Tôi tận lực dùng tay phải nắm lấy cành cây, tay trái ra sức kéo Trần Vi Nhi đang lơ lửng giữa không trung.
Một tay để kéo mình còn không nổi, huống chi còn kéo thêm cả Trần Vi Nhi nữa, đúng là hết sức khó khăn.
"Vi Nhi, cậu có thể ôm lấy tớ không? Một tay thì tớ không dùng lực được!"
Tôi nói với Trần Vi Nhi.
"Lưu Lỗi, cậu buông tớ ra đi, không phải để ý tới tớ! Nếu mà như vậy, thì cậu cũng không lên được đâu!"
Trần Vi Nhi lúc này đã biết sự tình nghiêm trọng, nàng bình tĩnh đi rất nhiều.
"Không được, tớ sao có thể buông cậu được chứ?"
Vốn tôi muốn để cho Trần Vi Nhi ôm lấy tôi, nhưng nhìn tình cảnh này thì không được nữa rồi, có trời mới biết, sau khi ôm lấy tôi, nha đầu này có buông tay hay không.
"Lưu Lỗi, cậu đừng để ý tới tớ, nếu cậu mà chết Nhan Nghiên muội muội chắc chắn sẽ thương tâm!"
Trần Vi Nhi u oán nói với tôi.
"Không được, tớ không bao giờ buông cậu ra đâu!"
Tôi nói như đinh chém sắt, giọng nói không mang theo sự thương lượng.
"Nhưng mà..."
Trần Vi Nhi cau mày nói.
"Vi Nhi, cậu dùng hai tay ôm chặt lấy tớ đi, tớ nói cho cậu biết, nếu như cậu dám buông tay, thì tớ sẽ nhảy xuống cùng với cậu!"
Tôi kiên quyết ra lệnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Ai..."
Trần Vi Nhi thở dài, từ từ di chuyển một tay ôm chặt lấy hông của tôi, sau đó tay kia mới bỏ ra, dùng lực ôm thật chặt lấy thân thể tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm nói:
"Vi Nhi, cậu ôm thật chặt vào nhé, tớ giờ muốn bò lên."
"Ừ, cậu cẩn thận một chút nhé."
Trần Vi Nhi nhỏ giọng nói:
"Tại sao cậu không bỏ rơi tớ đi chứ..."
"Bởi vì, tớ không cho phép người yêu của tới rời xa tớ!"
Lúc sinh ly tử biệt, tôi cũng không còn nghĩ ngợi được nhiều nữa, trực tiếp nói lời tâm can.
Tôi rõ ràng có thể cảm giác được, thân thể của Trần Vi Nhi run lên, dùng sức ôm chặt lấy tôi hơn.
Tôi hít sâu một hơi, dùng sức bò về phía trước. Chỉ còn hai thước... một thước, tôi sẽ trèo qua được đoàn cành cây gãy!
Tôi mừng rỡ lại càng hành động thật nhanh. Nhưng mà chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, không nghĩ tới trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc thế này, tôi chỉ cách đoạn cây gãy còn có 20 phân, thì răng rắc một tiếng, vô số tuyết rơi xuống, tôi và Trần Vi Nhi đã mất hút dưới vách núi.
Tôi bất đắc dĩ buông lỏng ra hai tay, ôm thật chặt Vi Nhi nhỏ bé của tôi. Có lẽ chỉ sau một khắc nữa, tôi sẽ lại gặp mặt Diêm Vương lão ca!
Tôi và Trần Vi Nhi rơi thật nhanh xuống dưới, cũng bởi vì nguyên nhân là trọng lực, cho nên tôi vẫn thấy rõ, cái cành cây gãy vẫn đang rơi ở trên đầu chúng tôi.
Trong lúc này, đầu óc tôi vô cùng tỉnh táo, những sợ hãi bị quét sách. Tử vong đã ở rất gần với tôi!
Tôi đang nghĩ tới chuyện, nếu như một lần nữa mà gặp mặt Diêm Vương lão ca, không biết tôi có cảm tưởng gì?
"Lưu Lỗi, em yêu anh!"
Trần Vi Nhi quên cả sợ hãi nói:
"Em yêu anh!"
Trần Vi Nhi cười, nước mắt rơi trong không trung hóa thành những viên băng châu, bay múa trong làn hơi nước.
