa được 5 thước, tôi lập tức tập trung tinh thần sử dụng dị năng, nhanh chóng đi tới phía sau của bóng đen đang núp ở phía sau cây đại thụ kia.
"Người anh em, sao phải cực khổ nhưu vậy!"
Tôi cười lạnh vỗ bờ vai của hắn nói.
"A... Má ơi! Có quỷ!"
Khi Hắc y nhân kia quay đầu lại, thì phát hiện người mình đang theo dõi giống như một bóng ma đứng ở phía sau của hắn, thiếu chút nữa dọa cho hắn tè ra quần!
Đây có phải là người nữa không, 1s trước còn cách mình tận 20m, sau đó đã đứng ở phía sau lưng của mình rồi.
"Hét cái rắm!" Tôi mắng:
"Nói, đi theo tôi làm cái gì!"
"Tôi... Tôi... Tôi..."
Hắc y nhân đã bi dọa sợ đến mức thở không ra hơi, nói liên tục ba chữ "Tôi".
Lúc đầu lão đại bảo hắn đi giám thị một người, vốn tưởng rằng đây là một chuyện tốt, không có nghĩ đến người này dọa người tới như vậy!
"Tôi cái gì mà tôi!" Tôi quát một tiếng, nói:
"Mày rốt cuộc nói hay không!"
"Tôi nói... Tôi nói, tôi nói toàn bộ! Đại ca... Không, đại gia, cậu tha cho tôi đi, tôi trên có già dưới có trẻ, không có ác ý gì đâu!"
Hắc y nhân giờ phút này đã nằm xụi lơ ở trên mặt đất, cầu xin tha thứ nói.
"Mày nói nhảm nhiều như vậy làm gì, hỏi cái gì thì đáp cái đó, mày đi theo tao có ý đồ gì?"
Tôi khiển trách.
"Đại gia, tôi thật không có có ý đồ gì đâu, chỉ là lão Đại của tôi phái tôi tới đây đi theo cậu, để tôi âm thầm quan sát xem bên cạnh cậu có nhân vật nào khả nghi hay không!"
Hắc y nhân trong lòng run sợ nói ra chân tướng sự tình.
"Phái mày đi theo tao? !Lão đại của mày là ai?"
Tôi kỳ quái hỏi, tôi cảm thấy dường như chuyện này có chuẩn bị từ trước.
"Quách Khánh!" Hắc y nhân vẫn cúi đầu, không dám ngẩng lên, đáp.
Tôi đổ mồ hôi! Tôi chảy mồ hôi! Mồ hôi tuôn như suối! Tôi…Thành cát tư hãn của tôi ơ!
"Tại sao mày không nói sớm! Mau đứng lên đi." Tôi mắng.
"Đại gia, cậu muốn thả tôi?"
Hắc y nhân nơm nớp lo sợ hỏi.
"Nói nhảm, được rồi, mày mau về đi, đừng đi theo tao nữa."
Tôi đuổi.
"Đại gia, nếu như tôi mà trở về như vậy, thì Quách tử ca sẽ lột da tôi đấy!"
Hắc y nhân vẻ mặt đau khổ nói.
Trước mình khi đi, đã vỗ bộ ngực bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, vậy mà chưa được bao lâu đã rở về, không bị chỉnh cho chết mới là lạ?
"Được rồi, để tao nói với hắn một tiếng."
Nói xong, tôi móc điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Quách Khánh.
Quách Khánh tiểu tử này cũng mua chiếc Motorola 8200, trông như một con quái vật to đúng, không biết bây giờ đã đổi lại chưa?
Nhưng mà bây giờ thì quả thật phí điện thoại đắt vô cùng, 1 phút 6 đồng, nhưng mà tín hiệu của nó cũng tốt hơn đôi chút, không như cái thời trước, gọi điện thoại phải đi tìm sóng.
Sau khi điện thoại được nhận, tôi nói:
"Quách tử, cậu phái người theo dõi tớ phải không?"
"Đúng vậy, làm sao cậu biết ?"
Quách Khánh kỳ quái nói.
Sau khi ngày hôm qua theo dõi thất bại, Quách Khánh đã nghĩ, nếu công khai không được, thì sẽ làm bí mật, rồi gọi một tiểu đệ tới, giao cho một nhiệm vụ tốt, cũng không nói với hắn nhiều điều.
Làm như vậy đơn giản chính là để cho mọi chuyện càng thêm bí mật, tránh đả thảo kinh xà.
"Ối trời, tiểu tử cậu tại sao lại không nói sớm, suýt chút nữa thằng này bị tới đánh!"
Tôi cười mắng.
"Đánh? Đánh hắn làm gì?"
Quách Khánh kỳ quái nói.
"Tớ đâu có biết hắn là ai! Tớ còn tưởng rằng đã bắt được người theo dõi tớ, ai biết thằng này là do cậu phái tớ !"
