Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ
Chương 166: Thiên Lạc gặp nguy hiểm (8).
/955
|
Chương 166: Thiên Lạc gặp nguy hiểm (8).
“Lợi hại như vậy!” Vừa nghe đến hai chữ dị năng, Thiên Lạc kích động đến mức quên cả khẩn trương, “Cố thiếu tướng, dị năng của anh là cái gì a?”
Dị năng giả là người được trời lựa chọn, Thiên Lạc cảm thấy rất hứng thú với loại năng lượng kì lạ này.
Chẳng qua, người không có hồn lực là sẽ không có được dị năng.
Dị năng là ở bên trong hồn tuyền chứa đựng hôn lực, thuộc về năng lượng biến dị đặc thù, Thiên Lạc bị phong ấn hông tuyết không có dị năng.
“Tuyệt đối lĩnh vực, đồng thời tăng cường cảm giác toàn thân, cảm ứng được từ trường cùng điện từ trường tồn tại, còn có rất nhiều tác dụng khác, dị năng này xem như tương đối tiện lợi.”
“Chẳng qua, dị năng của tôi đã bị cảm xúc ảnh hưởng, hiện tại dao động lợi hại, cho nên chúng ta mới tạm thời không thể trở về, nói cách khác, dị năng của tôi sẽ ảnh hưởng đến điện từ trường, thiết bị điện tử ở nơi đóng quân đều sẽ bị phá hư, thậm chí, sẽ làm người ta lâm vào hôn mê.”
Hoàn toàn là bởi vì Thiên Lạc, cảm xúc của Cố Kinh Thế mới có thể xuất hiện sự dao động lớn đến như vậy, nói cách khác, Cố Kinh Thế có thể hoàn mỹ khống chế năng lượng của mình, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống như bây giờ.
Cũng bởi vì điều này mà Cố Kinh Thế ý thức được, Thiên Lạc là sự tồn tại cực kì quan trọng với anh.
“Đâu chỉ có từng đó sự tiện lợi, Cố thiếu tướng, dị năng của anh không khỏi cũng quá nghịch thiên.” Thiên Lạc nói như thế, trong lòng tự nhủ Cố Kinh Thế quả nhiên là một yêu nghiệt.
Dị năng không phải đáng sợ bình thường, nếu không bị phong ấn, có thể thấy được dị năng của Cố Kinh Thế nhất định là cường hãn tới mức làm người ta sợ hãi, vậy nên mới phải tạm thời phong ấn.
“Vậy lần này Cố thiếu tướng trở về, dị năng còn sẽ bị phong ấn sao?” Thiên Lạc tò mò hỏi.
“Tạm thời sẽ không, tôi có thể khống chế được dị năng, không cần thiết phải phong ấn.”
Chỉ cần cảm xúc không mất khống chế, dị năng cũng sẽ không xuất hiện phản ứng quá khích, mà chỉ có Thiên Lạc mới có thể làm cảm xúc của Cố Kinh Thế mất khống chế.
Mà Cố Kinh Thế cũng đã hạ quyết tâm, nói cái gì cũng sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ hai.
Anh sẽ bảo vệ tốt Thiên Lạc.
“Còn có cái gì muốn hỏi không?” Lại một lần gắt gao ôm Thiên Lạc vào trong ngực, Cố Kinh Thế chậm rãi nói, “Không còn gì hỏi thì ngủ một lát, sáng mai tôi sẽ đưa cậu trở về.”
Nỗ lực giãy giụa thế nào cũng không động đến Cố Kinh Thế, Thiên Lạc cũng không thể không từ bỏ.
Thực lực yêu nghiệt như Cố Kinh Thế có thể còn cường hãn hơn cả sự tưởng tượng của cô.
Trong lòng tự nhủ đợi đến khi mình cường hãn hơn sẽ khiến Cố Kinh Thế phải hối hận, Thiên Lạc nghĩ như thế, mí mắt dần díu lại.
Vốn dĩ tuyệt đối không bao giờ ngủ trong hoàn cảnh như thế này, nhưng Thiên Lạc cảm nhận được sự ấm áp của Cố Kinh Thế, nghe tiếng tim đập vững vàng hữu lực, rất nhanh liền ngủ mất.
Mơ mơ màng màng cảm thấy mình ngủ thật lâu, cho đến ngày hôm sau, Thiên Lạc tự động tỉnh lại theo đồng hồ sinh học.
Giật giật thân thể, Thiên Lạc phát hiện mình được Cố Kinh Thế ôm cả một đêm!
Nơi này chính là khu vực cảm nhiễm a, là một nơi cực kì nguy hiểm, vậy mà cô có thể ngủ được!
Lại còn ngủ trong ngực Cố Kinh Thế!
“Dậy rồi?” Cố Kinh Thế chuyển sang kiểu ôm công chúa, “Dậy rồi thì chúng ta trở về thôi.”
“Cố thiếu tướng, anh thả tôi xuống dưới đi.” Khuôn mặt Thiên Lạc đỏ bừng, ra vẻ bình tĩnh nói với Cố Kinh Thế.
“Ngoan ngoãn đợi.” Cố Kinh Thế nói như thế, trực tiếp ôm Thiên Lạc lao nhanh về phía trước!
/955
|