Trước khi chết, nàng cũng có thể nói ra được những tình cảm sâu kín chứa trong nội tâm kia, bây giờ đối mặt với tử vong, nàng không cần thiết phải giấu diếm nữa, cũng không có gì phải tiếc nuối.
Có thể chết cùng với người yêu ở một chỗ, đó cũng là một loại hạnh phúc.
"Vi Nhi, chúng ta nhất định sẽ không chết!"
Trong lúc này, khi thấy được tinh cảm sâu đậm của Trần Vi Nhi, trong tim tôi lại hiện lên một sự hi vọng.
Mẹ kiếp, khi sống lại tất cả các chuyện may mắn đều rơi trên đầu của tôi, làm sao có thể chết lãng xẹt như một quả rắm thế này được?
Trần Vi Nhi đang ôm chặt lấy tôi, tôi cũng nhắm mắt hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này.
Một trăm thước, năm mươi thước, mặt đất đã có thể nhìn rõ. Tốc độ của tôi với Trần Vi Nhi vô cùng nhanh. Không còn hi vọng gì nữa, sau khi rơi xuống đất, tôi với Trần Vi Nhi phải chết không còn nghi ngờ gì cả.
"Vi Nhi, nếu xuống địa phủ rồi, em có gả cho anh không?"
Trong thời khắc tử vong, tôi nói với Trần Vi Nhi.
"Có... Em cũng muốn vậy."
Trần Vi Nhi cũng biết, chúng tôi sẽ chết. Nhưng nàng lại không biết, sau khi chết chúng tôi sẽ được dẫn tới địa ngục.
Mặc dù có thể làm cô hồn dã quỷ, nhưng tôi có Diêm Vương lão ca chiếu cố. Tôi ở địa ngục cũng có làm loại cô hồ dã quỹ nhưng có thân phận là hoàng thân quốc thích, hai cô hồn dã quỷ làm bạn với nhau quả thực không tồi.
"Ba" một tiếng, Trần Vi Nhi rơi xuống đất trước, sau đó là tôi. Trong lúc này, tôi nhắm mắt lại, đón nhận cảm giác lạnh thấu xương của hơi thở tử vong!
Tôi rùng mình một cái, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.
Thì ra là chúng tôi chưa chết, dưới chân chúng tôi không phải là đất, mà lại là nước. Trước kia chúng tôi nhìn thấy đất, chẳng qua chỉ là một lớp băng mỏng trên mặt nước mà thôi.
Bởi vì trọng lực rất lớn, tôi với Trần Vi Nhi chui luôn xuống cả đáy hồ, nước rất lạnh và chảy xiết.
Vi Nhi bởi vì sặc nước mà khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Nhưng tôi kịp thời ngừng thở, mặc dù nước có lạnh, nhưng mà kiếp trước tôi đã có kinh nghiệm sinh tồn trong mùa đông, chỉ trong thoáng chốc đã thích ứng với hoàn cảnh này.
Tôi ôm chặt Vi Nhi, bơi lên phía trên, nhưng trên đỉnh đầu chúng tôi không phải là nước, mà lại là một tầng băng dày, chỗ chúng tôi mới rơi xuống, đã không còn nữa.
Hóa ra, dòng nước chảy xiết đã mang chúng tôi tới một nơi khác. May mà trước khi rơi xuống nước, tôi đã kịp thời hít sâu và một hơi, nếu không cũng sẽ giống như Trần Vi Nhi.
Tôi cố chịu lạnh, ôm thật chặt Trần Vi Nhi, tùy ý cho dòng nước của con sông cuốn chúng tôi về phía trước. Lúc này trong lòng tôi có một sự tin tưởng, chỉ cần nước còn chảy, thì chúng tôi nhất định có thể thoát khỏi đây!
Nhưng mà trong một thời gian dài thiếu không khí, cảm giác của tôi cũng mơ hồ đi không ít...
Cái lạnh làm tôi tỉnh tại..khi đó tôi chỉ thấy phía trước đen kịt, Trần Vi Nhi vẫn được tôi ôm thật chặt trong lòng.
Mặc dù nửa dưới vẫn nằm trong nước, nhưng nửa trên đã ở trên không trung, phản ứng lúc này của tôi vô cùng mừng rỡ, chúng tôi được cứu rồi!
Khi đã quen với bóng tối, tôi phát hiện chúng tôi đang ở trong một sơn động, chỗ cuối cùng trong sơn động có một hồ nước, thì ra chúng tôi đang ở trên cái hồ này. Hiển nhiên, cái sơn động này thông với dòng sông dưới Tây Tinh Sơn.