Tôi tức giận nói.
"Hắc hắc!" Quách Khánh cười mỉa nói:
"Tớ làm như vậy không phải vì lão đại cậu hay sao!"
"Được rồi, chuyện này coi như xong đi, tớ bảo hắn trở về đấy."
Thật đúng là buồn bực, còn tưởng rằng bắt được người theo dõi ở phía sau, không nghĩ tới lại bắt được người mình.
"Vị thí chủ này xin dừng bước!"
Bỗng nhiên có một âm thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền tới, nếu đoán cũng chỉ tầm khoảng hơn hai thước.
Không đúng, kể từ sau khi tôi có dị năng, cảm giác vô cùng nhạy cảm. Nếu như phía sau có người đứng ở khoảng cách gần như vậy, thì tại sao tôi lại không biết được cơ chứ! ?
Tôi vội vàng quay người lại, kết quả thiếu chút nữa bị dọa cho sợ hết hồn. Cũng may tâm lý của tôi tốt hơn tên Hắc y nhân vừa rồi, cho nên không có nằm xụi lơ trên mặt đất.
Thân thể của tôi cách người này không tới nửa thước, tôi vừa quay đầu lại,nhìn thấy một bộ mặt to lớn tràn đầy nếp nhăn mặt! Người này thân mặc đạo bào, tay cầm phất trần.
"Ông là ai!"
Tôi theo bản năng nhảy cách xa ba thước, hỏi.
"Bần đạo là Tiêu Nha Tử!" Đạo nhân mặt to nói.
Cước Nha Tử? Cái tên gì mà kỳ quái vậy? Tám phần là một bọn giang hồ bịp bợm!
"Thật xin lỗi, tôi không tin thầy tướng số! Hơn nữa cũng không tin vận mệnh."
Tôi lãnh đạm nói.
Sau khi tôi sống lại, tôi đã thay đổi lịch sử, cho nên cũng không tin cái gì là vận mệnh nữa.
"Thí chủ, cậu có cảm thấy thân thể có điều gì dị thường hay không?"
Tiêu Nha Tử tiếp tục hỏi.
"Hmm, Ông rốt cuộc là thầy tướng số hay là lang trung giang hồ vậy, thân thể của tôi có tốt xấu gì thì có quan hệ gì với ông?"
Tôi lên tiếng châm chọc nói.
"Thí chủ, cậu không cảm thấy thân thể của mình có điều gì khác với trước kia hay sao? Nói thí dụ như năng lực đặc thù chẳng hạn?"
Tiêu Nha Tử người gây sự hỏi, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.
Trong lòng tôi cả kinh, lão đạo này không phải là nhìn thấy tôi mới thi triển ra dị năng, cho nên có mưu đồ bất chính với tôi đấy chứ?
"Lão đầu, Ông có phải là xem phim nhiều quá hay không? Năng lực đặc thù? Nếu không còn đi theo tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
Tôi uy hiếp nói.
"Thí chủ, cậu đừng chối nữa, bần đạo đã theo dõi cậu ba ngày rồi! Lúc nãy khi cậu thi triển thân pháp, bần đạo cũng thấy được rõ ràng!"
Tiêu Nha Tử mặt không chút thay đổi nói.
Nghe những lời này, trong lòng tôi cả kinh!
Thì ra là người theo dõi tôi mấy ngày hôm nay hóa ra lại là hắn! Xem ra hắn có dự mưu từ sớm rồi! Nhìn dáng vẻ của hắn, người này tám phần cũng là người có dị năng, rốt cuộc hắn có âm mưu gì đây?
"Ông... Ông muốn làm gì!"
Đây là tôi lần đầu tiên cảm thấy lo lắng vô cùng, điều này đem lại cho tôi một áp lực vô cùng, làm cho tôi thật sự thấy khủng hoảng.
"Thí chủ, bần đạo là tới giúp cậu !"
Tiêu Nha Tử nói.
"Giúp tôi? Giúp tôi cái gì?"
Tôi kỳ quái hỏi, dường như tôi đâu có gặp phiền toái gì đâu?
"Trên người Thí chủ có một loại năng lực không thuộc về thế gian này, hơn nữa công phu này có chút tà môn, giống như một loại Nam nữ song tu thuật đã thất truyền từ lâu rồi!"
Tiêu Nha Tử nói. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Ông nói lời này là có ý gì?" Tôi vẫn không rõ người này đang nói cái gì.
"Mục đích chuyến đi lần này của bần đạo là thu hồi năng lực không thuộc về nhân gian này!"
Tiêu Nha Tử rốt cục cũng nói ra nguyên nhân theo dõi tôi.
Thu hồi? Như vậy sao được, tôi thật vất vả mới có siêu năng lực, sao lại có thể để cho lão đạo này thu hồi đây chứ!
/630
|