Tôi kéo Trần Vi Nhi từ trong nước lên, đặt lên một tảng đá, sau đó vỗ vỗ vào lưng nàng.
Trần Vi Nhi "ọe" một tiếng, đem toàn bộ nước bẩn trong bụng nôn ra. Bắt đầu ho khan kịch liệt, may mà chúng tôi không bị bùn cát xông vào miệng, nếu không chắc chắn phải đi cấp cứu rồi.
Một lát sau, chờ Trần Vi Nhi không ho khan nữa, tôi đem nàng ôm vào trong ngực. Tôi xem thử nàng một chút, hô hấp của nàng đã bình thường, nhưng thân thể nàng không ngừng run rẩy.
"Vi Nhi, em làm sao vậy?" Tôi lo lắng hỏi.
"Em... Lưu Lỗi, anh là Lưu Lỗi hay sao?"
Trần Vi Nhi nghe được thanh âm của tôi, lập tức kích động hỏi.
"Đúng vậy, Vi Nhi. Em cảm thấy như thế nào?"
Tôi vỗ vỗ cái lưng của Trần Vi Nhi để cho nàng yên tâm hơn.
"Lưu Lỗi, chúng ta đang ở đâu? Tại sao lại tối như vậy? Nó.. là địa ngục hay sao?"
Trần Vi Nhi kinh hoảng nói.
Tôi bỗng nhiên có một ý tưởng, muốn đùa Trần Vi Nhi một chút, nên ra vẻ nghiêm túc nói:
"Đúng, Vi Nhi, chúng ta đã chết! Nhưng chúng ta dương thọ chưa hết, bởi vì ngoài ý muốn bỏ mình, cho nên không thể đi đầu thai, lúc nãy Diêm vương lão gia đã đưa chúng ta tới biên giới địa ngục, chúng ta phải ở chỗ này 50 năm, mới được đi đầu thai!"
"A!"
Ngoài dự liệu của tôi chính là, Trần Vi Nhi không có chút nào kích động, mà lại còn mừng thầm, nói:
"Thì ra là vậy, đúng là có âm tào địa phủ thật!"
"Vi Nhi, chúng ta đã biến thành quỷ, em không sợ sao?"
Tôi tiếp tục hù dọa nói.
"Không sợ, có anh ở bên cạnh em, thì chẳng có gì đáng sợ cả. Còn nữa... người ta trước khi chết đã đồng ý gả cho anh, chẳng lẽ anh không nhận em?"
Trần Vi Nhi nhích lại gần bên cạnh tôi, nói.
Lúc này tôi mới nhớ, trước khi chết tôi đã cầu hôn Trần Vi Nhi. Hơn nữa Vi Nhi cũng đã đồng ý.
Bây giờ tôi lại lừa Vi Nhi là chúng tôi đã chết, cho nên nha đầu này tưởng chúng tôi đang ở địa ngục.
"Sao lại thế? Vi Nhi, anh yêu em còn không hết nữa là!"
Tôi cao hứng ôm lấy Trần Vi Nhi, không nghĩ tới trong sinh ly tử biệt, đã hoàn toàn phá vỡ trướng ngại giữa tôi với nàng, hòa quyện nội tâm vào với nhau.
"Lão công. Em có chút hơi lạnh."
Trần Vi Nhi run giọng nói với tôi.
Không nghĩ tới Trần Vi Nhi lại gọi tôi là lão công! Ha ha, Diêm Vương lão ca, lão ca quả nhiên chiếu cố đệ, an bài cảnh sinh ly tử biệt này thật tốt!
Nhưng mà sau khi nghe Trần Vi Nhi nói vậy, tôi mới cảm giác thân thể mình lạnh như băng, mặc dù cái sơn động này không có nước, nhưng chúng tôi đã bị nước lạnh thấm vào rồi, chuyện này không phải chuyện đùa.
"Chúng ta đi về phía trước một chút, xem có tìm được cửa động hay không nhé."
Tôi chỉ vào nơi có ánh sáng ở phía trước, nói.
"Cửa động? Tại sao lại tìm cửa động?"
Trần Vi Nhi kỳ quái nói.
"Đương nhiên là tìm người cứu trợ rồi, chẳng nhẽ cứ ở nơi này cho đến chết hay sao! Lão bà đáng yêu của anh!"
Tôi ôm lấy Trần Vi Nhi nói.
"Người cứu trợ? Chúng ta không phải là đã chết rồi hay sao?"
Trần Vi Nhi mở to hai mắt nhìn tôi nghi ngờ nói.
"Ha hả, anh đùa em đấy, lão công em mạng lớn như vậy, sao có thể chết được đây? Có phải hay không, Lão bà yêu quý!"
Tôi cười nói.
"Đừng gọi em là lão bà."
Trần Vi Nhi đột nhiên lạnh lùng nói.
Trong bóng tối, tôi cảm thấy mặt của Trần Vi Nhi trở nên lạnh băng.
"Vi Nhi, em làm sao vậy?"
Tôi đi tới, muốn đem nàng ôm vào trong ngực, lại bị nàng đẩy ra.
"Đừng đụng tới em, nếu chúng ta không chết thì không có bất kì quan hệ gì cả."
Trần Vi Nhi cố gắng lãnh đạm nói, rồi nghẹn ngào khóc lên.
Dưới ánh sáng yếu ớt, Trần Vi Nhi lệ rơi đầy mặt.
"Vi Nhi, em làm sao vậy?"
Tôi có chút ít kinh hoảng kêu lên, đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt của Trần Vi Nhi.
Trần Vi Nhi không phản kháng, nhưng lại đứng im không nhúc nhích, nước mắt cứ tiếp tục rơi xuống.
Tôi muốn khuyên bảo nàng, nhưng không biết phải mở miệng thế nào. Tôi không nghĩ mình chỉ đùa nàng một chút, mà nàng lại phản ứng mạnh tới như vậy, chẳng lẽ... Chẳng lẽ Vi Nhi muốn chúng tôi chết đi, rồi mới biểu lộ chân tình với tôi hay sao?
"Vi Nhi, chúng ta bây giờ cho dù không có chết, nhưng có khác gì chết đâu? Nơi này là chỗ nào chúng ta cũng không biết, ngay cả việc ra ngoài cũng không nắm chắc, cho dù hiện tại không chết, thì sớm muộn cũng phải chết đói ở chỗ này!"
Tôi lớn tiếng nói, không cần biết Vi Nhi phản ứng thế nào, ôm nàng vào trong ngực.
Một tay để kéo mình còn không nổi, huống chi còn kéo thêm cả Trần Vi Nhi nữa, đúng là hết sức khó khăn.
"Vi Nhi, cậu có thể ôm lấy tớ không? Một tay thì tớ không dùng lực được!"
Tôi nói với Trần Vi Nhi.
"Lưu Lỗi, cậu buông tớ ra đi, không phải để ý tới tớ! Nếu mà như vậy, thì cậu cũng không lên được đâu!"
Trần Vi Nhi lúc này đã biết sự tình nghiêm trọng, nàng bình tĩnh đi rất nhiều.
"Không được, tớ sao có thể buông cậu được chứ?"
Vốn tôi muốn để cho Trần Vi Nhi ôm lấy tôi, nhưng nhìn tình cảnh này thì không được nữa rồi, có trời mới biết, sau khi ôm lấy tôi, nha đầu này có buông tay hay không.
"Lưu Lỗi, cậu đừng để ý tới tớ, nếu cậu mà chết Nhan Nghiên muội muội chắc chắn sẽ thương tâm!"
Trần Vi Nhi u oán nói với tôi.
"Không được, tớ không bao giờ buông cậu ra đâu!"
Tôi nói như đinh chém sắt, giọng nói không mang theo sự thương lượng.
"Nhưng mà..."
Trần Vi Nhi cau mày nói.
"Vi Nhi, cậu dùng hai tay ôm chặt lấy tớ đi, tớ nói cho cậu biết, nếu như cậu dám buông tay, thì tớ sẽ nhảy xuống cùng với cậu!"
Tôi kiên quyết ra lệnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Ai..."
Trần Vi Nhi thở dài, từ từ di chuyển một tay ôm chặt lấy hông của tôi, sau đó tay kia mới bỏ ra, dùng lực ôm thật chặt lấy thân thể tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm nói:
"Vi Nhi, cậu ôm thật chặt vào nhé, tớ giờ muốn bò lên."
"Ừ, cậu cẩn thận một chút nhé."
Trần Vi Nhi nhỏ giọng nói:
"Tại sao cậu không bỏ rơi tớ đi chứ..."
"Bởi vì, tớ không cho phép người yêu của tới rời xa tớ!"
Lúc sinh ly tử biệt, tôi cũng không còn nghĩ ngợi được nhiều nữa, trực tiếp nói lời tâm can.
Tôi rõ ràng có thể cảm giác được, thân thể của Trần Vi Nhi run lên, dùng sức ôm chặt lấy tôi hơn.
Tôi hít sâu một hơi, dùng sức bò về phía trước. Chỉ còn hai thước... một thước, tôi sẽ trèo qua được đoàn cành cây gãy!
Tôi mừng rỡ lại càng hành động thật nhanh. Nhưng mà chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, không nghĩ tới trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc thế này, tôi chỉ cách đoạn cây gãy còn có 20 phân, thì răng rắc một tiếng, vô số tuyết rơi xuống, tôi và Trần Vi Nhi đã mất hút dưới vách núi.
Tôi bất đắc dĩ buông lỏng ra hai tay, ôm thật chặt Vi Nhi nhỏ bé của tôi. Có lẽ chỉ sau một khắc nữa, tôi sẽ lại gặp mặt Diêm Vương lão ca!
Tôi và Trần Vi Nhi rơi thật nhanh xuống dưới, cũng bởi vì nguyên nhân là trọng lực, cho nên tôi vẫn thấy rõ, cái cành cây gãy vẫn đang rơi ở trên đầu chúng tôi.
Trong lúc này, đầu óc tôi vô cùng tỉnh táo, những sợ hãi bị quét sách. Tử vong đã ở rất gần với tôi!
Tôi đang nghĩ tới chuyện, nếu như một lần nữa mà gặp mặt Diêm Vương lão ca, không biết tôi có cảm tưởng gì?
"Lưu Lỗi, em yêu anh!"
Trần Vi Nhi quên cả sợ hãi nói:
"Em yêu anh!"
Trần Vi Nhi cười, nước mắt rơi trong không trung hóa thành những viên băng châu, bay múa trong làn hơi nước.
Trước khi chết, nàng cũng có thể nói ra được những tình cảm sâu kín chứa trong nội tâm kia, bây giờ đối mặt với tử vong, nàng không cần thiết phải giấu diếm nữa, cũng không có gì phải tiếc nuối.
Có thể chết cùng với người yêu ở một chỗ, đó cũng là một loại hạnh phúc.
"Vi Nhi, chúng ta nhất định sẽ không chết!"
Trong lúc này, khi thấy được tinh cảm sâu đậm của Trần Vi Nhi, trong tim tôi lại hiện lên một sự hi vọng.
Mẹ kiếp, khi sống lại tất cả các chuyện may mắn đều rơi trên đầu của tôi, làm sao có thể chết lãng xẹt như một quả rắm thế này được?
Trần Vi Nhi đang ôm chặt lấy tôi, tôi cũng nhắm mắt hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này.
Một trăm thước, năm mươi thước, mặt đất đã có thể nhìn rõ. Tốc độ của tôi với Trần Vi Nhi vô cùng nhanh. Không còn hi vọng gì nữa, sau khi rơi xuống đất, tôi với Trần Vi Nhi phải chết không còn nghi ngờ gì cả.
"Vi Nhi, nếu xuống địa phủ rồi, em có gả cho anh không?"
Trong thời khắc tử vong, tôi nói với Trần Vi Nhi.
"Có... Em cũng muốn vậy."
Trần Vi Nhi cũng biết, chúng tôi sẽ chết. Nhưng nàng lại không biết, sau khi chết chúng tôi sẽ được dẫn tới địa ngục.
Mặc dù có thể làm cô hồn dã quỷ, nhưng tôi có Diêm Vương lão ca chiếu cố. Tôi ở địa ngục cũng có làm loại cô hồ dã quỹ nhưng có thân phận là hoàng thân quốc thích, hai cô hồn dã quỷ làm bạn với nhau quả thực không tồi.
"Ba" một tiếng, Trần Vi Nhi rơi xuống đất trước, sau đó là tôi. Trong lúc này, tôi nhắm mắt lại, đón nhận cảm giác lạnh thấu xương của hơi thở tử vong!
Tôi rùng mình một cái, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.
Thì ra là chúng tôi chưa chết, dưới chân chúng tôi không phải là đất, mà lại là nước. Trước kia chúng tôi nhìn thấy đất, chẳng qua chỉ là một lớp băng mỏng trên mặt nước mà thôi.
Bởi vì trọng lực rất lớn, tôi với Trần Vi Nhi chui luôn xuống cả đáy hồ, nước rất lạnh và chảy xiết.
Vi Nhi bởi vì sặc nước mà khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Nhưng tôi kịp thời ngừng thở, mặc dù nước có lạnh, nhưng mà kiếp trước tôi đã có kinh nghiệm sinh tồn trong mùa đông, chỉ trong thoáng chốc đã thích ứng với hoàn cảnh này.
Tôi ôm chặt Vi Nhi, bơi lên phía trên, nhưng trên đỉnh đầu chúng tôi không phải là nước, mà lại là một tầng băng dày, chỗ chúng tôi mới rơi xuống, đã không còn nữa.
Hóa ra, dòng nước chảy xiết đã mang chúng tôi tới một nơi khác. May mà trước khi rơi xuống nước, tôi đã kịp thời hít sâu và một hơi, nếu không cũng sẽ giống như Trần Vi Nhi.
Tôi cố chịu lạnh, ôm thật chặt Trần Vi Nhi, tùy ý cho dòng nước của con sông cuốn chúng tôi về phía trước. Lúc này trong lòng tôi có một sự tin tưởng, chỉ cần nước còn chảy, thì chúng tôi nhất định có thể thoát khỏi đây!
Nhưng mà trong một thời gian dài thiếu không khí, cảm giác của tôi cũng mơ hồ đi không ít...
Cái lạnh làm tôi tỉnh tại..khi đó tôi chỉ thấy phía trước đen kịt, Trần Vi Nhi vẫn được tôi ôm thật chặt trong lòng.
Mặc dù nửa dưới vẫn nằm trong nước, nhưng nửa trên đã ở trên không trung, phản ứng lúc này của tôi vô cùng mừng rỡ, chúng tôi được cứu rồi!
Khi đã quen với bóng tối, tôi phát hiện chúng tôi đang ở trong một sơn động, chỗ cuối cùng trong sơn động có một hồ nước, thì ra chúng tôi đang ở trên cái hồ này. Hiển nhiên, cái sơn động này thông với dòng sông dưới Tây Tinh Sơn.
Tôi kéo Trần Vi Nhi từ trong nước lên, đặt lên một tảng đá, sau đó vỗ vỗ vào lưng nàng.
Trần Vi Nhi "ọe" một tiếng, đem toàn bộ nước bẩn trong bụng nôn ra. Bắt đầu ho khan kịch liệt, may mà chúng tôi không bị bùn cát xông vào miệng, nếu không chắc chắn phải đi cấp cứu rồi.
Một lát sau, chờ Trần Vi Nhi không ho khan nữa, tôi đem nàng ôm vào trong ngực. Tôi xem thử nàng một chút, hô hấp của nàng đã bình thường, nhưng thân thể nàng không ngừng run rẩy.
"Vi Nhi, em làm sao vậy?" Tôi lo lắng hỏi.
"Em... Lưu Lỗi, anh là Lưu Lỗi hay sao?"
Trần Vi Nhi nghe được thanh âm của tôi, lập tức kích động hỏi.
"Đúng vậy, Vi Nhi. Em cảm thấy như thế nào?"
Tôi vỗ vỗ cái lưng của Trần Vi Nhi để cho nàng yên tâm hơn.
"Lưu Lỗi, chúng ta đang ở đâu? Tại sao lại tối như vậy? Nó.. là địa ngục hay sao?"
Trần Vi Nhi kinh hoảng nói.
Tôi bỗng nhiên có một ý tưởng, muốn đùa Trần Vi Nhi một chút, nên ra vẻ nghiêm túc nói:
"Đúng, Vi Nhi, chúng ta đã chết! Nhưng chúng ta dương thọ chưa hết, bởi vì ngoài ý muốn bỏ mình, cho nên không thể đi đầu thai, lúc nãy Diêm vương lão gia đã đưa chúng ta tới biên giới địa ngục, chúng ta phải ở chỗ này 50 năm, mới được đi đầu thai!"
"A!"
Ngoài dự liệu của tôi chính là, Trần Vi Nhi không có chút nào kích động, mà lại còn mừng thầm, nói:
"Thì ra là vậy, đúng là có âm tào địa phủ thật!"
"Vi Nhi, chúng ta đã biến thành quỷ, em không sợ sao?"
Tôi tiếp tục hù dọa nói.
"Không sợ, có anh ở bên cạnh em, thì chẳng có gì đáng sợ cả. Còn nữa... người ta trước khi chết đã đồng ý gả cho anh, chẳng lẽ anh không nhận em?"
Trần Vi Nhi nhích lại gần bên cạnh tôi, nói.
Lúc này tôi mới nhớ, trước khi chết tôi đã cầu hôn Trần Vi Nhi. Hơn nữa Vi Nhi cũng đã đồng ý.
Bây giờ tôi lại lừa Vi Nhi là chúng tôi đã chết, cho nên nha đầu này tưởng chúng tôi đang ở địa ngục.
"Sao lại thế? Vi Nhi, anh yêu em còn không hết nữa là!"
Tôi cao hứng ôm lấy Trần Vi Nhi, không nghĩ tới trong sinh ly tử biệt, đã hoàn toàn phá vỡ trướng ngại giữa tôi với nàng, hòa quyện nội tâm vào với nhau.
"Lão công. Em có chút hơi lạnh."
Trần Vi Nhi run giọng nói với tôi.
Không nghĩ tới Trần Vi Nhi lại gọi tôi là lão công! Ha ha, Diêm Vương lão ca, lão ca quả nhiên chiếu cố đệ, an bài cảnh sinh ly tử biệt này thật tốt!
Nhưng mà sau khi nghe Trần Vi Nhi nói vậy, tôi mới cảm giác thân thể mình lạnh như băng, mặc dù cái sơn động này không có nước, nhưng chúng tôi đã bị nước lạnh thấm vào rồi, chuyện này không phải chuyện đùa.
"Chúng ta đi về phía trước một chút, xem có tìm được cửa động hay không nhé."
Tôi chỉ vào nơi có ánh sáng ở phía trước, nói.
"Cửa động? Tại sao lại tìm cửa động?"
Trần Vi Nhi kỳ quái nói.
"Đương nhiên là tìm người cứu trợ rồi, chẳng nhẽ cứ ở nơi này cho đến chết hay sao! Lão bà đáng yêu của anh!"
Tôi ôm lấy Trần Vi Nhi nói.
"Người cứu trợ? Chúng ta không phải là đã chết rồi hay sao?"
Trần Vi Nhi mở to hai mắt nhìn tôi nghi ngờ nói.
"Ha hả, anh đùa em đấy, lão công em mạng lớn như vậy, sao có thể chết được đây? Có phải hay không, Lão bà yêu quý!"
Tôi cười nói.
"Đừng gọi em là lão bà."
Trần Vi Nhi đột nhiên lạnh lùng nói.
Trong bóng tối, tôi cảm thấy mặt của Trần Vi Nhi trở nên lạnh băng.
"Vi Nhi, em làm sao vậy?"
Tôi đi tới, muốn đem nàng ôm vào trong ngực, lại bị nàng đẩy ra.
"Đừng đụng tới em, nếu chúng ta không chết thì không có bất kì quan hệ gì cả."
Trần Vi Nhi cố gắng lãnh đạm nói, rồi nghẹn ngào khóc lên.
Dưới ánh sáng yếu ớt, Trần Vi Nhi lệ rơi đầy mặt.
"Vi Nhi, em làm sao vậy?"
Tôi có chút ít kinh hoảng kêu lên, đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt của Trần Vi Nhi.
Trần Vi Nhi không phản kháng, nhưng lại đứng im không nhúc nhích, nước mắt cứ tiếp tục rơi xuống.
Tôi muốn khuyên bảo nàng, nhưng không biết phải mở miệng thế nào. Tôi không nghĩ mình chỉ đùa nàng một chút, mà nàng lại phản ứng mạnh tới như vậy, chẳng lẽ... Chẳng lẽ Vi Nhi muốn chúng tôi chết đi, rồi mới biểu lộ chân tình với tôi hay sao?
"Vi Nhi, chúng ta bây giờ cho dù không có chết, nhưng có khác gì chết đâu? Nơi này là chỗ nào chúng ta cũng không biết, ngay cả việc ra ngoài cũng không nắm chắc, cho dù hiện tại không chết, thì sớm muộn cũng phải chết đói ở chỗ này!"
Tôi lớn tiếng nói, không cần biết Vi Nhi phản ứng thế nào, ôm nàng vào trong ngực.
/630
|